~Thứ Bảy, Ngày 9 Tháng 4~
***
“Thả tôi ra! Làm ơn cứu với!”
“Hử? A ư!”
“Hức!”
“Ranh con… Tao sẽ kiện mày!”
Pipo Pipo Pipo
***
[Cảm ơn quý khách vì đã đồng hành cùng chúng tôi.
Điểm dừng tiếp theo: Shibuya! Shibuya! Điểm dừng cuối cùng!
Vui lòng đổi tuyến tại đây đối với tất cả các tuyến tàu điện.
Thank you for using this line…]
Tiếng thông báo làm Katsuki bừng tỉnh. Cậu đưa tay xoa cái đầu xù đang nhức nhối của mình, hậu quả của việc thức dậy bất chợt. Sau vụ việc ấy, cậu bị cơn mất ngủ đeo bám, cộng thêm nhịp rung lắc nhẹ của chuyến tàu điện đang hướng đến Tokyo đã khiến cậu chìm vào giấc mộng lúc nào không hay.
Đẩy lại chiếc kính 0 độ sắp tuột, Katsuki chỉnh trang bộ đồng phục đang mặc cùng chiếc cặp du lịch đeo vai. Điểm xuống của cậu, chính là Shibuya.
Phải làm luật nghiêm đối với tội phạm vị thành niên.
Những khẩu hiệu như vậy được dán kín khắp trần tàu. Nhìn chúng, mắt cậu cụp xuống, phảng phất nỗi buồn. Mặc cho tâm trạng não nề của cậu, hành khách xung quanh vẫn nói cười vui vẻ, điển hình là hai cô nữ sinh đứng gần đó.
“Hả? Thật á? Suy sụp tinh thần ư?”
“Thật mà!”
“Chắc là tin vịt thôi. Cậu thực sự thích mấy vụ bí ẩn kiểu đấy nhỉ?”
Hiện tượng huyền bí, đúng chuẩn đề tài ưa thích của các thiếu nữ mới lớn.
Tàu đang vào ga.
***
Shibuya, là một trong 23 quận đặc biệt của Tokyo. Cái tên “Shibuya” cũng được dùng để chỉ khu thương mại trung tâm của quận Shibuya, bao quanh ga Shibuya, một điểm giao thông tấp nập bậc nhất ở Tokyo. Shibuya còn được biết đến là một trong những trung tâm thời trang của Nhật Bản, đặc biệt dành cho giới trẻ và là một khu vực giải trí về đêm lớn.
Với chiếc smartphone bật ứng dụng Maps trên tay, Katsuki hiện đang đứng tại nơi trung tâm khu phố Shibuya sầm uất. Vì đã gần chiều tối nên lượng người qua lại ở đây cực đông, chẳng khác gì một tổ kiến cả.
Tinh
Đang ngỡ ngàng trước khung cảnh thành phố nhộn nhịp, cậu giật mình với âm thanh thông báo từ điện thoại.
“Hử?”
Một biểu tượng ứng dụng kỳ lạ xuất hiện chèn lên bản đồ. Với phông nền đỏ máu, ở chính giữa là một nhãn cầu với con ngươi hình ngôi sao năm cánh màu đen, tỏa ra luồng aura hắc ám. Ban đầu chỉ là biểu tượng nhỏ con, nó dần phóng to chắn hết một phần ba chiều dài màn hình cảm ứng. Đằng sau con mắt, những gợn sóng lan tỏa không ngừng trên nền đỏ.
Cậu nhấn vào nó một cái, rồi hai cái để kiểm tra, nhưng không có gì xảy ra.
Bỗng dưng, mọi thứ đình trệ.
Toàn bộ đám đông xung quanh trở nên bất động, như thể thời gian đã bị đóng băng, chỉ trừ một mình cậu. Katsuki kinh ngạc quay trái phải, không lý giải nổi tình huống này.
Trước mắt cậu, ở chính giữa giao lộ đông người của phố Shibuya, một ngọn lửa hai màu trắng xanh khổng lồ xuất hiện.
Nó hừng hực cháy, rồi tạo hình. Hai tay, hai chân, một đầu, và… phừng, đôi cánh của thứ đó xoã tung. Từ phần đầu của ngọn lửa, ba vệt nứt đỏ mở ra, thành một khuôn mặt ác quỷ với nụ cười dữ tợn. Rồi ngọn lửa ấy mờ đi, thay thế nó là… Katsuki.
Gương mặt của Katsuki, không đeo kính, đôi con ngươi vàng chóe, với nụ cười gằn hung ác.
“Hơ!”
Katsuki bừng tỉnh. Xung quanh, mọi thứ vẫn chuyển động như thường. Cậu ngơ ngác. Ngọn lam hoả vừa rồi đã biến mất không chút dấu vết, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.
‘Tưởng tượng à?’
Cậu nghi ngờ độ minh mẫn của bản thân. Việc thiếu ngủ lại thêm tinh thần bất ổn có lẽ là nguyên nhân gây ra cơn ảo giác vừa rồi. Quyết định không nghĩ ngợi thêm, Katsuki di tay trên màn hình điện thoại, kéo con mắt đen xuống biểu tượng Trash, lựa chọn gỡ ứng dụng.
—————————————————
Từ trung tâm Shibuya về phía Tây, chuyến tàu điện ngầm đưa Katsuki hướng đến Setagaya không mất quá nhiều thời gian.
[Yongen-Jaya! Đã đến ga Yongen-Jaya!]
Được nối với Shibuya bởi tuyến Tokyu Denentoshi, Yongen-Jaya cũng là bến cuối của tuyến đường sắt Setagaya. Tuy nằm trong khu phố Setagaya, nổi tiếng về lượng dân cư cũng như diện tích đứng nhất nhì Tokyo, phố sau Yongen-Jaya lại không nổi bật cho lắm.
Rời khỏi nhà ga, Katsuki đặt chân lên Yongen-Jaya. Chào đón cậu là khoảng trời mây mù cùng bầu không khí ảm đạm của khu phố nhỏ. Chẳng sở hữu công trình kiến trúc thượng tầng nào, chỉ có những căn nhà cũ kỹ cùng vài tiệm tạp hoá mộc mạc mang lại vẻ đơn sơ đậm chất quê mùa.
Bước đi trên con đường nhỏ chạy dọc khu phố, lác đác vài dáng người lướt qua cậu, đủ để thấy nơi đây ít dân đến thế nào.
Dựa theo địa chỉ trên bản đồ của smartphone, cậu đi mãi đến cuối đường chính, rồi rẽ phải vào hẻm. Nằm sâu trong hẻm là một ngôi nhà nhỏ hai tầng kiểu truyền thống, cổng vào được bao bởi một bức tường thấp thay thế hàng rào. Trên đó gắn tấm biển đề tên Sakura, đây chính là nơi cậu đang tìm kiếm.
Kính coong
Đã bấm chuông và đợi khá lâu, cửa vẫn không mở.
“Hình như không có ai ở nhà.”
Một người đàn ông đứng gần đó nói. Dựa trên bộ đồng phục và chiếc oto của công ty chuyển phát nhanh đỗ bên cạnh, hẳn là anh ta đến giao hàng.
“À, phải rồi… Vào thời điểm này Sakura-san thường ở quán café của mình mà. Leblanc lại nằm tít ngõ sau nên chắc mình sẽ chuyển đơn hàng khác trước vậy…”
Theo lời anh ta thì điểm đến tiếp theo của Katsuki là Leblanc.
Yongen-Jaya tuy nhỏ nhưng do mới đến đây lần đầu, tất nhiên cậu không biết được quán đó nằm ở đâu. Quay lại đường chính, cậu tìm người giúp đỡ.
“À, quán café đó ấy hả? Nó nằm trong con hẻm cạnh quán tobacco (Note: thuốc lá) kia kìa.”
Người cảnh sát không mấy thân thiện đứng cạnh rạp chiếu phim đã đóng cửa trả lời.
Cảm ơn ông ta, Katsuki rẽ vào hẻm như được chỉ. Đây là một con ngõ nhỏ với những căn nhà mọc sát vách, càng vào sâu đường càng hẹp lại.
Chẳng cần ngó đâu xa, cậu tìm thấy ngay quán café nhờ tấm mành che kiêm biển hiệu in tên coffee&curry (Note: café và cà-ri) Leblanc. Không tính đến tầng hai chỉ toàn cửa kính, phía ngoài tầng một của quán được làm theo phong cách nhà hàng phương Tây, mang chút không khí tươi mát nhờ vài chậu cây đặt cạnh cửa vào. Trên cửa gắn tấm bảng nhỏ Open cho thấy quán đang mở.
Sau một thoáng chần chừ, Katsuki xoay nắm cửa đẩy vào. Leng keng. Chiếc chuông nhỏ treo cạnh cửa rung lên khe khẽ như lời chào mừng khách hàng ghé thăm.
Bên trong rộng khoảng 30 mét vuông, thiết kế phối giữa nhà ăn với quán bar, một nửa là dãy bàn ghế ngăn nắp dành cho khách mà hiện đang có một cặp vợ chồng già ngồi, nửa còn lại là quầy bar bao lấy gian bếp nhỏ. Nổi bật trong đó là chiếc tủ dài bày biện cả tá bình lọ có lẽ đựng các loại hạt café.
Chễm chệ trên chiếc ghế đẩu có lưng tựa cạnh quầy bar là một người đàn ông trung tuổi. Mái tóc đen bóng được vuốt ngược ra sau để lộ vầng trán cao vút, bộ râu quai nón đi kèm với chùm râu dê hơi vểnh lên. Ẩn sau chiếc kính đeo trễ mũi là đôi mắt xám hơi cụp với vài nếp nhăn. Khoác lên mình chiếc áo sơ mi hồng nhạt, chiếc quần âu màu khakis (Note: màu nâu nhạt pha chút vàng) xắn ống, lại thêm đôi giày loafers (Note: giày lười) trắng đem lại cho ông ta một vẻ gì đó buông thả. Phía ngoài bộ trang phục nhăn nhúm là một chiếc tạp dề đen sọc trắng, thứ đặc trưng nhất giúp người khác nhận ra ông là quản lý ở đây. Hiện tại, đôi mắt ông ta đang tập trung vào tờ báo trên đùi, mặc kệ tin tức từ chiếc TV nhỏ đặt sát góc tường.
[Một chiếc xe buýt đã lấn sang làn đường đối diện cùng với hành khách bên trong!]
Người dẫn chương trình thốt lên cong vút mang chút cường điệu.
[Cứ thế này thì người dân đâu thể sống yên ổn cho được.]
“Khủng khiếp quá.”
Ông lão trong cặp khách già lên tiếng, giọng trĩu nặng. Theo đó, người vợ phụ hoạ.
“Chuyện gì thế nhỉ? Hôm nọ cũng có vụ tương tự thế phải không?”
“Vertical là… tên một loài động vật có vỏ được sử dụng trong chăn nuôi ngọc trai…”
Mặc kệ cặp vợ chồng đang bàn tán, người quản lý buông một câu chẳng liên quan, có lẽ nghiệm ra từ tập báo đang đọc.
Rồi ông ngẩng mặt lên, và khi để ý thấy Katsuki đứng ở lối vào, ông sực tỉnh.
“… À, phải rồi. Quên mất là ngày hôm nay.”
Ông quăng tờ báo lên quầy, rời khỏi ghế. Như xem đó là tín hiệu, cặp vợ chồng già cùng đứng dậy.
“Xin phép. Tiền tôi để trên bàn nhé.”
Quản lý đáp lại với vẻ thờ ơ.
“Cảm ơn đã ghé qua.”
“Nơi này nằm ở hẻm sau, nên chẳng lo bị đâm xe nhỉ.”
“Gì cơ?”
“Gần đây liên tục có mấy vụ tai nạn điên rồ kiểu thế mà. Tôi chỉ mong là quanh đây không xảy ra chuyện gì thôi.”
“Tôi thì chẳng quan tâm lắm.”
Mặc cho thái độ lãnh đạm của người quản lý, ông khách vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Haha, gặp lại anh sau.”
Gửi lời chào, hai vợ chồng bước qua Katsuki, mở cửa quán ra về. Tiếng chuông cửa lại nhẹ reo vang tạm biệt hai tấm lưng còng.
Đợi khách đi hẳn, người quản lý mới gãi đầu thở dài.
“…Bốn tiếng đồng hồ mà chỉ có mỗi tách café.”
Rồi với dáng đứng hơi khòng, ông quay sang chàng trai đã chờ nãy giờ.
“Vậy, cậu là Katsuki?”
Biết tên của cậu, lại là quản lý quán café này, không còn nghi ngờ gì nữa.
“Chú là Sakura-san phải không ạ?”
“…Ừ. Sakura Sojiro. Tôi là người sẽ trông coi cậu trong một năm tới.”
Nụ cười nửa miệng cùng chòm râu dê quả là một sự kết hợp thú vị.
“Tôi đang tự hỏi thằng nhóc ngỗ nghịch nào sẽ xuất hiện, vậy ra là cậu hử?”
“Chắc cậu được kể rồi. Một vị khách của tôi và bố mẹ cậu là người quen của nhau và— Mà, kệ đi… Theo tôi.”
Sojiro quay người, tiến về phía cái cầu thang nhỏ nằm tít trong cùng của quán. Katsuki im lặng đi theo.
“Đây là phòng của cậu.”
Dẫn Katsuki lên tầng trên, ông nói.
Nhìn chỗ này, cậu chỉ có thể thốt lên,
“Bừa bộn quá.”
Căn phòng thực chất là căn gác mái của toà nhà, độ cao chưa đến 2 mét rưỡi. Nó hẹp hơn quán dưới tầng, hẳn là do một phần căn gác đã được dùng làm kho để đồ, chưa kể đến núi các thứ ngổn ngang giữa phòng, cùng với đống bụi bẩn lâu ngày.
“Việc dọn dẹp là của cậu.”
Giọng Sojiro lạnh tanh.
“Hàng ngày tôi sẽ rời đi sau khi khoá cửa. Cậu ở đây một mình vào buổi tối, nhưng đừng có làm gì ngu ngốc. Tôi sẽ ném cậu ra đường nếu cậu dính vào bất kỳ rắc rối nào đấy. Còn bây giờ…”
Ông nhìn Katsuki.
“Tôi đã nắm được về hoàn cảnh của cậu. Đây chính là hậu quả của việc chõ mũi vào vấn đề của người lớn đấy. Tự hiểu rồi chứ?”
Katsuki mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi. Cậu biết rằng lúc này dù biện minh cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa. Hơi thắc mắc trước thái độ của cậu, nhưng Sojiro vẫn tiếp tục.
“… Cậu dính tiền án, rồi bị đuổi khỏi ngôi trường cao trung đang theo học. Toà yêu cầu cậu chuyển đi, và bố mẹ cậu cũng tán thành. Nói cách khác,”
Ông cười đểu “họ xem cậu chẳng là gì ngoài nỗi ô nhục cả.”
Một đứa trẻ bị tất cả quay lưng, ngay cả bố mẹ cũng ghét bỏ, phải tha hương cầu thực đến nơi xa lạ trong cô độc. Cảm xúc của cậu lúc này ra sao?
Có lẽ nghĩ rằng mình đã hơi quá, nụ cười của Sojiro tắt ngấm, thay vào đó là nét mặt cau có.
“Tốt hơn hết cậu đừng có làm gì thừa thãi. Tôi còn phải kinh doanh cửa hàng đấy. Hãy kiểm điểm bản thân trong vòng một năm. Nếu mọi thứ ổn thoả, cậu sẽ được tự do. Còn không thì cứ chuẩn bị tinh thần mà vào trại giáo dưỡng.”
Ông dặn dò.
“Ngày mai chúng ta sẽ tới Học viện Shuujin, ngôi trường mà từ giờ cậu theo học, để ra mắt ban giám hiệu. May mắn lắm mới có nơi chứa chấp đứa như cậu đấy biết không? Đúng là lãng phí cả một ngày Chủ nhật của tôi mà…”
“Hành lý của cậu được gửi đến rồi. Tôi để kia kìa.”
Nói xong, ông xuống tầng, để mình Katsuki lại.
Cậu xem qua nơi mình sẽ ở từ giờ.
Thật sự, nơi này không khác gì cái chuồng lợn. Xe đạp cũ, lò sưởi mini, can xăng rồi vài thứ linh tinh nằm một đống trong góc. Cạnh đó là cái giá đầy những sách xếp bừa bộn, không theo thể thống. Phía đối diện, một chiếc tủ sắt ba tầng đựng toàn bao tải, rồi cái bàn sắt thấp với những chồng sách cũ, bên cạnh một ghế sofa nhỏ đủ cho ba người ngồi. Tất cả đều phủ kín bụi bặm. Thứ có vẻ cần thiết nhất với cậu là chiếc bàn học bằng gỗ với một nùi sách bên trên đi kèm ghế đẩu không lưng tựa, được phủ lên một tấm nilon trong chống bụi. Và, tất nhiên, giường của cậu. Gọi giường cho sang chứ nó chỉ là một tấm nệm lò xo kê trên vài hộp chống, trên đó đã có sẵn chiếc gối và tấm chăn mỏng.
Không dọn dẹp qua thì lát nữa cậu khó lòng ngủ nổi. Sẵn tiện có chổi lau và giẻ lẫn trong đống hổ lốn, cậu bắt đầu quá trình “tẩy trang” lại chỗ ở.
—————————–
“Chà! Tôi nghe thấy vài tiếng ầm ĩ ở trên này, cơ mà không ngờ là cậu dọn dẹp đấy. Không tệ đâu.”
Sojiro vừa ngó qua lại căn gác “mới” vừa gật gù.
“Được rồi, đi ngủ đi. Cậu không còn gì để làm mà đúng chứ? Tôi sẽ đóng cửa hàng và về nhà. Nếu cậu bị ốm vì thức khuya thì tôi không biết đâu đấy, rõ chưa?”
Kết thúc với lời nói vô trách nhiệm như thường, ông rời đi.
Quả thật cũng chẳng còn việc gì, mà quan trọng hơn là cơn mệt mỏi đến từ việc chuyển chỗ ở, Katsuki quyết định đi ngủ sớm. Cậu thay bộ đồng phục đã mặc cả ngày sang đồ ngủ lấy từ đống hành lý được gửi đến rồi đặt lưng xuống giường (tấm nệm).
‘Bắt giữ… Xét xử… Tiền án…’
Những suy nghĩ khó chịu lướt qua đầu, cậu cau mày, cố không nhớ lại chuyện đó.
Pipipi
Đột nhiên, điện thoại reo lên. Cậu mở máy và kinh ngạc. Cái ứng dụng có biểu tượng mắt đỏ mà cậu đã xoá lúc chiều lại bất ngờ xuất hiện.
‘Có hơi đáng sợ rồi đấy…’
Đắn đo chút, cậu một lần nữa gỡ bỏ nó.
Mí mắt nặng trĩ, cậu dần chìm vào giấc ngủ.
***
Cạch cạch
Dây xích treo sát tường đung đưa.
Tóc tóc
Nước nhỏ giọt trên bồn cầu.
“Hơ!”
Katsuki mở mắt. Vì chưa ngủ sâu nên cậu không bị đau đầu khi tỉnh giấc giữa chừng. Nhưng đó chẳng phải vấn đề ở đây. Cậu tỉnh lại vì cảm thấy gì đó khác lạ. Chiếc giường (tấm nệm) mà cậu nằm tuy không thoải mái lắm, nhưng chí ít vẫn êm hơn so với bây giờ. Để ý kĩ thì, hiện cậu đang nằm trên thứ giống như bệ đỡ bằng sắt, chiều dài và rộng vừa đủ cho cả cơ thể.
Hơn nữa.
Đây không phải căn phòng (căn gác) mà cậu ở. Những vách tường sần sùi đá xanh dương sẫm màu. Tính cả bệ đỡ đang nằm thì căn phòng rộng chưa tới 10 mét vuông này chỉ chứa mỗi chiếc bồn cầu sứ cỡ nhỏ. Nói nơi này là buồng giam thì dễ tưởng tượng hơn.
Katsuki ngồi dậy, và nhận ra hai tay đang bị còng lại. Hai vòng sắt nối với nhau bằng một sợi xích đáng ra chỉ dùng để xích thú đang khoá đôi tay cậu. Đồng thời, trên người cậu không phải bộ đồ ngủ đã thay trước đó, mà là một bộ đồ trắng sọc ngang đen rách nát.
Hiện giờ, tính cả bối cảnh căn phòng thì cậu trông giống hệt một tù nhân bị bắt giam.
Sự hoang mang lộ rõ trên mặt. Khi cậu còn chưa hiểu được chuyện gì, một tiếng cười vang lên.
“Khư khư khư”
Tiếng cười trong trẻo, trẻ con nhưng lại nhuốm sự khinh thường.
Phía ngoài cửa ra vào được tạo từ những chấn song sắt của căn buồng giam, từ hai bên góc khuất, hai hình bóng nhỏ bé bước ra, lại gần đứng cạnh nhau ở giữa cửa.
Hai cô gái nhỏ.
Và còn, giống nhau y hệt. Một cặp song sinh.
Hai cô bé chỉ cao đến gần ngực Katsuki, đều mặc bộ đồ quản ngục gồm áo xanh dương đậm, cravat và quần short đen, đi giày da cùng tất đùi trắng. Cả hai đeo băng tay đen bên cánh tay trái.
Dù vậy, hai người vẫn có sự khác biệt rõ rệt.
Tuy cùng chung mái tóc vàng bạch kim và màu mắt vàng nhưng cô đứng bên trái Katsuki là kiểu tóc thắt bím dài, đeo một miếng bịt mắt tròn màu đen có thêu hoạ tiết chữ V bên mắt trái, tay cầm một tấm bảng kẹp tài liệu. Còn cô bé bên phải thì ngược lại, miếng bịt nằm bên con mắt phải, mái tóc được cuộn thành búi tròn ở hai bên, tay trái cầm cây dùi cui điện, thứ hợp với cô một cách lạ lùng.
Trên chiếc mũ kepi (Note: mũ có vành cứng dùng chung với đồng phục, phần lớn là đồng phục quân sự, an ninh) cùng màu với màu áo của cô bên trái có nét mặt không cảm xúc, gắn các chữ cái O-Y-O-O. Cô bên phải, mang nụ cười khinh khi, là X-M-R-N. Hợp lại được từ OXYMORON. (Note: Sự mâu thuẫn)
Bị thu hút bở sự kỳ bí của cặp song sinh, Katsuki vô thức tiến về phía cửa buồng giam, nhưng khựng, cậu nhận ra chân trái đã bị khoá bởi dây xích nối với một quả cầu sắt lớn.
“Ư!”
Khá chật vật mới lết được đến bám vào chấn song cửa, thứ đang ngăn cách cậu với hai cô gái. Những chấn song này cực kỳ chắc chắn, cố thế nào cũng không lung lay được chúng.
“Vậy là ngươi đã đến, Tù nhân.”
Cô bé tóc hai búi cuộn nói, giọng khớp với tiếng cười khinh mà ban nãy cậu nghe thấy. Theo sau là cô bé tóc bím dài. Y như vẻ ngoài vô cảm, lời của cô đơn điệu, không chút âm vực.
“Anh của hiện thực lúc này đã ngủ say. Anh chỉ đang trải nghiệm nơi này như một giấc mơ thôi.”
“Ngươi đang được trình diện chủ nhân đấy. Mau đứng thẳng lên!”
Rồi, hai cô xoay người tách nhau ra, đứng quay lưng vào cậu, như hai canh ngục. Lúc này Katsuki mới nhìn rõ toàn cảnh nơi đây.
Xung quanh buồng giam cậu đang ở có những căn buồng tương tự, được đặt liền cạnh nhau thành hình vòng tròn, ở giữa là một khoảng trống bán kính 5 mét. Toàn bộ không gian nhuốm trong màu xanh biển sẫm huyền ảo.
Tại trung tâm của vòng tròn là một bộ bàn ghế. Trên chiếc bàn gỗ đặt một cái đèn với kiểu dáng kỳ lạ, cây bút lông cùng xấp tài liệu xếp ngay ngắn. Đằng sau nó, chễm chệ trên ghế bọc da tím là một sinh-vật-giống-như-một-ông-lão. Quả thực, nếu không xét tới đôi tai nhọn như yêu tinh, cái mũi dài dị dạng và đôi mắt lồi, thì trông ông ta cũng chỉ như bao lão già bình thường khác. Cái đầu to tròn, hói trụi phía trên, phần tóc trắng xung quanh mọc dài qua vai. Với bộ vest đen cùng đôi găng tay trắng, cụm từ ‘thanh lịch ma quái’ là quá hợp để chỉ ông ta.
Đôi lông mày sâu róm nhăn lại, nở nụ cười kéo dài đến tận mang tai theo đúng nghĩa đen, lão yêu tinh cất lời, giọng trầm khàn.
“Chào mừng đến với Velvet Room của ta.”
“Hân hạnh được làm quen. Nơi này tồn tại giữa mơ và thực, ý thức và vật chất, một nơi mà chỉ những người đã được ràng buộc bởi ‘khế ước’ mới đến được.”
Mặc cho vẻ ngoài già khụ, lão nói liên tục, rõ ràng.
“Ta là Igor, chủ nhân của nơi này. Mong cậu hãy khắc ghi.”
“Ta triệu gọi cậu đến để bàn về vài vấn đề quan trọng. Chúng cũng liên quan đến tính mạng của cậu nữa.”
Katsuki bất an hỏi lại.
“Chuyện quan trọng ư?”
“Cơ mà, thật là đáng kinh ngạc…”
Làm lơ cậu, Igor nhìn ngó xung quanh.
“Trạng thái của nơi này phản ánh trạng thái của chính trái tim cậu. Một nhà tù xuất hiện thế này… Cậu quả thực là ‘tù nhân’ của số phận đấy nhỉ. Sắp tới đây, không nghi ngờ gì, thứ đang chờ đợi cậu chính là sự diệt vong.”
Cả đống thông tin kỳ quái ập vào não, và giờ thì cậu lại phải nghe chuyện không hay về tương lai của mình.
“Ông đang đùa phải không?”
Trước thái độ hoang mang xen lẫn tức giận của vị khách, lão chủ nhân Velvet Room chỉ cười xoà.
Điều lão nói sau đó có thể xem là khởi điểm cho sự thay đổi cực lớn trong cuộc đời Katsuki.
…..
Soạt
Hai cô bé quản ngục đồng thời quay ra sau, về phía cậu. Các bước di chuyển chân để xoay người tại chỗ của hai cô cực kỳ bài bản, như lính đã được huấn luyện vậy.
“À, thứ lỗi cho ta vì quên giới thiệu. Bên phải cậu là Caroline, còn bên trái là Justine. Chúng đóng vai trò cai ngục ở nơi này.”
Được chủ nhân giới thiệu, Caroline khịt mũi với cậu.
“Hứ, cố mà vật lộn hết sức đi.”
Thái độ có hơi gay gắt.
“Bổn phận của cai ngục là bảo vệ tù nhân. Chúng tôi cũng là cộng sự của anh. Đấy là chỉ khi anh còn ngoan ngoãn vâng lời thôi.”
Ngược lại, Justine mềm mỏng hơn nhiều, dù nhìn qua thì cô khá là vô cảm.
Đợi hai cô bé nói xong, Igor tiếp lời.
“Ta sẽ giải thích vai trò của hai đứa trẻ này vào một dịp khác. Cậu cứ từ từ làm quen với nơi này.”
Một lần nữa, cặp song sinh quay về phía Igor.
“Giờ thì, có vẻ đêm sắp tàn… Đã đến lúc rồi. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Reeeeeeeeng
Khoảnh khắc Igor dứt lời, một hồi chuông dài vang lên.
“Nào, hết giờ rồi. Mau ngủ lại đi.”
Thứ cuối cùng Katsuki nghe được trước khi nhận thức tan biến là giọng điệu đanh đá của Caroline.
https://shinigamilnteam.com/
Chuyển thể: Katsuki