Tôi không còn một chút ấn tượng nào về chuyện xảy ra vào cái tuần đó.
Tôi bất ngờ bị gọi đến phòng chờ khi đang làm việc.
Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra ki tôi thấy đồng nghiệp của mình cùng với một người đàn ông trong bộ đồ công vụ đang ngồi bên trong, và người đàn ông đó đột nhiên chiếu huy hiệu cảnh sát vào mắt tôi.
Sau đó, tôi nghe từ ông ta về tin chiếc máy bay bị tai nạn.
Tôi thực sự muốn coi đó chỉ là một trò đùa, nhưng hai người phía trước tôi có vẻ mặt trang nghiêm như nói với tôi rằng “Phải, đó là sự thật”, như thể nó không làm họ bận tâm chút nào vậy.
Kí ức của tôi trở nên rất mơ hồ từ sau thời điểm đó.
Tôi đã ở đâu, tôi đã làm gì, tôi đã ăn gì, tôi ngủ khi nào, tất cả những điều lẽ ra phải ở trong kí ức của tôi, lại biến mất khỏi tâm trí.
Điều duy nhất mà tôi nhớ được, là ném chiếc điều khiển một cách thô bạo khi tôi nhìn thấy dòng chữ, “Khả năng sống sót của hành khách là rất mong manh” trên bản tin.
Chưa đến một tuần, phần còn lại của chiếc máy bay gặp nạn đã được tìm thấy ở châu Phi. Nhưng chính phủ đã đơn phương công bố rằng tất cả hành khách đã tử nạn.
Sự hỗn loạn bắt đầu vào sáng sớm cuối cùng cũng đã lắng xuống, và tôi cuối cùng cũng có thể ngồi trên ghế sofa và lấy lại nhịp thở.
Dịch vụ tang lễ hôm nay quá đơn điệu.
Kể cả khi không thể giúp xác định được hài cốt của họ, nhưng vẫn quá khó để có thể chấp nhận rằng nó là buổi tang lễ của người thân duy nhất của tôi.
Tôi thậm chí còn không thể khóc.
Điều này đúng như đã mong đợi.
Bất chợt nghe tin máy bay mà chị của bạn lên đã rơi, chiếc máy bay đó vỡ thành nghìn mảnh vì vậy chị của bạn chắc chắn đã chết---
Bạn ắt phải có vấn nếu có thể bình tĩnh chấp nhận nó sau khi được nghe một sự thật tàn nhẫn đến thế---
Và vâng, người thân của anh rể tôi gần như đã chấp nhận tin đó, và họ đã khóc rất nhiều trong buổi tang lễ.
“Mình đã đánh mất cơ hội rồi…”
Những từ đó bất giác tuôn ra từ miệng tôi.
Tất nhiên, biến cố này là một cú sốc lớn đối với tôi, nhưng một tai nạn như vậy lại không thể khiến tôi cảm thấy một chút chân thực nào cả.
Giờ cuối cùng tôi cũng có thể chấp nhận nó một chút, nhưng những người đang khóc xung quanh tôi lại bắt đầu từ từ lấy lại bình tĩnh, vậy là tôi cũng không thể khóc kể cả khi tôi có muốn thế.
“Yuuta.”
“Ah… Bác…”
Cái người phụ nữ trung niên nhỏ người và đầy phẩm cách đang nói với tôi là chị gái của người cha quá cố của tôi, và giờ bác ấy gần như là họ hàng duy nhất của tôi. Tôi đứng dậy và cảm ơn bác vì đã tham dự dám tang của chị.
Thật lòng, tôi chưa từng bao giờ thân thiết với bác ấy.
Ấn tượng của tôi về bác là người rất nghiêm khắc, và bác ấy đã từng nói những lời nặng nề với chị tôi trong quá khứ.
Kể cả như vậy, đó vẫn là một niềm an ủi khi thấy một người lớn mà bạn biết từ nhỏ.
“Bác sẽ phải về sớm, cháu thì thế nào hả, Yuuta?”
“Cháu cũng vậy, cháu sẽ rời đi sau một lúc nữa.”
Không lâu sau, mọi người vẫn cố nán lại tại căn phòng khách ấm áp đông đủ để ăn tối, nhưng giờ mọi thứ lại thay đổi hoàn toàn. Tôi tin rằng nó khiến cho họ hàng của anh rể tôi cảm thấy không thoải mái nếu tôi tiếp tục ở lại đây.
Ngay khi nghĩ về điều đó,
Tôi nghe thấy những lời này.
“Sora-chan, cháu đã quyết định sẽ ở với ai chưa?”
Mặc dù đó là một giọng nói rất lịch sự, nhưng nó cũng mang đầy lo nghĩ.
Có chút gì đó của sự lo lắng trong giọng nói của người đàn ông trung niên đó.
“Ta đã có một thằng con trai tuổi thiếu niên, vì vậy sẽ hơi khó khăn. Ta vẫn có thể xem xét nếu chỉ là Hina, vậy Sora-chan, thế nào nếu cháu chuyển đến một trường nội trú?”
“Bác của cháu ở Kouchi cũng nói là ông ấy cũng sẵn sàng để nhận nuôi một trong số mấy đứa. Đó là một nơi tốt, không khí ở đấy cũng rất trong lành.”
…Vậy là họ đang quyết định xem liệu Sora-chan và mấy đứa sẽ ở đâu kể từ bây giờ.
“Như tôi nhớ thì mẹ đẻ của Miu-chan vẫn chưa từng tái hôn sau khi li dị với cha của mấy đứa. Ai có thể liên lạc được với nó không? Miu-chan có biết cách liên lạc với người đó không?”
“…Cháu xin lỗi, cháu không biết.”
Miu-chan hẳn phải đang khóc. Giọng con bé run lên khi trả lời.
Tôi bất chợt nghiến răng.
Vừa lúc đó, một tiếng nói mạnh mẽ vang lên trong căn phòng.
“Vi-việc này…”
Đó là Sora-chan.
“Chúng… chúng cháu muốn cả ba được sống cùng nhau.”
Tôi đã không cần phải nhìn để biết biểu cảm của Sora-chan đang có khi mà con bé nói những lời như vậy trước những người lớn.
Bác gái, người vừa ở cạnh tôi, cũng có vẻ mặt buồn rầu.
“Cháu nói phải. Nhưng… đó không phải là nhiệm vụ đơn giản cho một gia đình bình thường để có thể nuôi dạy cả ba đứa cùng một lúc. Và mặc dù mọi người cũng đều hiểu điều này thật là tàn nhẫn, nhưng đây là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm.”
Những gì họ nói thật có thể hiểu được. Mặc dù bản tin gần đây hay đưa tin về vấn đề giảm thiểu trẻ con, nhưng nếu bạn đắn đo chuyện thời gian và tiền bạc để nuôi dạy một đứa trẻ, đó cũng sẽ là những nhiệm vụ cực kì khó khăn để nuôi cả ba đứa ở một thành phố như Tokyo này. Không kể đến việc mấy đứa còn không cùng huyết thống với bạn.
“Ta xin lỗi, Sora-chan… đó là điều không thể.”
Tôi lại nghe thấy một giọng vô danh khác nữa.
Nhưng, Sora-chan không trả lời.
Tôi không thể chịu được nữa và bước tới cửa phòng khách.
Ở đó, những người lớn mặc đồ đen vừa mới trở về từ đám tang đang tụ tập xung quanh. Ở giữa là ba chị em bị cô lập đang bám chặt lấy nhau. Hina đang ngủ yên lặng trong tay Sora-chan, trong khi đó, Miu-chan đang nức nở và được Sora-chan ôm trong khi con bé đang phản ứng lại những người lớn.
“Yuuta, cháu không thể làm phiền họ được. Gia đình đó có những vấn đề riêng cần xem xét.”
Bác gái đặt tay lên lưng tôi như đang lo lắng.
Lúc đó, có một ai đó trông giống như anh trai của Shingo-san nói.
“Dù thế nào đi chăng nữa… bọn ta cũng không muốn người nhà Takanashi phải sống ở cơ sở phúc lợi xã hội. Sora-chan, làm ơn hãy hiểu điều này. Kể cả nếu mấy đứa có bị chia tách, các cháu vẫn sống trong cùng một đất nước mà. Các cháu chắc chắn sẽ được gặp lại nhau nữa, đúng không?”
Điều này… không phải là không thể sao?
Dù cho đó dường như là một cách diễn đạt, nhưng thực chất, chẳng phải nó thực sự giống như là “nếu không nghe lời, bọn ta sẽ đuổi mấy đứa ra khỏi nhà” sao?
Sora-chan cắn chặt môi và Miu-chan vẫn đang dính sát lưng của chị gái mình. Cuối cùng, đang nằm trong tay Sora-chan và được bảo vệ bởi hai người chị - Hina, con bé giống bản mini của Yuri-neesan.
Cảm giác như có một mạch máu đã đứt trong trái tim tôi.
“Các em có muốn đến ở chỗ của anh không?”
Chính tôi cũng sốc với những gì mình vừa nói.
Trong phòng khách, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào tôi ngay lập tức.
“Onii-…”
Khoảnh khắc đó, tôi bắt gặp đôi mắt của Sora-chan đang mở to.
Tôi cũng nhận ra rằng vào thời điểm này, quyết định của mình là đúng đắn.
“Mặc dù anh nghèo, căn phòng thì chật hẹp, và anh cũng không có gì cả. Nhưng sẽ ổn thôi kể cả là ba chị em em.”
Từng giọt nước bắt đầu chảy xuống từ đôi mắt của Sora-chan.
“Oji-san——!”
Kéo tay chị gái đang bế đứa em nhỏ của mình, Miu-chan chạy qua từ phòng khách, và ôm chầm lấy tôi mà không chút do dự.
Và tôi cũng giống như Sora-chan lúc trước, che chở lấy ba chị em ở đằng sau lưng ngay khi nhìn những người lớn đứng trước tôi.
“Cậu… là ai?”
Một người đàn ông trông giống như một công chức nhìn tôi chằm chằm một cách gay gắt khiến cho mạch máu vùng thái dương của ông ta co giật lên. Thì, đây là điều không thể tránh khỏi.
Tôi lấy một hơi thật sâu, không thể để bản thân chịu thua ở đây.
Bác tôi buông ra một tiếng thở dài và ôm đầu khi nhìn tôi.
Có lẽ chỉ có bác ấy là có thể hiểu hết được chuyện hỗn loạn gì sẽ xảy ra sau này. Nhưng vào thời điểm này, đó là tất cả những gì mà tôi có thể xoay sở, cố gắng bảo vệ ba chị em.
Ngày tiếp theo, tôi đem theo ba đứa và đầu tiên là trở về nhà từ sáng.
Ừm, có thể nói chính xác hơn là tôi đã giành chúng bằng vũ lực.
Cuộc tranh cãi nảy lửa đã diễn ra suốt cả đêm, vì vậy tôi đã bí mật lấy đồ của mình, và đưa ba chị em ra khỏi biệt tự nhà Takanashi.
Tôi cảm thấy cực kì tội lỗi khi bỏ lại bác gái ở đó và rời Tokyo mà không nói lời nào, nhưng tôi cũng hiểu rõ là mình không thể cứ để Sora-chan và mấy đứa khác phải ở trong cái bầu không khí kiểu như vậy được.
Chúng tôi xuống tàu ở ga Hachiouji và chậm rãi bước đi trên con đường dẫn tới căn hộ trước khi đặt chân đến thềm cửa nhà tôi.
Ít ra ba chị em cũng đã rất hào hứng, giống như một chuyến cắm trại khi mà chúng được đi tiếp xúc với một môi trường tự nhiên như vậy.
Sau khi nhấn mạnh một lần nữa là nhà tôi nhỏ như thế nào, ba đứa nhỏ cuối cùng cũng có những bước đi đáng nhớ đầu tiên vào hành lang.
“Đây, cứ vào đi.”
“Wah——♪”
Hina chạy vào trong phòng như thể con bé không thể chờ lâu hơn được nữa.
“Eh~nó sạch hơn là mình nghĩ——”
Tiếp sau đó là Miu-chan, con bé đã đánh giá căn phòng ngay khi bước vào.
“X-xin mạn phép…”
Cuối cùng là Sora-chan, bước vào một cách rụt rè.
Đúng như tôi nghĩ, thật khá là chật chội khi mà phải ép bốn người trong một căn phòng nhỏ như vậy.
“Ah, có một cuốn tạp chí ‘người lớn’ kìa.”
“Buwaghh!? Đ-Đợi đã!”
Đừng bảo là mình quên mất không giấu nó sau khi đọc đấy?!
“Ahaha, cháu đùa đấy——”
“Đừng có mà dọa anh như thế chứ…”
Tôi đã không ở nhà được một tuần rồi, vì vậy việc đầu tiên tôi làm là mở cửa sổ cho thông gió. Tiếp theo là sắp xếp lại sách vở và đồ đạc để tạo khoảng trống – mặc dù cũng chẳng khá hơn là mấy.
Nhưng tôi không hề cảm thấy hối tiếc.
Sai lầm thực sự có lẽ là phải để những đứa nhỏ này phải bị chia tách bằng việc gửi đến cơ sở phúc lợi xã hội hoặc những gia đình khác.
“Đây là, nhà của Oi-tan a?”
“Ahh, phải. Và kể từ hôm nay, đây cũng sẽ là nhà của Hina nữa.”
“Của Hina? Nhưng nhà của Hina, luôn là ở kia mà——”
Như tôi nghĩ, thật là khó để cho một đứa trẻ 3 tuổi phải hiểu tình hình hiện tại.
Ngay lúc này, Sora-chan nhìn vào mắt em gái mình và nói.
“Hina, nghe chị này. Chúng ta không còn có thể quay lại ngôi nhà đó được nữa.”
“Tại sao—?”
“Không có lý do tại sao cả. Có thể quá khó cho Hina, vì vậy chị sẽ không giải thích. Nhưng dù sao đi chăng nữa, thì đây sẽ là nhà mới của chúng ta!”
“Nn, vâng ạ!”
Hina mỉm cười vui vẻ.
“Nn, em muốn hỏi!”
“Um, nói đi, Miu-kun.”
“Chúng ta thay đồ ở đâu ạ?”
“…”
Ặc, tôi đã hoàn toàn không để ý đến điều đó.
“Chú chẳng để ý đến điều đó gì cả.”
“Ugh… Kh-không, không phải như vậy đâu.”
Tôi vội vàng giải thích cho Sora-chan, con bé đang nhìn thấu suy nghĩ của tôi, và vắt não để tìm một giải pháp.
“Phải rồi, khi mấy đứa thay đồ, anh sẽ vào phòng bếp và đợi. Mặc dù cửa lúc nào cũng mở, nhưng khi đến lúc thì sẽ không có vấn đề gì nếu anh đóng nó lại.”
Mặc dù cái giải pháp này khá là hời hợt nhưng mà đó là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được vào thời điểm này.
Đúng như tôi nghĩ, mình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển nhà…
Liệu tôi có nên kiếm một căn hộ khác trong khi vẫn còn một ít tiền trong tay?
Mặc dù căn hộ này gần trường đại học, nhưng nó khá là xa nhà ga, và còn đem lại nhiều bất tiện trong cuộc sống nữa…
Chờ đã, thế còn trường học!
Gạt vấn đề của bản thân sang một bên, làm sao để ba đứa chúng đi đến trường trong khi phải sống ở đây! Ặc, tôi hoàn toàn không tính đến chuyện này…
Có khả năng cao là đây sẽ trở thành một cuộc sống vô cùng khó khăn.
“Ê, nghe nè.”
“Eh? Anh à?”
Bạn không thể biết được là con bé đang gọi ai nếu cứ nói “Ê” hoặc là “ đằng đấy”.
Con bé cứ tỏ ra quá lịch sự trong khi chúng tôi sẽ sống cùng với nhau như một gia đình.
“Nói đến vấn đề này, liệu chúng ta có thể thay đổi cách xưng hô với anh được không nhỉ?”
“Chẳng lẽ ‘Oji-san’ không được sao?”
“Không hẳn, hơn là nói vậy không được… Thì, xem nào, anh vẫn còn là sinh viên đại học, vậy nên bị gọi là ‘Oji-san’ bởi người khác, có cảm giác khá là…”
“Vậy thì, Oji-sama!”
“Không! Như vậy thì cảm giác nghe chẳng ổn chút nào, nên là hoàn toàn không được!”
“Eh~”
Thế quái nào mà không có hiểu lầm nếu người khác nghe được cơ chứ.
Đừng nói với tôi là, Miu-chan biết chuyện đó và nói có chủ đích đấy?
“Ừm, chúng ta có thể giải quyết vấn đề này vào lần tới.”
Ngoài việc cách xưng hô ra, thì còn một núi vấn đề quan trọng hơn.
Đó là vấn đề về nhà ở, vấn đề về việc đi học, vấn đề liên quan đến tài chính, và… vấn đề với họ hàng.
Tôi không nghĩ đây sẽ là một kết thúc có hậu vì tôi đã đưa ba đứa chạy đi giống như trốn khỏi một thảm họa vậy.
Trốn chạy cũng không phải là một giải pháp tốt, vì vậy chúng tôi có lẽ sẽ phải đối mặt với họ một lần nữa trong tương lai không xa.
Nhưng thực sự là rắc rối khi phải đối phó với những người này. Tôi chắc chị cũng đã từng phải nhận nhiều lời chỉ trích khi về làm dâu gia đình Takanashi. Sẽ thi thoảng có sự thiếu tế nhị vì họ cũng chẳng xa lạ gì, dù gì cũng là họ hàng. Sora-chan và Miu-chan cũng hẳn là chủ đề bàn tàn vì tình hình mẹ của hai đứa.
…Phải. Đúng như tôi nghĩ, tôi phải bảo vệ những đứa trẻ này một cách đàng hoàng thay cho chị.
“Này, Oi-tan. Hina đói bụng—”
“Oh, phải rồi. Chúng ta vẫn chưa được mấy từ tối hôm qua.”
Hãy đi ăn trưa trước đã, mặc dù vẫn còn khá sớm.
“Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn trưa. Rồi sau đó chúng ta sẽ thảo luận xem sẽ phải làm gì kể từ bây giờ sau khi ăn xong nhé.”
Bữa trưa được giải quyết tại một nhà hàng Trung Hoa gần đó.
Mặc dù nhà hàng trông có vẻ khá lỗi thời và nhỏ nữa, nhưng nơi này vẫn rất nổi tiếng cho một hàng ăn bên cạnh trường, vì thực tế là thức ăn vừa rẻ mà phần ăn cũng khá nhiều. Dù khá là vắng khách vì kì nghỉ của trường, nhưng thường thường thì nó vẫn được lấp đầy bằng đủ các loại thanh niên cơ bắp tham gia các hoạt động thể chất khác nhau.
Với ba cô gái tuổi teen xinh đẹp – một trong số họ sẽ thích hợp được gọi là thiếu nữ xinh xắn hơn – đang ngồi ở một chỗ mà bình thường bị chiếm bởi đống mùi mồ hôi, là một trường hợp cực kì hiếm. Ông chủ, được biết đến là một người kiệm lời, trông rất vui mừng khi ông đem thức ăn đến bàn chúng tôi.
Chúng tôi còn khá nhiều thức ăn thừa mặc dù cũng không gọi nhiều cho lắm.
“Thức ăn khá ngon—ông chú chủ nhà hàng cũng khá thân thiện nữa, chỗ này thực sự là một nơi tốt. Đây thực ra là lần đầu tiên cháu đến một nơi như thế này để ăn đó.”
“V-vậy sao.”
Mặc dù bình thường ông chú chỉ nói nhiều như một bức tượng trong khuôn viên trường, nhưng có vẻ như việc có những cô gái xinh đẹp xuất hiện trong cửa hàng khiến sâu thẳm trong trái tim ông nổi lên từng chút những gợn song màu sắc…
“Hina nhé, là Hina thấy món tôm rất ngon!”
“Vậy sao~ ông bác, bác phải giảm giá cho bọn cháu vì sự dễ thương của Hina~”
“Ehehe—”
Mỗi khi Hina ăn món cơm rang trong cái miệng nhỏ bé chật ních đến khi nuốt hết, ông chú và tôi đều mỉm cười.
Chỉ cần ngắm nhìn một đứa trẻ ăn một cách vui vẻ như vậy cũng đã đủ để làm lan truyền cảm giác hạnh phúc cho mọi người. Đây là điều mà tôi lần đầu tiên được trải nghiệm. Dù vậy, tôi chắc chắn cũng không nghĩ là phải dọn cho một nhóc vừa ăn vừa nghịch lại khó đến như vậy.
“Onee-chan, sao vậy? Chẳng lẽ chị không thích mấy món thế này sao?”
Lo lắng việc chị mình không nói một lời nào, Miu-chan hỏi Sora-chan.
Nhắc đến chuyện đó, con bé cũng không nói nhiều khi chúng tôi đang ăn.
“Có phải là, là em không thích không khí trong cửa hàng đúng không? Ừm, cũng phải… nó có hơi bẩn thật. Anh xin lỗi, để anh đưa các em đến chỗ khác lần tới nhé…”
“Không phải như vậy đâu! Ý cháu muốn nói là…. là về… vấn đề tiền bạc.”
Sora-chan nhìn chằm chằm vào mặt tôi khi con bé hỏi.
“Vừa rồi, cháu có nhìn vào ví chú lúc trả tiền. Chú không còn nhiều tiền tiết kiệm, phải không?”
“Cái đó…”
Đúng như Sora-chan nói.
Giá của hai suất thức ăn cùng với một phần cơm chiên đã là hai ngàn yên, khá là lớn cho một bữa.
Mặc dù giá vậy cũng không hẳn là cao, nhưng tôi tin chắc rằng mình sẽ khánh kiệt sớm nếu chúng tôi cứ ăn ở đây mỗi ngày.
“Mọi thứ chỉ hơi eo hẹp một chút thôi, tại anh vẫn còn chưa nhận được tiền lương ý mà. Đừng lo lắng về điều đó.”
“Nhưng mà…”
“Nghe này, chúng ta là gia đình, vì vậy câu nệ là không được.”
“Gia đình…?”
“Đó là điều hiển nhiên đúng không? Dù gì tất cả chúng ta đều đang sống cùng nhau mà.”
“Gia đình… Gia đình à… Mnn.”
Trong giây lát, Sora-chan có biểu hiện bối rối… nhưng ngay sau đó, khuôn mặt con bé lại lập tức rạng rỡ, và con bé liên tục lẩm bẩm từ ‘gia đình’, với kiểu hơi ngượng ngùng.
“Ưm, nếu nói như vậy, việc lãng phí như vậy chỉ thi thoảng thôi. Chúng ta vẫn sẽ mua đồ và ăn ở nhà. Chị anh cũng thường hay nói ‘cải bắp là bạn tốt của chiếc ví’ trước kia mà.”
Mặc dù không đến mức mà tôi túng thiếu, nhưng tiết kiệm cũng là điều phải làm.
Tôi không thể tưởng tượng nổi mình sẽ phải chi bao nhiêu tiền trong tương lai và vì lý do gì, bởi tôi sẽ phải gánh vác trên vai trách nhiệm nuôi dạy ba đứa…
“Tiếp theo… Cùng đi lấy vài que kem ở cửa hàng tiện lợi trên đường về nào—”
“Vâng ạ~ Cháu muốn vị choco-bạc hà——♪”
“Vậy cháu muốn… vị maccha.”
“Hina là Hina muốn, umm—cái đó….. vị soda!”
“Được rồi~ được rồi~ Anh hiểu rồi~”
Ngày đầu tiên sống cùng nhau bắt đầu như vậy.
Mặc dù tôi cảm thấy một chút lo lắng về tương lai không đoán trước… Nhưng tôi tin rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Nhưng những suy nghĩ lạc quan đó đã bị phá hủy gần như ngay lập tức.
“Không được——!”
Miu-chan gào lên ngay khi tôi sắp bước vào phòng vệ sinh.
“C-có chuyện gì sao?”
“Chú chưa được vào phòng vệ sinh!”
“Nhưng mà, anh đã đợi từ lúc Miu-chan vào rồi mà…”
“Đấy là nguyên nhân vì sao chú chưa được vào!”
Miu-chan cứng đầu vừa nói vừa kéo tay tôi, ngăn không cho tôi vào.
“Cho phép một người đàn ông bước vào phòng vệ sinh mà cháu vừa mới ra… nếu điều đó xảy ra thì cháu sẽ chết vì xấu hổ mất!”
“Cái quái gì vậy…?”
Mặc dù tôi bị cho cứng họng vì một cái lý do như vậy, nó dường như là chuyện sống còn với con bé, Miu-chan trông giống như chuẩn bị bật khóc đến nơi ấy.
Tôi chỉ có thể nhìn Sora-chan cầu cứu, nhưng con bé cũng chỉ gật đầu đồng ý, như thế đó là điều hiển nhiên.
“Chuyện này… Nhưng mà, bây giờ anh phải làm gì cơ chứ?”
“Làm ơn hãy nhẫn nại một chút.”
“Khoảng bao lâu cơ chứ?”
“…một tiếng hoặc hơn?”
“Đến lúc đấy thì quần anh ướt mất rồi còn đâu nữa!”
“Nhưng cháu bảo là, không là không—!”
“Nếu chú thực sự không thể nhịn được nữa thì làm ơn đi giải quyết ở bên ngoài đi!”
Và tôi bị đuổi ra khỏi nhà như vậy.
Cuối cùng tôi phải chạy thần tốc ra tiệm tiện lợi gần nhà trong khi có cảm giác như sắp xón ra ấy.
Sao mà bọn con gái ở tuổi này phiền phức thế cơ chứ?
Có thực sự là chúng phải làm tới mức đó về vấn đề toilet không cơ chứ?
Dù sao thì vấn đề với việc sống cùng những đứa con gái ở tuổi này còn nhiều hơn như vậy nữa.
Phần 2Edit
Tôi đã phải đối mặt với một khó khăn nữa vào khoảng 10h tối.
Chúng tôi ăn tối và cũng không có nhiều chuyện để nói, vậy nên tôi giết thời gian bằng cách xem tivi.
Mọi chuyện vẫn ổn khi Hina vẫn còn tỉnh táo, nhưng tôi thực sự không biết phải nói gì với mấy cô gái ở tầm tuổi từ mười đến mười bốn, chứ đừng nói đến một cuộc nói chuyện vui vẻ với chúng.
“Chúng cháu đi tắm đây.”
Chỉ khi tôi hối hận rằng mình đã không đi làm, Sora-chan thông báo cho tôi, như thể không chịu được sự im lặng.
“Oh, vậy hả. Anh sẽ đưa cho mấy đứa vài cái khăn… ah, nhắc chuyện đấy, mấy đứa có biết dùng bồn tắm không? Nếu không thì để anh dạy cho.”
“Đó không phải là vấn đề, bọn cháu mong là chú có thể ra khỏi phòng một lúc.”
“Eh… Tại sao?”
“Rõ ràng rồi mà, phải không? Vậy bọn cháu còn có thể thay đồ ở đâu nữa?”
“Vậy thì để anh vào bếp rồi đóng cửa lại…”
“Tuyệt đối không được! Dù thế nào đi nữa thì ra ngoài ngay đi!”
Và cứ như vậy, tôi lại bị đuổi ra khỏi nhà một lần nữa.
“Nhân tiện, mùa hè thì cũng ổn thôi, nhưng chúng ta sẽ phải làm gì nếu thời tiết trở lên lạnh hơn đây…?”
Chịu thôi, tôi sẽ cứ đi tới cửa hàng tiện lợi và đọc một vài cuốn sách. Nghĩ như vậy, tôi bước đi theo con đường sỏi đến tiệm tiện lợi.
Bởi vì ở gần một ngọn đồi, có những cơn gió lạnh thổi từ đó. Nhưng cũng chính vì thế mà có nhiều bọ ở xung quanh hơn.
Tôi bước vào cửa hàng tiện lợi và tiến thẳng đến giá sách ngay khi nhân viên thu ngân nói “Chào quý khách——” một cách vô cảm.
Tôi lấy một cuốn tạp chí về vô số các công việc làm thêm, và lướt qua để xem có công việc nào phù hợp ở gần đây không.
Một số công việc được trả lương cao hơn là chế biến thực phẩm ở siêu thị và đi giao pizza. Vấn đề duy nhất là giờ làm việc. Thời gian làm việc cho siêu thị là từ sáng đến chiều, một việc có khoảng thời gian khó khăn đối với sinh viên.
Còn việc giao pizza lại là từ buổi tối đến tận đêm muộn. Bên cạnh việc chống chéo với công việc hiện tại của tôi, điều này cũng có nghĩa là sẽ không có người lớn ở nhà. Nếu có thể thì tôi muốn tránh việc để mấy đứa ở nhà như vậy… thực lòng mà nói sẽ rất đáng lo lắng.
Lựa chọn cuối cùng là đi làm gia sư hoặc chẳng còn gì cả, nhưng mà não tôi lại không có dây thần kinh để xử lý bọn trẻ con.
“Um—… chuyện này khó đây.”
Hoặc có thể tôi cứ bỏ học rồi làm một công việc toàn thời gian nhỉ? Nếu như thế, tôi có thể lấy lại một phần học phí mà chị đã trả cho tôi, và sau đó tôi có thể dùng tiền để cho mấy đứa…
“Ah- chẳng phải thế có nghĩa là tôi cũng sẽ không nhận được học bổng nữa sao?”
Đến tận bây giờ, chi phí hằng ngày của tôi được giải quyến bằng tiền của chị, và tiền từ học bổng.
Bây giờ tôi không thể nhận tiền từ chị nữa, và vấn đề cũng sẽ không nhỏ nếu tôi để mất học bổng. Chưa kể đến việc sinh viên được giảm giá và có các quyền lợi về thuế cũng như các lợi ích khác nữa, vì vậy tôi chỉ có thể coi bỏ học là lựa chọn cuối cùng.
“Nhưng mà, thật khó để tìm được một công việc hợp ý…”
“Có chuyện gì vậy? Segawa-chan, cậu định đi kiếm một công việc khác à?”
Vai tôi bỗng nhiên cảm thấy có sức nặng, ngay khi mặt của Nimura ló ra từ đằng sau.
“Uwah?! Ni-Nimura?”
“Yo, lâu rồi không gặp. Nhân tiện, cậu đã ở đâu mấy ngày nay vậy?”
“Ah… Không… chuyện đó…”
Thật là khó để có thể trả lời khi bị hỏi thẳng như vậy.
Nimura đã nhìn thấy chị gái tôi, và tôi cũng trở lại nhà của chị và ăn tối cùng ba đứa con gái của chị ấy nữa.
Mặc dù tôi nghĩ cậu ta là kiểu người nhìn tôi một cách kì quặc vì vấn đề này, nó vẫn khá khó để giải thích mấy chuyện đó.
“Tớ chỉ đến nhà người thân một thời gian thôi.”
“Ohh~ vậy hả. Vậy thì tiếp theo tớ có thể đến nhà Segawa-chin lần tới hơm?”
“Eh… bây giờ á…?”
“Cô gái mà tớ quen một thời gian dài hóa ra lại đã có bạn trai rồi. Nếu mà tớ về nhà bây giờ thì chắc chắn tớ sẽ bắt gặp hắn ta.”
Nimura… muốn qua sao?
Chuyện này… không ổn rồi, Thật lòng mà nói, tôi thực sự không muốn cho cậu ta nhìn thấy lũ trẻ.
Mặc dù tôi tin rằng Nimura không phải là một tên ngốc đến nỗi giở trò với bọn con gái từ mười bốn trở xuống— nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó.
Tên này luôn thu hút mọi sự chú ý, bởi vì sự điểm trai của cậu ta đến mức không công bằng.
Phải. Cuối cùng vẫn không nên. Chắc chắn là không được.
“Ah, chuyện đấy ý hả, thực ra tớ cũng không biết trước, được chứ? Hơn nữa bạn trai của cô ấy, cậu ta là chủ tịch của câu lạc bộ bóng bầu dục của trường đại học bên đồi đấy!”
“Nimura.”
“Eh? Gì vậy?”
“Xin lỗi nhưng mà tớ không thể cho cậu tới được.”
“Eh—sao lại không đượcccccccccccccc— nếu cả Segawa cũng từ chối tớ thì tớ biết đi đâu đây?”
“Cứ tìm bừa một cô bạn gái nào đó rồi ở nhà cô ta cũng được.”
“Mọi người đều về nhà vì kì nghỉ lễ rồi. Vậy nên là, làm ơn đi! Chẳng lẽ cậu không thể cho tớ ở lại sao!”
“Không thể.”
“Ehhhhhhhhhhhhhhhh—tại saooooooooooooo—”
Tôi không thể nói với cậu ta là nhà tôi đã có thêm 3 người khác rồi.
“Bỏ cuộc đi. Có lẽ cậu nên cân nhắc xem nên để tên đội trưởng bóng bầu dục giết mình như thế nào.”
“Nhẫn tâm vậy?! Đây đâu phải trò đùa! Nghiêm túc mà nói, tại sao cậu lại lộ cái vẻ mặt khó khăn vậy, cậu máu lạnh quá đấy!”
Nimura bắt đầu la khóc và cầu xin tôi ‘cho tớ ở lại’ mà không có dấu hiệu từ bỏ.
“Nhân tiện, sao cậu đột nhiên lại không cho tớ tá túc tối nay—ohhh~ đừng nói với tớ là có gái ở đó đấy nha? Là Oda-senpai hửm?”
“K-không đời nào! Ngay từ đầu sao lại nhắc ngay tới Raika-san vậy!”
“Phải đấy, Segawa cũng không có gan đấy đâu.”
Việc cậu ta dễ dàng chấp nhận chuyện này lúc nào cũng làm tôi cáu tiết…
“D-dù gì đi chăng nữa, thì không là không!”
“Vậy nói cho tớ lý do đi–– không thì tớ sẽ nhồi hòm thư nhà cậu bằng đống xác ve đấy.”
“Cậu là trẻ con tiểu học à!?”
Nếu chuyện này cứ tiếp tục, thì Nimura chắc chắn sẽ theo tôi về nhà. Nếu thế thì…
“Ah! Có một tên mặc áo bóng bầu dục trông cực kì dữ kìa!”
“Ehhhhhhhhhhhhhhh?! Không thể nào?!”
“Không đùa đâu, hắn đã khởi động rồi. Cậu sẽ bị giết ngay lập tức nếu cậu bước ra ngoài bây giờ đấy.”
“Owahhhh!! Tớ - tớ - tớ phải vô phòng vệ sinh một lúc đã!”
Nimura mặt cắt không còn giọt máu, chạy thẳng vào phòng vệ sinh của cửa hàng, mặc kệ nhân viên thu ngân cố ngăn cậu ta lại.
Tôi nhân cơ hội đó nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Sau khi đảm bảo là Nimura không theo sau mình, tôi nhanh chóng lẻn về căn hộ và khóa cửa lại. Tôi cũng gài xích chống trộm vào nữa để đề phòng.
“Huwaahhhh…”
Đứng dựa vào cửa và thở phào, tôi trượt xuống sàn nhà.
Giả sử nếu cậu ta mà xuất hiện lần nữa, tôi sẽ cứ làm bộ không biết đến sự tồn tại của cậu ta bằng cách giả vờ như không có ai trong nhà.
Nhưng về ba đứa, cuối cùng thì tôi cũng sẽ phải nói với cậu ấy về chuyện đó…
Khi tôi ngừng suy nghĩ và ngẩng đầu lên, tôi nhận ra Sora-chan đã đứng ở trong phòng nhìn tôi mà không nói lời nào.
“Ah, Oi-tan về rồi—”
Trông có vẻ như họ vừa mới tắm xong, bởi Sora-chan chỉ quấn mỗi cái khăn tắm và đang lau khô người cho Hina.
“Ah, không, đợi đã, cái này là, tình huống không lường trước được, ưm, hoặc có thể chỉ là một tai nạn thôi…”
Tôi cố giải thích tình huống theo một cái cách khó hiểu.
Nhưng mặt của Sora-chan đã đỏ ửng đến tận tai…
“YAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!”
Tiếng thét của Sora-chan vang khắp cả khu, và trong giây lát nó làm rung chuyển cả khu hộ.
“Anh, thật lòng cực kì xin lỗi.”
Sau khi giải thích mọi thứ với chủ hộ người vừa nghe thấy và chạy đến, chủ hộ cũng nhắc nhở tôi vì sự lóng ngóng của một người đàn ông trưởng thành khi mà lại cho phép các cô gái nhỏ tuổi hơn sống cùng nhà nữa.
Chị ấy còn nói “cố đừng có mà gây quá nhiều rắc rối cho người khác” trước khi rời đi, còn tai tôi thì đau nhức cả lên vì nghe giảng.
Ngay khi tôi trở về phòng, Sora-chan lại nhìn tôi với đôi mắt sắc như dao cạo một lần nữa.
“Cái này… về chuyện lúc nãy… anh xin lỗi.”
Ban đầu tôi vô thức cố tìm lấy một cái lý do, nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể xin lỗi thẳng.
Tôi không muốn mối quan hệ của chúng tôi trở nên khó chịu vào ngày đầu ở cùng nhau.
“……Được rồi. Cháu tha lỗi cho chú.”
Tôi không biết liệu có phải suy nghĩ của tôi có thể chạm đến con bé, bởi Sora-chan đã thở dài.
“Vì nơi này hơi nhỏ nên là cũng không thể tránh mấy vụ tai nạn như này xảy ra được……”
Sora-chan lẩm bẩm với chính mình, như thể con bé nói thế vì lợi ích riêng của bản thân.
“Onee-chan đã phản ứng thái quá rồi. Có phải là chị đã hoàn toàn khỏa thân đâu.”
“C-chị không có phản ứng thái quá! C-chỉ là chuyện đó xấu hổ hoặc gì đó thôi…”
Sora-chan cúi đầu ngượng ngùng trước những lời của Miu-chan.
Đúng như suy nghĩ, những cô gái ở tuổi này thì thật khó hiểu. Và khi vừa nghĩ đến điều này, tôi nghe thấy một tiến huỵch rõ ràng. Đầu của Hina đã gục xuống bàn vì buồn ngủ.
Một khuôn mặt lúc ngủ dễ thương như vậy đã xóa đi mọi lo âu trong căn phòng.
“Hina đã như vậy rồi, thì chúng ta cũng nên chuẩn bị đi ngủ thôi nhỉ.”
Vấn đề tiếp theo là ai sẽ ngủ ở đâu.
Điều đầu tiên có lẽ là nên dịch cái bàn ra góc phòng để tạo chỗ trống.
“Ah, tệ rồi đây. Chỉ có một chiếc nệm thôi.”
Không kể đến việc chiếc nệm này được Nimura đem đến.
Mặc dù độ phủ khá là rộng, cơ mà vẫn không có đủ chỗ cho ba người nằm.
Được rồi, vậy thì như thế này đi. Sora-chan và Hina có thể ngủ trên giường, và Miu-chan có thể dùng nệm.”
“Eh… nếu chúng ta làm thế…”
“Anh chỉ cần tìm chỗ nào đó trên sàn thôi.”
“T-Thế không được!”
Sora-chan vội vã nói.
“Phải đó, kể cả giờ là mùa hè, chú vẫn sẽ bị cảm lạnh nếu ngủ trên sàn đấy.”
“Anh chỉ cần đắp thêm hai, ba cái chăn nữa thôi.”
Nimura cũng từng ngủ theo cái kiểu này.
Tuy nhiên, Sora-chan lại đeo bộ mặt như thể sẽ không chấp nhận dù có thế nào đi chăng nữa.
“Thực sự, sẽ không ổn nếu chỉ có bọn cháu được ngủ trên giường.”
“Nhưng cũng không còn cách nào khác, đúng không?”
“Ah, em có một ý hay.”
Miu-chan vỗ tay giống như vừa nghĩ ra gì đó.
‘Ý hay’ của Miu-chan thực ra rất đơn giản, nhưng cách đó cũng khá là ngượng.
“Như vậy thì, mọi người đều có thể ngủ trên nệm.”
“Er, mm… ừm…”
Chúng tôi bố trí chiếc giường gấp một chút, và ghép hai miếng đệm lại với nhau.
Như thế, trông giống như một tình huống ai cũng có lợi vậy, cơ mà tôi không thể bình tĩnh nổi khi mới chỉ nghĩ về việc nằm chung giường cùng với ba chị em.
“O~ji~san~ đúng như cháu nghĩ, chú có nghĩ sẽ tốt hơn nếu chú nằm giữa bọn cháu hông?”
“Không không không, đấy là chỗ của Hina.”
Miu-chan nói đùa theo kiểu trêu chọc.
Hai cô chị đặt Hina bé nhỏ vào giữa họ, trong khi đó tôi phải cuộn mình trong một góc. Mặc dù không cần phải lo, nhưng mà tôi không thể nào không cảm thấy mình khó có thể thể giữ bình tĩnh được nếu như không nằm xa mấy đứa ra.
………Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa. Mau ngủ đi thôi.
Lần tới tôi mở mắt ra sẽ trời hẳn đã sáng—Tôi nhắm mắt lại và nghĩ vậy.
…………..
Tôi hoàn toàn không ngủ được chút nào!
Bình thường, tôi không bao giờ ngủ trước 12 giờ đêm, và không kể đến việc tình trạng không rõ của mấy cô bé trung học và tiểu học đang nằm ngủ cạnh tôi—cái lúc mà tôi nghĩ về điều này thì tôi cũng không tài nào bình tĩnh nổi.
Nhắc đến đó, vấn đề lớn nhất là mùi hương lan tỏa trong căn phòng này.
Tôi đã nhận ra nó ngay khi trở về từ tiệm tiện lợi; nó dường như là mùi hương từ phòng tắm và lan đến phòng khách vì ba đứa tắm cùng với nhau, thêm nữa là mấy đứa còn tắm khá lâu và giành một khoảng thời gian dài khác để sấy tóc.
Bây giờ khi tôi nghĩ về nó, thật là kinh ngạc khi mà sữa tắm và dầu gội tôi thường sử dụng lại có một sự khác biệt về hiệu quả lớn đến như vậy khi được con gái dùng.
Nếu tôi mà biết chuyện này sẽ xảy ra, tôi có thể đã khăng khăng nằm trên sàn rồi.
Vào lúc này, tôi khôn còn lựa chọn nào khác ngoài dùng ‘cái đó’—tuyệt kĩ đã được lưu truyền từ thời cổ đại: đếm cừu.
Mặc dù đây là kĩ thuật cổ điển, nó (có lẽ) nên chứng tỏ sự hữu ích của mình bởi nó được truyền lại từ rất lâu rồi.
Và thế là, cảnh tượng chú cừu nhảy qua một hàng rào xuất hiện trong tâm trí tôi.
“Một con cừu… hai con cừu… ba con cừu…”
Có điều gì đó bất ngờ xảy ra khi tôi đếm đàn cừu của mình đến ba con số.
“Mm, mmmmm…”
Sau âm thanh đó, có một cái gì đó bám vào tôi.
“Eh… Oi, đợi đã, Sora-chan….?”
Hình như Sora-chan vừa mới quay người lại và ôm tôi như thể coi tôi là một cái gối ôm vậy.
“Chết, chuyện này rất tồi tệ theo nhiều cách…”
“Mmmmm… Phiền phức quá….”
“Woohhhh?!”
Tại sao cơ thể của con gái lại mềm đến thế, mặc dù mới mười bốn tuổi mà họ đã được coi là đang ở giữa giai đoạn phát triển? Mặc dù bộ ngực tự nhiên của con bé vẫn còn chưa phát triển hết nhưng lại có thể có thể khiến cho người khác cảm nhận rõ sức ép như vậy…
“Đợi đã tôi đang nghĩ đến cái khỉ gì vậy?! Oi oi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì nó sẽ trở nên cực kì tồi tệ!”
“Ồn ào quá đấy!”
Bộp—!
“Gyah?!”
Tôi bị vả một cái vào mặt.
Sau đó Sora-chan còn ôm chặt hơn nữa, giống như con bé không có ý định bỏ tôi ra.
M-mình phải phải làm gì đây?
Tôi nên dùng lực để đẩy con bé ra, hay là đợi đến khi nhỏ thả mình ra nhỉ……
“Mmmm… Papa…”
Những lời rõ ràng này chạm đến tai tôi, mặc dù chúng gần như bị bao phủ bởi âm thanh của hơi thở.
Đã phải trải qua chuyện như thế, vậy mà con bé vẫn không bao giờ thốt ra một lời phiền muộn nào cả.
Trái tim của con bé đã có lẽ vẫn chưa sẵn sàng cho một kí ức khó quên đến như vậy.
Đối với một cô bé mới mười bốn tuổi, con bé đã mất đi quá nhiều rồi.
Sao ai lại có thể nỡ đẩy nhỏ đi được?
Gánh nặng trên vai tôi còn nặng hơn là cảm nhận thực sự của mình.
Những đứa trẻ này đã phải mất đi cha mẹ, nếu chúng lại bị mất thêm một ai đó nữa……
Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ cho phép điều như vậy xảy ra.
Khi mở mắt ra, cả cơ thể của tôi tê cứng lại và tôi không thể cử động.
“Thế… là thế nào…”
Tôi muốn ngồi dậy, nhưng mà người tôi, từ cổ trở xuống, không chịu nghe lời.
“Ah, chú đã dậy rồi đấy à?”
Miu-chan, đã thay đồ rồi, nhìn vào mặt tôi và hỏi.
“Miu-chan, ch-chào buổi sáng…”
“Làm ơn chịu đựng một chút nhé. Cháu nghĩ Onee-chan sẽ dậy sau một lúc nữa thôi.”
“Onee-chan…? Eh, ehhhhhhhhhh?!”
Khi tôi nhìn gần hơn, tôi nhận ra là Sora-chan vẫn giữ nguyên vị trí như đêm qua và vẫn còn bám vào người tôi.
Dù thế nào đi chăng nữa, thì tôi cảm thấy kiểu nằm này còn nguy hiểm hơn kiểu đêm qua.
“Onee-chan bị huyết áp thấp khá là nghiêm trọng. Vậy nên là chị ấy thường vô thức ôm một ai đó để lấy hơi ấm.”
“Đừng có mà chỉ giải thích thôi, giúp anh nghĩ cách gì đi!”
“Nhưng thế chẳng phải tốt sao~ được ôm bởi một cô bé dễ thương đến như vậy~”
“Không không không! Đấy không phải là vấn đề lúc này!”
“Onee-chan sẽ tiếp tục ôm như vật đến khi nhiệt độ cơ thể của chị ấy tăng lên. Ah, cháu sẽ đi rửa mặt trước. Và nhớ là đừng có mà đánh thức Hina dậy đấy nhá.”
Miu-chan nói với nụ cười thật thà trước khi vào phòng tắm.
“M-mình phải làm gì đây…”
Ngay khi tôi đang ở tình thế bất lực, thì cánh cửa bất ngờ mở ra và đi vào với một nụ cười toe toét trên mặt.
“Se~ga~wa~kun~! Chào buổi sáng—! Này, nghe nè, nghe nè, cái tên bóng bầu dục tối qua ý, thực ra hắn là một tên đáng nghi và sau đó thì bị tóm đi bởi… cảnh… sát… ah.”
Nimura tiếp tục lại bị đóng băng lần nữa.
“Se- Segawa-kun… ch-chuyện này…”
“Đ-đợi chút đã, Nimura! Tớ thề với cậu là đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi! Cô bé này là, um, là cháu gái tớ…”
“Mmm-ồn ào quá…”
Vào cái thời điểm tồi tệ nhất này, Sora-chan cọ đầu con bé vào má tôi một lần nữa.
“Erm, cái này, tớ nghĩ… Tớ đã làm phiền cậu rồi… Xin lỗi!!!”
“Tớ đã nói rồi mà, cái kiểu phản ứng gì vậy?!”
Một lúc sau, tôi phải mất một giờ để giải thích trước khi có thể thuyết phục Nimura về tình huống hiện tại.
“Oh—vừa nãy tớ còn định gọi cảnh sát đấy, cậu có biết không?”
Nimura vừa nói vừa ngồi xuống với chúng tôi để ăn bữa sáng, như thể đó là điều hiển nhiên phải làm.
“Vậy cơ bản là, cả ba đứa đều là cháu gái của Segawa?”
“Vâng, em là đứa thứ hai, Takanashi Miu, mười tuổi. Đây là chị em, Sora.”
Vẫn còn phải chịu việc lưu thông máu kém, đầu Sora-chan lắc lư từ trái sang phải như thể nhỏ ăn bữa sáng bằng phản xạ vậy.
“Và, cô bé đằng kia là…”
“Em là Hina! Ba tuổi ạ~!”
Hina giới thiệu bản thân bằng cách hay nhất khi con bé giơ cánh tay bé nhỏ của mình lên. Yep~ nhóc rất là tuyệt vời. Cơ mà làm ơn đừng có nói khi đang ăn được không?
“Ôi trời—mấy đứa dễ thương quá—làm sao mà tớ có thể tin được cậu có chung huyết thống cơ chứ, Segawa-chan.”
“Cậu đang định phán xét tớ đấy à… mà, sao cậu lại ăn ở chỗ tớ! cái tên bóng bầu dục đã đi rồi đúng không? Vậy thì mau mau lết cái mông của cậu về đi!”
Mặt khác, Nimura lại nói ‘sao mà nhỏ mọn vậy’ theo cái kiểu nửa vời khi đang ăn món dưa muối.
“Dù sao thì, Nimura-san rất giỏi nấu ăn.”
“Dĩ nhiên, ở thời này vào tầm tuổi này, thật là không tốt nếu một người đàn ông lại không biết nấu ăn.”
Cậu ta liếc qua tôi khi nói vậy. Tên này chắc chắn lại đang phán xét tôi rồi.
Tuy nhiên, sự thật là bữa sáng trên bàn bây giờ đều là tự tay hắn làm trong nháy mắt cả.
“Vậy nó thế nào? Món dưa muối có ngon không?”
“Ah—ừm, ngon lắm.”
“Gì chứ, trả lời nửa vời thế.”
Trở nên thích thú với cái món dưa muôi này để làm gì cơ chứ?
“Món dưa muối này thực sự rất ngon ạ.”
“Phải—Miu-chan đúng là một cô bé ngoan mà. Không giống như ông chú nào đó đằng kia.”
“Đừng có gọi tớ là ông chú!”
Tôi không hiểu tại sao, cơ mà tôi không thể chịu được khi bị Nimura gọi như vậy.
“Món dưa khá là ngon ạ—!”
“Oh, chúng ta có một bé sành ăn ở đây nè. Vẫn còn nữa nếu em muốn.”
“Em muốn!”
Hina đẩy cái bát không của mình ra bằng tay. Một kiểu khá bất lịch sự.
“Đợi một chút nhé.”
Nimura vui vẻ đứng dậy và lấy ra một thứ giống như cái xô từ dưới bồn rửa trong bếp…
“Oi chờ đã! Cậu ướp nó ở trong nhà tớ à?!”
Sau bữa sáng ồn ào và Sora-chan ít nhất là đã tỉnh giấc, tôi kể lại cho Nimura toàn bộ câu chuyện.
“Tớ hiểu rồi…… làm tốt lắm, Segawa!”
Sau khi nghe chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của Nimura là khen ngợi tôi.
“Giành lấy cháu gái của mình từ những người họ hàng xấu xa đáng xấu hổ đó hả? Thật lòng mà nói, điều này thực sự làm thay đổi quan điểm của tớ về cậu rồi.”
“Tớ nói là… mọi thứ không đơn giản như vậy đâu.”
Tôi nói với Nimura, khá là buồn phiền.
Phải, nghe có vẻ dễ, nhưng sự thật là có cả một núi vấn đề.
“Nhưng thật đáng buồn… Yuri-san rất xinh và hiền hậu và lại còn là người có nhan sắc…”
Nimura cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Mặc dù cậu ấy chỉ nhìn chị có một lần, thực sự đây là một niềm an ủi lớn khi mà cậu có thể cảm thấy buồn cho chị từ tận sâu trong lòng mình.
Dù vậy tôi thực sự muốn nhận xét sự thật là cậu ta đã nhấn mạnh rằng chị rất xinh đẹp.
“Đó là vì sao mà tớ có một việc muốn nhờ cậu, Nimura.”
“Oh, tớ không phiền đâu, miễn là nó không liên quan đến tiền.”
“Tốt hơn là không nên nói cho ai khác về sự thật là mấy đứa nhỏ đang ở đây nhé.”
“Tớ hiểu rồi. Sẽ rất phức tạp nếu cậu bị hiểu lầm.”
“Vì là giờ làm của tớ sẽ tăng, tớ cần cậu giúp trong việc chăm sóc mấy đứa và điểm danh cho các buổi giảng nữa.
“Cứ để đó cho tớ. Nhắc đến chuyện này, tại sao tớ lại không nhân cơ hội để lấy Sora-chan nhỉ? Như là vợ của tớ, vậy đó.”
“Ehhh?!”
Mặt của Sora-chan trở nên đỏ bừng như trái cà chua khi nghe những lời đó.
“Thiệt tình, Nimura-san. Em gái tớ không chịu được mấy cái trò đùa này đâu nhé.”
“Ahaha, tớ xin lỗi. Vậy thì, tớ nghĩ cũng sẽ ổn nếu đợi Miu-chan lớn lên.”
“Xin lỗi. Em không thích mấy tên phù phiếm.”
“A-Ahaha… Miu-chan nghiêm khắc quá đi…”
Kể cả là Nimura, một tên cực kì có nhiều kinh nghiệm với con gái, vậy mà cũng không đủ trình so với Miu-chan.
“Được rồi, vậy thì Hina-chan! Em có muốn làm cô dâu của Onii-chan không?”
“Cô dâu là gì ạ~?”
“Đơn giản là, sống cùng với onii-chan.”
“Umm—— không. Hina muốn ở cùng với Oi-tan cơ!”
“……………”
Bị từ chối đến tận ba lần liên tiếp bởi ba chị em, có vẻ như Nimura, lần đầu tiên phải trải nghiệm chuyện như vậy, bị sốc tinh thần nặng từ thất bại.
“Tớ sẽ nói điều này trước, Nimura… nếu cậu động tay lên mấy đứa nhỏ này tớ sẽ giết cậu.”
“T-tớ chỉ đùa thôi… Này, Segawa-kun, sao cậu lại phải dã man vậy cơ chứ…”
Chứ sao, sao mà tôi có thể tin tưởng giao cho một kẻ phù phiếm như cậu ba đứa cháu gái của mình cơ chứ?
“Thật là, cậu gần như giống hoàn toàn một ông bố rồi đấy, phải không?”
“Ông bố… tớ á?”
Tôi bất giác nhìn Sora-chan.
“Hiểu rồi… bố sao, huh—có vẻ hay đấy. Ah, vậy nếu lần sau cháu không gọi là “chú” nữa mà gọi là ‘papa’ thì sao?”
Miu-chan có vẻ khá vui khi được gợi ý điều này, nhưng cái cách gọi đó làm tôi khá là ngượng, nhưng nó có lẽ biểu đạt chính xác vị trí của tôi hơn là ‘oji-san’… nhưng theo tôi nghĩ, cách gọi đấy vẫn có chút vấn đề.
“Um… gọi chú như vậy… vẫn hơi…”
Tôi vẫn có cảm giác nó sẽ đem đến mấy sự hiểu lầm không mong muốn.
“Kể cả nếu bọn cháu gọi chú là ‘papa’, chú vẫn cảm thấy một chút không đáng tin cậy cho lắm.”
Thật là đau lòng khi nghe mấy lời thẳng thắn như vậy.
“Hina nghĩ là, ‘Oi-tan’ vẫn hay hơn —”
Nhóc cứ gọi anh thế nào cũng được…
Cứ như vậy, cuộc sống không tưởng cùng nhau của chúng tôi, bắt đầu.
Hãy like và follow fanpage nhóm dịch N2D để cập nhật thông tin tiến độ chương nhanh nhất!