Những bí mật không thể nào quên
Kí ức có thể chuyển thành ngôn từ
Nhưng chúng không cần phải thế
Đó là tại sao mà khát vọng được biết thêm về chúng không bao giờ kết thúc
.
Sayama đứng cùng Shinjou Setsu trong thành phố lúc mặt trời lặn.
Sayama đang mặc một bộ com-lê như mọi khi. Shinjou mặc áo sơ mi và quần short nâu.
Sayama đang dùng cả hai tay để ôm túi giấy từ một trung tâm vui chơi mà lẽ ra Shinjou mới là người phải giữ chúng. Baku ngồi trên đầu cậu.
Họ đứng trước một dinh tự lớn bao quanh bởi hàng rào cây cỏ[1]. Họ đang nhìn vào bên hông dinh thự. Họ có thể thấy một thảm cỏ với cây thông, cây anh đào và vuồn đá. Gian nhà chính nằm bên kia thảm cỏ là một ngôi nhà lớn kiểu Nhật với mái nhà nghiêng.
Khu vực quanh nó tối nhưng dinh thự lại được thắp sáng bởi ánh đèn chiếu ra từ cửa trượt và cửa sổ.
Shinjou nhìn tới lui dọc theo hàng rào dài trăm mét này.
“Wow... Đ-Đây là nhà của cậu sao, Sayama-kun?”
“Đây không phải nhà tôi. Đây là nhà của dòng họ Tamiya. Họ quản lý phần chìm của thành phố Akigawa và khu lân cận. Nói đơn giản thì họ là một nhóm dân phòng. Họ điều hành một công ty bảo vệ làm nền móng.”
“Tuyệt thật.”
Sayama nhìn Shinjou và giơ túi giấy trong tay lên một tí.
“Tôi đang nghĩ sẽ ăn tối ở đây để xin lỗi vì hôm nay. Cậu thấy ổn chứ?”
Shinjou nhìn lên cậu. Cuối cùng, cậu ấy cong đôi mắt lên nở nụ cười tươi.
“Chắc rồi. Mình thích lắm.”
Shinjou giơ tay ra. Cậu ấy có vẻ đang ám chỉ chuyện lấy lại túi của mình, nhưng Sayama cười gượng.
“Tôi quyết định cầm nó theo ý riêng của mình. Và tôi phải thể hiện phép lịch sự đúng đắn với khách của mình chứ.”
“Mình cho là vậy... Cảm ơn. Mình chưa bao giờ tới một dinh thự như vậy trước đây.”
“Nơi này cũng có thể dùng để ăn mừng sau nhiều sự kiện. Không gì phải sợ cả. Mặc dù Izumo từng bị tấn công bởi một con cá sấu gióng tuyển sau khi lặn xuống hồ.”
“Mình sẽ coi như chưa nghe phần cuối, nhưng sau cậu không đi tới trường từ đây?”
“Người mà gia đình Tamiya mang ơn là ông của tôi. Họ không nói gì nhiều với tôi chuyện này, nhưng có vẻ họ đã bị tiêu diệt rồi nếu không phải nhờ có ông... Nhưng thành tựu của ông không liên quan gì đến tôi.”
“Cậu thật sự nghiêm khắc đấy... Cậu không xem họ như gia đình sao?”
“Sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể. Giờ thì, cổng vào ở hướng này.”
Sayama hất cằm chỉ vào cuối hàng rào phía đông. Shinjou nhìn lên phía trên đầu cậu và cười.
“Sao thế?”
“Nó đang bắt chước cậu trên đầu cậu kìa.”
“Oh, Baku sao? Nó có vẻ đang dần thích tôi.”
“Mọi người và mọi thứ quanh cậu đều kì lạ nhỉ?”
“Phải, và điều đó gây ra vô tận rắc rối cho một người bình thường như tôi đây.”
“Y-Yeah...” Shinjou nói trong khi lãng mắt đi.
Sayama gật đầu khi một giọng nói đến từ cổng vào dinh thự ở phía đông.
“...!”
Họ không thể hiểu nhưng có ai đó đang la hét. Họ quan sát và thấy, ở chính giữa của phía đông hàng rào, một chiếc xe lớn đen bóng đang dừng trước cánh cổng gỗ nhỏ. Một người thanh niên và phụ nữ còn trẻ đang giải quyết với một người đàn ông lớn tuổi mập mạp đứng giữa cánh cổng và chiếc xe.
“Chuyện gì thế? Đây có phải là cái mà cậu gọi là cuộc chiến giành địa bàn không?”
“Cậu học từ đó ở đâu thế? Dù sao thì, không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. Đó là Tamiya Kouji và Ryouko. Anh em họ đang là những trụ cột của dòng họ Tamiya. Tôi không biết người đàn ông đó là ai, nhưng cứ xem đi.” Sayama quan sát người thanh niên trẻ đang mặc áo sơ mi nhiều màu với quần tây và người phụ nữ trẻ đang mặc kimono xanh. “Mình vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm để xem họ như gia đình.”
.
Người phụ nữ mặc kimono xanh đứng quay lưng ngược về phía ánh sáng từ dinh thự. Đôi mắt hơi nheo nhìn xuống của cô ấy được một cặp kính chắn trước đang quan sát chiếc xe đen và người đàn ông lớn tuổi đứng trước nó.
Cơ thể mập mạp của ông ta được che đi bởi chiếc áo gi-lê xám với khăn choàng cổ trắng. Ông ta ngậm xì gà trong miệng.
Người phụ nữ mặc kimono xanh nói với người đàn ông bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Tôi mừng là ông có vẻ vẫn mạnh khỏe, chủ tịch à.”
“Tôi không quan tâm cô gọi tôi mập hay trọc, Tamiya Ryouko-san. Tôi ở đây là để--...”
“Phải,” Ryouko gật đầu. Cô ấy đặt một tay lên mái tóc cột ngược ra sau thành một búi. “Một trong những nhân viên trẻ của ông có vẻ có vài chuyện đêm khuya với một trong mấy công ty mà chúng tôi bảo vệ.”
“Phải, chuyện đó. Như tôi nói trước đây, đó là hiểu lầm, nên là--...”
“Thật không may, chà, vụ việc đã được bàn giao cho cảnh sát” Ryouko chắp hai tay trước eo và cười. “Lòng tin là thứ quan trọng nhất với chúng tôi. Giờ chúng tôi không thể quay lại chuyện này được.”
“Cô bị ngốc à? Tôi không nói về sự tiện lợi cho cô.” Giọng người đàn ông dần hạ xuống trong khi lườm Ryouko. “Nếu đám nhóc mấy người nghĩ có thể thoát được chuyện này bằng vào vai vế--...”
“Ý hay đó,” Ryouko nói trong khi vẫn nở nụ cười. “Chủ tịch à, cuộc nói chuyện này còn kéo dài bao lâu nữa?”
Câu bình luận đó làm người đàn ông hơi lặng đi và ông ta rút xì gà ra khỏi miệng.
“Chết tiệt...”
Ngay khi ông ta mở miệng, Ryouko hành động.
Cô ấy bước lên một bước và ấn điếu xì gà trong tay ông ta vào ngực mình.
“Ôi trời. Nó khá là nóng đó.”
Với âm thanh cháy nhỏ, một lỗ thủng xuất hiện trên lớp áo kimono. Người đàn ông vội rụt tay lại.
“Đ-Đồ điên...” ông ta bắt đầu nói, nhưng đôi mắt của Ryouko nheo lại hơn nữa dưới cặp kính.
“Ông không nên đột nhiên sờ ngực phụ nữ vậy chứ.”
Trong khi vẫn cười, Ryouko giơ một tay lên thật nhanh để có thể kịp nhìn thấy.
Hành động tức thời đó dừng lại. Vào lúc đó, một thứ khác ngoài điếu xì gà đã được đút vào chiếc miệng đang mở của người đàn ông lớn tuổi.
Đó là một khối kim loại đen. Một khẩu súng lục.
Ryouko đột nhiên bóp cò.
“...!”
Người đàn ông phát ra một tiếng kêu vô thanh và búa súng gõ xuống.
“Oh?”
Ryouko nghiêng đầu.
Cô ấy không thể bóp cò. Ngón tay mảnh khảnh của cô ấy đã cố tấn công, nhưng cò súng dừng lại sau khi di chuyển vài milimét. Người đàn ông thở dốc và chỉnh lại tư thế đứng đang sắp khuỵu xuống. Và rồi Ryouko nói với người em trai đang đứng kế mình.
“Kouji, thứ này bị hư rồi.”
“Phiền thật,” người thanh niên trẻ trong chiếc áo sơ mi xanh nước biển và mái đầu đinh. “Um, nee-san.”
“Sao thế, Kouji? Chị phải làm gì vào những lúc thế này?”
Trong khi hai chị em nói chuyện, người đàn ông lớn tuổi chậm chạp nhấc tay lên. Ông ta đang cố bỏ khẩu súng từ miệng ra và nắm lấy tay Ryouko lại. Ông ta canh thời gian, trấn tĩnh lại bằng ba lần hít thở sâu, và cố hành động.
Vào cùng lúc đó, Kouji gật đầu và trả lời câu hỏi của người chị.
“Chị khóa chốt an toàn rồi. Không phải trước đây em đã dạy chị rồi sao?”
“Oh, phải, phải. Chị có hơi vội khi nghĩ nó hư rồi,” cô ấy nói một cách nhẹ nhõm. Rồi cô ấy vượt qua hành động của người đàn ông và mở khóa an toàn. “Xin lỗi vì sự chậm trễ.”
Và cô ấy bóp cò. Cô ấy bắn một lúc sáu phát. Tiếng súng liên tục vang lên và người đàn ông run rẩy.
Khi tiếng súng cuối cùng hòa vào bầu trời, người đàn ông gục xuống như đang khuỵu gối.
Cùng lúc đó, cánh cửa xe chỗ tài xế mở ra.
“Đ-Đồ chết tiệt!”
Người tài xế trẻ lao ra khỏi xe.
Khoảnh khắc hắn đưa tay vào túi, một vật trông như phát sáng trên mui xe.
Với một âm thanh kim loại, một con dao khắc đã ghim vào mui xe.
Người tài xế chôn chân tại chỗ với tay vẫn đang đưa vào túi.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào con dao trước mắt và người đã ném nó.
Tamiya Kouji nắm nhẹ tay phải lại trước người tài xế.
“Tôi xin lỗi, nhưng gia đình tôi hiện đang chuẩn bị bữa ăn cho vài vị khách và vì thế cũng đang chuẩn bị cho một cuộc chiến.”
Trong khi nói, một thứ gì đó lấp lánh thòng xuống từ tay Kouji. Đó là một con dao bếp với lưỡi hình chữ nhật.
Cậu ấy nhắm mắt lại một tí khi lưỡi dao treo ngược xuống giữa ngón trỏ và ngón giữa.
“Tôi đang trong quá trình xắt bắp cải. Nếu tôi không nhanh làm tiếp thì nó sẽ héo mất.”
Sau đó Ryouko nói từ nơi cô ấy đang ngồi khuỵu xuống cạnh người đàn ông lớn tuổi đã đổ gục.
“Oh?” Cô ấy quay sang Kouji và nhịp nhịp lên lưỡi dao trong tay cậu ấy. “Kouji, Kouji. Khẩu súng này không bắn ra đạn.”
Có thể thấy khói bốc lên từ miệng người đàn ông lớn tuổi, nhưng không có nguy hiểm nào với ông ta cả. Kouji đứng cạnh người đàn ông đang thở ra khói.
“Em bỏ đạn rỗng vào đó. Chị có thể dùng đạn thiệt khi đã biết cách dùng một khẩu súng.”
“Coi nào, Kouji. Sao em luôn xem chị của mình như một đứa trẻ thế?”
“Nếu chị muốn điều đó thay đổi, nee-san, thì hãy học cách dùng súng đi. Chưa kể đến đầu đĩa, lò nướng, máy nghe nhạc và máy rửa chén nữa.”
“Chị không giỏi với máy móc có nhiều hơn một công đoạn.”
Khi Ryouko nhịp tay lên đầu gối Kouji, con dao rớt khỏi tay của cậu ấy.
“Ah,” hai chị em kêu lên.
“Ahhh!” người tài xế la lên.
Con dao cắm xuống sát ngay trên đỉnh đầu của người đàn ông.
Một âm thanh rõ ràng vang lên.
Lưỡi dao chữ nhật ghim sâu 5 centimet vào nền xi măng và dừng lại trong khi hơi chìm vào trong tóc của người đàn ông.
Người tài xế hoảng hồn chạy quanh chiếc xe. Khi cả ba người đều quan sát, người đàn ông lớn tuổi nằm ngửa với tứ chi dang ra. Đôi mắt ông ta mở to và cả hai khóe miệng đang bốc khói đều nhếch lên.
“Thật kì lạ. Ông ta vì lí do nào đó trong có vẻ thỏa mãn,” Ryouko nhận xét khi cô ấy xoa xoa cán con dao ghim trong đất.
“Đ-Đồ ngốc!”
Người tài xế vội vã giúp người đàn ông lớn tuổi đứng dậy, nhưng Ryouko nhìn hắn ta và cười.
“Đồ ngốc?”
“Oh, um. Không, ý tôi là... Tôi đang nói mình là đồ ngốc. Xin lỗi.”
“Vậy sao... nhưng cậu không nên tự chỉ ra chuyện đó ở bản thân mình đâu.”
“Nee-san, chị chỉ đang thừa nhận hắn ta là đồ ngốc thôi.”
“Có à?”
Ryouko lấy ra một thiết bị nhỏ màu đen từ trong túi. Đó là một cái máy chụp hình một nút đơn giản.
Cô ấy chụp một vài tấm hình người đàn ông lớn tuổi mà không dùng đèn flash và nét cười trong đôi mắt sau cặp kính chuyển thành vẻ thỏa mãn.
“Dù sao thì, ông có thể đi ngay bây giờ.”
Không nói gì cả, người tài xế dìu người đàn ông vào ghế sau. Trong khi đó, Kouji im lặng kéo con dao ra khỏi mui xe và đột nhiên nhìn sang bên.
“Oh, cậu chủ,” cậu ấy nói với một cái cúi đầu.
Ryouko quay lại khi nghe giọng của Kouji còn chiếc xe thì nhanh chóng chạy đi.
Khi tiếng bô xả xa dần, hai bóng người đứng trước bọn họ.
Một người là cậu thiếu niên mặc bộ com-lê và đang giữ một chiếc túi giấy màu nâu. Người kia đang mặc một chiếc áo sơ mi và quần short. Bóng người thứ hai chắp tay lại trước eo với một nụ cười gượng gạo.
Cậu thiếu niên mặc com-lê cười và nói, “Tôi mừng khi thấy cả hai vẫn không thay đổi. Bọn tôi đến đây để dùng bữa tối.”
.
Sau khi vào trong gia đình Tamiya, Shinjou hiện đang giúp chuẩn bị bữa tối.
Mọi điều Shinjou thấy ở đây đều làm cậu há hốc miệng. Tất cả những gì cậu đã thấy tới giờ là lối vào trải dài, hành lang đủ cho năm người đi thành hàng ngang và nhà bếp có hai bồn rửa. Cậu cũng thấy những người đàn ông và phụ nữ hoàn thành công việc với không chút động tác thừa.
Shinjou hơi thấp và cậu chào những người cao hơn đó bằng một nụ cười trước khi giúp việc ở bếp.
Sayama đang ở phòng khách cạnh nhà bếp. Shinjou có thể thấy tấm lưng cậu ấy dọc theo hành lang rộng lớn nơi cậu ấy đang ngồi trên thảm lót đọc báo.
Shinjou đứng lột vỏ khoai giữa Kouji và Ryouko, người đã thay sang bộ kimono màu cam.
Kouji mang tạp dề đứng bên trái Shinjou. Chuyển động của đôi tay anh ta nhanh nhẹn, hiệu quả và rất đa dạng. Khi Shinjou quan sát, anh ta thái rau, cá, và các loại thịt khác mà người làm mang đến, rửa chúng trong bồn và chuyển sang việc khác.
Âm thanh lặp lại của dao chặt vào thớt, tiếng nguyên liệu được xắt, và nước chảy róc rách có vẻ như sẽ tiếp diễn bất tận.
Bên phải Shinjou, Ryouko đã vào vị trí trước một cái nồi đặt trên lửa nhỏ. Chị ấy không làm gì hết, nhưng...
“Được rồi, nee-san. Tránh đường nào. Cá đang cháy rồi.”
“Kouji, em lại xem chị như kẻ ngán đường rồi. Chị em quan trọng hơn đó.”
“Phải, chị khá là quan trọng đấy. Nhưng chị vẫn đang cản đường.”
“Giờ em hành xử như cậu chủ rồi, Kouji.”
“Tôi vẫn quyết đoán hơn đấy,” Sayama nói với lại từ phòng khách.
“Kouji, Seizou và những người khác đâu rồi?”
“Bọn họ đến Atami cho chuyến đi của hiệp hội khu phố rồi. Cậu ta bảo mình rất háo hức được đến Vườn Nhiệt đới và Cá sấu Atagawa, rồi vì lí do nào đó mà cậu ta mang theo một khẩu súng săn nữa.”
“Thật là một gia đình ngốc nghếch,” Shinjou nghĩ vậy trong khi lột vỏ khoai lang.
Ryouko đứng ngồi không yên, trông như chị ấy muốn giúp vậy.
“Có gì chị có thể làm không?”
“Nee-san, chị có thể tập trung vào những chuyện trước mắt kìa.”
“Canh chừng thứ gì đó sôi chán lắm.”
“Rồi, rồi,” Kouji gật đầu. “Nhưng mọi người đều bảo nó ngon hơn khi chị nấu đó.”
“Thật sao?”
Ryouko quay sang hướng Shinjou cười và cậu cố tránh nhận xét về việc này.
“...Mọi thứ ở đây lúc nào cũng vậy à?”
“Đúng thế. Dạo gần đây cậu chủ không ghé qua, nhưng bọn tôi cũng rất vui vẻ rồi.”
Shinjou cúi đầu và cậu cũng nhận thấy giọng điệu của Ryouko khi nói chuyện cùng mình khác với khi nói chuyện cùng Kouji hay Sayama.
Shinjou cúi đầu sâu hơn nữa vì lí do đó và những điều khác.
“Sayama-kun là người như thế nào vậy ạ?” cậu hỏi.
Đôi tay của Kouji ngừng lại khi nghe thấy câu hỏi đó. Anh ta nhìn chằm chằm về phía trước với nét mặt nghiêm túc.
“Cậu chủ là kiểu người chắc chắn sẽ đạt được những điều vĩ đại. Tôi không có bằng chứng, nhưng tôi không nghi ngờ gì.”
“C-Cậu có ý...?”
“Setsu-kun, cứ thoải mái rút lui đi. Kouji có hơi bảo thủ khi liên quan đến cậu chủ.”
Ryouko giữ lấy vai Shinjou từ đằng sau trong kh nói vậy, khiến Shinjou không chắc mình nên đáp lại thế nào. Ryouko sau đó liếc nhìn cậu. Đôi mắt chị ấy dịu dàng cười từ sau cặp kính.
“Vậy em là người như thế nào, Setsu-kun?”
“Um...”
Tay đang cầm khoai và dao của Shinjou ngừng chuyển động.
Vào lúc đó, Shinjou nhận thấy ánh nhìn của Ryouko đã dừng lại trên những ngón tay phải của cậu.
Khi Ryouko nhìn vào bàn tay phải hoàn toàn nhẵn nhụi đó, chị ấy đột nhiên bỏ vai Shinjou ra.
“Xin lỗi. Lẽ ra chị không làm em bỏ dở việc như vậy.”
“V-Vâng.”
Shinjou bắt đầu lột vỏ khoai lần nữa. Cậu nghe thấy tiếng nồi nước bên trái bốc hơi và Kouji rời khỏi nhà bếp.
Shinjou giờ đang ở một mình với Ryouko.
Cậu nhìn qua và thấy Ryouko đang nhìn chăm chú vào nồi nước với một nụ cười.
“Nấu ăn là tình yêu~,” chị ấy lẩm bẩm như thể đang ngân nga.
Từ ánh nhìn của chị ấy, có vẻ chị ấy thật sự có ý như vậy. Shinjou quyết định sẽ là sai lầm khi cản trở công việc của chị ấy nếu chị ấy đã thích thú như vậy, nhưng rồi cậu nhận ra mình chưa trả lời câu hỏi trước đó của Ryouko. Cậu nói trong khi vẫn tiếp tục lột vỏ khoai tây.
“Em...cũng không biết nhiều về bản thân mình. Em không có kí ức gì trước 6 tuổi cả.”
“Vậy sao? Nhưng ở đây em sẽ ổn thôi. Bọn họ có thể có kí ức, nhưng nhiều người ở đây không hề có căn cước.”
“V-Vậy à...”
“Hee hee,” Ryouko cười. “Nhưng cậu chủ không thường hay chú ý đến người khác đâu.”
Shinjou lắng nghe giọng nói của Ryouko. Chị ấy nói rất nhỏ chỉ có hai người nghe được.
“Cậu ấy có vẻ để ý đến em và chị của em.”
“Eh?” Shinjou ngại ngùng đáp lại.
Ryouko cười khổ trong khi vẫn canh chừng nồi nước.
“Chị nghĩ đó là chuyện tốt. Nhưng có vẻ cậu ấy thật sự bị tổn thương khi liên quan đến phụ nữ...”
“Ý chị bị tổn thương là sao?”
“Thì,” Ryouko nói một cách hời hợt. “Chị từng ngủ cùng cậu ấy hồi trước.”
.
Tay Shinjou ngừng cử động. Cậu có thể cảm thấy mồ hôi túa ra khắp người.
“U-um…uh…”
“Hm? ...Em không nên ngừng làm việc chứ.”
Shinjou bắt đầu lột vỏ khoai lần nữa. Nhưng cậu không thể dồn nhiều sức vào hai tay nữa và phải tập trung vào khoét mầm khoai ra.
Ryouko nở nụ cười gượng trong khi quan sát những chuyển động nhỏ của cậu.
“Đừng để ý. Đừng để ý. Đó là kiểu ngẫu hứng nhất thời thôi. Và nó xảy ra từ mười năm trước rồi.”
“Nhưng mười năm trước nghĩa là...”
“Chị lúc ấy còn trẻ. Mặc dù giờ chị cũng còn khá trẻ.”
Ryouko nhấn mạnh câu cuối hơn trong khi tiếp tục canh chừng nồi nước. Chị ấy đột nhiên khuấy thứ bên trong nồi lên với đôi đũa nấu ăn. Hơi nước bốc lên và mùi nước tương với đường hòa quyện theo.
“Chị đã phải lòng cha của cậu chủ. Nhưng cha cậu ấy đã qua đời trong chiến dịch cứu trợ trận động đất Kansai đó. Rồi sau đó mẹ cậu ấy nuôi cậu ấy và...” Chị ấy cúi đầu. “Vào lúc đó, ông cậu ấy dồn hết thời gian cho công việc, nên cậu chủ có vẻ tuyệt vọng. Vậy nên..thì, em hiểu rồi đó.”
“Sayama-kun thật sự đã tuyệt vọng sao ạ?”
“Cậu ấy có chút yếu điểm. Cậu ấy từng rất gần gũi với mẹ mình sau khi cha mất, nhưng mẹ cậu ấy sẽ thường bảo với cậu ấy rằng mình mong muốn cậu ấy một ngày nào đó sẽ có thể làm được gì đó. Nhưng đó không phải một lời hứa. Chị nghĩ đó chỉ là cha mẹ gửi gắm hi vọng cho con. Nhưng...” Ryouko nhỏ giọng dần và tạm ngừng trước khi tiếp tục. “Căn phòng cậu ấy ở với mẹ vẫn còn giữ đóng kín.”
“...”
“Nhưng cậu chủ thật sự là một chàng trai. Cậu ấy từng cố chịu trách nhiệm với chị. Nhưng cậu ấy rất thông minh, nên cậu ấy đã nhận ra gì đó.”
“Nhận ra gì ạ?”
“Cậu ấy nhận ra là chị không muốn như vậy.”
“Vậy...”
“Chị nghĩ cậu ấy nghĩ rằng không có ai trông đợi gì ở mình. Và đó là lí do cậu ấy luôn luôn muốn mình có thể làm được gì đó.”
Và...
“Chị đang nói nhiều quá à?”
Sau khi suy nghĩ một chút, Shinjou gật đầu, nhưng cậu nói với đầu vẫn cúi xuống.
“Sayama-kun chỉ nói về bản thân mình như đang kể về một người lạ vậy.”
“Em có muốn biết thêm về cậu ấy?”
“Vâng...”
“Vậy à,” là tất cả những gì Ryouko nói. Vai chị ấy thả lỏng ra và chị ấy tiếp tục. “Chị sẽ rất vui nếu có ai ở bên cạnh cậu ấy. Một ai đó trông đợi điều gì đấy từ cậu ấy.”
“...”
“Cậu ấy bỏ ra sống ở kí túc xá và chị trở thành người đứng đầu gia đình Tamiya. Kể từ đó, cậu ấy đã xoay sở để có thể nói chuyện lại với chị...và giờ cậu ấy còn mang đến một người bạn như em, Setsu-kun. Nhưng mà...”
Ryouko đối mặt Shinjou trong khi tiếp tục khoáy nồi nước với đôi đũa. Nụ cười của chị ấy mỏng manh và có thể thấy điều đó trong mắt chị ấy.
Đôi môi tô son của mở ra và chị ấy nói.
“Em nghe này. Chị là đồng minh của cậu ấy, nhưng chị không có ý định bắt ép làm gì cả. Và nếu cậu ấy có tấn công em, thì có lẽ là lỗi của chị mà cậu ấy phát triển theo hướng đó, nên phàn nàn với chị nè. Nếu có thể, sẽ là tốt nhất nếu thay vào đó cậu ấy tấn công chị của em.”
“Ý chị tốt nhất là sao!? Với lại Sayama-kun và em chỉ là bạn bình thường thôi!”
“Vậy à. Vậy cả hai chỉ là bạn bình thường.” Ryouko gật gù và nụ cười quay lại trên mặt chị ấy. “Vậy ra có bạn nắm kéo dương vật mình trong bồn tắm là bình thường. Tình bạn đã có sự tiến triển phi thường rồi nhỉ.”
“S-Sayam-kun! Cậu kể gì cho người ta nghe thế!?”
Shinjou nghe thấy tiếng báo gấp lại trong phòng khách.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Tôi bảo họ tổ chức một buổi tiệc để có thể xin lỗi gì làm cậu giận.”
Vai của Shinjou rũ xuống và cậu phát ra một tiếng dài thườn thượt.
Điều tiếp theo cậu biết, sức mạnh đã quay trở lại đôi tay cậu.
.
Tiếng chim hót vang khắp Thư viện Kinugasa khi Siegfried đặt ống nghe xuống.
“Vậy là máy bay vận chuyển Gram đã cất cánh à,” ông ta tự nói với chính mình.
Vào lúc đó, tiếng gõ phát ra từ cửa thư viện, nó mở ra, và một bóng người bước vào. Đó là Ooki trong bộ quần áo thể thao màu trắng. Siegfried nghiêng đầu.
“Cô lại bị khóa trong phòng nữa à, Ooki-sensei? Chúng ta có người quản lí cho việc đó mà.”
“Vẫn còn quá nhiều thứ về ngôi trường này mà tôi vẫn chưa thể làm quen.” Ooki cười với một chùm chìa khóa trong tay. “Ông có thấy Brunhild-san không?”
“Có. Cô ấy nói mình có công chuyện phải xử lý và rời đi rồi. Cô ấy nói sẽ quay lại vào sáng mai.”
“Tôi hiểu... Có vẻ em ấy vẫn chưa nộp đơn đăng kí kí túc xá kì sau. Tôi vừa bị nhốt ở trên lầu, nhưng phòng mĩ thuật vẫn mở cửa mà.” Cô ấy nghiêng đầu. “Bức tranh của em ấy đã hoàn thành. Khu rừng có một cabin, bốn người và một chú chim.”
“Vậy à.”
Siegfried nhìn xuống chiếc hộp các-tông trên quầy quản lí. Ooki dõi theo và bước lại chỗ chiếc hộp.
“Oh, một con chim bạc má Nhật.”
“Hm? Cô biết nhiều về các loài chim à?”
“Phải. Có rất nhiều cây xanh ở quê tôi nên tôi biết kha khá!” Ooki tặc lưỡi vài lần, giơ tay về phía con chim, và hơi nhíu mắt lại. “Ông chăm sóc chú chim này suốt cả tối qua, phải không? Ra đó là lý do ông ở phòng âm nhạc sáng nay.”
“Oh?” Chân mày Siegfried nhướn lên. “Cô để ý thấy à? Nhưng cô chỉ ở đây một thời gian ngắn mà.”
“Đúng vậy. Tôi nghe nói đó là hai năm trước, trước khi tôi đến trường này, rằng ông bắt đầu đến phòng âm nhạc vào mỗi cuối tuần và các ngày nghỉ.” Ooki nhắm mắt lại và cười khi cô khẽ nói. “Ông có lí do nào à? Ông muốn cho ai đấy nghe thấy tiếng đàn organ đó à?”
.
Hai bóng người đứng trước cánh cổng dẫn vào căn hộ Tamiya.
Đó là Ryouko và Kouji sau khi đã cởi chiếc tạp dề ra. Bọn họ đang dõi theo Sayama và Shinjou rời đi.
“Họ đi rồi. ...Kouji, em nên đảm bảo rằng con người ta sẽ gần gũi với nhau lâu hơn.”
“Nee-san, chị là người dở tệ ở khoảng giữ khách đó. Người trẻ bây giờ không còn hứng thứ với mấy mô hình Chogokin nữa đâu.”
“Và chị chỉ vừa mới có được nó từ một khách hàng xong. ‘Người khổng lồ kết hợp với Chúa Chuck và Norris’ đó thật sự rất hiếm đấy. Nhưng mà,” Ryouko nói tiếp khi nở nụ cười và đưa tay lên má cô ấy. “Setsu-kun có vẻ rất thân với cậu chủ.”
“Để em nói rõ, nee-san, Setsu-kun là một cậu con trai.”
“Có gì sao? Cậu ấy cũng có một người chị mà, nhớ chứ? Cậu chủ sẽ rất thỏa mãn đó.”
“Thỏa mãn với cái gì chứ? Từ những gì em thấy thì Setsu-kun và chị gái Sadame-kun đều bình thường cả.”
“Em thật đáng sợ khi nhìn chị từ bên cạnh như vậy đấy. Em nên học từ chị em làm sao để dịu dàng hơn đi.”
Kouji thở dài.
“Rồi, rồi.” Cậu ấy vỗ vai chị gái mình. “Nhưng em bắt gặp chị có vẻ đáng ngờ khi nhìn vào tay phải của Setsu-kun đấy. Chuyện gì thế?”
“Oh... Chị có chút liên quan tới một người tên Shinjou... Mặc dù, đó là một người khác. Người đó đã mất rồi, nên chị sẽ không nói gì cả. ...Dù sao thì.” Ryouko nghiêng đầu và giơ tay phải lên. “Ngón tay của Setsu-kun có một vết mờ ở chỗ mà cậu ấy đeo nhẫn.” Nụ cười biến mất khỏi gương mặt của Ryouko. “Sẽ không có kì lạ nếu cậu đeo nó để cho thời trang, nhưng nếu không như vậy thì không phải rất kì lạ nếu cậu ấy không đeo nó nữa sao? ...Chị tự hỏi tại sao lại vậy?”
Mặc cho câu hỏi của mình, nụ cười nhạt của Ryouko vẫn quay trở lại và cô ấy nhìn thẳng vào em trai mình.
“Mà, chị chắc rằng cậu chủ sẽ làm gì đó thôi.”
.
Mặt trăng lên cao trên bầu trời đêm.
Ánh trăng mờ chiếu sáng những ngọn núi và một bóng đen bay trên chúng.
Vật thể có đôi cánh lớn với một thân mình dày này là máy bay vận chuyện bốn động cơ.
Chiếc máy bay tắm mình dưới ánh trăng khi nó bay cao, băng qua trên cao của vùng quê vẫn còn nhiều mảng rừng. Âm thanh vang vọng trên cao và trút xuống từ bầu trời như một vết ố trên khung cảnh.
Chiếc máy bay trông như băng qua mặt trăng.
Và vào lúc đó, một vệt trắng kéo dài lên từ bên dưới.
Kể cả khi vệt trắng ấy mờ đi, nó vẫn tiếp tục hướng chéo lên trên, đâm xuyên qua chiếc máy bay, và như thể chia đôi vầng trăng.
Nó tốn năm giây.
Sau đó, một búp hoa đỏ thẫm xuất hiện trên bầu trời.
Và một âm thanh khủng khiếp ập xuống.
Đó là một tiếng ồn nghe như bị bịt lại nhưng rất lớn.
Đó là âm thanh của một vụ nổ ở trên cao.
Búp hoa đỏ thẫm đó nở rộ thành một bông hoa, nhưng những cánh hoa nhanh chóng co lại và hóa thành màu đen.
Hai màu đỏ thẫm và đen rải rác theo đủ hình dạng và rơi xuống trong khi để lại một vệt đen. Chúng rơi xuống, chúng phân tán, chúng quay tròn, chúng trượt đi và chúng đổ nhào xuống qua nền trời, rơi vào bóng đêm sâu thẳm.
Nó rơi. Nó rơi tiếp. Và kể cả khi nó rơi xuống khu rừng u tối trải rộng bên dưới, ánh trăng vẫn bao bọc lấy tất cả.
Nó đã rơi xuống.