ー Mắt tôi nhìn thẳng vào bóng tối, lắng nghe sự im lặng, suy nghĩ về cái chết.
ー Đối với ánh sáng, cũng như với bóng tối, cuộc sống chỉ là sự tĩnh lặng của cái chết.
「Châm ngôn của Goreisufiru, Thần Ánh Sáng」
Cái chết, ký ức của thời gian đã trở nên mơ hồ và khó hiểu.
...... Hầu hết thời gian của tôi là ở một căn phòng lập lờ ánh sáng.
Tôi thất bại trong cuộc sống. Tôi phá hỏng cái gì đó. Do đó, tôi không được ra khỏi nhà. Gia đình tôi luôn hững hờ đối với tôi. Họ không mắng tôi, không buồn rầu vì tôi. Tôi luôn mỉn cười khi bị đối xử như vậy. Chắc là họ thương hại tôi. Nhưng đối với tôi nó như là chất độc.
Theo thời gian, cảm giác thất vọng tích lũy càng nhiều trong tôi, và nó đạt đến mức mà tôi muốn bóp nát trái tim mình. Căn phòng giờ đã cho tôi một sự thoải mái riêng tư. Và sự sợ hãi đối với thế giới bên ngoài đã nhe nhúm trong tôi. Gia đình tôi không nói gì. Tôi lo sợ khi phải tiến tới, dù chỉ một bước.
Tôi có thể làm lại nó, có lẽ vậy. Nhưng, tôi đã thất bại lúc đó. Và, ngày hôm sau.
Một tuần sau đó.
Rồi một tháng
Rồi một năm
Rồi mười năm
Có lẽ nếu tôi chịu tiến về phía trước, điều gì đó có thể sẽ thay đổi. Nhưng tôi lại không làm thế, tôi không thể.
Tôi thiếu can đảm tiến tới dù chỉ một bước. Thứ gì đó mà tôi cần, thứ gì đó cho tôi động lực, nhưng đã mất từ lâu. Hoặc chỉ là cái cớ của tôi. Mỗi khoảnh khắc không hành động đều cho tôi một lý do khác để bỏ cuộc..
“Đã quá trễ rồi.”
“Cái gì qua thì đã qua rồi.”
"Mình không biết phải làm gì nữa"
"Rồi họ sẽ lại cười nhạo khi mình bắt đầu thôi"
Sự bồn chồn hình thành trong tôi, mọi thứ như muốn bùm nổ. Tôi cần hàng động ngay, nhưng lại quá sợ hãi . Tôi muốn làm điều gì đó, nhưng lại không biết phải làm gì. Cuộc đời tôi ngày càng trở nên tệ hơn, và tôi lại càng mất đi đam mê như những kẻ đã chết.
Người ta cho gì tôi ăn đó, ấp ủ những tư tưởng rẻ rách, và sống vật vờ qua ngày.. Sợ thất bại, Tôi chuyển cái nhìn từ sự sụp đổ do bản thân gây nên đến một quyết định điên rồ. Tôi,hoàn toàn không còn tỉnh táo về việc mình đã làm.
Lý do tại sao ký ức về cái chết của tôi không rõ ràng - Chắc chắn là vì cuộc sống của tôi hoàn toàn xám xịt và lờ mờ. Một căn phòng mờ ảo. Một cuộc sống mà ngày cũng như đêm. Ánh sáng lập lờ của màn hình. Những tiếng gõ của bàn phím. Rời rạc và hỗn loạn, những ký ức đến và đi.
Và ... Ký ức này, có vẻ rõ hơn những cái khác. Âm thanh của động cơ. Một chiếc xe bán tải, mang theo một chiếc quan tài màu trắng. Âm thanh lạnh lẽo khi cái lò thiêu xác đóng lại. Đó là một ít hình ảnh rõ ràng trong ký ức mờ hồ của tôi: cái chết của bố mẹ mình. Tôi tự hỏi, liệu tôi có rơi nước mắt khi đứng đó, khi cha mẹ mình chỉ còn lại xương và tro? Tất cả đều bị che phủ bởi sương mù. Chỉ có nó là ký ức tôi có thể biết được. Nhưng tất cả đã quá muộn. Khung cảnh mờ trở lại. Lúc đó, chắc là kết thúc của họ. Ký ức về cái chết của tôi thì không rõ ràng và mờ ảo. Điều đó chắc hẳn là vì cuộc sống của tôi đã quá vô vọng. Những kỷ niệm đến và đi. Cơn đau như xé toạc tim tôi từ bên trong. Nước mắt tuôn ra. Tôi rên rỉ. Đột nhiên, nỗi đau lập tức câm nín rồi
Xung quanh trở nên tối tăm
Sau tiếng rên rỉ cuối cùng. Tôi thấy một ngọn lửa mập mờ.
◆
“Wah...”
Tôi thức dậy từ ký ức mờ ảo không rõ ràng.
Tôi lờ mờ nhìn thấy trần nhà u ám... và từ trong bóng tối, một hộp sọ dần hiện ra trước mặt tôi, Trong hốc mắt là điểm sáng xanh dương. Xương hàm đập vào nhau như nói gì đó, bộ xương nhẹ nhàng đưa bàn tay lại gần tôi.
Tôi hét lên một cách vô thức. Âm thanh của tôi dường như có vẻ trong cao một cách kỳ lạ.
Giống như tiếng trẻ em vậy. Bắt đầu, tôi nhận ra rằng không chỉ tiếng nói của tôi là điều duy nhất mà tôi ngạc nhiên. Cánh tay tự nhiên chuyển động trước mắt tôi rất nhỏ và nghịch ngơm. Thực sự là, nó thật đầy đặn, ngắn và nhỏ. Đó là một cánh tay của một đứa trẻ sơ sinh.
Cái đầu lâu kìa! Quên cánh tay đi! Tập trung vào đầu lâu này! Mà tôi ở đâu thế này? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Được rồi. Bình tĩnh lại đã nào. Phải giữ bình tình để đánh giá tình huống---
“■■■■...”
Và rồi bộ xương đó quẹt nhẹ ngón tay lên da tôi.
"Waaaahhhh ?!" Bộ não đáng nguyền rủa của tôi. Tình huống này mà còn bình tĩnh gì được ?! Ý nghĩ bỏ trốn thoáng qua trong đầu tôi.
Đó là một bộ xương biết cử động. Một con quái vật. Một sự sai lệch. Một thứ không thuộc thế giới này.
Bất ngờ chạm trán với thứ này cũng có thể làm cho bất kỳ ai vãi ra quần. Tôi không ngoại lệ.
Và trên hết, nhớ không lầm thì tôi không bé xíu và trẻ con như vầy. Tuy kí ức của tôi rất mơ hồ, nhưng tôi nghĩ mình có thể nhớ được là mình hơi gầy và cao. Tuy nhiên, những điều tôi nhớ lại không giống với bất kỳ điểm nào trên cơ thế. Hãy tưởng tượng mình, như một người lớn, ngồi chơi trên xe ba bánh như một đứa trẻ. Vậy đấy, hiện thực tàn nhẫn...
“■■■■...”
Có vẻ bộ xương muốn làm gì đó với tôi. Trong sự lúng túng nó đặt tôi vào lòng và đưa qua đưa lại (như kiểu ru em bé ngủ). Dù cho tôi đang vùng vẫy trong tay nó, nó vẫn tiếp tục với sự kiên trì không ngừng.
"Ah ..." Vậy là, tôi nhận ra rằng. Bộ xương vụng về này có vẻ là người tốt.
Nhìn có vẻ khó khăn. Bộ xương dường như không có kinh nghiệm gì việc này, chưa kể không thoải mái lắm khi nằm trên cánh tay bằng xương .Nhưng nó có vẻ không suy nghĩ gì về việc, như là, cách tốt nhất để ăn thịt tôi.Chắc là không đâu.
Tất nhiên, tôi không thể biết được hộp sọ đó nghĩ gì thông qua khuôn mặt của nó. Tôi không chắc lắm về suy nghĩ này, và cũng không lơ là. Nhưng dường như bộ xương này đối với tôi rõ ràng là một tình yêu thương. Khi tôi nhìn thẳng đốm sáng màu xanh nhấp nhô trong hốc mắt nó, tôi cảm nó có vẻ thân thiện và ấm áp. Suy nghĩ này đã khiến tôi bình tâm lại một chút.
Vì không biết chuyện gì đang xảy ra, nên tôi chuyển qua để ý xung quanh.
Đầu tôi không thể quay nhìn thoải mái, nhưng tôi có thể nhìn thấy hàng trụ cột hùng vĩ và to lớn, và cái vòm cao vút. Có một lỗ hổng ngay giữa vòm, xuyên qua nó là một luồng ánh sáng mờ nhạt. Tôi tin rằng mình đã ở trong nhà, nhưng nơi này dường như đã quá cũ nhưng trang nghiêm. làm tôi liên tưởng tới Ngôi đền của đế chế Rome cổ đại, mà tôi từng thấy trong ảnh. Nhưng tôi cũng không chắc lắm
Tôi sắp xếp lại những ký ức trong đầu, nhưng khi bắt đầu tìm kiếm thêm đầu mối trong ký ức trước đây, tâm trí tôi bắt đầu trở nên mơ hồ .Ru và di chuyển nhiều làm tôi mệt mỏi.
Bộ xương vẫn còn cố gắng, theo cách vụng về của riêng mình, để đưa tôi vào giấc ngủ.
Cơ thể tôi đung đưa từ từ, và bây giờ nó hòa quyện vào cơn ru ngủ như những làn sóng nhẹ nhàng.
Tôi để cho những cơn sóng đưa mình đi, và từ từ trôi dạt vào nơi xa xăm.
◆
Khi tôi thức dậy, một người đàn ông cau có với cái mũi quặp vào đang nhìn chằm chằm vào tôi. Ông xanh nhạt và hơi trong suốt. Nghĩa là, tôi có thể nhìn thấy qua ông ta lờ mờ.Rõ ràng ông ta là một con ma.
Tôi nấc một tiếng
Sau đó, tôi đã được bế lên. Tôi nhìn lên và thấy một người phụ nữ đầy đủ da thịt, chỉ là nó khô như vỏ cây. Đúng thế, cô ấy là xác ướp.
Tôi cố kìm lại tiếng hét của mình một cách tuyệt vọng.
Rồi thình lình một cái gì đó đang chen vào trước mặt tôi và nhìn tôi. Đó là bộ xương đã ru tôi ngủ trước đó.
"Waaaaaaaaaaah?Cuối cùng, tôi cũng hét lên .Tôi la lớn,vùng vẫy và dãy dụa.Nhưng có lẽ với cơ thể hiện tại của tôi, tôi nhanh chóng đói và mệt mỏi.Do đó sự phản kháng cũng dần bị héo úa theo.
"■■■■ ...?" Hồn ma ông già nhìn chăm chăm vào mặt tôi, rồi phát ra âm thanh gì đó không rõ ràng cho người phụ nữ xác ướp. Cô ấy mang ra từ đâu đó một cái bát đựng chất gì đó trăng trắng giống cháo . Múc một ít bằng thìa, cô ấy đưa đến miệng tôi. Tôi ngậm miệng lại, không có chuyện mở ra đâu.
Ý tôi là, mở miệng không phải là một ý hay.
Chẳng ai mơ ước được nghe từ "há miệng ra" từ một cái xác ướp để mà bị nhét vào miệng một đống thứ-gì-đó.
Thứ mà tôi đang đối diện bây giờ không khác gì hình ảnh xác ướp của các nhà sư mà bạn thường nhìn thấy trong sách lịch sử, những người đã cố gắng để đạt được giác ngộ. Và người phụ nữ này đã đạt đến trạng thái cuối cùng của nó, khô như một cái cây chết.
Ai muốn trải nghiệm "nói A" với một trong những người này? Tôi chắc rằng chẳng ai có thể. Và nếu như có, thì tôi, là người đầu tiên, không muốn làm bạn với họ.
Mà giờ, tôi cảm thấy đói dữ dội. Và trong hoàn cảnh hiện tại của tôi thì không có cách nào để có thức ăn. Do chẳng thể nào chống lại cái đói và cơn buồn ngủ, có lẽ là do cơ thể trẻ nhỏ của tôi. Thôi thì, nghĩ đến bản thân mình, Cùng lắm là chết! Tôi đã ăn hết cả một muỗng đầy
Mùi vị khá tốt. Theo ký ức của tôi thì thức ăn dành cho em bé rất nhạt nhẽo, nhưng tôi đoán do lưỡi của tôi cũng kém phát triển như tôi..
Bộ xương xoa đầu tôi, như để nói, "Ngoan lắm."
“Wah...?”
Vào lúc đó, tôi ngạc nhiên hiểu ra rằng. Vì phải cho gì vào miệng thì tôi mới nhận ra nó. Là tôi chưa mọc răng. Đó là lý do vì sao tôi cố nói chuyện nhưng chỉ phát ra những âm thanh vui nhộn.
Tôi hiểu rồi. Vì trẻ sơ sinh không có răng. Thì, tôi mới biết đó. Nếu tôi có kinh nghiệm nuôi trẻ, tôi có thể biết tôi đang ở giai đoạn phát triển nào. Aha! Không có răng, nhưng lại không cho bú, chắc tôi được vài tháng tuổi! Khoảng đó. Nhưng trong những ký ức cũ của tôi không tìm thấy được trải nghiệm gia đình ấm cúng. Chẳng có gì ngoài những ký ức khi trưởng thành.
Không nhiều nhặn gì. Và tôi nhận ra mình đang chìm đắm trong suy nghĩ
Tôi chỉ tích lũy được vài kiến thức vụn vặt và lịch năm trước khi qua đời.
--Tất nhiên.
Tôi đã chết.
Trước đó thực sự tôi chết rồi.
Cái ký ức mơ hồ hỗn loạn khốn kiếp, vẫn còn đeo bám trong tâm trí tôi.
Liệu nơi này có phải là vùng đất hỗn loạn, nơi tôi bị bao quanh bởi cái chết, là thế giới bên kia?
Liệu Chúa có tồn tại, phải chăng đây là sự trừng phạt của Ngài?
◆
Khoảng nửa năm trôi qua.
Tôi nói “khoảng” vì phải liên tục ngủ và thức dậy làm cho ngày ngày trôi qua một cách mơ hồ. Suy ra trẻ em cần rất nhiều thời gian để ngủ, sau khi thức dây thì đói bụng. Tôi có cảm giác đang chìm đắm trongg một giấc mộng hay ảo giác kéo dài và kỳ lạ, thế nên tâm trí tôi có thể tồn tại trong sự nhàm chán không ngừng trôi qua.
Về thông tin duy nhất mà tôi có thể có được lúc này đó là tình huống của tôi không phải là giấc mơ hay ảo giác. Nó rất thật và rõ ràng. Và tôi cũng chẳng thể hình dung được người nào đó bị gì mà gặp ảo giác được mấy xác chết thay tã cho họ.
Tôi buộc phải chấp nhận rằng tôi là một đứa trẻ sơ sinh không có bất cứ khả năng nào ngoài bò lung tung, và cả ngày được chăm sóc ba sinh vật undead.
Sau một thời gian, tôi bắt đầu hiểu được lời nói của họ. Đó là thuyết ngôn ngữ học -tên mẹ gì đó chả nhớ nổi- nói rằng rằng não của một đứa trẻ không phải là một khối đá hoàn toàn trống rỗng, mà thay vào đó là khả năng xây dựng và học ngôn ngữ từ những âm thanh xung quanh. Mặc dù những ký ức của tôi vẫn còn mơ hồ, có vẻ như tôi vẫn còn nhớ được một số kiến thức cũ của tôi..
"Ba ... Ba ..." Tôi đã cố gắng sử dụng lưỡi và cổ họng để nói một từ, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được các cơ quan này, vì vậy nó không được tốt lắm.
Tôi không thể cử động như cơ thể cũ trước khi chết. Cả hai đang vật lộn trong đầu tôi. Sức mạnh của lời nói, những gì đã đạt được trước đây, giờ lại phải vật lộn với nó. Ngoài ra,tôi đi vẫn còn chập chững.
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi sẽ như thế này mãi, không thể đi bộ hoặc nói chuyện thỏa thích? Điều đó ám ảnh tôi.
"Này này. Muốn ôm hả? " Dường như có thể cảm nhận được sự lo lắng của tôi, người phụ nữ xác ướp mỉm cười, như để trấn an tôi.
Bà mặc một bộ y phục cũ và xơ xác giống như bộ quần áo của các linh mục thời xua, và hai người kia gọi bà là Mary.
Mặc dù tôi có chút do dự, để đánh giá một người phụ nữ xinh đẹp, không tính khi là một xác ướp, tôi nghĩ cô ấy có thể là một quý bà xinh đẹp khi còn sống.Cô ấy có thân hình thon thả, cách cư xử lịch thiệp, mắt luôn luôn nhìn xuống. Da của cô ấy giống như vỏ cây chết, nhưng không có sẹo.Từ những điều đó tôi đi đến kết luận là cô ấy có nét mặt đẹp hoàn hảo khi còn sống.Với mái mái tóc bạch kim lượm sóng, mặc dù đã mờ dần theo thời gian, nhưng nó vẫn thật dày và lộng lẫy.
"Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài đi bộ một chút, thấy sao nào?"
Cô sẽ đưa tôi ra ngoài sao?!
"À, vậy là cười lên rồi sao." Cô ấy nói.Tôi luôn tò mò có gì bên ngoài...Ngôi đền nhỉ? (main không biết "nhà" đang ở là "nhà" gì)
Đúng vậy, với cơ thể này, tôi khó có thể tự đi và xem được. Tôi đã luôn chờ đợi một cơ hội để được đưa ra bên ngoài.
"Chúng ta đi thôi!" Cô ấy bế tôi lên. Tôi ngửi thấy một loại nước hoa bay bổng, nhẹ nhàng. Đó không phải là một mùi khó chịu. Hương gỗ? Giống như hương thơm mà các quý bà hay sử dụng.
Dễ chịu thật, cho phép tôi thưởng thức chút nhé.
Mary bế tôi trong vòng tay cô khi cô bước chậm rãi qua xuyên suốt ngôi đền với những tia sáng mờ ảo.
Nền nhà dạng ô gạch như bàn cờ. Những luồng sáng chiếu xuống từ những ô cửa sổ tròn to nằm cao trên trần của ngôi đền. Dọc theo bức tường là các hốc tối, tạo ấn tượng như một ngôi đền Nhật Bản, và bên trong hốc đó là những tác phẩm điêu khắc về (có thể là) những vị thần của đền thờ này.
Từng cái một, chúng lướt qua mắt tôi khi chúng tôi đang đi
Một bức tượng mô tả một người đàn ông với vẻ mặt trang trọng, còn trẻ, mang một thanh kiếm có hình dạng như một tia chớp ở tay phải và tay còn lại là một cán cân.
Một bức tượng khác là người phụ nữ oai nghiêm, mỉn cười dịu dàng, trên tay bế một đứa trẻ và một cành lúa gạo.
Một bức tượng một người đàn ông lùn, to béo, râu ria xồm xoàm, với một ngọn lửa phát ra từ phía sau, hai tay nắm chặt một cây búa và một cái kẹp.
Một bức tượng một người trẻ tuổi không rõ là nam hay nữ đang mỉn cười đáng yêu, tay cầm ly rượu và một số đồng vàng, xung quanh trạm khắc hình tượng như làn gió bao quanh.
Một bức phụ nữ trẻ mặc bộ quần áo mỏng ôm sát cuốn xuống eo , một tay cầm cung và một tay đưa tới chạm tay vào cái gì đó như thể là một nàng tiên.
Một bức tượng ông lão một mắt với vẻ ngoài thông thái đứng trước một cái gì đó như bia khắc chữ, hai tay cầm một cây gậy và một cuốn sách đang mở.
Có lẽ những bức tượng này là thần của tôn giáo nào đó. Bằng cách nào đó tôi có thể hiểu được được mỗi bức tượng đại diện cho một niềm tin nào đó
Nhưng cái kế tiếp tôi thực sự chẳng nhìn ra
Không có điêu khắc nền. Có lẽ là đại diện cho bóng tối chăng? Bức tượng được khắc với áo choàng có mũ chùm đầu che xuống ngang mắt. Với vẻ u ám lẫn không vui bao trùm nó.
Đặc điểm đáng chú ý nhất của nó đang giữ một cây gậy dài, cuối đầu gậy treo một cái lồng đèn. Thành thật mà nói, bức tượng này, làm tôi liên tưởng đến một thần chết.
Tôi cảm thấy như bị thu hút một cách kỳ lạ bởi cái lồng đèn đó.
Tất nhiên, không thể nào biết được suy nghĩ của đứa trẻ trong vòng tay của mình, Mary tiếp tục bước đi. Đôi mắt tôi đi theo nó cho đến khi khuất tầm mắt tôi.
Rồi mình sẽ xem kĩ hơn khi có cơ hội, tôi nghĩ vậy. Và cố gắng hết sức để tống khứ đi nỗi ám ảnh đó.
Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, ngày càng xa lỗ hổng ánh sáng phía trên vòm, xung quang càng lúc càng tối hơn, cho đến khi tôi khó có thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Ngoài những bước chân cô ấy vang lên trong bóng tối.
Một lúc sau, Mary dừng lại dưới một tường vòm chạm khắc hình cây nho, và đặt bàn tay lên một cái cửa sắt trông khá năng. Cùng lúc cánh cửa phát ra tiếng ồn ào ồn ào, là một tia sáng tràn vào khoảng trống, rồi từ từ mở rộng. Khi cửa mở đủ rộng, Mary bước qua nó.
"Ah ..." tầm nhìn của tôi được khai thông ngay lập tức.
Một làn gió mát thổi qua.
Một buổi bình minh, ánh sáng ban mai nhẹ nhàng xua tan sương mù dưới chân đồi. Một thành phố đá trải dài bên dưới chúng tôi, được xây bên bờ hồ rộng lớn. Như thời trung cổ, và rộng lớn. Tôi có thể thấy các tòa tháp cao và một đường thủy được thiết kế với những đường vòng đẹp đẽ.
Tất cả như một phế tích đã lâu đời.
Nhiều mái của các tòa nhà đã sụp đổ, và thạch cao trên các bức tường đã bị bào mòn, để lại các tòa nhà trong một trạng thái điêu tàn đến đáng thương. Cỏ trải rộng qua các khe hở trên các mặt đường của thành phố, và những cây nho xanh bám rêu vào các tòa nhà. Thành phố điêu tàn phủ một màu xanh mát, như thể nó đang thưởng thức một giấc ngủ yên tĩnh sau những sự kiện đã xảy ra ở đây.
Và ánh nắng ban mai nhẹ nhàng phủ lên tất cả.
Mắt tôi mở to. Một khung cảnh lộng lẫy kỳ diệu như vậy, làm chấn động tâm hồn tôi.
Tôi cảm thấy như gió đang lướt qua tôi, từ chân tới đầu. Rõ ràng đến không ngờ. Cơ thể của tôi, trên mỗi tế bào, đều cảm nhận được nó. Tôi cảm thấy như tôi đã nhớ ra điều gì đó rất quý giá, điều mà tôi đã quên từ lâu.
Và rồi vì một lý do nào đó, nước mắt tôi chảy ra. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng giữ chúng lại, nhưng vô dụng. Nước mắt cứ chảy ra từng giọt từng giọt.
Tôi đã sống một cuộc sống vô vọng và mờ ảo, và đã chết trong nó, chưa bao giờ thoát được nó. Vì vậy, Và khi tôi thức dậy trong thế giới này, tôi đã nghi ngờ rằng đây có thể là một sự trừng trị của Thượng Đế.
Nhưng đây không phải là hình phat.
Tôi chẳng biết đây là nơi nào. Và không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng tôi chắc chắn rằng: đây là ân huệ. Thật đấy, một ân huệ tuyệt vời. Một lòng tốt từ ai đó, người mà đã cho tôi thêm một cơ hội sau khi tôi đã ném nó đi một cách vô nghĩa. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây thực sự là một món quà ấm áp và hạnh phúc.
"Nó thật lộng lẫy, phải không, Will? Cậu bé đáng yêu của ta ... " Giọng nói của Mary.
William. Gọi tắt là Will. Đó là tên của tôi.
Đó là tên mà ba người họ đặt cho tôi.
Tên tôi trước khi chết đã trôi vào cõi vĩnh hằng. Giờ đây, nó là tên của tôi. Cơ thể nhỏ bé này là cơ thể của tôi. Cả hai tự dưng thuôc về tôi như thể nó đã như vậy và từ bao giờ.
"Ah ... Ah ..." Tôi cố gắng nói, và giọng tôi đầyđứt quãng. Tôi không quan tâm. Tôi đã buộc dây thanh nhạc chưa trưởng thành của mình phát tiếng ồn.
Tự nhủ với mình ... Lần này, tôi sẽ làm đúng *(ở đây có 2 nghĩa, 1 là nói được, 2 là sống tốt)
Vẫn còn nằm trong vòng tay của Mary, tôi đốt cháy với quyết tâm. Không có còn gì vướng bận trong suy nghĩ của mình. Tôi không cần biết thế giới này là gì, hoặc tại sao tôi được sinh ra ở đây. Nhưng tôi sẽ có đủ thời gian để hiểu những điều đó.
Kiến thức thưa thớt và chẳng có kỹ năng gì, nhưng quá đủ để trì trệ, tự kỉ rồi. Tôi không quan tâm nếu mình thất bại. Tôi không quan tâm nếu mình cẩu thả. Và tôi không quan tâm có bao nhiêu đống lầy mà tôi phải lội qua.
Lần này ... Lần này, tôi sẽ sống. Sống hết mình trong thế giới này! Tôi khóc với sự quyết tâm của chính mình.