Pain, Pain, Go Away

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Part 2 - Chapter 4: Tên sát nhân hèn nhát

Giờ mình bắt đầu bận rồi nên sẽ delay lâu hơn 1 tuần :>

Trans/edit: Tâm vũ nương

Bắt đầu con đường trả thù nào :3

____________________

Cô bị đánh thức bởi hương café. Nhìn thấy những lát bánh mì dày nướng mật ong, trứng luộc lòng đào được tách đôi và món salad xanh tươi trên bàn, cô uể oải ngồi xuống, và chầm chậm ăn hết tất cả.

Cô không hề để mắt đến tôi trong khi thưởng thức bữa sáng.

“Giờ cô định làm gì?”, tôi hỏi

Cô chỉ vào vết thương trên lòng bàn tay. “Tôi nghĩ tôi sẽ “trả vốn” cho vết thương này vào lần tới.”

Nghe có vẻ như nó không phải do cha cô làm nhỉ.”

“Đúng vậy. Ông ta rất cẩn thẩn trong việc sử dụng bạo lực.Hiếm khi nào ông ta để lại dấu vết ở nơi dễ nhìn.” 

“Ngoài cha cô ra, có bao nhiêu người mà cô muốn trả thù, cô có thể nói không?”

“Tôi đã thu hẹp phạm vi xuống còn năm. Năm người đã gây ra các vết sẹo vĩnh viễn không thể lành trên tôi.”

Vậy thì có ít nhất năm vết thương nữa mà cô ấy vẫn đang trì hoãn? Thực tế, có thể nhiều hơn nhiêu đó vết thương vì không phải ai cũng chỉ gây một vết. Ít nhất, năm vết thương đó là những gì tôi nên để tâm tới.

Điều đó làm tôi nhận ra. “Có phải tôi cũng là một trong năm mục tiêu trả thù của cô?”

“Hiển nhiên”, cô lạnh lùng trả lời. “Một khi tôi đã trả thù xong bốn người kia, anh cũng sẽ có một “phần thưởng” tương xứng.”

“…Ừm,được đấy ” Dẫu vậy. Tôi gãi gãi mặt.

“Nhưng đừng lo. Cho dù tôi làm gì với anh, khi sự trì hoãn của tai nạn- tức là sự trì hoãn cho cái chết của tôi- hết hiệu lực, những thứ mà tôi đã làm sau cái chết của tôi sẽ không bao giờ xảy ra.”

“Tôi không biết là liệu mình có hiểu phần đó không,” Tôi trả lời, nói lên sự lo lắng của mình.”Nó có nghĩa là việc đánh cha cô bằng búa, khi sự trì hoãn hết hiệu lực, nó sẽ bị hoàn tác?”

“Tất nhiên, vì trước khi tôi có thể trả thù ai, anh đã tông tôi và tôi đã chết.”

Đó là khi cô kể cho tôi câu chuyện về lần trì hoãn đầu tiên của cô với con mèo xám.

Tìm thấy xác con mèo mà mình quý mến, lại nhìn thấy nó một lần nữa vào buổi đêm, nhận ra cái xác và vết máu đã biến mất, bị con mèo cào và sốt, đột ngột sau đó vết xước và cơn sốt được chữa khỏi, và có những kí ức mâu thuẫn.

“Vậy nếu so nó với sự trả thù lên cha của cô, cô là con mèo còn cây búa sẽ là vuốt mèo.”

“Phải, tôi nghĩ anh so sánh tốt đấy.” 

Sau đó, dù cho cô ấy có làm người khác đau đớn nhiều thế nào từ rày về sau, mọi khổ đau đó sẽ biến mất khi mà hiệu ứng trì hoãn của cô kết thúc.

“Có đáng để trả thù như thế không?” Tôi nói thành lời, những hoài nghi từ tận tâm can. “Chắc chắn những điều cô làm sẽ bị hoàn tác khi nó kết thúc. Và sự “kết thúc” sẽ đến trong mười… À không, chín ngày nữa.”

“Hãy tưởng tượng anh đang mơ và rồi nhận ra mình đang trong một giấc mơ”, cô giải thích. “Anh sẽ nghĩ,” Những thứ mình làm sẽ không tác động đến thực tại, vậy tại sao phải băn khoăn ?”, hay anh sẽ nghĩ là “Những thứ mình làm sẽ không tác động đến thực tại, vậy tại sao tôi lại không làm những gì mình muốn?”

“Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ có những giấc mơ như thế”, Tôi nhún vai. “Tôi chỉ đang nghĩ đến những gì tốt nhất cho cô. Đem lại đau đớn cho những người khiến cô không vui cũng sẽ không mang lại hạnh phúc đã mất của cô. Tôi không có ý chà đạp lên sự giận dữ và oán giận của cô, nhưng thực sự, trả thù chỉ là điều vô nghĩa.”

Nghĩ về những gì tốt nhất cho tôi?”, cô lặp lại, nhấn mạnh từng chữ. “Vậy thì, nếu không trả thù, anh nghĩ điều gì tốt nhất cho tôi?”

“Um, phải có nhiều điều khác để làm trong khoảng thời gian quý báu này chứ. Như là đi gặp bạn bè này và những người đã giúp đỡ cô, hoặc thổ lộ với người mình thích hay có lẽ là người mình từng thích…”

“Không hề có”, cô gắt gỏng ngắt lời. “Không có ai tử tế với tôi, không ai giúp đỡ tôi, không có đứa con trai nào tôi thích hoặc đã từng, không ai cả. Điều mà anh nói là những điều không thể, không gì hơn là sự mỉa mai đối với tôi” 

Cô có chắc là cô không bị cơn giận làm mờ mắt không? Hãy suy nghĩ về nó, tôi chắc chắn cô sẽ nhớ lại ai đó đã đối xử tốt với cô….

Tôi muốn nói điều gì đó tương tự vậy, nhưng tôi không thể phủ nhận các khả năng cô ấy nói là đúng 100%, nên tôi nuốt lại những từ đó.

“Xin lỗi”, tôi tạ lỗi. “Tôi đã không suy nghĩ kĩ.”

“Đúng vậy đấy, anh nên cẩn thận hơn đi.”

“…Vậy, ai là mục tiêu tiếp theo?”

“Chị tôi.”

Đầu tiên là cha, sau đó là chị cô ấy. Có lẽ nào mẹ cô ấy là người tiếp theo?

“Nghe có vẻ như cô không sống trong một gia đình êm ấm.”

“Anh đi ra trước đi”, cô đáp lời.

Cho đến lúc tôi đặt tay lên tay nắm cửa, tôi đã tin chắc rằng mình đã hoàn toàn khỏi bệnh. Nhưng khi mang giày và chuẩn bị ra ngoài, tôi cảm thấy toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể mình, và tôi đông cứng lại.

Nếu ai đó không biết tình cảnh này đi ngang qua, họ có thể nghĩ rằng tay nắm cửa đang có dòng điện chạy qua.

Tôi chôn chân tại chỗ. Mạch đập nhanh, lồng ngực thắt lại và xuất hiện cơn đau. Đặc biệt, phần bụng dưới, tay và chân của tôi trở nên tê liệt và yếu ớt.

Tôi kiên trì đứng đó một lúc, nhưng mọi thứ không có dấu hiệu trở lại bình thường. Đây là những triệu chứng. Tôi nghĩ cú sốc từ tai nạn xe hơi đã nhanh chóng khỏi, nhưng tôi vẫn chưa chế ngự được nỗi sợ hãi của mình về thế giới bên ngoài.

Cô ấy đã để ý thấy tôi sững lại như hết năng lượng và cô nhăn trán. “Gì đây, trò đùa à?”

Tôi đoán giống như là mình đang làm việc tào lao với cô ấy. Dần dần, cơn buồn nôn dâng trào lên trong tôi giống như dạ dày tôi đang chất đầy đá. Và mồ hôi lạnh chảy xuống da tôi.

“Xin lỗi, cô có thể cho tôi thêm ít thời gian không?”

“Đừng nói với tôi là anh cảm thấy không được khỏe nhé?”

“Không, tôi chỉ không ổn với việc đi ra ngoài. Tôi đã sống một cuộc sống chỉ ra ngoài vào nửa đêm gần sáu tháng.”

“Nhưng hai ngày trước chả phải anh đã ra khỏi nhà sao?”

“Đúng vậy. Có lẽ đó là lý do tôi sợ hãi.”

“Lần đầu là sau vụ tai nạn, còn bây giờ? Làm thế nào mà tinh thần anh yếu khủng khiếp như thế?”, cô hoài nghi nhận xét. “ Hãy chữa khỏi bệnh của anh nhanh lên, bất kể nó cần gì.Nếu 20 phút sau mà anh vẫn vô vọng như vậy, tôi sẽ đi mà không có anh. Không có gì có thể ngăn cản tôi thực hiện kế hoạch một mình.”

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chữa nó.”

Tôi ngã sấp mặt xuống giường. Mạch tôi vẫn đập liên hồi, và tình trạng tê liệt vẫn chưa hết.

Trong khi nằm, tôi chú ý tấm chăn trải giường có mùi khác phảng phất, có thể bởi vì cô ấy đã ngủ ở đây. Tôi cảm thấy như lãnh thổ của mình đã bị xâm phạm.

Muốn ở một mình dù chỉ là ngăn cách bởi một bức tường, tôi trốn trong phòng tắm với ánh đèn lờ mờ, ngồi lên bồn cầu và che mặt bằng cả hai tay.

Tôi hít một hơi thật sâu cái thứ không khí thơm tho ấy, giữ nó trong vài giây, sau đó thở ra, và lặp lại. Làm điều này một cách chậm rãi sẽ làm tôi thoải mái. Nhưng nó sẽ tốn kha khá thời gian để hồi phục đủ để đi ra ngoài.

Tôi ra khỏi phòng tắm và lấy ra một cái kính mở tròng từ ngăn kéo tủ. Shido đã mua nó như một trò đùa và để nó lại với tôi. Những ai đeo nó ngay lập tức trông giống như một tên hippie ngu ngốc.

Tôi lau sạch mặt kính và đeo chúng lên, sau đó đứng trướng gương. Tôi thậm chí nhìn còn thiểu năng hơn tôi tưởng. Tôi cảm thấy vai mình thả lỏng ra.

“Cái kính kinh khủng này là gì vậy?”, cô hỏi. “Nó không hợp với anh tí nào.”

“Đó là điều làm tôi thích nó”, tôi cười. Với những cái kính râm này, tôi có thể cười một cách tự nhiên. Tôi vẫn còn thấy buồn nôn, nhưng sau cùng tôi chắc nó cũng đỡ hơn rồi. “Xin lỗi vì sự chậm trễ. Giờ đi thôi.”

Tôi đẩy cửa với lực khá mạnh và đi xuống cầu thang. Ngồi vào chiếc xe hơi mãi-mãi ám mùi nicotine của mình, tôi vặn chìa khóa xe. Cô đưa tôi một cái bản đồ mà cô đã vẽ một lộ trình và các ghi chú một cách chi tiết bằng bút đỏ. 

“Với sự chuẩn bị này, tôi đoán là cô đã lập cái kế hoạch trả thù này khá lâu rồi nhỉ.”

Cô vẫn nhìn chằm chằm vào bản đồ. “Tôi đã sống mà không nghĩ về điều gì khác.”

Các con đường bị tắc nghẽn vào buổi sáng. Cả hai hướng đều ngập đầy xe hơi, và những học sinh đi học bằng phương tiện công cộng tuôn ra khỏi nhà ga rồi bon chen nhau từng tí trên vỉa hè. Ai ai cũng mang theo ô với đủ mọi màu sắc để đề phòng nếu trời mưa.

Khi đang đợi đèn đỏ, có một số học sinh băng qua đường trên vạch trắng liếc nhìn chúng tôi, và tôi cảm thấy không thoải mái.

Dưới ánh mắt họ thì chúng tôi trông như thế nào? Tôi hy vọng rằng mình trông giống một sinh viên đang trên đường đến trường đại học và chở cô em gái đến trường cao trung. Cô trượt xuống ghế để tránh bị nhìn thấy.

Quay sang phía cửa sổ ghế lái, tôi thấy một shop hoa nhỏ được bao quanh bởi những bông hoa đầy màu sắc, với bốn chiếc đèn lồng được làm bằng bí ngô đặt ở phía trước.

Tấc cả các quả bí ngô đều có những bông hoa nở ở cái lỗ phía trên, nên chúng được dùng như những chậu hoa kiểu.

Tôi nhớ lại, tất cả khoảng thời gian đó. Halloween là vào cuối tháng mười. Nó cũng gần với thời gian lễ hội văn hóa ở trường trung học địa phương. Chắc chắn đó là một khoảng thời gian vui vẻ đối với phần lớn mọi người.

“Tôi vừa mới nghĩ ra”, tôi nói. “Cô có chắc rằng chị gái cô có ở nhà không? Tôi nhận ra trông không giống như cha cô sẽ không thông báo cho chị cô vụ cô đã đánh ông ấy. Và nếu chị cô biết cô có ác cảm với chị ta, chị ta có thể đã cao chạy xa bay tới nơi khác.

Cô trông có vẻ bực mình. “Tôi không nghĩ là chị ta đã được báo. Ông ta không công nhận chị ta. Ngay cả khi ông ta muốn liên lạc với chị ấy, tôi nghi rằng ông ta thậm chí còn không biết số của chị ta.”

“Tôi hiểu rồi”, tôi gật đầu. “Đích đến của chúng ta còn bao xa?”

“Khoảng ba giờ đồng hồ.”

Đây sẽ là một chuyến đi dài. Tất cả mọi kênh radio đều chán ngán, và không có cái đĩa CD nào trong hộp găng tay mà tôi thấy phù hợp với với gu của cô cái cao trung này.

“… Tôi biết mình không phải là người duy nhất bất ngờ trước nhiệt độ giảm gần đây,” người tường thuật radio nói. “Làm thế nào để đối phó với cái lạnh của năm nay? Sáng nay tôi nhìn thấy một người mặc áo khoác mùa đông, và tôi phải nói điều này, nó hoàn toàn là do thời tiết. Bạn biết đấy, tôi không giỏi chịu lạnh, nên tôi không chỉ đeo khăn quàng cổ và mang găng tay, mà tôi còn mặc gấp đôi lớp áo. Thậm chí bạn có thể tin nó không? Nhưng đáng ngạc nhiên là nó đã đủ…” 

Trong khi đang kẹt xe, tôi hỏi cô ấy là liệu tôi có thể hút một điếu không.

“Được thôi, nhưng cũng phải đưa tôi một điếu”, cô nói

Tôi không có lý do gì để từ chối. Cố gắng giảng đạo cho người mà mình đã giết về vấn đề sức khỏe sẽ là một trò hề.

“Hãy chắc chắn rằng bên ngoài không ai nhìn thấy”, tôi cảnh báo, đoạn lấy điếu thuốc ra khỏi bao và đưa cho cô ấy sau khi chà sát lá cuối.

Nhìn một cô gái mặc đồng phục cao trung hút thuốc ở trong xe là một việc vô cùng quái dị. Với sự vụng về trong cách làm, cô châm điếu thuốc bằng hộp quẹt, hút vào một hơi, và ho sặc sụa.

“Cô chỉ cần rít một hơi khoảng một thìa café”, Tôi gợi ý. “Lúc đầu nó sẽ có vị tốt hơn.”

Cô chuyển sang thử phương pháp mà tôi đề xuất, nhưng vẫn ho sau khi hút.

Tôi nghĩ là mình nên nói với cô ấy rằng cô không hút thuốc được, nhưng nhìn cô bướng bỉnh thử hết lần này đến lần khác, tôi quyết định để cô ấy làm theo ý mình.

“Cô không cần phải trả lời nếu cô không muốn”, tôi mở lời, “Chị cô đã làm gì với cô?”

“Tôi không muốn trả lời.” 

“Được thôi.”

Đưa mẩu thuốc thuốc lá còn sót lại vào gạt tàn, cô nói “Đó không phải là điều mà tôi có thể giải thích ngắn gọn. Dù sao đi nữa, chị ta cũng là người đã đưa tôi đến một điểm mà từ đó tôi không bao giờ có thể phục hồi được nữa, lúc này chỉ cần nhớ nhiêu đó thôi.”

“Ý cô là gì khi cô nói không bao giờ hồi phục?”

“Có những khiếm khuyết không thể phục hồi trong tính cách của tôi. Anh biết, đúng không?”

“Tôi không biết. Cô dường như hoàn toàn bình thường đối với tôi.”

“Vẫn đang cố gắng ghi điểm với tôi à? Nịnh bợ chả đưa anh tới đâu đâu.”

“Đó không phải ý tôi.” Nên tôi khẳng định, dù tôi mong là những lời đấy sẽ làm cô ấy vui lên.

“Anh nói là anh coi tôi như người bình thường phải không? Để tôi chỉ cho anh thấy những bằng chứng ngược lại.”

Cô thò tay vào cặp của mình và lấy ra một con gấu bông. Nó mặc một bộ quân phục màu đỏ với một cái mũ đen. Nó giống như một món đồ chơi dễ thương, mềm mại.

“Dù tuổi tôi không còn phù hợp, tôi vẫn không thể tách ròi nó được. Nếu tôi không chạm vào nó mọi lúc tôi sẽ trở nên vô cùng lo lắng… Tôi có làm anh sợ hãi không?”, cô nói. Thực tế, cô dường như thực sự gặp rắc rối đáng kể.

“Có giống với Linus và cái chăn của cậu ta không? Nó xảy ra mọi lúc, không có gì phải xấu hổ cả”, tôi xen vào. “Tôi từng quen biết một gã một thời gian trước đây, cậu ta đặt tên cho một con búp bê và lúc nào cũng thuyên thuyên với nó. Thật sự rất đáng sợ đấy. So với trường hợp của cô là chỉ cần chạm vào nó…”

“Ô, tôi xin lỗi vì đã làm anh sợ nhé.” Cô lườm tôi và ném con gấu bông ra chỗ khác.

Nên giữ im lặng, tôi đã nhận ra quá muộn. Tôi chỉ đang giễu cợt cô ấy theo cách hiệu quả nhất có thể. Nhưng thực sự, ai lại có thể tưởng tượng ra một cô gái với ánh nhìn sắc lạnh như vậy lại đặt tên cho con gấu bông và nói chuyện với nó…

Bầu không khí im lặng ngượng nghịu đã thắng thế.

“… Về lưu ý đó, chủ đề cho các lá thư ngày hôm nay là “Những khoảnh khắc làm tôi vui vì tôi còn sống!” Phát thanh viên nói. “Lá thư đầu tiên của chúng ta là từ một người mẹ mô tả hai người con của mình. “Hai đứa con gái một đứa sáu tuổi, đứa còn lại tám tuổi đều vô cùng hòa thuận vói nhau thậm chí khiến tôi kinh ngạc. Vào ngày của mẹ năm nay, chúng đang chuẩn bị một món quà bất ngờ…””

Cô với tay vặn nhỏ âm lượng trước khi tôi định làm như vậy.

Đó là một chủ đề quá chóng mặt với chúng tôi lúc này.

Chúng tôi đã thoát khỏi cảnh kẹt xe, dành ra hai tiếng chỉ để chạy trên con đường núi nhuộm màu nắng thu lộng lẫy, và đã đến thị trận nơi chị gái cô ấy sống.

Sau khi ăn nhẹ tại một tiệm hamburger và lái xe thêm vài phút, chúng tôi đã đến nhà cô ấy.

Đó là một ngôi nhà khan trang. Sau hàng rào gạch, có một khu vườn đầy hoa hồng suốt cả bốn mùa được chăm chút rất cẩn thận, và trong góc vườn có một cái xích đu với cái mái che bằng đá.

Các bức tường bên ngoài được sơn màu xanh dương như tan chảy vào bầu trời, và ba cái cửa sổ màu trắng ở tầng hai với các đỉnh tròn.

Đúng là một ngôi nhà hạnh phúc. Đây là nơi người chị mới lập gia đình của cô ấy sống, cô nói với tôi.

Tôi nghĩ là nó hoàn toàn khác với nhà bố mẹ tôi.

Không thể nói rằng ngôi nhà tôi từng sống không được tân trang, nhưng bề ngoài của căn nhà đã chứng minh rằng tinh thần chủ sở hữu đã bị hủy họai. (Nương: chắc là không có óc thẫm mĩ...)

Các bức tường được bao phủ bởi những cây nho còn bên dưới là rải rác những thứ từ lâu đã không còn sử dụng được: một chiếc xe ba bánh, đôi giày patin, cái xe đẩy trẻ em, và dàn trống sắt.

Sân trước nhà rất rộng, nhưng lại bị bao phủ bởi vô số cỏ dại như để nói đây là nhà hoang, và trở thành nơi trú cho bọn mèo đi lạc.

Có lẽ trong một thời gian ngắn khi tôi chào đời, nó là một ngôi nhà đủ hạnh phúc với tôi. Dù bằng cách nào, vào lúc mà tôi tự nhận thức được, bố mẹ tôi đã xem xét rằng ngôi nhà không đáng nữa.

Mặc dù tôi là con một, nhưng họ vẫn coi tôi là một gánh nặng. Sau cùng, tại sao những người này lại quyết định sống như một gia đình?, tôi vẫn luôn tự hỏi.

Khi mẹ tôi mất, nó thật khuây khỏa. Đó là cách mọi thứ diễn ra tự nhiên hơn

“Nhà đẹp đấy”, tôi nói.

“Anh sẽ đứng ở ngoài cổng. Có khoảng 80, 90% khả năng là tôi không cần sự giúp đỡ của anh, anh chỉ cần chuẩn bị để có thể lái xe đi ngay lập tức.”

Cô ấy cởi áo khoác ra và để nó lại với tôi, đi qua mái vòm đến của chính, và bấm cái chuông đặt trên tường. Một âm thanh kim loại vang lên.

Cách cửa gỗ chậm rãi mở ra. Đằng sau cánh cửa là một người phụ nữ khoảng 25 tuổi.

Tôi quan sát cô ta từ phía sau một cái cây. Cô ta mặc một chiếc áo len tròng cổ xanh lá đậm với màu xám nguyên bản. Tóc cô mang màu socola với những lọn xoăn gợn sóng.

Mắt cô nhìn trông rất am hiểu, và cử chỉ của cô ta khi mở cửa phải nói là duyên dáng.

Đó là chị gái của cô ấy, tôi trầm tư. Họ có những nét tương đồng trên khuôn mặt, với cặp mắt vô cảm và đôi môi mỏng.

Tôi cảm thấy như tuổi tác họ quá cách biệt để có thể là chị em, và tôi không thể hình dung cô ta là người sẽ cắt ngang lòng bàn tay của cô ấy với một con dao.

Tôi không thể nghe được cuộc nói chuyện giữa họ, nhưng dường như nó sẽ không trở thành một trận cãi vả. Tôi dựa lưng vào cổng và lục lọi túi của mình để tìm thuốc lá, nhưng tôi đã bỏ chúng trong xe.

Dù sao, tôi tự hỏi, cô ấy định trả thù bằng cách nào? Ngay trước khi đến, tôi đã nhìn vào túi của cô ấy và chắc chắn rằng cô không giấu thứ vũ khí nguy hiểm nào.

Cô đã tấn công cha mình bằng một cái búa, liệu cô cũng dùng nó với chị của mình? Hay là cô đã chuẩn bị một số vũ khí khác?

Dù tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Câu hỏi của tôi đã được trả lời ngay tức khắc.

Gần như cùng lúc khi tôi hút xong điếu thuốc và nhìn về phía cửa chính một lần nữa, tôi nhìn thấy cô ngã đè lên chị của mình.

Người chị nhanh chóng cố gắng bám lấy cô, nhưng không thể tóm được cô ấy, và họ ngã xuống. Đó là những gì hiện ra.

Trong khi cô ấy đứng lên, chị cô ấy lji không có dấu hiệu sẽ đứng dậy lần nữa. Và chị ta không bao giờ dậy được nữa.

Tôi chạy đến chỗ cô gái, và cảnh tưởng khiến tôi nghi ngờ mắt của mình.

Một cái kéo may vá cỡ lớn đang cắm vào lồng ngực của chị ta. Một lưỡi kéo của cái kéo đang banh ra được cắm sâu vào người chị ta.

Cô đã thực hiện công việc này rất tốt. Thậm chí còn không có một tiếng la hét.

Máu chảy đầy ở lối vào, chảy qua những kẽ hở dưới sàn nhà.

Cô đã đạt được mục đính của mình với tốc độ đáng kinh ngạc.

Sự im lặng choáng váng gợi cho tôi nhớ về một sự việc có liên quan đến tôi.

Khi tôi còn học lớp 4, và chúng tôi còn khoảng 30 phút trong tiết thể dục, giáo viên nói chúng tôi sẽ dành thời gian còn lại để chơi trò né bóng, và đám học trò vui mừng hưởng ứng.

Nó đã trở thành một sự kiện khá phổ biến. Tôi lướt qua góc phòng thể dục và lẫn vào đám học sinh đang theo dõi trận bóng.

Khi mà khoảng một nửa thành viên của hai đội bị dính bóng, những người bị loại bắt đầu trở nên chán nản. Và lờ đi kết quả của ván đấu, họ bắt đầu chơi quanh đó theo cách riêng của họ

Một học sinh đã thực hiện một cú lộn vòng hoàn hảo ở một góc trên sân mà không cần thảm, và không chịu thua, năm hoặc sáu cậu học sinh khác cũng thử làm điều tương tự.

Nó trở nên thú vị hơn là coi trận bóng né, nên tôi cũng hướng mắt về những chàng trai đang nhảy nhót xung quanh và lộn vòng.

Một cậu bé đã có một cú tiếp đất hỏng và cắm đầu xuống sàn. Nó to đến nỗi mà tôi có thể nghe thấy từ cách đó một vài mét.

Mọi người ngừng di chuyển. Cậu học sinh đập đầu xuống sàn không đứng dậy trong một lúc.

Sau khoảng mười giây, cậu ôm đầu và bắt đầu gào khóc trong đau đớn, nhưng có vẻ cậu chỉ đang cố làm ồn lên để che giấu sự xấu hổ của bản thân, vì nó dường như không có vẻ nghiêm trọng.

Những người xung quanh cũng vậy, để loại bỏ những lo lắng thoáng qua tâm trí họ, chỉ tay và cười nhạo cậu học sinh bị té, đấm và đá giỡn với cậu ta.

Tôi là người đầu tiên nhận ra cậu học sinh đó không phải là một phần của vòng tròn, và đang nằm ở một vị trí kỳ lạ. Mọi người đều chú ý đến khoảnh khắc cậu ta cắm đầu xuống đất, nên không ai nhận ra khoảnh khắc cậu học sinh với phản xạ đặc biệt chậm đã làm gãy cổ cậu.

Từng người một, mọi người dần nhận ra sự kì quái là cậu bé không di chuyển các cơ bắp của mình và đứng lại nhìn vào cậu ta. Cuối cùng, giáo viên thể dục nhận ra điều gì đó không ổn và chạy tới.

Nói thật bình tĩnh vì có vẻ quá bình tĩnh, người giáo viên bảo các học sinh không đụng vào cậu bé, và cũng không di chuyển cậu, sau đó chạy ra hành lang.

Ai đó nhận xét “Dĩ nhiên là các giáo viên có thể chạy trên hành lang”, nhưng không ai đáp lại.

Cậu học sinh đó không bao giờ trở lại trường. Chúng tôi được báo rằng cậu bé đã bị tổn thương tủy sống, nhưng với suy nghĩ của những đứa nhóc lớp 4, chúng tôi chỉ có thể nghĩ rằng “Tôi đoán cậu ta đã bị tổn thương “gót chân của Achilles” hay gì khác. (Nương: gót chân của Achilles để ám chỉ điểm yếu của một người.)

Nhưng giáo viên của chúng tôi, để nhấn mạnh tính nghiêm trọng của vấn đề, giải thích rằng “Cậu bé sẽ phải ngồi xe lăn suốt quãng đời còn lại” (một lời giải thích nhẹ nhàng, giờ khi tôi nghĩ lại- cậu ta đã bị liệt hoàn toàn và bị gắn liền với máy thở), và một số học sinh nữ bắt đầu nức nở.

Điều đó thật buồn. Chúng ta nên bày tỏ sự quan tâm. Những người có tiếng là nghiêm túc cũng bắt đầu khóc một cách ngon lành, và mọi người đề nghị “Hãy đến thăm cậu ta”, “Hãy xếp cho cậu ta một nghìn con hạc giấy”. Lớp học bị bao phủ bởi nỗi buồn, lòng tốt, và cả sự ích kỉ.

Tháng kế tiếp, giáo viên nói với chúng tôi ở phòng học riêng rằng cậu bé đã chết. (Nương: phòng học riêng (homeroom) là mỗi một môn sẽ có 1 phòng chi riêng mình đã được áp dụng ở Nhật và Singapore)

Cậu bé bị thương nằm một cách không thoải mái trên sàn trong phòng thể dục và người phụ nữ đổ sập trước mắt đang chồng chéo lên nhau trong tâm trí tôi.

Đôi khi, sự sống có thể trôi đi thật dễ dàng, như thể bị cuốn đi trong gió.

Cô đặt các ngón tay của mình vào phần tay cầm của kéo, hít một hơi thật sâu, và banh miệng vết thương rộng hơn nữa. Cô hoàn toàn có ý muốn kết liễu. Với một tiếng rên nhục cảm, cái cơ thể đó run lên và co giật.

Trong lúc đang cắt thứ mà tôi đoán là động mạch chủ của bụng, một tia máu phụt ra, chạm tới chân tôi cách đó 2 mét

Cô quay lại, và cái áo blouse trắng của cô đã nhuộm đỏ máu.

“…Cô không nói là sẽ đi xa đến mức này”, cuối cùng tôi cũng lên tiếng. Tôi muốn giọng mình nghe như không bị ảnh hưởng, nhưng giọng tôi vẫn run rẩy ít nhiều.

“Tôi có đi quá xa đâu. Nhưng tôi không nhớ đã nói là tôi sẽ không giết chị ta.”

Lau vài tia máu dính trên má, cô ngồi xuống sàn nhà.

Tôi cởi cái kính râm ra và nhìn xuống người chị của cô ấy. Khuôn mặt chị ta đã méo mó trong sự thống khổ, không có điểm nào còn giống như lúc mới đây.

Một âm thanh giống như tiếng sáo phát ra từ cổ họng của chị ta, và cô ta ho ra máu. Bây giờ không thể nói màu cái áo len của chị ta còn là cái màu lúc đầu nữa.

Một mùi thối rữa khác với mùi đơn thuần của máu đang kéo bay ra, như rác thải rắn, hay là bồn tắm tràn đầy chất nôn mửa. Bất kể nó là gì, đó là thứ mùi mạnh mẽ của cái chết thứ mà tôi sẽ không bao giờ quên sau khi chỉ ngửi qua một lần.

Tôi run lên dữ dội, và cố gắng giữ nhịp thở để giữ bản thân không ngã xuống.

Tầm nhìn của tôi được mở rộng, và tôi thấy lối vào đã trở thành một biển máu. Nếu nó là một cảnh trong một show truyền hình, nó sẽ đủ máu để yêu cầu một phản ứng cực kì phóng đại.

Mọi người là những cái bao không chứa gì khác ngoài máu, tôi nhận ra, vì có quá nhiều máu. Tôi biết nó chỉ làm tôi cảm thấy tệ hơn, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi cái dạ dày bị rạch kia.

Máu đen hơn tôi nghĩ là về nó. Dù những gì đã tràn ra là một màu sáng không thể nhầm lẫn. Một màu sắc rõ rệt giống với màu đỏ thắm chảy ra từ phía trên của một hộp giày.

Nó gợi đến những con vật tội nghiệp bị cán chết trên đường mà tôi luôn nhìn thấy trong khi lái xe vào buổi sáng.

Dù chúng trông trông đẹp hay kinh khủng, là vật hay người, tất cả chúng đều giống nhau khi bạn xé toạc đi lớp da.

Yeah, tôi suy nghĩ một cách điềm tĩnh bất ngờ. Đây là cái chết. Những gì tôi làm với cô ấy về cơ bản chả khác gì với tấn bi kịch mà tôi đang thấy trước mắt mình.

Mặc dù chưa cảm thấy hoặc thậm chí thành hiện thực vì năng lực trì hoãn của cô, tôi đã biến cô thành một đống thịt bấy nhầy. Có lẽ thi thể của cô thậm chí nhìn còn khủng khiếp hơn thế này.

Sau khi lùi lại một bước để máu không dính vào giày mình, tôi lên tiếng.

“Nghe này, tôi đồng ý với ý định trả thù để bù đắp về tội án của tôi khi cán qua cô… Nhưng giúp cô giết người là hoàn toàn hủy hoại thành ý đó. Tôi không muốn rửa máu bằng máu.”

“Anh không cần phải đồng ý nó nếu anh không muốn. Tôi không nhớ đã ép anh phải làm gì”, cô nói lại. “Và một khi thời gian trì hoãn của tôi kết thúc, thì mọi thứ sẽ lại như lúc đầu. Bất kể tôi nỗ lực nhiều như thế nào, tôi chỉ có thể làm họ chết tạm thời. Vậy dù bất cứ gì tôi làm, không phải cuối cùng mọi thứ vẫn sẽ ổn sao?”

Như vậy. Cô gái này đã chết. Cho dù cô đã làm gì sau ngày 27 tháng 10, vào ngày xảy ra tai nạn, cô sẽ không còn tồn tại trong khoảng thời gian đó.

Một cô gái không tồn tại không thể giết bất cứ ai. Cố có thể giết hàng trăm người sau ngày 27 tháng 10, bởi vì khi sự trì hoãn kết thúc, nó sẽ không được tính.

Giống như một cầu thủ vẫn còn trên sân sau khi bị truất quyền thi đấu. Họ có thể giành điểm, nhưng cuối trận đấu, họ vẫn sẽ bị xử thua mà không cần quan tâm họ đã giành được bao nhiêu điểm.

Do đó, như lời cô nói, cô cảm thấy mình có thể làm bất kì điều gì mình muốn. Sau cùng, sẽ chẳng còn lại gì ngoài sự thỏa mãn vô hại. Không có sự khác biệt đáng kể khi trở thành kẻ giết người mà nó chỉ đơn thuần là trí tưởng tượng của bản thân.

Vậy thì, có hoàn toàn ổn khi tự cho mình một cơ hội làm bất cứ điều gì mình thích trước khi chết? Không, nhưng ngay cả khi nó chỉ là tạm thời , bạn đâm người khác, làm họ chảy máu và đau đớn. Kẻ giết người vẫn là kẻ giết người. Liệu những hành động ấy có thể nào được tha thứ không?

Đây không phải là lúc để ngẫm nghĩ. Ưu tiên hàng đầu của chúng tôi là tránh xa cái xác càng sớm càng tốt, không nên có một cuộc thảo luận như vậy ở đây.

“Bây giờ chúng ta nên rời khỏi đây. Sẽ rất tệ nếu ai đó thấy máu dính đầy trên người cô.”

Cô gật đầu. Tôi cởi áo khoác của mình và đặt nó lên vai cô. Kéo dây kéo của cái áo khoác nylon lên tới cổ, bạn sẽ không thể nói cô ấy dính máu ở bên trong ở khoảng cách này.

Nó là một cái áo khoác mắc tiền, nhưng tôi không cần phải lo lắng, vì mọi thứ sẽ trở lại bình thường sau khi sự trì hoãn kết thúc.

Tôi nhìn quanh cửa để xác nhận rằng không có ai xung quanh và ra hiệu cho cô ấy.

Nhưng cô vẫn chỉ ngồi đó trên sàn nhà, không chuyển động.

“Nào, điều gì đang giữ cô lại vậy? Nhanh lên.” Tôi vội vã quay lại, nắm lấy tay cô và kéo cô lên.

Nhưng cô đổ sập xuống sàn nhà như một con rối bị cắt dây.

“Tôi hiểu rồi. Gống như là chân tôi đã kiệt sức”, cô lẩm bẩm như thể là nhận xét của một người lạ. “Tôi đoán là mình không thể cười anh vì điều này nữa. Thật thảm hại…”

Cô ngồi dậy. Chân cô vẫn không có chút sức lực nào, nên cô bò trên mặt đất bằng tay của mình. Cô giống như một nàng tiên cá đang phải vật lộn để lên bờ.

Mặc dù cô trông như vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng có vẻ như cô ấy đang khá là hoảng loạn.

“Không thể đứng dậy nhanh hơn được à?”

“Không… Sau cùng, tôi nghĩ là thật tốt khi mang anh đi theo. Giờ thì hãy đưa tôi trở lại xe.”

Cô ấn mạnh cả hai tay mình vào tôi với ngạo mạn hoàn toàn khác xa hoàn cảnh đáng xấu hổ mà cô đang vướng phải. Nhưng tay cô run run như một đứa trẻ bị ném ra nơi tuyết rơi lạnh giá.

Tôi nhẹ nhàng nâng cô ấy lên. Cô nặng hơn vẻ bề ngoài, nhưng không quá nặng để tôi có thể chạy và vác cô trên lưng nếu cần. Toàn thân cô chảy đầy mồ hôi lạnh.

Khi xác nhận lại rằng không có ai xung quanh, tôi đưa cô ấy đến ghế cạnh ghế lái.

Quan sát cẩn thận tốc độ giới hạn. Tôi chọn đi một con đường mà càng ít người càng tốt. Hai bàn tay tôi đổ đầy mô hôi trên bánh lái.

Nhận thấy tôi thường xuyên kiểm tra gương chiếu hậu, cô nói với tôi “Không cần phải lo lắng về điều đó. Ngay cả khi chúng ta bị bắt vì những gì xảy ra ở đấy, tôi tin rằng mình có thể hoàn tác nó. Tôi có thể tránh mọi điều tồi tệ bằng cách đó.”

Tôi vẫn im lặng, thậm chí còn không thừa nhận sự tuyên bố của cô ấy.

“Có điều gì anh muốn nói không?”, cô hỏi.

“… Cô có thực sự cần giết cô ta không?”, tôi hỏi, quên luôn việc phải xoa dịu cô ấy. “Tôi biết cô nói rằng chị cô đã làm điều gì đó khủng khiếp với cô. Nhưng liệu chị ta có xấu xa đến mức cần phải giết không? Cô không thể chỉ gây ra cho cô ta một vết thương giống như vậy trên lòng bàn tay của cô ta à? Tôi chỉ muốn một lời giải thích thỏa đáng.”

“Để tôi hỏi anh điều này. Liệu anh có cho phép giết người với lý do chính đáng không?”, cô nhấn mạnh. “Chẳng hạn, giả sử khi cố gắng ngăn chặn cuộc chiến giữ mẹ và chị gái, tôi đã bị cắt bằng dao, khiến tôi không thể chơi piano, điều quan trọng nhất đối với tôi. Hoặc những người mà chị gái tôi mang về nhà mỗi tuần bắt tôi phải uống rượu nồng độ cồn cao, và bất cứ khi nào tôi nhổ nó ra, họ dí súng bắn điện vào người tôi. Hoặc người cha say rượu đốt tóc tôi bằng thuốc lá đang cháy, nói với tôi rằng sự sống của tôi chỉ tổ thêm chật đất, đáng ra tôi nên tự tử đi mới phải. Hoặc ở trường, tôi bị đẩy đi và phải uống nước bẩn, bị siết cổ chỉ để tiêu khiển, mái tóc và quần áo bị cắt đúng như sự diễn tả của từ “mổ xẻ”, bị đẩy xuống một cái hồ lạnh như cắt vào mùa đông với chân bị cột chặt… Nếu tôi nói với anh tình huống là như vậy đấy, liệu anh có ít nhất tán thành cái yêu cầu trả thù nhỏ nhoi này không? 

Nếu cô ấy nói với tôi điều này vào một lúc khác, thì nó thật khó tin. Tôi có thể coi nó là một lời nói dối rỗng tuếch, hoặc ít nhất là một sự cường điệu quá mức.

Nhưng mới không lâu, nhìn cô hạ sát chị của mình, tôi dễ dàng chấp nhận nó như một chân lý.

“…Tôi lại lôi nó ra. Tôi xin lỗi. Tôi đoán là mình vừa gợi lại những kỉ niệm không tốt.”

“Tôi không có nói là tôi đang thực sự nói về bản thân mình.”

“Ừm, hoàn toàn là một giả thuyết.”

“Tôi không trả thù vì mong muốn trừng phạt họ. Nỗi sợ mà họ thấm nhuần trong tôi chỉ có thể biến mất khi họ hoàn toàn biết mất khỏi thế giới này. Nó giống như một lời nguyền vậy. Tôi sẽ không bao giờ có một giấc ngủ yên bình nếu lời nguyền còn ở đó, và tôi không thể hoàn toàn tận hưởng mọi thứ. Tôi trả thù để chinh phục nỗi sợ hãi của bản thân. Ít nhất một lần trước khi tôi chết, tôi chỉ muốn có một giấc ngủ ngon trong một thế giới mà không có họ.”

“Tôi nghĩ là mình hiểu rồi”, tôi gật đầu.”Nhân tiện, cô có giết cha mình luôn không?”

“Tôi tự hỏi là có nên không.” Cô lắc đầu, như để giũ sạch tâm trí mình, cô lấy một điếu thuốc từ bao thuốc đặt trên bảng điều khiển, châm lửa, và ho.

Cô nói cô đã dùng búa để trả đũa cha cô. Dựa vào vị trí mà bạn ra đòn, bạn có thể dễ dàng giết chết một người chỉ với điều đó.

Tôi không thể nói rõ là gáy hoặc là vùng cổ dưới cằm, nhưng tôi nghe nói nếu bạn đánh vào các khu vực xung quanh đó, thậm chí một cô gái trẻ cũng có thể dễ dàng giết chết một người đàn ông trưởng thành.

“Nói tôi nghe, chân cô đỡ hơn chưa?”

"...Tôi nghĩ là vẫn rất khó để đi được", cô nói trong khi thở ra khói thuốc, cau mày lại. "Kế hoạch là sẽ đi thẳng đến mục tiêu trả thù tiếp theo, nhưng giờ tôi vô vọng rồi. Thật bất tiện, nhưng hãy quay lại căn hộ."

Tôi đột nhiên nhận ra. "Cô không thể trì hoãn cái gì đó nhỏ nhặt như vầy à?"

Cô nhắm mắt để cẩn thận lựa lời nói. "Nếu đây là một vết thương hay bệnh tật đáng kể, tôi có thể trì hoãn nó. Nhưng sẽ rất khó để trì hoãn những thứ sẽ tự khắc phục chính nó. Mong muốn của tôi là quá yếu trong trường hợp đó. Linh hồn tôi cần phải hét lên "Tôi không thể chịu đựng được chuyện này xảy ra.""

Tôi chấp nhận lời giải thích đó. Một tiếng hét của linh hồn,huh.

Phải mất một lúc để nhận ra mùi máu đã tràn ngập trong xe. Máu đã bắn lên người cô ấy.

Tôi mở cửa sổ để mùi bay ra, nhưng cái mùi giống như dây đàn guitar gỉ nấu sôi với cá thối tỏa khắp chiếc xe và không rời khỏi.

Cô đã xé toạc bụng của chị mình. Có lẽ không chỉ có mùi máu mà còn là mùi của sự pha trộn chất béo và dịch tủy sống và dịch tiêu hóa.

Dù sao đi nữa, một mùi hương chết chóc.

“Nó lạnh”, cô nói.

Tôi từ bỏ việc loại bỏ mùi hôi, đóng cửa sổ, và bật máy sưởi.

Đối với một đêm mà tôi đã chứng kiến một vụ giết người ở khoảng cách gần, các ngôi sao thực sự quá lấp lánh.

May mắn thay, chúng tôi trở lại căn hộ mà không bị ai chặn lại. Nhanh chóng lên cầu thang bám đầy bụi, tôi cố gắng mở cửa dẫn vào phòng của tôi, nhưng gặp khó khăn khi đưa chìa khóa vào lỗ cắm. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy có ai đang lên cầu thang.

Nhìn xuống cái chìa khóa, tôi nhận ra là mình đang cố nhét chìa khóa xe vào ổ khóa cửa. Tôi tặc lưỡi, đổi chìa để mở cửa, và đẩy cô ấy vào trong.

Người đang lên cầu thang là người hàng xóm của tôi, một sinh viên mỹ thuật. Khi nhìn thấy tôi, cô yếu ớt đưa tay lên chào.

“Tự mình ra ngoài hử? Điều đó thật bất thường”, tôi tình cờ nhận xét.

“Cô gái đó là ai vậy?”, cô hỏi.

Ngay cả khi một lời nói dối có thể giúp tôi thoát khỏi tình huống này, nhưng trường hợp đó chỉ có làm mọi thứ sau đó tệ hơn. Thành thực trả lời là một lựa chọn đúng đắn lúc này.

“Một cô gái mà tôi không biết tên”. Sau khi nói thế, nó cũng xảy ra với cô gái trước mặt tôi. Ưm, tôi biết là mình đã nghe tên cô ấy một hoặc hai lần, nhưng nó chỉ hoàn toàn trượt ra khỏi trí nhớ tôi.

Tôi đã luôn tệ trong khoảng nhớ mấy cái tên. Vì tôi hiếm khi có cơ hội sử dụng chúng.

“Hửm”, cô sinh viên nghệ thuật khinh bỉ cằn nhằn. “Tôi hiểu rồi. Vậy quý ông giam-mình-trong-phòng mang trẻ vị thành niên vào phòng của mình?”

“Cô nắm thóp được tôi rồi. Ừm, tôi nên giải thích thế nào đây…”

“thèm khát máu của một cô gái trẻ?”, cô đoán với nụ cười nhẹ.

“Chỉ cần… lắng nghe lời giải thích của tôi.”

“Nói đi.”

“Nó có chút phức tạp. Cô ấy cần giúp đỡ ngay lúc này, và tôi là người duy nhất cô ấy có thể dựa vào.”

Sau vài giây im lặng, cô nói nhỏ. “Điều này có liên quan đến “tai nạn” đó không?”

“Có. Giúp cô ấy sẽ bù đắp mọi thứ… Có lẽ vậy.”

“Huh”, cô gật đầu. Cô vẫn luôn là loại người hiểu chuyện. “Vậy tôi sẽ không can thiệp nữa. Nhưng hãy nói với tôi nếu anh gặp rắc rối. Dừ tôi nghi là mình chẳng giúp được gì nhiều.” 

“Cảm ơn cô.”

“Nhân tiện, vết bẩn gì kia?”

Cô sinh viên nghệ thuật nhìn xuống chân tôi. Có một vệt màu đỏ thẫm khoảng 4 centimet trên đầu gối của cái quần jeans bạc màu của tôi. Tôi đã không nhận ra cho đến khi cô ấy chỉ ra nó.

“Vết bẩn đó là gì thế? Anh dính nó lúc nào vậy?”

Sự ngạc nhiên của tôi là là điều hiển nhiên. Nhưng tôi đã cố giả vờ như không biết làm thế nào nó lại ở đó. Mặc dù vậy, tôi biết phản ứng của mình đã nói lên toàn bộ cậu chuyện.

“À, dù nó là vết bẩn nào, anh cũng nên nhanh chóng rửa nó đi. Gặp anh sau.”

Nói xong, cô sinh viên nghệ thuật quay về phòng.

Tôi nhẹ nhõm vuốt ngực mình và mở cửa vào phòng. Đèn đã bật sáng.

Cô nói từ phòng giặt quần áo. “Anh để thuốc tẩy ở đâu thế?”

Có vẻ như cô ấy đang giặt cái áo dính máu của mình, tôi nghe thấy tiếng cái chậu đổ đầy nước.

“Nó đáng ra nằm dưới chân cô”, tôi nói đủ lớn để cô ấy nghe. “Cô có quần áo để thay không?”

“Không, cho tôi mượn đồ đi.”

“Chỉ cần lấy bất cứ thứ gì đã khô. Nó gần như là mọi thứ.”

Tôi nghe thấy tiếng cửa máy giặt, sau đó là tiếng mở cửa phòng tắm.

Trong khi cô ấy tắm, tôi nằm xuống sofa và nghĩ lại những thứ xảy ra mới chỉ vài giờ trước.

Ngay khi cô ấy đâm chị mình bằng kéo, tiếng ho yếu ớt của người phụ nữ bị đâm vào ruột, cái áo blouse đính dầy máu, mùi hôi từ lục phủ ngũ tạng của chị ta, vũng máu đỏ sẫm chảy khắp sàn, và màn đêm yên tĩnh kì quái.

Nó bùng cháy trở lại trong tâm trí tôi. “Lạnh sống lưng” cũng không hoàn toàn đúng, có lẽ là thích hợp, có lẽ không. Dù thế nào đi nữa, tâm trí tôi đã bị chấn động đến tận tâm can khi phải chứng kiến, lần đầu tiên trong đời, những chuyện riêng tư của một người không quen biết.

Điều kỳ lạ là, không nhất thiết là một cảm giác khó chịu. Tôi tôn trọng PeckinpahTarantino cả Takeshi Kitano, nhưng tôi nghĩ nếu mình thực sự đối diện với những cảnh quay đẫm máu như trong một trong những bộ phim của họ, tôi sẽ buồn nôn và ngất mất.

Nhưng thực tế là gì? Tôi không thực sự cảm thấy băn khoăn, sợ hãi hoặc tự đổ lỗi nhiều cho lắm, thay vào đó, tôi cảm thấy sự phấn chấn giống như tôi đang xem động vật ăn thịt đang thưởng thức con mồi của nó, hay là một cảnh thiên tai trầm trọng.

Mặc dù tôi nhận ra nó là một cái gì đó phải xấu hổ.

Tôi không biết cách nào để bản thân bình tĩnh lại ngoài trừ việc uống rượu. Tôi đổ nửa ly Whiskey, thêm vào cùng một lượng nước, và uống. Tôi không làm bất cứ điều gì sau đó, chỉ lắng nghe tiếng tíc tắc của đồng hồ

Cô ấy trở lại sau khi sấy khô mái tóc của mình, mặc một trong những những bộ pajamas của tôi và một cái áo parka xám dài quá khổ. Nó thậm chí còn quá lớn đối với tôi, và nó cũng dài đến đùi cô ấy, như là cái áo một mảnh đối với cô ấy.

“Hãy chắc rằng sấy khô quần áo của tôi”, cô ấy nói với tôi. “Tôi đi ngủ đây.”

Cô thực tế là ngã lăn ra giường, nhưng rồi ngồi dậy như nhận ra gì đó, lấy ra thứ gì đó từ cặp của mình, và rúc sâu vào chăn.

Chắc chắn là con gấu bông. Giữ chặt nó dưới cằm mình, cô nhắm mắt lại.

Tôi lấy cái áo blouse ra khỏi máy giặt và sấy khô nó bằng máy sấy tóc. Tôi có thể dùng máy sấy ở tiệm giặt là, nhưng đi lòng vòng bên ngoài với một cái áo mà máu trên nó chưa hoàn toàn biến mất coi bộ … thật nguy hiểm.

Tôi nghĩ sẽ sáng suốt hơn khi mua cho cô ấy một vài bộ quần áo vào ngày mai. Có lẽ cô sẽ còn trở nên “đẫm máu” hơn nữa

Trả thù. Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy cảm thấy như thế nào. Tôi chẳng bao giờ giận đến mức muốn giết bất cứ ai. Cuộc sống của tôi từ lâu đã bị hủy hoại, nhưng không phải bởi người khác. Người hủy hoại cuộc sống của tôi không ai khác ngoài chính tôi.

Trên hết, tôi vô cùng kém trong việc biểu lộ cảm xúc “tức giận” ngay từ khi còn nhỏ. Và tôi không ngụ ý nó là sự tự kiềm chế mạnh mẽ, chỉ là tôi không tin sự biểu lộ cơn giận của tôi sẽ có bất kì ảnh hưởng nào đến người khác.

Bất cứ khi nào tôi tức giận, tôi tự động bỏ cuộc và tự thuyết phục mình rằng kích động là không tốt, nhiều lần tôi kiềm bản thân mình lại trong những tình huống mà đáng lý ra tôi phải tức điên.

Mặc dù thói quen đó hữu ích trong việc tránh những rắc rối, nhưng về lâu về dài, tôi nghĩ nó góp phần làm cuộc sống của tôi khuyết đi niềm vui.

Tôi ghen tị với những người có thể thể hiện sự tức giận mà không một chút do dự. Theo nghĩa đó, dù chỉ một phần, tôi cảm thấy có chút ghen tị với cô ấy.

Dù rằng, tôi cũng thông cảm với hoàn cảnh của cô, và cảm thấy may mắn là mình đã không phải sống một cuộc sống như vậy

Khi tôi đã hong khô cái áo blouse của cô ấy, tôi gấp nó lại và đặt nó cạnh giường.

Quay trở lại phòng giặt quần áo. Tôi thay bộ pajamas, nhưng cảm thấy quá tỉnh táo để ngủ. Run lẩy bẩy trong cái lạnh, tôi ra ngoài hiện đợi cô sinh viên mỹ thuật xuất hiện.

Nhưng những ngày như thế này, cô ấy sẽ không ra ngoài. Cách đây không xa, tôi nghe tiếng còi xe cứu thương

Đúng lúc tôi quyết định quay lại bên trong, điện thoại trong túi tôi rung lên với thứ âm thanh buồn tẻ.

Cô gái ở bên trong đang ngủ, còn Shindo thì đã chết, nên dường như không có ai sẽ gọi tôi ngay lúc này.

“Xin chào?”, tôi bắt máy.

“Anh đang ở đâu vậy?”, cô sinh viên nghệ thuật nói.

“Cô không nhìn thấy tôi trên hành lang à? Tôi đang ở trong căn hộ của mình. Còn cô?”

“Dĩ nhiên là tôi cũng đang trong căn hộ của mình.”

Vậy là chúng tôi nói chuyện qua điện thoại mặc dù đang ở trong phòng kế bên nhau

“Thôi ra ngoài hiên rồi nói chuyện. Tôi vừa mới ra ngoài hút thuốc đấy.”

“Không, cảm ơn. Trời lạnh lắm.”

“Cô không nghĩ rằng điều này lãng phí tiền điện thoại của cô à?”

“Tôi thích nói chuyện với mọi người qua điện thoại. Nó thật thư giãn. Bạn có thể nhắm mắt lại và chỉ cần lắng nghe giọng của họ. Tôi cũng thích giọng nói của anh qua điện thoại như thế này.”

Chỉ thích giọng tôi thôi à, huh.”

Cô sinh viên mỹ thuật cười khúc khích.

“Mọi thứ có tiến triển tốt với cô gái anh mang về nhà không?”

“Tôi nghĩ là cô đang hiểu nhầm ở đây, vậy để tôi nói này…”, tôi bắt đầu nhấn mạnh. “Tôi chắc chắn không có tình cảm với cô gái này. Chúng tôi hoàn toàn trong sạch.”

“Tôi chỉ trêu anh thôi. Dĩ nhiên tôi có thể nói với anh rằng anh không có những thứ như thế.”

Tôi nhướn mày nhìn cô ấy, mặc dù cô ấy không có ở đây.

“Vậy cô gọi tôi chỉ để trêu tôi thôi à?”

“Thật vậy. Nhưng tôi cũng đang trong tình trạng tâm trạng không được tốt đây.”

“Nó như thế nào?”

“Tôi chẳng muốn gặp ai cả, nhưng tôi lại muốn nói chuyện với ai đó

“Thật phiền phức.”

“Dù chỉ khi đó tôi mới làm phiền anh. Tôi có thể nhận ra anh cũng đang bận.”

“Vậy xin lỗi”. Tôi cuối đầu về phía bức tường. “Ý tôi là, tôi cũng hay chán muốn chết lắm.”

“Yeah, ừm, lỗi của tôi khi cảm thấy cô đơn không đúng lúc. Nhưng… Tôi vẫn không thích nó.”

“Không thích gì?”

“Tôi nghĩ mình nên nói sao đây… Ờ, ừm, anh trông không giống như anh vào ngày hôm nay”. Sau một vài giây trầm tư im ắng. “Ừm, mắt anh thường nhìn như thể anh chả muốn đi đâu cả. Ánh mắt như không hoàn toạn tập trung vào bất cứ điều gì, cả hai tròng mắt anh đều nhìn vào mọi thứ và không nhìn vào bất cứ điều gì, một đôi mắt lơ đễnh. Đó là lý do tôi có thể thư giãn khi ở gần anh. Nhưng… Khi chúng ta gặp nhau ở hành lang, đôi mắt anh nhìn không giống vậy.”

“Vậy nó nhìn như thế nào?”

“Tôi không thể trả lời anh”, cô vội vã đáp lời. “Cô ấy vẫn đang ngủ, phải không? Nếu anh làm ồn quá, anh sẽ làm cô ấy thức dậy đấy. Vậy nên dừng ở đây thôi. Mặc dù tôi sẽ gọi lại nếu tôi thay đổi ý định. Ngủ ngon.”

Rồi cô dập máy.

Tôi vẫn ở ngoài hiên khoảng một tiếng nữa. Nhưng khi tôi quay vào phòng, cô ấy vẫn chưa ngủ say.

Cô ấy không khóc đêm nay, nhưng thay vào đó, cô đang run rẩy. Cuộn tròn trên giường, ôm chặt gối và con gấu bông, nhịp thở không đều đặn. Và rõ ràng là không thể đổ lỗi cho thời tiết lạnh

Nếu cô sợ hãi, tôi nghĩ cô không nên giết người ngay từ đầu. Nhưng nó sẽ không biến mất. Như cô ấy nói, cô sống mà không nghĩ đến gì ngoài việc đó.

Không chỉ là cô muốn trả thù. Chỉ là cô không có gì khác để làm.

____________________

Peckinpah, Tarantino: đạo diễn phim

Takeshi Kitano: diễn viên

áo parka:

default.jpg

cửa sổ màu trắng với các đỉnh tròn: 

default.jpg

kính mở tròng: 

default.jpeg

Linus và cái chăn:

default.gif