Arche thở gấp một cách liên tục.
Mỗi khi cây cỏ lắc lư theo gió, người cô lại run rẩy. Và giống như một con thú nhỏ, cô sợ hãi nhìn quanh.
Xung quanh cô là một khu rừng, và có nhiều nơi ánh sáng không thể rọi tới. Không, bởi vì nơi này trông giống như là một khu rừng nguyên sinh, ánh sáng trên bầu trời đã bị chặn bởi những nhánh cây to lớn, nên gần như không có bất kỳ nguồn sáng nào có thể chạm tới mặt đất.
Dĩ nhiên, có một lý do tại sao Arche vẫn có thể di chuyển dễ dàng mà không cần có ánh sáng, nơi mà một con người với đôi mắt bình thường sẽ không thể làm được điều đó. Bởi vì cô đã sử dụng một ma thuật có tên là <Darkvision/Tầm Nhìn Đêm>, nó giúp cô có thể nhìn mọi thứ xung quanh như ban ngày.
Tuy nhiên, dù cho cô có thể nhìn xuyên màn đêm, nhưng những bụi cây cỏ mọc um tùm và những cái cây to lớn lại có thể dễ dàng che khuất đi một người trưởng thành. Chúng đang đung đưa. Khiến cô cảm thấy có quá nhiều nơi cần chú ý.
Là một Pháp Sư, nếu Arche bị quái vật tấn công, khả năng cao là cô không thể tự mình thoát khỏi nó. Thường thì những người đồng đội của cô sẽ giúp cô ngay, nhưng người sẽ giúp cô, người sẽ hỗ trợ cô, và người sẽ trị thương cho cô, đều không có ở đậy.
Điều đó có nghĩa cô cần phải chú ý xem kẻ thù có đang ở gần không, rồi giữ khoảng cách và tìm cách trốn thoát. Bởi vì hiểu rõ điều này, cô quan sát xung quanh trong sự căng thẳng, nó khiến tinh thần cô trở nên mệt mỏi nhanh hơn bình thường.
Ban đầu, Arche định thoát khỏi đây bằng cách sử dụng ma thuật bay. Nhưng, khi bay lên trên rừng cây, cô nhìn thấy một sinh vật màu đen to lớn đang bay trên bầu trời đêm và như đang tìm kiếm thứ gì đó, khiến cô từ bỏ ý định đó.
Trông nó giống như một con dơi siêu to khổng lồ. Sau khi nhận ra sự hiện diện của nó, cô cho rằng không nên thử đua tốc độ với nó. Mặc dù ma thuật <Invisibility/Tàng Hình> có thể đánh lừa thị giác, nhưng nó không thể lừa được những giác quan đặc biệt của loài dơi.
Arche cẩn trọng nhìn quanh, và một lần nữa bay lên với tốc độ rùa bò.
Lý do cô bay rất chậm là để quan sát. Nếu cô bay hết tốc lực, cô sẽ không có thời gian để nhìn, và cũng không kịp nhìn thấy có gì trước mặt. Nó sẽ dẫn đến việc cô có thể sẽ lao thẳng vào một con quái vật nào đó. Để tránh điều đó xảy ra, cô đã giảm tốc độ.
Và rồi, Arche nhận thấy lớp ma thuật bao quanh mình đang yếu dần. Ma thuật <Fly/Bay> của cô sắp hết hiệu lực.
Cô chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Vấn đề là cô không biết nên làm gì tiếp theo. Sử dụng ma thuật <Fly/Bay> lần nữa không phải là vấn đề đáng quan ngại. Cô cảm thấy rằng với lượng ma lực còn lại vẫn đủ để sử dụng nó. Tuy nhiên, <Darkvision/Tầm Nhìn Đêm> cũng rất quan trọng, và vì có quái vật nên cô cũng cần phải có <Invisibility/Tàng Hình>. Và cô còn phải dự trữ ma lực cho trường hợp bắt buộc phải giao chiến.
Trong số các ma thuật mà Arche có thể sử dụng, thì ma thuật Bậc 3 <Fly/Bay> là ma thuật cấp cao nhất. Điều đó cũng có nghĩa nó là ma thuật tốn nhiều ma lực nhất. Vì thế nếu muốn bảo tồn ma lực cô cần hạn chế sử dụng nó.
Kể từ khi vào lăng mộ và bị dịch chuyển đến đây, cô đã phải sử dụng rất nhiều ma lực. Với lượng ma lực còn lại, cô sẽ không thể sử dụng được <Fly/Bay> nhiều lần.
Tuy nhiên, nó lại là ma thuật có thể giúp cô dễ dàng thoát ra khỏi khu rừng này. Hơn nữa, nếu không còn ma thuật <Fly/Bay>, điều đó cũng đồng nghĩa cô sẽ không biết mình đang ở đâu, và mất đi phương hướng.
Bởi vì đang trong một khu rừng, dù cho có đi thẳng về phía trước, thì cũng sẽ dần bị lệch so với đích nhắm ban đầu. Điều này xảy ra khi phải tránh những cái cây to lớn trước mặt hoặc một khúc cây bị ngã. Hơn nữa, bởi vì không có mục tiêu rõ ràng, nên sẽ rất khó để có thể nhận biết được rằng mình đang đi đâu.
Trước đó cô đã bay lên một ngọn cây khi ma thuật bay vẫn còn hiệu lực, nhìn xung quanh và xác định được vị trí hiện tại của mình. Cô cảm thấy thật may mắn khi có một cái cây to lớn nằm ngay bên cạnh cái đấu trường. Cô lấy nó làm mốc để xác định hướng đi. Tuy nhiên, giờ đây ma thuật bay đã hết, mọi thứ sẽ trở nên rất khó khăn. Đó là bởi vì cô không thể leo lên cây, và xác định vị trí.
“──Mình nên nghỉ ngơi ở đâu đây…”
Arche lẩm bẩm.
Nếu cô có thể nghỉ ngơi và phục hồi lại ma lực, thì số lần cô có thể sử dụng <Fly/Bay> sẽ tăng lên đáng kể và cũng sẽ an toàn hơn khi di chuyển dưới ánh mặt trời. Bởi vì những con quái vật trong rừng thường chỉ hoạt động vào ban đêm.
Thay vì cố gắng đi tiếp trong khu rừng tăm tối, cô cảm thấy tốt hơn là nên tìm chỗ để qua đêm.
Tuy nhiên, Arche không biết nơi nào mới an toàn.
Nếu Imina có ở đây, cô ta sẽ chỉ cho cô biết. Nhưng những người bạn đáng tin cậy của cô không có ở đây.
“──Imina, Roberdyck.”
Arche tựa vào một cái cây lớn, nghĩ về những người đồng đội của cô.
“......Đồ nói dối.”
Đã một khoảng thời gian trôi qua, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu cho thấy 2 người đó đang đuổi theo cô. Không có dấu hiệu cho biết chuyện gì đã xảy ra ở đấu trường. Và cũng không có dấu hiệu cho thấy 2 người họ đang cố liên lạc với cô bằng cách nào đó. Chỉ có 1 câu trả lời cho điều đó.
Họ đã chết.
Không, cô biết chắc nó sẽ xảy ra. Cô biết điều đó trước khi rời khỏi đấu trường. Không có cách nào mà họ có thể đánh bại được Ainz. Nhưng, cớ sao mình vẫn giữ chút hi vọng nhỏ nhoi rằng có thể gặp được họ…, Arche cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nghĩ thế──.
Arche ngồi xuống đất và dựa lưng vào cây.
Nhắm mắt lại. Biết rằng làm thế sẽ rất nguy hiểm. Nhưng cô vẫn muốn nhắm mắt lại.
Cô nhắm chặt mắt trong khi nhớ về 2──không 3 người bạn của cô.
Cảm giác lành lạnh của cái cây ở đầu khiến cô cảm thấy thật thoải mái. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô mới chợt nhận ra rằng mình đã thấm mệt đến nhường nào. Sự căng thẳng tột độ đã khiến tinh thần cô vô cùng kiệt quệ.
“──Haa.”
Cô thả lỏng cổ, ngửa về phía sau như đang ngước lên trời.
Rồi mở mắt ra.
Trong một thế giới tươi sáng nhờ <Darkvision/Tầm Nhìn Đêm>, cô không thể giải thích những gì mà mình đang thấy.
Có một người đang nhìn Arche.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, mà Arche chưa từng thấy qua.
Cô ta mặc một cái váy dạ tiệc bằng vải nhung mềm màu đen, một bộ trang phục không hợp lắm với khung cảnh hiện tại. Làn da trắng như sáp. Một tay giữ mái tóc dài bạch kim để nó không rủ xuống trúng mặt Arche.
Dù là con của một quý tộc, Arche cũng chưa từng thấy qua một cô gái nào xinh đẹp như cô ta. Nếu cô ta xuất hiện trong một buổi dạ hội khiêu vũ, cô sẽ có được mọi thứ mình muốn chỉ với đẹp đó.
Arche cảm thấy linh hồn của mình như bị đôi mắt đỏ thẫm của cô gái ấy hút vào.
Nhưng, Arche ngay lập tức lấy lại ý thức. Một người như thế không có cách xuất hiện ở một nơi như vậy. Hơn nữa, cô tại lại còn đang đứng ngược ở trên cây.
Cô cho rằng đây là kẻ truy đuổi mà Ainz nhắc đến. Thế nhưng, đây cũng có thể là cư dân lâu năm của khu rừng này.
“Trò chơi đuổi bắt đến đây là kết thúc?”
Hy vọng nhỏ nhoi của cô nhanh chóng lụi tàn.
“──Ngươi là kẻ truy đuổi.”
Arche nhảy bật ra, tạo khoảng cách và cầm cây trượng nhắm vào cô ta. Giống như không có hứng thú với Arche, cô bước đi trên cây rồi hạ xuống mặt đất.
“Thôi nào, nhanh chóng chạy trốn tiếp đi.”
“──Nếu đánh bại người ở đây, ta có thể trốn thoát một cách an toàn.”
Dù nói thế, Arche nở một nụ cười cay đắng trong lòng. Cô biết rằng mình sẽ không thể đánh bại được bất kỳ kẻ truy đuổi nào mà được Ainz gửi tới. Không có cách nào mà một sự tồn tại như thế lại gửi đến những kẻ yếu đuối.
Cô tỏ ra thái độ như vậy để xem phản ứng của đối phương.
“Vậy thì xin mời. Ta sẽ chơi đùa với ngươi một chút a-rin-sư.”
Thái độ của cô ta cho thấy sức mạnh giữa 2 người họ hoàn toàn chênh lệch. Đối với cô ta, thì việc chiến đấu với Arche chỉ giống như đang chơi đùa.
“──<Fly/Bay>!”
Sau khi niệm ma thuật, Arche bắt đầu chạy trốn. Cô không còn bay chậm rãi trên mặt đất như trước đó. Mà với một tốc độ rất nhanh. Lấy 2 tay che mặt lại, cô bay xuyên qua những lùm cây, và nhanh chóng bay lên trên những cái cây.
Dưới bầu trời đêm, Arche nhìn xung quanh. Cô nhìn xem có con quái vật trông giống như một con dơi khổng lồ mà cô đã nhìn thấy trước đó không. Mình không thấy nó ở đâu cả. Nếu vậy chỉ cần chạy thôi.
“Phải, cố gắng lên, cố gắng lên.”
Arche nghe thấy một giọng nói trong veo, trong khi đang cố gắng trốn thoát. Khiến tim Arche phát ra 1 tiếng “thịch” lớn. Cô đảo mắt nhìn quanh, tìm xem nó phát ra từ đâu. Và rồi nhận ra nó phát ra từ phía trước mặt, phía trên cô.
Cô ta ở đây khi nào? Vừa nãy còn ở kia cơ mà.
“──Lightning/Lôi Điện>!”
Một tia sét trắng xanh được bắn ra từ cây trượng của Arche, nó cắt xuyên màn đêm, và đâm thẳng vào người cô gái kia. Đó là ma thuật tấn công mạnh nhất mà Arche có thể sử dụng. Ngay cả bị nó xuyên qua người, nụ cười vẫn hiện trên khuôn mặt cô ta.
Một sự tồn tại với sức mạnh cũng giống như Ainz. Arche tin chắc rằng là vậy. Điều đó có nghĩa, không có cách nào mà Arche có thể đánh bại được cô ta. Cô ta nói với một giọng nói đầy vui vẻ với Arche, người đang cố gắng trốn thoát.
“Tới đây, thuộc hạ của tôi.”
Một đôi cánh khổng lồ mọc ra từ phía sau lưng cô gái. Nó trông giống như cánh của một con dơi, nhưng có điều, nó quá lớn. Một con dơi bay ra từ phía sau lưng cô ta, với sải cánh khoảng 5 mét, và cao khoảng 1,5 mét. Dĩ nhiên, một con dơi với đôi mắt đỏ thẫm sẽ không phải là một con dơi bình thường.
Cô gái mỉm cười bên cạnh con dơi đang vỗ cánh phát ra những tiếng “phạch phạch”. Đó là một nụ cười không phù hợp với độ tuổi của cô ta, khiến Arche toàn thân như đóng băng.
“Nào, cố gắng mà trốn đi nhé──”
Arche cố gắng trốn thoát.
Cắm cúi trốn thoát.
Cô lao vào khu rừng để cắt đuôi kẻ thù, và bị những cành cây cắt vào người khi cố gắng trốn thoát.
Bỏ mặc đồng đội của mình để chạy thoát. Ít nhất cô phải thoát được ra khỏi đây. Vì thế, cô nghĩ rằng mình sẽ làm bất cứ điều gì để có thể biến điều đó thành hiện thực.
Arche không biết mình đã bay được bao xa. Cô đã sử dụng ma thuật <Fly/Bay> rất nhiều lần, và khi lượng ma lực của cô cạn kiệt hoàn toàn, Arche đối mặt với một nỗi tuyệt vọng.
Đó là một bức tường.
Một bức tường vô hình ở trước mặt cô.
Thế giới vẫn trải dài, nhưng người Arche đã bị bức tường chặn lại. Arche hiện đang cách mặt đất khoảng 200 mét. Cô tự hỏi bức tường vô hình này cao đến nhường nào.
“──Đây là…”
Arche thì thầm với một giọng nói đầy tuyệt vọng. Cô vừa bay vừa dùng tay để chạm. Nhưng, tất cả chỉ là tường, tường, tường và tường.
Phải, dù cho cô có bay tới đâu, tay cô vẫn cảm thấy có một thứ cứng cứng chắn lại.
“Thứ này, rốt cuộc là gì?”
“Một bức tường đó.”
Nhận được một câu trả lời đáng lý ra không có trong lúc đang độc thoại. Không cần phải hỏi, cô cũng đoán ra giọng nói đó là của ai. Arche quay lại nhìn với khuôn mặt mệt mỏi.
Và đúng như dự đoán của cô. Đó là cô gái lúc nãy. Và 3 con dơi khổng lồ đang bay xung quanh cô ta.
“Có vẻ ngươi đã hiểu lầm gì đó rồi, nhưng đây là Tầng 6 của Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick. Điều đó cũng có nghĩa nơi này vẫn ở dưới mặt đất.”
“......Đây sao?”
Arche chỉ vào thế giới trước mặt mình. Một bầu trời đầy sao, thi thoảng có những cơn gió thổi ngang qua, và một khu rừng trải rộng trên mặt đất. Một nơi như vậy không thể nào ở dưới mặt đất được, nhưng nếu là bọn họ thì điều đó chắc cũng có thể lắm chứ...
“41 Đấng Tối Cao──họ là những người cai trị nơi này và tạo ra nơi này. Mặc dù bọn ta được các Ngài ấy tạo ra, nhưng vẫn không thể hiểu nổi được cái System (hệ thống) đó.”
“──Tạo ra thế giới sao? Đó là điều mà chỉ có các Vị Thần……”
“Phải. Họ giống như Vị Thần của bọn ta vậy. Những Vị Thần mà Ainz-sama là thủ lĩnh.”
Arche nhìn xung quanh.
Chấp nhận những lời nói của cô ta là sự thật. Sau khi chứng kiến những điều đã xảy ra, cô chỉ biết còn cách chấp nhận.
Mình không thể sống sót và quay trở về nhà được nữa rồi.
“Nào, không chạy khỏi đây nữa sao?”
“──Có thể sao?”
“Tất nhiên là không. Ngay từ đầu chúng ta đã không có ý định để ngươi trốn thoát.”
“──Vậy sao.”
Arche nắm chặt cây trượng bằng cả 2 tay, lao vào phía cô gái. Bởi vì chẳng còn tí ma lực nào nên cô không thể sử dụng ma thuật. Thế nhưng, cô quyết tâm trốn thoát cho đến hơi thở cuối cùng. Đó là điều mà cô, thành viên cuối cùng của Foresight, phải làm cho bằng được.
“Phải phải, vất vả cho ngươi rồi.”
Cô ta nói một cách chán nản trong khi Arche tấn công cô một cách vô vọng.
“Chà, cuộc đào tẩu của ngươi kết thúc tại đây. Có hơi đáng tiếc khi tới cuối cùng vẫn không thể thấy ngươi khóc nhỉ?”
Cô dễ dàng chặn được cây gậy bằng một tay, rồi kéo Arche về phía cô. Khi làm thế, Arche và cô gái mất thăng bằng. 2 người họ ôm nhau giữa không trung.
Cô gái úp mặt vào cổ của Arche. Arche cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể thoát người đang dính lấy cô như keo dán sắt. Cảm thấy một hơi thở nóng ở cổ, người cô run rẩy.
“......Hmm, mùi mồ hôi.”
Là một Worker, Arche không thể tránh khỏi việc không thể tắm rửa sạch sẽ. Mạo Hiểm Giả hay những du khách cũng thế. Bởi vì họ thường phải đi đây đi đó, ngay cả khi có bị nói là đồ dơ bẩn, họ cũng chỉ mỉm cười và đáp lại rằng “Thì sao?”.
Tuy nhiên, bị một cô gái trẻ hơn và xinh đẹp hơn nói, khiến Arche thấy có hơi xấu hổ.
Khuôn mặt của cô gái rời khỏi cổ của Arche. Khoảnh khắc khi cô nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm ấy, khiến cô cảm thấy ghê sợ. Bởi ánh mắt ấy giống như ánh mắt một người đàn ông đang chìm trong dục vọng và đang muốn chiếm lấy thể xác của một người phụ nữ.
“Tí cùng nhau tắm nhé?”
“──!”
Arche bị sốc khi nghe câu nói đó. Người cô không thể di chuyển. Như thể toàn bộ người cô đã bị hút vào đôi mắt đỏ ấy. Đó cũng lúc Arche nhận ra danh tính của cô gái đó.
Cô ta không phải là con người──mà là Vampire.
“......Rồi sau đó…” Cô ta đưa mặt lại gần Arche, rồi lè lưỡi ra liếm má Arche. “......Hơi mặn đó nha.”
Cô gái cười khúc khích, còn tâm trí Arche thì đang gào thét một cách vô vọng.
Rồi giọng cười ấy trở nên lớn hơn.
Môi cô ta xé toạc ra tới tận 2 bên tai. Màu đỏ trong mắt cô bắt đầu lan ra, nhuộm toàn bộ con mắt thành một màu đỏ máu.
Khi cô ta mở miệng ra, có thể nghe thấy những tiếng “rắc rắc”. Hàm răng trắng xinh đẹp và đồng đều của cô, giờ đây đã biến thành thứ trông giống như một cái ống tiêm và xếp thành hàng như hàm con cá mập. Khoang miệng có màu hồng và ướt át khiến nó trông như đang lấp lánh, và những giọt nước dãi đang chảy ra ở khóe miệng cô.
Và rồi, nỗi sợ nỗi sợ hãi bao trùm toàn bộ tâm trí Arche.
“Ahahahaha. Phảiiii, ta sẽ làm nhiều thứưưưưưư, khiến cho đầu óc của ngươi trở nên phát điên. Cho tới lúc đóooooooo, hãy dành một khoảng thời gian bên nhauuuuuuuu!”
Trước một con quái vật đang cười và tỏa ra đầy mùi máu, Arche cảm thấy linh hồn mình như đang rời khỏi cơ thể.
Điều cuối cùng xuất hiện trong tấm trí Arche là hình ảnh 2 đứa em đang đợi cô ở nhà.
“Hửmmm? Ngất rồi saooooo? Vậyyyyyy, hãy cùng nhau vui vẻ khi ngươi thức dậy nhéeeeee.”
========■========
“Đây là thông tin mà Neuronist thu thập được thưa Ngài.”
Ainz đang ở trong phòng riêng của mình, nhìn vào tờ giấy mà Shalltear đưa cho. Trên đó ghi lại những thông tin lấy được từ những kẻ xâm nhập 3 ngày trước. Nó ghi tên của người yêu cầu, danh tính của những kẻ xâm nhập.
Ngoài ra, nó còn ghi những trang bị vật phẩm của những kẻ xâm nhập mà Shalltear đang giữ ở Tầng 2. Và cả những cái xác mà sẽ được Ainz sử dụng để thí nghiệm.
Ainz nghiêng đầu khi đọc sơ qua tờ giấy. Anh không nghi ngờ khả năng của Neuronist, nhưng thứ anh cần là thông tin xác đáng.
“Ra vậy…...Thế nhưng dù nói rằng không ai có thể phản bội lại cơn đau, nhưng tất cả chỉ được xác thực bằng biện pháp tra tấn. Ai có thể chắc được những thông tin này là chính xác?”
“Ể?”
“──Ể?”
Đáp lại sự ngạc nhiên của Shalltear, Ainz phát ra một âm thanh kỳ lạ.
“Theo thần nghĩ thì những thông tin này được lấy bằng cách sử dụng “Dominate/Kiểm Soát>, không phải sao a-rin-sư?”
2 người họ nhìn nhau.
Ma thuật <Dominate/Kiểm Soát> là ma thuật mạnh hơn ma thuật <Charm Person/Mê Hoặc>, người sử dụng nó có thể thao túng đối phương. Với nó, bất kỳ loại thông tin nào cũng có thể dễ dàng được moi ra.
Sao mình không nhận ra điều này? Ainz cũng có thể sử dụng ma thuật đó.
Ainz xoay mặt đi, tìm một cớ để thoát khỏi ánh mắt đầy thắc mắc của Shalltear.
“Không phải như vậy đâu. Shalltear.” Trong tích tắc, Ainz quay đầu lại rồi nói tiếp. “Trên tờ giấy này có ghi thông tin được lấy bằng nào không?”
“Dạ hông nhưng……”
“Là vậy đó. Thông tin đã được lấy như nào? Và mức độ chính xác của nó là bao nhiêu? Nếu nó không được ghi, chẳng phải sẽ có sự sai lệnh sao?”
Nghe tới đó, khuôn mặt Shalltear như lần đầu tiên nhận ra một điều gì đó.
“Thần thành thật xin lỗi. Thần đã không chú ý tới điều đó!”
Đó chỉ một điều anh vô tình bịa ra, và chả có tí cơ sở, nhưng bằng cách nào đó Shalltear vẫn tin lời anh nói là đúng. Ainz cảm có chút tội lỗi khi khiến cho Shalltear phải xin lỗi, rồi anh gật đầu nhẹ.
“Ta không bận tâm đâu, nhưng lần sau ngươi nhớ chú ý tới điều đó đấy.”
“Vâng, thưa Ngài…… Vậy chuyện gì đã xảy với tên Linh Mục kia hả Ngài?”
Ainz nhanh chóng hiểu là cô đang nói tới Roberdyck, rồi anh trả lời.
“Hắn ta đang được thí nghiệm ở chỗ mà Aura tạo ra.”
“Nhưng thí nghiệm để làm gì cơ?”
“Để tìm bằng chứng về sự tồn tại của những Vị Thần…… Không, không phải về triết học hay tôn giáo, mà ta muốn biết họ có thực sự tồn tại hay không.”
“Ý Ngài là thao?”
“Không, bởi vì thế giới này có ma thuật. Nên sẽ không có gì lạ khi có những Vị Thần. Nếu những Vị Thần mà chúng tôn thờ thực sự tồn tại, thì họ sẽ làm gì với người đã giết chết những tín đồ của họ? Họ sẽ làm gì khi có một người có thể phá vỡ sự cân bằng của thế giới này? Nếu là ta, ta sẽ nghiền nát kẻ đó.”
Thần thì có vấn đề gì sao? Nhìn thấy khuôn mặt trông khó hiểu của Shalltear, Ainz nở một nụ cười cay đắng rồi nói tiếp.
“Nếu Thần có tồn tại, ta muốn tìm hiểu xem có cách nào để giết những Vị Thần đó không.”
“Ra vậy…...Nếu chúng ta không thể giết được họ, thì sẽ là một vấn đề nghiêm trọng nhỉ.”
Trong game Yggdrasill, những Vị Thần có thể bị đánh bại trong một số Event. Tuy nhiên, liệu điều đó có thể xảy ra trong thế giới này? Ainz mạnh hơn con người rất nhiều. Vậy, sự tồn tại được gọi là Thần sẽ mạnh đến mức nào khi so sánh với Ainz?
“Mà, ta đã thử thay đổi ký ức của hắn, nhưng hắn vẫn có thể sử dụng ma thuật mà không gặp vấn đề gì. Điều đó có nghĩa 4 Đại Thần không tồn tại, và ta cho rằng đó chỉ là nguồn sức mạnh to lớn nào đó. Bởi vì không ai biết rõ nguồn sức mạnh đó, nên đã xem nó như là những Vị Thần.”
Giải thích tới đó, Ainz lần nữa cười một cách cay đắng.
“Mah, vì sẽ rất là nguy hiểm nên ta đã phải tạm dừng lại. Sẽ rất nguy hiểm khi chơi đùa với thứ năng lượng mà vẫn chưa hiểu rõ. Mà, nếu nói thế thì ma thuật cũng có chút vấn đề nhưng…...tốt hơn là không nên suy nghĩ quá phức tạp về nó. Và nếu Thần là hiện thân của một nguồn sức mạnh, thì chúng ta có thể điều khiển nó…… Kể cả là Thần thì chúng ta cũng sẽ có thể cai trị.”
Shalltear nhìn Ainz với ánh mắt đầy kính trọng, khi nghe anh nói rằng kể cả Thần cũng có thể cai trị. Là một NPC, cô xem chủ nhân của cô──41 Đấng Tối Cao là những Vị Thần. Cô cảm thấy hạnh phúc khi điều đó được khẳng định.
“Quả đúng là Ainz-sama.”
“Mah, ta vẫn chưa tìm ra được cách nào để làm được điều đó cả.”
Ainz giơ tay lên trông có hơi chán nản. Nghe thấy thế, Shalltear cũng không có chút sự thất vọng về chủ nhân của mình. Dù hiện tại vẫn chưa có cách, nhưng cô tin chủ nhân của mình sẽ làm được. Cô tin chắc rằng trong một tương lai không xa, chủ nhân của cô sẽ có thể cai trị những Vị Thần.
“Phải, ta sẽ hỏi Demiurge về điều đó. À, cô ta sao rồi? Ta đã hứa là sẽ không làm tổn thương cô ta nếu có thể.”
“Cô ta…...Arche-chan à. Hiện tại cô ta đang mọc đuôi thưa Ngài.”
“Đuôi……? Ngươi biến cô thành Người Sói sao?”
Làm sao để biến một con người thành người thú như Người Sói nhỉ? Ainz thắc mắc và hỏi Shalltear.
“Không, đó là Ana……”
“Thôi được rồi.”
Ainz cắt ngang lời của Shalltear.
“Vâng thưa Ainz-sama. Thần có điều này muốn hỏi Ngài.”
“Chuyện gì?”
Anh cảm thấy có gì đó không lành nhưng vẫn lắng nghe xem cô muốn nói gì. Chịu khó lắng nghe ý kiến của thuộc hạ là dấu hiệu cho thấy đó là một người chủ nhân tốt.
“Ainz-sama ra lệnh là không được làm tổn thương cô ta. Nhưng......thần có thể lấy trinh cô ta không?”
“――Peroronchino!!”
Ainz hét lên tên người bạn cũ của mình. Shalltear hốt hoảng khi nghe thấy tên của người đã tạo ra cô. Sự kích động của Ainz nhanh chóng bị dập tắt, anh bình tĩnh trở lại.
“......Xin lỗi. Ta có hơi bị kích động…… Mà cũng phải. Ta đã giao cô ta cho ngươi. Lỗi của ta…… À ừm, thôi dừng lại ở đây thôi.”
“Thần nên làm gì nếu cô ta cầu xin thần làm điều đó? Hay Ainz-sama sẽ là người làm điều đó?”
Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Mà đây cũng lỗi do cô ta dám xâm nhập vào Nazarick… Vô số suy nghĩ hiện ra trong đầu anh. Và rồi, Ainz tự thuyết phục bản thân mình rằng mọi thứ vẫn ổn nếu 2 bên đồng ý.
“......Nếu ngươi không sử dụng ma thuật hay ép buộc, và cô ta muốn thế thì…...tốt thôi.”
“Vâng thưa Ngài. Vậy thì khi đó, thần sẽ thưởng thức cô ta từ từ.”
“Vậy sao…… Thấy ngươi vui ta cũng mừng thay.”
Ainz vẫy tay và nghĩ rằng nên kết thúc cuộc trò chuyện ở đây. Đột nhiên, anh nhớ tới một cái túi da, nhưng thấy Shalltear không đề cập gì về nó, nên anh cho rằng nó không phải là một thứ quan trọng, anh đóng miệng lại.
Sự im lặng bao trùm căn phòng một lúc. Những Maid đứng đằng sau Ainz đã rời hết khỏi phòng.
Shalltear lên tiếng để chấm dứt sự im lặng.
“......Nhưng tại sao, Ngài lại muốn tìm hiểu về những Vị Thần?”
“......Bởi vì đó là 1 trong những mục tiêu ban đầu của ta.” Ainz thở phào nhẹ nhõm, khi cô chịu nói chuyện nghiêm túc. “Kế hoạch của ta được chia thành 2 phần. Đầu tiên là làm cho Ainz Ooal Gown trở thành một vị Anh Hùng. Khi đã trở thành Anh Hùng, thì bước tiếp theo là được tôn lên thành một Vị Thần.”
Thường là thế. Nếu đọc lịch sử của loài người, sẽ thấy rằng khả năng điều đó xảy ra là rất cao.
“Tuy nhiên, nếu Thần thực sự tồn tại trên thế giới này, thì ta không rõ liệu có thể làm được điều đó không. Cho nên, ta muốn xác nhận xem Thần là gì. Mah, ta không nghĩ ta có thể hiểu được tất cả mọi thứ về Thần chỉ trong thí nghiệm này.”
Trong thế giới mà Thần thực sự tồn tại, thì việc trở thành một Vị Thần sẽ khó mà xảy ra. Tuy nhiên, bằng cách xác nhận được sự tồn tại của Thần, anh sẽ có thể gieo hạt giống biến mình thành Thần trong thế giới này, đó là mục đích của thí nghiệm.
Thấy Shalltear đang há to miệng, Ainz cảm thấy cơ hơi xấu hổ, rồi nhanh chóng giải thích tiếp.
“Sẽ rất khó khăn. Ta không muốn chỉ dừng ở mức Anh Hùng, mà còn muốn đạt tới cấp bậc như những Vị Thần. Việc phát hiện ra làng Lizardman là một phát hiện tuyệt vời, nó nằm ngoài dự đoán của ta.”
Hầu hết các Lizardman ở đó đều xem Ainz là một Vị Thần, hoặc là người đứng đầu của những Vị Thần. Nói cách khác, anh đã được xem là một Vị Thần trong thế giới nhỏ bé đó. Đó là lý do tại sao anh khá tự tin vào kế hoạch của mình, và đưa thử nghiệm của mình lên 1 tầm cao mới.
“Ra vậy. Vậy phần kế hoạch còn lại của Ngài là gì?”
Ainz ngập ngừng.
“Nếu đó là điều mà Ngài không thể nói cho thần nghe thì thôi vậy…”
“Không có chuyện đâu nhưng…...ngươi không được cười đó? Ta không nói điều này với bất kỳ ai.”
Ainz im lặng, còn Shalltear người run rẩy vì sung sướng khi nghe Ainz nói rằng anh không nói điều này với bất cứ ai.
Ainz do dự một lúc. Điều anh sắp nói giống như một câu chuyện hão huyền. Đó là ý tưởng của một kẻ bị tâm thần, chứ người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ tới nó. Ainz cũng không thực sự nghiêm túc khi nghĩ về nó. Tuy nhiên, sau khi cai trị thành công bộ làng Lizardman, anh tin rằng điều đó không phải là không thể.
Đó là lý do tại sao anh nói cho Shalltear nghe. Anh đang cố gắng tự động viên bản thân mình rằng có thể làm được điều đó.
“Nó giống như một câu chuyện trong mơ vậy.”
Ainz nói ra phần kế hoạch còn lại của mình. Mục tiêu sau cùng của anh, một điều gần như không thể, và chỉ những kẻ điên mới nghĩ thế. Đó là――
“――Chinh phục thế giới.”
Sự im lặng lần nữa bao trùm căn phòng.
“Ainz Ooal Gown đã từng đứng trong top 10 Guild mạnh nhất chỉ với 41 người. Ta muốn biến nó trở thành huyền thoại. Ta làm điều đó để trả ơn những người bạn của ta. Tuy nhiên, bản thân ta cũng muốn làm điều đó.”
Ainz dừng lại và nhìn vào khoảng không. Trong suốt lúc đó, Shalltear lắng nghe Ainz mà không hề di chuyển dù chỉ 1 bước.
“――Ta và những người bạn đã cùng nhau xây dựng lên nơi này, vì thế ta muốn làm gì đó khiến họ tự hào. Shalltear, còn điều gì tốt hơn chinh phục thế giới không?”
“Dạ không, thưa Ainz-sama.”
Shalltear cúi đầu chậm rãi. Mặt cô đỏ ửng và tràn đầy hạnh phúc.
Toàn thân cô bao bọc bởi cảm giác giống như một thuộc hạ được vua ban cho một mệnh lệnh quan trọng.
Sau đó Shalltear rời đi, Ainz nhìn đống thông tin cô mang tới, ôm đầu suy nghĩ.
“Đế Quốc đã hành động nhưng sao Vương Quốc vẫn chưa có động thái nào?”
Ainz đang suy nghĩ một kế hoạch điên rồ. Một khoảng thời gian đã trôi qua, nhưng mình vẫn chưa thấy họ có phản ứng gì, hay họ cho rằng Ainz không phải người đáng lo ngại? Nhưng theo những thông tin mình thu thập được, rõ ràng họ cho Ainz là người có sức mạnh tuyệt đối. Mình nghĩ không nên đánh giá thấp Vương Quốc……
“Sẽ rất rắc rối nếu họ đi những nước đi mà mình không đoán trước được.”
Ainz cho rằng bản thân anh không phải cái gì cũng biết. Kế hoạch của anh vẫn sẽ có nhiều sơ hở, và thông tin có thể bị rò rỉ ra ngoài.
Và bởi vì Vương Quốc và Đế Quốc đang lên một kế hoạch gì đó, có thể họ đang đi trước mình vài bước. Không thể lơ là mất cảnh giác được.
Ainz từ từ dựa lưng vào ghế, rồi nhìn lên trần nhà. Anh cố gắng phớt lờ đi những con Eight Edge Assassin đang lọt trong tầm mắt. Ainz thấy mình đã trở nên giỏi hơn trong việc mặc kệ chúng, rồi chìm trong suy nghĩ.
“Mình đã nói điều đó với Shalltear.”
Chinh phục thế giới.
Ainz thật sự nghĩ điều đó là không thể. Anh vẫn chưa biết hết về thế giới này, và có thể có những Player khác của Yggdrasil ở đây. Vì thế anh cho rằng nó chỉ là giấc mơ hão huyền, suy nghĩ của một kẻ bị điên khùng.
Làm cách nào để chinh phục thế giới? Chắc chắn sẽ không thể chinh phục nó một cách dễ dàng chỉ bằng vũ lực.
Tuy nhiên, về vấn đề này thì lối suy nghĩ của Ainz đã thay đổi sau khi cai trị thành công làng Lizardman. Anh muốn tìm ra cách nào đó để chinh phục mà không dùng tới vũ lực.
Ở làng Lizardman, Ainz được xem là một người cai trị tuyệt đối. Nói cách khác, với một số chủng tộc thì họ tin rằng sức mạnh là tất cả. Và bởi vì con người là chủng tộc đông đảo nhất, nên không có lý do gì mà anh không muốn cai trị họ. Nếu tộc Lizardman là chủng tộc đông nhất trên thế giới này, thì anh cũng sẽ làm thế.
“Chỉ có điều, mức thông minh của chúng có hơi thấp.”
Nếu anh ra lệnh cho các Thủ Vệ đi chinh phục thế giới, thì tất cả trừ Demiurge sẽ bắt đầu khơi màn chiến tranh. Nếu như có Player của Yggdrasil, hay ai đó có sức mạnh tương đương Ainz thì đó sẽ là một hành động vô cùng nguy hiểm.
Vì thế, anh đang cần tìm một người nào đó vừa khôn ngoan vừa trung thành với anh để chinh phục thế giới mà không phải sử dụng cách đó. Hơn nữa, sau khi chinh phục xong, Ainz nghĩ rằng một mình anh gần như không thể quản lý hết.
Thế nhưng, việc để Shalltear hút máu và biến chúng thành thuộc hạ của cô lại không phải là phương án tốt, bởi vì dù biến thành thuộc hạ của Shalltear nhưng lòng trung thành của họ đối với Ainz lại rất thấp.
“Ước gì có ai đó vừa thông thái vừa trung thành với mình……” (TL: sẽ là ai đây?)
Anh đã thử thay đổi ký ức của những Mạo Hiểm Giả――Worker bị bắt giữ, khiến họ phải nguyện thề trung thành với anh, nhưng những gì anh nhận được là thất bại một cách ê chề.
Bởi vì Ainz không phải là một nhà tâm lý học, anh không biết cái nào nên đổi cái nào không. Và vì không thể Copy & Load, nên kết quả là anh khiến họ trở thành 1 người mang những ký ức rối bời.
“Chắc mình nên thử những cách khác……”
Ainz lẩm bẩm và dựa lưng vào ghế.
Bởi vì không ai trong số những kẻ xâm nhập có thể quay trở về, chúng sẽ tìm cách nào đó để tiếp cận nơi này. Vì thế mình cần chuẩn bị để đối phó với điều đó.
“Tuy nhiên…...Chinh phục thế giới…...nghĩ một cách nghiêm túc thì có hơi xấu hổ nhỉ……”
======#======
“Đây là 100 đồng vàng như đã thỏa thuận. Còn đây là hợp đồng.”
Sau khi nhìn vào bên trong cái túi da, gật đầu một cách khoái trí, cha của Arche ký vào tờ giấy mà không chút do dự. Rồi sau đó đóng con dấu của gia đình lên. Động tác linh hoạt đó cho thấy ông đã làm điều này rất nhiều lần.
“Như thế được chưa?”
Nhìn vào tờ giấy được đưa trả trở lại, người đàn ông gật đầu. Nếu Hekkeran và Imina có mặt ở đây, 2 người họ tỏ thái độ khó chịu. Người đàn ông đó chính là người đã đi đến cái quán trọ mà Foresight đang ở.
Người đàn ông đó nhìn vào tờ giấy thêm vài lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì và mực đã khô, gã cuộn tờ giấy lại và cho vào túi.
“Vâng. Được rồi.” Rồi gã chỉ tay vào cái túi tiền trước mặt cha Arche, rồi hỏi. “Ngài không kiểm tra lại sao?”
“Mah, ta cũng không bận tâm nếu nó có thiếu mất 1 hay 2 đồng lẻ đâu.”
“Vậy sao?”
Nghe thấy câu trả lời hào phòng của người cha, gã gật đầu.
Tất nhiên, số tiền trong túi là đủ. Tuy nhiên, một gia đình đang trong tình huống nghèo nàn như vậy, mà vẫn xem 1 hay 2 đồng vàng là không đáng kể thì có hơi tệ. Không, số phận của ngôi nhà đã chấm dứt kể từ khi một người như vậy lại là chủ nhà.
Nhưng với người đàn ông kia thì đây là một khách hàng ngon ăn, nên ông thấy không có vấn đề gì.
“Vậy lãi suất và thời gian trả nợ vẫn như cũ, đúng chứ?”
Nó đã viết trong bản hợp đồng nhưng người đàn ông vẫn hỏi để xác nhận lại. Gã không muốn phải dính líu tới các kỵ sĩ. Bởi vì một số quý tộc ỷ quyền cao chức rộng, họ muốn mọi thứ diễn ra theo ý mình. Hầu hết đã bị Hoàng Đế Khát Máu tước quyền, nhưng vẫn còn một số vẫn thường hay gây rối.
Bản thân gã cũng không phải là người trong sạch. Nếu có vấn đề gì xảy ra, gã sẽ phải tốn một số tiền để thắng vụ kiện tụng. Đó là lý do gã phải hỏi lại.
Đối với câu hỏi đã được ghi trong hợp đồng, như thể mình là một lớp thượng lưu――cha Arche gật đầu mà thèm nghi ngờ bất cứ điều gì.
Gã gật đầu, cho thấy đã hiểu.
“Vậy thì như thế nhé, mong ngài sẽ trả đúng hạn…… À mà con gái ngài vẫn khỏe chứ?”
“Hửm?”
Gã chợt nhớ ra gia đình này có tới 3 người con gái.
“Arche-san ấy.”
“À, Arche đó à. Hiện tại, nó đang ra ngoài kiếm tiền.”
“......Vậy hả.”
Còn ông thì đang làm gì trong khi con mình đang đi kiếm tiền?
Gã nghĩ thế nhưng cũng đồng thời che giấu đi ánh mắt đầy sự khinh bỉ của mình với người cha. Những người trong tầng lớp tộc, thường rất nhạy cảm với thái độ và biểu hiện của đối phương. Nó còn nhạy hơn cả những người thương gia. Tất nhiên, đó không phải là điều gì đó quá to tát nhưng gã không muốn mọi thứ trở nên rắc rối. Đặc biệt đối phương đang là một khách hàng quen thuộc
Tuy nhiên, gã cảm thấy thương hại cho cô gái khi có một người cha như vậy.
Gã không phải là một kẻ vô nhân tính.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất đối với gã là phải thu lại được tiền và lãi suất đúng hạn. Và đảm bảo cho chu kỳ cho vay và trả nợ được tiếp tục. Nên gã không bận tâm mấy đến chuyện riêng của người khác.
“Chỉ mới kiếm được chút tiền, mà đã tỏ vẻ ta đây.”
Gã cau mày khi nghe những lời phàn nàn của người cha. Nếu có gì đó phát sinh, nó sẽ ảnh hưởng đến tiến độ trả nợ. Hơn nữa, gã đang kiếm được rất nhiều tiền lãi suất từ ngôi nhà này. Nên gã muốn giữ mối quan hệ này càng lâu càng tốt. Vì thế, dù không mấy bận tâm nhưng gã vẫn đâm đầu hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
“Không, chuyện không nghiêm trọng lắm. Đứa con gái ngu ngốc của ta dường như đã quên hết đi những công ơn mà ta đã dành cho nó, thứ vô ơn bội nghĩa.”
“Nếu vậy thì có hơi……”
“Thật là! Phải cho nó thấy được sự xấc xược của mình! Ta sẽ dạy cho nó biết thế nào là một quýt’s tộc.”
Gã không nói ra những suy nghĩ của mình. Nhưng, gã chỉ muốn nói 1 điều.
“Tội nghiệp thật.”
“Ừ. Nó đúng là một đứa con gái hư đốn……”
Gã cố tình không nhắc tới ai mới là người tội nghiệp, khiến cha Arche tưởng những lời nói đó là cho ông, dẫn đến việc những lời phàn nàn ngày càng tăng lên.
100 đồng vàng là một số tiền lớn. Tương đương với 10 tháng lương của gã. Tuy nhiên, với cách tiêu xài của cha Arche, thì nó sẽ nhanh chóng hết sạch thôi. Sau đó ông ta sẽ gọi gã tới để vay tiếp, nhưng gã quyết định tốt hơn là không cho vay tiếp cho đến khi khoản nợ được trả xong.
Người đàn ông liếc nhìn quanh căn phòng.
Gã thấy vô số món đồ trang trí nội thất sang trọng. Ít nhất, gã có thể lấy lại số tiền đã cho vay. Kể cả chỉ lấy được những món đồ đó――.
Gã cúi đầu xuống để che giấu đi những cảm xúc trong mắt mình.
“Mà có hơi kỳ khi con gái của gia tộc Furt lại đi làm một công việc bẩn thỉu như vậy. Bạn của nó đều là những kẻ xuất thân tầm thường, có thể bọn chúng đã lấy thói hư tật xấu cho nó.”
“......Vậy sao?”
Gã nhớ tới khuôn mặt của 2 người mà gã gặp ở quán rượu, bất đầu bêu xấu. Thấy gã nói về vấn đề đó, người cha nhanh chóng lên tiếng để biện minh.
“Mà, không phải tất cả thường dân đều thế. Chỉ có những tên Mạo Hiểm Giả mới thế thôi.”
“Ừ có lẽ vậy.”
“Phải. Có thể do chúng mà con gái ta trở nên hỗn xược. Ta phải chửi nó một trận. Là con gái, phải biết nghe lời dạy bảo của người cha. 10 năm nữa nó cũng không đủ tư cách để nói chuyện với ta đâu.”
Sau khi liếc nhìn người cha đang giận dữ, gã đứng dậy khỏi ghế.
“Tôi còn phải tới chỗ khác nữa, nay tới đây thôi vậy. Hy vọng ngài sẽ trả nợ đúng hạn.”
======#======
“Onee-sama, khi nào mới quay trở về?”
“Chắc chút nữa thôi?”
Trong một căn phòng, có 2 bé gái. Sử dụng cái giường thay vì cái ghế, cả 2 ngồi cạnh nhau và trông giống hệt nhau.
Với đôi má hồng hào trên khuôn mặt trắng trẻo, khiến 2 cô bé như những thiên thần nhỏ. Khuôn mặt 2 đứa có phần giống chị của mình, khiến cho bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng đoán được 2 bông hoa ấy khi nở rộ sẽ xinh đẹp như nào.
Cả 2 đều mặc một cái váy trắng tinh khiết, không có tí vết bẩn. Và đang đung đưa đôi chân trắng trẻo.
“Thật sao?”
“Thật đó―”
“Vậy đó hả?”
“Vậy đó―”
“Khi Onee-sama trở về, chúng ta sẽ rời đi đúng không?”
“Đúng vậy đó―”
2 cô bé cười vui vẻ. Họ không hiểu ý nghĩa thật sự của việc rời đi. Tuy nhiên, họ chỉ hiểu điều đó có nghĩa là họ sẽ có thể ở bên người chị yêu dấu của mình. Họ cảm thấy vui vì điều đó.
Chị của 2 cô bé――thường phải đi ra ngoài. Dù không biết chị mình đang làm gì, nhưng cả 2 đều biết rằng đó là một việc rất quan trọng. Vì thế họ quyết định không nhõng nhẽo, nhưng hai người họ không thể kiềm chế mong muốn muốn được chơi đùa với người chị dịu dàng của mình.
Phải, cả 2 đều yêu quý Arche.
Một người chị dịu dàng, thông minh và ấm áp.
“Onee-sama, sao vẫn chưa về―”
“Sao vẫn chưa về―?”
“Mong quá đi, Kuuderika.”
“Ừm, mong quá đi, Ureirika.”
“Muốn được đọc truyện cùng với chị ấy―”
“Muốn được ngủ cùng với chị ấy―”
“Kuuderika ăn gian quá à.”
“Ureirika cũng ăn gian quá đi.”
Rồi 2 cô bé nhìn nhau, nở một nụ cười vui vẻ. Giọng cười dễ thương của 2 đứa nghe như tiếng ngân vang.
“Vậy, ở cùng với Kuuderika. Cùng với Onee-sama luôn.”
“Ừm, ở cùng với Ureirika. Cùng với Onee-sama luôn.”
Cả 2 tiếp tục vui cười. Mong chờ những điều đẹp đẽ trong giấc mơ, sẽ thành hiện thực――.
======End======
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, theo dõi Page Sakusei để nhận thông báo chương mới nhất nhé! À mọi người nhớ chia sẻ cảm nhận của mọi người về Arc này ở dưới cmt nhé :D