Chương 21: Con đường giải vây
Khi một người bước chân ra khỏi con đường đó
Đau khổ hiện ra trước mặt họ
Vậy chuyện gì xảy đến nếu một người cầu mong đau khổ
.
Sayama trở lại trường và đi đến Thư viện Kinugasa.
Cậu ngồi ở chiếc bàn gần quầy quản lí, mở cuốn sách ra, và đọc nó.
Cậu đặt một mặt của cuốn sách trên bàn và chỉ dùng tay phải lật qua từng trang. Đó là tập đầu tiên của những cuốn sách nghiên cứu thần thoại viết bởi Kinugasa Tenkyou. Cậu đang đọc phần liên quan tới bài thơ sử thi Nibelung.
Kiểu in ép chữ lỗi thời khiến mấy bức hình bị hằn qua trang khác, nhưng vẫn đủ dễ dàng đọc được chữ viết.
Nibelung là một sử thi châu Âu vốn được truyền tải lại cho thế hệ sau ở Đức, dựa trên huyền thoại Na-Uy được biết đến với cái tên Volsunga Saga.
“Theo như câu chuyện, một chàng trai trẻ tên Sigurd được huấn luyện bởi một người tên Regin và đã trảm chết con rồng tên Fafnir với thánh kiếm Gram được ban tặng. Khi anh ta uống ít máu của Fafnir, anh ta có khả năng nghe thấy tiếng động vật. Những con chim báo anh ta rằng Regin định giết anh ta để chiếm lấy chiến công.”
Cậu lật sang trang.
“Sau khi giết chết Regin, Sigurd say đắm người phụ nữ tên Brynhildr, nhưng anh ta bị buộc phải quên mất cô bởi phép thuật và thay vào đó anh ta chọn một người phụ nữ tên Gudrun. Tuy nhiên, Brynhildr căm hận anh ta khi cô phát hiện ra và quyết định hủy diệt tất cả bọn họ.”
Khi Sayama đóng cuốn sách lại, một giọng nói khác tiếp tục câu chuyện.
“Trong thiên tiểu thuyết ấy, Sigurd bị giết bởi một sát thủ trong lúc ngủ, nhưng trong bài thơ sử thi, anh ta chết sau khi bị đâm xuyên tim ở điểm bên trái sau lưng mình mà máu Fafnir đã không thấm vào do một chiếc lá rơi lên đó.”
Những lời đó được kể bởi người đàn ông cao lớn đang cầm chiếc cốc giấy sau quầy quản lí.
Sayama quay sang phía ông ta và nói, “Cái này có vài thuật ngữ chung với thực tại... Ông có chú ý chuyện này không? Ở Đức, Sigurd có tên là Siegfried. Còn Gudrun là Gutrune. ...Có ai khác kiểm chứng về những thuật ngữ chung đó chưa?”
“Không có.”
“Vậy sao.” Sayama nhịp tay vào gáy cuốn sách bìa cứng. “Tôi cho rằng đó cũng là câu trả lời cho việc có cần thiết phải kiểm chứng hay không.”
Tiếng nhịp tay nhỏ khiến Baku ngẩng đầu lên và bắt chước theo bằng cách gõ lên vai Sayama. Sayama cười khổ.
“Cảm giác ra sao khi bị ghét?”
Siegfried nhấp một ngụm từ chiếc cốc trước khi trả lời.
“Thứ để ta bám víu vào là mọi sự thù ghét sẽ chấm dứt với cái chết của mình. Ta từng bị nhắm đến vài lần trong quá khứ, nhưng chúng không hoàn hảo nên ta đã không chết.”
“Hah. Ông có cái mong muốn được chết khá là phiền nhỉ. ...Vậy ông muốn chết kiểu gì?”
“Bị giết bởi ai đó mà ta đã phản bội và vẫn còn thù ghét ta thì quá tàn bạo để ta có thể chấp nhận. Nó cũng sẽ tương tự như cái chết của Sigurd rồi.”
Siegfried đặt chiếc cốc lên quầy quản lí và baật cười trước âm thanh khô khốc của chiếc cốc giấy.
“Sayama Mikoto, hãy nghĩ về điều này. Hãy nghĩ nghiêm túc. Bị căm ghét là chuyện không thể tránh. Câu hỏi là có thể làm cho sự thù hận nhỏ tới mức nào và ai sẽ là người thấu hiểu được mình.”
“Và ông đã thất bại ở cả hai việc?”
Siegfried giữ im lặng, nên Sayama thở dài.
“Thật là một ý tưởng rườm rà. Làm người lớn thật sự rắc rối. Ông đã biết chuyện thế này đang chờ đợi mình, vậy thì tại sao?”
Sayama quay sang Siegfried. Rồi cậu từ tốn nói như thể tự nhủ.
“Sao ông lại dính líu đến Cuộc chiến Khái niệm?”
Trong tầm nhìn của Sayama, người đàn ông lớn tuổi nhìn thẳng lại cậu và không di chuyển.
Sayama chờ đợi. Cậu đợi cho những lời của mình tan biến khỏi bầu không khí của thư viện.
Và khi mọi thứ đã quay trở về im lặng, câu trả lời của ông ta cất lên.
“Đó là sau khi ta xoay sở để trốn khỏi phải tham chiến trong Thế Chiến II. Ta biết quá rõ rằng mình sẽ đánh mất gì đó chiến đấu. Ta không muốn thêm cuộc chiến nào nữa. Tuy nhiên...”
Siegfired giảm dần âm lượng nhưng không ngừng lại. Ông ta lắc đầu và tiếp tục.
“Mọi người đều có lí do riêng để chiến đấu. Nói cậu nghe lí do của ta là vô nghĩa. Không quan trọng họ nắm giữ bao nhiêu lí tưởng, một con người sẽ chết bởi một viên đạn duy nhất. Khi cậu thấy sự thật đó phơi bày trước mắt, cậu sẽ biết động cơ thật sự của cậu là gì.”
“Ý ông là tôi sẽ thấy thứ gì đáng để mình đánh đổi mạng sống của mình trước một viên đạn?”
Siegfried gật đầu.
“Ta sẽ không bảo cậu đừng sợ chết. Nhưng đừng nhìn lại. Nếu cậu vẫn muốn là một kẻ mơ mộng về lí tưởng, đừng bước chân lên chiến trường. Còn nếu cậu đã đặt chân vào đó, đừng chết. Cậu có hiểu ý của ta không, ít nhiều gì đó? Cậu đã hai lần trải nghiệm chiến trường bởi những cuộc chiến nhỏ với 1st-Gear. Cậu đã nghĩ gì về những người ở đó và về chính cậu?”
Sayama gật đầu, nghĩ về gã người sói và người hiệp sĩ, cuối cùng là nghĩ về Shinjou.
Cậu giữ trong lòng suy nghĩ về việc mặc dù run sợ nhưng vẫn bước lên chiến trường của cô ấy rồi sau đó cậu cố nói một cái gì đó.
“...”
Cậu không thể nói ra.
Tuy nhiên, cậu biết mình và cô ấy có điểm chung gì. Cậu biết thứ gì mà cả hai đều mong muốn.
“Chiến trường nơi chúng ta có thể chết, hm?”
Không nghi ngờ gì về thứ họ sẽ tìm thấy được ở đó.
Mọi thứ còn lại phụ thuộc vào cậu. Với suy nghĩ đó, Sayama đứng lên.
“Cảm ơn. Ông đã giúp hướng dẫn tôi đi đúng hướng.”
Cậu kéo trượt cuốn sách trên bàn và cầm lấy nó bằng tay phải khi nó chuẩn bị rơi khỏi mép bàn. Tay trái cậu vẫn chưa lành hoàn toàn.
Với cuốn sách cầm trong tay phải, Sayama bước tới kệ đựng mấy cuốn sách của Kinugasa.
Và khi làm thế, cậu nhìn ra ngoài từ phần nhỏ của chiếc cửa sổ nằm giữa hai kệ sách.
Chiếc cửa sổ thể hiện quang cảnh mặt trời hướng tây nam và một bóng người đang chạy xuống con đường dẫn tới cổng chính.
Đó là Shinjou Setsu. Cậu ấy buộc tóc lên sau cổ và cầm một cái chậu rửa mặt cùng khăn tắm trước ngực.
...Cậu ấy đang đến nhà tắm công cộng mà mình giới thiệu đêm hôm qua sao?
Nó vẫn còn khá sớm để tắm. Liếc nhìn đồng hồ báo cậu biết chỉ mới 4:30 chiều.
Ngay khi cậu bắt đầu thắc mắc sao Shinjou lại tắm sớm thế, một ý nghĩ lướt qua Sayama.
“Có phải cậu ấy thật ra là cô ấy?”
“Có phải cậu vừa nói gì đó rất là kị dị không?”
Sayama làm lơ ông già.
...Có phải đó là tại sao mà cậu ấy tắm trong khi không có ai xung quanh?
Đó chỉ là một giả thiết. Cậu sẽ không bao giờ tìm được câu trả lời nếu không kiểm tra thử.
Và nó có nghĩa là cậu phải đi. Cậu phải đi kiểm tra một lần nữa xem liệu Shinjou Setsu có thật là Shinjou Sadame không.
Cậu hạ quyết tâm và bắt đầu di chuyển.
“...”
Sayama nhanh chóng trả cuốn sách lại kệ và bước nhanh qua thư viện.
Tiếng chân cậu vang to và Siegfried cau mày.
“Xin thứ lỗi,” Sayama nói với một cái vẫy tay.
Rời khỏi thư viện và chạy lại kí túc xá học sinh sẽ tốn hai phút. Nếu cậu đuổi theo Shinjou, cậu sẽ đến vừa lúc cậu thiếu niên kia vào bồn tắm. Cậu sẽ có thể bắt quả tang cậu ấy.
Sayama sẽ là người chiến thắng. Với suy nghĩ đó trong đầu, cậu mở cửa thư viện. Nhưng rồi...
“Oh.”
Cậu dừng lại.
Ai đó đang đứng ngay trước cậu. Một dáng người nhỏ đứng bên kia cánh cửa mở, trong hành lang nhuộm màu hoàng hôn.
Một con mèo đen đứng dưới chân người đó. Đó là một cô gái đang ôm chiếc hộp các-tông với con chim nhỏ bên trong.
Siegfried gọi tên cô ta từ phía sau Sayama.
“Brunhild-kun.”
.
Brunhild nhìn Sayama Mikoto lướt nhanh qua mình. Cậu ta đang lẩm nhảm “nhà tắm” hết lần này tới lần khác, nên có vẻ nó không liên quan đến 1st-Gear.
Brunhild tiến một bước về trước khi lắng nghe tiếng bước chân xa dần đó.
Khi cô làm thế, Siegfried bước ra khỏi quầy quản lí. Ông ta nhanh chóng di chuyển với những sải chân dài. Nó chỉ tốn của ông ta năm bước chân.
“Cô có vấn đề gì khác với con chim à?”
Brunhild không chút cảm xúc lắc đầu. Có điều mà cô phải nói ra.
...Liệu lần này mình có thể nói ra không?
Brunhild mở miệng khi nghĩ về đêm hôm trước. Môi cô chuyển động khi cô biến những ngôn từ định nói thành lời.
Việc cô để ý đến chuyển động đó cho thấy rằng chân cô đã không còn run rẩy và cơ thể cô không còn phải rụt lại nữa.
Thế là Brunhild ngẩng đầu lên. Tóc cô đung đưa, cô làm ra nét mặt mà cô nghĩ là không để lộ cảm xúc, và cô nhìn vào đôi mắt xanh của ông ta.
“Tôi sẽ ra ngoài tới sáng mai, nên xin hãy trông chừng con chim giúp.”
“Chuyện này khá là đột xuất đấy.”
Nó trông như đôi mắt của Siegfried đã hơi mở to lên.
Tuy nhiên, ông ta không từ chối hay quở trách. Cô nhắm mắt lại, hạ đầu xuống, và giơ chiếc hộp đang ôm trong tay ra.
“Đúng là thế, nhưng...hãy chăm sóc nó.” Đầu cô cúi xuống hơn nữa. “Làm ơn. Ông chỉ cần chăm sóc nó tới sáng mai thôi.”
Cô ngẩng đầu lên. Cô đảm bảo là chuyển động của mình không khiến cô rụt chiếc hộp lại.
Khi cô nhìn ông ta, Siegfried cuối cùng cũng gật đầu.
“Cô nói là sáng mai?”
“Phải. Tôi sẽ trở về vào lúc đó.”
“Vậy sao.”
Siegfried gật đầu lần nữa và nhận lấy chiếc hộp.
Brunhild suýt thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cưỡng lại.
Không thay đổi nét mặt, cô nhìn con chim trong hộp. Nó nghiêng đầu khi nhìn ngược lên cô lại. Siegfried nhận lấy chiếc hộp và con chim hẳn là đã sợ hãi khi rời xa cô vì nó dang cánh ra.
Và vỗ chúng.
“...”
Tuy nhiên, nó không thể bay. Nó ngã nhào, đứng lên, và lại nhìn lên cô.
Brunhild nói với con chim.
“Đừng lo. Ông ta hiểu ngôn ngữ loài chim mà.”
Khi cô nói vậy, Brunhild nghe một tiếng cười nhỏ. Cô nhìn lên gương mặt Siegfried, nhưng biểu cảm của ông ta vẫn như mọi khi.
“Có vấn đề gì sao?”
“K-Không. Không có gì cả. ...Cảm ơn.”
Với câu trả lời nhanh chóng đó, Brunhild xoay đi.
Sau bước thứ ba, cô nghe tiếng cửa thư viện đóng lại sau lưng cùng tiếng chim hót xa dần.
Cô băng qua sảnh chính và tiến tới phòng hội họa. Con mèo đen thở dài dưới chân cô.
“Cô đã xoay sở để nói những lời mình đã chuẩn bị được rồi.”
“Phải. Ta tự hỏi tại sao.”
“Bởi vì đây là điều mà cô biết là quan trọng.”
“Thật sao?” cô hỏi trước khi có một suy nghĩ.
Nếu những gì con mèo nói là đúng, thì con chim hay người đàn ông mới là điều cô cảm thấy quan trọng?
.
Một khu phố mua sắm đã được dựng lên ngay bên ngoài cổng chính của ngôi trường.
Trong đó có một nhà tắm công cộng 24/24 tên Eternal Sunflower.
Đó là một nơi trông cũ kĩ xây từ xi măng và có một mái nhà nghiêng, nhưng nó nổi bật nhờ ngôi nhà kính với khung kim loại nằm ở phía nam. Những thực vật nhiệt đới và các bông hoa hướng dương trái mùa có thể thấy được bên trong kiến trúc ba tầng đó.
Những tấm màn báo nhà tắm đàn ông và phụ nữ có kí hiệu hoa hướng dương in trên chúng.
“Nhà tắm 24 giờ Eternal Sunflower dùng những ống nước ngầm để tận dụng nhiệt từ hệ thống đun sôi của trường. Nó có vài cơ sở con ngoài trường, nhưng đây là nơi mình kể cho Shinjou-kun tối qua.”
Sayama băng qua buồng phục vụ, chào người phụ nữ lớn tuổi làm công việc phục vụ vào ban ngày, và đặt đồng 100 yên vào máy bán vé.
Cậu lấy một chìa khóa tủ dạng thẻ mà máy bán vé đưa và di chuyển Baku từ vai lên đầu. Cậu cởi quần áo trong khu vực thay đồ, bỏ chúng vào tủ khóa, và vắt chiếc khăn tắm qua vai.
Cậu tháo băng gạt trên tay trái ra, làm cho chiếc bùa may mắn bao lấy vết thương lộ ra. Nó không có dấu hiệu bị ẩm ướt khi cậu tắm ngày hôm kia, nên Sayama cho rằng nó chứa sức mạnh nào đó.
Cậu khóa tủ lại và thế là sự chuẩn bị của cậu đã hoàn tất.
Chỉ để kiểm tra, cậu bước lên chiếc cân. Cân nặng của cậu vẫn như ngày kia.
Mọi thứ đều tiến triển tốt. Những gì còn lại là tiếc vào nhà tắm với độc một chiếc khăn tắm. Dùng chậu rửa của nhà tắm công cộng là một việc làm thời thượng. Và mở cửa nhà tắm với cả hai tay là phong cách của Sayama.
“Đi đây,” Sayama nói khi cậu tiến bước đầu vào trong.
Nhà tắm mờ khói rất rộng. Bốn bồn tắm vuông dài 10 mét được xếp thành hàng hai bên trái phải và khu vực dội rửa được chuẩn bị dọc theo mấy bức tường.
Khi cậu bước xuống khu trung tâm giữa các bồn tắm, tiếng chân cậu khẽ vang lên trên vũng nước tắm đã nguội bên dưới.
Sayama tìm kiếm mục tiêu trong tầm nhìn bị che mờ bởi màu trắng.
Và cậu đã phát hiện ra mục tiêu đó. Cậu ấy đang trong bồn tắm xa nhất về bên trái của Sayama. Sayama đã chú ý thấy màu sắc đen ở góc gần nhất của cái bồn đó.
Đó là màu tóc.
Sayama bước tới hướng đó như thể đang cắt ngang qua màn hơi nước.
Khi đến gần, cậu thấy cặp vai mảnh khảnh và mái tóc đen thả xuống chậu rửa đặt ngoài bồn tắm.
Tấm lưng đó ngập trong nước lên tới tận vai, nhung đó chắc chắn là Shinjou.
...Cậu ấy nên làm ngập nước tới cổ luôn.
Sau khi quyết định mình nên khuyên Shinjou như vậy, Sayama bắt đầu nghĩ cách làm sao để tiếp cận.
Dựa theo phản ứng của cậu trai ở lần gặp đầu tiên của họ, Shinjou Setsu có vẻ lo lắng quá mức.
Sayama cần phải tiếp cận cậu ấy theo cách làm cậu ấy hạ thấp cảnh giác.
Cậu dự định sẽ thể hiện yếu tố bất ngờ bằng cách phóng vào bồn tắm hoặc sự cởi mở bằng cách lao qua đầu Shinjou, nhưng cậu kết luận là một lựa chọn an toàn sẽ tốt hơn.
Kể cả lúc đang nghĩ, Sayama vẫn tiếp tục tiếp cận và quan sát. Cậu có thể thấy góc nhìn nghiêng của gương mặt Shinjou khi cậu ấy ngâm người trong bồn. Đôi mắt cậu ấy đang nhắm lại và biểu cảm thả lỏng. Cơ thể mà Sayama rất tò mò của cậu ấy đang ngồi ở một bậc thang trong bồn tắm và tay cậu ấy đang khoanh lại.
Cánh tay và chiếc khăn tắm trong bồn tắm che lấy cơ thể đó.
...Cậu ấy quấn khăn trong bồn tắm?
Hành động của Shinjou làm Sayama có chút choáng, nhưng cậu cố chịu. Cậu không thể khiến Shinjou cảnh giác. Tuy nhiên, đúng thật là cậu có thể kiểm tra cơ thể cậu ấy nếu không có chiếc khăn tắm ở đó. Cậu cần loại bỏ cái bẫy đó.
Thứ đầu tiên là sự lo lắng của cậu trai. Nếu Sayama có thể loại bỏ điều đó, phần còn lại là chuyện nhỏ.
Sayama lặng lẽ quì xuống sau tấm lưng ngâm trong bồn đó. Cậu cầm lấy cái chậu rửa gần đó lên tiếng để làm Shinjou hạ thấp cảnh giác.
“Thưa ngài, ngài có muốn tôi chà lưng cho không?”
Shinjou quay lại trong sự ngỡ ngàng và...
“W-Waaah!!”
Cậu ấy cất tiếng la và ngã chúi vào bồn tắm.
Nước văng tung tóe và hơi nước đầy không khí cùng với mái tóc dài của cậu ấy bị kéo theo vào bồn.
Sayama leo qua thành bồn và đặt chân vào nhưng cơn sóng nước nóng, nhưng cậu vẫn đang quì.
“Thật là một đứa trẻ ồn ào. Cậu không nên bơi trong bồn tắm chứ.”
“S-Sao cậu lại nhắc về lưng mình đột ngột vậy chứ!?”
“Tôi chỉ đơn giản là muốn chà lưng cho cậu thôi. Không cần phải nghi ngờ.”
“Nó khá là đáng ngờ rồi!!”
Không cách nào nói lí lẽ được rồi, Sayama nghĩ trong khi đưa tay ôm trán.
Shinjou đứng lên trong khi vẫn che cơ thể mình với chiếc khăn tắm và giữ yên bất động. Qua màn hơi nước, Sayama có thể thấy chân mày của Shinjou nhướn lên.
“Sao cậu đa nghi thế?”
“Cái này không liên quan gì đến đa nghi. ...Cậu có bao giờ ngừng lại để ngẫm xem người nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ gì không!?”
Shinjou chỉ về phía khu vực tắm nằm dọc theo tường. Đang tắm ở rìa bồn tắm với hai tay dang rộng ra là...
“Oh, Izumo kìa.”
“Hey,” Izumo nói khi cậu ta giơ tay lên chào.
Sayama gật đầu và nói, “Đừng lo, Shinjou-kun. Đó không phải con người, nên ý kiến của anh ta không được tính.”
“Sayama, tên ngốc, cậu đã bao giờ nhìn thấy nhiễm sắc thể của tôi chưa?”
“Tôi có thể biết mà không cần nhìn rồi. Anh rõ ràng có dư hai cái so với con người.”
“Vậy hả? Tôi hẳn là vĩ đại lắm mới có nhiều hơn của con người.”
“Um... Không phải tinh tinh có nhiều hơn hai nhiễm sắc thể so với con người sao?” Shinjou nhận xét.
“Cái gì? Chết tiệt, Sayama... Cậu... Cậu khá là thông minh đó, tên ngốc.”
“Chuyện này không quan trọng nên là bình tĩnh đi.”
Izumo đã bắt đầu đứng bật dậy, nhưng cậu ta ngụp xuống lại và thở dài. Cậu ta nhìn qua lại giữa Sayama và Shinjou.
“Tôi không biết vụ lộn xộn này là sao, Sayama, nhưng cậu cần tắm qua trước khi vào bồn tắm. Đó là một trong năm qui tắc của Eternal Sunflower.”
Sayama gật đầu và nhìn về phía Shinjou. Cậu ấy đứng ở giữa bồn tắm.
“Sao trông cậu bực mình thế?” Sayama hỏi.
“B-Bởi vì, thì...”
“Tôi tin là mình chưa kịp làm gì cậu.”
“Sao không nói là ngay chính sự tồn tại của cậu ta đã lập dị rồi? Mà đợi đã... ‘chưa kịp’ là sao?”
Sayama làm lơ đề nghị đó của Izumo. Dù thế nào thì Shinjou cũng sẽ không còn đường thoát một khi Sayama tắm xong.
Cậu đứng lên và bước tới khu vực tắm. Sau lưng mình, cậu có thể nghe thấy Shinjou bước qua bồn tắm và trở về vị trí của mình trước đó. Cậu có thể thấy điều đó qua tấm gương ở khu vực tắm. Sayama ngồi trên chiếc ghế ngay trước tấm gương đó gần Izumo. Trước khi dùng vòi sen, Sayama đổ đầy chậu rửa gần đó bằng nước lạnh hơn một chút so với thân nhiệt và đặt Baku vào.
Baku nổi lềnh bềnh trong đó một lát nhưng rồi chìm xuống mà không vùng vẫy gì.
Sayama kéo nó ra và đặt chân trước lên thành chậu rửa. Baku có vẻ là một con vật không phản kháng.
Sayama hít một hơi, thả mái tóc chải ngược của mình ra và vuốt tay qua nó.
“Izumo,” cậu nói thầm.
“Gì hả, tên ngốc?”
“Tôi có một câu hỏi cho anh.”
“Oh? Câu hỏi hạ đẳng nào cậu muốn đặt cho người vĩ đại này đây?”
Sayama gật đầu và bắt đầu thoa xà bông lên mình.
“Cơ thể của Shinjou-kun thế nào?”
Sayama thấy Izumo quay sang phía mình trong gương. Cậu ta gật đầu một cái với biểu cảm nghiêm túc.
“Đây là ý kiến của tôi về vấn đề này: cậu bị khùng rồi. Sao? Hiểu chưa? Nếu không thì để tôi nói cho đơn giản hơn. Cậu. Là. Tên. Ngốc. Sao? Giờ hiểu chưa?”
“Tôi thấy là anh vẫn không có chút kiềm chế nào khi nói ra những lời đau lòng. Đi chết đi, thằng chết tiệt.” Sayama hít một hơi và lườm thẳng vào Izumo qua gương. “Tôi không giỡn về chuyện này. Tôi hoàn toàn nghiêm túc. ...Cơ thể của Shinjou-kun thế nào?”
Trong gương, khuôn mặt của Izumo sậm lại, nét mặt trở nên u ám, và cậu ta lảng tránh ánh nhìn.
“Xin lỗi. Tôi không nhận ra là cậu nghiêm túc.”
“Tôi nghiêm túc đó. Miễn là anh hiểu.”
“Yeah, xin lỗi. Tôi không bao giờ nghĩ là cậu đang nghiêm túc. Tôi thỏa mãn với Chisato rồi.”
“Vậy à. Vậy tôi cho rằng mình đã hỏi một chuyện anh không thể trả lời rồi. Đây có phải lúc tôi nên nói ‘chết đi, tên khốn vô dụng’ không?”
“Đây có phải lúc tôi nên nói, ‘cút đi, thằng gay khốn nạn’ không?”
Ngay khi Sayama lặng lẽ nắm chiếc khăn tắm trong tay trái và cái van nước nóng trong tay phải, cậu nghe thấy tiếng tóe nước sau lưng.
Cậu kiểm tra trong gương và thấy một tấm lưng với mái tóc đen dài đang cố lẻn ra khỏi bồn tắm.
Cậu không trốn được đâu, Sayama nghĩ khi cậu vuốt tóc lên, quay người lại, hạ hông, và phóng đi.
“Đợi chút đã nào!”
Khi chạy, cậu thấy Shinjou cố quay người lại.
Cậu không thể để Shinjou kịp chuẩn bị. Bảo đảm rằng Shinjou không chú ý là ưu tiên hàng đầu.
Để thoát khỏi tầm nhìn của Shinjou, Sayama khuỵu xuống trên sàn hoa cương đang ướt.
Cậu trượt trên hai đầu gối qua những vũng nước.
Khi cú trượt của cậu tạo những âm thanh do nước, cậu thấy mắt Shinjou đảo ngang qua như thể cậu ấy đã mất dấu thứ gì đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu chụp lấy hông của Shinjou.
.
Tấm lưng trần đang quay ngược lại đó giật bắn lên khi bị hai tay của Sayama tóm lấy hông.
Shinjou nhìn xuống Sayama từ bên trên. Cậu ấy phải xoay vai và cổ lại để làm thế.
“C-Cậu đang làm gì thế, Sayama-kun!?”
Trong khi đang khuỵu gối, Sayama bám vào Shinjou khi cậu ấy cố xoay người để trốn.
“Bình tĩnh lại nào.”
“S-Sao!? Mình không hiểu cậu đang nói gì cả!”
“Cậu không hiểu? Tôi đang nói là hãy cứ thư giãn và tĩnh lặng trong khi không hoảng loạn.”
“Đó không phải ý mình!!” Shinjou la lên, nhưng cậu ấy đã ngừng cố gắng bỏ trốn. Cậu ấy đỏ mặt và hỏi, “S-Sao vậy? Nếu cậu cần gì thì cứ nói đi!”
“Có thứ mà tôi phải thấy. Đó không phải thứ mà cậu chỉ đơn giản nói ra là được. Với lại... Đó là một vấn đề quan trọng với cậu.”
“Quan trọng?” Shinjou nhăn mày và lảng tránh ánh nhìn. Cuối cùng, cậu ấy nói, “C-Cậu sẽ không làm mấy thứ kì lạ khác với mình nữa, phải không?”
“Dĩ nhiên rồi. Đã bao giờ tôi làm chuyện gì kì quặc với cậu chưa?”
“U-Um, Sayama-kun? ...Xin cậu hãy nhìn sang trái hoặc phải của mình.”
Sayama chọn bên trái. Cậu nhìn qua và thấy bản thân mình với Shinjou trong tấm gương ở khu vực tắm.
Cậu đang khuỵu gối và vòng tay ôm lấy mông của Shinjou.
Nó không gì hơn là một bước trong tiến trình xác nhận Shinjou có phải là con gái hay không.
“Tôi không thấy gì kì lạ ở đây cả,” cậu nhận xét.
Shinjou gục đầu xuống với cái nhìn tỏ vẻ đã thấu hiểu.
“Oh, giờ mình hiểu rồi. Người lập dị không nhận ra được họ lập dĩ cỡ nào.”
“Thật là một chuyện đáng buồn.”
“Mình đang nói cậu đó!!”
“Có vẻ như cậu mắc chứng cuồng việc xúc phạm người khác nhỉ. ...Dù sao thì, làm ơn đứng yên.”
“Uuh...” Shinjou gầm gừ.
Sayama cúi đầu xuống và nhìn về trước.
Ở đó cậu thấy một cái mông. Hai gò đồi căng tròn đang hướng về phía cậu bởi cách mà cậu giữ lấy Shinjou. Có thể thấy nước từ bồn tắm còn đọng lại trên đó. Đường cong cơ thể của cậu ấy lõm vào nơi eo là uốn cong ra nơi bắp đùi.
Nó rất là tròn trịa, Sayama nghĩ. Thật quyến rũ.
Cậu siệt chặt bàn tay lại một tí và hai gò đồi đó mềm mại biến dạng. Những giọt nước đọng lại trên làn da chạy vòng theo và nhỏ giọt xuống. Nhìn thấy điều đó, Sayama thầm thán phục trong tâm trí.
...Khiêu gợi làm sao, cậu thật lòng nghĩ vậy.
Nhưng ngay khi nhận ra những ý nghĩ này, cậu lắc đầu.
Cậu cần biết Shinjou có phải là nữ hay không. Đây không phải lúc chiêm ngưỡng mông của Shinjou. Nhưng mà...
“Làm sao để tóm gọn vẻ đẹp này bằng một từ duy nhất đây?”
Nó tròn trịa (round) và khiêu gợi (erotic). Sayama ngẫm nghĩ một lúc, buông hơi thở dài, và miêu tả nó bằng một từ duy nhất.
“Eroundic.”
“S-Sao? Cậu vừa nói gì vậy!?”
“Đơn giản là tôi vừa phát hiện ra một từ miêu tả mới mà thôi. Đừng để ý.”
Sayama nhận thấy mình không thể xác định giới tính của Shinjou dựa vào cặp mông được. Đó là chuyện rõ ràng. Vậy nên cậu lên tiếng.
“Giờ thì hãy cùng làm việc này nào. Quay về phía tôi nào, Shinjou-kun.”
“U-U-Um, Sayama-kun? Cậu biết mình đang nói gì không vậy? Và ý cậu ‘làm việc này’ là sao?”
“Quá muộn để đặt câu hỏi rồi! Việc này rất quan trọng!” Sayama lớn tiếng nói.
Toàn bộ sức lực rời bỏ cơ thể Shinjou. Sayama nhìn lên và thấy đuôi chân mày của cậu ấy đang trĩu xuống.
“M-Mình thật sự... phải quay sang phía cậu à?”
“Phải. Có chuyện mà tôi không thể biết được nếu cậu không làm vậy.”
“...”
Shinjou đảo mắt đi mà không nói gì và Sayama thả lỏng hay tay đang bóp mông Shinjou ra.
Shinjou chậm chạp quay sang phía cậu. Cậu ấy đứng khép gối lại, nhưng Sayama không thể hiện chút nhân từ nào.
“Sao cậu lại làm vẻ xấu hổ thế? Bỏ khăn với tay cậu ra.”
“M-Mình thật sự phải cho cậu nhìn à? V-Việc này không đúng tí nào. Cậu sẽ làm gì đó kì quặc, phải không?”
“Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa? Việc này rất quan trọng với cậu, Shinjou-kun.”
“Thật sao? Nó thật sự quan trọng đối với cả hai? Thật là vậy sao?”
Sayama im lặng nhìn chằm chằm lại và Shinjou hơi nhíu mắt lại. Má cậu ấy đỏ lên, cậu ấy cắn lấy môi dưới còn cơ thể thì căng cứng
“Đừng làm gì kì quặc đó.”
Shinjou buông khăn tắm xuống. Tấm vải ướt nhẹ nhàng rớt xuống sàn.
Tuy nhiên, Shinjou vẫn đang dùng hai tay để che ngực và vùng giữa hai chân mình.
“Bỏ tay cậu ra nào,” Sayama nói.
Shinjou không gật đầu. Nhưng cậu vẫn giơ hai tay lên, phát ra tiếng rên rỉ, và lấy hai tay che mặt.
Sayama đã thấy hai tay giơ lên, nhưng giờ cậu chậm rãi hạ ánh nhìn xuống.
Đôi mắt trên khuôn mặt đỏ bừng đó nhìn xuống cậu qua kẽ hở giữa các ngón tay.
Hai vai cậu ấy trùng xuống và vùng ngực giữa chúng phẳng lì. Nó chính là cùng một bộ ngực mà Sayama đã chạm vào ngày hôm trước.
Những giọt nước chạy theo làn da ẩm ướt của cậu ấy từ xuống hai bên và đến rốn. Nước như ngấm vào làn da.
Sayama dõi mắt theo những giọt nước đang nhiễu xuống. Cuối cùng ánh nhìn cậu hướng đến hạ bộ của Shinjou.
“Hm...”
“V-Vậy là sao? K-Không. Đừng nhìn chăm chú thế chứ.”
“Lỗi của tôi.”
Sayama đã xác nhận Shinjou là con trai. Bằng chứng nằm ngay trước mắt cậu. Nó hiện ra rõ ràng ở đó.
Sayama không còn kẽ hở để nghi ngờ nữa và cậu cảm thấy mất mát khi sự nghi ngờ biến mất.”
Shinjou ở trên nói với giọng run rẩy.
“C-Cậu xong chưa? Cậu xong rồi mà, phải không? Cậu đã nhìn đủ rồi mà nhỉ?”
Sayama bắt đầu đồng tình theo, nhưng rồi suy nghĩ của cậu chững lại.
...Đợi chút đã nào. Mình có thể nhìn thấy nó rõ ràng ngay trước mắt, nhưng mà...
Lỡ như đây là trò lừa nào đó thì sao?
Cậu biết rõ trình độ kĩ thuật mà UCAT có. Bọn họ có thể dễ dàng thực hiện chuyện như thế.
Nếu đã kiểm tra thì phải làm cho trót để không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng mà, Shinjou đang đề cao cảnh giác. Xin phép làm lúc này sẽ chỉ phí thời gian mà thôi.
Và thế là Sayama nhẹ nhàng cầm lấy nó.
Kết cấu, độ ấm, cân nặng và chất liệu đều được kiểm tra. Nghĩa là chỉ còn lại độ bền.
Sayama hướng nó xuống dưới theo hướng để kiểm tra hơn là để xác thực.
Cậu kéo lên xuống tổng cộng ba lần, mỗi lần đều chuyển hướng một tí.
“Hm.”
Nhưng nó không bị rớt ra. Điều đó nghĩa là nó không phải một trò lừa.
Giờ thì cậu đã chắc chắn. Không sai sót gì nữa. Sự nghi ngờ của cậu cuối cùng cũng biến mất.
Phải, việc này đã xác thực nó, Sayama nghĩ trong khi ngước đầu lên.
Cậu thở phào nhẹ nhĩm và rũ vai xuống. Cậu nhìn lên đôi mắt Shinjou và một nụ cười nhẹ nở trên mặt cậu một cách tự nhiên. Đây là tin tốt. Cậu gật đầu và nói.
“Cậu có thể an tâm rồi, Shinjou-kun. Cậu là con trai.”
“Mình đã biết chuyện đó rồi!!!”
Một cú tát đến từ bên dưới tầm nhìn của cậu như thể bàn tay đó đang vét thứ gì lên vậy.
Nó đụng vào hàm dưới của Sayama, đầu cậu ngoặt ngược ra sau, rồi đổ gục sang bên.
.
Mặt trời hoàng hôn chìm xuống vùng núi phía tây.
Trong thành phố, những chuyển động của ánh sáng đỏ sẫm ấy chỉ có thể thấy được từ một nơi cao.
Một đôi mắt đang dõi theo cảnh mặt trời lặn ấy từ tầng thượng của tòa nhà lớp học tổng quát năm hai của Học viện Taka-Akita. Đôi mắt đó ở trên tháp chuông nằm trên tầng thượng. Một bóng hình ngồi đó.
Bóng hình này mặc trang phục đen và đội một chiếc mũ tam giác. Cô gái đang cầm một cây chổi với một lưỡi hái khổng lồ gắn liền đó là Brunhild.
Cô nhìn dáng vẻ vùng núi phía tây được ánh trời chiều viền màu. Cô lặng yên bất động, vòng tay ôm gối, và dấu mình đi để người bên dưới sẽ không thể nhìn thấy cô.
Một con mèo đen ngồi cạnh cô. Con mèo nhìn người chủ đang bất động của nó và nghiêng đầu.
Trong khi vẫn nhìn về phía tây, Brunhild nói với giọng không cảm xúc.
“Đừng lo. Ta đã giải quyết vấn đề của mình rồi.”
“Thật sao?”
“Phải, việc này sẽ cho ta biết mọi thứ. Nếu anh ta đến khi chúng ta lấy lại Thánh kiếm Gram, có nghĩa rằng anh ta đã bỏ rơi con chim mà ta để lại chỗ anh ta. Ta sẽ biết rằng anh ta đã phản bội mình.”
“Còn nếu anh ta không đến?”
“Thì ta sẽ tha thứ cho anh ta,” Brunhild nói trong khi hơi khép mắt lại. Một tiếng thở dài phát ra từ môi cô, “Nhưng câu hỏi này là vấn đề một chiều. Ta sẽ không trở lại đây. Nếu chúng ta thắng, ta sẽ tham gia vào cuộc đàm phán cùng Chúa tể Hagen với tư cách là một thành viên 1st-Gear. Nếu thua thì ta sẽ chết.”
“Vậy là cô sẽ không quay lại.” Đầu con mèo đen gầm xuống. “Vậy tôi nên thú nhận vài chuyện. Tôi là kẻ đã xé nát tấm lịch trong phòng cô.”
“Không sao. Nó được nhà trường phát cho, nên ta tha thứ cho ngươi.”
“Cảm ơn. Nhưng tôi cũng là người làm vỡ cái cốc mà nhà trường cho cô.”
“Vậy sao... Ta khá thích cái cốc đó, nhưng ta sẽ không quay lại. Ta tha thứ cho ngươi.”
“Tôi cũng là người làm bẩn cái gối của cô bằng nước dãi và ngụy trang cho nó trông như là cô làm.”
“Vậy sao... Ra chuyện là vậy.”
“Với lại, tôi cũng đã giấu chỗ mình tiểu ra một tí dưới chăn của cô. Đó là lí do dạo này nó bốc mùi.”
“...Vậy sao. Ra đó là nguyên nhân của cái mùi. Nếu còn gì khác thì nói ngay bây giờ đi. Ngươi sẽ được giải thoát khỏi đau đớn.”
“Chỉ tò mò thôi, nhưng ý cô giải thoát khỏi đau đớn là sao?”
“Ngươi sẽ không còn phải cảm thấy bất cứ thứ gì bao giờ nữa... Đợi đã, đừng có chạy!”
Khi Brunhild bắt đầu đứng lên, cô thấy quan cảnh thành phố bừng sáng với ánh hoàng hôn.
“...”
Cô ngừng di chuyển và nhìn ra mọi hướng. Cô thấy những ngôi nhà, tòa cao ốc, những khoảng sân, khu rừng nhỏ, và một một mạng lưới đường xá.
Toàn bộ quang cảnh đó không nhận thấy cô đang đứng đó trong cơn gió nhẹ.
Vì lí do nào đó, cô cau mày lại. Con mèo xoay lại phía cô.
“Có chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Brunhild giơ một tay ra và chụp lấy con mèo. “Tạm biệt, cảnh vật. Ngươi hoàn toàn khác với khu rừng nơi ta từng sống.”
Với những lời đó, Brunhild gật đầu và thực thi hình phạt.
.
Sayama và Izumo mỗi người uống một chai cafe sữa trên băng ghế ở khu vực chung của Eternal Sunflower. Băng ghế gỗ với màu sơn đỏ đã phai phát ra tiếng răng rắc dưới cái thân hình đồ sộ của Izumo.
Khi Sayama thấy mình vẫn còn dư lại ít sữa trong chai, cậu đặt nó sang cạnh mình. Cậu hạ Baku từ trên đầu xuống và con thú chui đầu vào cái chai nằm nghiêng rồi bắt đầu liếm phần sữa còn lại.
“Con vật đó vô dụng thật sự.”
“Rõ ràng là vậy, thật ra nó sống bằng cách quan sát và cho xem lại quá khứ với giấc mơ của mọi người. Mặc dù nó vẫn sẽ ăn bất cứ thứ gì được đưa cho.”
“Nhưng cậu nghĩ sao, Sayama? Lấy một tay chống hông khi tu cafe sữa là tiêu chuẩn rồi, nhưng sẽ thế nào nếu dùng cả hai tay?”
Với vết hằn của miệng chai quanh môi, Izumo quay đầu nhìn ra sau. Sayama hướng theo ánh nhìn của cậu ta và thấy tấm màn dẫn vào nhà tắm nữ.
“Anh đang đợi Kazami à?”
“Cậu có nghe thấy ý tưởng kì vĩ của tôi không?”
“Tôi tránh làm những việc không có chút giá trị nào với cuộc đời mình.”
“Tôi không tài nào thấy được mấy hành động kì quặc của cậu trong bồn tắm thì có giá trị gì cho cuộc đời cậu.”
“Có đó. Giờ tôi sẽ không còn hiểu lầm gì với Shinjou-kun nữa.”
“Tôi nghĩ cậu mới là người sẽ bị hiểu làm lúc này đấy... Đó là một sự chấn động tuyệt hảo. Không gì khó hơn việc diễn tả một thằng con trai gục trong nhà tắm mông chĩa lên trời cả.”
“Tôi chưa nhận phải đòn nào nặng như vậy khá lâu rồi. Hẳn là tôi đã hạ thấp cảnh giác.”
Izumo thở dài khi nghe vậy. Cậu ta nhìn qua và xác nhận không ai ở gần đó.
Cậu ta đặt cái chai không xuống đất và nói.
“Nói về những thứ giá trị, cậu sẽ làm gì với Leviathan Road?”
“Ý anh là cái cảnh chết chóc đó?”
“Phải. Cậu đã thấy cú bắn của Chisato, phải không? Và rồi kẻ địch tự kết liễu mình. Một tình huống như thế có lẽ sẽ xảy đến với chúng ta lần sau đấy.”
“Vậy sao anh và Kazami lại tham gia vào?”
“Tôi là con trai của chủ tịch IAI... và vài vấn đề khác nữa.” Izumo quan về phía Sayama với khuôn mặt không còn dấu hiệu gì của vẻ đùa cợt. “Bọn tôi đã chuẩn bị. Nhưng còn cậu? Không có chuyện gì với cuộc sống học đường của cậu nhưng vẫn tốt hơn là chết mà, phải không?”
“Đúng là thế, nhưng anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không đồng ý với Leviathan Road?”
“Đơn vị của chúng ta sẽ tan rã. Người lớn sẽ lo liệu chuyện đó. Dù sao thì người giám sát của chúng ta cũng là Ooshiro Itaru mà.”
“Ooshiro Itaru... Ông ta có nhiều quyền lực vậy à?”
“Tôi cũng không biết nữa. Phần lớn thành viên của UCAT Nhật Bản đã chết cùng với đội cứu hộ IAI trong trận đại động đất Kansai cuối năm 1995 rồi. Từ những gì tôi nghe được thì họ bị cuốn vào một thảm họa thứ hai nữa.”
“Đó có phải là nguyên nhân dẫn đến việc UCAT Nhật Bản bị giải tán không? Tôi có nghe chuyện đó từ Fasolt.”
“Yeah. Sau đó, có vẻ chỉ những cao tầng và Ooshiro Itaru còn lại. Thật ra, có vẻ ông ta là thành viên giai đoạn trung kì duy nhất của UCAT Nhật Bản còn lại.”
“Khá là nhiều ‘có vẻ’ đó... Tôi nghĩ anh là người kế thừa công ty Izumo chứ?”
“Xin lỗi, nhưng tôi không có mặt lúc đó,” Izumo nói trong khi khoanh tay lại. Cậu ta gầm gừ, nhìn lên, nhìn xuống, rồi nghiêng đầu. “Chuyện là, tôi... Được rồi, tôi cứ nói ra vậy. Tôi là một tên nhóc rắc rối được sinh ra bởi người bố Low-Gear và người mẹ từ 10th-Gear.”
“Vậy sao? Ngạc nhiên thật. Hoàn toàn không thể ngờ đến.”
“Đừng có phủi đi tuyên bố quan trọng của tôi như thể không có gì cả vậy...”
“Nó không có lợi cho tôi theo mặt nào cả. Với lại con lai bây giờ cũng khá phổ biến rồi.”
“Haha. Tôi đoán một tên với hoàn cảnh gia đình rắc rối sẽ nghĩ như thế. Nhưng để tôi nói cho cậu một chuyện khác: kể cả nếu cậu không chấp nhận Leviathan Road, Kazami và tôi sẽ vẫn là một phần của Đội Leviathan với Ooshiro Itaru làm người đàm phán.”
“Tại sao? Anh nói nghe như anh không thể từ chối vậy.”
“Bọn tôi không thể,” Izumo nói. “Vũ khí của bọn tôi là những vũ khí khái niệm có được trong vụ lùm xùm khi tôi đến vào hai năm trước. V-Sw của tôi là Vajra với Vritra của 6th-Gear. Còn G-Sp2 của Kazami là Gungnir của 10th-Gear.”
Sayama hồi tưởng lại thanh cự kiếm một lưỡi của Izumo và ngọn giáo dài một cạnh của Kazami.
“Cả hai đều đóng vai trò một lớp vỏ cho Hạt nhân Khái niệm dưới dạng vũ khí. Bản thân sự tồn tại của vũ khí khái niệm là một khái niệm rồi, nên nó tạo ra vùng trường riêng và sức mạnh của nó có thể dùng dưới tác dụng của bất kì khái niệm nào. Vả lại, vũ khí của bọn tôi có sức mạnh lớn hơn nhiều so với cách thức dùng đá hiền triết bình thường với vì chúng dùng Hạt nhân Khái niệm. Người dùng của chúng phải chứng kiến mọi chuyện đến cùng.”
“Và cả hai món vũ khí đều đã chấp nhận hai người làm chủ?”
“Yeah. Chúng đều có ý chí riêng. Bọn tôi có được chúng trong vụ lùm xùm hai năm trước, nên 6th-Gear đã hoàn toàn thành đồng minh của UCAT còn 10th-Gear thì phần lớn đã gia nhập UCAT rồi. Ít nhất thì Leviathan Road với 6th và 10th-Gear đã xong rồi.” Izumo nở nụ cười cay đắng. “Mấy vũ khí khái niệm đó thật sự sẽ bay đến nếu được gọi đó.”
“Đó là một hiện tượng khá hãi hùng đó.”
“Hahaha. Cậu không tin tôi, phải không tên khốn đần độn?”
“Hahaha. Cố đừng nói thành lời mấy cái thứ nhảm nhí của anh, tên chết tiệt.”
Cả hai đều buông tiếng thở dài. Sayama đưa tay lên cằm và nói.
“Vậy là Leviathan Road sẽ tiếp tục mà không có tôi. Với anh, Kazami và Ooshiro Itaru.”
“Yeah. Tôi nghe nói huyết áp ông cậu vọt thẳng lên khi nghe tin vụ lùm xùm bất thường của tôi giải quyết xong được mấy cuộc đàm phán. Tôi nghĩ ông ấy đã dự trù sẵn vài phương án để giải quyết chuyện cậu từ chối rồi, nhưng UCAT có lẽ còn lí do khác để chấp nhận nó.”
“Hai năm trước khi ông tôi nói về kì thi đầu vào của tôi, ông ấy đặc biệt khó chiều lòng. Giờ thì tôi biết tại sao rồi.”
“Nhưng Shinjou khác với tôi và Kazami. Nếu cậu từ chối quyền lợi với Leviathan Road, cô ấy rất có thể sẽ bị loại khỏi đơn vị. Ooshiro Itaru và những cao tầng luôn đặc biệt tử tế khi liên quan đến Shinjou.”
Sayama cau mày.
“Ý anh là sao?”
“Họ không nghiêm túc khi liên quan đến cô ấy. Hay ít ra với tôi thì là thế. Cô ấy được đưa vào đơn vị theo đề xuất của ông già Ooshiro, nhưng có vẻ Ooshiro Itaru muốn giữ cô ấy tránh xa khỏi tất cả. Vả lại,” Izumo nói. “Ooshiro Itaru có vẻ ghét cậu vì lí do nào đó.”
“Tôi đã biết được chuyện đó rất rõ từ cách mà ông ta hành xử hôm qua rồi.”
Sayama gật đầu và nghe thấy một âm thanh rắn phát ra cạnh mình. Cậu nhìn qua và thấy Baku cố rút đầu ra khỏi cái chai nhưng không thể. Khi Baku hoảng loạn vung vẫy bốn chân, Sayama nắm lấy con thú và kéo nó ra như cái nút chai.
Trong khi đó, cậu lắng nghe Izumo nói chuyện.
“Dù sao thì, cố giữ quan hệ tốt với Shinjou Setsu đi. Cậu có thể không hiểu, nhưng người bình thường sẽ hạ thấp cảnh giác nếu cậu thể hiện ra chút ít sự quan tâm.”
“Cảm ơn nhiều về lời khuyên,” Sayama nói với một nụ cười gượng. Cậu cầm cái không, đặt nó vào hộp cạnh băng ghế, rồi quay lưng về phía Izumo. “Tôi sẽ cố hết sức để giữ quan hệ tốt với cậu ấy. Cho tôi gửi lời chào Kazami.”
.
Izumo thở dài sau khi Sayama bỏ đi. Cậu tựa lưng vào băng ghế và gọi tên Chisato.
Tấm màn dẫn vào nhà tắm nữ hé ra và Kazami ló đầu ra. Cậu xem cô ấy nhìn trước ngó sau.
“Em tránh mặt cậu ta để làm gì thế? Không phải chúng ta cần cho cậu ta thấy chúng ta nghiêm khắc thế nào với thành viên hiện thời của Leviathan Road sao?”
“Yeah... nhưng nó đột ngột quá.”
“Thật là một cô gái phức tạp,” Izumo lẩm bẩm khi Kazami bước ra ngồi cạnh cậu.
Izumo cau mày khi thấy thứ cô ấy đang cầm.
“Em đang uống gì thế?”
“Nước ép cà chua. Em cần nạp lại chất sắt sau khi tắm. Dù sao em cũng là con gái mà.”
“Anh không nghĩ Chisato của mình là kiểu con gái phân biệt đối xử giới tính vậy đó...”
“Thôi nào. Đừng có gục đầu xuống với nét mặt gượng éo như vậy nữa. Việc em uống sữa hay không quan trọng vậy sao?”
“Nếu em không uống sữa thì ngực sẽ không lớn được đâu.”
“Chúng đã đủ lớn rồi!”
“Thật sao?” Izumo nghiêng đầu, nắm nhẹ vào không khí với cả hai tay, rồi nghiêng đầu lần nữa. “Có lẽ em đúng.”
“Em không chắc mình muốn anh đồng tình về chuyện đó...” Kazami mở nắp, nhấp một ngụm, và nhìn lên trời. “Nhưng đây là một vấn đề khó...”
“Chuyện gì? Cỡ ngực của em? Yeah, anh cho là nó... Sao?”
“Đó không phải là ý em, đồ ngốc. ...Em đang nói đến toàn bộ chuyện đang diễn ra đây.”
Khi nói thế, một người khác bước ra từ nhà tắm nữ. Izumo quay lại.
“Oh, là Ooki-sensei,” cậu gọi.
Ooki đang mặc quần thể thao và áo thun.
“Chào em!” cô ấy chào Izumo lại.
Đột nhiên, Kazami thúc cùi chỏ vào sườn Izumo trong lúc uống nước ép cà chua.
“?” Izumo nghĩ trong khi nhìn qua Ooki. Khi thấy thứ cô ấy đang cầm trong tay, cậu thì thầm với Kazami.
“Soda à? Cô ấy sẽ béo lên mất.”
“Và nó có thể phân hủy xương nữa. Cô ấy trông sẽ rất tội nghiệp khi rụng răng.”
“M-Mấy em đang nói chuyện mờ ám gì thế!?”
Ooki gầm gừ và ngưng hai người lại. Rồi cô ấy uống lon soda đẻ6 cả hai đều thấy.
“Đ-Đây là hương vị mà trẻ em không hiểu được đâu.”
“Vậy sao?” Kazami nói với đôi mắt hơi nhắm lại hướng xuống đất. Rồi cô ấy nói thêm, “Nhưng em nghĩ cô không nên nói vậy khi gas từ soda làm cô chảy nước mắt.”