Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 12

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1670

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 676

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4631

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1818

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1345

Hậu Truyện - Chương 6: Nghe lời Hina.

Dạo này cứ tan học là Hina lại vội vã về nhà ngay.

“Hina, hôm nay em cũng về nhà liền à?”

“Không nán lại nói chuyện thêm lát nữa sao?”

“Se… Segawa-kun, cho tớ xin chút thời gian được không?”

“Tớ xin lỗi nhé, mai gặp lại!”

Biết làm vậy là có lỗi với các bạn, nhưng Hina chỉ kịp cúi đầu xin lỗi đầy vẻ hối lỗi rồi phóng ra khỏi lớp nhanh hơn bất cứ ai.

Em sải bước băng qua hành lang, vội vàng xỏ giày ở tủ đồ mà không hề để ý tới lá thư ai đó đã đặt vào tủ giày của mình hôm nay, cũng chẳng nghe thấy tiếng thở dài vọng ra từ góc khuất.

Ra khỏi cổng trường, bước chân nhanh dần rồi biến thành chạy.

Cứ thế, ngày nào em cũng phá kỷ lục của chính mình trong cuộc đua về đến trước bảng tên nhà Segawa.

“Con về rồi đây, chị Sora!”

“Mừng con về nhà, Hina.”

Hina cất tiếng từ cửa ra vào, còn Sora thì đáp lời từ sân.

“À, chị đang phơi đồ à. Chị Sora, việc này cứ để con làm cho ạ.”

Vừa nói, Hina vội vàng giật lấy tấm ga trải giường mà Sora đang định phơi.

“Bác sĩ không phải đã dặn chị không được làm việc sao!”

“Hina đúng là ‘bảo vệ quá mức’ rồi, nói y hệt như Yuuta vậy. Bác sĩ chỉ nói không được lao động quá sức thôi, chứ có nói không được làm việc đâu.”

Sora cũng nói Yuuta đã giải thích quá lời những gì bác sĩ nói trong buổi kiểm tra định kỳ mấy hôm trước, nhưng Hina lại thấy Yuuta nói rất đúng. Em cũng từng vì là chị cả mà cố gắng quá sức, kết quả là đổ bệnh.

“—Thật là, cậu và chị Sora đúng là một cặp vợ chồng giống nhau ghê.”

Hina thầm làu bàu trong lòng.

“Ốm nghén hết rồi, ăn uống ngon miệng lại chẳng thấy khó chịu gì. Chị khỏe lắm, thời kỳ ổn định đúng là tuyệt vời!”

Mức độ khó chịu khi mang thai ba tháng đầu tùy thuộc vào mỗi người. Sau vài tháng, bụng Sora cũng đã to thấy rõ, nhưng Sora lại không ngừng bận rộn làm việc, như thể muốn lấy lại khoảng thời gian đã mất vì ốm nghén. Giờ đây, chị ấy còn nhanh tay hơn Hina khi với lấy quần áo…

“Á…!”

Rồi một tiếng loạng choạng vang lên, cơ thể Sora chao đảo.

“Oa! Chị!”

Nghe nói bà bầu bị ngã rất nguy hiểm, Hina lập tức vươn tay đỡ lấy Sora.

“Phù… Người đúng là nặng thật. Hành động không tự do như tưởng tượng… Hửm? Sao thế, Hina?”

Có vẻ như sự lo lắng của Hina vẫn chưa truyền đến được Sora, người đang chớp mắt nhìn em.

“Em đang làm nũng chị à? Chị vui lắm. Đừng lo nhé, Hina! Kể cả sau này có con rồi, Hina vẫn là cô em gái, là cô con gái quan trọng của chị, chị sẽ không chỉ chăm chăm lo cho mỗi đứa bé đâu!”

Sora ôm lại Hina, mỉm cười nói.

“—Con hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó!”

“Chị Sora! Xin chị hãy yên phận một chút đi! Vừa rồi suýt nữa thì ngã rồi đấy, tim con như muốn ngừng đập luôn!”

“Ơ kìa, như vậy sao mà ngã được, Hina căng thẳng quá đấy.”

Người không hiểu rõ nhất sự nguy hiểm của bà bầu lại chính là bản thân họ, làm sao thế này chứ.

“Con cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu lại lo lắng rồi, chị Sora ạ.”

Hina thở dài, ra lệnh cho Sora không được động đậy rồi bắt đầu phơi nốt chỗ quần áo còn lại.

Tôi, người hiếm khi về nhà sớm trước buổi tối, được Hina và Miyu chào đón.

“Đã xảy ra chuyện thế này đấy, cậu.”

Khi tôi thay quần áo xong đi xuống lầu, Hina đã kể lại cho tôi nghe sự cố thót tim vừa xảy ra ở phòng khách. Dù nói là sự cố thót tim có lẽ hơi phóng đại, nhưng tôi hoàn toàn hiểu cái cảm giác “tim muốn ngừng đập” mà Hina nói, vì tôi cũng đã trải qua không ít lần.

“Thế à, Sora… Hina có vẻ vất vả nhỉ.”

“Vâng, vất vả lắm. Sau đó chị ấy còn muốn dọn dẹp nhà cửa, muốn đi mua sắm, con ngăn không kịp… Cho đến khi chị Sora đi làm, đúng là… Haizz.”

Ừm ừm, đúng vậy đấy. Ngăn cô ấy làm đủ thứ việc thật sự rất mệt mỏi.

“Dù sao thì, Sora đã hết ốm nghén, cuối cùng cũng có thể bắt đầu làm việc nhà rồi, nên cô ấy rất cố gắng mà.”

“Chuyện này chúng ta phải nói chuyện thẳng thắn với chị ấy một lần mới được, cậu ạ.”

Miyu nói vậy, dù cuối cùng cũng đã bắt đầu sống riêng, nhưng vẫn rất lo lắng cho Sora, nên thường xuyên ghé thăm. Nói là thường xuyên, thực ra có lẽ là ngày nào cũng đến, nhưng số lần ngủ lại thì ít hơn trước. Ngược lại, số lần qua đêm ở chỗ Sasha thì nhiều hơn. Dù sống ở những nơi khác nhau, nhưng tình cảm hai mẹ con vẫn rất thắm thiết. Tiện thể, về chuyện cha ruột của cô bé (là một diễn viên siêu nổi tiếng) sau này thế nào, vì có chút e ngại, nên tôi không hỏi nhiều. Hina có vẻ thỉnh thoảng vẫn nhắn tin với anh ấy bằng chiếc điện thoại tôi mua cho em. Bố à, bố nghĩ con bé chắc chắn sẽ là một nhân vật lớn trong tương lai đấy.

“Có cần tôi phải nghiêm túc, từ từ ‘huấn luyện’ chị ấy một trận về sự nguy hiểm của phụ nữ mang thai không?”

“Được đấy, được đấy, chị Miyu. Không thể vì đã vào thời kỳ ổn định mà lơ là được — mẹ của chị Koto cũng nói vậy mà. Hay là mời dì Sasha hoặc bà cô Yoriko đến thì tốt hơn nhỉ.”

“Cũng đúng, nếu không làm thế, chị ấy cứng đầu lắm.”

Miyu và Hina gật đầu với nhau. Sora bị hai người đó thuyết giáo thì có hơi đáng thương, nhưng lần này phải cứng rắn lên thôi.

“Haizz… Tôi nói là sức khỏe tốt hơn thì đúng là tốt hơn thật, nhưng vẫn lo lắng không hết được.”

“Đương nhiên rồi, đó là công việc tuyệt vời nhất mà con người có thể có được, một điều bình thường nhưng lại vô cùng quan trọng. Bây giờ chị ấy đang làm điều đó đấy.”

Miyu nói với tôi, nở một nụ cười tinh nghịch. Đúng là như vậy, tôi cũng cảm thấy điều Sora đang làm bây giờ chẳng khác nào phép màu do thần linh tạo ra.

Sora đang mang trong mình một sinh linh mới — việc tạo ra phép màu như vậy đương nhiên sẽ được bảo vệ, nhưng bản thân cô ấy lại dường như không hiểu rõ điều đó.

“Nhưng mà, so với lúc buồn nôn không ăn uống được gì, trông cô ấy cũng thoải mái hơn đúng không? Đúng không Hina?”

“Vâng vâng, nhưng chị Sora nói không muốn xin nghỉ ở lớp nhạc, cứ cố chấp làm chúng con lo lắng muốn chết.”

“…À, các con vất vả rồi. Cảm ơn các con đã luôn giúp đỡ.”

Sora là người có tinh thần trách nhiệm cao, không thể cam chịu việc ngừng làm việc chỉ vì ốm nghén. Đối với Hina và các em, những người thường xuyên gặp tình huống này hơn tôi ở công ty, thì đúng là rất vất vả.

“Không có gì đâu ạ~ Xin lỗi vì chị cứng đầu thế này~”

“À ha ha, cậu ơi, sắp đến giờ rồi đấy.”

“Ồ, vậy tôi đi rồi về ngay.”

Tôi đứng dậy, Hina và Miyu mỉm cười vẫy tay chào tôi.

“Đi đường cẩn thận nhé, từ từ thôi ạ!”

“Bữa tối cứ ăn ngoài đi, con sẽ ăn cùng chị Miyu và dì Sasha.”

“Ơ, th-thật sao?”

Bất ngờ nghe được những lời này làm tôi giật mình. Sao tôi lại không biết có lịch trình này nhỉ. Hiếm khi về nhà sớm như vậy, mà lại không được ăn cơm cùng mọi người…

“Haizzz… Cậu thật là tệ quá đi.”

“Haizzz, kém quá, chẳng tinh tế gì cả.”

Tôi giật mình, hai chị em cùng thở dài. Tại sao chứ?

“Thỉnh thoảng hẹn hò riêng với chị ấy đi chứ.”

“Đúng vậy đúng vậy, an ủi người vợ đang mang bầu cũng là công việc quan trọng của người chồng mà.”

Nghe những lời tiếp theo, tôi hoàn toàn tán thành, rồi được hai chị em tiễn ra khỏi cửa.

“Chào các em~ Cô Sora!”

“Chào các em~ Cô Sora~ Tuần sau gặp nhé~”

Tôi nhìn những đứa trẻ lần lượt rời đi, cảm thấy thật hoài niệm. Sora phụ trách lớp học cho trẻ ba tuổi. Nhắc đến ba tuổi, tôi không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Hina… Đáng yêu biết bao~ Lúc đó em ấy như một thiên thần vậy. Không, bây giờ em ấy vẫn là thiên thần của gia đình chúng tôi.

Gọi tôi là “chú”, còn chưa phát âm rõ được âm cuối, những âm cuối như “ô~” đáng yêu vô cùng, đến mức khi tôi định sửa cách phát âm của em, tôi còn không nhịn được mà phản đối.

Cảm giác như mới chỉ là chuyện của mấy ngày trước thôi, vậy mà Hina đã học lớp sáu rồi. Đã gần mười năm trôi qua kể từ đó. Khi tôi đang một mình chìm đắm trong cảm xúc, tôi nhận ra có ánh mắt đang liếc nhìn mình. Các bà mẹ đến đón con đang nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ. Chắc tôi không bị hiểu lầm đâu nhỉ…? Tôi đâu phải anh Sako, tôi trong sạch mà! Có lẽ vì nhớ lại chuyện cũ mà vẻ mặt tôi hơi kỳ lạ… Ừm ừm, nếu đúng là vậy thì thật xấu hổ.

“Dạ, xin lỗi, anh là chồng của cô Sora phải không ạ?”

“Vâng!”

…Xem ra không bị coi là người kỳ lạ, tốt quá rồi… Tôi không thể làm mất mặt Sora được, nhưng tiếng đáp lời của tôi có hơi vỡ tiếng.

“À, vâng, cô Sora đã được mọi người chiếu cố rất nhiều ạ, tôi là Segawa.”

“Chúng tôi mới phải cảm ơn cô Sora đã chiếu cố con em chúng tôi. Con của chúng tôi thích cô Sora nhất, lần nào cũng rất mong chờ đến lớp.”

Bà mẹ này vừa nói, các bà mẹ khác cũng gật đầu theo, buông lời khen ngợi. Đúng là Sora có khác!

“Ơ lạ nhỉ, là Yuuta!… Nhưng sao lại ở đây?”

Người cuối cùng bước ra khỏi phòng đương nhiên là Sora, cô ấy nhìn thấy tôi liền nở nụ cười vui vẻ, rồi nghiêng đầu sang một bên.

“Sắp tới sẽ bận rộn hơn, nên tổng biên tập bảo tôi tranh thủ hôm nay về sớm được thì về ngay. Thế là tôi về sớm đấy.”

“Anh chu đáo thế làm em vui quá! Hôm nay được gặp Yuuta sớm, hehe!”

Không, cái việc mấy ngày không về nhà, ngay từ đầu đã có vấn đề rồi.

“Ối giời ơi~ Đúng như lời đồn, hai vợ chồng tình cảm quá~”

“Cô Sora, tình cảm quá~”

“Ơ, à… Tì-tình cảm…!?”

Nhận ra các bà mẹ và học sinh đang nhìn, Sora đỏ bừng mặt.

“Mặt cô Sora đỏ chót!”

“Vợ chồng mới cưới thật đáng mừng nhỉ.”

À, thực ra chúng tôi đã kết hôn được năm năm rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm giác như vợ chồng mới cưới nhỉ?

“Anh chồng chắc là lo cho vợ đang mang bầu nên đến đón đấy nhỉ? Tốt quá, hehehe~”

“…Vậ-vậy thì, hẹn gặp lại vào buổi học tới. Tạm, tạm biệt!”

Sora với nụ cười hơi cứng ngắc, chào tạm biệt các bà mẹ và học sinh. Sau đó…

“…L-lời đồn là gì? Yuuta anh nghĩ sao?”

“K-không biết.”

“Chắc chắn là Miyu với Hina nói rồi. Dạo này các em ấy hay đến lớp đón em, rồi lại thân thiết với mấy bà mẹ nữa… Thật là, nhất định phải hỏi rõ các em ấy đã nói gì… Ưm~”

“À ha ha, trái ngược với ngày xưa nhỉ.”

“Ngày xưa… À, lớp học piano của Hina phải không? Hina vừa mới bảo có thể tự đi một mình, không cần chúng ta đưa đón nữa mà… À, nói đến lớp piano, Yuuta này.”

Sora lấy dụng cụ dọn dẹp từ tủ sắt đặt ở hành lang ra, rồi cầm dụng cụ bước vào lớp học.

“À, Sora, để anh cầm cho, lớp học piano có chuyện gì à?”

Tôi cầm lấy dụng cụ từ tay Sora, người nói “nhẹ mà, không sao đâu”, rồi bảo cô ấy kể tiếp.

“Trước đây em tình cờ gặp cô giáo dạy piano của Hina, cô ấy biết em làm việc ở lớp piano này có vẻ rất vui. Xem ra Hina đã tâm sự với cô ấy rồi.”

“Ra vậy.”

Sora tốt nghiệp trường nhạc nhưng lại không tìm được việc làm, Hina cũng đã rất lo lắng cho cô ấy.

“Cô ấy còn nói, nếu cuối cùng không được thì đến chỗ bọn cô cũng được. Em rất cảm ơn cô ấy, nhưng em rõ ràng là học thanh nhạc mà, hehe.”

“Ơ, nhưng em không phải cũng từng nói em có dạy piano sao?”

“Bây giờ đương nhiên là gì cũng có thể dạy… Dù nói vậy, nhưng đây là lớp cho trẻ ba tuổi, chỉ như gõ phím thôi, vậy thì em cũng có thể làm được. Ơ, sao lại là Yuuta đang dọn dẹp?”

“Vì an ủi người vợ đang mang bầu là công việc của người chồng mà.”

Tôi cười nói như vậy, Sora cúi đầu, mặt cô ấy càng ngày càng đỏ.

“Ưm ưm, vậy thì, nhờ anh giúp em nhé.”

Cô ấy khẽ nói. Cô vợ nhà tôi dù bao lâu cũng vẫn rụt rè đáng yêu như vậy.

Sau đó, khi không có lớp học, giáo viên phụ trách hình như phải dọn dẹp sơ qua rồi khóa cửa. Mặc dù không cần phải dọn dẹp kỹ lưỡng, cứ giao cho đơn vị chuyên trách là được rồi, nhưng nếu là Sora thì chắc chắn cô ấy sẽ dọn dẹp rất sạch sẽ. Sau khi khóa cửa, chúng tôi bước ra khỏi lớp học sau khi bị các giáo viên khác trêu chọc về chuyện vợ chồng tình cảm.

“Oa, cảm giác như đã muộn lắm rồi, phải nhanh về nấu cơm thôi. Yuuta cũng đói bụng rồi đúng không?”

“Ừm, Sora muốn ăn gì?”

“Đó không phải là câu hỏi em phải hỏi sao, Yuuta?”

“Hôm nay thì khác một chút chứ? Chúng ta hãy có một buổi hẹn hò hiếm hoi đi, Sora.”

“H-hẹn hò!?”

Sora mở to đôi mắt tròn nhìn tôi.

“Em xem, vì công việc của anh và sức khỏe của Sora, tạm thời chúng ta không thể hẹn hò được đúng không? Đây là mệnh lệnh của Miyu và Hina đấy.”

“…Thật là, vậy thì làm sao mắng hai đứa ấy được nữa chứ… Vui quá đi.”

Mắng là… chuyện lời đồn của các bà mẹ à? Cô ấy vẫn còn nhớ sao. Nhưng mà, tôi thấy hai chị em ấy đều xuất sắc đến mức chẳng cần phải mắng đâu. Ừm, bố rất hài lòng về các cô con gái của gia đình chúng tôi.

Hina và Miyu ngày một trưởng thành, còn Sora thì bản thân cô ấy đã là một sự tồn tại như phép màu…

Và, với tư cách là một người cha, tôi cũng phải cố gắng thật nhiều, không thể bị bỏ lại phía sau.

Tôi nắm tay Sora, người đang tràn ngập hạnh phúc, cảm nhận sâu sắc trách nhiệm làm cha.

Đã một thời gian trôi qua kể từ buổi hẹn hò hiếm hoi của Yuuta và Sora.

Đêm hôm đó, Yuuta chỉ ăn cơm ngoài với Sora rồi về nhà đã bị Miyu cằn nhằn một chút, nhưng thật ra ăn cơm ngon thì mọi người cùng ăn mới vui. Không cùng nhau đưa ra những nhận xét của riêng mình thì có vẻ hơi thiếu thiếu, Sora và Yuuta đều đi đến kết luận này. Như mọi khi, họ mua quà lưu niệm, rồi nắm tay nhau về nhà. Chỉ riêng việc được nắm tay nhau, Sora đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Sau lễ cưới năm năm, sống chung một mái nhà cũng đã qua ba mùa. Sora sắp làm mẹ, và còn phải trải qua mùa cuối cùng nữa.

“Á, đau quá!”

Sora ôm bụng bầu to tướng kêu lên, Hina liền chạy tới.

“Chị Sora, sao thế ạ? Chị không sao chứ? Chị muốn nôn à? Có cần nằm xuống không? Có cần lấy chậu đến hứng không?”

Liên tiếp bị hỏi nhiều câu như vậy khiến cô ấy cười khổ. Mặc dù thời kỳ đầu mang thai rất vất vả, nhưng sự lo lắng thái quá của gia đình dành cho Sora còn để lại ấn tượng sâu sắc hơn.

“Hina, chị không sao! Vừa nãy không phải đau, mà là bị giật mình thôi… Bị đá một cái vào bụng, hehe.”

“Oa, con sờ được không ạ? Không biết có đá nữa không.”

Hina nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Sora, vẻ mặt đầy mong đợi.

“Là em gái nhỉ? Hay là em trai nhỉ? Cái nào cũng được, nhưng sẽ là bên nào đây? Á á! Chuyển động rồi chị!”

“Đang chào chị đấy. Chắc là chào buổi sáng phải không? Vừa nãy còn ngoan ngoãn lắm, chị nghĩ là đang ngủ đấy.”

“Ừm, chào buổi sáng~ Chị là Hina chị gái đây~ Cũng là dì Hina, nhưng thật mong con gọi con là chị gái~”

Lời nói của Hina khiến Sora bật cười, cô ấy vừa mới nghe được những lời tương tự.

“Miyu vừa nói y hệt thế, hai chị em đúng là giống nhau ghê.”

“Không giống chị Miyu, con có quyền được gọi là chị gái đấy!”

Hina hừ một tiếng, ưỡn ngực tuyên bố như vậy.

“Đi mà nói với Miyu ấy?”

“…Xin hãy giữ bí mật với chị Miyu ạ.”

Cô ấy nhìn Hina, người lập tức trả lời như vậy, rồi cả hai cùng mỉm cười. Tiếp đó, Sora đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Vậy thì, nhờ con trông nhà nhé, Hina. Hôm nay lớp học có ba tiết, nên chị sẽ về muộn hơn. Bữa tối chị đã chuẩn bị sẵn rồi, đến giờ thì cứ ăn trước không cần đợi chị nhé.”

“Ơ kìa! Học sinh lại tăng lên nữa sao, chị Sora?”

“Hehe, nhờ vậy mà cô Sora nổi tiếng lắm đấy.”

Sora tự hào nói như vậy, Hina liền tỏ vẻ hơi khó xử.

“Có mệt quá không…”

“Con đang nói gì vậy, so với các giáo viên khác thì còn ít đấy. Các lớp luyện thi còn học đến rất muộn cơ.”

“Nhưng mà, chị lại không chịu không làm việc nhà… Khi con đi học về, chị đã dọn dẹp giặt giũ xong hết rồi, để lại một chút cho con làm chứ.”

“Phần lớn các bà mẹ mang bầu cũng có làm việc nhà mà? Việc tiếp tục đi làm trước khi nghỉ thai sản là đương nhiên mà phải không?”

Cô em gái hay lo lắng nhìn Sora với vẻ mặt không thể chấp nhận được.

“Hina, con không cần ngày nào cũng vội vàng về nhà đâu. Hina cũng phải chơi với bạn bè chứ? Con cũng biết là chị hết ốm nghén nặng rồi mà.”

“…Con biết có lúc chị xanh mặt mà!”

Hina bĩu môi cãi lại, trông rất đáng yêu. Cô em út ba tuổi đã mất đi cha mẹ, nhưng vẫn không quên nụ cười, cố gắng chịu đựng không để ai nhìn thấy nỗi buồn trong lòng, cũng là cô con gái lớn vô cùng đáng yêu của Sora.

“Chị biết Hina rất giỏi chịu đựng… Nhưng con có thể ích kỷ hơn một chút. Vì con vẫn là học sinh tiểu học mà, cứ thoải mái đi chơi với bạn bè đi.”

“Năm sau con là học sinh cấp hai rồi! Rồi con còn sắp làm chị nữa!”

“Đợi đến năm sau rồi nói nhé. Vậy thì chị đi đây.”

Sora ôm túi xách định đi, Hina cũng đứng dậy theo.

“Con cũng muốn đi theo.”

“Không cần tiễn chị cũng được mà. Với lại, Hina con cũng không được nói lung tung với các bà mẹ đang đợi học sinh đâu.”

Hina lập tức chuẩn bị xong xuôi, đứng chờ sẵn ở hiên nhà. Dù hơi không cam tâm, nhưng tốc độ của cô bé vẫn nhanh hơn Sora, người đã tăng cân kha khá.

“Con có nói linh tinh đâu, chỉ là trả lời câu hỏi thôi mà.”

“Ưm... tại cậu đó, làm tớ bị mẹ và các cô giáo trêu ghẹo!”

Tình cảm mặn nồng thế này, ngưỡng mộ ghê. Không biết là đã kể những gì mà lại bị nói như vậy nhỉ.

“Dạaaa, con sẽ cẩn thận ạaa.”

Thấy Hina vừa cúi đầu chào vừa nói vẻ đáng yêu, Sora lại cảm nhận được chút ảnh hưởng từ Miyu, nên bắt đầu cảm thấy hơi bất an.

Giai đoạn duyệt bản thảo cuối cùng của tháng này sắp đến, tức là những ngày tôi phải ngủ lại công ty, hoặc nhà của tác giả mà tôi phụ trách, đã bắt đầu. Tôi đặt chiếc túi giấy đựng quần áo đã được Sora chuẩn bị cẩn thận sang một bên, tận hưởng chút thời gian đoàn tụ gia đình ngắn ngủi vào buổi sáng. Bây giờ là giờ cà phê sau bữa sáng.

“Sau đó, bên trung tâm âm nhạc nói là muốn em làm việc đến một tháng trước ngày dự sinh, giáo viên thay thế sẽ quay lại vào lúc đó để tiếp quản.”

Lớp học cho trẻ ba tuổi của Sora nhận được rất nhiều lời khen, số lượng học sinh cũng tăng lên đáng kể. Mặc dù vậy, trung tâm âm nhạc vẫn cố gắng không để cô quá tải, không yêu cầu Sora phải có mặt ở lớp từ sớm, mà chỉ cần đến khi có tiết. Điều này khiến cô rất biết ơn, chỉ là…

“Một tháng trước dự sinh à… Chú không rõ, nhưng có thể làm việc như vậy sao?”

Chuyện này hỏi dì Ryōko và Sasha thì tốt hơn nhỉ.

“Đúng vậy, giáo viên quay lại tiếp quản trước đây cũng đã nghỉ thai sản một tháng trước dự sinh, sau này cũng vẫn sẽ đến giúp. Vì nghỉ thai sản sẽ gây phiền phức cho họ, nên em muốn cố gắng giúp đỡ hết sức.”

Bây giờ Sora đã tăng thêm mấy chục cân – nếu viết chính xác ra thì cô ấy sẽ không vui đâu – bụng ngày càng lớn mà còn phải làm việc không ngừng… Phụ nữ thật sự quá lợi hại. Nếu tôi mà béo như tiền bối Sako thì chẳng có tự tin là mình có thể cử động được.

“Chú ơi, cố lên! Cản chị hai làm việc quá sức đi ạ!”

Hina mắt rưng rưng nhìn tôi nói.

“Ừm, ừm… cũng đúng. Giờ cứ đừng vội kết luận, trước hết cứ xem tình hình đã…”

“Nếu không quyết định nhanh, lớp học sẽ không sắp xếp lịch được đâu ạ?”

“Ít nhất đợi đến khi hoàn tất bản duyệt cuối cùng, chú về rồi sẽ trả lời.”

Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy Sora phồng má vì không hài lòng, dù dáng vẻ đó trông rất đáng yêu. Tiện thể, Hina cũng phồng má vì câu trả lời nước đôi của tôi, nhưng tôi sẽ không vì chuyện nhỏ này mà nản lòng đâu.

“Chào buổi sánggg!”

Nữ thần cứu tinh xuất hiện cùng mái tóc vàng óng. May mắn thay, Miyu, người đã ngủ lại đây đêm qua, đã đổi chủ đề câu chuyện.

“Chào buổi sáng, Miyu.”

“Chị Miyu chậm quá. Em chẳng phải đã gọi chị dậy rồi sao? Mọi người đều ăn xong cả rồi.”

“Xin lỗi, xin lỗi, lỡ nằm nướng quáaa. Tiểu thư Hina, xin hãy ban cho em cà phê ạaa.”

“Lại không ăn sáng à? Không tốt cho sức khỏe đâu.”

Nói rồi, Hina vẫn đi vào bếp giúp Miyu rót cà phê.

“Kỳ lạ, chú Yuuta, hành lý của chú… là đến thời gian chú ngủ lại công ty rồi sao?”

Miyu hỏi khi nhìn thấy đồ đạc tôi đã chuẩn bị. Mắt cô bé vẫn tinh tường như vậy, khả năng quan sát thật đáng nể.

“Đúng vậy, một thời gian chú không về được, nhờ con nhé.”

Dù không nói nhiều, Miyu cũng hiểu.

“Cứ để đó cho con! Con rất muốn nói vậy… nhưng mấy ngày tới con phải đến trường nộp bài tập ở đại học, trùng lịch mất rồi ạ.”

Miyu học ngành thiết kế thời trang, thỉnh thoảng sẽ có những dự án lớn làm theo nhóm.

“Vậy chú sẽ nói với mẹ con một tiếng.”

“Cám ơn chú ạ.”

Sora, người nãy giờ vẫn cố gắng phớt lờ cuộc trò chuyện của chúng tôi, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Miyu cũng vậy, Hina cũng vậy, Yuuta cũng vậy, tại sao mọi người cứ lo lắng thế? Mang thai đâu phải là bị bệnh! Em không sao mà.”

“Quan tâm bà bầu chẳng phải là lẽ đương nhiên sao, chị hai?”

Câu nói của Sora bị lý lẽ sắc bén của Miyu đánh bại. Tôi thực sự phải cảm ơn Miyu nhiều.

Ngôi trường tiểu học sau giờ tan học tràn ngập tiếng ồn ào của đám học sinh cùng lúc hoạt động. Từ lúc tan học đến khi cổng trường đóng, có người chơi đá bóng, bóng né ở sân trong; có người tụ tập trong lớp chơi game nối mạng; cũng có không ít người đang trò chuyện.

Trong số đó, những người vội vàng nhét sách vở trong ngăn bàn vào cặp để về nhà, đa số là học sinh lớp sáu bị lịch học thêm hối thúc.

“Hinaaa! Chơi không?”

“Ê, Hina, hôm nay cậu lại về nhà ngay à?”

“Segawa, chơi game chung không?”

Có lẽ mọi người vô tình nhận ra cô bé thu dọn cặp chậm hơn bình thường, nên những lời mời hôm nay nhiều hơn hẳn, khác với những lần trước.

“Ưm… ưm…”

Hina có chút do dự. Vì Sora đã nói “hãy chơi đùa vui vẻ với bạn bè”, nên nếu cô bé về thẳng thế này, chẳng phải sẽ làm chị ấy bận lòng sao? Chơi xong rồi về thì chị ấy có vui hơn không.

“Làm sao đây nhỉ…”

“Hina chọn việc cậu muốn làm đi, bọn tớ có thể chơi cùng cậu mà.”

“Đúng đó, đúng đó.”

Cô bé có mối quan hệ tốt với mọi người này, giờ nghỉ trưa thì khỏi phải nói, nhưng gần đây sau giờ học ít khi chơi với bạn bè. Các bạn cùng lớp đều vô cùng mong đợi lựa chọn của Hina.

“Ể, việc mình muốn làm? Vậy được sao ạ?”

“““Được ạ!”””

Mọi người đồng thanh gật đầu trả lời, Hina bắt đầu suy nghĩ về điều mình muốn làm nhất lúc này. Chơi bóng né, chơi game, trò chuyện vu vơ, vừa về nhà vừa ghé qua các cửa hàng, mọi người lần lượt đề xuất, nhưng Hina đã quyết định được điều mình muốn làm rồi.

“…Con muốn về nhà… thì phải?”

“““Ể ê!”””

Những tiếng tiếc nuối vang vọng khắp lớp học.

“Được không ạ?”

Cô bé hỏi, nhìn quanh các bạn. Cô bạn thân miễn cưỡng nói:

“À, nếu Hina đã muốn vậy… thì đành chịu vậy.”

“Mọi người, xin lỗi.”

Sora nói trẻ con có thể tùy hứng hơn một chút. Chọn “việc mình muốn làm” tuyệt đối chính là tùy hứng, dù sao cô bé cũng đã làm tan vỡ kỳ vọng của các bạn cùng lớp, đây chắc chắn là sự tùy hứng rất trẻ con. Hina tự trang bị lý lẽ, rồi khoác cặp lên vai.

“Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại ngày mai. Tạm biệt!”

Khi chạy ra khỏi lớp học, nụ cười quay đầu lại rạng rỡ vô cùng.

Bước chân của Hina rất nhẹ nhàng trên đường về nhà. Cô bé muốn nhanh chóng về đến nhà. Còn một khoảng thời gian nữa Sora mới đi đến trung tâm âm nhạc, trước đó cô bé muốn giúp chị ấy.

“À, hôm nay chị Sora có hai ca, vậy chị ấy về rồi mình phải chuẩn bị bữa tối à? Vậy, đưa chị Sora đi rồi thì mình đi mua đồ trước…”

Nếu Yuuta và Miyu không về, thì nấu cà ri vậy. Hina, người biết dùng cả dao và bếp ga, chắc hẳn có thể tự mình lo liệu tất cả. Dù sao ở nhà cô bé vẫn luôn được giúp đỡ, thành quả luyện tập cũng giúp cô bé rất năng nổ trong các tiết thực hành nấu ăn.

“Cắm trại mùa hè cũng từng làm rồi, không sao đâu!”

Dù Sasha có đến, cũng nhờ cô ấy để mình tự làm thử xem sao.

Đến gần nhà, Hina chậm lại điều chỉnh hơi thở, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, cô bé nhấn chuông cửa và gọi:

“Con về rồi ạ!”

Cứ nghĩ cửa sẽ mở ngay với tiếng “Chào mừng con về nhà” của Sora, nhưng cửa vẫn đóng im lìm.

“Chị Sora ra ngoài rồi sao? Hay đang ngủ trưa nhỉ?”

Bụng lớn rất vất vả, cũng sẽ khó ngủ sâu vì nhiều lý do, vì vậy hình như nên cố gắng ngủ trưa để bổ sung giấc ngủ, nên không được làm phiền chị ấy.

Hina dùng chìa khóa của mình mở cửa, sợ chị ấy vẫn đang ngủ nên cô bé hạ thấp giọng nói lại lần nữa: “Con về rồi ạ.” Cô bé liếc nhanh qua phòng khách không thấy bóng Sora, nghiêng đầu đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa tay súc miệng. Sau đó, cô bé đặt cặp sách vào phòng mình, rồi cố gắng không gây tiếng động đi vào phòng khách, đề phòng chị ấy đang ngủ ở phòng kiểu Nhật phía sau.

“…Ưm…”

“Kỳ lạ? Chị Sora có ở đây không ạ?”

Nghe thấy một tiếng động nhỏ, Hina nhìn quanh. Sau đó, cô bé nhìn thấy Sora nằm gục phía sau bàn ăn.

“Chị Sora!”

Cô bé giật mình chạy tới, Sora vừa thở hổn hển đau đớn vừa cố gắng đứng dậy, nhưng dường như không có sức.

“Chị Sora… Chị Sora, chị không sao chứ!? Này…”

Sora cắn chặt môi không trả lời, sự bất an trong lòng Hina ngày càng dâng cao. Cuối cùng, Sora như mất đi ý thức, cái đầu ngẩng lên yếu ớt rơi xuống đất.

“Chị Sora… Chị Sora, dậy đi, này, dậy đi mà!”

Cô bé lay người Sora, nhưng mắt chị ấy vẫn không mở. Dù gọi tên chị ấy bao nhiêu lần, mắt vẫn nhắm nghiền. Sức của Hina cũng không thể đỡ Sora dậy được.

“Chị Sora!”

Hina hét lên gọi Sora như một tiếng kêu chói tai. Nếu là bình thường, tiếng kêu đau lòng như vậy sẽ khiến Sora bật dậy ngay lập tức. Nhưng Sora vẫn không tỉnh lại… Khuôn mặt tái nhợt cũng không có chút huyết sắc nào.

“Chị… chị Sora…”

Hina rất sợ. Đôi mắt không mở, làn da trắng bệch không chút huyết sắc thật đáng sợ.

“Làm… làm sao bây giờ…?”

Đôi mắt Hina như cầu cứu nhìn về phía giá sách. Trên đó đặt ảnh của cha mẹ ruột Hina, cùng với ảnh và thú nhồi bông của chú chó Jūbee. Ánh mắt Hina dừng lại ở đó.

“Chị Sora cô ấy…”

Cô bé nhớ lại những giây phút cuối cùng của Jūbee. Jūbee bất động, thân hình bé nhỏ lạnh ngắt. Không thể nào. Sora không thể chết được. Nhưng Sora bất động, cũng không dậy, Hina sắp khóc.

“Ba, mẹ, Jūbee, cứu con… Chị Sora cô ấy…!”

—Tỉnh táo lại!

Jūbee trong ảnh dường như đang nói với cô bé như vậy, tai cô bé dường như nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, nên Hina cố kìm những giọt nước mắt sắp trào ra.

“Bây giờ không được khóc!”

Cô bé đưa tay lên miệng, cảm nhận rõ hơi thở ấm áp của Sora phả vào tay.

“Không sao đâu, không sao đâu! Nhiệt độ cơ thể… hơi thấp nhưng vẫn còn ấm lắm.”

Bây giờ không phải lúc khóc lóc, không phải lúc hoảng loạn. Hina không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Cô bé từng nghe nói không được lay người bất tỉnh, chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc đỡ chị ấy dậy, phải nghĩ xem bây giờ nên làm gì…

Nếu bản thân không thể làm gì, thì chỉ có thể liên lạc với người có thể giúp đỡ.

“Chú ơi!”

Hina run rẩy lấy chiếc điện thoại mình có được ra, chỉ cần dùng gọi nhanh là có thể kết nối ngay, nhưng…

“Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được hoặc ngoài vùng phủ sóng.”

Sợi dây cứu sinh đáng tin cậy bị cắt đứt, nước mắt lại trào ra.

“Chị Miyu, Sasha, chị Raika… dì Ryōko…”

Chỉ có thể nói là thời điểm quá tệ.

“Số máy quý khách vừa gọi không thể nghe máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Không biết có phải trùng hợp hay không, các số gọi nhanh trong điện thoại di động dành cho trẻ em lần lượt báo không ai nghe máy. Nghe đi nghe lại mấy loại tin nhắn như vậy, nước mắt Hina cuối cùng cũng vỡ òa.

“…Hức, hức… ưm… Chị Sora… hức hức, em bé…”

Không chỉ Sora, trong bụng Sora còn có một em gái hoặc em trai quan trọng. Bây giờ ở đây chỉ có Hina, người có thể bảo vệ Sora và em bé chỉ có mình cô bé. Sự bất an dồn dập khiến thị giác méo mó.

“Khóc… khóc cũng chẳng ích gì… hức hức, tỉnh táo… tỉnh táo lại!”

Nước mắt từng giọt rơi xuống, nhưng Sora không thể an ủi cô bé. Điện thoại không gọi được, nhưng dù vậy…

“Hina, phải tỉnh táo lên!”

Hina tự nhủ, vỗ hai má để lấy lại tinh thần.

Cha mẹ Hina qua đời khi cô bé mới ba tuổi. Để Hina không đau buồn, Yuuta và Sora đã giấu nhẹm chuyện đó, dùng hết tình yêu thương để nuôi nấng cô bé. Dù có oán trách hay giận hờn cô bé, họ vẫn cố sức bảo vệ cô bé. Khi đó Sora vẫn chỉ là học sinh cấp hai, chỉ cách Hina bây giờ hai niên khóa. Sora, người chỉ hơn Hina hai tuổi, đã không biết nỗ lực bao nhiêu để bảo vệ Hina bé bỏng. Yuuta và Sora đều từng ngã bệnh vì làm việc quá sức, nhưng dù vậy họ vẫn cố gắng nuôi nấng cô bé trưởng thành.

Hina biết mình được yêu thương nhiều đến nhường nào. Cô bé biết, nên –

“…Phải báo đáp… chị Sora! Hina bây giờ phải cố gắng!”

Cô bé dùng nắm đấm gạt nước mắt, một lần nữa nhìn Sora và điện thoại, rồi cuối cùng nghĩ ra còn một nơi có thể gọi.

“Mình… thật ngốc! Khi bị bệnh không phải nên gọi xe cấp cứu sao!”

Sau khi gọi điện thoại, cuộc gọi cuối cùng cũng kết nối, hoàn thành nhiệm vụ.

Kotoko, người bị tiếng còi xe cấp cứu dừng trước cửa nhà mình làm giật mình, vội vàng chạy ra từ hiên nhà.

Xe cấp cứu quả thực đang dừng ngay trước mắt. Và một cô bé nhỏ đang gọi nhân viên cấp cứu vào nhà.

“Hina, có chuyện gì vậy!?”

“Chị Kotoko! Chị Sora bị ngất rồi…”

Nhân viên cấp cứu nhanh nhẹn khiêng cáng vào nhà, sau đó người được khiêng ra quả thực là Sora, sắc mặt cô ấy khiến Kotoko hít một hơi lạnh. Hina mắt đỏ hoe vừa giải thích với Kotoko, vừa cùng Sora lên xe cấp cứu.

“Em, em cũng đi cùng! Em là Kitahara Kotoko sống đối diện!”

“À, làm phiền cô vậy được không? Chỉ để đứa bé này đi theo thì thật đáng thương.”

“Vâng ạ!”

Cứ thế, Kotoko lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đi xe cấp cứu, và Hina cũng học được cách cầu cứu hàng xóm.

Khi tôi nhận ra thông báo cuộc gọi nhỡ, đã là hai tiếng sau khi Hina liên lạc với tôi. Điện thoại đặt trong cặp cứ nhấp nháy báo có cuộc gọi nhỡ.

“Ưm ưm, lạ thật, hiếm khi lắm, là Hina gọi… Ể, ể ể ể!?”

Sau cuộc gọi của Hina, một loạt tin nhắn SMS và email đổ dồn đến, tôi vừa lo lắng vừa xem chuyện gì đã xảy ra, rồi mới phát hiện tất cả đều là tin Sora đã được đưa lên xe cấp cứu.

“!!!!!!!”

Ngày hôm đó, tôi hét lên một tiếng không thành lời, trải qua hiện tượng mắt tối sầm lại.

“Xin lỗi tôi đến muộn! Hina! Sora đâu!?”

Tôi vội vàng chạy đến bệnh viện được thông báo, cố gắng kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, nhẹ nhàng mở cửa phòng cấp cứu, cảnh tượng nhìn thấy ở phía bên kia như một cú đấm mạnh vào đầu tôi.

Sora nằm trên giường bệnh. Hina ngồi bên cạnh nắm chặt tay chị ấy, tay Sora thì đang truyền dịch.

“À, anh là chồng của Segawa Sora phải không, lần này thì đúng rồi chứ?”

Bị thêm từ “lần này thì đúng rồi chứ” khiến tôi hơi khó hiểu trong lòng, nhưng giờ không phải lúc để bận tâm chuyện đó, tôi trả lời:

“Vâng, vâng, tôi là chồng cô ấy, Segawa Yuuta.”

“Đã nói với những người thân khác rồi, nhưng…”

Khi bác sĩ đang định giải thích thì cánh cửa lại mở ra, Miyu xông vào.

“Hina! Chị hai đâu rồi!?”

Miyu đến chậm hơn tôi vài phút, thấy dáng vẻ Sora cũng hít một hơi lạnh.

“À, vậy thì nói chung luôn nhé, ừm.”

““À, xin lỗi ạ.””

Thấy bác sĩ mặt lộ vẻ khó xử, tôi và Miyu không hiểu sao lại xin lỗi.

Nghe bác sĩ nói rằng bây giờ cả mẹ và em bé trong bụng đều an toàn, không có nguy cơ sảy thai, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, sự bối rối của bác sĩ và ý nghĩa của từ “lần này thì đúng rồi chứ” tôi mới hiểu khi bước vào phòng chờ phía sau phòng bệnh.

“Yuuta, cậu chậm quá.”

“Anh Nobuyoshi, Yuuta cũng có công việc phải lo mà.”

Là anh cả Nobuyoshi và dì Ryōko.

“Segawa, cậu có cho Sora ăn uống đầy đủ không?”

“Sở thích ăn uống của bà bầu thay đổi liên tục, cậu có chú ý kỹ không đấy?”

Là Ninmura và tiền bối Sako.

“Yuuta, Sora làm việc quá sức là sao vậy?”

Là tiền bối Raika với vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại có sức uy hiếp kỳ lạ.

“Đến tận khi xe cấp cứu đến mà không hề nhận ra, quá bất cẩn…”

Là Kotoko đang buồn bã.

“Không nhận được điện thoại của Hina, tôi cũng đang tự kiểm điểm. Lúc này mà không giúp được gì, tôi không xứng đáng làm người giám hộ mà.”

Là Sasha hoàn toàn sốc và chán nản.

“Đúng vậy, Hina còn nhỏ chắc chắn rất sợ hãi. Kotoko cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã đi cùng con bé lên xe cấp cứu.”

“Đâu có đâu ạ, Hina tự mình gọi điện thoại xử lý cả đấy. Thật tuyệt vời! Nhưng trước đó, cháu ước gì con bé đã tìm cháu thì tốt… thật sự là…”

Bản thân Hina thì không chịu rời khỏi giường bệnh của Sora, như thể biểu lộ sự tổn thương mà cô bé đã phải chịu đựng, thật đáng buồn.

“Ôi chao… mất mặt quá.”

“Đúng vậy đó, Miyu.”

Nếu có thể liên lạc ngay lập tức, Hina hẳn đã có thể yên tâm hơn một chút.

Sora bị ngất là do thiếu máu. Nguyên nhân thiếu máu là làm việc quá sức. Thông thường, chỉ cần truyền dịch để khắc phục tình trạng thiếu máu là có thể về nhà, nhưng bác sĩ nói bà bầu cần được theo dõi tình hình một chút, nên tối nay sẽ nhập viện để theo dõi.

Hình như cô ấy đã ngất xỉu ngay khi Hina về đến nhà. Hina đã sợ hãi biết bao khi thấy Sora gọi không dậy, lay không tỉnh. Thêm vào đó, thời điểm không may, không một ai bắt máy, chuyện này lại khiến những người lớn hoảng loạn. Dù sao, điều này chẳng khác nào giao toàn bộ gánh nặng cho Hina.

Ngay cả tôi cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

“Tôi cũng vô cùng xin lỗi vì không thể ở bên Hina…”

Nhưng bây giờ, tôi vẫn mong Sora có thể suy nghĩ lại. Nếu không điều tiết công sức hợp lý, sẽ rất nguy hiểm cho trái tim của Hina. Và cho cả tôi lẫn Miyu nữa.

“…Xin lỗi! Hina, thực sự xin lỗi vì đã khiến con lo lắng nhiều đến vậy!”

Truyền xong nước biển, mũi kim vừa rút ra, Sora đã tỉnh giấc, sắc mặt hồng hào trở lại. Sau khi nghe kể lại sự tình, giờ Sora đang cúi đầu xin lỗi Hina.

“Vâng, con lo cho chị lắm đó nha, chị Sora. Chị là mẹ của con và cả em bé trong bụng nữa, đừng có cố chấp làm tụi con lo lắng chứ.”

Hina đã lấy lại bình tĩnh, nhỏ nhẹ đáp lại Sora. Nhưng với Sora, từng lời của Hina lại như những lời trách móc.

“Ừm, chị sẽ tự kiểm điểm. Sau này chị sẽ nghe lời Hina hơn.”

“Con nghĩ chị không muốn nghỉ học đâu, nhưng ít nhất hãy để việc nhà cho con làm đi ạ. Con sẽ thay chị Sora cố gắng hết sức, nên mẹ cứ giao hết cho con nha.”

Được gọi là "mẹ", Sora nở nụ cười hạnh phúc, rồi mang vẻ mặt của một người mẹ nói:

“Nhưng mà Hina cũng không được cố sức quá đâu đấy.”

Tôi và Miyu cũng không khỏi gật đầu đồng tình. Hina cũng nên được tự do vui chơi hơn. Sora vẫn luôn lo lắng vì Hina chẳng chịu chơi đùa cùng bạn bè mà lần nào tan học cũng vội vã chạy về nhà ngay.

Lúc này, với vai trò là người ba, tôi phải cố gắng lên thôi.

“Không sao đâu ạ, con không có cố sức gì hết. Hina chỉ đang làm những gì mình muốn thôi mà. Đây là con cố tình đấy ạ.”

Hina đặt tay lên ngực, ưỡn ngực nói.

“Cố tình?”

Sora trưng ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng tôi thì lại không thể hiểu nổi.

“Vâng, điều con muốn làm chính là bảo vệ chị Sora và em trai hay em gái sắp chào đời đó ạ.”

“Ơ?”

Lời Hina nói khiến chúng tôi sững người. Tuy rất giống phong cách nói chuyện của Hina, nhưng lại cảm thấy chẳng liên quan gì đến từ "cố tình" cả.

“Con vẫn luôn được chị Sora, rồi cả cậu, và cả ba lẫn mẹ bảo vệ. À, còn có cả chị Miyu nữa!”

“Cảm ơn em đã không quên chị nha, Hina.”

Miyu cười nói.

“Giờ nghĩ lại, con thấy mình đã làm phiền các chị rất nhiều, vì hồi đó con còn bé mà.”

Chúng tôi không thể nào hoàn toàn đồng tình với những lời cô bé nói ra một cách chân thành như vậy.

“Ơ ơ! S-sao em lại nói thế… Không có chuyện đó đâu!”

“Đúng vậy đó, Hina. Em đâu có biết em đã mang lại cho tụi chị bao nhiêu sức mạnh đâu!”

“Chị Sora, chị phải nằm nghỉ cho ngoan chứ.”

Sora vừa nói xong thì tôi cũng tiếp lời, nhưng Hina chẳng thèm để tâm đến chúng tôi, mà còn dọa cho Sora đang định ngồi dậy phải nằm xuống.

“N-nhưng mà…”

“Hina đã nhận được rất rất nhiều tình yêu thương và sự chăm sóc từ mọi người đó ạ.”

Hina đáng yêu lúc nào cũng là trung tâm của gia đình, chăm sóc em là điều hiển nhiên, vì chúng tôi là người một nhà mà.

“Được mọi người yêu thương, chăm sóc cẩn thận mà lớn lên đến bây giờ. Hina đã trưởng thành rồi, nên con nghĩ, giờ đến lượt Hina bảo vệ mọi người rồi ạ.”

“Đến lượt Hina bảo vệ mọi người…”

“Con phải báo ơn chứ. Cả chị Sora, cả cậu nữa, con mong mọi người có thể dựa dẫm vào con. Dù là em trai hay em gái, con cũng sẽ bảo vệ em, giống như cậu đã bảo vệ con vậy… Sẽ bảo vệ em thật tốt!”

Hina nhìn thẳng vào Sora, rồi nhìn sang tôi—

“Hãy để con báo ơn nha! Chị Sora, cậu!”

Hina nói vậy.

“Hina… Hina con… Hina con, đúng là!”

Sora tràn đầy vẻ mãn nguyện, không ngừng gọi tên Hina.

“Ưm… Hina con đúng là, lớn thế này rồi sao…”

Miyu rưng rưng nước mắt, khẽ thì thầm.

“Kèn đồ chơi…”

Trong tâm trí tôi hiện lên khung cảnh lần đầu tiên gặp Hina. Đó là kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, cặp đôi chị gái tôi đi du lịch vì lo lắng để con ở nhà nên đã sai tôi trông nhà.

*Chú ơi, ai đấy ạ?*

Đó là Hina bé bỏng đang nói giọng bi bô. Dù là lần đầu gặp mặt, Hina lại không hề sợ người lạ, chỉ cần thổi kèn đồ chơi là em sẽ cười. Mỗi lần nhìn thấy tôi là em lại kêu to “Chú ơi~” rồi lao vào người tôi như muốn trèo lên.

Sau đó, khi biết tin chị gái và anh rể mất tích, chúng tôi còn lại thì trở thành gia đình. Trong căn phòng ba chiếu chật chội, nghèo nàn, nụ cười của Hina cũng là cứu rỗi của chúng tôi. Chúng tôi còn cùng nhau đi xem biểu diễn vui chơi, Hina một lòng chạy đến chỗ chúng tôi đang đóng vai người lớn, khiến chúng tôi thật sự rất vui. Tin vào lời nói dối rằng ba mẹ bận công việc, Hina bé bỏng vẫn cố gắng đợi họ quay về, dù cô đơn nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, cuối cùng ôm chặt Tenbee mà òa khóc. Em còn từng đi lạc vì muốn tìm ba mẹ đã tặng quà sinh nhật cho mình. Rồi, rồi…

Hina dần trưởng thành, và biết được sự thật. Ngày biết ba mẹ sẽ không quay về, ngày Tenbee qua đời, Hina đã khóc hết nước mắt, cuối cùng vẫn nở nụ cười.

Tôi, Sora và Miyu từ trước đến nay vẫn luôn cố gắng hết sức bảo vệ Hina, bởi vì cô em út bé bỏng không hiểu được thực tế phũ phàng, vẫn luôn cười chấp nhận chúng tôi. Nhưng đôi khi, tôi vẫn tự hỏi, rốt cuộc là ai đã bảo vệ ai.

Liệu có phải vì Hina cho phép chúng tôi bảo vệ, mà chúng tôi mới có thể trở thành một gia đình như thế này không.

Giờ đây Hina lại nói muốn bảo vệ con của tôi và Sora.

Sao có thể gọi đây là báo ơn được chứ, Hina. Nếu con làm thế, thì chúng ta sẽ không biết phải mắc nợ con bao nhiêu ân tình nữa…

Hina không hiểu được tâm trạng của chúng tôi, ngẩng cao đầu nói:

“Lần này đến lượt Hina bảo vệ mọi người!”

Người ba là tôi không khỏi nghĩ, đời này chắc sẽ không thể thắng được Hina nữa rồi.

Hôm nay Hina cũng nhanh chân chạy về nhà.

Sau khi nói với các bạn học đang tiếc nuối rằng chị sắp sinh, những tiếng tiếc nuối dường như đã bớt đi một chút. Các bạn ấy nghĩ rằng chỉ cần thêm một thời gian nữa, Hina tan học sẽ có thể chơi với họ.

Nhưng mà, thế giới này không hề ngây thơ đến vậy, trẻ sơ sinh sau khi chào đời sẽ mang đến nhiều bận rộn hơn nữa.

Dừng chân trước cửa nhà, hít thở thật sâu, Hina nén lại nhịp thở dồn dập rồi nhấn chuông cửa.

“Con về rồi!”

Vừa nói xong, trong nhà vọng ra tiếng bước chân đến gần cửa.

“Chào mừng con về nhà.”

Âm thanh vọng đến khi mở cửa, hôm nay cũng không giống như Hina nghĩ.

“Là chị Raika… Kỳ lạ? Sao chị Raika, cô giáo lại về nhanh hơn con chứ?”

“Ừm, vì chị đi xe hơi mà. Hina em không nhận ra chúng ta vừa lướt qua nhau sao?”

“Con không nhận ra, cô Raika.”

“Hì hì, ở đây thì phải là chị Raika chứ.”

Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào mình và ưỡn ngực, bộ ngực đầy đặn của Raika theo đó mà rung rinh.

“Úi chà… Ghê quá.”

Bị bộ ngực của Raika thu hút, Hina không khỏi lấy tay che ngực mình.

“Ố! Chào mừng con về nhà, Hina. Chú có làm chút điểm tâm, mau rửa tay rồi ra ăn đi nha.”

Người thò đầu ra từ phòng khách là Ninmura.

“Đừng có bận tâm thế, Hina. Dáng ngực của con cũng đẹp lắm đó!”

“Ôn-ông Ninmura biến thái! Đáng ghét!”

Ông ta chớp mắt làm lơ lời lỡ miệng của mình, nhưng lại kích động sự cảnh giác của Hina.

“…Con đi súc miệng đây.”

Ngay sau đó, Hina như thể biết hôm nay mình không có cơ hội ra sân, rũ vai xuống.

“Khoan đã, Hina, giúp chị với!”

“Vâng, chị Sora! Con cần làm gì ạ?”

“Giúp chị thuyết phục họ!”

Sora được đưa lên xe cấp cứu và đã xuất viện an toàn vào ngày hôm sau, nhưng bác sĩ vẫn dặn dò cô phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại nhà. Sau mấy ngày xin nghỉ ở lớp nhạc, và cả kỳ nghỉ cuối tuần nữa, hôm nay cô cuối cùng cũng nhận được sự cho phép, kết thúc thời gian tĩnh dưỡng. Mặc dù ngày mai cô có thể bắt đầu lại công việc mà không cần cố sức, nhưng…

“Thuyết phục là sao ạ?”

Chỉ nghe những lời không hiểu, Hina nghiêng đầu sang một bên. Em đã hạ quyết tâm sẽ giúp đỡ Sora bất cứ chuyện gì, nhưng thật đáng tiếc, quyết tâm này cứ liên tục bị cản trở.

“Thôi nào, đã là tĩnh dưỡng thì tốt nhất đừng nên đi bộ, nên cứ để tôi đưa đón cô bằng xe đi.”

“Nếu là sau giờ học thì cứ để tôi lo. Sora chắc cũng sẽ không thấy khách sáo đâu.”

Ninmura và Raika tranh cãi như thể đang cạnh tranh nhau.

“À, ra là vậy.”

Hina đã hiểu yêu cầu của Sora.

“Vậy thì nhà chúng tôi cũng có xe nha~”

“Nếu là vì mẹ của tiểu thư Hina, thì tôi, Sako Shuntarou, dù có dốc hết sức lực cũng không hề có ý kiến gì đâu.”

Ngay cả Sasha và Sako cũng chen chân vào danh sách ứng cử.

“Anh Ninmura, chị Raika, chị Sasha, tiện thể cả anh Sako nữa, mọi người thử quay lại nhìn mình xem! Nếu được một đoàn quân hoành tráng như vậy đưa đón, em sợ mình sẽ bị đồn thổi đủ thứ mất.”

“Cô giáo Sora có mối quan hệ bí ẩn, và mối quan hệ với dàn mỹ nam, mỹ nữ hoành tráng cùng những người khác là gì? Em sẽ bị hỏi tới tấp mất thôi!”

Sora run rẩy nói ra sự thật trong lòng, Miyu bắt đầu nói về tương lai mà cô dự đoán. Hina cũng cảm thấy đó là một tương lai rất có thể xảy ra.

“Miyu~ Đừng có nói như chuyện của người khác vậy chứ.”

“Nhưng mà tĩnh dưỡng rất quan trọng.”

“Chị đã tĩnh dưỡng rất lâu rồi, mọi người cũng ngày nào cũng đến giúp việc nhà, nhờ phúc của mọi người mà chị đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Đúng không, Hina?”

“Vâng, vâng ạ, đúng vậy đó, con thấy chị Sora đã khỏe hơn nhiều rồi.”

“Phải đó, Sora cũng khỏe mạnh hơn nhiều rồi nhỉ. Tốt quá rồi.”

Ryoko và Sasha cũng cùng đến nhà Segawa, vì thế, Hina không chỉ không giúp được việc nấu ăn, mà ngay cả việc dọn dẹp và giặt giũ cũng không giúp được. Dù sao thì người lớn cũng quá nhiều mà.

“Vậy nên, dùng xe đưa đón thật sự là chuyện bé xé ra to…”

“À đúng rồi, Sora. Anh cũng sắp phải mua xe rồi. Bằng lái cũng có rồi, lái xe công ty đi khắp nơi kỹ thuật cũng đã luyện khá tốt, dù có chở trẻ con cũng có thể yên tâm đó.”

Sora, Miyu và Hina đồng loạt ôm đầu. Yuuta đôi khi cứ đưa ra những đề nghị kỳ lạ.

“Nhà mình không có ga ra xe đâu, cậu.”

“Sau này trẻ con sẽ tốn rất nhiều tiền đó, Yuuta.”

“Cậu… Con nghĩ đó chắc là một ý tưởng tồi.”

Bị ba người chỉnh sửa, Yuuta trong phút chốc bị đánh gục, hốc mắt hình như còn ươn ướt. Nhưng quan trọng hơn, Hina giờ đây muốn đáp lại kỳ vọng mà Sora đã dành cho mình, Hina đã hứa sẽ bảo vệ chị ấy rồi.

“Cái đó! Chị Sora đã khỏe hơn nhiều rồi, nên con nghĩ bây giờ tạm thời không sao đâu ạ.”

Hina cố gắng suy nghĩ rồi mở lời.

“Nhưng mà, sau này nhất định vẫn sẽ mệt… Bởi vì chị Sora rất có tinh thần trách nhiệm, lại còn bướng bỉnh nữa.”

“Hina, chị có đang tự kiểm điểm rồi mà.”

Sora kháng nghị bằng giọng nói ngượng ngùng, nhưng Hina cảm thấy tính cách chị ấy không thể thay đổi được.

“Đến khi cảm thấy hình như không ổn nữa, con có thể nhờ mọi người giúp đỡ không ạ? Xin mọi người hãy lái xe đến giúp ạ.”

Mọi người đều mỉm cười gật đầu lia lịa.

“Đương nhiên rồi! Lần này chị thề nhất định sẽ bắt máy Hina ngay lập tức!”

“Vâng!”

Ninmura vừa chớp mắt vừa nói, Raika cũng gật đầu mạnh mẽ.

“Cứ giao cho tôi, tiểu thư Hina!”

“Đây là cơ hội để sửa chữa sai lầm mà. Cảm ơn con, Hina.”

“Muốn được dựa dẫm quá, à, nhưng mà tôi không biết lái xe…”

Hina không hiểu ý nghĩa lời Sasha nói, đây là vết sẹo của những người lớn. Chính vì vậy, nên mọi người mới liên tục đến nhà Segawa suốt những ngày qua.

“Rồi, còn một chuyện nữa…”

Hina vừa nói, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào em. Bị nhìn chằm chằm khiến Hina hơi căng thẳng, nhưng điểm này thì không thể nhượng bộ được.

“Con cũng muốn giúp đỡ! Mọi người đừng giành với con! Con muốn trở thành một người chị được em trai hay em gái kính trọng!”

Nghe tuyên bố nghiêm túc của Hina, những người lớn đầu tiên kinh ngạc há hốc mồm, sau đó thì bật cười phá lên.

Bị cười, Hina nói “Con đang nhờ vả nghiêm túc đó nha!” rồi giận dỗi, cuối cùng mọi người phải dỗ dành cô bé, nhưng ai cũng nghĩ, cô gái đáng yêu này chính là niềm tự hào của họ—

Trong lúc dỗ dành Hina, chuông cửa reo. Có một gói hàng được gửi đến, là một giỏ trái cây sang trọng kèm theo tấm thiệp chúc hỏi thăm, trên đó không có tên người gửi, chỉ viết một câu “Gửi mẹ của người bạn” mà thôi. Yuuta không khỏi nghĩ: Con gái nhà mình, có lẽ thật sự là một nhân vật đáng nể đó. Và đó lại là một câu chuyện khác rồi.