Có một thiên thần trước mắt tôi.
Nó là một cậu bé, mái tóc màu hạt dẻ của nó hơi lộn xộn, mắt nó là một màu xanh-đen đậm, và khuôn mặt của nó mang một sắc thái khỏe mạnh.
"Vậy ra đây là tôi".
Tôi tìm thấy một chiếc gương cũ trên kệ đồ nghề ở góc đền. Hồ hỏi muốn xem diện mạo mình thế nào, tôi kéo nó lên và nắm lấy bằng cả hai tay. Tôi trông dễ thương hơn mong đợi.
Sau khi suy nghĩ thêm, có lẽ không nên ngạc nhiên khi tôi trở nên dễ thương hơn, vì tôi còn là một đứa trẻ. 100% tất cả mọi người đều dễ thương trong suốt thời thơ ấu của họ. Ngay cả những người đàn ông nghiêm khắc có râu cũng trông rất đáng yêu khi bạn nhìn qua album ảnh thời thơ ấu của họ.
"Đúng thế ..." Tôi nhẹ nhàng đặt gương trở lại. Tôi nắm chặt tay tôi, rồi mở nó. Nắm nó một lần nữa, rồi lại mở, cứ thế.
Một bàn tay bé, nhỏ, mền mại. Đó là tay tôi.
Một năm và vài tháng đã trôi qua.
Kỳ lạ là, sau ngày tôi chấp nhận tên và thân thể mới của tôi, cảm giác nặng nề trên cơ thể của tôi đã biến mất, cùng với những ký ức về cách kiểm soát cơ thể cũ.Giờ đây, ôi đã cảm nhận được thân thể nhỏ bé này. Tâm trí và cơ thể của tôi đã hòa hợp như một.
Giờ tôi không còn mất nhiều thời gian học cách cử động nữa, và tôi thậm chí có thể nói chuyện, mặc dù không trôi chảy lắm. Tôi bỏ nhiều thời gian trong năm vừa qua để liên tục tập đi, học từ và phát âm bằng cách nói chuyện với Mary và những người khác.
Mặc dù vậy, đôi khi tôi vẫn cứ ngã sóng xoài. Có lẽ vì đầu của tôi hơi to so với thân hình nhỏ bé. Nó cũng có thể có liên quan đến thị giác, cảm giác cân bằng, và cơ bắp không phát triển. Thêm nữa, tôi vẫn chỉ có một chút nhận thức về cơn đau. Như bạn hình dung, tôi bật khóc mỗi lần tôi ngã.
Nhưng tôi đã có một chút tiến bộ. Nhưng có lẽ cũng bình thường. It nhất là tôi đã phát triển qua giai đoạn bò và khóc, có lẽ đã đến giai đoạn có thể nhập học vào trường mẫu giáo. Vì vậy, tôi nghĩ rằng đã đến lúc tiếp nhận một thử thách mới.
Tôi đã quyết định sống trong thế giới này. Tôi muốn có một cơ thể mà tôi có thể cảm thấy hãnh diện, và tôi muốn học tập và nghiên cứu, từng cái một. Vậy nên, cái đầu tiên trong danh sách là ...
◆
"Hmm, con nói là muốn học cách đọc à?"
Chúng tôi ở một trong nhiều phòng nhỏ nằm sâu trong đền thờ.Căn phòng đặc trưng với bức tường làm bằng đá, một chiếc ghế gỗ nhỏ và một bàn viết, thậm chí còn có một chiếc giường thoải mái nằm trong hốc bức tường ở góc phòng.
Một ông lão với đôi mắt sắc lạng và cái mũi khoằn đứng trước mặt tôi, tay vuốt ve bộ râu dưới cằm. Cơ thể mờ ảo của ông, được phủ bởi một chiếc áo choàng, trông nửa ảo nửa thật. Có thể gọi ông ấy là một bóng ma, một linh hồn, hay là, một con ma.
"Vâng. Làm ơn đi mà, bác Gus". Tên của ông ấy chính xác là Augustus. Nhưng Mary những người khác rút ngắn nó lại.
Hiện tai, tôi đã yêu cầu ông ấy dạy tôi cách đọc. Thực ra, có rất nhiều điều quan trọng hơn tôi muốn hỏi ông ấy. Chẳng hạn về thế giới này, hay những ký ức kỳ lạ của tôi.
Nhưng bất kỳ câu hỏi nào từ một đứa trẻ như tôi đặt ra đều không tránh khỏi những câu trả lời vu vơ. Liệu có ai sẽ giải thích về thiên văn học, vật lý, và lý thuyết hạt nhân hợp nhất cho một đứa trẻ sau khi nó hỏi: "Tại sao mặt trời chiếu sáng?" không?. Thường thì. Câu trả lời cho nó sẽ là: "Ông Mặt trời đang làm hết sức mình để cho chúng ta ánh sáng và giữ ấm cho chúng ta."
Thực sự tôi đã thử hỏi họ một vài câu hỏi sơ qua về thế giới này , nhưng tất cả đều bị phớt lờ. Vẫn còn quá sớm cho những câu hỏi đó. Tôi cần xây dựng được một lượng kiến thức nhất định, và sau đó tôi cho người khác thấy tôi như một người có cùng cấp độ để trò chuyện.
"Hmm, tập đọc à. Tập đọc. Ta sẽ nói thẳng. Nếu không có tiền, thì ta không có hứng thú đâu. Con còn quá bé. Nhóc à "" Nhưng con muốn hiểu. "
"Quá bé. Xùy , xùy". Ông ấy xua tôi một cách lười biếng.
Không giống như Mary xác ướp, người đã chăm sóc tôi mọi lúc, và Blood bộ xương, người đã dành nhiều thời gian với tôi, con ma Gus đối xử với tôi một cách thờ ơ. Ông ấy không làm gì ngoài việc làm tôi cụt hứng, và nếu tôi hỏi bất cứ điều gì từ ông ấy, ông ấy thường làm tôi thất vọng.
Ông ấy cứng đầu, đôi khi kiêu căng, và thường khó tiếp cận. Nhưng ngoại trừ những khiếm khuyết đó, chắc chắn rằng ông là người thông minh nhất trong cả ba. Từ cách diễn đạt của mình cho đến chuyển đổi từ ngữ, tôi cảm thấy rằng ông ấy là người có trình độ học vấn hoàn hảo.
"Nhưng con muốn hiểu".
"Ta nghe rồi".
"Đi mà! con muốn biết đọc! Điiiiiiiiiiiii!"
Tôi cố gắng, giống như một đứa trẻ. Lần cuối cùng tôi đã cầu xin cha mẹ mình như thế này là khi nào? Nhớ lại lúc xưa, tôi bắt đầu thấy một chút vui vẻ với nó. "Đi mà! đi, đi, đi! Đi mà, bác Gus! Làm ơn, dạy con đi mà? "Tôi cảm thấy như một đứa trẻ như vậy. Tuổi của cơ thể tôi có lẽ đang giữ lại trạng thái tinh thần cùng cấp với nó. Nó có nghĩa là, để xem nào . Não của tôi như là của một đứa trẻ. Nhưng ý thức và nhận biết của tôi lại giống như người trưởng thành?
Nếu suy nghĩ quá nhiều về điều này sẽ làm tôi lạc mất trong mê cung tâm trí mình, nên tôi quyết định không đi vào đó, và chỉ than vãn về nó thôi.
"Ôi Chúa ơi! Được rồi, được rồi, tốt thôi! "Sau khi lẩm bẩm một điều gì đó, Gus thở dài và nhìn tôi. "Giỏi lắm nhóc. Vậy giờ muốn học đọc viết phải không? "
"Vâng." Tôi thực sự không hiểu ngôn ngữ ở thế giới này.
"Hmmm ... Vậy thì, việc đầu tiên ..." Gus đưa một bàn tay về phía giá sách trên tường, và một cuốn sách bay về phía ông ấy.
Tâm linh? Thì, ma là thứ gì đó, vậy nên, tại sao không chứ. Sự huyền bí này làm tôi hoàn toàn ngạc nhiên.
"Con nên học những chữ cái này." Ông ta mở cuốn sách ra một danh sách các chữ giống như một bảng chữ cái. Nhưng-
"Cái này con biết rồi ạ".
"Biết? Biết cái gì cơ?".
"Con biết đọc những chữ đó rồi." Tôi hiểu phần này. Tôi đã sống ở ngôi đền này hơn một năm nay, bao quanh bởi những bức phù điêu, những bức tranh và văn bản khắc trên đó cũng như lắng nghe mọi người nói chuyện.
So sánh sự lặp lại của các lời nói khác nhau với sự lặp lại của các chữ trong các văn bản đã cho tôi một sự hiểu biết cơ bản. Việc phát âm chữ "E" được dùng thường xuyên nhất, tiếp theo là "A" và "T", tôi bắt đầu với những chữ đó rồi nhanh chóng là những chữ còn lại.
Thế nên, tôi đã có thể đọc được những chữ này.
"Gì cơ?" Gus ngớ ngẩn nhìn tôi.
"Mấy chữ này con biết đọc rồi"
"Thế cái này ghi gì?"
"Nó ghi là, 'Cánh hoa thơm, mang trên gió. Và thế giới, như cuộc đời, luôn đổi thay. "Phải không ạ?"
Quá dễ dàng.
"Blood hay Mary đã dạy con phải không?"
"Không ạ. Con nghe mọi người trò chuyện, nhìn những bức thư, rồi tự tìm ra".Cuộc sống trong đền thờ không thích thú lắm, và có một giới hạn về những nơi mà tôi có thể tới. Nên tôi đã có rất nhiều thời gian để suy ngẫm, vì vậy tôi đã dành chúng vào việc này, như giải một câu đố để ngăn chặn sự nhàm chán.
"Will ..." Trong khoảng khắc, Gus dường như chìm sâu trong suy nghĩ, và sau đó ông ấy đưa ra một câu hỏi cho tôi với một giọng nghiêm túc. "Thế con muốn hiểu điều gì?"
"Những thứ trông đẹp đẽ nhưng khó đọc trên những bức tượng thần và các thứ đằng kia ạ". Từ những gì tôi đã giải mã được trên những bia khắc ở một phần của ngôi đền, thì thế giới này sử dụng bảng chữ cái phonogram*. Tuy nhiên, trên các bia khắc của các tượng thần và những cái tương tự, thì những chữ cái đặc biệt phức tạp đột nhiên xuất hiện. Đó là những chữ mà tôi không hiểu, Chúng là gì và phát âm chúng thế nào? Hay chúng chỉ để trang trí cho đẹp?
*phonogram: là một nhóm các chữ cái được sử dụng bằng cách thêm vào nhau để tạo nên từ
"À, Ngôn Ngữ của Thần Sáng Tạo. Chúng được dùng trong các ma thuật cổ xưa".
"Sáng tạo ... Ma thuật..." Giờ chúng ta nói chuyện về sáng tạo và phép thuật à
"Hừm. Nên bắt đầu từ đâu đây...."
"Từ khởi đầu đi ạ," tôi trả lời.
Quá nhiều bao giờ cũng tốt hơn quá ít. Tôi được trời phú cho một trí nhớ khá tốt. Và dù sao thì, nếu tôi không thể nhớ được tất cả mọi thứ, tôi có thể hỏi một lần nữa, và nhiều lần nếu cần.
"Thoải mái nào, rồi. Sẽ mất thời gian một chút đây. Bắt đầu từ lâu, rất lâu, lâu hơn những gì con có thể hình dung được, khi thế giới mới bắt đầu. Lúc đó, thế giới như là một cái nồi nước đang sôi và hỗn loạn, nơi mà các dòng Mana To Lớn quay cuồng giận dữ, đến độ không có một hình thái chung".
Tôi không ngờ ông ấy lại bắt đầu từ Thần Sáng Tạo.
“Chúng ta... bắt đầu từ chỗ đó à?”
"Chúng ta bắt đầu từ chỗ đó." Ông ấy cực kỳ nghiêm túc.
"Trong sự hỗn loạn đó, Vị Thần Đầu Tiên xuất hiện từ một nơi nào đó mà không ai biết, và Ngài nói:'Hãy hình thành đất', tức thì dòng mana đông đặc lại dưới chân Ngài, rồi dòng mana hình thành phía trên đầu Ngày, trở thành bầu trời. Thế là trời và đất tách biệt."
"Chúng ta gọi Ngài là 'Thần Sáng Tạo' hay 'Thần Tiên Phong', bởi vì tên ngài chưa bao giờ được lưu truyền lại."
Tôi cảm thấy những gì mình nghe được có sự tương đồng với Thần sáng tạo trong kinh thánh của đạo Kito Giáo và thần thoại Hy Lạp.
"Sau đó, Thần Sáng Tạo đã nói vài Lời và làm những Dấu hiệu,mặt trời mặt trăng xuất hiện, phân chia ngày và đêm, Ngài làm nước xuất hiện, hợp thành đại dương và chảy trên mặt đất."
"Lửa được sinh ra, gió được sinh ra, cây cối được sinh ra. Các vị thần được sinh ra, rồi con người và động vật được sinh ra."
"Và khi thế giới hình thành, Ngài hài lòng với vẻ đẹp của nó, không nghĩ ngợi, Ngài buột miêng nói, "Tốt". Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, cái "Tốt" xuất hiện thì cái "Xấu" cũng được sinh ra, giống như tạo ra mặt đất thì tầng trời xũng xuất hiện.
"Và rồi sự tà ác và các vị thần tà ác ra đời. Thần Sáng Tạo đã cố gắng rút lại Lời của Ngài, nhưng thậm chí là một vị thần nhưng ngài cũng không thể rút lại Lời đó."
"Các vị thần tà ác mà được sinh ra ở thế giới này đã giết Thần Sáng Tạo, do đó sự sống và cái chết được sinh ra. Và sau đó là thời kỳ bắt đầu của các vị thần và những huyền thoại". Gus dừng lại một lúc.
"Những lời nói và dấu hiệu được sử dụng trong câu chuyện khởi đầu này là Ngôn Ngữ của Thần Sáng Tạo". ông ấy kết thúc.
À, thì ra là vậy
"Vậy những Từ đó đã làm nên thế giới nầy hả bác Gus?"
"Đúng thế. Từ và những Dấu hiệu ... à, chúng ta hãy gọi chúng là các ký hiệu. Các Từ và các Ký hiệu mang sức mạnh".
Sức mạnh. Sức mạnh sao?
"Chúng có thể làm gì?"
"Hừmm, xem nào...." Gus múa ngón tay trong khoảng không. Một vòng lân tinh quang bí ẩn xuất hiện trên đầu ngón tay ông và để lại một đường sáng mà nó đi qua, hình thành thành hai chữ khó hiểu trong khoảng không. Ngón tay ông ấy chậm lại, và cẩn thận, thong thả, thêm một dấu vào chữ thứ hai.
"Whoa!" Tôi lùi lại. Hai chữ được vẽ trên khoảng không đột nhiên trở thành một ngọn lửa nhấp nhô và cháy sáng một màu đỏ rực rỡ. Ngọn lửa lơ lửng trên không trung, và tôi có thể cảm nhận được sức nóng của nó. Đó là một ngọn lửa thật sự.
"Ta hy vọng vậy là đủ biết nó có thể làm gì phải không?" Gus lẩm bẩm gì đó giống như một hoặc hai câu thơ nhịp nhàng trong làn hơi. Ngọn lửa bốc cháy biến mất hoàn toàn, như thể nó không là gì cả ngoài ảo ảnh.
Tôi nhìn chằm chằm, một cách đầy mê hoặc.
Đó là phép thuật. Không phải là một trò lừa bịp ! Là phép thuật thực sự. Thế giới này là thế giới có phép thuật.
Tuyệt quá. tuyệt quá. Tôi đã thực sự kinh ngạc bởi màn trình diễn mình vừa xem.
Bạn muốn hỏi những gì kinh ngạc hơn bóng ma, xác ướp, và bộ xương vui nhộn ư, tôi cho rằng đó là một hệ thống phép thuật riêng biệt và nó là một thứ khác xa hoàn toàn với các yếu tố kinh dị và siêu nhiên.
"Rõ rồi chứ? Viết biểu tượng gọi lửa ở đâu, lửa sẽ bùng cháy ở đó. Nếu con nói Ngôn Ngữ Hóa Giải để dập tắt nó, nó sẽ trở về hư không"
"Đó chính là ý nghĩa của Ngôn Ngữ Thần Sáng Tạo, hay còn coi là phép thuật"
Loại "ma thuật" xuất hiện trong đầu tôi không phải là thứ "ma thuật" từ những game trên máy tính, mà là từ những tiểu thuyết giả tưởng lâu đời. Nó không phải cái thứ như kỹ năng thích là xài nếu bạn có đủ mana, mà nó là một trong những bí mật lâu đời nhất của thế giới, không thể nắm bắt mà không có một hiểu biết chuyên sâu.
Và đó là điều mà hồn ma già nua này gợi lên khi nói về sức mạnh huyền bí này với một chút kiêu ngạo trong chất giọng của ông tại căn phòng lập lờ ánh sáng.
"Điều quan trọng là phải hiểu rằng Ngôn Ngữ Sáng Tạo cũng có những điều bất tiện. Quyền lực của chúng có một trở ngại cho cả cách viết và nói. Như cách sử dụng chúng của Thần Sáng Tạo đã dẫn tới các Ác Thần xuất hiện và lấy mạng Ông."
Đúng thế, không đùa được. Thậm chí việc ghi chép nó cũng là mạo hiểm rồi, những tờ giấy có thể bị đốt cháy ngay lập tức nếu viết "lửa" vào. Điều này không tiện lợi chút nào, và sẽ là trở ngại cho sự phát triển nó cho thế giới. Thậm chí nó có thể cản trở đời sống hàng ngày của người dân bình thường.
Căn cứ vào điều này, Vị thần của hiểu biết một mắt, Enlight, chỉ chọn 20 phụ âm và 5 nguyên âm. Để Ngôn Ngữ Sáng Tạo không phát huy được sức mạnh của chúng, ông ta đã đơn giản hoá các ký tự và cách phát âm của chúng, và tạo ra ngôn ngữ khiếm khuyết mà chúng ta gọi là Ngôn Ngữ Thường.
Hiểu rồi. Cũng giống như Nhật Bản. Ngôn Ngữ Sáng Tạo cũng như chữ Kanji, nếu viết không cẩn thận có thể nguy hiển, gây hiểu lầm lộn xộn. Để tránh điều đó, vị thần đã khôn ngoan đơn giản hóa nó đi, và làm thành một bộ chữ cái khác, chữ Kana, mà phát âm cũng tượng trưng.
Có một sự khác biệt trong Ngôn Ngữ Thường là sử dụng các ký tự phiên âm, không phải âm tiết. Nó thực sự giống như một bảng chữ alphabet hơn là chữ Kana.
Hiện tại, tôi đã hiểu rằng những chữ này không phải thuộc dạng ngôn ngữ hoàn toàn khác, không phải là một loại chữ tượng hình nào đó. Nó cùng một loại với ngôn ngữ ký tự Kanji và Kan của Nhật.
"Những gì con đọc được là Ngôn Ngữ Thường, và những gì con không thể đọc được là Ngôn Ngữ Sáng Tạo, được viết trong Dấu hiệu của các vị thần, và được sử dụng cho các pháp thuật vĩ đại vào thời xưa. Những bức khắc xung quanh ngôi đền được viết theo kiểu không cho nó kích hoạt. Một số chữ khiếm khuyết vài nét, hoặc một số chữ người viết cố tình ghi sai, và mộ số chữ trộn lẫn một cách tinh vi."
Tôi hiểu rồi. Nếu muốn ngăn những ký tự đó kích hoạt, thì chỉ cần chạm khắc chúng trong một mẫu sai chung để vẫn có thể xác định được ký tự gốc.
Tôi tự hỏi tại sao họ cần phải làm đến như vậy để lưu lại Ngôn Ngữ Sáng Tạo, nhưng khi tôi càng lắng nghe, tôi càng cảm thấy như mình đã hiểu hơn.
"Dùng Ngôn Ngữ Sáng Tạo dễ mang lời nguyện của con người tới vị thần hơn là dùng Ngôn Ngữ Thường, con biết đấy. Đó là lý do vì sao mà các từ đó thường được khắc trong một ngôi đền thờ Thần. Con có hiểu điều này không?"
"Vâng, con hiểu rồi." Tôi gật đầu liên tục. Nó có ý nghĩa hoàn hảo. "Hmm. Được rồi, Will, câu hỏi này thì sao. Con có biết tại sao những từ ngữ đó có sức mạnh ngay từ lúc bắt đầu không? ". Gus đặt ra câu hỏi với một nụ cười trên môi.
Uh, Gus đang cố đưa tôi đến suy nghĩ này là..
"Như là ... tại sao chúng ta nghĩ ghế là ghế, phải không?" Tôi hỏi. "Hmm ..." Tôi có cảm giác tôi đã đọc nó ở đâu rồi. Đó là điều tôi đã nghe ở thế giới cũ, đó là nói về nhận thức, biểu tượng và các khái niệm.
Về cơ bản, khi chúng ta nhìn vào một chiếc ghế bằng gỗ bốn chân, cho dù là màu gì, hoặc loai gỗ gì, thì chúng ta vẫn nghĩ, "Nó là một cái ghế." Chúng ta nghĩ như thế ngay cả khi chúng không cùng một loại. Vì trong đầu chúng ta, chúng ta đã phân vùng nó vào vùng dán nhãn là "ghế".
Chúng ta thường không nhìn nhận nó như là "bốn chân và miếng gỗ", và cũng không nghĩ rằng nó là "cái bàn", mặc dù cái bàn cũng có bốn chân và một miếng gỗ. Hơn nữa, nếu chúng ta nhìn thấy một người ngồi trên ghế, chúng ta sẽ không nghĩ là "sự kết hợp của gỗ và con người". Chúng tôi nhận thức nó như là "một cái ghế và một con người".
Trường hợp nào cũng vậy, chung quy là chúng ta gán những nhãn mà chúng ta gọi là "từ" vào những thứ đó. Điều đó cho phép chúng ta phân loại những thứ như vậy trong thế giới hỗn loạn này, khái niệm hóa nó, và chia nó thành các phần để làm chúng ta nhận thức dễ dàng hơn. Nếu không có khả năng đó chúng ta khó có thể tồn tại.
Ngôn ngữ chính là sức mạnh để tách biệt thế giới ra khỏi sự hỗn loạn không rõ ràng, giống như trong huyền thoại Thần Sáng Tạo mà tôi vừa nghe.
Đã đến lúc tôi tóm lược những ý nghĩ rời rạc của mình lại.
"Bởi vì Từ ngữ là thứ để phân chia thế giới thành từng phần và đặt ra con đường theo cách của nó," tôi trả lời vậy.
Gus dường như rất ngạc nhiên bởi câu trả lời của tôi. Mắt ông mở to, miệng ông há ra rồi đóng lại.
Tôi nhìn xuống tội lỗi.
Sự ngạc nhiên của Gus khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn là tự hào. Bởi vì tôi có những ký ức từ cuộc sống trước đây, tôi đã có kiến thức - tuy còn nông cạn - nhưng không có một đứa trẻ nào khác có được. Nó làm cho tôi cảm thấy như tôi đã ăn gian một chút.
Nếu "tài năng" là một món quà mà bạn có được khi sinh ra, thì có lẽ những ký ức trước kia của tôi cũng có thể tính là một tài năng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy một chút gì đó xấu xa.
Gus bay ra khỏi phòng, xuyên qua tường. Ông ta kiếm Mary và Blood ở trong sảnh chính, và thậm chí còn chưa tới chỗ họ, ông ta như bùng nổ, với một loạt tiếng nói lắp bắp, "Đứa-đứa-đứa-đứa ... đứa bé có thiên phú gần như ta!"
Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
"Vì Chúa. Có chuyện gì vậy, Già- Gus? "
" Ồ, Mary, đứa bé đó! Tại sao nhỉ, ta-"
Tôi nhìn từ xa thấy Gus hào hứng thuật lại những gì đã xảy ra. Với những cánh tay màu xanh dương nhạt của ông múa may điên khùng, ông giải thích rằng ở tuổi của tôi mà cách lập luận phi thường như vậy thật quá bất thường, rồi tôi đã sâu sắc như thế nào, rồi như nắm bắt được bản chất thực sự như một tài năng huyền diệu?
Mary xác ướp điềm tĩnh lắng nghe. "Thật sao."
Còn đối với Blood bộ xương, ông đứng dựa vào bức tường, nhìn theo hướng khác. Và dường như không quan tâm.
"Nếu chúng ta chỉ bảo nó sớm một chút, nó có thể có ích cho việc gì đó! Cá nhân ta không muốn chọn những thứ rác rưởi trên mặt đất, nhưng có lẽ đứa bé đó thì khác. Nó có thể-"
Tôi lạnh người
"Ông già!" Một giọng nói vang lên như roi da quất thẳng vào ông ấy, ngay trước khi tôi kịp nghĩ ngợi gì.
Đó là của Blood, vẫn còn đứng dựa vào tường. Ngọn lửa màu xanh lam như đang gầm thét trong hốc mắt của ông ấy. "Cẩn thận cái mồn ông. Đứa bé chỉ mới gần 2 tuổi. Những điều ông nói quá xa vời rồi". Tôi có thể nói rằng Blood đăng nhìn chằm chằm vào ông ấy.
"Nó được tìm thấy trên mặt đất phải không? Ta đã không muốn dính dáng đến nó"
"Không phải câu đó"
"Giờ thì ta đã biết nó được thiên phú vài tài năng, và ta cũng không nói là không dạy gì cho nó hay--"
"Vẫn không phải câu đó". Blood tiến về phía ông ấy
Với tôi, dường như có gì đó vô hình lan tỏa bao phủ toàn bộ cơ thể ông ấy. Tôi đã không nhận ra cho tới tận bây giờ, là Blood rất to lớn. Như mọi người thường nói "xương-to" để chỉ những người đặc biệt to lớn hơn bình thường.
"Thế, bây giờ..."
Dù chỉ đứng một bên, nhưng tôi vẫn cảm nhận được những luồng khí quét vào da mình khi Blood tiến tới.
"Nghe này. Già-Gus. Tôi biết ông nói vậy là do bản chất của mình. Và trước đến giờ tôi cũng không cố gắng cũng như mong đợi sự thay đổi từ ông. Vì đó mới chính là ông"
"Nhưng gọi một đứa trẻ là 'rác-rưởi khi mà nó vẫn nghe thấy. Liệu ông có hình dung được nó sẽ cảm thấy ra sao khi bị gọi như vậy.'" Blood liếc qua tôi, rồi lại nhìn về Gus.
Không thể tin được những gì tôi đang nhìn.
Gus kiêu ngạo, cứng đầu đã bị áp đảo. Điều này khác biệt với bình thường là Blood hay bị mắng mỏ bởi tính tắc trách, thờ ơ của mình.
"Nếu ông muốn đứng ngoài việc nuôi dạy Will, hãy là khách của tôi. Ông có thể trở thành một người quái gở hay gì đi nữa bọn tôi cũng sẽ không quan tâm. Nhưng nếu ông muốn dạy cho thằng bé, hãy cho nó một ân huệ và dừng kiểu suy nghĩ đó lại. Điều đó có không làm khó ông chứ? "
Gus im lặng một lúc. Sau đó, ông gật đầu từ tốn và thở dài, chấp nhận lỗi mình, rồi ông nhượng bộ.
"Cậu nói đúng, ta đã không chú ý đến điều đó. Ta sẽ thận trọng hơn trong tương lai. Xin lỗi Will".
"Uh, không sao ạ..."
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này trước đây giữa hai người. Để xoa dịu tình hình, tôi quyết định phải nói cái gì đó. Tôi phải giả bộ không nhận thấy điều này để mọi người tiếp tục ở cùng nhau.
"Um, con ổn mà, bác Gus. Đừng lo lắng về chuyện đó". Tôi chả nghĩ được gì hay hơn để nói.
Nghe thấy điều này, Blood cũng bình tĩnh trở lại, và cúi đầu về phía Gus tạ tội. "Tôi cũng đã đi quá giới hạn. Thật không phải khi hung hăng với ông như vậy.Xin lỗi, Chúng ta cùng bỏ qua chuyện này nhé?".
"Mm". Gus gật đầu. "Tính cậu lỗ mãng cũng chẳng lạ gì. Quên hết đi thôi".
"Này, Mary, anh mượn Will một lúc."
Từ đầu đến giờ Mary quan sát hai người với vẻ bình thản như thường ngày. "Vâng, được rồi. Già-Gus, Nếu không phiền ông kể thêm được không?"
"Will, ra ngoài đây một lát."
"V...vâng." Tôi không thể nắm bắt được những việc vừa xảy ra. Tất cả diễn biến quá nhanh.
Nhưng tôi chắc chắn một điều.
Đó là Blood đã giận dữ, giận dữ vì tôi.
◆
Thành phố cổ vẫn đẹp như bao giờ.
Ánh sáng ban mai đang long lanh trên mặt hồ.
"Ừm, này....Will"
Ngồi trên đồi, ngắm nhìn cảnh tráng lệ này: là một bộ xương
Chẳng khớp tí nào nhưng tuyệt vời
"Con có lẽ chẳng biết tí gì về việc này, vì con mới chỉ nhận thức được và ở đây được một thời gian, nhưng...". Blood tự gãi đầu, như thể đang do dự về việc giải thích. Ánh lửa xanh trong hốc mắt ông ấy đung đưa. "Con có biết, phải không? Đó là con khác với ta, Mary và Già Gus."
"Dạ ... Vâng. Con biết. Con là người duy nhất có thể thở và có hơi ấm. "
"Ừ, đó. Là nó, rắc rối đó. Ngọn nguồn của rắc rối ... "
Tôi rõ ràng nhận ra được có một số bất thường về việc tôi từ đâu mà ra. Một thành phố bị hủy hoại, những Undead, và trọng tâm là, chỉ có một đứa bé đang là còn sống thôi. Thật khác thường.
Gus nói tôi "đã được nhặt", vì vậy có lẽ tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi hoặc cái gì đó. Mary là dạng người có tâm hồn người mẹ, nên cô ấy đã mang tôi vào đây, nhưng Gus đã phản đối hay gì đó. Tôi đã có rất nhiều suy đoán, nhưng cuối cùng thì, tôi sẽ không biết sự thật nếu không ai giải thích cho. Và ...
"Bây giờ ... không phải lúc."
"Vâng."
Không ngạc nhiên lắm. Không có người lớn đúng đắn nào lại có thể nói với đứa trẻ ở tuổi của tôi rằng nó là con nuôi, hay cố gắng giải thích cho nó mọi điều phức tạp về tình trạng của nó, bất kể nó có vẻ thông minh đến thế nào ở tuổi của nó. Bạn sẽ giữ bí mật lại .
Blood nhún vai nhẹ nhàng. Tôi chợt nhận ra rằng lý do khiến Blood tức giận với Gus có thể không chỉ vì nói chuyện không suy nghĩ về một đứa trẻ, mà còn bởi vì ông ấy đã vô tình tiết lộ về nguồn gốc của tôi.
"Uh, về Già Gus. Đừng quá giận ông ấy, được chứ? Khi ông ấy bị kích động, ông ấy lại vậy, con biết mà, nói bất cứ gì mình nghĩ. Mà ngay cả không bị kích động, ông ấy cũng không 'nói năng cẩn trọng' . "
"Vâng. Không sao ạ. Con không giận dâu. Chỉ là con hơi ngạc nhiên một chút. " Và lý do là cơn thịnh nộ của ông quá mạnh mẽ làm tôi dường như sao lãng đi.
Trước khi tôi hiểu rõ ý nghĩa của câu mà Gus nói là "rác rưởi trên mặt đất", tôi bắt đầu suy nghĩ không tốt về ông ấy, Blood đã gây ra một tình huống và làm tôi suy khác đi một chút.
"Ừm. Con có một trái tim to lớn, Will. Thật là tuyệt vời. Thế này thì sao .Khi cơ thể của con to lớn như tim mình, và con đã đủ tuổi để chấp nhận điều này, ta thề là ta sẽ nói cho con tất cả mọi điều mà ta không thể nói trong lúc này. "
"Vâng."
Nó là tất cả đối với tôi.
Bởi vì giờ đây tôi có thể hiểu ông ấy, tôi nhận ra rằng Blood trước giờ đã thương xót tôi.
Blood thật tuyệt vời, tôi nghĩ vậy. Liệu cuộc sống trước đây tôi có đối xử được như thế với những người khác không? Nếu tôi có như thế? Sẽ phải có những kí ức dù chỉ mơ hồ, và tôi nghĩ câu trả lời có lẽ là không. Hầu như không bao giờ? Đúng thế, thẳng thắn là không bao giờ. Ý nghĩ đó làm cho ngực tôi quặn lại.
"Blood này?"
"Hm?"
"Um, cảm ơn. Vì tất cả điều này." Tôi không thể nói câu gì tốt hơn. Ông ấy xứng đáng được hơn như thế.
"Hahah! Đừng lo lắng về điều đó." Đốm sáng trong hốc mắt của ông ấy nhấp nháy. Tôi không thể hiểu được biểu lộ của hộp sọ, nhưng tôi cảm thấy như thể ông ấy cười vui vẻ với tôi. Ông ấy xoa đầu tôi và đứng dậy. "Đuợc. Đi nói chuyện với Gus và học những thứ như viết và phép thuật đi nào. Suy cho cùng thì, ông ấy là một phù thủy bá cháy đó. Mặc dù là người coi zeni là trên hết. " Cất tiếng cười với hàm răng va vào nhau lộp cộp, Blood nói thêm," Ah, ta đoán con chưa biết zeni là gì, Phải không ... "và cười lộp cộp thêm vài lần nữa.
"Ồ, mà nếu ông già đó dạy con, thì ta cũng sẽ làm phần của mình nữa! Ta có rất nhiều thứ để dạy cho con! Hãy chờ đi! "
"Vâng! Chú sẽ dạy gì cho con, Blood? " hiện tôi đang rất hiếu kỳ. Blood trông không giống như kiểu người học rộng.
"Hừm ... Sự ác liệt."
Nói lại xem?
"Sự ác liệt. Cách trở nên điên loạn. Và tập cơ bắp cho con nữa, chắc vậy? "
"Hả?"
"Nó sẽ hữu ích."
Gì cơ?
◆
"Khi Blood còn sống ..." Mary bắt đầu, khi cô ngồi cạnh tôi trên một băng ghế tại sảnh chính của ngôi đền
"Ừ, khi ông ấy còn sống à? Ủa, chờ đã, điều đó có nghĩa là ... "
"Đúng thế. Chúng ta không phải từ lúc sống đã như thế này, con biết đấy. Đó là ...rất nhiều chuyện. Phải rồi, rất nhiều chuyện đã xảy ra và rồi thành ra thế này. " Mary nở một nụ cười buồn nhẹ nhàng.
Tôi không thể tự mình hỏi điều gì đã xảy ra. Tất nhiên là, ngay cả khi tôi có hỏi thì, cô ấy có lẽ cũng sẽ tránh né nó.
Tuy nhiên, tôi đã biết một điều quan trọng. Ba người họ không phải là bộ xương, xác ướp và hồn ma ngay từ đầu.
Theo những ký ức của tôi ở cuộc sống trước, nếu như bình thường thì bọn họ như kiểu những âm hồn không thể siêu thoát do những hối tiếc và những việc họ chưa làm được. Liệu tình huống này cũng như vậy chăng, hay vì lý do khác?
Do tuổi tác của tôi, nên tôi chỉ có thể được cấp rất ít thông tin, và lời nói của tôi rất ít trọng lượng. Nên tôi quyết định không đoán già đoán non nữa và tránh mang những định kiến kỳ lạ đó.
"Khi anh ấy còn sống, anh là một chiến binh."
"Một chiến binh?"
"Một chiến binh. Nó có nghĩa là một người chiến đấu qua nhiều trận chiến với vũ khí. Những cậu bé thường thích thể loại đó."
Vậy thì thế giới này đã có một hệ thống xã hội đủ lâu để tồn tại một loại nghề nghiệp như thế . Sau khi quan sát những tàn tích của thành phố này, tôi biết rằng thế giới này đang ở ngưỡng giai đoạn phát triển, và điều này cũng khẳng định rằng những xung đột giữa người với người cũng sẽ xuất hiện ở thời đại này.
Nếu tôi có ý định tồn tại trong thế giới này, mà buộc phải vậy rồi, nên có lẽ học cách chiến đấu là ưu tiên hàng đầu.
"Blood thực sự rất mạnh, con biết không? Anh ấy có kinh nghiệm dày dặn, và kỹ năng cao. Anh ấy bắt đầu với chiến đấu với người khác, và rồi chuyển qua các sinh vật hoang dã, thú vật, goblins, xác chết, người khổng lồ, demidragons (bán rồng - nửa người nửa rồng), quỷ dữ, 'bất cứ ai như thể nhìn gì , đập lộn không. Kiểu như vậy "
"Huh" tôi vu vơ trả lời, và chợt nhận ra.
"Um, Mary?"
"Sao?"
"Cái cô vừa nói là gì?"
"Anh ấy bắt đầu với chiến đấu với người khác, và rồi chuyển qua các sinh vật hoang dã, thú vật, goblins, xác chết, người khổng lồ, demidragons , quỷ dữ ---"
Ấy, ấy, đợi đã. Dù tôi chưa muốn kết luận.Nhưng rốt cuộc thì, đừng nói là những loại quái vật đó cùng loại với những loại mà tôi đã từng nhớ ở kiếp trước chứ, nhỉ?
"Những người khác, thì con biết ... Những loại kia là gì?"
"Ôi!" Cô ấy cười. "Ta xin lỗi, ta thật ngớ ngẩn. Ta chưa bao giờ giải thích cho con những điều này, phải không? Nên làm sao con biết được nhỉ? "
Cô ấy suy nghĩ trong giây lát. "Để xem nào ... Ta nghĩ có một cuốn sách minh họa tất cả bọn chúng trong phòng của Gus. "
Cô nắm lấy tay và đi cùng tôi đến căn phòng nhỏ bằng đá của Gus. Gus đã ra ngoài, nhưng trông Mary dường như hoàn toàn vô tư tìm kiếm trong căn phòng và mượn sách mà không cần hỏi. "Đây rồi. Đây là những sinh vật hoang dã. Sói đói, sư tử, rắn khổng lồ ... "Các minh hoạ mô tả một loạt các động vật quen thuộc. Dĩ nhiên là quen thuộc, như là một phần kiến thức của tôi đã có từ trước khi tôi chết, và nó từ những tài liệu, báo đài, TV mà tôi đã coi. Tôi không thể kiềm dữ nổi "niềm vui" khi nhìn thấy chúng một lần nữa.
"Quái thú là sinh vật cực kỳ hung hăng và dữ tợn."
"Vâng..."
"Còn những cái khác ... Con đã biết Thần Thoại Bắt Đầu từ Gus rồi, phải không? Đấng Sáng Tạo, có trước tất cả chúng ta, đấng nhân từ tạo ra tất cả chúng sinh, nhưng đồng thời cũng tạo ra phần xấu xa. Rồi cuối cùng bị những vị thần ác mà Đấng Sáng Tạo đã tạo ra gây ra cái chết cho chính mình. Sau đó, các vị thần ác tạo ra các loại tay sai khác nhau phù hợp với bản chất của chúng. "
Mary từ từ lật từng trang.
"Những tên tay sai của Thần Bạo Ngược, Ngược Đãi, được gọi là goblins."
Trên trang giấy cho thấy một con gì đó như ... Tôi không biết nữa, giống như oni(quỷ) ? Với thân hình nhỏ bé và vẻ ngoài xảo trá và độc ác, và một con cao to với nhiều cơ bắp chắc được gọi là loài orges.
"Rồi đến tay sai của Dyrhygma, thần của dimensions. Chúng là những con quỷ, những kẻ đến từ địa ngục ... "
Những con quỷ và sinh vật ác mộng nằm đầy trên trang kế. Người với đầu chim, hình con nhện với những cái chân là những cánh tay lực lưỡng -- rồi những sinh vật có những phần cơ thể pha trộn giữa người và thú vật.
"Và những Undead, là tay sai của Thần Chết, Stagnate ... "
Xác sống - và bộ xương, ma, và xác ướp.
Nhưng tôi chẳng thể cảm thấy được một chút thông minh gì từ những undead trên trang sách ảnh.
"Bọn ta đã làm một giao kèo với Thần Chết," cô lẩm bẩm. "Sức mạnh ý chí của bọn ta vào thời điểm chết đã kết nối đến kế ước này với Stagnate, và kết quả là hình dạng hiện tại của bọn ta bây giờ. Bọn ta là những kẻ phản bội để hướng về lẽ phải. " Những lời cô ấy nói cảm thấy thật ảm đạm, và nghe có vẻ buồn.
"Chuyện gì đã xảy ra ạ?" Tôi không thể tự chủ được, mặc dù tôi biết rằng chẳng thể thu được gì nếu đào sâu vào việc này.
"Heheh ... Rất nhiều. Ta rất tiếc, đây không phải là việc mà một đứa trẻ như con phải lo lắng. " Mary mỉm cười. Đúng là vậy rồi.
Cô ấy bình tĩnh và tiếp tục "Dĩ nhiên, các vị thần tốt cũng có các tay sai của mình. Đó là Elves, người lùn, halflings ... Tất cả các loại chủng tộc. "
"Mary ..."
"Cũng có những chủng tộc trung lập mạnh mẽ, như những người khổng lồ và rồng. Một số theo các vị thần tốt, và một số theo các vị thần xấu. Đây là một thế giới rộng lớn, và có rất nhiều chủng tộc ngoài kia. Những loài được liệt kê trong cuốn sách này chỉ là những loài nổi bật nhất. "
Cô đã cố ý thay đổi chủ đề, và tôi có thể thấy rằng cô ấy không có ý định quay lại nó.
Vậy thì tôi sẽ chơi cùng với cô ấy. Không có cách nào để lấy được thông tin từ cô ấy mà cô ấy không muốn chia sẻ. Sẽ chẳng được ích gì nếu cứ lo lắng về điều này.
"Vậy thì thế giới này... rất nguy hiểm sao?"
"Ừ, nó rất nguy hiểm. Mọi thứ tương đối yên bình lúc ta còn sống, nhưng bây giờ ta không biết nữa. Ta nghĩ, nhiều khả năng, mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn nhiều. "
Kiểu mơ hồ này gây sốc cho tôi. Tôi không biết dựa vào đâu mà cô ấy nghĩ như thế, nhưng tôi đã lo lắng. "Con có cần phải mạnh mẽ không?"
"Nếu được vậy thì ta sẽ yên tâm nhắm mắt." Lời cô ấy tuy dịu dàng, nhưng lại đè nặng lên vai tôi.
Tôi quyết định nỗ lực hết mình để trở nên mạnh mẽ hơn. Vì mọi điều, chỉ có những người mạnh mẽ mới có thể tồn tại ở thế giới này.
Đồng thời, đó cũng là bổn phận của tôi là không quên những gì mà ba undead đã gợi ý cho tôi về hoàn cảnh của họ.
Ngay cả bây giờ, họ đang cố gắng để nuôi dạy tôi từ một người hoàn toàn bất lực trở thành một người có sức mạnh để có thể vượt qua cuộc sống này. Bố mẹ tôi cũng từng nuôi dạy tôi, và tôi đã đáp lại cho họ những gì? Như tôi nhớ thì, chẳng có gì ngoài lo lắng và rắc rối tôi mang lại cho họ. Tôi hy vọng rằng lần này, khi tôi đủ tuổi, tôi có thể đền đáp lại cho họ.
Năm năm đã trôi qua.
Tôi đã 7 tuổi, nhưng có vẻ như các buổi tiệc sinh nhật không phải là một trong những tập quán của thế giới này. Trên thực tế, ở đây họ thậm chí còn không theo dõi ngày sinh. Thay vào đó, họ sử dụng phương pháp truyền thống để đếm tuổi của một người. Trẻ mới sinh được tính là "một tuổi", và cộng thêm mỗi tuổi vào đầu năm mới.
Với lý do độ tuổi không bắt đầu từ số 0 ... Tôi đã lo sợ khi tôi sẽ biế thọ chưa có khái niệm về chữ số 0 hoặc các dãy số khác. Mà trên thực tế, họ biết cả hai. Trẻ sơ sinh tính là "một" chỉ là một sự kìm kẹp từ hiểu biết cổ hủ trước kia, trước khi con số "0" tồn tại trong văn hoá của họ.
Tục lệ cổ hũ khó thay đổi.
Bằng cách tính của thế giới này, vậy thì, tôi đã được tám tuổi, với "1 tuổi" mới sinh và cộng thêm bảy năm mà tôi đã trải qua. Đơn giản vậy thôi. Câu hỏi duy nhất còn lại là khi nào thì năm mới bắt đầu. Và câu trả lời, kinh ngạc thật, là, "Không ai biết".
Không, cơ bản là, mọi người đều biết ngày nào là ngày đầu năm.Năm mới: là ngày ngắn nhất với đêm dài nhất. Ngày mà mặt trời trở nên yếu nhất, và mỗi một ngày mới sau là bắt đầu phục hồi sức mạnh của nó. Nói cách khác, đông chí, ngày đánh dấu sự trở lại của mùa xuân. Nhưng chúng tôi đang ở ngoại ô của một thành phố đổ nát, xa xã hội loài người. Không những chẳng có ai trong ba người kia hứng thú với lịch, mà sau khi trở thành Undead, họ cũng ít nhạy cảm với những thay đổi về nhiệt độ. Kết quả là, nhận thức của họ về thời gian không có gì phong phú như là, "Oh, những bông hoa đang bắt đầu nở" "ánh nắng thật chói chang," "lá đã chuyển sang đỏ vàng," hay cuối cùng là, "Tuyết bắt đầu rơi rồi. "
Cuộc sống của họ ở đây không có sự tương tác với thế giới bên ngoài.
Cách coi chuyển động của các vì sao là sao nhỉ? Tôi không biết họ đã sống ở đây bao lâu rồi, không biết là do tự nhiên hay cả một thời gian dài làm họ quên mất ngày tháng. Điều đó có thể là, nói cách khác, chẳng còn cách nào để biết chính xác thời gian hiện tải cả.
Mà thôi, quá đủ cho chủ đề đó rồi. Tôi đã thu thập được nhiều thông tin thông qua tìm tòi và đặt câu hỏi, thế nên cho phép tôi đưa ra một bản tóm lược tình hình này.
Tôi đã đắn đo một chút trong sự lựa chọn từ để miêu tả tình hình của tôi hiện giờ. Ngay cả bây giờ vẫn còn nhiều điều làm tôi chưa dám chắc về nó. Tuy nhiên, tất cả đều tương tự nhau, đã đến lúc tôi phải chấp nhận nó rồi.
Tôi đã được tái sinh.
Tái sanh, đầu thai, thuyết chuyển sinh, luân hồi ... không quan trọng lắm cách gọi nó. Tóm lại là, tôi còn giữ lại ký ức ở cuộc sống trước. Tôi đã chết và được sinh ra lần nữa. Và hơn nữa là, ở một thế giới khác.
Giả sử tôi có thể tin tưởng những ký ức còn lại từ trước khi tôi qua đời, phép thuật chắc chắn không có thật ở thế giới trước kia của tôi, và cũng không có bộ xương hay ma quỷ nào đi lang thang như vầy. Tất cả chỉ là những sản phẩm của trí tưởng tượng. Mặc dù có vài điều không chắc chắn, nhưng thế giới này và những ký ức thế giới trước đây của tôi rõ ràng khác nhau hoàn toàn.
Vì vậy: luân hồi. chuyển sinh qua thế giới khác, là chắc chắn.
Không có vấn đề gì với kết luận này, nhưng tôi vẫn không chắc chắn lắm. Là vì tôi vẫn có thể lọt vào một số khả năng khác.
Có lẽ thế giới này sở hữu một số công nghệ mà tôi không thể hiểu nổi như ma thuật vậy. Có lẽ ký ức của tôi là hàng giả đã được cấy ghép vào. Hoặc chỉ đơn giản là tôi bị rối loạn thần kinh, khiến tôi cảm thấy những ảo tưởng lạ lùng. Cho là tôi là ma thì, có lẽ tôi đã không được "đầu thai" như vậy, và đây như là một hiện tượng như "ám" hoặc "chiếm hữu", nơi mà nhân cách của tôi đã chiếm lấy cơ thể của người khác. Hoặc thật sự đây là một ảo giác, và bộ não của tôi đang trôi nổi trong bể kính của một phòng thí nghiệm nào đó.
Có lẽ, có lẽ, có lẽ. Tôi có thể liệt kê hàng loạt cái "có lẽ". Thật đấy, hàng loạt. Rõ ràng như là, xem xét sự đột phá trong não của tôi về thí nghiệm triết học cổ điển trong thùng kính.
Theo tôi, một khi bạn đã bắt đầu xem xét những câu hỏi không hữu ích như vậy, bạn nên từ bỏ. Bạn sẽ không bao giờ đạt được một kết luận nào. Đó là lý do tại sao tôi đã tạm thời không thay đổi suy nghĩ rằng tôi đã được tái sinh vào một thế giới khác, và tôi cũng có những ký ức về cuộc sống trước đây của tôi. Nên đó là câu trả lời có thể chấp nhận được. Đó là một trong những điều làm phiền tâm trạng của tôi nhất.
Thực sự tôi không muốn biết đâu, ví dụ như, nếu thật sự tôi là một linh hồn tà ác đã xoá sạch tâm trí của một đứa trẻ vô tội và nắm quyền kiểm soát cơ thể của nó. Tôi sẽ không dành vặt bởi lương tâm tội lỗi gì đâu, nhưng ít nhất nó làm tôi buồn khi tôi biết mình là một cái gì đó mà thế giới không cần.
Và trên hết, tôi đã cầu nguyện, tương đối nghiêm túc, rằng cái ngày mà sự thật gây sốc đó sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng, và rồi sau đó, tôi sẽ khám phá ra rằng tôi chỉ là một bộ não trong một cái thùng thí nghiệm.
◆
"Flammo Ignis ... Waaagh ?!" Một vụ bùng nổ phun trào.
Khi tôi run rẩy và lảo đảo lùi lại, Gus đọc nhanh Ngôn Ngữ Hóa Giải, thổi bay ngọn lửa trước mặt tôi.
"Đồ ngốc! Đừng phát âm nó một cách chính xác! "
"Con có thể có tài năng, Will, nhưng nếu con không quen điều chỉnh độ chính xác của mình, con sẽ chết chắc!"
Đúng thế, thế giới này, nơi mà tôi đã được tái sinh vào tám năm trước (theo tính của họ), là một nơi nguy hiểm. Không còn nghi ngờ gì nữa. Ví dụ như, là ma thuật và Ngôn Ngữ Sáng Tạo mà tôi đang học.
Phòng trường hợp có gì đó sai sót, tôi phải tập luyện bên ngoài, trên ngọn đồi quen thuộc nơi ngôi đền tại vị, và tôi đã không thành công cho lắm.
"Gus, kết quả của con thật lộn xộn. Thực sự không có cách gì để khắc phục nó sao? "
"Không. Đó là cách mà Từ Ngữ hoạt động . Hãy làm quen với nó đi. "
Tôi phát hiện ra rằng phép thuật không dễ lặp lại chút nào. Thỉnh thoảng nó hoạt động, thử lại vào ngày hôm sau, rồi thì không bao giờ xảy ra điều tương tự nữa. Tại sao ...
"Coi lại xem. Từng bước tiến hành để cast một ma thuật. "
"Umm, gồm ba bước. Cảm nhận mana xung quanh, tập hợp nó lại bằng cách cộng hưởng với mana của bản thân, rồi phát âm hoặc viết ra Ngôn Ngữ Sáng tạo. "
Đơn sơ,nguyên thủy của sự hỗn loạn: mana. Cảm nhận nó, để đạt được cộng hưởng và hội tụ. Sau đó, bằng cách phát âm hay viết một Ngôn Ngữ Sáng Tạo, định dạng mana dưới một dạng giao kết - ví dụ như lửa. Nếu là trên giấy, thì đơn giản rồi. Nhưng không có chỗ cho sự sáng tạo thực sự, và không có cách nào để làm cho các kết quả lặp lại được.
"Đúng như những gì con nói. Và đã có nhiều nỗ lực xuyên suốt lịch sử để tìm kiếm những đúc kết này từ ma thuật. Nhiều nhà hiền triết đã phải từ bỏ sự ngây thơ của họ đối với kết quả này , nhưng vẫn còn nhiều việc để được coi hoàn thành. Hãy tự mình trải nghiệm nó, ta hy vọng con biết lý do vì sao. "
"Vâng. Vấn đề lớn nhất là không biết tại sao mana không nhất quán. "
Trong vài năm gần đây, tôi đã được mài dũa sự hiểu biết của mình dưới sự hướng dẫn của Gus. May mắn thay, có vẻ như tôi có một ít tài năng, và tôi đã có thể cảm nhận sự hiện diện của mana- thứ được sử dụng cho phép thuật, là năng lượng của nó. Giả sử, thế giới này được pha trộn với mana, nhưng cái mà tôi phát hiện là mật độ mana cao thấp tùy theo từng nơi.
Hãy tưởng tượng phẩy vài giọt mực vào nước, và sau đó khuấy nó lên một chút. Mực sẽ được tập hợp ở một số chỗ và bị pha loãng. Hơn nữa, những phần mực này sẽ chảy một cách bất thường. Và nó chính là nguồn cung cấp năng lượng của bạn.
"Mhm. Đã có một số nỗ lực để tạo ra một môi trường mana nhất quán. Các dụng cụ hội tụ, ví dụ như đá quý, kim loại quí, các loại gỗ cực kỳ cổ xưa. Nhưng ta sợ rằng..."
"Kết quả sử dụng không như giá trị của nó phải không ạ?"
"Mmm ... Mana cũng tỏa ra bên ngoài cơ thể con người, con biết đấy. Nên hội tụ mana một mình thì cũng chỉ có giới hạn thôi. "
Ngay cả khi bạn đã duy trì một mức độ nhất định ở phần mana cơ thể của bạn, mana của người sử dụng phép thuật, dù đã được cộng hưởng với nó, nhưng vẫn không ổn định. Giống như mana bên ngoài, nó chỉ khác nhau về nồng độ của nước và mực như ví dụ trên mà chúng ta đã nói khi nó lượn quanh cơ thể. Khía cạnh này tương đối phức tạp, mà thậm chí còn khó hơn mana lộn xộn bên ngoài nữa.
"Dù là vậy, cũng không không thể phủ nhận nó có một số cộng hưởng. Những cây gậy làm bằng gỗ cổ, đá quí, và kim loại quý là hình tượng của các phù thủy. "
Có vẻ như ý tưởng về một phù thuỷ cầm cây gậy cũng là một phần khái niệm của thế giới này.
"Sao bác không dùng gậy vậy, bác Gus?"
Ít nhất trước đây tôi đã vài lần nhìn thấy ông ấy cầm một cây gậy. Nó được đính một viên ngọc lục bảo và có phần tay cầm ở trên giống như mỏ vịt.
"Cây gậy bự chảng đó quá thu hút sự chú ý. Giả xử trên chiến trường, nếu không phải một mình thì không được để cho kẻ thù phát hiện ra mình là một phù thuỷ, mà với việc sử dụng công cụ hội tụ thì kẻ thù sẽ dễ dàng xác định được nguồn ma thuật của con "
Lý do đó rất có cơ sở và thực tế nên tôi cảm thấy một chút lo lắng.
"Hmm, chúng ta bị lạc lối. Chúng ta đang nói về sự không ổn định của Từ Ngữ. Mana trên toàn thế giới và trên cơ thể biến chuyển và không nhất quán. Nhiều nỗ lực đã được thực hiện nhằm thu thập nó vào một cái gì đó nhất quán, nhưng những gì đạt được vẫn còn giới hạn. Và ngay cả con người cũng không ổn định trong cách nói và viết. Nếu tính một cách chính xác thì, con người không bao giờ có thể nói một cách chính xác cùng một từ hai lần. "
Tôi hiểu ý của ông ấy. Ngay cả khi cùng một người nói cùng một từ, thì dạng sóng của âm thanh sẽ khác nhau trong từng thời điểm. Cho dù một người viết bao nhiêu lần một cùng một nội dung lá thư, nó cũng không bao giờ xuất hiện chính xác theo cùng một cách. Chính xác là như vậy, thật đấy. Dù gì thì, con người chúng ta không phải là máy móc.
"Do đó, sự nhất trí chung và cuối cùng là người ta phải sử dụng trực giác của họ để xác định đúng lúc."
Vì vậy, kết luận duy nhất có thể được rút ra là biến phép thuật thành một sản phẩm sản xuất hàng loạt nhất quán là không thể. Bí quyết sự chuyên nghiệp của các phù thủy là luôn luôn tinh chỉnh nhiều thứ hợp lý và tùy vào mana như biến chuyển theo từng ngày.
"Khiếp vậy đó."
"Quả là vậy."
Vậy là suy đoán của tôi đã đúng. Đây không phải là dạng phép thuật từ các trò chơi máy tính, thứ mà bạn có thể spam bằng cách đốt MP của bạn. Nó gần với loại phép thuật mà không ổn định và mạnh mẽ của những tiểu thuyết giả tưởng cổ điển.
"Con không được đánh vần từ ngữ một cách liều lĩnh. Việc sử dụng sức mạnh cũng đồng thời mang trên nó một mối nguy hiểm đáng kể. Mà, ta chắc rằng ta đã kể cho con đủ những câu chuyện về điều đó. "
Thật vậy, đây là lần đầu tiên Gus lặp lại điều này với tôi.
Theo Mary và Blood, không có gì cường điệu khi Gus xứng đáng được gọi là một phù thủy vĩ đại. Họ đã nói với tôi với một niềm tin tuyệt đối như vậy dù nhìn vào phong cách của ông ấy thì chẳng giống một chút nào, ông ấy có rất nhiều quyền lực khi ông ấy quyết định thể hiện sức mạnh thật sự của mình.
Chính Gus không bao giờ khoe khoang về nó. Thay vào đó, những câu chuyện ông nói luôn để cảnh báo, và có ý hướng dẫn như một bài học. Có rất nhiều câu chuyện kể trên như.
Có một phù thủy đã cố gắng thay đổi hình dáng địa hình gần đó, gây ra một trận động đất khổng lồ, và bị nuốt chửng vào một vết nứt sâu.
Một phù thủy khác thì tính thao túng chu kỳ của thời tiết, và kết quả là gây bất ổn khí hậu khu vực và bị nạn đói.
Một phù thuỷ đã thành công trong việc biến đổi thân mình thành một con thú-nhưng lỡ biến luôn cả trí thức của mình.
Một phù thuỷ đã trù ếm một phép thuật phân hủy mạnh mẽ vào kẻ thù truyền kiếp của mình, quá thù hận và giận dữ nên niệm bị cắn phải lưỡi, và bị nổ tung thành từng mảnh.
Còn có một phù thủy đã mở một lỗ vào một chiều không gian khác và bị một thứ gì đó ở trong đó ăn mất.
"Chỉ cần học cách sử dụng một lượng nhỏ phép thuật, hợp lý và chính xác. Và nếu có thể, hãy tìm một cách mà không cần phải đụng đến nó. " (Gus)
Thực hiện những phép thuật cỡ nhỏ rất hữu ích cho bắt đầu, như ngăn chặn lỗi, cảm nhận rõ ràng (như những ảo thuật rẻ tiền) hoặc nghiêm cứu gì đó. Mặc dù hiệu quả của chúng không nhiều, nhưng nguy cơ dẫn đến một sai lầm cũng rất thấp. Bạn có thể thất bại bao lần tùy thích, và nó sẽ không dẫn đến bất cứ điều nguy hại cho bạn sau này.
Theo Gus, một pháp sư lý tưởng thực sự là không sử dụng phép thuật, chỉ trong những tình huống mà phép thuật thực sự cần thiết, thì sử dụng chỉ một chút phép thuật nhưng đạt được kết quả khả quan nhất. Phép Thuật là thứ sức mạnh cực kỳ to lớn đối với một cá nhân đơn lẻ sở hữu nó, và vì khả năng xảy ra tai nạn ngẫu nhiên cũng như lỗi của người niệm phép thì muôn đời xảy ra, nên tôi cảm thấy cách sử dụng phép thuật của ông ấy rất ý nghĩa và hợp lý. Chỉ có một vấn đề.
"Tóm gọn lại là - dùng nó như tiền ấy." (Gus)
Gus sẽ xoắn logic của ông ấy để đạt được một kết luận hoàn hảo.
"Lại nữa rồi?" (Will)
"Đúng thế, phải nhắc nữa. Vì nó quan trọng" Ông ấy khẳng định, nghiêm túc và bướng bỉnh như bao giờ. "Nếu con muốn hoàn thành một việc gì đó, con không cần phải sử dụng phép thuật. Con chỉ cần mua vũ khí hoặc hoặc thuê một số người. Cải tạo lại đất cũng là một trong những phép thuật mạnh mẽ, nhưng nếu con có tiền, con chỉ việc thuê công nhân và xây dựng để làm thay cho con. Không sợ bị phạm sai lầm " ông ấy đi tới gần tôi để nhấn mạnh, "khả năng kiếm tiền và làm cho nó hiệu quả với con cũng quan trọng như phép thuật!"
Tôi sững sờ. "Ai lại nghe từ con ma hám tiền chứ?!" (Will)
"Con thử đứng ở vị trí của ta xem! Ta không thể vuốt ve vàng bạc châu báu, không thể cảm nhận nó giữa hai ngón tay của ta ... " (Gus)
"Bác là kẻ biến thái!" (Will)
"Con gọi ai là kẻ biến thái ?!" (Gus)
"Bác!" (Will)
"Được lắm--Thay đổi Kế hoạch! Chúng ta sẽ dành cả ngày hôm nay để học về tiền bạc và tất cả những điều tuyệt vời về n... " (Gus)
"Không! Hôm nay là những huyền thoại! Kế hoạch của chúng ta hôm nay là học về những huyền thoại! " (Will)
"Và con không nghĩ là tiền quan trọng hơn sao?" (Gus)
"Đối với bác thì có lẽ, nhưng bác không thể thay đổi kế hoạch!" (Will)
"Mmmhh ... Con có lý. Để bài học đó sau vậy. " (Gus)
Gus đôi khi có thể khùng khùng như thế này. Nghiêm túc đấy, sao lại có một phù thủy ma như thế này tồn tại nhỉ? Tuy nhiên, không nghi ngờ về tính chân thực của những câu chuyện của Gus. Nhiều câu chuyện cũng được kể rất thú nữa.
"Ta đã kể cho con nghe một chút về cậu chuyện huyền thoại xưa, khúc sự ra đời của các ác thần và việc giết Thần Sáng Tạo, đúng không?" (Gus)
"Vâng" (Will)
"Đó là thời kỳ bắt đầu của sự mâu thuẫn giữa các vị thần thiện và các vị thần ác ác. Nếu phải kể tên những trận đánh nổi bật nhất của họ thì ... Hmm, được rồi. Will. Con từng thấy điêu khắc này chưa? " (Gus)
"Hử?" (Will)
"Bức tượng trong đền thờ của một người đàn ông với một thanh kiếm và một cán cân."