Chap 9 dài nên mình chia ra làn 2 phần, đây là phần đầu nhe
Enjoy!
Trans/ Edit: Tâm vũ nương
____________________
Chị tôi, lấy cái cớ là "cho bả ăn bơ" vì không chịu giao tiếp bằng mắt khi chúng tôi đi ngang qua nhau trên hành lang, nắm tóc kéo tôi vào phòng mình, mở cửa và đẩy tôi vào.
Chịu đựng cơn đau nơi khuỷu tay của mình khi bị ném mạnh xuống sàn cứng, tôi ngước lên và thấy đám cạn bã mà chị tôi dắt theo, vui vẻ la hét những thứ thô tục nhằm vào tôi.
Căn phòng có mùi chua, như một bãi rác chất đầy chai bia và lon rỗng. Tôi cố gắng chạy, nhưng khi tôi quay gót toan đi thì một tên có đôi mắt chán nản và thiếu mất răng cửa sút vào cẳng chân, và làm tôi té xuống nền sàn. Còn bọn họ thì cười khúc khích.
Sau đó thì chúng bắt đầu đàn đúm bay nhảy như mọi ngày. Và tôi là trò tiêu khiển cho chúng.
Một tên trong đám đấy rót đầy tràn ly whiskey và bảo tôi nốc cạn nó ngay lập tức. Đương nhiên, tôi không có quyền từ chối, vì vậy tôi miễn cưỡng đi đến chỗ cái ly.
Sau đó, một con ả xịt nhiều nước hoa đến nỗi nó bốc mùi như một cái cây nhiễm sâu bệnh tuyên bố rằng đã hết thời gian và nháy mắt tên cạnh bên ả ta. Như hiểu ý, hắn ta kẹp chặt cả hai tay tôi ở sau lưng và ép tôi mở miệng còn ả đàn bà thì cứ thế đổ ồng ộc whiskey vào.
Tôi biết từ kinh nghiệm các lần trước rằng nếu tôi cứ cứng đầu từ chối nuốt cái thứ chất lỏng này thì một hình phạt tồi tệ hơn sẽ chờ đợi tôi. Nên tôi bỏ cuộc, và tu một hơi đầy whiskey ở trong khoang miệng mình.
Tôi tuyệt vọng cố không gào lên vì cảm giác nóng rát trong cổ họng mình và cái mùi kì dị như trộn lẫn của thuốc, gỗ và lúa mì. Còn bọn chúng thì cười ngặt nghẽo.
Bằng cách thần kì nào đó, tôi đã nốc cạn hết cả ly. Chỉ trong vòng mười giây, tôi cảm thấy buồn nôn dữ dội. Mọi thứ từ cổ họng đến dạ dày của tôi như bị đốt cháy, và các giác quan của tôi thì mụ mẫm đi và bắt đầu quay tròn, quay như thể ai đó đang nắm lấy đầu tôi và lắc mạnh.
Tôi đã bước một bước gần hơn đến ngộ độc rượu cấp tính. Và như thể thế là chưa đủ, tiếng ả đàn bà như tiếng chuông báo điềm gở ấy lại vang vọng bên tai tôi. "Yo! thêm ly nữa nào!" Rồi ả ta đẩy cái ly ra trước mặt tôi.
Tôi không còn sức để vùng chạy nữa và những cánh tay đang giữ chặt tôi sẽ không rung chuyển bất kể tôi vùng vẫy bao lần đi nữa. Rượu whiskey được đổ vào mồm, và tôi bắt đầu ho sặc sụa trong vòng tay đám thú vật.
"Uầy tởm lợm quá đấy", tên đang giữ tôi nói rồi thả tay và đẩy tôi ra. Vì mất cảm giác thăng bằng, tôi cảm thấy như mình đang bay lên trần nhà và dính chặt vào nó, nhưng thực tế chỉ là ngã xuống sàn.
Tôi tuyệt vọng trườn về phía cánh cửa mong bằng cách nào đó thoát ra được, nhưng tên nào đó đã túm lấy mắt cá chân của tôi và kéo tôi trở lại.
Chị gái tôi ngồi xổm cạnh tôi và nói, "Nếu mày có thể nhịn không nôn trong vòng một tiếng thì tao sẽ thả mày đi" Tôi đã định lắc đầu, vì biết rằng không thể nào tôi nhịn được, nhưng trước cả khi tôi định ra hiệu, mụ ta đấm vào bụng tôi. Mụ thậm chí không có ý định cho tôi cơ hội nào.
Tôi nôn ra ngay lập tức còn đám bọn chúng thì cười khoái trá.
Tiếp đến một con ả mập địt lùn tịt nói rằng tôi sẽ bị phạt vì đã thua trò chơi, lôi ra một cây súng chích điện và bật nó lên.
Âm thanh sẹt sẹt của tiếng tia lửa giống tiếng pháo đốt khiến tôi co rúm lại. Tôi biết trị số cơn đau nó có thể gây ra "tốt" hơn nhiều so với con ả mập đấy.
Không chần chừ, ả đặt điện cực vào cổ tôi, và một tiếng rít mà tôi không thể hình dung được là của mình thoát ra khỏi cổ họng.
Cảm thấy thú vị, ả bắt đầu chích điện lên nhiều nơi khác, nhằm vào các vùng da mỏng. Lần nữa. Và một lần nữa. Lại một lần nữa. Và một lần nữa.
Như thể để lấp đầy khoảng trống giữa những cơn đau đang gây ra cho tôi, cồn mang đến nhiều cơn buồn nôn hơn. Khi tôi mửa ra, bọn chúng la ó, và tôi đã phải chịu những đợt chích điện lâu hơn thông thường. (Nương: phạt do fmc nôn ra)
Nhưng như thế vẫn không đủ để tôi cảm thấy đau đớn. nhiêu đó vẫn không đủ để "hoàn tác".
Cảm giác quen thuộc là một điều đáng sợ; nhờ nó tôi đã có thể vượt qua sự đau đớn cùng cực như vậy.
Tôi làm rỗng đầu óc mình để chuẩn bị cho mọi đòn công kích, và thay vào đó tôi nhét âm nhạc vào trong cái đầu rỗng của mình. Trong khi chúng chì chiết tôi, tôi tập trung vào việc tái tạo chính xác âm điệu trong tâm trí của mình để làm các giác quan khác của tôi mờ dần đi.
Tôi sẽ đến thư viện vào ngày mai và nhồi vào đầu nhiều bản nhạc hơn, tôi quyết vậy.
Một thư viện nhỏ, buồn tẻ đã nằm khu vực này trong hơn ba thập kỷ, nó có rất ít sách, nhưng lại có nhiều bài nhạc, và tôi hầu như hàng ngày đều lắng nghe sự lựa chọn của người thủ thư trong góc nghe nhạc.
Lúc đầu, tôi thích loại nhạc sôi động để cố thổi bay đi những nỗi buồn của mình. Nhưng tôi sớm nhận ra rằng điều hiệu quả nhất để đối phó với sự đau đớn không phải là ca từ hoàn hảo hay một giai điệu ấm cúng, mà là "vẻ đẹp thuần khiết", và vì thế sở thích của tôi đã chuyển sang những bài hát nhẹ nhàng hơn.
Các bài nhạc mang "đầy ý nghĩa" và "sự an ủi" rốt cuộc sẽ bỏ bạn lại phía sau. Ca từ "đẹp đẽ" sẽ không bao giờ sưởi ấm bạn, nhưng nó (Nương: vẻ đẹp thuần khiết) sẽ vẫn ở đó. Ngay cả khi lúc đầu tôi không hiểu, nó sẽ đợi ở đó kiên nhẫn chờ đợi ở đó cho đến khi tôi thông suốt.
Đau đớn đã phá đi những cảm xúc tích cực, nhưng tuyệt nhiên nó không cướp đi cảm quan sắc đẹp của bạn. Thực tế, nỗi đau chỉ làm cho vẻ đẹp rõ ràng hơn. Bất cứ điều gì mà nó không hiểu thấy một cách đúng đắn thì chỉ là sự bắt chước vẻ đẹp đích thực. Chỉ là một bài nhạc có vẻ vui, chỉ là những quyển sách có vẻ thú vị, chỉ là những bức tranh có vẻ sâu sắc – chúng không thể dựa vào một nhúm, vậy giá trị thật sự của chúng là như thế nào?
Như Pete Townshend đã nói, "Rock and roll sẽ không giải quyết vấn đề của bạn, nhưng nó sẽ cho phép bạn vui vẻ nhảy nhót giẫm đạp lên chúng" (Dance all over them @@ đến giờ vẫn kb dịch kiểu nào cho cái cụm này)
Thật vậy, các vấn đề của tôi sẽ không được giải quyết. Đó là bản chất sự cứu rỗi của tôi. Bất kỳ ý nghĩ nào có chứa điều kiện tiên quyết để giải quyết mọi vấn đề đó, tôi không tin. Nếu không có thứ gì cần phải hoàn thành, thì sẽ chẳng có thứ gì được hoàn thành.
Hãy quên đi sự "nhẹ nhõm" như vịt con xấu xí trở thành một con thiên nga xinh đẹp. Như tôi nghĩ, vịt con xấu xí sẽ trở nên hạnh phúc nhưng sẽ vẫn còn lại sự xấu xí. (Nương: xấu xí khi không là chính mình?)
Mất bao lâu? Có thể phải mất vài phút, có thể là vài giờ.
Dù thế nào, khi tôi tỉnh lại, chị gái tôi và đám bạn của chị ta đã đi mất. Tôi đã chịu đựng được sự dày vò của chúng thêm một ngày nữa. Tôi đã chiến thắng.
Tôi đứng dậy và đi vào bếp, súc miệng bằng hai cốc nước, sau đó đi vào nhà vệ sinh để nôn thêm lần nữa. Tôi đang đứng trước bồn rửa để đánh răng.
Trong gương tôi nhìn thật kinh khủng. Mắt tôi có các tia máu màu đỏ, mặt thì nhợt nhạt, và áo sơ mi của tôi dính các vết bẩn của whisky, bãi nôn và máu.
Tôi tự hỏi là mình đã chảy máu lúc nào và kiểm tra thương tích của bản thân, nhưng vẫn chưa tìm ra. Nhưng khi tôi bắt đầu đánh răng, tôi nhận ra tôi đã cắn vào má trong khi bị tấn công bằng súng điện. Bàn chải đánh răng của tôi đã chuyển màu đỏ tươi.
Bốn giờ sáng, tôi đi lấy aspirin (Nương: thuốc hạ sốt và giảm đau) và thuốc chữa đau dạ dày từ kệ trong phòng khách, thay đồ ngủ, và nằm xuống giường.
Cho dù tôi bị thương đến đâu thì cũng không có gì thay đổi vì ngày mai sẽ là một ngày đi học bình thường. Tôi phải để cơ thể mình ít nhất được nghỉ ngơi.
Tôi lấy con gấu bông từ dưới gối của mình và ôm nó. Tôi thậm chí từng nghi ngờ cái phương pháp như thế này có thể giúp tôi tự an ủi bản thân không. Trái lại nó thật sự làm tôi kinh ngạc.
Nhưng tôi nghĩ mọi thứ vẫn nên tiếp tục như vậy. Khi mà tôi luôn tìm kiếm một cái ôm dịu dàng, tôi cũng biết rằng không ai sẽ làm điều đó cho tôi.
Trường cao trung công lập có cảm giác cô lập vì những cái cây rậm rạp xung quanh ngôi trường, và không phải ngôi trường tôi nhập học một cách tự nguyện.
Tôi hy vọng sẽ theo học tại một trường tư thục địa phương, nhưng mẹ tôi khăng khăng rằng phụ nữ không cần học hành nhiều làm gì và bố dượng của tôi tuyên bố rằng sẽ chẳng sự thay đổi dù tôi theo học ở trường cao trung nào và từ chối cho phép tôi dự thi ở bất cứ chỗ nào khác ngoài trường công lập có tuyến xe buýt công cộng duy nhất đi từ nhà.
Tiếng chuông báo vô học luôn bị lờ đi khi nó vang lên và tiếng nói chuyện vẫn thuyên thuyên khắp lớp học. Các buổi học thì chẳng có bài kiểm tra nào có giá trị, chỉ đến buổi trưa, một phần ba số học sinh đã trốn về sớm.
Có hàng trăm đầu lọc thuốc lá phía sau phòng thể chất, và khoảng một tháng một lần, có ai đó sẽ bị bắt hoặc có thai và nghỉ học; đó là loại trường học như thế đấy.
Nhưng tôi tự nói với mình rằng tôi phải biết ơn vì sau tất cả, tôi vẫnđược học ở trường cao trung. Một số đứa trẻ thậm chí còn không có được một nền giáo dục trung học thích đáng.
Các tiết học buổi trưa bắt đầu. lớp học rất ồn ào, tôi không thể nghe được những gì giáo viên nói, và khi tôi bắt đầu tự đọc sách giáo khoa thì có thứ gì đó đập vào vai tôi từ phía sau.
Một túi giấy vẫn còn vài thứ bên trong. Một ít cà phê bay ra và để lại vệt đen lên vớ của tôi. Có tiếng cười cợt nhưng tôi thậm chí không quay lại.
Trong tiết học, họ sẽ không làm gì tệ hơn thế. Nếu ném túi giấy vào tôi là tất cả những gì họ làm, tôi có thể bỏ qua nó và tiếp tục học.
Tôi đột ngột ngước lên và giao tiếp bằng mắt với giáo viên. Một phụ nữ trẻ, ở cuối tuổi đôi mươi. Cô ấy cũng đã nhìn thấy cái túi giấy, nhưng cô ấy giả vờ không biết.
Nhưng tôi không đổ lỗi cho cô ấy vì điều đó. Tôi cũng không thể làm gì cho cô ấy nếu cô ấy trở thành mục tiêu của đám học sinh. Chúng tôi chỉ có thể tự lo cho bản thân mình
Sau giờ học, tôi đi thẳng đến thư viện thành phố. Tôi muốn nghe nhạc, đúng vậy, nhưng tôi cũng muốn nhanh chóng đến một nơi nào đó yên tĩnh để ngủ.
Thật lúng túng khi sử dụng thư viện như một quán cà phê truyện tranh, nhưng tôi không biết bất cứ nơi nào khác mà tôi có thể yên ổn ngủ.
Ở nhà, bố hay chị tôi có thể đánh thức tôi dậy và đánh tôi bất kì lúc nào, và trong lớp học, nếu tôi bất cẩn gục đầu lên bàn, ghế của tôi có thể bị kéo ra và rác sẽ đổ thành đống trên đầu tôi.
Tôi không thể ngủ ở những nơi thế, vì vậy tôi ngủ trong thư viện. May mắn thay, những loại người muốn làm hại tôi không ở gần đó. Thêm vào đó, tôi có thể đọc sách và thậm chí nghe nhạc. Một phát minh tuyệt vời, đó là thư viện.
Thiếu ngủ về cơ bản làm con người yếu đí. Chỉ cần giảm đi một nửa số thời gian ngủ sẽ làm giảm đáng kể sức sự chịu đựng của tôi đối với cơn đau thể xác, sự lăng mạ bằng lời nói và sự lo lắng về tương lai.
Nếu tôi bị buộc phải bỏ dù chỉ một giấc ngủ, sẽ tốn rất nhiều thời gian và nỗ lực để trở lại với vẻ cứng rắn như mọi khi Không, nếu tôi không cẩn thận, có lẽ tôi sẽ không bao giờ trở lại như cũ.
Tôi phải mạnh mẽ và kiên cường. Vì vậy tiếp tục ngủ là điều thiết yếu. Bất cứ ngày nào tôi không thể ngủ được nhiều hơn bốn giờ ở nhà, tôi ngủ ở thư viện.
Tôi không thể nói chiếc ghế sần sùi trong phòng học riêng thoải mái để ngủ, nhưng đó là nơi chỉ một và duy nhất tôi có thể ở. Trong giờ mở cửa 9 giờ sáng đến 6 giờ tối.
Sau khi nghe một số bài hát nhẹ nhàng, tôi lấy ra cuốn “trở lại chốn xưa” của John Irving (Nương: The Cider House Rules, có phim nữa nhé) và đọc nó. Cơn buồn ngủ của tôi đạt đỉnh điểm chỉ sau khi đọc được vài trang.
Thời gian trôi qua nhanh như thể ai đó đã lấy trộm nó, và người thủ thư lắc vai tôi để nói với tôi rằng thư viện đã đóng cửa vì đã đến đêm.
Hơi cồn từ hôm qua cuối cùng đã rời khỏi tôi, và cơn đau của tôi đã dịu lại. Tôi gật đầu với cô ấy, đặt cuốn sách trở lại kệ, và rời khỏi thư viện.
Trời tối đã hoàn toàn tối khi tôi đi ra. Vào tháng mười, mặt trời bắt đầu lặn rất sớm.
Trên đường về nhà, cơn gió lạnh buốt làm tôi rùng mình, và tôi nghĩ về thứ như tôi đã luôn nghĩ về:
Liệu lá thư có đến vào hôm nay không? (Nương: đọc đến đây thấy nhoi nhói )
Đã 5 năm kể từ khi chúng tôi trở thành bạn qua thư. Trong thời gian đó, môi trường xung quanh tôi thay đổi rất nhiều.
Bố tôi chết vì đột quỵ, và vài tháng sau đó, mẹ tôi cưới người đàn ông bây giờ là bố dượng của tôi. Tên họ đã đổi từ "Hizumi" thành "Akazuki", và tôi có một người chị gái hơn tôi hai tuổi.
Ngay khi tôi nhìn thấy người đàn ông mà mẹ tôi nói với tôi rằng bà ấy muốn kết hôn vào mùa xuân năm đầu tiên của trung học, tôi đã tiên đoán rằng cuộc sống của tôi sẽ bị phá hủy hoàn toàn, và tôi tự nghĩ rằng "Mình đang phải chịu một số phận bi đát."
Mỗi yếu tố tạo nên ông ta làm tôi có cảm giác có điều chẳng lành.Trong khi tôi không thể diễn tả thành lời vì sao tôi cảm thấy cái điềm xấu đó, sau 17 năm cuộc đời, tôi không cần phải nói "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ gọi ông ta là một người xấu" hoặc "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nói ông ta một người tốt ". Chỉ bằng cái liếc mắt, ông ta rõ ràng là một người xấu. Đó là những hiểu biết tích lũy trong tiềm thức đã nói với tôi.
Tại sao mẹ tôi lại chọn tên "bệnh tật" này, trong tất cả mọi người?
Đúng như tôi đã tiên đoán, bố dượng của tôi là một ví dụ điển hình của loại người mang đến những điều tệ hại (Nương: chơi chữ, ở trên gọi ông bố là plague-carrier, ở dưới nói ổng là bringer of ills, bệnh ở đây là nhân cách chứ không phải thể chất). Ông ta cảm thấy mình kém hơn về vị thế xã hội, nên sẽ nắm ngay lấy cơ hội để gây tổn thương lên người khác để che đậy cho điều đó.
Ngoài ra, ông ta là một kẻ hèn nhát, vì vậy ông ta chỉ nhắm vào những kẻ yếu hơn mình. Ông ta sẽ mắng nhiếc các nhân viên dịch vụ vì "cung cấp dịch vụ chưa đủ" và yêu cầu họ phải nói tên mình ra để mà sỉ nhục họ; hoặc khi phần đuôi xe chạm vào ông ta , ông ta sẽ buộc cả gia đình phải xuống xe và xin lỗi ngay trên đường phố.
Tuy nhiên, ông ta có vẻ như tin rằng những hành động đó là "ra dáng đàn ông" và ông ta đang giúp đỡ họ.
Phần đáng lo ngại nhất là mẹ tôi, ít nhất, có vẻ như đã bị mê hoặc bởi ý tưởng "tính đàn ông" của ông ta thứ được thúc đẩy do nhận thức của lão về sự thấp kém hơn. Ông ta thật sự, thật sự ngoài tầm giúp đỡ.
Là một người nghĩ theo cách đó, bố dượng của tôi tin rằng sử dụng bạo lực để đảm bảo vị trí của ông ta - trụ cột của gia đình là một yếu tố thiết yếu của phẩm chất quý ông.
Các yếu tố khác là gì? Bia, thuốc lá, cờ bạc. Ông ta tôn sùng chúng như những biểu tượng của sự nam tính. Có lẽ ông ta muốn thêm "phụ nữ" vào danh sách, nhưng than ôi, không có yếu tố nào về "phẩm chất quý ông" của ông ta sẽ làm cho bất kỳ phụ nữ nào – ngoại trừ mẹ tôi - đến gần ông ta.
Có thể ông ta nhận thức được điều này, thỉnh thoảng ông lặp đi lặp lại, dù không ai hỏi, một cái gì đó giống vầy: "Yêu một người vợ và duy nhất của tôi làm cho tôi cảm thấy mình có cái gì đó để sống. Trong khi thật sự, tôi có vô số cơ hội để đi theo đuổi các phụ nữ khác, nhưng tôi không có hứng thú với ai cả. "
Và dĩ nhiên, khi những lời này khó mà thốt ra từ miệng ông ta (Nương: ý là ổng đang không vui), ông ta sẽ đánh mẹ tôi.
Tôi đã cố can thiệp vào sự bạo lực này nhiều lần, nhưng mẹ tôi nói với tôi, "Kiriko, làm ơn đừng lên tiếng. Mọi thứ trở nên phức tạp hơn khi con bị đánh đồng . "
Sau khi bà ấy nói vậy, tôi chỉ có thể đơn giản đứng sang một bên và xem.
Trong bất kỳ trường hợp nào, đó là sự lựa chọn của mẹ tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là xem nó diễn ra.
Một ngày nọ, khi tôi ở riêng với bà ấy, tôi đã hỏi "Mẹ có nghĩ đến việc ly hôn không?"
Nhưng bà ấy nói những điều như "mẹ không muốn gây rắc rối cho ông bà" và "mẹ sẽ trở nên vô vọng nếu không có người đàn ông đó", thậm chí còn kết thúc bằng câu "Chúng ta ai cũng có lỗi".
Một chuyến đi với toàn những từ mà tôi không muốn nghe, tôi nghĩ.
Bạo lực của bố dượng cũng dần dần nhằm đến tôi, con ghẻ của ông ấy. À thì, đó là dòng chảy tự nhiên của sự vật.
Ông ta đánh tôi vì những lý do nhỏ nhặt nhất, như về nhà hơi muộn hoặc về nhà sớm. Hành động của ông từ từ leo thang, cho đến một ngày bố dượng say xỉn của tôi đẩy tôi xuống cầu thang.
Nó không nghiêm trọng như đáng ra nó phải thế, vì tôi không bị thương ở bất kỳ chỗ quan trọng nào, nhưng vụ việc đó khiến mẹ tôi tức giận, và ngày hôm sau, bà ấy gợi ý ngắn gọn về ý định ly hôn.
Đúng vậy, chỉ là một gợi ý. Vì cảnh giác về sự tức giận của chồng mình, bà ấy cẩn thận không nói "ly hôn".
Bà ấy chỉ nói đơn giản: "Nếu ông còn tiếp tục đối xử với Kiriko và tôi như thế này, tôi có thể sẽ phải sử dụng vài biện pháp của riêng tôi."
Và bà ấy không được phép nói thêm gì nữa. Bố dượng tôi cầm một cái ly gần đó và ném nó vào cửa sổ.
Vào lúc đó, tôi đang ở trong phòng đọc sách tham khảo. Khi tôi nghe thấy tiếng cửa sổ vỡ vụn, tôi dừng bút, và tôi do dự tự hỏi là mình có nên đi kiểm tra phòng khách không.
Ngay lúc đó, cánh cửa bật mở và bố dượng của tôi chạy vào. Tôi gần như rít lên, và tôi nghĩ rằng tôi nên – tôi nên hét to nhất có thể.
Có lẽ sau đó một ai đó trong khu phố đã nghe và chạy đến. ... Dĩ nhiên tôi đang nói đùa.
Mẹ tôi đi theo phía sau nức nở "Dừng lại, con bé không liên quan gì đến chuyện này," nhưng ông ta cứ bất chấp đánh tôi. Tôi ngã khỏi ghế của tôi và đập đầu vào bàn.
Lúc đó tôi không nghĩ gì hơn ngoài "Tuyệt thật, ông ta thậm chí còn không cho mình yên ổn học hành". Dù thích hay không, khi nhìn thấy bạo lực gia đình mỗi ngày đã khiến tôi quen với nó.
Nhưng khi ông ta đánh tôi lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, một sự sợ hãi khinh khủng xuất hiện trong thâm tâm tôi. Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm nó.
Tôi đột nhiên nghĩ. Nếu người đàn ông này không biết bất cứ giới hạn nào thì sao?
Tôi bắt đầu khóc ngay lập tức, và cơ thể tôi run lên. Những giọt nước mắt chảy ra đó là để than khóc cho tôi vì đã dự đoán được tấn bi kịch trong những tháng tới.
Mẹ tôi vẫn cố giữ tay bố dượng tôi, nhưng với sự khác biệt hoàn toàn về sức mạnh, bà ấy nhanh chóng bị gạt đi.
"Đó là lỗi của mày," ông nói. "Tao không làm điều này vì tao muốn. Nhưng nếu mày biến tao thành thằng ngốc, tao cũng sẽ làm như thế với mẹ mày. Tất cả là lỗi của mày…"
Tôi không biết ông ta đang nói gì. Nhưng bằng cách nào đó tôi hiểu lý do ông ta đánh tôi, thay vì mẹ tôi, người mà sự giận dữ của ông ta hướng vào. Điều này hiệu quả hơn là nhắm trực tiếp vào bà ấy.
Tôi đã bị đánh gần hai giờ đồng hồ. Và như ông ta muốn, mẹ tôi không bao giờ nói về ly hôn nữa.
Như thể hài lòng với điều đó, nó dẫn đến hệ quả là khi tôi không nghe lời ông ta, ông ta đánh mẹ tôi, và khi mẹ tôi không nghe lời ông ta, ông ta đánh tôi.
Sự cứu rỗi duy nhất của tôi là mối quan hệ thư từ với Mizuho. Nếu có thời điểm nào đó có thể ca ngợi trong cuộc đời tôi, đó là lúc tôi kéo Mizuho vào và trở thành bạn qua thư với tôi.
Tôi đã chờ đợi cơ hội của mình kể từ ngày học mùa thu năm lớp 6 khi giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi nói với chúng tôi rằng cậu ấy sẽ chuyển trường.
Nhưng thật là hèn nhát làm sao, thật khó để thực hiện bước đầu đó, và cuối cùng tôi đã không thể đưa ra chủ đề trở thành bạn qua thư cho đến ngày cuối cùng của cậu ấy.
Nếu tôi không dùng đủ sức ép, và cả sự dũng cảm nữa, thì nó đã không kết thúc bằng việc trao đổi thư từ với Mizuho, tôi không có gì để sống vì và có thể đã chết ở tuổi 13 hoặc 14. nên tôi đã ca ngợi chính mình trong quá khứ.
Nói thật ra thì, sự “trao đổi thư từ” mà tôi nói đến có lẽ hơi khác so với những gì mà hầu hết mọi người nghĩ.
Trong những bức thư của tôi, tôi đã không viết cho Mizuho một cách buồn thảm về việc tôi đã sống trong sợ hãi với bố dượng, chị gái và trường học như thế nào để cậu ấy an ủi tôi.
Tôi đã viết những điều đã xảy ra trong vài tháng sau khi bắt đầu (Nương: ý là viết sự thật ấy), nhưng khi bố dượng tôi đến và mọi thứ thay đổi hoàn toàn, thay vào đó, tôi bắt đầu nói dối về mọi thứ.
Nó không có nghĩa là tôi không có mong muốn kể lể và khóc lóc, và để Mizuho an ủi tôi. Nhưng tôi sợ rằng bản thân mình thay đổi cũng sẽ thay đổi cậu ấy.
Nếu tôi viết về những gian khổ của mình một cách chính xác trong thư, Mizuho sẽ lo lắng cho tôi và cẩn thận lựa chọn các chủ đề không gây tranh cãi, sẽ không còn nói nhiều về những sự kiện tích cực trong cuộc sống của cậu ấy.
Sau đó, thư từ của chúng tôi sẽ bị biến thành thành một hình thức tư vấn bằng văn bản.
Tôi không muốn điều đó. Vì vậy, tôi đã tạo ra một "Hizumi Kiriko" hư cấu. Bố tôi đã chết, mẹ tôi tái hôn với người đàn ông tồi tệ nhất còn sống, và đang bị bắt nạt một cách kinh khủng ở trường, tôi không đả động gì đến nó.
Tất cả những gì Akazuki Kiriko đang gặp phải, không liên quan gì tới Hizumi Kiriko. Hizumi Kiriko là một cô gái sống một cuộc sống bình thường là một cuộc sống trọn vẹn, là người cũng có thể suy nghĩ về hạnh phúc mà cô đã được ban cho.
Tôi tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi khi trở thành cô ấy để viết những lá thư. Khi mà tôi đang viết câu thứ hai, tôi hoàn toàn có thể đảm nhận vai trò của Hizumi Kiriko.
Khi những tiểu tiết mà tôi đã nói dối thành gợi ý sự thật chất đống lên, tôi cảm thấy mình đang sống hai cuộc sống cùng một lúc.
Trớ trêu thay, cuộc sống hư cấu của tôi nhanh chóng chiếm lấy cuộc sống của tôi. Nếu, ví dụ, tôi viết thư từ quan điểm của cả Hizumi Kiriko và Akazuki Kiriko, và yêu cầu những người lạ hãy đoán rằng đâu là mô tả một cuộc sống có thật, tôi sẽ mong đợi chín trong số mười chọn Hizumi Kiriko.
Đó là quy mô mà tôi đã nghiên cứu trong tiểu thuyết hư cấu (Nương: ý là tạo ra 1 Kiriko nữa và những chuyện mà main nữ viết qua thư giống như một cuốn tiểu thuyết ấy) và xa vời với thực tế của tôi. Những ngày không hồi kết của sự lạm dụng. Nếu có sự thay đổi nhỏ nhoi nhất, có thể sẽ cảm thấy nó thật hơn.
Tôi yêu Mizuho.
Tuy nhiên, tôi đã cảm thấy thật kì lạ vì đã "yêu" một người mà tôi đã không gặp trong năm năm chỉ đơn giản bởi vì cậu ấy và tôi hòa hợp với nhau. Điều gì làm tôi có một cảm xúc mạnh mẽ với người nhận thư của tôi, người mà khuôn mặt của cậu ấy mà giờ tôi khó có thể hình dung ra được nữa?
Có khả năng là bởi vì không ai khác có thể giữ vị trí đó, tôi không có lựa chọn nào trong tình yêu ngoài cậu ấy, là người mà tôi không đủ bằng chứng để phủ nhận.
Cũng có thể vì chúng tôi thực sự không nói chuyện nhièu với nhau ngoài các lá thư, vì vậy tôi chỉ nhìn thấy mặt tốt của cậu ấy.
Tuy nhiên, tôi đã bị thuyết phục một cách lạ kì. Mizuho là người duy nhất trên thế giới mà tôi có thể cảm nhận được.
Không có cơ sở, nhưng cũng không cần. Tôi không bao giờ muốn cảm xúc của riêng tôi bị chứng minh bằng vũ lực hoặc giải thích một cách logic.
Rơi vào lưới tình không cần yêu cầu giải thích bất cứ điều gì cho người đó. Nếu ai đó cảm thấy rằng điều đó là cần thiết, tôi ngờ rằng họ coi tình yêu của họ như một thứ phương tiện thay vì sự kết thúc. (Nương: tui cũng không hiểu @@)
Tâm trí của tôi, luôn khó khăn để ghi nhớ, nên tôi quyết định tạo ra một Mizuho tưởng tượng dựa trên những lá thư, chữ viết tay, và giấy mực của cậu ấy.
Theo trí tưởng tượng của tôi, cậu ấy đã rất cao sau khi tốt nghiệp cấp ba, và bây giờ có lẽ cao hơn tôi một cái đầu. Một chiều cao khác biệt để ôm. (Nương: ara ara~)
Dù cho những niềm vui được nhắc nhiều trong thư của cậu ấy, tôi tưởng tượng nếu chúng tôi gặp nhau, cậuu ấy thậm chí sẽ vô cùng ngượng để nhìn vào mắt tôi và sẽ tệ ở khoảng ăn nói. Đôi khi, nó sẽ làm cậu ấy nói ra những điều gây ngạc nhiên với tôi mà không do dự.
Thông thường,cậu ấy có biểu hiện ảm đạm, và cách nói của cậu ấy, theo cách tốt nhất được gọi là bình tĩnh còn theo cách tệ nhất là hờ hững nhưng nụ cười thỉnh thoảng của cậu ấy vẫn sẽ như khi cậu 12 tuổi.
Nó sẽ làm tôi ngạc nhiên khi nó xuất hiện, đó là một nụ cười đáng yêu.
Đó là Mizuho tôi tưởng tượng. Tôi đã sốc khi nhận ra khi chúng tôi gặp lại nhau gần đây, những dự đoán của tôi về điều đó đều chính xác, nhưng đó là chuyện của sau này.
Khi tôi về nhà, tôi không kiểm tra hộp thư, mà là bên dưới bức tượng con cú ở cửa trước. Tôi đã thu xếp với người đưa thư thân thiện rằng ông ấy sẽ để bất kỳ lá thư được gửi bởi Yugami Mizuho vào đó .
Tất nhiên, không phải lúc nào cũng là người đưa thứ đó, nên thành ra một vài ngày lá thư sẽ nằm trực tiếp trong hộp thư.
Tôi nhìn kĩ phía dưới con cú và không thấy lá thư nào. Thở dài, tôi mở cửa. Tôi nhanh chóng hối hận. Tôi nên đã kiểm tra bên trong đầu tiên.
Bố dượng của tôi vừa mới chỉ đặt cặp sách, và đang cởi giày giữ chừng.
"Con về rồi đây," tôi nhẹ nhàng lên tiếng. Ông nhanh chóng quay lưng lại với tôi và nhét một cái gì đó vào túi áo. (Nương: ôi)
Tôi bị cuốn vào hành động đó. Nó cho tôi một cảm giác xấu.
"Này," ông ta trả lời. Giọng vô cùng lúng túng, tôi tự nghĩ. Giống cách một tên tội phạm trả lời. Sự lo lắng của tôi đã tăng lên.
Tôi liều lĩnh hỏi, "ừm, liệu bố có đang giấu gì không?"
"... Hmm?"
Tông giọng của ông ta um ám ngay lập tức. ông ta lấy thế tấn công, và hít một hơi thật nhanh như thể chuẩn bị để hét lên bất cứ lúc nào.
Điều này đã nói với tôi một cách không nghi ngờ gì rằng ông ta đang cảm thấy có lỗi về thứ gì đó. Và cũng không nghi ngờ gì với thứ mà ông ta giấu trong túi. Một người đàn ông vô liêm sỉ như ông ta không có lý do nào khác để giấu thứ chỉ là thư.
"Đó là thứ được gửi cho tao," ông ta tuyên bố một cách áp bức. "Mày tốt nhất là nên cẩn thận mồm miệng của mình đi."
Hình dung ra rằng tôi sẽ chỉ nhận được câu trả lời vòng vo tam quốc nếu tôi hỏi gián tiếp, nên tôi đã thẳng thắn.
"Trong trường hợp đó, bố có thể cho con xem không? Chỉ một giây thôi."
Khuôn mặt ông ta ngay lập tức thể hiện sự hoảng hốt. Nhưng cũng nhanh như lúc như nó xuất hiện, thay vào đó nó chuyển sang giận dữ.
Đó là một trong những tín ngưỡng của ông ta, rằng thắng lợi trong những tình huống này sẽ thuộc về người đầu tiên có được ưu thế và la hét người khác. Và quả thực, điều đó đã có hiệu quả, khi người kia yếu hơn và không thể làm gì ông ta.
"Mày nghĩ mày là ai?", ông ta gầm lên, đến gần tôi. Tôi ngửi thấy mùi mỡ. Rồi ông ta nắm lấy cổ áo tôi và đánh nhẹ vào má tôi.
Tuy nhiên, với điều đó tôi đã có thể xác nhận có một phong thư trồi ra một chút khỏi túi của ông ta. Từ màu xám, loại giấy chất lượng cao và địa chỉ được viết bằng tay, tôi nhận ra nó giống như một lá thư từ Mizuho.
Ông ta để ý đến chỗ tôi đang nhìn, buông cổ tôi ra và đẩy tôi đi.
"Đừng có phủi đi may mắn của mày," ông ta nói với tôi khi ông ta đi lên cầu thang. Tôi cố đuổi theo ông ta, nhưng chân tôi không cử động. Cơ thể tôi biết vô nghĩa thế nào khi chống lại người đàn ông đó.
Tôi đổ sập xuống sàn. Ông ta là người duy nhất mà tôi không muốn cho biết về nó.
Ông ta tự khóa mình trong phòng và đọc qua bức thư mà Mizuho viết cho tôi. Và ông ta cười khúc khích khi biết một điểm yếu mới của tôi.
Ông ta luôn luôn như vậy. Tôi không biết tôi có nên gọi ông là peeping tom (Nương : thị dâm – nhìn trộm hoạt động riêng của người khác) không, nhưng bố dượng của tôi muốn biết tất cả bí mật của gia đình mình. Là một nhà vô địch về sự nam tính, dường như ông ra thích thú với những thứ trong lĩnh vực tin đồn.
Bất cứ khi nào mẹ tôi nhận được một cuộc gọi, ông ta bắt bà ấy báo cáo về nó. Ông ta cũng tự tiện mở bất kỳ và tất cả các thư. Bất cứ khi nào ông ta có cơ hội, ông ta sẽ lén nhìn trộm vào điện thoại di động (mặc dù tôi không được tặng một cái nào, nên đó không phải là nguy hiểm mà tôi phải trải qua). Và tôi đã nhìn thấy ông ta lẻn vào phòng của tôi để lục lọi ngăn kéo hơn hai lần.
Và giờ đến chuyện này. Tôi phải đồng ý cho ông ta đọc lá thư dù tôi không muốn. Không có gì đáng xấu hổ được viết ra ở trong thư cả.
Ngoài sự thật rằng tôi đã liên tục nói dối, mối quan hệ của chúng tôi hoàn toàn trong sáng. Nên không có gì phải lo lắng về việc nó bị đọc cả.
Điều mà tôi lo sợ lúc này là bố dượng tôi, để che giấu sự thật là đã đọc thư được gửi cho tôi, sẽ vứt bỏ bằng chứng ở đâu đó như ở ga tàu hoặc một cửa hàng tiện lợi.
Chỉ cần tưởng tượng điều đó làm mạch tôi đập thình thịch. Những lá thư đó là kho báu của tôi. Tín ngưỡng của tôi. Cuộc sống của tôi. Mất một lá thư nào còn đau khổ hơn cả việc bị thiêu sống.
Khi bố dượng của tôi đi làm vào ngày hôm sau, tôi bỏ tất danh dự và xấu hổ để đào bới mọi thùng rác khắp nhà. Sau đó, tôi lấy đèn pin và lục lọi tất cả thùng rác dọc theo đường đi làm của ông ta.
Trong nhà vệ sinh của một cửa hàng tiện lợi kế công ty của ông ta, tôi tìm thấy bao thư bị vò nát màu xám nhạt.
Nhưng toàn bộ nội dung quan trọng đều không thể tìm thấy.
Nếu sự việc đó chỉ xảy ra một lần duy nhất, thì tôi có thể chấp nhận việc nó bị mất. Tôi chỉ cần viết rằng tôi đặt nó trong túi để đọc nó ở nơi khác và bị mất nó trên đường đi.
Nhưng tôi chắc chắn rằng sau sự việc này, bố dượng của tôi sẽ cảnh giác với hộp thư và khu vực xung quanh.
Và khi ông ta tìm thấy một lá thư gửi cho Hizumi Kiriko, ông ta sẽ vui vẻ nhét nó trong túi, đắm chìm trong sức mạnh của bản thân khi ông ta đọc nó trong bí mật, sau đó vò nó lại và vứt nó ở đâu đó trên đường đi làm.
Trao đổi thư từ sẽ khó khăn hơn nhiều, tôi nhận ra.
Tại sao tôi không thể "hoãn lại" được sự kiện bố dượng tôi tìm thấy bức thư?
Tôi chắc chắn nó phải có liên quan đến cảm giác tội lỗi mà tôi cảm thấy khi tiếp tục lừa dối Mizuho.
Mối quan hệ này là không lành mạnh, nó nên được chấm dứt, và có lẽ sự việc này sẽ là một cơ hội tốt để từ bỏ nó.
Bằng việc cảm thấy như vậy cho dù chỉ một giây, ước muốn của tôi đã mất đi sự thanh khiết và sức mạnh, và "sự trì hoãn" cho sự kiện đó đã trở nên rất khó khăn.
Cảm giác về những điều tồi tệ luôn xảy đến với bạn cùng một lúc có thể là một ảo giác song song với câu"Trời lúc nào cũng bắt đầu mưa khi tôi bắt đầu rửa xe."
Vào cùng ngày, khi tôi ở vực thẳm của sự tuyệt vọng sau khi không thể tìm thấy bức thư được nữa, thậm chí có điều gì đó tệ hơn đã xảy ra.
Khi tôi đến học vào giờ ăn trưa và bước vào lớp học, một vài con ả túm lấy cổ tôi và kéo tôi ra phía sau phòng thể chất.
Tôi không ngạc nhiên cho lắm, tôi chú ý họ đã để mắt đến tôi cũng lâu rồi. Nó na ná như thấy một bầu trời mây bắt đầu mưa.
Mức độ ghét bỏ của đám bạn học dành cho tôi không ở mức vô cùng nhiều hay vô cùng ít, chỉ ở mức độ vừa phải.
Tôi đủ mạnh để chịu đựng nó, nhưng không mạnh để hoàn toàn bảo vệ mình. Và không yếu đến mức để bỏ cuộc hoàn toàn, nhưng đủ để khiến tôi không thể bắt lấy những cơ hội để cải thiện tình hình .
Cho dù đó là môn thể thao, board game hoặc trò bắt nạt nào, nó thú vị nhất khi đánh bại ai đó "mạnh nhưng yếu".
Khi nhận điều đó, trong khi tôi không có cách nào để làm cho bản thân mình mạnh hơn hoặc yếu hơn, chỉ có cảm giác rằng tôi đã tìm ra lý do để làm giảm đi đáng kể những lo lắng của tôi.
Đó là lý do tại sao những người sống vô cùng khổ cực lại hay hướng nội hơn, tôi thầm nghĩ.
Sau khi sáu bọn chúng đánh đập tôi chán chê, chúng đẩy tôi xuống đất. Miệng tôi bị cạy ra, và một xô nước bẩn được đổ vào.
Tôi không biết chúng lấy nước từ đâu, nhưng nó dường như có loại tạp chất giống với thứ nước dùng để vệ sinh cuối ngày. Mọi người thực sự thích thú khi tôi uống những thứ kỳ lạ, coi bộ là vậy.
Tôi cố gắng giữ hơi của mình và từ chối nuốt, nhưng có ai đó nắm lấy cổ tôi và ép nó, làm cho một lượng nước đáng kể trôi xuống.
Mùi hỗn hợp của chất tẩy rửa và bụi bẩn lấp đầy vào miệng tôi và trôi từ cổ họng xuống dạ dày. Tôi không thể chịu đựng nổi và nôn ra. Gosh, gần đây tôi lúc nào cũng nôn ra như vậy.
"Dọn dẹp đi," một tên cùng lớp nói vẻ hài lòng, và chúng bỏ đi. Tôi đi đến khu vực giặt giũ và ói ra nhiều nước hơn, sau đó rửa sạch quần áo và cơ thể mình.
Bộ đồng phục ước nhẹp của tôi nhỏ từng giọt, và sau khi nhẫn nại ngắm những người đi qua, tôi đi xuống hành lang đến tủ của tôi ở phía trước lớp học. Nhưng khi tôi mở nó, áo thun của tôi không có ở đó.
Đột nhiên, tôi chú ý có vòi nước đang chảy ở bồn rửa cách đó vài mét. Chắc chắn, áo thun của tôi ở đó, và sũng nước.
Thật là rắc rối. Điều gì thúc đẩy chúng đi xa như vậy?
Tôi đến phòng y tế, mượn một bộ quần áo và đặt bộ đồng phục và áo thun của mình vào máy sấy.
Mắt tôi bắt đầu mất tập trung, và một cái gì đó bên trong tôi dường như sắp vỡ ra. Và tôi chỉ vừa đủ để giữ mình đứng vững. Bằng cách lặp đi lặp lại việc hít thở sâu, tôi đã phủi đi sự uể oải của cơ thể.
Họ nói rằng sự đau khổ làm cho con người đần đi, nhưng bị sỉ nhục bởi tất cả mọi người chỉ làm cho tôi trống rỗng.
Vậy nên có lẽ điều này không nên được gọi là đau khổ, mà là sự hốc hác. Tôi đang bị làm cho kiệt sức dần dần mỗi ngày.
Sau giờ học, tôi ghé lại thư viện, ngồi trên một cái ghế thô cứng, và viết thư cho Mizuho.
Chỉ cần viết câu "Tớ muốn nói chuyện trực tiếp" cũng tốn mất hai mươi phút. "Có một số điều, tớ không thể tự nói được trong thư. Tớ muốn chúng tôi nhìn vào trong mắt nhau và nghe nhau nói chuyện. "
Liên lạc qua thư đã trở nên khó khăn. Tôi không có điện thoại di động. Thậm chí việc sử dụng điện thoại nhà cũng gặp khó khăn với sự theo dõi gia đình, và tôi không có tiền để có những cuộc trò chuyện thỏa thích ở bốt điện thoại công cộng.
Nhưng tôi vẫn muốn giữ mọi thứ như thế này với cậu ấy. Có nghĩa là chúng tôi phải gặp mặt trực tiếp. Tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi quyết định sẽ gặp Mizuho.
Như đã nói, đó là một ván cược. Mizuho sẽ nhanh chóng nhận ra sự khác biệt giữa Hizumi Kiriko tưởng tượngvà Akazuki Kiriko thực.
Có lẽ tôi có thể lừa cậu ấy nếu gặp nhau chỉ một vài tiếng, nhưng nếu mối quan hệ của chúng tôi sẽ tiếp tục bên ngoài các bức thư, tôi sẽ không thể che giấu sự thật mãi.
Khi tôi đoàn tụ với Mizuho, tôi sẽ phải thú nhận những lời dối trá của tôi. Cậu ấy sẽ phản ứng lại như thế nào?
Cậu ấy là người tử tế, vì vậy ngay cả khi cậu ấy biết mình bị lừa trong năm năm, cậu ấy sẽ không thể hiện sự tức giận của mình, tôi chắc chắn. Nhưng không nghi ngờ gì, cậu ấy sẽ thất vọng. Tôi không thể không lo lắng về điều đó.
Hoặc có lẽ tôi đã quá lạc quan. Chỉ vì tôi dửng dưng không có nghĩa là tôi có thể nghĩ rằng những người khác cũng giống như vậy.
Rốt cuộc, tôi dường như có một số đặc trưng hiếm có khiến mọi người ở khắp nơi đều ghét tôi. Tôi cần phải tính cả điều đó.
Có lẽ kịch bản tồi tệ nhất là Mizuho sẽ khinh tôi vì những lời dối trá của tôi, gọi tôi là một kẻ vô cảm, và biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Không, có lẽ cậu ta thậm chí không bao giờ chấp nhận đề nghị của tôi ngay từ đầu. Có thể cậu ấy thân thiện với tôi vì chỉ qua thư, và không có đủ hứng thú để đến cuộc gặp mặt. Tôi có thể nhìn thấy cậu ấy nghĩ tôi là một cô gái ngoan ngoãn.
Tôi có thể "hoãn lại" những điều đó. Bởi vì sau một ngày tôi tìm thấy thi thể của một con mèo xám mà tôi quý mến khi tám tuổi, tôi là một phù thuỷ. Tôi có thể làm các sự kiện như thế này như chưa bao giờ xảy ra, trong một khoảng thời gian nhất định.
Tuy nhiên, nếu Mizuho tỏ ra không ưa tôi, và tôi hủy bỏ nó, tôi sẽ giữ lại ký ức về việc cậu ấy từ chối tôi. Liệu tôi có thể tiếp tục mối quan hệ của chúng tôi với một khuôn mặt như chưa có gì xảy ra, khi mà tôi là người hiểu rõ?
Khi tất cả hy vọng biến mất, tôi phải làm gì?
Đơn giản. Tôi sẽ thu mình vào trí tưởng tượng như mọi khi. Tưởng tượng một cái gì đó dễ tưởng tượng: một đoàn tàu. Thời gian không quan trọng, nhưng hãy nói đó là buổi tối.
Tôi đang ở trên đường ray xe lửa. Một đường ray nhỏ không có ai xung quanh. Ding ding ding. Tiếng còi bắt đầu vang lên. Tôi canh thời gian thích hợp và cuối đầu nhanh chóng lẻn qua thanh chắn rồi nằm lên đường ray. Cổ và cẳng chân tôi được đặt trên đường ray. Sau khi nhìn các ngôi sao trong vài giây, tôi chậm rãi nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy rung động trên đường ray. Ánh sáng chói từ các đèn pha chiếu vào mí mắt của tôi. Phanh rít lên, nhưng đã quá muộn. Cổ tôi đứt ngay lập tức.
Đó là tưởng tượng của tôi.
Thật là một thế giới tốt đẹp. Rất nhiều cách dễ dàng và đáng tin cậy để kết thúc cuộc đời. Và đó là lý do tại sao tôi có thể sống thật chăm chỉ.
"Nếu bạn không thể chịu đựng được trò chơi này nữa, bạn chỉ cần tắt nguồn. Bạn có quyền đó. "
Cho đến thời điểm tôi thực sự không thể đứng vững, tôi sẽ nắm chặt người kiểm soát để khám phá tất cả các chi tiết của trò chơi chán chết này.
Trùng hợp thay, trong mười bảy năm chơi, tôi đã học được một điều: hoàn toàn không có bất cứ thứ gì có thể được định đoạt sẵn”
Sau khi ngủ cho đến giờ đóng cửa, tôi gửi thư qua bưu điện được đặt gần lối vào và bỏ lại thư viện phía sau.
Khi tôi đi trên những con đường dân cư ngập tràn ánh sáng ấm áp, tất cả các gia đình dường như sống trong sự hòa hợp. Nhưng tôi đã hình dung ra thực tế không thể như vậy, và tất cả họ đều có những vấn đề khủng khiếp của riêng họ cần giải quyết.
Nhưng ít nhất, tôi không nghe tiếng la hay tiếng hét phát từ nhà họ.
Sau một tuần chờ đợi như như cô gái trong "Please Mr. Postman", vẫn không có hồi âm từ Mizuho. Tôi bắt đầu hoảng loạn, không thể ngừng tưởng tượng được những khả năng xấu.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hồi âm của cậu ấy đến chậm vì cậu ấy đang nghĩ về cách từ chối tôi? Hay chỉ đơn giản là cậu ấy bận rộn với trường lớp và câu lạc bộ? Hay có lẽ hồi âm đã đến, nhưng bố dượng tôi đã lấy nó? Hay là cậu ấy cảm thấy khó chịu vì tôi không đề cập đến bất kì điều gì cậu ấy viết trong lá thư cuối của cậu? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có chuyện gì đó đã xảy ra với cậu ấy? Liệu tôi đã cạn kiệt sự ưu ái của cậu ấy vì hành động trơ trẽn của tôi? Liệu cậu ấy có hồi âm nữa không? Hay cậu ấy từ lâu đã nhìn thấu những lời dối trá của tôi?
Tôi nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong cái gương mờ của nhà vệ sinh thư viện. Mắt tôi có những chỗ bị húp lên, và lẫn lộn với màu đen.
Không ai sẽ muốn gặp một cô gái kinh khủng như vậy, tôi nghĩ.
Mười ngày trôi qua. Tôi bắt đầu xem xét về khả năng thực hiện về việc băng qua đường sắt trong tưởng tượng của tôi.
Khi trở về từ thư viện, tôi thấy người đưa thư quen thuộc đến nhà tôi và đột nhiên bỏ chạy.
Tim tôi đập thình thịch, tôi tìm kiếm bên dưới tượng con cú. Nhưng nỗi tuyệt vọng của tôi chỉ chồng chất hơn. Để đề phòng, tôi cũng kiểm tra khắp hộp thư, nhưng dĩ nhiên, không tìm thấy gì cả. Tôi thảm thương kiểm tra bên dưới con cú một lần nữa. Nhưng không.
Tôi đứng đó. Sự căm ghét của tôi đều trở nên không thể chịu nổi. Khi tôi xem xét đập nát con cú này để làm sao lãng chính mình ít nhất một chút, một tiếng nói từ phía sau.
Tôi quay lại và chào hỏi người đưa thư; ông ấy đã cố ý quay lại vì tôi. Người đàn ông mảnh dẻ ở tuổi bốn mươi tử tế chào lại. (Nương: someone gives this man a medal plssss)
Trong tay ông ấy có một phong bì màu xám với giấy chất lượng cao.
Ông thì thầm với tôi.
"Bác đã ở đây một phút trước và chuẩn bị đặt nó dưới con cú như thường lệ, nhưng bố của cháu vừa về đến nhà. Cháu muốn tránh không cho ông ta nhìn thấy nó, đúng không? "
Tôi quá biết ơn để thốt nên lời. Cảm ơn bác, thật lòng cảm ơn bác. Tôi cúi thấp đầu với ông ấy hết lần này đến lần khác.
Khuôn mặt rám nắng của ông ấy biến thành một nụ cười buồn bã. Ông ấy hẳn đã mơ hồ nhận thức về tình hình của tôi. "Bác xin lỗi bác không thể làm gì hơn cho cháu," mắt ông ta nói.
Tôi trả lời theo cách tương tự. "Bác không cần phải lo lắng. Bên cạnh đó, không phải tất cả điều này là quá phổ biến sao?" (Nương: bố đánh đập con cái là phổ biến hay biết mà không thể giúp là phổ biến?)
Không muốn bất cứ ai gián đoạn thời khắc này, tôi đi đến trạm xe buýt địa phương và mở phong bì.
Tay tôi run lên. Chỉ để chắc chắn, tôi kiểm tra lại địa chỉ và người gửi. Hizumi Kiriko. Yugami Mizuho. Không nhầm lẫn. Miễn là đây không phải là một ảo tưởng để đáp ứng mong muốn của tôi, lá thư này đã được viết bởi Mizuho cho tôi.
Tôi lấy ra bức thư và từ từ lĩnh hội những từ viết ở đó. Vài giây sau, tôi dựa vào lưng băng ghế và nhìn lên những vì sao.
Tôi gấp bức thư lại, đặt nó vào trong phong bì, và giữ nó trên tim tôi. Khóe miệng tôi tự nhiên nhấc lên, thành một nụ cười nhẹ. Hơi thở của tôi dường như ấm hơn bình thường.
"Mizuho," tôi thì thầm.
Tiếng gọi của cái tên đó, trong khoảnh khắc đó, là toàn bộ cuộc đời tôi.
Có một sự cố xảy ra khi đó tiền đã bị đánh cắp từ ví của một học sinh, và do lúc đó không có mặt trong lớp, tôi là nghi can số một.
Sau đó, hai giáo viên hỏi tôi trong phòng giáo viên những gì tôi đã làm. Tôi trả lời rằng tôi đang sấy quần áo trong ở phòng y tế sau khi bạn học của tôi làm bẩn nó, và y tá cũng biết điều đó, vậy nên họ làm ơn có thể xác nhận những điều này ngay từ đầu không?
Còn không đến ba mươi phút cho đến cuộc gặp với Mizuho, vì vậy tôi đã bị kích động và nói một cách cay nghiệt.
Các giáo viên có những nghi ngờ của họ. Họ biết cách đối xử của đám bạn học với tôi, và bắt đầu đặt câu hỏi có phải tôi trả đũa chúng không. Họ nghĩ rằng việc tôi xuống phòng y tế hiển nhiên là một bằng chứng ngoại phạm.
"Thầy sẽ không gọi cho cảnh sát, vậy giờ chỉ cần thú nhận thôi," một giáo viên toán học xen vào. Thời gian bị giữ lại của tôi được kéo dài thêm.
Khi mười phút đã quá thời gian dàn xếp, tôi trườn ra khỏi phòng giáo viên mà không báo trước. "Đợi đã!" Họ hét lên và nắm lấy tay tôi, nhưng tôi phủi nó ra và chạy.
Tôi lờ đi tiếng hét của họ "Em nghĩ em có thể chạy à?" Từ phía sau tôi. Với điều này, rõ ràng họ chỉ càng thêm chắn chắn về tội lỗi của tôi. Nhưng chắc tôi quan tâm. Nó không quan trọng.
Cũng nhanh như sự vội vã của tôi, thời gian hẹn 5 giờ chiều đã trôi qua. Nhưng có lẽ Mizuho sẽ đợi tôi nếu nó chỉ là một giờ.
Tôi chạy mà không để tâm đến người đi đường. Mồ hôi chảy xuống trán tôi. Ngón chân to của tôi cạ vào đôi loafer rẻ tiền, và tróc da. Tim tôi gào thét vì muốn oxy. Tầm nhìn của tôi bị thu hẹp. Nhưng tôi vẫn chạy.
Mizuho đã nói ngắn gọn có một ga xe lửa nhỏ, ngay giữa đường giao nhà của chúng tôi, làm điểm hẹn.
May mắn thay, nó không xa trường học. Nếu tôi nhanh, tôi có thể đến đó trong vòng ba mươi phút.
Thêm thảm hoạ chờ chực. Ngay sau khi đi vào một ngả rẽ, một chiếc xe đạp bay ra trước mặt tôi. Cả hai chúng tôi đều làm cùng một cách để tránh va vào nhau và đâm thẳng vào nhau. (Nương: như cả hai cùng né qua một bên ấy)
Lưng của tôi đập vào nhựa đường, và tác động đó làm tôi không thể thở. Cắn chặt răng khi tôi ngồi xổm xuống đất, tôi đợi cho cơn đau giảm đi.
Người học sinh cao trung đi xe đạp chạy lên và xin lỗi một cách hậm hực. Tôi hành động như chưa có gì, đứng lên, nói: "Xin lỗi, tôi đang vội," đẩy cậu ta ra, và bắt đầu đi một lần nữa.
Đột nhiên, đau đớn truyền thẳng đến mắt cá chân của tôi, và tôi loạng choạng.
Tôi đã đưa ra một yêu cầu ngạo mạn cho học sinh cao trung khăng khăng xin lỗi tôi.
"Um, đừng lo về vụ tai nạn. Đổi lại cậu có thể chở tôi đến ga tàu không? "
Cậu ta vui vẻ chấp nhận. Tôi ngồi trên yên sau của chiếc xe đạp, và cậu trai mặc áo len blazer đưa tôi đến ga.
Cuối cùng, tôi dường như đến đó nhanh hơn tôi có thể khi đi bộ. May mắn vẫn chưa từ bỏ tôi.
_____________________