Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
“Cần tìm tổ đội!”
Ngay sau cái hôm bị Margulus đuổi đi, tôi ghé qua hội mạo hiểm giả để đăng tin tìm tổ đội.
Hôm qua sau khi rời khỏi nhà trọ, tôi đã phải bỏ lại tất cả trang bị của mình.
…Và kết quả là hiện giờ tôi không còn xu nào dính túi.
Quán trọ nơi chúng tôi dùng làm nơi trú ngụ có giá thuê mắc hơn tôi tưởng rất nhiều.
Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi thường ra ngoài đi săn để kiếm thêm thịt, rồi nấu chúng với những rau củ giá rẻ mà mình đã hao tâm tổn lực mới mua được.
Nhưng vào ngày hôm qua, sau khi mất một đống thời gian làm nhiệm vụ và trở về khá muộn, tôi đã bị đuổi khỏi đội, thế nên tôi cũng không thể tự nấu nướng, và buộc phải trả một cái giá trên trời cho bữa ăn tối.
Và đó là lý do mà hiện giờ tôi gần như không còn đồng nào trong túi…
Cảm giác hối hận vì đã bỏ lại trang bị bất chợt tràn ngập tâm trí.
Đó là những trang bị mà tôi đã để dành tiền trong nhiều năm mới mua được.
Nếu bán chúng đi thì tôi có thể dành vài ngày thảnh thơi suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Vả lại, bây giờ có nghĩ về chuyện đó thì cũng đã quá muộn rồi.
Dù sao đi nữa, tôi cần phải kiếm đủ tiền để có thể ở lại nhà trọ nếu không muốn gặp rắc rối.
Có khá nhiều bãi săn quái vật dành cho những mạo hiểm giả hiện đang hoạt động trong hội. Trong số đó, có một hầm ngục chỉ dành riêng cho những mạo hiểm giả trung cấp và cao cấp.
Ngoài ra, còn có những đồng cỏ vốn là nơi sinh sống của đám quái vật yếu dành cho người mới, đối với những mạo hiểm giả cao cấp, họ thường đi săn những con quái vật có cấp độ cao thỉnh thoảng xuất hiện bên ngoài hầm ngục.
Những con quái vật như thế thường xuất hiện ở những địa điểm cách xa nơi sinh sống của con người, bởi vì chúng cần những nơi có nồng độ ma lực cao, tuy nhiên, vẫn có khả năng là chúng sẽ tấn công con người, chính vì thế nên mới có nhiệm vụ thảo phạt.
Con rắn hydra mà thanh kiếm ánh sáng đã không thể giết được vào ngày hôm qua chính là một con quái vật sống bên ngoài hầm ngục.
Dẫu sao thì tôi cũng không có đủ tự tin để có thể một thân một mình đánh bại một con quái vật có độ khó cao như thế, còn đám quái vật sinh sống trên đồng cỏ thì lại quá yếu, cũng không khó để đoán được giá của những nguyên liệu kiếm được từ chúng.
Đó là lý do mà tôi quyết định tìm thêm đồng đội để có thể tiến vào hầm ngục…
“Biết ngay mà, chẳng có ma nào đến cả…”
…Tuy nhiên, không hề có một người nào đáp lại lời chào mời của tôi.
Nếu là bình thường thì đã có ít nhất một tổ đội dừng chân nếu họ muốn tìm thành viên theo cách này.
Mục đích là để tăng khả năng sống sót dù chỉ thêm một chút, hoặc tăng cơ hội có thêm danh tiếng, việc tìm người thay thế cho thành viên đã chết trong đội cũng khá phổ biến.
Chính vì thế nên tất cả mọi người đều biết một điều hiển nhiên là không nên tuyển những kẻ yếu ớt vào đội của mình.
… Và tôi là một kẻ mà ai cũng biết đến với danh hiệu trị liệu sư vô dụng.
Đó là lý do mà không ai quan tâm đến việc tuyển một tên vô dụng như tôi vào đội.
“…Haaa~”
Nhìn vào tình hình hiện tại, tôi thở ra một hơi dài.
Thật lòng mà nói thì tôi cũng đã dự trù được tình huống này, nhưng dù thế thì cũng không có nghĩa rằng tôi không cảm thấy bất kỳ điều gì.
Bên cạnh đó, nếu không tính đến việc bị tổn thương tinh thần, thì tôi cũng không thể thoát khỏi hiện thực tàn nhẫn là mình không có một đồng xu nào dính túi.
Đương nhiên là tôi vẫn có thể một thân một mình đi vào những tầng thấp hơn của hầm ngục.
Nhưng làm thế thì chẳng khác gì tự sát, việc chấp nhận rủi ro quá lớn chỉ để kiếm tiền đã khiến tôi phải suy nghĩ lại.
Mặc dù nói vậy nhưng tôi lại không muốn nghĩ đến số lượng những con ma thú mình cần phải săn ở tầng trên.
“Mình thậm chí còn không có tiền để thuê một chiếc xe ngựa đi đến bãi săn nữa… Haaa~”
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi thở ra một hơi còn dài hơn trước.
Có lẽ tôi nên từ bỏ và đi săn ở tầng trên……
Nhưng ngay cái lúc mà tôi định buông bỏ.
Bỗng nhiên có ai đó tiến lại gần trong lúc tôi còn đang ôm đầu mình.
“Onii-san! Anh cho em vào đội nhé?”
“…Ế?”
—Giọng nói đáng yêu của một cô gái đang đứng ở rất gần lọt vào tai tôi.
Vẫn còn đang ngơ ngác trước giọng nói đó, tôi ngẩng đầu mình lên.
“Onii-san~! Anh có đang nghe không đấy!?”
“Hể?”
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã không thể thốt nên lời sau khi tận mắt nhìn thấy ngoại hình của cô gái đáng yêu đang nhìn thẳng vào mình…
◇ ◆ ◇
Cô gái đang đứng trước mặt tôi có một vẻ đẹp khác hẳn người thường.
Mái tóc cắt ngắn có màu xanh bóng như lam ngọc kèm với đôi mắt to màu xanh có thể hút hồn bất cứ ai nhìn vào.
Vẻ đẹp của cô gái này có thể khiến người khác tưởng nhầm rằng cô ấy là một nàng công chúa chỉ xuất hiện trong những câu chuyện.
“Hả? Tại sao em lại muốn gia nhập tổ đội của một tên trị liệu sư vô dụng chỉ có thể dùng được《Hồi phục》như anh chứ…”
…Thật không may, hiện giờ tôi không tài nào giữ được bình tĩnh để mà quan sát vẻ đẹp của cô gái ấy. Trong lúc vẫn còn đang lúng túng, tôi thốt lên một câu hỏi phát ra từ tận đáy lòng mình.
“Hể~ Thì ra Onii-san là kiểu trị liệu sư như vậy à?”
“Ừ…”
Nhưng ngay sau đó, vừa nghe cô gái nói xong, tôi bỗng nhận ra mình đang buột miệng đáp lại mà chẳng hề suy nghĩ.
Dựa theo cách nói của cô gái thì có lẽ là cô ấy không biết tôi chăng?
“Là vậy đó. Nếu em gia nhập một tổ đội khác…”
Tuy nhiên, tôi không có ý định lừa dối cô ấy về bản thân mình.
Cho dù có chấp nhận cô ấy vào đội thì chỉ sau một lúc nữa thôi, sự thật về tôi sẽ được phơi bày trước ánh sáng.
Thế nên tôi quyết định nở một nụ cười chua chát và nói thật với cô ấy.
“Không, em xin lỗi vì đã nói ra những lời khiếm nhã, nhưng em thực sự muốn lập tổ đội cùng với Onii-san.”
“Ế?..... Hảảả?”
Cô ấy ngắt lời và khiến tôi không thể thốt ra thêm bất kỳ điều gì nữa.
Mặc trên người một bộ trang phục võ sĩ không chỉ khiến cô ấy trở nên xinh đẹp hơn mà còn tạo ra cảm giác của một người sở hữu sức mạnh phi thường.
Cô ấy thậm chí còn có thể đảm nhận vai trò tấn công chủ lực cho những tầng dưới của hầm ngục.
Một người như cô ấy lại muốn trở thành đồng đội của tôi sao, đúng là khó tin mà.
“Em tên là Narsena. Anh cũng thấy rồi đấy, em là một võ sĩ! Rất hân hạnh được gặp anh, Onii-san.”
Dường như không hề quan tâm đến phản ứng của tôi, cô gái có tên Narsena chìa tay ra.
“À ờ, anh là trị liệu sư Raust. Mặc dù chỉ là một trị liệu sư bất tài nhưng anh sẽ cố gắng hết mình.”
Sau khi vội vàng đáp lại lời chào của Narsena, tôi nắm lấy bàn tay đó và bắt tay cô ấy.
Cảm nhận sự mềm mại từ bàn tay Narsena, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng đây chính là hiện thực. Trái tim tôi tràn ngập cảm giác vui sướng.
“….Cuối cùng thì, chúng ta cũng gặp lại nhau.”
Trong khoảnh khắc lòng đầy hứng khởi đó, mặc dù nhìn thấy khuôn mặt Narsena đỏ lên một chút và khóe miệng cô ấy khẽ mấp máy, nhưng lúc đó tôi lại không để tâm đến những lời cô ấy nói…