Sagito: Xin chào mọi người, là mình đây, mình đã quay trở lại. Tình hình là có nhiều bạn có thể thắc mắc là vì sao mấy tập gần đây càng ngày càng ngắn. Không phải là do bọn mình lười đâu, nhưng mà do bản eng nó cắt như vậy, và thực sự thì để không làm ngắt mạch truyện thì ngắt như vậy có vẻ khá là ổn. Và thực tế cũng khá phù hợp cho quỹ thời gian của bọn mình. Vậy nên mọi người thông cảm khi có vài phần hơi ngắn một chút nha. Không dài dòng nữa, mời mọi người đọc tập ngày hôm nay :D
Shiro: Thằng trans đang chịu một bài test về sức chịu đựng nên các bạn thông cảm cho trans vs mình nhé
______________________________________________________________________________
Một chiếc hộp dễ thương được gói cẩn thận với một chiếc huy hiệu hoàng kim - biểu trưng cho Gia đình Hoàng gia - ở trên đó được đặt trước mặt Lottle, người mà đang tỏ ra vô cùng lo lắng.
Một sứ giả hoàng gia đã được gửi tới Nhà thuốc dị giới.
Hộp quà được bảo là món quà dành cho Lottle từ một cá nhân có chức vụ cao nào đó.
「Có thể nó là từ Bệ Hạ」
Trong đấy có một chữ ký tay của Elizabeth II chứa trong một phong bì dán kín.
「Từ Bệ Hạ?! Cậu chủ nói từ Bệ Hạ là sao cơ?」
「Nó có nghĩa đây là quà của Nữ Hoàng dành cho Lotte đó」
Lotte - người gần như đã sụp đổ ngay khi nghe vậy - rụt rè gỡ chiếc ruy băng màu đỏ cùng với giấy gói, để lộ một hộp có hai ngăn. Cô sợ sệt kéo ngăn phía trên ra và lấy thứ ở trong ra.
「Đ-Đây?! Đây là?! Là đùa phải không ?!?!?!」
Lotte lúng túng như thể cô vừa phát hiện ra một lục địa mới.
「Em tự hỏi đây là gì nhỉ, Falma-sama?」
「Em không biết sao?」
Cô nhìn Falma với một vẻ mặt trang trọng.
「Không có cách nào em biết về nó đúng chứ〜…Em chỉ là, một hầu nữ thôi mà〜」
Bản thân Lotte không thể có cơ hội nếm thử những món ngon sang chảnh. Mũi cô ấy thậm chí còn phản ứng dữ dội khi cô phục vụ đồ ngọt cho nhà Médicis, Blanche và Falma. Mặc dù hiện nay cô ấy đã có thể nhận được một ít từ phần do Falma chia cho và cũng có thể tự mình mua một số món từ tiền lương của một nhân viên Nhà thuốc, chúng cũng vẫn chỉ ở mức mà thường dân ai cũng có thể mua được.
「Arara, Lotte-chan, đây được gọi là Praline Chocola (2)〜, nó có vị rất là ngon đó nha〜. Ah, Tôi không nhắm tới chúng đâu, nên Lottle-chan hãy ăn nó một cách cẩn thận nhé.」
Ellen liếc vào những thứ ở trong chiếc hộp qua vai của Lotte. Cô không phải là kiểu người mà thiếu tinh tế tới nỗi lấy phần thưởng của Lotte.
「Praline! Nó là một từ mà em chưa bao giờ nghe tới luôn, Eleanore-sama!」
Nói ngắn gọn thì, Praline Chocolate là một dạng chocolate vừa-một-lần-cắn(3)(bite-size). Nó gần giống như những loại chocolate cao cấp thường được trao đổi suốt ngày Valentine.
「Em cũng mở ngăn ở dưới đây」
Lotte kéo ngăn thứ hai ra. Những gì xuất hiện là bánh kẹo đầy màu sắc được xếp thành một vòng tròn.
「Ôi trời, đó là Macaron. Nó ngọt và mềm, nên có vị rất ngon〜 」
Ellen kích thích sự thèm ăn của Lotte.
「Ehehe〜, Praline và Macaron!!」
Lotte’s cười đến tận mang tai. Falma nhớ lại, cậu ta đã thực sự không sai về thứ quà tốt nhất dành cho Lotte.
「Ahh! Chúng có thể ăn được không? Thật sự quá phí khi ăn chúng! Chúng trông như những viên đá quý vậy!」
Lotte đóng lại chiếc hộp đầy ắp kho báu. “Haa〜……”, cô tận hưởng những mùi hương còn sót lại.
「Em nên ăn chúng sớm, Macarons sẽ nhanh hỏng lắm đấy」
Falma nói với một nụ cười gượng gạo.
「Đó là bất khả thi khi phải ăn những thứ dễ thương như thế đó〜!!」
Cô ôm lấy hộp kho báu và lắc đầu nguầy nguậy.
「Đúng ra thì, Lotte-chan, chẳng phải em nên đọc bức thư của Bệ Hạ trước sao?」
Lotte nghe lời khuyên và đọc chúng, rồi làm rớt lá thư ngay khi đọc xong.
「E-E-E-E-Emmmm! H-H-H-Họa sĩ Hoàng Gia?!!!!!」
Giọng Lotte đứt quãng và cô gần như đã bất tỉnh. Đối với một hầu gái như cô, Nữ Hoàng của quốc gia vĩ đại nhất thế giới - Đế quốc San Fleuve, là một tồn tại cao tựa như mây trời. Cái vinh dự được Nữ Hoàng yêu cầu ngay lập tức trở thành Họa sĩ Hoàng gia chỉ có thể được gọi là ảo mộng hão huyền mà thôi.
「T-Tôi nghĩ rằng Lotte là một thiên tài hội họa đó!」
Falma, người luôn được Lotte ca ngợi hằng ngày, nay lại ca ngợi cô..
「Kyaa〜! Oh không〜! Thật chứ〜〜?! Em là một thiên tài sao?!」
Mặc dù nghe cứ như là đang diễn, nhưng Lotte vẫn tin cậu.
「Em sẽ chấp nhận lời mới chứ? Lotte-chan」
「Oh không〜, Em sợ lắm, trở thành một họa sĩ hoàng gia...nó là bất khả thi đối với em〜」
「Tôi nghĩ rằng sẽ đáng sợ hơn nếu như từ chối lời đề nghị của Bệ Hạ đó. Thêm nữa, nếu em muốn từ chối, thì tốt nhất em không nên ăn những loại bánh kẹo kia」(Sagito: ít có ác lắm :v) (Shiro: cũng một phần không chịu đọc thư trước, các bác rút kinh nghiệm nhé, nhớ đọc thư trước khi mở quà)
「PYAAA〜!」
Lotte kêu lên những âm thanh kì lạ, mắt cô cứ di chuyển qua lại giữa bức thư và đống đồ ngọt.
「Nếu như, em muốn tập trung vào công việc họa sĩ hoàng gia, em không còn cần phải phụ giúp ở hiệu thuốc nữa.」(Sagito: không hiểu sao đọc tới đoạn này mình lại thấy buồn buồn)
Falma nói theo một cách thấu hiểu cho Lotte, người mà có thể sẽ trở nên vô cùng bận rộn. Mặc dù Falma tin rằng đó sẽ là một vinh dự rất lớn cho Lotte khi được chọn làm họa sĩ hoàng gia, nhưng cậu ta không hoàn toàn hài lòng về điều đó. Mặc dù vinh dự thật đó, nhưng nó cũng sẽ chứa nhiều sự ràng buộc hệt như Falma vậy. Ngoài ra, không nghi ngờ gì khối lượng công việc của cô sẽ tăng mạnh. Đối với một công việc như là họa sĩ thì từ “kết thúc” không tồn tại. Nó sẽ tiêu tốn một khối thời gian vô hạn.
Falma dường như đã quên mất rằng bản thân cậu cũng vậy, cũng là một người không nên làm việc tới mức quá tải.
「Em cảm thấy hạnh phúc khi được giúp cho hiệu thuốc. Và em cũng cảm thấy vinh dự với đề nghị của Bệ Hạ. Nếu không phiền, em muốn phụ giúp cả hai.」
Lotte trả lời với một nụ cười hồn nhiên.
「Ít nhất tôi cũng sẽ cố để miễn trừ công việc trong biệt thự cho em. Không đời nào em có thể làm cả hai được」
「Không, không, công việc của trong biệt thự là nhiệm vụ của em」
Cô ấy không hề có khải niệm lao động là gì. (Sagito: ý ở đây là làm công nhưng có quyền tự chủ ấy, còn xét về thời kì đó thì làm hầu gái là không công luôn.) (Shiro: workaholic?)
「Tôi sẽ miễn cho em. Hiểu rồi chứ?」
「Auu〜, làm ơn đừng〜. Công việc yêu dấu của em〜〜」
(Cái này, Lotte có khi là cùng một kiểu người với mình đây)
“Mình phải theo dõi khối lượng công việc của em ấy thật cẩn thận mới được”, Falma tăng cường cảnh giác.
Chú thích
(1)Glaucoma (còn gọi là cườm nước) là một bệnh ở mắt do áp lực nội nhãn tăng cao chèn ép thị thần kinh làm tổn thương thần kinh thị giác dẫn đến tình trạng mất dần thị trường. Glaucoma có thể xảy ra tự phát hay sau một bệnh lý nào đó tại mắt hoặc toàn thân. Thị trường là vùng nhìn thấy của mắt chứ k phải thị giác là khả năng nhìn rõ của mắt nhé. Ví dụ dễ hiểu thì giống như các bác nhìn 2 mắt mà vùng nhìn thấy được chỉ cỡ khoảng 1 mắt đó, cái đó là mất thị trường, thường cái này khó nhận ra lắm vì ít ai để ý thị trường của mắt mà chủ yếu là để ý thị giác thôi
(2)
(3) Thường là nó to cỡ này, hình minh họa ở dưới
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage