Papa No Iukoto Wo Kikinasai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

18 38

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

320 15389

Nguyệt Thần

(Đang ra)

Nguyệt Thần

Toshiki Inoue

"Nguyệt Thần" được xuất bản vào ngày 6 tháng 11 năm 2015

12 390

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6962

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Tập 02 - Chương 04:Bí mật của Yuri

Chaper 4: Bí mật của Yuri

Thế giới này đầy rẫy những điều kì thú và bí ẩn.

Tôi nghĩ đây là thực tế mà mình đã nhận ra qua các hoạt động

của Hội “Quan Xá”.

--- Xã Hội ---

Mặc dù ta gần như không thể tìm thấy một người có thể biết tất cả mọi thứ trên thế giới,thế nhưng dường như tôi lại chỉ hiểu biết một chiều về người khác.

Và dường như mọi vấn đề đều được thể hiện một cách phức tạp, rắc rối và cực ki khó hiểu.

Tuy nhiên cuộc sống vẫn có cho riêng nó những sự thật mà đôi khi biết được sẽ đem lại nhiều điều xấu hơn là điều tốt

Tôi vẫn không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng nee-san lại có thể khiến tôi ngạc nhiên đến thế dù đã hơn nửa năm trôi qua từ lần cuối tôi nghe được giọng nói của chị.

Khi lễ hội trường chỉ còn vài ngày nữa là sẽ diễn ra, tôi đã phải trải nghiệm một cú sốc (shock) hiếm thấy trong cuộc đời của mình.

Nó bắt đầu từ 3 ngày trước---

Trong khi bạn của Sora vẫn còn ở trong nhà, tôi vô tình ngủ thiếp đi.

Sau đó, có thể bởi đã ngủ nhiều, tôi thấy khó chợp mắt suốt cả đêm thế nhưng vẫn cố nhắm mắt lại trong khi lăn qua lăn lại trên giường một cách trằn trọc. Tới 3 giờ sáng, tôi để ý thấy một tiếng động lạ trong nhà, và bò ra khỏi giường với trạng thái không thể ngủ thêm được nữa.

Cửa ra vào và cửa sổ đều đã đóng, thêm vào đó là các thiết bị an ninh đã được lắp đặt nhờ vào số tiền mà nii-san để lại cho mấy đứa nhỏ nên khả năng có trộm là rất thấp.

Có thể là Miu-chan vẫn còn thức và đi loanh quanh.

Là người giám hộ của bọn trẻ, tôi thấy nên nhắc nhở chúng về chuyện này. Với suy nghĩ như thế, tôi nhẹ nhàng đi lên tầng hai.

“Eh??? Sora-chan?”

Khác với phỏng đoán của tôi, Sora-chan mới là người đang đi lòng vòng quanh nhà.

Tôi tình cờ va vào nó khi con bé rời phòng.

“Onii-chan!? T- tại sao!?”

“Err, anh nghe thấy vài tiếng động từ tầng trên , nên… ừm.. Eh? Cái gì thế???”

Tôi chỉ vào cái gói hình vuông trên tay Sora-chan khi hỏi.

“Đâ- Nó là… Chẳng có gì đâu!”

Sora-chan nhanh chóng giấu nó ra sau lưng trong sự hoảng loạn.

“Nó dường như không có vẻ gì là liên quan đến anh… Dù sao thì, chuyện đó không phải vấn đề.Vấn đề chính là em đừng thức khuya quá thế chứ, em phải đi học vào ngày mai mà đúngkhông?”

“Mnn, mmm, em xin lỗi.”

Sau khi nói thế, Sora-chan chạy nhanh trở lại phòng mình.

Có một điều mà tôi chỉ nhận ra sau khi Sora-chan đã rời khỏi tầm mắt mình.

Căn phòng trong cùng của tầng hai mà Sora-chan chạy ra.

Phải, căn phòng “không thể mở” mà tôi đã để tâm rất nhiều, và cũng là phòng của chị tôi.

Căn phòng bị khóa, trong khi Sora-chan nói rằng chìa khóa đã mất.

Con bé cũng có những biểu hiện thất thường khi tôi tò mò tiếp cận cánh cửa.

“Như Sora-chan nói, không phải những thứ bên trong là không cần thiết sao?”

Tôi kiểm tra lại lần nữa và nhận ra rằng nó vẫn bị khóa.

Sau cùng, Sora-chan dường như đã khóa của phòng lại khi rời phòng, điều đó cũng không mấy ngạc nhiên.

“Mình nên nghĩ về điều này như thế nào đây?”

Việc chiếc chìa khóa bị mất rõ ràng là một lời nói dối.

Sora-chan đang nói dối để cố che giấu sự thật, điều này khiến tôi không khỏi chạnh lòng.

“Well, cảm giác này… thật đáng buồn.”

Mình vẫn là một kẻ không đáng tin cậy ư?

Không, chắc có một vài vấn đề mà em ấy không muốn mình biết,có lẽ mình nên nhìn nhận tình huống này từ góc nhìn của một cô gái…..???

Chắc chắn là vậy! Tôi tự nhủ trong lòng mình.

Tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu con bé tự nói thật với tôi, và không cần phải nói dối. Chỉ cần nó giải thích toàn bộ vấn đề, tôi sẽ không quan tâm chuyện đó nhạy cảm đến thế nào mà sẵn sàng lắng nghe và thậm chí đưa ra lời khuyên nếu có thể….. Có lẽ thế.

Dù nói vậy, nhưng đến cả tôi cũng đã cố gắng rất nhiều chỉ để tìm nơi giấu H-book, nên quả thực chẳng có gì quá khác biệt giữa chúng tôi.

Tối đó, mọi chuyện kết thúc như vậy.

Nhưng, một con người bình thường như tôi không cách nào biết được rằng đó là khởi đầu của một thứ tồi tệ sắp diễn ra.

Đúng như kì vọng từ một trong các đô thị lớn ở Tokyo, việc mua sắm ở đây khá thuận lợi.

Để mua vài thứ cho quán cà phê ở lễ hội trường, và bởi cái “kế hoạch phân biệt với các câu lạc bộ khác”mà hôm nay tôi quyết định sẽ nghỉ học để có thể chuẩn bị chào mừng Mimura cũng như các thành viên khác của của Roary (hội Quan xá) đến nhà. Vì lễ hội trường sắp tới mà tôi đã được phép nghỉ buổi học.

Phải toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho lễ hội- tôi đã nói với Sora-chan và những đứa khác như vậy, và chúng quyết định sẽ về nhà sớm. Dù việc Sako-senpai tới đã khiến Sora-chan phật ý, nhưng cũng bởi con bé vừa mới mời bạn tới nhà, nó chỉ còn cách đồng ý. Tối hôm đó, tôi định sẽ cùng mọi người làm một bữa lẩu ấm cúng như hôm trước.

Tuy nhiên…

“Điều này là sao chứ? Miu-sama không ở đây!Đây không phải thứ mà cậu đã hứa! Segawa-kun!”

Thế nhưng nghĩ lại thì việc mời cái tên vừa đến nhà người khác đã nói những điều trắng trợn như thế này liệu có thực sự ổn?

“Em chắc rằng mình chưa bao giờ hứa như thế. Và senpai,rõ ràng là giờ này học sinh tiểu học đang ở trường mà phải không?”

“Gì chứ! Ôi, thật là tệ! Dù việc mặc bloomer (quần thể thao ý) đã bị cấm gần đây, tôi vẫn không thể bỏ lỡ hình anh của Miu-sama trong trang phục thể thao! Không! Từ quan điểm của một nhà sưu tập, đây là nhieejmc vụ bắt buộc! Đi thôi! Segawa-kun, chúng ta phải tới trường tiểu học! Đôi chân tuyệt vời của Miu-sama… Guwagh!!!”

Người vừa đập Sako-senpai một cú trời giáng không ai khác chính là Raika-san.

Với vẻ bình thản như chưa có gì xảy ra, cô ấy bắt đầu kiểm tra những thứ đã mua.

“Đây là cho Hina-chan này, nơ kẹp tóc cho Miu-chan, còn đây là rải ruy-băng sẽ rất hợp với Sora-chan, và…”

….. Đợi chút, đợi chút! Những cái này thì có liên quan gì đến lễ hội trường?

Nhận thấy tôi đã bị shock, Nimura tiến lại gần và đặt tay lên vai tôi.

“Segawa-chan, tôi hiểu mà. Tôi rất hiểu cho cảm giác bây giờ của cậu. Tôi cũng thấy rằng không nên nói ra điều này, nhưng từ khi tôi đến đây với những người khác từ Hachiouji, Sako-senpai không hề đề cập đến kế hoạch về quán cà phê lần nào hết.”

C – cái gì cơ!

“Thế câu đã mua cái gì ở Ikebukuro?”

“Chỉ là quà cho Sora-chan và những người khác, phải không nhỉ? Dù Sako-senpai mua hơi nhiều đồ,thế nhưng nó hình như chẳng liên quan gì tới quán cà phê cả. Chúng tớ tới một số cửa hàng đồ anime, rồi tới hiệu sach… Và tới siêu thị nữa.”

Hừm, có vẻ tâm trí Sako-senpai đang bị lấp dầy bởi những ham muốn ích kỉ của mình.

“Raika-san! Hai người có kế hoạch bí mật gì không!?”

“Đấy là việc của Kaichou.”

…..Raika-san thực sự đến chỉ để thấy Hina và mấy đứa nhỏ.

Mặt khác, Sako-senpai, người vẫn còn gục trên sàn, trông như một con cá voi sắp chết bị mắc cạn vậy.

“Tớ hỏi này, Mimura, chúng ta có gặp vấn đề gì không nếu không có khách hàng nào đến cửa tiệm của chúng ta vào ngày mai?”

“Không, không sao đâu. Tất cả chi phí đều được Sako-senpai chi trả.”

Chúng tôi chỉ còn biết nhún vai trong sự bất lực.

Lễ hội trường học sẽ bắt đầu vào ngày kia, và hiện giờ chúng tôi chưa hề có một chút tiến triển gì..

Có vẻ như hoạt động chính hôm nay là để các thành viên của Roary ăn tối với Sora-chan và những người khác sau một thời gian kể từ lần họp mặt trước.

Tuy nhiên, có vẻ như Sako-senpai không có cùng suy nghĩ với tôi.

"Thư giãn đi, cứ để mọi thứ cho tôi."

Sau khi senpai đã tỉnh lại, anh ấy bắt đầu chơi game trên điện thoại của mình một cách vô tư mà chẳng hề lo lắng gì hết.

Anh ấy đang nhấn bàn phím không ngừng trong khi nói chuyện bằng một cái giọng "ngọt ngào" đến kinh tởm với các cô gái trong game.

Tôi thực sự không hiểu nổi anh ấy ……

Mặt khác, chúng tôi sử dụng nguyên liệu được mua bởi Nimura và những người khác để chuẩn bị nấu ăn.

Trong cơ hội hiếm có này, Raika-san đang lên kế hoạch nấu các món ăn phương Tây bằng cách sử dụng món hầm bơ sang trọng như món ăn chính. Nimura và tôi chỉ phụ trách việc chuẩn bị.

“Ah! Tệ thật ~ ”

Nimura,trong khi sơ chế rau, dường như đã vô tình làm đổ nước bẩn dùng để rửa rau lên người mình.

“…… Có vẻ như những vết bẩn sẽ khó phai đi đấy. Cởi nó ra đi. Tớ sẽ giặt nó."

“Nhưng mà Segawa-chan à,tớ không có quần áo để thay.”

“Tớ sẽ cho cậu mượn quần áo thể dục.”

Sau đó, tôi cho cái áo của cậu ta vào máy giặt và lấy đồ của mình ra.

Đúng lúc đó, tôi không bao giờ nghĩ tình huống này sẽ xảy ra.

Có thứ gì đó trước cửa phòng Nee-san.

Mặc dù biết rằng Sora-chan đã lẻn vào trong phòng ngày hôm qua, tôi đã không để ý thấy có cái gì đó khác với trước đây ở chỗ cánh cửa.

"…… Cái gì đây?"

Tôi chợt nhận ra một tờ giấy nhỏ bên dưới cánh cửa.

Sự tò mò đã giết chết con mèo— có một câu thành ngữ đã nói như vậy,và những hành động tiếp theo của tôi chính là một minh chứng đầy sinh động cho điều đó.

Thứ ở bên dưới cánh cửa là một bức ảnh, với một số ghi chú ở mặt sau.

‘Chụp bởi Shingo-san tại Big Sight.'

Có mấy từ được viết ở mặt sau bức ảnh, và ngày tháng cũng được ghi trên đó.

Ngay khi tôi nhìn thấy mặt trước của bức ảnh, tôi gần như đã không nói nên lời trong giây lát.

"Đây là……!?

Trong bức ảnh, đội một bộ tóc giả sặc sỡ và mặc một bộ đồ bó sát không được bình thường, Nee-san đang đứng trước máy ảnh. Chị ấy nở một nụ cười rạng ngời, với tư thế tạo dáng mà chắc chắn đã trải qua thực hành rất nhiều.

…… Cái quái gì thế?

Tôi đứng hình trong giây lát.

Tôi chưa bao giờ thấy chị tôi như thế này trước đây.

Tất nhiên, là một sinh viên đại học, hiển nhiên không thể nào tôi không biết đây là gì.

'Cosplay'.

Một hoạt động giải trí mà một người mặc bộ đồ giống như trong trò chơi điện tử hoặc một anime nào đó và hành động như một nhân vật.

Khi Sako-senpai đề xuất một buổi chụp ảnh của Raika-san trước đó, chúng tôi đã tìm kiếm trên mạng và biết rằng rất nhiều người đang tham giahoạt động này, và cũng có khá nhiều người mẫu đẹp cũng nằm trong số họ. Thậm chí còn có những cửa hàng bán những thứ đặc biệt. Đó là một hoạt động giải trí nổi tiếng ở nước ngoài mà mọi người đều biết …… Đó là những điều mà tôi biết về nó.

Tuy nhiên……

Việc biết Nee-san thực sự là một cosplayer lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Hơn nữa,tôi đã sống cùng chị mười chín năm nay, nhưng tôi thực sự không biết gì về việc này.

Nói mới hay, cái đống quần áo hở hang này là gì vậy?

Như một người mẫu nổi tiếng, bộ đồ rất hợp với chị tôi, và chị ấy trông rất sắc xảo khi so với các cosplayer khác trên máy ảnh, thật vậy…… Và nhiếp ảnh gia là Nii-san.

Điều này giống như tôi bị kéo vào một thế giới khác vậy-quả thực rất sốc.

Mang theo bộ đồ thể thao để cho Nimura mặc tạm, tôi trở lại chỗ chiếc máy giặt.

“Có chuyện gì thế? Sao lâu quá vậy?”

Tôi nên giải thích vấn đề này thế nào đây? Mimura thì đang xấu hổ, người chỉ đang mặc độc áo sơ mi và đồ lót? Còn bản thân tôi vẫn chưa dừng được những suy nghĩ của mình.

“Err …… Tớ nên nói thế nào đây ……”

Dù không khỏi kinh ngạc trước sở thích cosplay của chị tôi,nhưng suy cho cùng thì nó cũng không phải là việc gì đó bất hợp pháp.

Nó chỉ là một cú đánh quá lớn vào tâm trí tôi, người đã bị giữ trong bóng tối mười chín năm nay, vì vậy tôi chỉ hơi có chút kinh ngạc.

“Thật ra, không có gì …… Có lẽ không có gì đâu, nhỉ?”

“Err …… Segawa-chan, trước tiên có thể đưa cho tớ quần áo không?”

"Ah, xin lỗi.”

Thay đồ xong, tôi nói chuyện với cậu ấy. Nimura đã gặp chị tôi một lần rồi.

Và tôi cảm thấy thoải mái hơn nếu tôi có thể tâm sự chuyện này với ai đó.

“Thật ra …… Tớ vừa mới tìm thấy thứ này ……”

Tôi đưa bức ảnh ra trước mặt Mimura và bắt đầu giải thích.

Phản ứng của Mimura bình tĩnh hơn tôi tưởng.

Cậu ta trông khá ngạc nhiên, nhưng không hề tỏ ra chút thành kiến nào về các cosplayer. Mặc dù vậy, điều duy nhất khiến tôi quyết định nói với cậu ta chính là bởi tôi biết rằng cậu ta là một đáng tin cậy và biết giữ mồm giữ miệng.

“Segawa-chan, cậu không biết gì cả sao?”

"Mnn, mặc dù chị tớ đã thích những đọc manga từ rất lâu, và giữ rất nhiều cuốn manga ở bên cạnh mình,song ở đó không có bất kỳ dấu hiệu nào thể hiện rằng chị ấy có những sở thích như thế này khi chị ấy sống với mình trước đó. ”

Dù tôi nghĩ thế nào đi nữa, tôi không thể tìm thấy biểu hiện nào về việc Nee-san thích cosplay trước kia.

"Mặc dù vậy, nó có thể là một sự hứng thú mà chị cậu đã có sau này-có lẽ trong một lần đi chơi với bạn bè của mình chị ấy đã được họ giới thiệu về cosplay, và chị ấy đã nghiền luôn hay đại loại thế. ”

“Hmm ~ m ……”

Thật vậy, giả thuyết đó không phải là không thể xảy ra. Chị tôi khá dễ tính, và chị ấy sẽ không từ chối bất cứ một đề nghị được đưa ra bởi người khác…… Không, tính cách của Nee-san là của một người mà sẽ 'không thể từ chối trước bất cứ một lời đề nghị nào', cũng chính bởi cái tính cách muốn trở nên nổi bật dưới ánh đèn sân khấu của chị ấy.

"Nếu vậy, không phải là bí ẩn đã được giải đáp rồi sao?"

"Bí ẩn gì?"

“Cậu đã nói điều này trước đây mà? Nói rằng không biết Yuri-san đã gặp gỡ chồng mình như thế nào ấy. ”

“Ah ……”

Công việc của họ khác nhau và họ thậm chí còn nhau hơn mười tuổi. Thế nhưng điều đã gây ra bao trăn trở cho tôi trong quá khứ cuối cùng cũng đã có câu trả lời.

Người chụp ảnh và người giữ tấm ảnh. Trong trường hợp đó, quả nhiên cosplay là sở thích chung của hai người.

Nếu vậy,….

Ba đứa con gái của họ có biết về sở thích của bố mẹ chúng không?

Bỏ qua việc Hina vẫn còn nhỏ, nhưng còn Sora-chan và Miu-chan thì sao?

“Nè, Sora-chan và những người khác có biết điều này không?”

“Sao tôi biết được? Tại sao cậu không hỏi trực tiếp? ”

“Err …… Nhưng, ừm …… Đó là ……”

"Ừ, đối với vài người, đó có thể là một sở thích mà họ không muốn người khác biết."

Nghe những lời mơ hồ ấy, Nimura lập tức nhận ra những lo lắng của tôi.

Nhắc mới nhớ,chị ấy cũng chưa từng một lần tiết lộ điều đó với tôi

“Rồi, tớ sẽ giả vờ như chưa từng thấy thứ này. ”

Khi tôi chuẩn bị để bức ảnh trở lại chỗ cũ, một cánh tay khác đã giật lấy bức ảnh từ phía sau.

“Không tệ …… Không tệ chút nào!”

Là Sako-senpai.

Tại sao anh ta lại ở đây?

“Hmph! Oda-kun nói rằng các cậu đã đi đâu đó và yêu cầu tôi tìm các cậu,thế là tôi đã bắt gặp hai câu đang đứng đây ngắm nhìn cô gái đẹp này! Có nghĩa là, vẻ đẹp này là thứ quan trọng với cậu! Những thứ đẹp đẽ thì nên được chia sẻ với những người khác chứ! ”

Senpai nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Nee-san, nói trong khi thở hổn hển.

Ngay cả tôi, từ lâu đã quen với thái độ thường ngày của senpai, cũng không thể không cảm thấy phần nào kinh tởm.

Nhắc mới nhớ, không phải tên này mới bữa trước còn gọi Sora-chan mới mười bốn tuổi là một oba-san trước đó sao……

“Ờm… Sako-senpai ……?”

“Segawa-kun, đúng rồi! Đây là một sựthứ linh thiêng! Suy nghĩ của tôi thật chính xác!"

Vừa xoay vòng vòng vừa nói tất cả những điều đó, Sako-senpai trông thực sự phấn khích.

Một linh cảm không làng chợt lướt qua tâm trí tôi, nhưng dường như đã quá muộn.

Có vẻ như việc trông thấy bức ảnh này đã làm đảo chiều cái công tắc trong ý đồ của Sako-senpai.

“Đây chính là những gì chúng ta cần! Kế hoạch cho hội của chúng ta”

Sako-senpai bắt đầu giải thích ý tưởng của mình một cách nghiêm túc, trong khi Raika-san cũng chăm chú lắng nghe và gật đầu lia lịa.

Khá bất ngờ, nhưng trông Raika-san tỏ ra rất hạnh phúc sau khi nghe về kế hoạch.

…… Nhưng người bị sốc nhất chắc chắn sẽ là tôi.

Như đã hứa, Sora-chan và Miu-chan về nhà sớm hơn bình thường một chút.

"Cháu về rồi đây ~"

Người vừa cất tiếng chào là Miu-chan.

“Eh? Chỉ có Oji-san ở đây? Nimura-san và những người khác ở đâu? ”

"Err, anh bảo họ ở trong phòng một lúc."

“Eh? Tại sao không phải phòng khách? Thậm chí còn có cả trò chơi điện tử và TV ở đó… ”

“C- Có vài lý do.”

Khi chúng tôi trò chuyện, cánh cửa lần nữa mở ra, và Sora-chan bước vào.

"Em về rồi đây. Ah mọi người đều đã ở đây …… ”

Có lẽ vì em ấy thấy mấy đôi giày lạ được sắp xếp ở lối vào, Sora-chan bước vào phòng khách một cách thận trọng.

"Eh ... Raika-san đâu rồi?"

”Ừm, họ đang ở trong phòng của anh. Sora-chan, anh nói chuyện với em một chút được không? ”

Thực ra, tôi là người đã thuyết phục họ ở lại phòng của tôi, với lí do là chuyện gia đình.

Xét cho cùng, tôi thực sự không biết mọi thứ sẽ chuyển biến theo chiều hướng như thế nào.

Ngoài những bức ảnh cosplay của Nee-san, tôi phải lưu tâm đến cảm xúc của đứa cháu gái lớn này nữa.

Vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt của Sora-chan, trong khi tôi thở sâu.

“Sora-chan …… Erm ……”

Tôi đưa bức ảnh cho Sora-chan và Miu-chan.

“Th- thì … anh tìm thấy thứ này.”

“Eh! Ehhhhh !? K- KYAAAAAAAAAA! ”

Sora-chan hét lên, trong khi Miu-chan ôm đầu với cái biểu hiện như tỏ vẻ "lộ mất rồi"trên khuôn mặt của mình.

"Không! Căn phòng đã được mở ư!? ”

Con bé thậm chí không để ý thấy một tiếng hét khác.

Sora-chan lao ra khỏi phòng khách giống như một cơ gió và phi thẳng tầng, có thể nghe thấy tiếng khóa cửa xoay chỉ sau đó một giây. Dường như Sora-chan đang xác nhận rằng căn phòng có được khóa hay không.

Sau đó, Sora-chan chạy trở lại phòng khách với một tốc độ chóng mặt.

”Nó không có mở! Vậy tại sao bức ảnh lại ở đây! ”

”…… Nó nằm dưới khe cửa. Sora-chan, em đã vào phòng đó hôm qua phải không? ”

Nghe thấy những lời của tôi, Sora-chan cúi thấp đầu trong nỗi tuyệt vọng.

“A- Ahhh …… Con xin lỗi, Yuri-san.”

“Onee-chan, bây giờ chị có thể nói sự thật.”

Miu-chan an ủi Sora-chan.

Có vẻ như chúng sẽ giải thích mọi thứ cho tôi.

Bức ảnh được đặt trên bàn trong khi chúng tôi ngồi xung quanh.

Nhân tiện, Hina vẫn còn ở nhà trẻ.

Chúng tôi sẽ đi đón Hina sau cuộc nói chuyện này… Hay tôi nên nói là sau khinó kết thúc.

Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn chẳng nói nên lời trong khoảng năm phút.

Trong thời gian đó,bầu không khí im lặng bao trùm căn phòng ảm đạm đến mức dường như tôi có thể nghe thấy tiếng tik tok của chiếc đồng hồ.

Ba chúng tôi có lẽ đang nghĩ nên bắt đầu câu chuyên như thế nào.

Vẻ tuyệt vọng của Sora-chan lúc này trông thật đáng thương.

“Oji-san, cuối cùng …… cũng thấy ……”

Người nói đầu tiên là Miu-chan.

Miu-chan thận trọng quan sát phản ứng của tôi.

“Err …… Đúng vậy, anh đã thấy.”

Ngay cả tôi cũng nghĩ rằng câu trả lời vừa rồi thật ngu ngốc.

Có lẽ bầu không khí nặng nề khiến tôi hơi căng thẳng.

Khi đó, Sora-chan trông khá hoảng loạn đáp lại.

“N- nghe cháu này! Đây là …… Erm, à…. Đúng rồi! Một lễ kỷ niệm! Đó là một lễ kỷ niệm! ”

Lý do nghe quá cưỡng ép.

Thực ra, tôi thực sự không hiểu vì lý do gì mà chúng phải cố gắng che giấu mọi thứ với tôi đến mức này.

"Không cần phải giấu anh đâu. Đây là sở thích của Nee-san, đúng không? ”

"O- Onii-chan biết điều này?"

Từ câu trả lời của hai người, có vẻ như sở thích ấy đều được cả gia đình biết đến.

“Không, anh không biết điều này trước đây. Đây có lẽ là điều khiến anh hoang mang thứ hai trong cuộc sống của mình. ”

"Vâng, chúng em cũng biết thế từ lần đầu tiên chúng em gặp anh."

Điều đó đúng.

Cha mẹ có cùng sở thích nhưng giữ bí mật với con cái của họ, điều đó cũng không có gì là quá thất thường.

“Err …… Vậy là Nee-san và Shingo-san đã quen nhau vì sở thích này?”

Sora-chan nhẹ nhàng gật đầu. Qủa nhiên mọi chuyện đều đã bắt đầu như thế này.

Có vẻ như họ gặp nhau ở một Comiket. Việc một nhiếp ảnh gia hẹn hò với một cosplayer là một chuyện khá bất thường, và Yuri-san cũng là một cosplayer lôi cuốn. Người ta nói rằng những người bạn nhiếp ảnh của bố ghét ông ấy khá nhiều vì điều này. ”

“Nh- Nhiếp ảnh gia? Cosplayer? ”

Lời giải thích của Miu-chan chứa quá nhiều thuật ngữ mà tôi không hề biết. Dù sao thì từ tình hình hiện tại, có vẻ như Shingo-san đã giành được trái tim của Nee-san bằng nỗ lực hay sự may mắn gì đó. Mọi thứ có lẽ đã diễn ra như thế.

“Err …… Lôi cuốn……? Nee-san nổi tiếng vậy sao? ”

"Yuri-san thật là tuyệt vời!"

Sora-chan đáp lại như vậy.

“Yuri-san không chỉ xinh đẹp, cô ấy cũng biết rất rõ về anime. Cô tự làm quần áo. Không cần biết là loại quần áo nào, cô ấy làm cho chúng còn giống bản gốc hơn cả các sản phẩm khác nữa. Thậm chí còn có những người từ các câu lạc bộ và nhóm khác nhau muốn Yuri-san làm quần áo cho họ nữa! ”

Sora-chan trông khá kích động.Qủa thật vậy chị tôi xưa nay vẫn luôn tự làm những bộ quần áo và những thứ như thế.

Chỉ là tôi không biết rằng chúng là đồ cosplay.

Tôi nhớ rằng Nee-san thường mua tạp chí thời trang và làm quần áo dựa trên các mẫu thiết kế được đăng tải trên đó. Do đó mà chúng tôi không tốn nhiều quá nhiều chi phí cho việc mua quần áo.

Và vì điều đó, tôi từng nghĩ rằng chị tôi muốn làm việc trong các ngành liên quan đến thời trang.

Cuối cùng, kỹ năng may vá của Nee-san đều là từ niềm đam mê với cosplay.

"Ban đầu anh đã nghĩ rằng anh biết mọi thứ về chị mình, nhưng dường như không phải như vậy ......"

Câu trả lời cho những bí ẩn lâu nay bị chôn vùi dưới cuối cùng cũng đã rõ ràng.

Tuy nhiên, tôi không thể nào cảm thấy hạnh phúc sau khi biết được điều này.

“Nhưng tại sao Nee-san lại giấu anh điều này chứ? Dù sao thì bọn anh cũng là chị em mà. ”

Thấy Sora-chan cố hết sức để giấu giếm chuyện này với tôi cũng khiến tôi khá chạnh lòng.

Không muốn cho tôi biết về một số chuyện, điều đó chẳng phải thật là vô lí khi mà chúng tôi là một gia đình sao?

Sora-chan và những người khác biết về nó, trong khi chỉ có tôi là chẳng biết gì cả. Thật không công bằng.

"Điều này……. Cũng khá dễ hiểu mà.”

”Mnn, phải, đúng thế.”

Vì một vài lý do nào đó, có vẻ như cả hai cô nhóc lại thấy điều đó hợp lý.

"Sau tất cả, thật là ngại khi bị gia đình trông thấy khi đang cosplay hoặc tham dự một sự kiện doujinshi. ”

"Yuri-san cũng từng nói," Không thể để thằng bé biết chuyện này. Nếu nó biết, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết nó, hay kéo nó vào chuyện này nữa '. ”

“Cái quái gì vậy chứ….!”

Chị tôi có vẻ đã có những kế hoạch đáng sợ chỉ đảm bảo rằng tôi sẽ không phát hiện ra chuyện này.

Chị nói rằng không được để em trai mình biết bất kể chuyện gì xảy ra, điều này thì tôi thực sự không thể hiểu được.

“…… Ah, vì các em biết điều này nên kể từ đó các em cũng thích cosplay?”

"Err, ahh ...... Về chuyện đó ......"

Sau khi tôi hỏi như vậy, Sora-chan đột nhiên bắt đầu lắp bắp.

"Không có gì. Cháu thấy khá thú vị khi được đóng vai ai đó. Nhưng cháu hoàn toàn không biết nhân này xuất hiện trong bộ manga hay anime nào, có thể hiểu như là cháu chỉ là thích được mặc đẹp thôi. Thậm chí, cháu cũng không bận tâm tới những người có những bức ảnh dễ thương của cháu. ”

Không ngại có người chụp ảnh mình, điều này thực sự phù hợp với tính cách của Miu-chan.

Đánh giá từ khía cạnh này của Miu-chan, con bé có thể thực sự trở thành một người mẫu hay một idol nổi tiếng vào một ngày nào đó.

“Thật ra, Onee-chan lại rất thích thú với việc này.”

“M- Miu!”

Sora-chan đỏ mặt sau khi bị em gái tố giác.

"Là vậy sao?"

“Err …… Mnn, chỉ,… chỉ một tẹo thôi.”

Sora-chan cúi đầu xuống, trông khá xấu hổ.

Chuyện này cũng khá ngạc nhiên. Tôi không chắc đó là do ảnh hưởng từ anh rể hay do Nee-san, nhưng có lẽ Sora-chan thực sự thích những thứ như thế. Thậm chí, tôi cũng không biết rằng em ấy không giỏi tiếp xúc với đàn ông nữa ……

Các cô gái có lẽ đều có cho riêng mình những bí mật thầm kín mà ít ai có thể ngờ tới được.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong căn nhà nhỏ bé này lại có nhiều bí mật như thế …… Thật đáng kinh ngạc.

"Em không tham gia cosplay ... Nếu anh thực sự muốn em nói về điều đó, thì có lẽ em thích các sự kiện hơn…”

"Sự kiện? Errr …… Về những thứ như là doujinshis hay đại loại thế? ”

Sora-chan gật đầu.

Biết Sako-senpai đã hơn nửa năm, sẽ thật là lạ nếu tôi không biết về những thứ này.

Bên cạnh đó, có rất nhiều tài liệu đặc biệt được để trong phòng câu lạc bộ.

Tôi có ấn tượng về hoạt động được gọi là doujinshi.Theo những gì mà tôi nhớ thì chúng diễn ra vào mỗi mùa hè và mùa đông.

“Như Yuri-san đã nói thì,em không thể tham gia bất cứ sự kiện nào khi chưa đủ mười lăm tuổi. Tuy vậy, em có thể nhờ cô ấy giúp mua bất kỳ cuốn sách nào em muốn. ”

“Ahh, đó là lý do…”

Tôi vừa hiểu ra một điều khác. Chính bởi điều này nên chị mới nhờ tôi đến đây trong suốt hè năm ngoái.

"Yuri-san nói rằng cô ấy sẽ đưa em đến một sự kiện vào năm tới."

"Và Yuri-san cũng nói rằng cô ấy muốn cho Onee-chan cosplay."

”…… Em đã nói rằng em không muốn. Tuy nhiên, Yuri-san nói rằng làm như vậy có thể giúp em thay đổi tính cách hướng nội của mình…… Và cô ấy nói rằng cô ấy sẽ chuẩn bị những bộ đồ đẹp cho em…… Không quan tâm đến ý kiến của em chút nào …… ”

Tôi chỉ còn biết cười gượng gạo. Nee-san rất cứng đầu và sẽ làm bất cứ điều gì mà bản thân chị ấy cho là đúng mà không cần quan tâm đến ý kiến của người khác.

Trên đôi mắt Sora-chan lấp lánh những giọt nước mắt..

Thực chất con bé hiểu.

Khi nói ra điều này, nó cảm thấy như lời hứa năm xưa đã không còn cơ hội để có thể thực hiện được.

Bởi chị tôi đã không còn ở đây nữa.

Cho dù đó là Sora-chan hay Miu-chan,cả hai đều cúi xuống, gương mặt chúng đều hiện vể u tối.

Đột nhiên, cuộc họp gia đình này lại tràn đầy nỗi buồn.

"Vậy thì, anh sẽ đi cùng các em tới đó. Tới … sự kiện đấy hay gì đó. ”

”Eh……”

”Mn. Dù rằng anh không giống với Nee-san.”

”Kh- không không không! Chắc chắn là không!”

”Eh? Tại sao?”

”Không là không!”

Là Nee-san thì được, nhưng với tôi thì không?

Tôi không đáng tin thế sao...

“Sau tất cả, thực ra Onee-chan muốn mua những cuốn sách đó để có thể tiết lộ những sở thích của mình với Oji-san ~”

“Đ- đừng có nói như thế!”

Mặc dù tôi cũng biết vài chuyện, nhưng có vẻ như đây là chuyện mà Sora-chan không thể nhượng bộ được.

Cosplay, dojinshis và những thứ tương tự, thế giới của otaku có vẻ khá phức tạp.

"Nói về sở thích …… sao lại không ……?"

“Chú không thể hỏi thêm về việc này, Oji-san. Đối với một số người, đó là điều khó nói hơn cả việc hỏi màu đồ lót của họ. Oji-san, để hiểu được trái tim của một cô gái, chú phải tinh tế hơn. ”

"Đợi tí! Đừng nói những điều dễ gây hiểu nhầm đó! Anh rất bình thường! ”

Dù tôi không phải là một người chín chắn lắm, nhưng có vẻ như tốt hơn hết là không nên đào sâu vào việc này.

“Đ- Đến giờ rồi nhỉ! Em sẽ đi đón Hina! ”

Sau khi nói vậy, Sora-chan lại lao hết tốc lực ra khỏi nhà.

Hmm … Tôi hiểu rằng Sora-chan xấu hổ, nhưng …..thực tế, người cosplay là chị tôi mà. Dù tôi hiểu được cảm xúc của Sora-chan lúc này, chẳng phải tôi mới là người ngạc nhiên nhất chứ?

“Ah, mình cũng phải thay đổi thôi…… Oji-san, cũng đến lúc chú bảo mọi người ra khỏi phòng của chú rồi nhỉ?"

Con bé nói điều đó với tôi.

“Err …… Thật ra thì, đây không phải là điều duy nhất anh muốn nói.”

Nhưng mà …… Tôi không thấy lạc quan mấy về những điều mà mình sắp nói.

Thực sự là tôi chẳng biết được cái kế hoạch của Sako-senpai sẽ ra sao.

_____

Sora chạy ra khỏi nhà với khuôn mặt đỏ bừng.

Onii-chan có nghĩ mình là một cô gái kỳ lạ không ……? Thực ra, Sora không nhìn Yuuta trong suốt cuộc trò chuyện.

Vì lợi ích của cha cô, Sora lớn lên một cách tự nhiên khi tiếp xúc với animes và manga. Đối với Sora, người lớn lên khi nhìn thấy những bức ảnh của những bộ cosplay đẹp, những thứ này dần dà đã trở thành một sở thích ăn sâu vào đời sống và tiềm thức của cô ấy mà cô ấy đã cảm thấy quen thuộc.

Đối với Sora, người đã phần nào từng sống một cách hướng nội lúc đầu, nó phù hợp với sở tính cácch của cô, và đó là lý do tại sao Sora cũng tự nhiên thích chúng.

Tuy nhiên, Sora không quá nhiệt tình đến mức tham gia cosplay, không phải lúc nào cô cũng có thể làm điều gì đó xấu hổ như vậy. Quần áo đẹp sẽ chỉ hợp với những cô gái đẹp như Yuri-san, hay gần đây, Raika-san ……

Những giọt nước mắt trào lên trong khóe mắt Sora. Mặc dù không ai làm gì sai cả, Sora bắt đầu cảm thấy buồn vì một lý do nào đó.

Mình, giờ phải đi đón Hina, không thể trưng ra cái bản mặt như thế này được. Nghĩ về điều đó, Sora chuẩn bị lấy chiếc khăn tay ra. Nhưng có vẻ như cô đã quên mang theo nó bên mình nên không tìm thấy nó đâu cả. Sora thở dài ……

“……Khăn tay này, dùng nó đi.”

Ai đó đưa một chiếc khăn tay trắng đã được gấp lại gọn gàng cho Sora.

“Ah ……”

"Em không cần phải lo về chuyện này đâu, Sora-san."

“…… Shiori-san.”

Thấy một khuôn mặt quen thuộc làm Sora thở phào nhẹ nhõm. Đó là onee-san, người sống đối diện với ngôi nhà của mình mà Sora luôn gặp ở khu đổ rác.

Trong thành phố nơi mà hàng xóm thậm chí không nói chuyện với nhau nhiều, cô gái trung học sống đối diện với nhà Takanashi cũng không là ngoại lệ, không có nhiều mối quan hệ với gia đình Takanashi.

Điều mà họ biết về nhau nhất chỉ là cái tên của đối phương, và chỉ chào hỏi khi gặp nhau.

Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Sora và Miu.

Cô gái sống đối diện với dinh thự Takanashi tên là Kitahara Shiori.

Cô ấy có một tâm hồn trong sáng, ngây thơ, và toát lên khí chất của một người sinh ra trong một gia đình văn hóa.

Tuy nhiên, so với hình ảnh của một ‘cô gái’ sinh ra trong một khu dân cư sang trọng ở trung tâm thành phố, tính cách của cô ấy hơi độc đáo hơn một chút.

Thực tế, ngôi trường mà Kitahara Shiori học là một trường nữ sinh có truyền thống và uy tín, nơi các cô con gái của các gia đình giàu có tụ họp.

Ứng xử tốt và có kinh nghiệm tham gia Hội học sinh, từ cái nhìn của người khác, cô ấy là một học sinh gương mẫu, chăm chỉ cũng như đầy tinh thân trách nhiệm.

Nhưng, tính cách của cô ấy lại đôi khi …… không, phải nói rằng cô ấy là một người khá bộc trực.

Trong tâm trí của cô ấy bây giờ là vấn đề của ba chị em sống ở nhà đối diện, với việc cha mẹ chúng đã mất trong một vụ tai nạn.

Đã khá lâu rồi từ lúc cô gặp ba chị em họ, và một thanh niên đã đưa họ đến đây.

Cô nghe nói rằng người thanh niên đó vẫn còn là một sinh viên đại học.

Và anh ấy thường xuyên về nhà vào buổi sáng.

Có lẽ nào ba chị em họ đã bị tên khồn đó lừa gạt……???

Không suy tính gì cả, suy nghĩ đó hiện lên trong tâm trí của Shiori.

Bởi cô ấy thường nghe thấy tiếng khóc của Sora.

Từ cái ngày đó, tính cách bộc trực của Shiori khiến cô không thể nào dừng suy nghĩ được. Trong trái tim cô, vấn đề đã phát triển thành tình huống ‘Ba chị em bị lừa dối bởi một người đàn ông tự xưng mình là một người họ hàng xa sau khi cha mẹ qua đời. Không chỉ có sự thèm khát với tiền bạc của họ, mà còn cả sự ham muốn với body của những cô bé.’

Đồng thời, cô nghĩ nhiệm vụ của mình lúc này là phải “giải cứu” ba chị em họ.

"Cậu đang khóc à? Nếu cậu gặp rắc rối, cậu có thể tâm sự với tôi bất cứ lúc nào. ”

Cô nắm lấy tay Sora và nói.

“Err, được thôi ……”

"Đừng lo, tôi sẽ đứng về phía cậu."

Điều đó khiến Sora cảm thấy có chút rắc rối. Đột nhiên có một cô gái đến và nói những điều như vậy khiến cô không thể trả lời lại.

Sora dùng khăn tay lau nước mắt, và trả lại cho Shiori sau khi cảm ơn cô ấy.

…… Shiori-san không nói rằng cô ấy thực ra là một cosplayer, phải không?

Mặc dù hơi bối rối, Sora biết rằng cô nàng Shiori này thực sự quan tâm đến cô.

”Erm …… Tôi ổn. Có thứ gì đó bay vào mắt tôi thôi. ”

"Thật không? Nếu cậu có bất cứ điều gì muốn nói, cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ luôn lắng nghe mọi thứ. ”

Sau khi nghe những lời của cô ấy, Sora mỉm cười đáp lại rồi một lần nữa bước về phía trường mẫu giáo.

Khi Sora quay lại nhìn, cô nhận thấy Shiori vẫn đang nhìn cô với ánh mắt đầy kích động.

“Khiến một cô gái trẻ phải khóc…. Thật không thể tha thứ! Tôi phải đập chết cái tên cặn bã đó!”

Linh hồn của công lý trong trái tim Shiori cuối cùng đã xác nhận được kẻ thù thực sự của mình.

___

Cùng lúc đó, một vở kịch khác cũng bắt đầu.

Một cậu bé nào đó đã trông thấy cuộc gặp của Shiori và Sora từ xa. Cậu ta là Maeshima Daiki.

Là bạn cùng lớp của Sora và là thành viên của cùng một câu lạc bộ, cậu bé nhặt lấy chiếc khăn tay mà Sora đã làm rơi ở lối vào lớp học khi cô ấy lập tức chạy ra khỏi lớp khi giờ học kết thúc.

Ngay khi Daiki cầm chiếc khăn tay và chuẩn bị đuổi theo, Hanamura Youko lạnh lùng nói:

“Maeshima, cậu không thể đặt nó vào ngăn kéo của Takashima-san sao?”

"Nhưng ...... Không phải trực tiếp đưa cho cậu ấy thì tốt hơn sao?"

"Trong văn hóa Trung cổ ở Châu Âu thì việc cố tình làm rơi chiếc khăn tay để người khác nhặt được là cách nữ giới thể hiện thầm kín tình yêu của ho. Tuy nhiên, nó cũng có thể coi là làm phiền người khác đó. ”

Sau một cái 'hmph', Youko quay lại nhìn Daiki.

“Takanashi-san sẽ trở lại vào ngày mai, nên cứ để nó ở đó đi.”

Youko, người vừa nói với tất cả những điều trên khi nở một nụ cười nham hiểm, tin chắc rằng Daiki sẽ đuổi theo.

Mặc dù Daiki cảm thấy không hài lòng với cái thái độ đó của Youko, nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định tự mình đưa chiếc khăn tay cho cô bạn của mình.

Đó là vì Daiki nghĩ, mình phải bảo vệ cô ấy khỏi những hành vi biến thái của tên xấu xa kia

Tuy nhiên, cậu đã tỏ ra bất ngờ khi bắt gặp bởi một cô nữ sinh trung học xa lạ.

"…… Cô ấy đang khóc?"

Nhìn thấy Sora lau đi nước mắt của cô ấy, một cơn đau xuất hiện trên ngực Daiki.

Daiki chỉ nhận ra mình đang nắm chặt lấy chiếc khăn tay như một trái bóng sau khi cảm giác ở lòng bàn tay quay trở lại.

Mình có thể làm gì? Cho người bạn học hiền lành,tử tế, tinh tế, dễ thương và thuần khiết của mình. Mình có thể làm gì cho cô ấy đây?

Trước khi Daiki tìm thấy cơ hội để nói chuyện với cô ấy, Sora đã quay lại và chạy theo hướng ngược lại.

Daiki bất lực nhìn Sora rời đi.

"Người khiến cô ấy khóc …… là anh chàng đó, huh."

Chắc chắn là lỗi của tên đó. Một nữ sinh trung học lại sống cùng với một người chỉ mới là một sinh viên đại học …… Thật quá khả nghi.

Tâm hồn trong sáng của cậu bé bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ lạ thường.

Lúc này, không ai biết rằng suy nghĩ mơ hồ của anh ta và một cô nữ sinh trung học thực sự đang trật khỏi đường ray theo một chiều hướng tiêu cực.

_____

Sau khi Sora-chan chạy đi, tôi chỉ có thể giải thích cho Miu-chan nhiệm vụ mà senpai và những người khác đã giao cho tôi trong nỗi bất lực.

"Nó thật quá khó ~ Mà dường như còn chẳng có cơ hội thực hiện được ."

Phản ứng của Miu-chan đúng như tôi nghĩ.

Qủa nhiên tất cả kế hoạch này được nghĩ ra cũng chỉ là để thỏa mãn cái ‘khẩu vị’ của anh ta mà thôi …… À không, là để có thể thành công, Sako-senpai đã nghĩ ra một kế hoạch sao cho nó 'khác biệt với các câu lạc bộ khác'.

Nói tóm lại, kế hoạch sẽ là ‘Cosplay Café’.

Senpai đã đến Ikebukuro để tìm quần áo và thông tin để có thể chuẩn bị cho những người phục vụ ăn mặc như các nhân vật trong anime và game.

Mà, tôi cảm thấy rằng senpai đã có ý định tuyển ba chị em ngay từ đầu.

Giờ thì tôi đã hiểu. Với Raika-san, và nếu Sora-chan và những người khác sẵn sàng giúp đỡ, thì chắc chắn quán chúng tôi sẽ chật kín khách.

Nimura thì sẽ đón tiếp các khách hàng nữ, vì vậy kế hoạch này hoàn toàn hoàn hảo.

Đúng là phong cách của Sako-senpai, ý tưởng của anh ta hoàn toàn phụ thuộc vào người khác.

Thông thường, tôi chắc chắn sẽ từ chối lời đề nghị này, nhưng ngay cả tôi cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận vào lúc này.

Sau tất cả, lễ hội trường sẽ bắt đầu vào ngày kia.

Chúng tôi không đủ thời gian để nghĩ ra và thực hiện ý tưởng mới lúc này, thêm vào đó ... tôi chỉ vừa mới phát hiện ra người chị của mình thực ra là một cosplayer. Vì thế, sẽ là nói dối nếu nói rằng tôi hoàn toàn không quan tâm đến cosplay, chí ít, tôi cũng muốn biết thêm về sở thích của chị gái tôi. Tôi cho rằng đây là một cơ hội khá tốt.

"Làm ơn đi mà, chái chỉ cần phục vụ trà thôi."

“Hmm ~ mmm …… Thật ra, cháu thấy cũng ổn với điều đó.”

"Có thật không! Miu-chan! ”

“Vâng. Nhưng khi kết thúc, cháu muốn được trả lương!

Miu-chan đưa ra một sự đòi hỏi về vật chất.

“Ah, Oji-san sẽ không phải là người trả tiền, bởi vì đó cũng là tiền của chúng ta. Nếu nó được thanh toán từ lợi nhuận của cửa hàng thì cháu ó thể sẽ chấp nhận.Hiện giờ cháu có một số quần áo muốn mua! ”

”Tất nhiên sẽ có trả lương! Và, Sako-senpai chắc chắn sẽ sẵn sàng mua cho cháu bất cứ thứ gì! ”

Mặc dù senpai không hứa với tôi, nhưng nếu Miu-chan yêu cầu, thì có vẻ như sẽ anh ấy sẽ đáp ứng bất yêu cầu nào mà em ấy đưa ra.

“…… Phew, một nửa nhiệm vụ coi như hoàn thành.”

Miu-chan không bỏ lỡ mấy tiếng lẩm bẩm đó của tôi.

“Oji-san, chú đang nhắm tới cái gì vậy?”

“Uwaa! Cháu nghe rồi à! ”

Có vẻ như tôi đã vô tình làm lộ kế hoạch.

"Nè nè, Oji-san đang định làm gì thế?"

“Uuuu ……”

Miu-chan dường như đã nhận ra điều gì đó, và tiếp tục tra hỏi.

“Thật ra… Raika-san nói rằng chị ấy cũng sẽ tham gia nếu cả ba em tham gia cùng ……”

Và nếu chúng tôi không thể tìm thấy quần áo kịp thời, cô ấy sẽ phải mặc bộ trang phục cô gái thỏ.

Sako-senpai nói có thể mượn được một bộ bằng mối quan hệ với Hiromi-chan, đó là lí do chính khiến tôi đồng ý với kế hoạch này.

Tất nhiên, tôi đã có một số định kiến về cosplay trước khi biết rằng chị tôi là một cosplayer, nhưng …… Thế nhưng đó là thứ mà một người như Nee-sam yêu thích, vậy có thể cosplay cũng là một hoạt động khá thú vị chăng?

Nhưng mà, Miu-chan lại nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi.

"Nghiêm túc nào, Oji-san chỉ muốn cô cháu gái dễ thương của chú giúp đỡ vì chú muốn xem Raika-san cosplay thôi. Chú có hơi thiếu tinh tế không? ”

"Cháu thực sự không cần phải nói vâ ...... Không, cháu nói đúng."

Ánh mắt đáng yêu của Miu-chan không hiểu sao khi nhìn tôi lại như của một con quỷ nhỏ vậy, và tôi chỉ còn biết đầu hàng trước nó mà thôi.

Nghe được câu trả lời của tôi, cô bé đáng yêu này tủm tỉm cười.

“Cháu sẽ không phản đối kế hoạch này đâu. Nhưng tốt nhất là đừng để Onee-chan biết điều này, bởi vì nó chắc chắn sẽ khiến chị ấy không vui. ”

"…… Tại sao?"

Miu-chan không trả lời câu hỏi của tôi.

“Hehe! Tại sao vậy nhỉ? Ngoài ra thì, cháu sẽ không tham gia nếu như Onee-chan từ chối; thế nên, cố hết sức nhé, Oji-san. ”

“Eh? V- Vậy à? Nhưng nó sẽ là một sự trợ giúp rất lớn ngay cả khi chỉ mình Miu-chan sẵn sàng giúp đỡ …… ”

"Hoho! Ah, mà, Oji-san, hãy nhớ mua son dưỡng môi mới cho cháu để đổi lấy việc không nói gì với Onee-chan nhé. Có cả quảng cáo trên TV nữa, nên Oji-san chắc hẳn cũng biết phải không? ”

“Miu-chan ~ …… Được rồi, được rồi.”

Dù Miu-chan thực sự đáng yêu, nhưng mọi thứ diễn ra như thể tôi đang bị thao túng như một con rồi nhảy múa trong lòng bàn tay của một cô bé mười tuổi khiến tôi thấy hơi……

Nhân tiện, tôi sẽ phải làm rõ mọi thứ trước khi Sora-chan trở lại.

Tôi bước lên cầu thang trở lại phòng mình.

Mặc dù phòng ngủ được sửa sang lại từ phòng của Nii-san, tôi vẫn nghĩ rằng tôi đã làm mọi thứ trở nên thuận tiện hơn. Có một cái bàn, một cái máy tính, giá sách, một cái giường. Và bộ sưu tập H-book của tôi thì giấu dưới gầm giường.

Tuy nhiên, những cuốn sách mà lẽ ra phải được cất giấu cẩn thận giờ lại được bày ra trên sàn nhà.

“Mười bốn cuốn sách có ngực bự, bốn cuốn sách có thì cỡ trung bình, hai mươi ba bộ manga. Yuuta thực sự thích ngực bự. ”

“Chị đang đếm cái quái gì vậy!? Raika-san! Làm ơn đừng lục lọi phòng của người khác chứ!”

Tôi vội thu lại đống sách của mình và nhét vào ngăn kéo, rồi quay ra liếc nhìn Raika-san.

“Không ~ Đừng nhìn tôi với cái nhìn thú tính đó.”

Raika-san nói trong khi che ngực lại với vẻ mặt lạnh lùng, không thay đổi.

“Nimura, ít nhất cậu cũng nên giúp cô ấy dừng lại đi ”

"Ahaha, cậu không thấy rằng đó chỉ là nỗ lực vô ích thôi sao?"

Tôi cũng có những suy nghĩ tương tự, nhưng điều này thực sự quá nguy hiểm.

“Thứ như thế hoàn toàn không quan trọng, Segawa-kun!”

Sako-senpai đập vào bàn tôi và nói với giọng kích động.

Ý của anh ấy là cái gì không quan trọng? Chẳng nhẽ các người chính là kẻ lôi đống sách đó ra?

"Tôi thậm chí còn chuẩn bị một chiếc máy ảnh SLR kỹ thuật số mới và ống kính máy ảnh cho buổi chụp hình!"

"Ah, nhắc đến đấy, em đã đến Yamada Electronics và BIC Camera ngay sau khi đến Ikebukuro."

Dựa trên lời kể của Nimura, có vẻ như quán café cosplay đã được lên kế hoạch từ trước đó.

Thêm vào đó, mặc dù nó phải là một quán cà phê,thể nhưng nó đột nhiên trở thành một buổi chụp ảnh.Có lẽ những chiếc bánh răng trong bộ não của Sako-senpai vận hành theo một cơ chế kì lạ mà không ai hiểu nổi cả.

Mặc dù vậy, những mặt hàng đó đã được mua ngay hôm nay.

Tôi cũng biết khá nhiều về máy ảnh,và nếu đúng như tôi ước tính thì máy ảnh cùng với đống phụ kiện kia phải ngốn ít nhất là một trăm ngàn yên.

Động lực này, hay tôi nên nói là sự nhiệt tình được thể hiện qua việc sẵn sàng chi rất nhiều tiền cho Lễ hội trường thực sự là một điều đáng ngưỡng mộ. Mặc dù tôi không có ý định làm theo.

“Hmm, nếu vậy, tôi sẽ tự đi thuyết phục họ! Miu-sama đang ở đâu! ”

“Em nghĩ sẽ tốt hơn là senpai không làm vậy. Bên cạnh đó thì Miu-chan cũng có vài điều kiện. ”

“Cái gì cơ! Sao cậu không nói sớm hơn hả? Cậu thấy xấu hổ hả! Mặc dù vậy, như mong đợi từ một tài năng hiếm có sẽ trở thành hội trưởng trong tương lai! Bây giờ Roary chúng ta là bất khả chiến bại!”

“Em chẳng muốn được đề cử đâu, cảm ơn nhiều! Và, em cũng chưa nói cái “điều kiện” đó là gì nhỉ? Điều kiện của con bé là Sora-chan cũng sẽ tham gia.”

“Gì cơ? Vậy thì nhanh lên và thuyết phục con bé tham gia đi. Nếu không, hãy triệu tập các thành viên của Câu lạc bộ bóng bầu dục đến để bắt con bé và cù nó cho đến khi nó đồng ý thì thôi.”

“Nếu senpai dám làm những điều như vậy với Sora-chan, em chắc chắn sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức,và khi đó quãng đời còn lại của anh sẽ sống với cái mác của một kẻ quấy rối tình dục.Hay em phải nói rằng em muốn gọi cảnh sát ngay cả bây giờ. ”

“Không muốn! Không muốn! Tôi muốn được xem Miu-sama và Hina-sama cosplay! Tôi – Muốn – Xem !”

Senpai lăn lộn dưới sàn và khua tay múa chân, hay nói đúng hơn thì giống một đứa trẻ đang nằm ăn vạ vậy. Nhưng trên thực tế, anh ấy trông giống một con bọ chét hơn. Do tôi tưởng tượng hay sao nhưng anh ta giống như đang dùng cả cơ thể mình như một cái giẻ lau nhà vậy? Tôi cố gắng bơ anh ta đi.

“Dù sao thì mọi chuyện là vậy đấy, Sako-senpai! Trong trường hợp này, em sẽ nói chuyện với Sora-chan khi nó về. Thêm cả, em cũng muốn biết nhiều hơn về sở thích của Nee-san.”

“Yuuta, tôi cũng muốn nhìn thấy Hina-chan và Sora-chan nữa!”

Với khuôn mặt hơi ửng đỏ, Raika-san lại gần và nói với tôi.

“E- em biết rồi, em sẽ nói với Sora-chan về điều đó.”

"Tôi trông cậy vào cậu, Yuuta. Nếu Sora-chan và những người khác sẵn sàng cosplay những nhân vật dễ thương, tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà cậu muốn, cho dù đó là việc mặc bộ đồ thỏ phô ra cả bộ ngực mà cậu thích. ”

Mặc dù tôi có rất nhiều điều để nói về chuyện này, nhưng những lời nói của chị ấy về việc làm bất cứ điều gì tôi muốn khiến tôi cảm thấy một cảm giác phấn khích không rõ.

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như thế ……

"Xùy! Không phải là oba-san đó chứ! Tôi nghĩ mình sẽ đi thuyết phục! ”

Sako-senpai ngay lập tức nhận một cái đập từ Raika-san.

”Guwagh! Cậu đang làm gì vậy, Raika-kun! ”

"Chủ tịch đang cản trở."

“Đ- Đừng có phun ra những lời như vậy! Nếu tôi mà sử dụng kĩ thuật bí mật của mình – Prostration (quỳ lạy ấy) để cầu xin …”

“Vô dụng, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn nếu Sako-senpai xuất hiện. Để tôi làm rõ điều này trước, Sora-chan có trí nhớ khá là tốt đấy. ”

Sako-senpai, người đã gọi cô gái mười bốn tuổi là 'oba-san',giờ đây đã thực sự trở thành kẻ thù của con bé.

Ngay cả trong ngôi nhà này, tên của Sako-senpai cũng bị cấm gọi ra.

“Hmph! Những lời nói của những người chuẩn bị lột đi lớp vỏ ngoài cứng rắn của những cô bé và bước đi trên con đường tà ác sẽ không ảnh hưởng tới ta đâu. ”

Senpai thực sự không quan tâm, nhưng tôi thực sự không biết tôi sẽ bị Sora-chan trách mắng ra sao vì hành vi lolicon sau chuyện này.

Thật là đau đầu.

Bất kể là Roary hay Raika-san, tôi thực sự ước rằng Sora-chan sẽ đồng ý, nhưng…

Thực ra, tôi không thể tưởng tượng được việc Sora-chan sẽ đồng ý với chuyện này

Dù sao thì, với tính cách của nó, tôi không nghĩ con bé sẽ đồng ý một cách dễ dàng.

…………

“Không!”

Đúng như tôi nghĩ.

Sora-chan, sau khi đưa Hina về,con bé còn không thèm chú ý tới lời tôi nói.

Khi tôi vừa định thuyết phục con bé bằng việc mở đầu với câu “Chú có chút chuyện muốn nói với cháu” thì con bé đã ngay lập tức đưa ra câu trả lời. Không phải nói quá nếu nói rằng tôi còn chẳng có cơ hội để nói về chuyện cosplay.

“Oi-tan, cospway nà gì ạ?”

“Hina, Nee-san …… À không, đôi khi Mama mặc quần áo giống với những nhân vật trong anime đúng không?”

“Ah! Hina biết! Mama thật tuyệt! ”

Tôi hiểu rồi. Đúng như mong đợi, Hina cũng biết điều đó.

Có vẻ như tôi đang lâm vào đường cùng rồi.

Có lẽ nhận ra vẻ mặt u ám của tôi, Miu-chan tới giúp tôi một chút.

“Thì, à, Onee-chan. Vì Oji-san không biết về vấn đề cosplay, nên tại sao chị không nhân cơ hội này mà chỉ bảo anh ấy một chút chứ? ”

“Ừm, Miu, đó là vì em trông rất đẹp dù mặc bất cứ đồ gì, và em cũng thích những người khác chụp ảnh mình, nên tất nhiên em sẽ thấy không có vấn đề gì cả. Nhưng chị thì thấy không thoải mái khi có người chú ý đến chị!”

Thực sự con bé trông khá tức giận.

“Hmm ~ mm …… Đúng vậy.”

“Và mặc dù Yuri-san đúng là đã từng cosplay, nhưng chị chưa bao giờ tham gia vào cả. Chị cũng từ chối khi Yuri-san hỏi chị về nó.”

Có vẻ như Sora-chan, người đã từ chốt một cách gắt gỏng, không hề có ý định sẽ chấp nhận đề nghị của tôi.

"Oi-tan ~"

Giữa bầu không khí nặng nề đó, Hina kéo tay áo của tôi.

"Hina đang đói ~ Nee-tan, Oi-tan, ăn tối ở đâu?"

Đ- Đúng thế! Khi tôi nhớ ra, có vẻ như đã khá là muộn rồi mà chúng tôi vẫn chưa ăn tối.

“Đ- Được rồi, hãy ăn tối trước đã. Ăn tối nào!"

Trong khi an ủi Sora-chan, người vẫn có vẻ không vui, chúng tôi đi về phía phòng khách.

Rất nhiều đồ ăn đã được bày biện ở đó.

Đồ ăn được bày biện trên bàn dường như được chuẩn bị vô cùng công phu, và toàn là những món do Raika-san chuẩn bị. Món chính của bữa tối là thịt gà hầm mà cả Hina cũng có thể ăn dễ dàng, ăn cùng với thịt bò nướng và vài món ăn lạnh khác, nhìn vào thì chắc hẳn ai cũng nghĩ đây là một bữa tối xa hoa.

“Uwaa…. Tuyệt quá!”

Miu-chan nói với đôi mắt lấp lánh, trong khi Hina-chan thì reo lên sung sướng.

“Tuyệt! Nee-chan thật tuyệt vời!”

“Mmn, mnn……”

Không thể che giấu cú sốc của mình sau khi nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ trước mắt mình, ánh mắt của Sora-chan chỉ còn biết hướng vào không khí.

“Các em thích chúng chứ?”

Raika-san đứng trước Sora-chan và bọn trẻ với khuôn mặt đỏ ửng.

Mặc dù những lời nói khá trìu mến, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt chị ấy thì vẫn đơn điệu như bình thường.

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt ửng đỏ của chị ấy khiến ai cũng hiểu rằng chị ấy đang cố gắng thể hiện suy nghĩ của mình.

“Nee ~ -tan! Tất cả những món ăn này đều được làm bởi Nee-tan ~? Waa ~ tuyệt quá! Như một đầu bếp ý! ”

Hina nói trong khi liên tục chạm vào ngực của Raika-san.Hina, nhớ bắt tay với Oi-tan trước khi rửa tay đấy. Trong khi tôi đang có những suy nghĩ mơ hồ về những cái cham, một giọng nói kéo tôi trở lại với thực tế.

“Các cô các cậu hãy nhanh chóng ngồi vào chỗ của minh, hoặc không thì tôi sẽ ăn trước đây. ”

Vì lí do nào đó, Sako-senpai lại đang ngồi trên sàn nhà. Sử dụng một hộp các tông thay cho bàn ăn, anh ấy đang ngoạm một miếng thịt to đùng trong miệng. Khi tôi nhìn kỹ hơn, có vẻ như nước mắt cũng đang lấp lánh trong khóe mắt senpai.

"Đợi đã nào, tại sao anh đã ăn rồi! Và tại sao anh lại ngồi trên sàn? ”

“Ha ha ha, Segawa-kun, cậu thật ngớ ngẩn. Không có đủ ghế. Và Raika-kun nói rằng sẽ ổn nếu phần của tôi được đặt trên sàn nhà, vì vậy đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng ít nhất tôi cũng nên có một hộp các tông …… * nức nở * …… * nức nở * * nức nở * ……. Hmph! Một giây nhanh hơn thôi cũng được…… Tôi muốn kết thúc bữa ăn này một cách nhanh chóng! Urgh, nhanh lên và ăn đi! ”

Dù tôi không chắc về cái tình huống này, nhưng tôi nghĩ hành hạ Sako-senpai như thế này quả là một quyết định thông minh của Raika-san.

“Chà, chà, thôi thì chúng ta cứ bơ con người đó đi nhỉ? Hina-chan, em có thể ngồi đây; và Miu-chan nữa.”

“Ahh! Onii-chan! Cảm mown~!”

“Nimura-san, ufufu, cảm ơn anh.”

Hai chị em ngồi lại chỗ bàn ăn với Nimura . Nimura thậm chí không quên khen ngợi mái tóc của Miu-chan khi cậu ta chăm sóc Hina và thể hiện kinh nghiệm của mình từ cách trải khăn ăn đến cách đổ sữa ra cốc.

Nè …… Nếu cậu tham gia vào một hộp đêm, có khi cậu sẽ kiếm được bội tiền đến nỗi được lên TV đấy.

“Hina-chan đáng yêu quá… Yuuta, tốt nhất hãy để chị chăm sóc Hina-chan và bọn trẻ.”

Người còn lại, Raika-san, đang nhìn Hina với khuôn mặt đỏ bừng đột nhiên đưa ra lời tuyên bố đáng lo ngại đó.

Mọi người lại cùng nhau thưởng thức bữa tối.

Nhưng với Sora-chan,dường như tôi có thể cảm thấy xung quanh con bé tỏa ra một sự không hài lòng vô cùng đáng sợ trong khi trừng mắt nhìn tôi với vẻ phẫn nộ.

"Có chuyện gì sao, Sora-chan?"

“…… Không có gì hết. Cháu chỉ nghĩ rằng mình còn cách xa Raika-san, chị ấy vừa đẹp vừa nấu nướng tuyệt nữa.”

“Sora-chan, đáng yêu!”

Raika-san xen vào với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng điều đó chỉ làm cho tinh thần Sora-chan trở nên tệ hơn.

"Đây, nhanh lên và ăn thôi nào."

Nimura dẫn Sora-chan đến bàn ăn, và cuối cùng thì chúng tôi cũng đã có thể bắt đầu bữa tối.

Sau khi nếm thử hương vị tuyệt vời của các món ăn phương Tây được làm bởi Raika-san, tâm trạng của mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ.

Chỉ Sora-chan là ăn khá ít …… Dù vậy, con bé vẫn cố gắng ăn hết phần của mình.

Điều duy nhất khác với lần trước là lần này ít đi tiếng nói chuyện và tiếng cười.

Dù trông Sora-chan vẫn bình thường, nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự giận dữ; và Sako-senpai thì chẳng để tâm gì cả. Sự yên tĩnh và căn thẳng bao trùm cả căn phòng.

Khi món tráng miệng được dọn lên, Sako-senpai cất tiếng:

“Sora-kun, có vài điều ta muốn nói với nhóc. Vào lễ hội trường sắp tới, nhóc có thể tham gia vào---“

“Không.”

“Có thể tham gia v---“

“Không.”

“Ít nhất hãy để tôi nói h---“

“Từ chối.”

Đòn tấn công của Sako-senpai hoàn toàn không có tác dụng.

“Segawa-kun, … Tình thế này là sao???”

“Em cũng không biết gì cả đâu.”

Tôi vừa bị từ chối, và giờ thì phải nghĩ đến bước tiếp theo.

“Sora-kun, nhóc không ghét cosplay phải không? Đúng chứ!?”

“Tôi không thích anh.”

Sora-chan trả lời cộc lốc.

“Segawa-kun…”

“Senpai, đừng phàn nàn với em chứ. Sora-chan, bỏ qua cho senpai lần này đi, em có thể giúp bọn anh chứ? Em có thể chọn nhân vật mà em thích.”

“Không.”

Thậm chí cả Miu-chan cũng đứng ra nói giúp vài lời.

“Oji-san cũng đã nói vậy, thì sao ta không giúp một chút nhỉ, Onee-chan?”

“Phải đấy, Sora-chan rất là đáng yêu, nếu em tham gia thì nó chắc chắn sẽ là một cú huých lớn.”

Cả Mimura cũng bắt đầu tấn công.

Nhưng kể cả vậy, Sora-chan vẫn không đồng ý.

“Em quyết định sẽ không bao giờ cosplay trong cả đời mình.”

Và thậm chí giờ còn cứng đầu hơn nữa.

Sự bướng bỉnh này của con bé này không thể nào chỉ xuất phát từ sự xấu hổ được.Chắc hẳn đằng sau đó phải là một lí do nào đó.

Khi senpai và những người khác không tìm được cách nào để mở lời, và lặng lẽ nghĩ về một kế hoạch khác để thuyết phục con bé ……

“E ~ rm, Hina sẽ cospway! Oi-tan, Hina sẽ cố hết sức! ”

Không biết do Hina cảm thấy cô đơn hay không cảm nhận được bầu không khí xung quanh, con bé phá vỡ bầu không khí nặng nề với tính cách ngây thơ, dễ thương của mình. Đó là những lời nói của một đứa trẻ ba tuổi tràn đầy năng lượng.

Hina…… Cháu thật tuyệt vời, chú gần như khóc luôn rồi.

“Ohh, đươc thấy Hina-sama cosplay sẽ là niềm an ủi lớn nhất với kẻ thấ …… Guwagh!”

Khi Sako-senpai sắp lãng phí những nỗ lực của Hina bằng một đống những lời vô nghĩ, trán anh ấy đã bị đập tới tấp, và đương nhiên người làm việc đó là Raika-san. Đầu Sako-senpai đập thẳng vào cái đĩa mà anh ấy vừa dùng để ăn bữa tối.

“Hina, cảm ơn em.”

Raika-san và tôi xoa đầu Hina, trông con bé rất vui khi được âu yếm như vậy.

“Hina, Hina có thể cospway! Nee-tan, nee-tan cũng thế!”

Hina nhảy xuống ghế rồi bước tới chỗ Sora-chan.

“Hina… Onee-chan không thích cosplay… Em hiểu chứ!?”

Sora-chan thậm chí còn không nhìn mặt Hina-chan khi con bé nói.

Vậy cuối cùng nó vẫn không hề thay đổi quyết định… Nếu con bé ghét cosplay đến thế… mình thực sự không muốn ép con bé.

“Chị~ đang~ nói~ dối~ Hina biết mà…!”

Tuy nhiên, giọng nói trong trẻo của Hina như xua tan đi bầu không khí u ám bao quanh Sora-chan.

“Hina muốn được cospway với Nee-tan!”

Hét lên câu đó, Hina chạy nhanh ra khỏi phòng khách.

“Ah, Hina!”

“Để đó cho chị!”

Raika-san chạy theo Hina. Dù sao thì họ vẫn ở trong nhà, nên chắc sẽ không có vấn đề gì.

Dù có gì đó khá kì lạ, nhưng hành động của Hina đã phá vỡ bầu không khí nặng nề này.

Sora-chan nhìn theo hướng Hina chạy đi với đôi mắt mở to.

Chúng tôi nghe thấy tiếng Hina và Raika-san đi lên tầng, và rồi có âm thanh lục lọi, và một lúc sau—

Chúng tôi bắt đầu nghe thấy tiếng hát.

"Thỏ con ~ thỏ con ~ nhảy lên nào ~ nhảy lên nào ~ ♪"

"Nhảy nhảy."

Giọng hát dễ thương của Hina xua tan đi không khí căng thẳng nãy giờ,trong khi người đang hát theo là Raika-san.

"Thỏ con, thỏ con ~ ♪"

" Thỏ con, thỏ con."

"Nhảy, nhảy ~ ♪"

"Nhảy nào."

Thứ xuất hiện trước mắt chúng tôi cùng với bài hát là một chú thỏ trắng.

"Hina, sao cháu lại mặc đồ như vậy?"

"Ehehe ~ Cháu ~ không ~ dễ thương ~ ư?"

Hina đang mặc một bộ trang phục thỏ dành cho trẻ em.

Khi mà Hina mặc bộ trang phục đó thì giờ tôi chỉ thấy được khuôn mặt của em ấy.

Tôi thực không nghĩ rằng trong nhà mình lại có thứ như vậy.

Nếu nó xuất hiện sớm hơn, chắc chắn tôi sẽ rất ngạc nhiên; nhưng giờ, tôi đã biết về sở thích của Nee-san, thành thử cũng không còn thấy kì lạ khi những bộ trang phục kì lạ như thế xuất hiện ở đây. Có lẽ vậy.

Tuy nhiên, Sora-chan lại tỏ ra khá sốc vì lí do nào đó.

“Hina! Đây là……”

“Eh~ Mama làm nó cho Hina~ có cả cho nee-tan nữa dấy~ Hina biết!”

“Nếu thế…… Không lẽ…!?”

Sora-chan vội lấy hai tay che trước miệng trong sự ngạc nhiên.

"E- em tìm thấy nó ở đâu !?"

"Ở bên trong cùng của tủ quần áo."

Đó là cách Raika trả lời.

“Tủ quần áo …… Ah!”

Sora-chan chạy nhanh ra khỏi phòng khách.

Chúng tôi cũng chạy theo con bé.

Sora-chan chạy vào phòng của nee-san.

Dường như Sora-chan đã mở cửa vào phòng để kiểm tra xem có ai vào đây không và đã quên khóa lại. Đó là lí do vì sao Hina lại có thể vào được.

Căn phòng trông khá bừa bộn, có lẽ do Raika-san và Hina đã tìm kiếm gì đó ở đây. Nhiều quần áo chất đống trên sàn.

Cánh cửa tủ quần áo trong phòng đã mở ra, và Sora-chan đang đứng trước nó.

“…… Sora-chan?”

“Vậy là… nó đã hoàn thành…”

Sora-chan lúc này mắt không rời khỏi bộ quần áo được đặt trong đó.

Bên trong, có hai bộ quần áo cosplay được đặt cùng nhau.

“Sora-chan, đây là…”

Từ kích cỡ, có lẽ nó được đặc biệt làm cho cho Sora-chan.

Trong khi cái bên cạnh …… Dường như là của Nee-san.

Mặc dù thiết kế tương tự nhau, nhưng cũng có một số điểm khác biệt nhỏ.

”Yuri-san hứa với em rằng sẽ đưa em đến một buổi cosplay khi đủ mười lăm tuổi. Mặc dù em đã từ chối cô ấy… Yuri-san nói rằng cô ấy đã nói với bạn bè rằng sẽ tham gia cùng với con gái của mình …… Bởi Yuri-san không chịu từ bỏ, nên em ....... ”

Sora-chan đột nhiên cất lời.

“Nhưng em hiểu mà. Yuri-san lo lắng cho em vì em sống khá khép kin. Đó là lí do vì sao cô ấy chọn trường cao trung cho em, cũng như hỏi em về cosplay… Tất cả là vì em…”

Sora-chan tiếp tục nói với tông giọng thấp.

“Nhưng em thấy rất xấu hổ, bởi…… em không xinh đẹp như Yuri-san.”

Đó dường như là những kỉ niệm giữa Sora-chan và Nee-san.

“Lần đó, Yuri-san đưa cho em cái này, nói rằng đó là một phần của bộ trang phục, rằng nó sẽ rất hợp với em, rằng em nên tự tin hơn về bản thân. Dù em thấy rất ngại khi phải mặc bộ trang phục này…”

Sora-chan vừa nói vừa chạm vào dải ruy băng trên mái tóc mình.

Từ những điều Sora-chan vừa nói, có vẻ như dải ruy băng và bộ quần áo kia là cùng một bộ.

Hai bộ trang phục để cạnh nhau, trông như người mẹ và con gái đang bên nhau vậy.

Không, đó là bởi hai người họ là mẹ và con gái.

Dù Nee-san không tự tay đưa bộ quần áo cho Sora-chan, thì Sora-chan vẫn sẽ tìm thấy, như bây giờ vậy. Khi tôi nghĩ về điều đó, dường như việc Sako-senpai bướng bỉnh như vậy cũng là do sự sắp xếp của nee-san. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Sora-chan nhất quyết không chịu giúp chúng tôi vụ cosplay.

“Sora-chan, sao cháu không thử nó nhỉ?”

“Eh……”

Sora-chan quay lại nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

“Dù chưa tới sinh nhật lần thứ mười lăm, nhưng hẳn Nee-san cũng sẽ thấy rất hạnh phúc.”

Miu-chan, Hina và cả Raika-san cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Thật may mắn khi Sako-senpai giờ đang nằm bất tỉnh.

Sora-chan nhìn chúng tôi với khuôn mặt đỏ bừng, và rồi—

“……Vâng! ”

Sora-chan mỉm cười và gật đầu.

Chúng tôi vừa ngồi vừa phỏng đoán mọi thứ sẽ ra sao trong lúc đợi Sora-chan trở về phòng mình thay đồ.

Và theo một lẽ tất nhiên, bộ trang phục của Sora-chan cực kì tuyệt vời. Cộng thêm vẻ mặt e thẹn trên khuôn mặt của Sora-chan làm con bé trở nên cực quyến rũ.

"Dễ thương quá. Yuuta, hãy để con bé cho tôi. Tôi sẽ nâng niu cô nhóc hết mực.”

Khi Raika-san trông như muốn giữ Sora-chan cho riêng mình, tôi nhanh chóng nắm lấy tay Sora-chan và kéo con bé lại.

"Không, không đưa cho chị đâu."

“Đ- đợi chút đã, Onii-chan!”

Mặt Sora-chan đỏ lựng lên bởi hành động của tôi, nhưng tôi coi như không để ý tới điều đó.

Dù cơ thể trong vòng tay tôi mảnh mai tới nỗi nếu tôi siết chặt hơn dường như em ấy sẽ tan biến vào bầu không khí kia,và cũng không thể có nhiều cảm giác như khi ôm Raika-san, nhưng đây là cô bé mà tôi phải giúp đỡ hết sức mình.

“Oi-tan! Hina cũng nuốn!”

Nè, Hina, đừng trèo lên người anh chứ.

Dường như Hina định cưỡi lên vai tôi.

Tốt thôi, tới nào!

Mang Hina trên vai tôi và cánh tay trái của tôi quàng qua vai Sora-chan, tôi vẫy tay về phía Miu-chan.

"Miu-chan, sao cháu không đến đây luôn nhỉ?"

“…… Mnn ~ nn. Cháu qua đây, dù sao cũng không có máy quay ở đây. ”

Miu-chan cười nhẹ sau khi nói vậy.

"Tuy nhiên ...... Điều này có nghĩa là giờ chị đồng ý cosplay rồi nhỉ, Onee-chan?"

Sau khi Miu-chan nói thế, Sora-chan quay lại nhìn tôi. Ánh mắt của Sora-chan và tôi chạm nhau ở một khoảng cách cực kì gần.

Mnn? Không phải khuôn mặt của Sora-chan …… hơi quá đỏ sao? Có phải vì bệnh cúm không ……

Tôi không thể không bắt đầu thấy lo lắng.

“Sora-chan…….”

“Th- thực sự cháu… kh- không thể giúp. Nh- nhưng mà, sau t-tất cả, bộ đồ này là Yuri-san làm cho em… Không thể lãng phí nó được.Vậy nên…em sẽ tới lễ hội hôm đó với Onii-chan…”

Những lời đó của Sora-chan có nghĩ là con bé đã đồng ý rồi nhỉ.!?

Raika-san giơ ngón trỏ về phía tôi.

“Tốt lắm, Yuuta. Như những gì tôi đã hứa với cậu hôm đó! “

Sau khi nghe Raika-san nói điều đó một cách vô cảm, Sora-chan, với khuôn mặt đã đỏ bừng, chợt run lên một nhịp.

“Onii-chan……Nó có nghĩ là gì ạ?”

”Whooooooaaaaa! Miu-sama và Hina-sama cosplay đâu rồi!? ”

Sako-senpai chọn đúng cái khoảnh khắc tồi tệ này để tỉnh lại.

“…… Em thay đổi ý định, vì hôm nay em đã mặc nó rồi.”

“K- Không, Sora-chan ~”

An ủi tâm trạng bỗng nhiên đi xuống của Sora-chan khiến tôi thực sự đau đầu.

Mặc dù đã khuya rồi,nhưng điều đáng mừng là sau tất cả thì chúng tôi cũng đã chuẩn bị ổn thỏa cho lễ hội trường sắp tới khi mà ngày diễn ra đã cận kề …… Đối với chúng tôi, như thể chúng tôi đang ở trong khoảnh khắc bình yên sau một cơn giông tố.

"Được rồi, chúng ta vào thôi."

Hina và tôi đang vui vẻ tắm trong bồn tắm.

File:Papakiki v02 189.jpg

”Bắn nè! Ahahaha! ”

Nhìn thấy nước bắn tung tóe ra khỏi bồn tắm dường như khiến Hina khá hạnh phúc.

Có lẽ tôi không thích một phòng tắm nhỏ cho lắm, những phòng lớn thực sự tốt hơn.

Suy cho cùng thì,cũng nhờ điều này mà tôi và Hina mới có đủ không gian để vào tắm cùng nhau.

"Hina, cháu nên ngâm vai của cháu xuống nước."

“Vâng ~”

Hina ngoan ngoãn ngâm cơ thể xuống nước, và toàn bộ cơ thể con bé chìm xuống.

"Đừng có chơi nữa nào, chú nói cho đến vai mà."

”Puhaa! Oi-tan,chú cũng phải làm theo chứ! ”

"Không, chú không muốn làm thế hôm nay."

Trên thực tế, tôi có mộ chuyện cần phải nghiền ngẫm hơn ngày hôm nay.

"Eh ~ Tại sao?"

"Nếu cháu ngâm mình quá lâu, mang sẽ phát triển tới gần cổ họng của cháu."

"Nang?" (Con bé nói ngọng…)

"Đúng rồi. Cái nắp ở gần chỗ mắt của cá đó? Đó là mang. "

"Mnn ~ Nọc nang có tệ không?"

“Tất nhiên là tệ rồi. Hãy nghĩ về nó, mọi thứ sẽ rơi ra khỏi miệng khi cháu ăn. ”

“Uwaa! Không tốt chút nào! Oi-tan, hãy ra ngoài nhanh thôi! ”

Whoops, có vẻ như lời nói dối của tôi hơi quá lố rồi.

"Thư giãn đi, Oi-tan biết một phép thuật rất tuyệt."

"Phép thuật?"

"Đúng rồi. Đầu tiên, hãy phải ngâm vai vào nước và đếm đến một trăm. Mang sẽ không xuất hiện nếu cháu làm điều này khi tắm. ”

”Vâng!”

May thay, Hina là một đứa bé ngoan.

Và có vẻ như tôi cũng đã thành công khi tạo được cho Hina thói quen đếm đến một trăm khi tắm nữa.

“Một ~ Hai ~ Pa ~ Bốn ~ Năm ~ ……”

Trong khi lắng nghe nhịp đếm thoải mái của Hina, tôi lờ mờ suy nghĩ về điều gì đó.

Về cosplay, lễ hội trường học, và những thứ sau đó nữa.

Mặc dù cuối cùng thì Sora-chan vẫn đồng ý, tuy nhiên ……

Tôi thực sự không biết gì về sở thích của Nee-san.

Ngay cả khi tôi đã ở cùng với chị từ rất lâu rồi.

Miu-chan và Sora-chan có thể còn biết nhiều về chị hơn cả tôi.

Liệu Hina, cô bé đang cười và lo sợ về cái điều vô lý mà tôi vừa bịa đặt ra, cũng có những thứ mà con bé không muốn tôi biết?

Nói đến đấy, quãng thời gian tắm chung cũng sẽ không kéo dài lâu được nữa (Ý là về sau không được tắm chung nữa…)

Uuu …… Ngay cả khi nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi khá đau đầu.

"Hina sẽ mãi là Hina vì Oi-tan chứ?"

“…… Hmm?”

Hina nhìn tôi bối rối.

Sau khi tắm, tôi phải sấy tóc cho Hina.

Vì Hina cũng để tóc dài như Miu-chan, vậy nên việc sấy tóc cho em ấy cũng tốn kha khá thời gian.

“Uwaa ~! Nóng ~ ”

"Nào! Hina, đừng di chuyển. ”

Để tránh Hina khỏi bị cảm lạnh, tôi cẩn thận sấy khô chân tóc của con bé.

Chăm sóc một bé gái như thế này khiến tôi nghĩ rằng trở thành một cô gái khó khăn làm sao.

Mái tóc này để có thể chăm sóc gọn gàng đã khá tốn công rồi, và chắc chắn việc này sẽ càng tốn nhiều công sức hơn khi con bé lớn lên.

Tôi không thể tưởng tượng được sau này mái tóc của em ấy sẽ còn dài đến thế nào.

“Oi-tan, Hina khét~ ” ( Khát ấy! )

“Đợi chút đã nào……. Rồi, thế chắc là ổn rồi.”

“Uwaa~”

Hina chạy ngay ra khỏi phòng tắm.

Về phần mình, sau khi làm khô tóc xong xuôi cho Hina,tôi mặc vào bộ quần áo cotton và cũng đi ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, Sora-chan đang ngồi đó, trông khá mệt mỏi, và Miu-chan thì lại tươi cười ngồi cạnh.

“Hina đã tắm xong rồi. Hai em cũng nhanh đi tắm đi.”

“……Mnn…”

Sora-chan, sau khi cởi bộ đồ cosplay ra, lại tỏ ra khá thất vọng.

“……Em sao vậy?”

“Mnn~ Em chỉ hơi mệt thôi. Có lẽ em sẽ đi ngủ luôn.”

Là vậy sao.?. Cũng thật khó cho Sora-chan. Đến giờ mặt em ấy vẫn còn khá đỏ.

“Dù nói vậy, nhưng thực ra chị ấy đang không thể quên được cái ôm lúc đó thôi…”

Miu-chan nói vài lời khó hiểu.

“……Miu!”

Sora-chan hét lên và chạy lại cố không cho Miu-chan nói thêm lời nào nữa. Tôi không chắc vì lí do gì, nhưng đột nhiên mặt Sora-chan lại đỏ lựng lên.

“Sora-chan, sao em không uống thuốc cảm trước khi đi ngủ nhỉ? Sau cùng thì, ngày kia là đến lễ hội trường rồi.”

Tôi bắt đầu thấy lo. Phải chăng mình đã ép Sora-chan hơi quá rồi sao?

Tuy nhiên, Sora-chan và Miu-chan lại quay ra nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Và, cả hai đứa cùng thở dài…

“Cảm ơn, nhưng em ổn… Chúc anh ngủ ngon.”

“Mnn, ngủ ngon.”

“Hina nữa! Hina cũng muốn đi ngủ! Hôm nay…… Hina muốn ngủ với Oi-tan!”

Thật là một cô bé ngoan. Tôi xoa đầu Hina.

“Vậy chúng ta đi ngủ nào. Miu, nhanh đi tắm đi.”

“…… Vâng~ ‘thở dài’~ Cố gắng lên, Onee-chan!”

Sau khi nói vài lời khó hiểu, con bé bước vào phòng tắm.

…… Chúng đang nói về cái gì vậy? Con gái thật lắm bí mật. Sau khi nghĩ vậy, tôi chỉ còn biết nhún vai tỏ vẻ ngao ngán và bất lực.

___

“Onii-chan! Dậy nào!”

Tôi bị đánh thức bởi giọng nói của Sora-chan.

“Uum…… Mấy giờ rồi?”

“Đã bảy giờ rồi ạ. Cháu đã làm bữa sáng rồi. Chú hãy nhanh dậy và ăn đi.”

“Om, mnn…”

Tôi chú ý thấy ba cô cháu gái của mình đang ngồi xung quanh bàn ăn khi tôi xuống tới phòng khách.

“Chào buổi sáng, Oji-san. Tóc của chú kìa.”

“Eh,…… Thế này à?”

“Oi-tan, đầu xù! Đầu xù!” (nguyên văn Eng: afwo hair! Afwo hair!)

“Rồi rồi, ngồi xuống đã nào. Ăn sáng trước chứ.”

“Err…… Nhưng Hina muốn chải tóc trước.”

“Để sau nhé!”

Cuối cùng tôi cũng có thể ăn sáng.

“À phải rồi. Cảm ơn em vì hôm qua nhé.Đã khiến em phải mệt mỏi rồi,dù gì thì mọi thứ cũng diễn ra khá đột ngột.”

“Ổn ạ, mọi thứ dù sao cũng đã được quyết định rồi.”

Sora-chan đã nỗ lực rất nhiều để phụ giúp tôi, và giờ cả công việc ở lễ hội trường cũng phải làm phiền tới con bé. Thực lòng, tôi muốn xin lỗi nó. Dù vậy, dường như vấn đề được giải quyết chỉ với bộ quần áo của Nee-san.

Nghĩ về điều đó làm tôi thực sự phải cảm ơn Nee-san từ tận đáy lòng.

“Phải rồi, Onii-chan. Bento của anh đây.”

Sora-chan đưa cho tôi một cái hộp to đùng.

“Onii-chan, hôm nay anh phải ở lại trường chuẩn bị cho lễ hội phải không? Em đã làm khá nhiều, nên hãy chia sẻ nó với bạn bè nhé!”

“Sao em lại nghĩ ra việc làm cái này?”

“Bởi Raika-san đã giúp chúng ta nấu bữa tối hôm qua. Nên… đây là quà cảm ơn, có cả phần của Mimura và những người khác nữa.”

Sora-chan hình như hơi ngượng ngùng.

“Dù chỉ là đồ ăn lạnh và onigiri ,nhưng em đã cố gắng rất nhiều.”

…… Quả thực, Sora-chan đã cố gắng rất nhiều ở khoản này. Kĩ năng nấu nướng của em ấy đã được cải thiện đáng kể.

Nhưng mà, con bé trông hơi mệt tối qua, nên tôi thấy lo lắng đôi chút.

Bởi tôi không muốn con bé tự ép buộc bản thân mình phải quá sức như vậy.

“Nee-chan, có mùi gì đó là lạ từ trong bếp.”

Sau khi Miu-chan nói thế, Sora-chan chạy nhanh vào bếp.

“Ahh…… Em quên mất.”

Vài con cá cháy khét trên vỉ nướng.

Có vẻ như kĩ năng nấu nướng của Sora-chan còn cần cải thiện nhiều.

Vì vậy, tôi xin rút lại lời mình định nói.

Khi nghĩ lại, tôi cảm thấy khá hối hận về quyết định của mình lúc đó…

_____

Sau khi đưa Hina đến nhà trẻ, Sora cũng tới trường của cô ấy.

Gần đây, Sora phải đảm nhiệm việc nhà vì Yuuta còn phải lo công việc, nên phần nào đó khiến cô ấy bị thiếu ngủ. Thực tế, cô ấy luôn ngủ gật mỗi khi đến trường.

Và bởi có nhiều chuyện xảy ra hôm qua khiến mình không ngủ được… Vậy nên mình mới dậy sớm làm bento cho Onii-chan. Tất cả chỉ có thế thôi.

Chỉ nghĩ về điều đó cũng khiến đôi má cô ửng đỏ.

Tuy nhiên, lễ hội trường đang tới gần.

Mình sẽ có nhiều thời gian ở cùng Onii-chan sau khi lễ hội kết thúc. Trong khi nghĩ về điều đó, cô đọc một cuốn sách dạy nấu ăn để cải thiện kĩ năng của mình.

“Takanashi-san, mình có thể nói chuyện chút chứ?”

Người hỏi câu đó là Tani Shuuji.

Dù ở cùng lớp và cùng câu lạc bộ với Sora, nhưng cậu ta thường hay đi cùng Daiki và không mấy khi xuất hiện trên sân khấu.

“Er… Có gì sao?”

Sora hỏi với vẻ lo lắng.

Dù rằng cậu ta được khá nhiều đứa con gái quý mến, nhưng dù sao cậu ta vẫn là một đứa con trai, và điều đó gây ra không ít khó khăn cho Sora.

“Là về Daiki… Gần đây cậu ta trông khá kì lạ. Cậu có biết chuyện gì không?”

Sora lắc đầu tỏ vẻ không biết gì.

“Vậy hả… Xin lỗi vì đã hỏi mấy điều kì lạ.”

Sau khi nói xong, cậu ta rời khỏi đó.

Nhắc mới nhớ, Daiki vẫn chưa đến trường hôm nay.

Thông thường, Daiki thường làm phiền cô bằng việc liên tục nói 'Hãy quay lại Câu lạc bộ hợp xướng!' bất cứ khi nào cậu ta đến …… Nhưng dù Daiki có nói gì đi chăng nữa, Sora cũng không có ý định quay trở lại câu lạc bộ, nhưng không phải vì Sora không thích.

Chỉ là vì, với Sora ngay bây giờ, so với dàn hợp xướng, hoặc thậm chí bất cứ thứ gì khác, có một thứ mà cô ấy cần ưu tiên hơn.

"Điều này sẽ làm cho Onii-chan cảm thấy vui ......"

Trong khi chăm chú nhìn vào cuốn sách dạy nấu ăn, Sora vui vẻ nói.

Sau khi Sora-chan và mọi người ra ngoài, tôi cũng cũng chuẩn bị ra khỏi nhà sau đó.

Ngày mai sẽ là một ngày trọng đại, vì vậy chúng tôi có thể sẽ rất bận rộn với việc chuẩn bị.

Nghĩ về điều này, thật sự biết ơn việc Sora-chan đã cất công chuẩn bị bento cho tôi.

Sau khi tôi khóa cửa ra vào và chuẩn bị ra ngoài, tôi nhận thấy một khuôn mặt quen thuộc đang đứng ở lối vào.

“Ehh …… Cậu là ……”

Tôi nhớ rằng cậu ta là một trong những người bạn cùng lớp của Sora-chan, và …… Họ của cậu ta hình như là Maeshima thì phải.

“Có chuyện gì không? Nếu cậu đang tìm Sora-chan, con bé đã tới trường rồi. ”

"Không. Tôi ở đây để tìm anh. "

Maeshima-kun nói với vẻ mặt dữ dội.

"Tôi……?"

"Anh nghĩ gì về Sora?"

"Sao anh phải ...... Chờ một chút đã, anh chẳng hiểu em đang nói cái gì cả."

"Đừng có giả ngu nữa!"

Maeshima-kun đột nhiên nắm cổ áo tôi.

Cổ áo của tôi bị một học sinh trung học nắm lấy, và tôi bị ép vào cửa ra vào.

“Takanashi, cô ấy là…!”

“M- Maeshima-kun ……?

Tôi thực sự bối rối.

Mặc dù vậy, tôi có thể hiểu rằng cậu ta đang rất giận tôi.

"Tất cả là lỗi của anh!"

“Eh ……”

"Tất cả là vì anh nên cô ấy không thể quay lại Câu lạc bộ hợp xướng!"

"Bởi vì tôi?"

"Khốn nạn!"

Maeshima-kun đẩy tôi ra và chạy đi.

Tôi đang đúng ở trước cửa, và chỉ biết đứng ngây người ra nhìn cậu ta chạy đi sau khi tuôn ra một tràng những lời đầy giận dữ như vậy.

“Chuyện gì thế này ……?”

Thật khó hiểu. Nhưng cậu ta là bạn cùng lớp của Sora-chan, và dường như cậu ta lo lắng cho Sora-chan từ tận đáy lòng.

Ít nhất thì điều đó là đúng.

Rồi cậu ta nói, là lỗi của tôi mà Sora-chan không thể trở lại câu lạc bộ được?

"Yuuta-san, cháu đang làm gì ở đây vậy?"

Oba-san đang đứng bên cạnh tôi từ lúc nào với khuôn mặt đầy bối rối.

Hãy like và follow fanpage nhóm dịch N2D để cập nhật thông tin tiến độ chương nhanh nhất!

bandicam2018-06-1820-43-18-775.jpg