Enjoy!
Trans/ Edit: Tâm Vũ Nương
___________________
Giờ thì ma thuật của Kiriko đang tan biến dần, mọi thứ mà cô ấy "hoàn tác" đang quay trở lại với trạng thái đúng của nó.
Có vẻ như tai nạn giết chết tôi đã khiến công viên này bị đóng cửa và bỏ hoang.
Nó chỉ còn là đống đổ nát. Tất cả mọi thứ chỉ bị phá hủy phân nửa, như thể họ đã bỏ cuộc trong khi tháo dỡ nó giữa chừng.
Chúng tôi rời khỏi sàn treo được phủ đầy lá héo. Tôi quay lại và nhìn vòng đu quay gỉ sét không còn chút sức mạnh nào lắc nhẹ trong gió lạnh. (Nương: sàn treo mà để leo lên thi công ấy)
Không một ai còn ở trong buồng điều khiển, và các tấm kính vỡ nằm rải rác quanh đó.
Kiriko và tôi là những người duy nhất còn lại trong công viên.
"Từ khi nào cậu để ý biết tớ là Yugami Mizuho vậy?", Tôi hỏi.
"Vào hôm Halloween, khi tớ ngủ thiếp đi trên vai cậu trên tàu, tớ có một cảm giác hoài niệm,” Kiriko trả lời. “Điều đó khiến tớ nhận ra đó cậu.”
Sau khi cẩn thận bước xuống cầu thang lỗ chỗ, chúng tôi nắm lấy tay nhau và đi dạo quanh công viên.
Cây thường xuân quấn quanh hàng rào xung quanh vòng quay ngựa gỗ, những con ngựa trắng bị tróc sơn, và một số con đã lay ra.
Nền lát ván của tàu lượn đã bị phủ lên một lớp cỏ lau, và những toa xe được phủ lên bởi một tấm thảm màu xanh.
Khi đi dọc theo đường ray mọc đầy rêu, chúng tôi thấy một đống đổ nát trong một hồ bơi mà bên dưới chưa được lấp đầy bởi mấy cái ghế, biển hiệu, xe đạp đôi, xe điện đụng, lều, lính đồ chơi mất tay, chú hề thiếu mũi, giày trượt, lốp xe, thùng dầu, sườn sắt, hoa cúc và tượng chim.
Tôi đã hỏi một câu.
"Kiriko, tại sao cậu không thể trì hoãn cái chết của cậu được một tháng, nhưng có thể trì hoãn cái chết của người khác trong hơn năm năm?"
"Sẽ dễ hơn khi hiểu theo cách ngược lại", cô gợi ý. "Tớ chỉ không thể trì hoãn cái chết của mình trong năm năm."
Tôi có thể chấp nhận điều đó. Có lẽ tôi không cần phải hỏi cô ấy tại sao.
Tôi cảm thấy tôi cũng hiểu tại sao Kiriko trả thù bố cô ấy bằng việc chỉ đánh ông ta bằng búa. Tôi thực hiện trả thù lên ông ta. Cuộc trả thù mà cô ấy thực hiện chỉ là làm tiếp từ đó.
Và rồi, câu hỏi cuối cùng.
Nếu cái chết của Kiriko có nghĩa là mọi thứ mà cô ấy "hoàn tác" sẽ trở lại bình thường, điều gì sẽ xảy ra với chúng tôi?
Một khi sự trì hoãn của tai nạn khi tôi tông Kiriko đã được hủy bỏ hoàn toàn, Kiriko sẽ chết.
Và ngay khi Kiriko chết, sự trì hoãn của cô về tai nạn tại công viên này nơi mà tôi chết cũng sẽ bị hủy bỏ, và tôi sẽ không tồn tại để tông Kiriko.
Đó là một tình huống có thể so sánh với "nghịch lý ông nội" trong khái niệm về du hành thời gian, chỉ với cuộc sống và cái chết là hoàn toàn hoán đổi cho nhau.
Liệu Kiriko có sống sót không? Ngay khi tôi bắt đầu tự hỏi, Kiriko nói.
"Sau khi cậu “đi”, Mizuho, tớ nghĩ rằng tớ sẽ theo cậu. Cũng như để trả giá cho mọi tội ác của tớ . "
"Không, tớ không thể cho phép điều đó," tôi trả lời. "Dù chuyện gì xảy ra, tớ vẫn muốn cậu tiếp tục sống."
Kiriko đập đầu cô vào lưng tôi. "Cậu nói dối."
Tôi cứng họng. Cô ấy nói đúng. Tôi là một kẻ nói dối. Tôi nên vui vì cô ấy sẽ theo tôi sau khi chết.
"... Ngoài ra, cậu nghĩ chúng ta sẽ phải chờ bao lâu nữa?", Tôi hỏi.
"Chỉ một chút nữa thôi," cô trả lời với một nụ cười cô độc. "Chỉ một chút nữa."
"Tớ hiểu rồi."
Tâm trí của tôi chuyển sang cái chết sắp xảy ra của mình. Nhưng tôi không thể đặc biệt buồn vì nó.
Bây giờ ký ức của tôi đã trở lại, tôi biết rằng tôi là sự cứu rỗi của ít nhất một cô gái. Linh hồn tôi có thể cháy sáng rực rỡ.
Tôi còn muốn điều gì hơn nữa?
Sau khi rời khỏi đường ray và dạo quanh tất cả các điểm tham quan, chúng tôi ngồi với nhau trên một băng ghế sắt phía trước vòng đu quay.
Giống như những ngày khi chúng tôi nghe nhạc cùng nhau trong nhà vòm, mỗi người một bên tai.
Một giọt sáng màu trắng nhỏ nhoi trôi qua trước mắt tôi. Tôi không để ý thấy tuyết rơi xuống cho đến khi mắt tôi chú ý.
Đúng vậy, tôi nhớ lại. Họ đã nói trên đài radio rằng tuyết sẽ rơi sớm trong năm nay.
Các bông tuyết dần dần đủ lớn để coa thể nhìn thấymà tôi không cần căng mắt mình ra.
"Tớ vui khi chúng ta có thể nhìn thấy cảnh này lần cuối," tôi nói.
"Vâng."
Tôi nhận thấy tông giọng của Kiriko đã thay đổi một chút, và quay sang nhìn cô ấy.
Cô ấy không còn ở tuổi mười bảy nữa.
"Này Mizuho," Kiriko 22 tuổi nói. "Cậu có ghét tớ không?"
"À, còn cậu, Kiriko? Cậu có ghét tớ vì đã tông cậu không? "
Cô ấy lắc đầu. "Thời gian tớ dành với cậu là cuộc sống thực sự của tớ. Cậu thổi sự sống vào tớ. Tớ có thể cho phép cậu giết tớ một hoặc hai lần nữa. "
"Trong trường hợp đó hãy làm điều này dễ dàng hơn. Tớ cũng cảm thấy như vậy."
"…Có đúng vậy không?"
Khi nói "thật tốt quá," Kiriko đặt tay phải lên tay trái tôi. Tôi lật tay lại và đan ngón tay mình vào tay cô ấy.
"Bây giờ nói điều này có lẽ là vô nghĩa, nhưng ..."
"Gì vậy?"
“Anh yêu em, Kiriko."
"Em biết."
"Thấy chưa, anh đã nói với em là nó vô nghĩa mà."
"Em cũng yêu anh, Mizuho."
"Ừm, anh biết."
"Vậy em có thể có được một nụ hôn không?"
"Vậy thì làm thôi."
Chúng tôi đưa khuôn mặt lại gần nhau.
"Ồ, hãy suy nghĩ về điều đó," Kiriko nói khi chúng tôi chuẩn bị hôn. "Có vẻ như " điều đó" đã không tồn tại sau tất cả mọi chuyện."
"Cách để nhớ lại những lá thư từ lâu lắm rồi."
"Vậy anh nói anh cũng nhớ nó sao, Mizuho?"
"Đúng vậy," tôi gật đầu. "Và anh đoán" nó "không chỉ là một lời nói dối."
"Có vẻ như vậy," Kiriko mỉm cười. "Em vui vì biết điều đó vào lúc cuối này."
Chúng tôi đưa đôi môi lạnh của mình lại với nhau.
Khi chúng tôi làm thế, loa bắt đầu mở nhạc báo giờ đóng cửa.
Như thể được sắp đặt trước, những ngọn đèn hiu hắt còn sót lại vụt tắt.
Công viên đã bị nuốt chứng bởi bóng tối.
Tôi ghét thế giới này. Mặc dù vậy, tôi nghĩ nó thật đẹp.
Có vô kể những điều quá buồn để mà chịu đựng, và những thứ vô lý mà tôi không thể tha thứ, nhưng tôi không hối hận khi được đưa vào thế giới này như một con người chứ không phải là hoa, chim hay sao trời.
Những lá thư Kiriko và tôi trao đổi với nhau qua từng ngày. Âm nhạc mà chúng tôi nghe khi tựa vào nhau. Mặt trăng mà chúng tôi ngước nhìn khi ở trong bãi bùn. Sự ấm áp của bàn tay cô ấy khi đan tay vào tôi. Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi nghĩa trang. Nhịp thở cô ấy khi cô ấy dựa vào tôi. Cây đàn piano chúng tôi chơi cùng nhau trong căn hộ mờ tối của tôi.
Miễn là tôi có những kỷ niệm đẹp như thế, tôi có thể quay lưng lại với thế giới và nắm tay với nó.
Lúc sau cuối, tôi nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ. Hoặc có thể đó là một thế giới mà Kiriko đã sử dụng sức mạnh cuối cùng của mình để cho tôi thấy, thế giới nơi mà toàn bộ những buồn đau đã bị "hoàn tác".
Chúng tôi ngồi trên lưng những con ngựa gỗ, cười đùa với nhau, như thời còn nhỏ. Chúng tôi đưa tay với lấy nhau, và các ngón tay của chúng tôi chạm vào nhau.
Những con ngựa bằng gỗ ngoi lên hạ xuống giống như một cái nôi, âm nhạc giống như của nhà trẻ, và những tia sáng lấp lánh trong bóng tối.
Tôi muốn ảo mộng đó kéo dài mãi mãi, nhưng nó lướt nhanh như đốm lửa của một que diêm.
Tuyết rơi trên thành đống trên vai và đầu tôi. Mí mắt của tôi khép lại, và các giác quan của tôi dần dần tan biến vào hư không.
Sự kết thúc đã đến với những ngày đáng yêu đầy những dối trá và sai lầm.
Điều duy nhất thích hợp để lại với Kiriko, sau khi cô ấy sống một cuộc đời đầy đau đớn hơn bất cứ ai, là một sự an ủi ngốc nghếch.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy, rồi thốt ra những lời đó.
Đau đớn ơi, đi đi.
(Nương: ahhhhh, my heart breakinggggg!)
____________________
Lời bạt
Có rất nhiều những cái hố để rơi xuống quanh đây. Ít nhất đó là cách mà tôi nhìn nhận thế giới.
Những cái hố nhỏ, lỗ lớn, hố nông, hố sâu, hố dễ nhìn, hố khó thấy, hố chưa ai rơi vào, hố nhiều người đã rơi vào.
Quả thật là nhiều loại khác nhau. Khi nghĩ về mỗi và một trong trong số chúng làm tôi cảm thấy quá lo lắng để có thể bước tiếp.
Khi còn nhỏ, tôi thích những câu chuyện khiến tôi quên đi những hố đó. Không chỉ tôi, mà là mọi người dường như thích viết những câu chuyện tả một thế giới an toàn, nơi mà tất cả những hố đã bị che đậy. Chúng ta có thể gọi chúng là "những câu chuyện vô trùng". (Nương: ý nói là những câu truyện chỉ có happy end thôi ấy)
Tất nhiên, không chỉ có những điều tốt đẹp xảy ra với những nhân vật chính, và trên thực tế còn có những trải nghiệm trên mức trung bình của sự đau đớn và gian khổ.
Nhưng sau cùng, nó giúp họ trưởng thành, và cho họ một cảm giác trấn an rằng "mọi người có thể chấp nhận bất cứ điều gì và sống" Đó là bản chất của những câu chuyện đó.
Tôi nghĩ rằng chúng tôi cũng không muốn gây ra nỗi buồn trong tiểu thuyết của chúng tôi nữa.
Nhưng một ngày nọ, tôi chợt nhận ra mình đang ở trong một cái hố đen. Tôi rơi vào tình trạng vô lý nhất, mà không có lời cảnh báo trước nào. Đó là một cái hố rất nhỏ và khó nhìn, vì vậy tôi không thể hy vọng sự giúp đỡ của người khác.
Tuy nhiên, may mắn thay, cái hố đó không sâu đến nỗi mà tôi không thể bò ra được, do đó, trong một khoảng thời gian dài, tôi đã thoát ra bằng chính sức mạnh của mình.
Khi leo lên miệng hố, khi phơi mình dưới nắng ấm và gió sạch một lần nữa, tôi nghĩ. Dù con người cẩn thận đến mức nào đi nữa, họ sẽ không bao giờ biết được khi nào họ sẽ chạy thẳng vào cạm bẫy. Đó là cách vận hành của thế giới chúng ta.
Và có lẽ cái hố tiếp theo tôi rơi vào có thể là một cái sâu hơn. Đủ sâu khiến tôi sẽ không bao giờ leo lên lần nữa. Trong trường hợp đó, tôi phải làm gì?
Khi đó, tôi quyết định ngừng đọc "những câu chuyện bít kín những cái hố lại" mà tôi đã nói trước đó. Thay vào đó, tôi dần thích những câu chuyện tả một cách sống động cảnh "mọi người cùng hạnh phúc trong những cái hố."
Bởi vì tôi nghĩ, tôi muốn nghe câu chuyện của một người, đang trong một cái hố tối, sâu, hẹp, lạnh lẽo, vẫn có thể mỉm cười mà không có sự giả dối. Đối với tôi, có thể không có gì an ủi hơn thế.
"Pain, Pain, Go Away" là câu chuyện về những người rơi vào một cái hố mà họ không bao giờ có thể thoát ra được. Tuy nhiên, tôi đã viết nó với ý định không phải là một câu chuyện hoàn toàn buồn thảm, mà còn có những điều vui vẻ.
Nó thực sự có thể không xuất hiện theo cách đó, nhưng nó vốn là thế. Bản chất nó vốn là như thế.
- Sugaru Miaki
____________________
Dịch xong chap này thì đang là 11h tối, thứ 7, lý do mình để đến chủ nhật mới up thì vì ngày cuối của tuần dường như thích hợp để kết thúc một cái gì đó. Nói thật ra dịch xong là tối hôm đó mình mất ngủ luôn, cái end này mình không đoán trước được, cả diễn biến câu truyện cũng vậy.
Có một số người sẽ thắc mắc là những người mà Kiriko giết có sống lại sau khi hết trì hoãn hay không. Nếu xét theo logic thì, tất cả họ sẽ sống lại trừ mẹ và bố dượng (vì đã chết từ trước rồi). Đây giống như là một dòng thời gian riêng vậy, Kiriko có thể giết được những người đó là nhờ có Mizuho, nhưng Mizuho trong thực tại là đã chết rồi, thiếu mất một trong hai thì không thể xảy ra được.
Và tui luôn thích những câu truyện buồn, nó dai dẳng hơn so với niềm vui, nó làm tui nhớ đến 5cm/s, April is your lie hay angel beat… Cứ coi như sử thích tui là mấy thứ buồn buồn giống vậy =]]]]
Và tui up buổi sáng vì không muốn tối đó mọi người mất ngủ (sáng mai còn đi làm nữa) dù tên chương là good night :)))))
Và cảm ơn đã theo dõi tui từ đầu cho đến hết bộ truyện, hẹn gặp lại trong một pj “vui vẻ” nào đó.
Tâm Vũ Nương.