Làng Carne.
Được dựng lên cách đây 100 năm về trước bởi Thomas Carne, nó là ngôi làng thuộc về Vương quốc.
Có một dãy núi phân chia biên giới giữa Đế quốc và Vương quốc - dãy núi Azerlisia. Có một khu rừng rộng lớn ở phía Nam - The Great Forest of Tob. Ngôi làng này nằm ở gần đó.
Dân số ở đây khoảng 120 người. Một ngôi làng chỉ với 25 hộ gia đình, nó khá là ít khi so với bên trong Vương Quốc Re-Estize.
Khoảng cách giữa nó với tòa thành gần nhất - E-Rantel là 50 km. Phải mất đến 2 ngày để đến được đó nếu đi bộ.
Nguồn thu nhập chính của họ là nhờ thu lượm những phước lành của khu rừng ban cho và các sản phẩm nông nghiệp.
Ngoại trừ các thương gia đến đây để mua thảo dược khoảng 3 lần hàng năm, thì những người thu thuế chỉ đến đây mỗi năm 1 lần. Hầu như không còn ai đến đây sống nữa, câu “dừng lại đúng lúc” rất đúng với ngôi làng này, và tất nhiên đó là chuyện bình thưởng ở các ngôi làng quê ở Vương quốc.
Enri Emmot đã sống ở ngôi làng này được khoảng 16 năm.
Buổi sáng tinh mơ. Cô đã thức dậy vào lúc mặt trời mới mọc. Đây không phải là một khung cảnh hiếm hoi ở ngôi làng này, nơi không có những ánh sáng ma thuật như ở các thành phố lớn.
Công việc đầu tiên trong ngày của cô là lấy nước từ cái giếng gần nhà. Đây là một công việc của phụ nữ. Khi lu nước trong nhà cô đầy đồng nghĩa với công việc đâu tiên đã xong. Trong khi đó, mẹ cô sẽ là người chuẩn bị bữa sáng và sau đó 4 người cùng nhau ăn.
Bữa sáng là 1 tô cháo bằng lúa mạch hoặc lúa mì. Cũng khi có rau luộc. Thì thoảng cũng có những trái cây được sấy khô ăn kèm.
Ăn xong, cô sẽ cùng với cha mẹ làm ruộng. Em gái cô 12 tuổi sẽ vào rừng nhặt củi và ra phụ họ khi xong. Ở trung tâm của làng -- Có một cái chuông ở quảng trường sẽ vang lên vào khoảng trưa. Lúc đó, họ sẽ tạm dừng công việc lại để nghỉ ngơi và ăn trưa.
Bữa trưa sẽ có một bánh mì đen được nướng từ vài ngày trước. Cũng có một món súp với những một miếng thịt khô được thêm vào.
Ăn xong, họ lại quay trở lại công việc. Khi bầu trời chuyển thành một màu đỏ, cô sẽ trở về từ cánh đồng và chuẩn bị cho bữa tối.
Bữa tối có thực đơn cũng như trưa. Cùng với một số súp đậu. Nếu họ săn bắt được thì sẽ có thịt để thêm vào bữa ăn. Trong khi vừa nói chuyện với các thành viên trong gia đình bằng ánh lửa của nhà bếp, cô may vá những bộ quần áo của cô và cả mọi người trong nhà.
Và mọi người sẽ đi ngủ vào khoảng 6 giờ tối.
Đó là một cuộc sống hàng ngày của những người làm nông.
Cô cho rằng vòng lặp này sẽ tồn tại mãi mãi.
Vào một ngày, Enri chào đón buổi sáng như mọi khi và đã đi đến giếng.
Lấy một xô nước, cô chuyển nước đến một cái bình nhỏ. Nhưng phải mất đến tận 3 chuyến để lu nước trong nhà cô đầy.
“Được rồi.”
Enri xoắn tay áo và nâng bình lên. Mặc dù bình sẽ rất nặng khi nó chứa nước, nhưng cô nâng và mang nó đi trông rất dễ dàng.
Với một tâm trạng vui vẻ vì đây là chuyến cuối cùng, cô bắt đầu trở về nhà.
Ngay lúc đó, cô nghe thấy một thứ gì đó và nhanh chóng hướng về phía phát ra. Bầu không khí quanh cô trở nên căng thẳng và một cảm giác nhói lên trong lòng ngực Enri.
-- Những âm thanh của gỗ bị đập vỡ.
Và --
“Một tiếng hét--?”
Nghe giống như tiếng một con chim bị bóp nghẹt, nhưng nó có hơi khác.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Điều này không thể nào xảy ra. Nó chỉ là do mình tưởng tượng ra. Chắc chắn là mình sai. Nhưng lời phủ nhận xuất hiện trong suy nghĩ của cô.
Cơn hoảng sợ đang chiếm dần hết cơ thể của cô. Những tiếng la hét phát ra từ hướng nhà của cô.
Cô quăng cái bình đi. Không thể nào giữ một vật nặng như thế trong tình huống này nữa.
Cái váy dài của cô vướng vào chân cô, nhưng may mắn thay cô vẫn giữ được thăng bằng và tiếp tục chạy.
Một lần nữa, cô nghe thấy một âm thanh.
Tim cô đập mạnh.
Đó là tiếng hét. Không còn nghi ngờ gì nữa.
Cô gắng sức chạy hết tốc lực.
Cô không biết rằng mình chạy nhanh còn hơn cả trước đây. Cô chạy với tốc độ mà chân cô gần như có thể vướng vào nhau.
Tiếng ngựa hí. Tiếng la hét của con người. Và những tiếng khóc than.
Nó ngày càng lớn hơn.
Trong tầm nhìn của Enri, cô thấy một người đàn ông mặc bộ giáp đang cầm thanh kiếm và một người dân trong làng từ phía xa.
Ông ta hét lớn trong đâu đớn rồi gục ngã xuống. Thanh kiếm đâm xuyên ông cũng đã dừng lại.
“......Molga-san.”
Mọi người đều có thể nhớ hết tất cả tên trọng một ngôi làng nhỏ như thế này. Cô biết rõ về người đàn ông đã chết đó. Ông ta là một người khá ồn ào những vẫn là một người tốt. Ông ấy không xứng đáng để chết như thế này. Cơ thể cô như đông cứng nhưng -- cô nghiến răng chịu đựng và tăng thêm sức mạnh cho đôi chân của mình.
Khoảng cách mà cô thường không bao giờ nhận thấy, giờ đây nó thật sự rất xa xôi.
Cô bắt đầu nghe thấy tiếng kêu la. Cuối cùng thì ngôi nhà của cô cũng đã xuất hiện trong tầm mắt.
“Otou-san! Okaa-san! Nemu!” (Cha ơi! Mẹ ơi!)
Vừa hét kêu lên những người trong gia đình, cô nhanh chóng mở cửa nhà ra.
Ở đó, cô nhìn thấy 3 khuôn mặt đang sợ hãi và đang giữ một cái túi trong tay. Khi nhìn thấy Enri, nỗi sợ hãi trên khuôn mặt họ giảm đi được phần nào.
“Enri! Con có sao không?”
Những đốt chai trên tay do công việc của cha cô ôm lấy cô.
“Ah, Enri……”
Bàn tay ấm áp của mẹ cô cũng nhanh chóng ôm lấy cô.
“Bây giờ, Enri không sao rồi. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi!”
Tình hình hiện tại của nhà Emmot đang rất xấu. Họ không dám đi ngay vì lo lắng cho Enri và chờ cô quay về. Dù họ không biết khi nào cô sẽ trở lại nhưng không thể dễ dàng từ bỏ một thành viên trong nhà được.
Họ đã mất những thời gian quý báu để trốn thoát và bây giờ nguy hiểm đã ập đến.
Khi họ sắp rời đi -- Một bóng dáng xuất hiện ở lối vào. Ánh sáng chói chang của mọc trời phản chiếu áo giáp <Platemail> của hiệp sĩ. Huy hiệu là biểu tượng của Đế Quốc Baharuth. Bàn tay của hắn đang nắm chặt lấy thanh kiếm.
Đế quốc Baharuth - một nước láng giềng gần Vương quốc Re-Estize. Đôi lúc xảy ra những cuộc chiến tranh ở đó. Tuy nhiên, phạm vi diễn ra cuộc chiến thường ở tòa thành E-Rantel, nó chưa bao giờ mở rộng ra tới ngôi làng này.
Nhưng, hiệp ước hòa bình đã bị phá vỡ.
Khoảng cách giữa nhà cô và họ, Enri cảm thấy một cái nhìn lạnh lùng đang đếm số nạn nhân của chúng, một cảm giác rất tệ như chúng đang xem thường và khinh bỉ cô và người nhà của cô.
Tên hiệp sĩ nắm chặt lấy thanh kiếm, tạo ra nhưng âm thanh kêu rít lên.
Khi hắn sắp bước vào nhà --
“Arrgh!!”
“Umph!”
-- Cha cô đã ngăn cản tên hiệp sĩ định tiến vào. Những người còn lại nhanh chóng chạy ra.
“--Mau lên và chạy đi!!”
“Đồ khốn!”
Máu đang chảy xuống từ mặt của cha cô. Ông có thể đã bị chém chúng khi đang chiến đấu với họ.
Trong khi cha cô và tên hiệp sĩ đang chiến đấu, họ ngã gục xuống đất. Cha cô dùng dao đâm. Còn tên hiệp sĩ thì đâm bằng thanh kiếm ngắn.
(TL: Dài hay ngắn đâm đều được nha......)
Nhìn thấy những giọt máu của thành viên trong gia đình, đầu của Enri trống rỗng. Cô không biết rằng sẽ tốt hơn là giúp cha cô hay là chạy sẽ tốt hơn.
“Enri! Nemu!”
Tiếng kêu khóc đau thương của mẹ cô đã kéo cô trở lại thực tại, với khuôn mặt đau đớn, mẹ cô kéo cô đi.
Enri nắm lấy tay em gái khi đang chạy. Cô đã chống lại được lực kéo đột ngột ấy, nhưng cô cần đến nơi an toàn càng sớm càng tốt.
Những tiếng ngựa hí, tiếng la hét, âm thanh của kim loại va chạm nhau. Và - một mùi cháy.
Từ khắp nơi trong ngôi làng - chúng len lõi vào mũi, tai và mắt của Enri. Chúng đến từ đâu? Khi đang cảm nhận điều này cô đang tuyệt vọng chạy. Khi chạy đến những nơi rộng lớn, tốt nhất là làm cho bản thân nhỏ lại càng tốt bằng cách khom lưng. Với những suy nghĩ đó, cô và em gái di chuyển ẩn trong bóng tối của các ngôi nhà.
Toàn thân cô đang đông cứng bởi những nổi sợ hãi. Tim cô đang đập mạnh và nhanh, nó không chỉ vì cô đang chạy. Một bàn tay nhỏ vẫn đang nắm chặt tay cô khi chạy.
-- Đó là vì sự sống của em gái cô.
Đang chạy ở phía trước, mẹ cô cố thay đổi hướng, và đột nhiên rút lui.
Bàn tay mẹ cô buông ra và chạy về phía sau.
Ngay khi nhận ra lý do, miệng cô run rẩy và chết lặng.
Cô nắm lấy tay em cô và tiếp tục chạy. Cô không muốn nhìn thấy những gì sẽ xảy ra tiếp theo, chắc chắn không một ai muốn cả…
Ngoại ô của làng ngày càng gần hơn.
Trong khi chạy, Enri nghe thấy những âm thanh va chạm của kim loại liên miên.
Cô cầu nguyện và khi nhìn về phía sau. Nó đã được cô dự đoán trước. Trường hợp tệ nhất, 1 hiệp sĩ đang đuổi theo chị em Enri.
Chỉ còn một chút nữa hắn sẽ bắt kịp hai người họ. Cô kìm nén những cảm xúc tuyệt vọng của mình. Cô không thể lãng phí sức lực cho những điều đó.
Cô ngày càng thở dốc hơn. Cô cảm nhận được rằng sức lực cô đang cạn kiệt dần và sẽ gục ngã bất cứ lúc nào. Nếu chỉ có mình cô, cô đã có thể từ bỏ hi vọng sống. Em gái cô chính là động lực trao cho cô sức mạnh để tiếp tục chạy.
Vừa chạy cô vừa nhìn lại phía sau.
Khoảng cách giữa họ vẫn không thay đổi. Ngay cả khi mặc áo giáp, tốc độ của hắn vẫn không suy giảm. Mồ hôi ướt đẫm trên người cô và cô cảm thấy một sự ớn lạnh đang tấn công cơ thể cô. Nếu cứ như thế này…… Cô không thể cùng em gái trốn thoát.
-- Buông tay ra đi.
Enri nghe thấy những điều tương tự trong đầu.
-- Nếu chỉ một mình ngươi có thể trốn thoát.
-- Ngươi muốn bỏ mạng tại đây sao?
-- Sẽ an toàn hơn khi tách ra chạy trốn.
“Câm mồm, câm mồm, câm mồm!”
Enri nghiến răng và giận dữ hét to những lời đó. Cô nắm chặt tay em gái cô hơn.
Cô là một người chị tệ hại và kém cỏi khi nghĩ về những điều đó.
“Chúng ta sẽ thoát được thôi!”
“Vân.. vâng.”
Tại sao em gái của cô như sắp khóc nhưng nó lại không làm như thế?
Đơn giản. Vì em cô tin vào Enri. Tin rằng dù hiểm nguy nhưng chị cô vẫn có thể cứu và giải thoát cho cô.
“Ah!”
Hai người họ đang dần kiệt sức, bước chạy họ của họ lảo đảo, em cô ngã xuống. Enri cũng bị kéo ngã theo.
“Đứng dạy mau lên!”
“Vâng.”
Tuy nhiên, họ đã mất quá nhiều thơi gian.
Enri nghe thấy tiếng kim loại dần ngay cạnh cô. Tên hiệp sĩ đã dừng lại để thở. Thanh kiếm trong tay hắn đẫm máu. Không chỉ dừng lại ở đó. Bộ giáp và mũ cũng đầy những vệt máu tươi.
Enri che chắn cho em gái và nhìn trừng trừng vào tên hiệp sĩ.
“Nếu ngươi không kháng cự, ta sẽ không khiến ngươi cảm thấy đau đớn.”
Hoàn toàn không có sự nhân từ ở đây. Đó là sự chế giễu. Cho dù nếu họ bỏ chạy tiếp, họ chắc chắn vẫn sẽ bị giết chết. Hắn ta nới vói một giọng điệu như vậy đấy.
Cảm xúc trọng ngực Enri bùng nổ. Thấm chí cô còn nghĩ rằng hắn đang nói cái quái gì vậy.
Thấy Enri bất động, tên hiệp sĩ từ từ nâng thanh kiếm lên. Khi thanh kiếm sắp chém xuống và cắt qua Enri--
“Đừng xem thường người khác!!”
“Urghhh--”
--Enri đấm vào cái mũ giáp sắt của hắn. Cú đấm mang theo sự giận dữ của cô và mong muốn bảo vệ em gái. Không hề có sự sợ hãi nào trong cú đấm ấy. Đó là một cú đấm với toàn bộ sức mạnh toàn thân cô.
Có thể nghe thấy tiếng của xương gãy, cơn đau nhanh chóng lan khắp cơ thể Enri. Tên hiệp sĩ chao đảo và khá sốc khi nhận cú đấm ấy.
“--Chạy đi!”
“Vâng!”
Chịu đựng cơn đau, Enri có gắng chạy -- Cô cảm thấy một cơn nóng rát trên lưng.
“--Urghh!”
“Con B*tch khốn nạn!!”
Bị đánh bởi một cô gái làng quê khiến cho tên hiệp sĩ cảm thấy nhục nhã. Cơn thịnh nộ của hắn sôi lên.
Dù Enri vẫn sống, nhưng hắn đang trở nên mất bình tĩnh. Vì họ đã cố gắng bỏ trốn, nên chắc chắn là bình thường khi anh chém thanh kiếm vào họ, Không có sự may mắn nào ở đây. Enri đã bị thương và tên hiệp sĩ thì đang tức điên. Không có cách nào mà Enri và em cô sẽ thoát được cái chết.
Với sự hiểu biết của cô. Khả năng chạy trốn khỏi hắn là rất thấp. Vẫn còn khoảng cách giữa họ và khu rừng rộng lớn. Nhưng cô không cho rằng mình sẽ chạy thoát khỏi một hiệp sĩ đang cưỡi ngựa. Cũng có một cách khác là trở về nhà và trốn trong tầng hầm bí mất. Tuy nhiên, điều này khó có thể xảy ra.
Cô cảm thấy có lỗi vì sắp phải chết, nhưng điều quan trọng nhất là phải bảo vệ được em gái mình. Cô sẽ làm bất cứ điều gì để cứu lấy em cô kể cả hi sinh mạng sống.
Lưỡi kiếm của hắn dính máu của cô. Cô cảm thấy nhịp tim của mình đang đập và cơn đau dữ dội trên lưng cô.
--Thế nhưng cô vẫn tiếp tục chạy.
Cô cắn răng chịu đựng những cơn đau ấy và cố thoát khỏi tên hiệp sĩ.
Và cô cảm thấy một sự tuyệt vọng, một cảm giác bất lực.
1 cái bóng đen xuất hiện--.
Đó là hiện thân của cái chết. Một sự tồn tại mà khi gặp bạn sẽ không thể nào quên được.
Khoác trên người một cái áo choàng đen, nó trông như bóng tối đã tràn ra từ một thế giới khác.
Trên khuôn mặt không có gì khác ngoài xương, hốc mắt trống rỗng có một ngọn lữa sáng bên trong, như thể nó đang tìm kiếm con mồi.
Trên tay là cây quyền trượng mang vẻ đẹp của tất cả những thứ đẹp đẽ trên thế giới này. Khiến cho người đó trông giống như một vị thần và rất đáng sợ.
Mọi thứ xung quanh dừng lại.
Trước sự hiện diện của một người cai trị nỗi tuyệt vọng, thời gian cũng phải đóng băng.
Enri quên cả việc thở.
Cô và em gái sắp bị giết chết. Đó là lý do tại sao cô có thể thấy nó, hình ảnh của một thần chết đến để đưa cô tới một nơi khác.
Enri nghĩ như thế. Cho đến khi tên hiệp sĩ phía sau cô cũng đơ người ra.
“Kah……”
Cô nghe thấy hơi thở của ai đó như không thể hét lên.
Ai là người phát ra? Có thể là cô, hoặc chính đứa em gái đang run rẩy của cô, hoặc là của tên hiệp sĩ đang cầm thanh kiếm kia. Cô không còn thấy được sự đau đớn nữa. Bây giờ, cô không thể cảm nhận được bất cứ điều gì ngoài sự sợ hãi.
Những ngón tay bằng xương từ từ di chuyển -- nó lướt qua Enri và như đang lấy một cái gì đó từ phía tên hiệp sĩ. Cô muốn tránh ánh nhìn về phía cô, nhưng sự sợ hãi đã khiến cô không thể di chuyển. Nếu cô quay đi hướng khác, cô cảm thấy sẽ một điều gì đó đáng sợ hơn xảy ra.
“Ah……”
Âm thanh của kim loại và những tiếng la hét kết hợp lại tạo ra thứ âm thanh vô cùng kinh khủng. Tim cô đang đập rất nhanh, nó có thể sẽ dừng bất cứ lúc nào.
<Grasp Heart> (Đoạt mệnh? Ai có từ nào hay hơn ghi cmt cho mình biết...)
Ngay thời điểm hiện thân của cái chết thực hiện một hành động nắm chặt, cô có thể nghe thấy một âm thanh của kim loại rơi xuống.
Rời mắt khỏi [Death] (Tử thần) vô cùng nguy hiểm và đáng sợ, nhưng sự tò mò trong cô khiến cho cô phải quay lại và nhìn thấy tên hiệp sĩ đang nằm bất động trên mặt đất. Không còn dấu hiệu động đậy của hắn nữa.
Hắn đã tạch
Phải, hắn đã chết.
Sự nguy hiểm mà làm cho cô phải bỏ chạy trong sự tuyệt vọng đã rời khỏi thế giới này một cách đơn giãn đến buồn cười. Nhưng cô không thể cảm thấy hài lòng về điều đó. Bởi vì [Death] đã thay đổi hình dạng, nó trở nên dày đặc hơn.
[Death] bắt đầu di chuyển. Đối mặt với Enri.
Bóng tối trong tầm nhìn của cô trở nên to lớn hơn. Enri nghĩ rằng nó sẽ nuốt cô vào trong đó.
Enri cố ôm chặt lấy em gái mình.
Những ý nghĩ trốn thoát không còn hiện ra trong suy nghĩ cô nữa. Nếu đó là một con người, thì ít nhất vẫn còn tia hi vọng le lói và vẫn có cơ hội thoát được dù thấp. Nhưng, sự tồn tại này hoàn toàn thổi bay đi những sự hi vọng đó.
Một cái chết nhanh và nhẹ nhàng. Đó là điều mà cô cầu nguyện.
Em gái cô đang ôm eo của cô và run rẫy. Cô muốn cứu lấy nó, nhưng cô hoàn toàn không thể. Cô không thể làm được gì khác ngoài việc xin lỗi trong sự bất lực của cô. Ít nhất, khi chết nó sẽ không cảm thấy cô đơn.
Và --
“Eh?”
--Enri thốt lên một tiếng với khuôn mặt ngớ ngẩn.
(Ông là ai??? Cháu không biết!!! Ông đi raaaaaaa đi!!!!!!!!!)
[Death] đi ngang qua Enri.