Ougon no Keikenchi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 109

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 110

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Quyển II: Ma Vương – Sinh Vật Tai Ương Đặc Định – Tiến Công Game Nhiều Người Chơi - Chương 8: Nghìn Lẻ Một Đêm

Chương 8: Một Nghìn Lẻ Một Đêm

Phù~ Thoát rồi.

Bộ giáp toàn thân này vốn dĩ được sinh ra để phòng thủ trước những nhát chém, không nên mặc khi đánh cận chiến hay giải thích gì cả. Nói đến bộ giáp toàn thân── thôi, cái này để lát nữa giải thích sau vậy. Bây giờ cứ tiếp tục chủ đề lúc nãy.

Ừm── lúc nãy tôi nói là sẽ bắt đầu từ lúc ứng tuyển vào thử nghiệm Alpha kín đúng không?

Những điều khoản trong hợp đồng tuy rất nghiêm ngặt, ví dụ như tuyệt đối không được tiết lộ nội dung game, nhưng nếu là thử nghiệm Alpha thì đây cũng là chuyện rất bình thường.

Thế nên lúc này, tôi cũng chỉ mang tâm thế tìm hiểu sơ qua một chút, định bụng sẽ xác định trước phương hướng, để đến khi game chính thức ra mắt có thể bắt đầu một cách thuận lợi nhất.

Rồi tôi đặt chân lên mảnh đất của thế giới này.

Lúc đó tôi không vào thành phố này, mà là Vương đô của đất nước này. Cảm nhận không khí ở đó, tiếp xúc với NPC, thỉnh thoảng lại giết người… Cứ như vậy tôi trải qua từng ngày.

Sau đó tôi dần dần bắt đầu muốn chơi nghiêm túc trò chơi này, tức là cái gọi là mê mẩn. Đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này.

Nhưng dù tôi có nghiêm túc đến đâu, đây cuối cùng cũng chỉ là thử nghiệm Alpha. Dữ liệu avatar đến khi thử nghiệm kết thúc sẽ bị xóa, những nỗ lực trước đó đều vô nghĩa.

Thế nhưng, điều này hoàn toàn chỉ đúng với avatar của người thử nghiệm.

Không biết cô có từng nghe nói, trò chơi này được tạo ra bằng cách sử dụng công nghệ của máy mô phỏng thế giới không? Thế giới này chính là được chăm chút đến vậy đó. Giả sử trong lần thử nghiệm này tìm ra được lỗi hệ thống, thì bên vận hành có lẽ sẽ vì để sửa chữa lỗi đó mà đặt lại toàn bộ bản đồ và vật thể, hoàn toàn không quan tâm đến những thứ đã được dày công tạo ra trước đó, cũng như những NPC đã nỗ lực mỗi ngày.

Thế nên tôi quyết định đánh một ván cược. Dù sao nếu không thành công, lúc đó cũng chỉ có dữ liệu biến mất, không khác gì kết quả đã định trước. Nếu vậy, thử một lần cũng không mất gì.

Sau đó, tôi đã dành toàn bộ thời gian còn lại của thử nghiệm Alpha để huy động vốn bằng nhiều cách khác nhau.

Và phương pháp chủ yếu mà tôi áp dụng là tấn công những NPC được gọi là phú hào.

Tôi sẽ lẻn vào các dinh thự hoặc cửa hàng vào đêm khuya vắng vẻ, cho cả kho vàng vào ba lô rồi tẩu thoát, và cứ tiếp tục như vậy suốt cả đêm.

Ngày hôm sau, tôi sẽ phá hủy kho vàng ở một nơi vắng vẻ, lấy hết đồ đạc bên trong ra. Những kho vàng dù thế nào cũng cần chìa khóa thì tạm thời cứ để nguyên.

Tôi cứ liên tục làm như vậy cho đến khi thử nghiệm sắp kết thúc, thậm chí vào ngày cuối cùng còn lẻn vào dinh thự của quý tộc, ném hết những thứ trông giống như gia bảo vào ba lô.

Rồi tôi đem số tài sản có được đó chôn ở một góc của khu vực an toàn nằm trong lãnh địa ma vật mà tôi đã chọn trước.

Nếu tôi thắng cược, những vật thể này vẫn còn đó mà không bị đặt lại, thì lần thử nghiệm tiếp theo sẽ có một khởi đầu tốt đẹp; thậm chí nếu có thể giữ lại cho đến khi game chính thức ra mắt, lúc đó tôi sẽ chiếm được một lợi thế không thể nào đong đếm được.

Sau đó, dĩ nhiên tôi cũng đã ứng tuyển vào lần thử nghiệm tiếp theo và trở thành người thử nghiệm.

Không biết có phải vì dễ dàng so sánh đánh giá hay không, mà những người thử nghiệm đã từng tham gia lần trước sẽ được ưu tiên lựa chọn vào lần sau.

Tôi kìm nén sự phấn khích trong lòng, ngay từ đầu đã đến ngay địa điểm chôn giấu kho báu hôm đó.

Lần thử nghiệm này, tất cả mọi người về cơ bản đều xuất hiện ở Vương đô của các quốc gia, hoặc là ở những thành phố lớn chỉ sau Vương đô, do đó việc di chuyển không thành vấn đề.

Chỉ có điều điều này cũng khiến mật độ người thử nghiệm rất cao, nên tôi phải cẩn thận để không bị ai theo dõi.

Nơi tôi đến chắc chắn là địa điểm đã chôn giấu lúc trước.

Nhưng ở đó cây cối um tùm, hoàn toàn không có dấu vết nào cho thấy có người từng chôn giấu vật phẩm ở đây.

Dù cảm thấy tuyệt vọng, nhưng để chắc chắn, tôi vẫn bắt tay vào đào xới chỗ đó. Kết quả, kho báu mà tôi đã chôn giấu trước đây quả nhiên vẫn còn nằm yên ở đó.

Lúc này tôi đã chắc chắn một điều.

Mặc dù không biết có phải là máy mô phỏng thế giới hay không, nhưng ít nhất có thể khẳng định trò chơi này được phát triển bằng công nghệ tương tự, thực sự là để tạo ra một thế giới──

◆◆◆

“Dài quá!”

“Thật sự rất dài… Ừm, nhưng câu chuyện cũng thú vị đó. Với lại, vừa mới hùng hồn nói NPC mỗi ngày đều rất cố gắng, kết quả vài giây sau đã đi tấn công thương hội, điều này thật điên rồ, khiến người ta không khỏi nghĩ cô đúng là người có liên quan đến chị Rare.”

“Vậy rốt cuộc cô muốn nói gì hả!”

◆◆◆

Đừng vội嘛, chuyện chính mới bắt đầu thôi. Nào, uống chút trà do hầu gái nhà ta pha đi, bình tĩnh lại chút. Ngoài ra còn có bánh tart do chính tay ta nướng nữa đó. Ôi chao, nếu muốn ăn thì vẫn còn, không cần phải ăn gấp gáp như vậy đâu. Đúng rồi, ta nhớ hình như Rare trước đây rất thích ăn món này.

Tóm lại, ta chính là bằng cách này mà ở một nơi hẻo lánh của thế giới này, đã có được một số vốn khổng lồ.

Dĩ nhiên, trong lần thử nghiệm này việc phát triển avatar cũng không có nhiều ý nghĩa, nên ta lại tiếp tục chạy đôn chạy đáo để kiếm thêm vốn.

Chỉ có điều lần này ta không thực hiện những hành vi phạm tội như lần trước nữa.

Mà là dùng số vốn có được từ lần trước để kinh doanh.

Rồi ngay khi ta chuẩn bị thành lập thương hội thì mới phát hiện, so với lần thử nghiệm trước, thời gian trong game hình như đã trôi qua mười năm.

Nói cách khác, nơi ta chôn giấu kho báu sở dĩ bị cây cối bao phủ, không phải là do vật thể có sự thay đổi, mà đơn thuần chỉ là vì đã trải qua nhiều năm.

Vì vậy ta nảy ra một ý tưởng.

Đó là có lẽ có thể tuyên bố ta đã đánh bại bọn cướp, lấy lại được những món gia bảo của quý tộc mà ta đã từng đoạt lấy trước đây, rồi nhân việc trả lại chúng cho quý tộc để tạo mối quan hệ tốt đẹp với họ.

Nói đơn giản là ta muốn tự biên tự diễn, bán cho đối phương một ân huệ.

Và hy vọng thông qua mối quan hệ này, để lại những thứ khác.

Tiền thì ta đã có đủ rồi, với lại ta cũng không nghĩ ra được cách nào để sử dụng.

Nếu vậy thì chính là vật phẩm rồi. Bởi vì những thứ có thể tồn tại được trong game chỉ có những vật phẩm hữu hình, hơn nữa nếu có thể lợi dụng mối quan hệ này để có được những vật phẩm đặc biệt, thì có thể nhân việc giữ lại chúng để thu được lợi ích.

May mắn thay, trong số những món gia bảo mà ta đã trộm── trả lại, có một món hình như là vật phẩm đặc biệt do Quốc vương ngày xưa ban tặng, thế là ta, người đã lập đại công, được mời đến Vương thành làm khách.

Thành thật mà nói, lúc đó ta thực sự cảm thấy mình rất may mắn.

Sau đó, Quốc vương nói sẽ ban cho ta tiền bạc hoặc địa vị để làm phần thưởng.

Mặc dù việc sở hữu địa vị đối với ta không có ý nghĩa gì, nhưng lúc đó tiền của ta đã nhiều đến mức dù có nhận thêm nữa cũng không biết phải tiêu xài thế nào.

Thế là ta thử yêu cầu địa vị. Kết quả là đối phương yêu cầu ta phải tuyên thệ trung thành với Quốc vương trước.

Lúc đó, ta không hiểu việc tuyên thệ trung thành có ý nghĩa gì, nên cứ tùy tiện gật đầu đồng ý.

Rồi ta có được nó.

Vật phẩm cần thiết để chuyển sinh thành Nhân Loại Cao Quý, “Dòng Máu Lam”.

Ngay khoảnh khắc nhận được vật phẩm này, ta lập tức biết cách sử dụng.

Theo lời Quốc vương, một vài vật phẩm được gọi là Văn vật đều có kèm theo chức năng này. Tức là sách hướng dẫn sử dụng đó.

Và lúc đó ta còn biết thêm một chuyện nữa.

Món gia bảo của quý tộc mà ta đã trả lại── chuyện này đã thành định cục── vật phẩm đã giúp ta được mời vào Vương thành, chính là Văn vật. Còn số tiền mà lẽ ra ta phải nhận được ở Vương thành có lẽ là tiền bịt miệng. Nếu vậy, thì trong lời thề trung thành mà ta bị yêu cầu phải thể hiện khi không chọn tiền bạc mà chọn địa vị, chắc cũng có những điều khoản dùng để ngăn cản ta rêu rao chuyện này.

Ta cho Dòng Máu Lam nhận được vào ba lô, rồi tự sát ngay tại chỗ trước khi đối phương kịp hành động.

Mặc dù mới khó khăn lắm mới thành lập được thương hội, nhưng nếu đã xảy ra chuyện như vậy thì cũng đành chịu.

Sau khi hồi sinh trong phòng riêng của thương hội, ta vội vàng thu hết kho bạc của thương hội vào ba lô trước khi bị nhà nước tịch thu, rồi biến mất không tăm tích.

Nhân tiện, trước khi biến mất, ta còn lẻn vào dinh thự của vị quý tộc đã giới thiệu ta đến Vương thành, vét sạch gia bảo và tài sản coi như tiền bồi thường.

Sau đó là đến giai đoạn Beta mở, không, đó chắc nên gọi là truy cập sớm thì hơn.

Lúc đó ta thực sự rất bối rối. Bởi vì vị trí xuất hiện ban đầu là ngẫu nhiên. Tuy nhiên, dù sao cũng không cần phải vội vàng, nên ta cứ chơi theo cách thông thường, vừa kiếm điểm kinh nghiệm vừa di chuyển cho đến khi đến gần Vương đô.

Sau khi đến nơi, ta lấy lại số vốn đã tích lũy trước đó, dùng Dòng Máu Lam cũng được cất giấu cùng lúc để biến thành Nhân Loại Cao Quý.

Lúc đó thành phố này là đất trực thuộc Hoàng gia không có người cai trị, lâu đài lại rất nguy nga, nên ta rất muốn có được thành phố này.

Thực ra lúc đó, cũng đã cách lần thử nghiệm trước đó vài thế hệ rồi.

Theo kết quả điều tra, vị quý tộc từng chiếu cố ta trước đây đã sa sút, huyết mạch cũng đã sớm đứt đoạn. Nhưng vì họ cho đến cuối cùng vẫn trung thành với Hoàng gia, nên câu chuyện sa sút đó sau này lại trở thành một giai thoại được lưu truyền.

Ta nghĩ có lẽ có thể lợi dụng điều này.

Chủng tộc Nhân Loại Cao Quý, hình như chỉ có thể thông qua việc kết hôn giữa hai người cùng là Nhân Loại Cao Quý để duy trì nòi giống.

Con lai sinh ra từ việc giao phối với con người đều sẽ biến thành con người.

Do đó vào lúc đó, ta, người không có ghi chép nào về việc sử dụng “Dòng Máu Lam” do Hoàng gia quản lý, lại đột nhiên xuất hiện, dù chắc chắn là quý tộc trực hệ ở một nơi nào đó, nhưng thân phận lại không rõ ràng.

Vì “Dòng Máu Lam” mà Quốc vương ngày xưa ban cho ta hình như đã bị coi là đã biến mất cùng với xác của bọn cướp, hơn nữa cũng không có bằng chứng nào chứng minh ta đã từng sử dụng nó, nên ta hoàn toàn không bị nghi ngờ. Với lại lần này là phiên bản chính thức, avatar cũng vì ta đã sử dụng quét toàn bộ nên ngoại hình khác hẳn. Nhân tiện, ta cực kỳ thích khuôn mặt này.

Thế là ta thử tuyên bố mình là hậu duệ trực hệ của vị quý tộc đã sa sút đó, và thanh đoản kiếm khắc gia huy mà ta sở hữu chính là bằng chứng hùng hồn nhất.

Kết quả là ta cứ thế được chính thức công nhận là quý tộc phục hưng. Nhưng lãnh địa ngày xưa đã thuộc về người khác, không thể nào đòi lại thứ vốn thuộc về tổ tiên của mình, rồi ép buộc chiếm lấy được.

Thế nên ta đã đưa ra một yêu cầu với Hoàng gia.

Yêu cầu ban cho ta một trong những thành phố trực thuộc.

◆◆◆

“Phải nói sao nhỉ… Hai người trông giống hệt một cặp chị em…”

“…Rõ ràng không giống chút nào.”

“Không, rất giống đó. Không chỉ ngoại hình, hành động, mà ngay cả những lời nói ngông cuồng cũng giống hệt. Mặc dù đây là game, nhưng người ta thường sẽ không chỉ vào một sinh vật giống hệt con người rồi nói đối phương là 『Con lai』 đâu. Hành động này tuy ngược lại với hướng của 『Người hỗ trợ』, nhưng cảm giác mang lại lại hoàn toàn giống nhau. Với lại, vẻ mặt vô cùng thích thú khi giải thích của hai người quả thực giống hệt nhau.”

“Tôi vốn cũng lo lắng không biết mình có nói quá nhiều không, nhưng xem ra hai người nghe rất chăm chú, vậy thì tốt quá rồi. Vậy thì, tiếp theo tôi có thể nói về lai lịch của bộ giáp toàn thân được không?”

“Không cần.”

“Không cần đâu.”

“Quan trọng hơn chuyện đó, tiếp theo phiền cô giải thích thủ đoạn đã dẫn dụ tôi đến đây, và bộ giáp có khả năng kháng ma pháp đó là sao.”

“Mà nói chứ, chị Rare, có phải chị đã quên mất chuyện căn bản nhất rồi không? Chị cố ý phải không?”

“Chuyện gì?”

“Chính là mục đích chúng ta đến đây đó! Chẳng phải chị đến để tìm tung tích của vương tộc Hills sao?”

“Gì chứ, ra là chuyện đó à? Được thôi, vậy thì tiếp theo tôi sẽ giải thích cho hai người luôn. Chỉ có điều sẽ nói rất lâu đó.”

“Hả?”

“Hả?”

◆◆◆

Vậy thì, trước hết hãy bắt đầu từ thủ đoạn ta đã dùng để dẫn dụ Rare đến đây.

Nói thì nói vậy, nhưng thực ra chuyện này ta có thể nói là đã thất bại.

Nói đúng ra, kế hoạch mà ta vạch ra là dụ “Tai Ương” đến thành phố này. Vì vậy ta đã lợi dụng mạng lưới vận chuyển hàng hóa quanh thành phố này, định bụng sẽ lan truyền một thông tin nào đó.

Chắc hai người cũng đã biết rồi, đó chính là tin đồn Vương quốc Hills đã bị tiêu diệt.

Sau khi trở thành quý tộc ta mới biết, nhận thức chung của đại lục này là coi lãnh thổ và vương thất là những biểu tượng quan trọng của quốc gia. Thực ra Vương đô cũng rất quan trọng, nhưng biết được điều này chỉ có vương thất và trung tâm quyền lực của quốc gia. Đúng rồi, Rare có lẽ cũng đã biết chuyện này rồi.

Thế nên chỉ cần nói với các quý tộc NPC rằng: “Quốc gia đã diệt vong.” thì họ thường sẽ nghĩ đến “Lãnh thổ đã mất, hoặc vương thất đã bị hủy diệt.”

Điều này không chỉ đối với quý tộc Hills là một vấn đề quan trọng liên quan đến tương lai, mà đối với quý tộc các nước khác cũng là một vấn đề trọng đại liên quan trực tiếp đến ngoại giao.

Và đối với những thương nhân có giao dịch với quý tộc, đây cũng là một vấn đề lớn có thể ảnh hưởng trực tiếp đến giá cả và kinh tế.

Do đó, những quý tộc và thương nhân hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc sẽ dùng nhiều cách khác nhau để xác nhận tính xác thực của thông tin, và những hành động đó lại càng làm cho tin đồn lan rộng hơn.

Tin đồn lan rộng chắc chắn sẽ sớm truyền đến tai “Tai Ương”. Đó là vì “Tai Ương” chắc chắn đang dành một phần sự chú ý cho những lời đồn đại và thông tin của các NPC.

Ngươi hỏi tại sao ta lại nghĩ như vậy à?

Bởi vì “Tai Ương” cũng đang tìm kiếm vương tộc Hills đã biến mất.

“Tai Ương” đã từng bị đẩy lùi một lần. A, đau quá, thu cánh lại đi, ta không nói nữa đâu.

Tóm lại, lúc này “Tai Ương” vì người chơi đã sử dụng Văn vật, nên buộc phải nếm trải cay đắng. Nhưng sau đó khi “Tai Ương” hủy diệt Vương thành, thì Văn vật lại đã biến mất cùng với vương tộc.

Nếu vậy, “Tai Ương” chắc chắn sẽ đi tìm vương tộc. Vương tộc vốn dĩ đã được bảo vệ nghiêm ngặt, hơn nữa lại còn mang theo tất cả quốc bảo, do đó dù thế nào cũng sẽ rất nổi bật, không khó để tưởng tượng họ sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mọi người. Chỉ cần tùy tiện bắt một NPC nào đó tra khảo một chút, chắc chắn sẽ moi được thông tin ngay.

Ta đoán “Tai Ương” có lẽ đã nghĩ như vậy.

Vậy thì nếu trong tình huống này, xuất hiện tin đồn “Hills diệt vong” thì sẽ thế nào?

Ai đã vì mục đích gì mà lan truyền tin đồn này?

Nếu việc diệt vong là sự thật, thì nguồn gốc của tin đồn biết được chuyện này chắc chắn chính là kẻ đã tiêu diệt vương tộc.

Nếu việc diệt vong không phải sự thật, thì tại sao đối phương lại lan truyền tin đồn sai sự thật? Kẻ không mong muốn xuất hiện loại tin đồn này nhất chính là vương tộc đang bỏ trốn. Việc coi đối phương lan truyền tin đồn là để dụ vương tộc ra mặt là hợp lý nhất.

Dù sao đi nữa, đối với “Tai Ương”, việc trực tiếp đến nguồn gốc của tin đồn để tìm hiểu là cách nhanh nhất.

Việc tìm ra nguồn gốc không phải là chuyện khó khăn, dù sao thì phe ta cũng chẳng hề che giấu.

“Tai Ương” sớm muộn gì cũng sẽ nhắm vào mục tiêu, rồi xuất hiện ở thành phố này thôi.

Toàn bộ sự việc nói đơn giản là, Hills rõ ràng chưa hề diệt vong, nhưng lại có một kẻ đi rêu rao khắp nơi rằng đã diệt vong rồi.

“Tai Ương” chắc chắn sẽ rất tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.

Việc ngươi có đến một mình hay không đối với ta là một ván cược, nhưng mục đích của “Tai Ương” từ đầu đến cuối đều là thu thập thông tin, chứ không phải phá hủy thành phố này. Nếu ngươi tấn công ồ ạt, biết đâu lại làm cho nguồn tin chạy mất. Hơn nữa lần trước ngươi chiến đấu một mình thất bại là do Văn vật gây ra, nên không cần lo lắng sẽ gặp phải tình huống tương tự ở thành phố không phải Vương đô này.

Thế là ta đoán ngươi chắc sẽ đến một mình, hoặc chỉ cùng vài người ít ỏi tấn công vào ban đêm.

◆◆◆

…Tôi có thể hỏi cô vài câu được không?

Được, cô cứ hỏi.

Trước hết, tại sao ban đầu cô lại nói mình thất bại? Nếu cô đã dụ được tôi ra đây, thì xét về mặt đó cô không phải đã thành công rồi sao?

Ồ, cô hỏi chuyện đó à? Bởi vì tốc độ từ lúc cô nghe tin đồn đến lúc tấn công quá nhanh. Ngược lại tôi muốn hỏi cô, làm thế nào cô lại nhắm được vào thành phố này?

Trên mạng xã hội thấy được.

Trả lời cũng quá ngắn gọn! Chị Rare, chị có vẻ hơi khác mọi khi nhỉ? Không những không có biểu cảm gì, mà lời nói cũng ít hẳn. Ừm, chị ấy biết được là do thấy một người chơi tình cờ ở thành phố này đăng bình luận, nói rằng anh ta nghe được tin tức diệt vong từ một kỵ sĩ.

À à, ra là vậy, là do chuyện đó à. So với tin đồn, tốc độ lan truyền của mạng xã hội quả thực nhanh đến mức không thể so sánh được. Nhưng nếu là như vậy, thì việc Tai Ương đến đây quả nhiên vẫn là tình cờ. Kế hoạch tác chiến của tôi thất bại rồi.

Nhưng kế hoạch tác chiến của cô đáng lẽ phải dựa rất nhiều vào sự tình cờ, hay nói đúng hơn là những thông tin và phỏng đoán không chắc chắn chứ? Tôi thấy khả năng không có chuyện gì xảy ra ngược lại còn cao hơn nhiều.

Về điểm này嘛, bởi vì tôi vốn dĩ chỉ muốn thử 『Sử Dịch』 Tai Ương thôi. Thực ra dù không phải là Tai Ương lần này cũng không sao, chỉ là tôi không có thông tin về mặt đó. Dù sao thì việc tôi làm cũng chỉ là lan truyền tin đồn, xét đến chi phí và lợi ích, thử một lần chắc cũng không mất gì.

Chỉ có điều, bởi vì tôi vốn dự đoán Tai Ương sẽ xuất hiện sau khi sự kiện kết thúc, nên chỉ có một rủi ro nhất định là sẽ phải chịu hình phạt tử vong thôi.

…Tôi hiểu rồi. Vậy tiếp theo là lý do tại sao Vương đô lại quan trọng đối với quốc gia. Có phải là vì liên quan đến điều kiện kích hoạt của một vài Văn vật không?

Phải. Tôi nói thêm một chút nữa, thành phố này ngày xưa từng là Vương đô của một quốc gia rất hùng mạnh đó. Cô có lẽ cũng đã biết rồi, vị vua cai trị quốc gia đó lúc bấy giờ là một nhân vật tên là Tinh Linh Vương. Mặc dù lúc đó tôi không sở hữu Văn vật đó, nhưng thực ra tôi đã từng nghĩ có lẽ cũng có thể kích hoạt nó ở thành phố này.

Chỉ có điều nghe nói trong Văn vật đó ẩn chứa lời nguyền của Tinh Linh Vương, hơn nữa vì nó được kích hoạt dựa trên mối hận thù đối với vương thất đời sau, nên chỉ có thể được kích hoạt ở Vương đô do sáu vương thất hiện đại cai trị. Cứ như vậy, thì không còn liên quan gì đến thành phố này nữa.

Đối với Tinh Linh Vương, bi kịch ở chỗ, vật phẩm nguyền rủa mà ngài ấy dốc hết sức lực cuối cùng để tạo ra, lại vì chất lượng quá tốt mà biến thành Văn vật. Bởi vì chỉ cần chạm vào là sẽ biết cách sử dụng, nên những Văn vật đó ngược lại lại được dùng để bảo vệ quyền uy và sự an toàn của các vương thất hiện tại.

Dựa trên những lý do này, biết đâu ở thời điểm hiện tại, khi huyết thống của vương thất Hills đã bị cắt đứt, điều kiện kích hoạt Văn vật ở Vương đô Hills nơi Rare đang ở đã không còn được đáp ứng nữa. Điểm này chắc cần phải kiểm chứng lại, nên nếu tiện──

Làm sao tôi có thể để cô làm vậy được?

Được rồi, câu hỏi tiếp theo. Bởi vì những điều này có thể chỉ cùng một sự việc, nên cô có thể trả lời gộp luôn. Trước hết, lúc trước cô nói khi Vương đô Hills bị hủy diệt thì vương tộc và Văn vật đều biến mất, nhưng làm thế nào cô biết được chuyện đó? Với lại, vương tộc hiện đang ở đâu? Ngoài ra, lúc nãy cô từng nói “lúc đó tôi không có trong tay” Văn vật, chẳng lẽ bây giờ cô có rồi sao?

Cái này thì, mấy câu hỏi này đúng là đều chỉ về cùng một sự việc. Ta đã ra lệnh cho thuộc hạ giải quyết đám vương tộc của Hills, rồi lấy được Văn vật. Văn vật hiện đang được cất giữ trong kho báu của tòa lâu đài này. Thực ra ta vốn định mang đến đây sử dụng, nhưng vì không thể kích hoạt nên đành thôi.

Thực ra ban đầu khi ta chuẩn bị lan truyền tin đồn, vốn có ý định sẽ sử dụng Văn vật, nhưng sau đó mới biết không thể kích hoạt ở đây được. Nếu kích hoạt được, thì bây giờ ngươi có lẽ đã trở thành người của ta rồi.

Đừng nói những lời ghê tởm như vậy. Việc Sử Dịch người chơi cần phải có sự đồng ý của chính người đó, nên cô tuyệt đối không thể nào thành công được. Nhưng nếu lúc nãy cô nói cô đã ra lệnh cho thuộc hạ tấn công, thì xét theo trình tự thời gian, điều đó có nghĩa là ngay khi Vương đô Hills bị tấn công, cô đã chắc chắn rằng vương tộc sẽ trốn chạy. Nhưng việc vương tộc trốn chạy là do Tể tướng O'Connor của NPC đề xuất, cô không thể nào dự đoán được điều đó.

Hả? Ra là có Tể tướng lại khuyên nguyên thủ quốc gia của mình trốn chạy à? Suy nghĩ thật đáng kinh ngạc. Phải đề phòng người này nhiều hơn mới được.

…Tôi đã xử lý ông ta rồi.

Vậy à, vậy thì tốt rồi. Làm sao đây? Vấn đề này tôi cảm thấy không liên quan trực tiếp đến chuỗi sự kiện lần này, mà lại liên quan đến những chuyện khác, nói ra hình như sẽ khiến tôi có vẻ phục vụ quá tốt thì phải. Hay là thế này, nếu cô chịu đồng ý một yêu cầu của tôi, tôi sẽ trả lời cô.

Vậy thì thôi.

Này! Cô cứ nghe thử xem cô ấy nói gì đã chứ! Nếu thấy không có gì to tát thì hãy đồng ý!

…Yêu cầu gì?

Cho tôi thẻ bạn bè của cô. Tôi cũng sẽ cho cô của tôi. Nhớ không lầm thì như vậy chắc là có thể kết bạn được rồi nhỉ?

Vậy thì thôi.

Này này này! Có sao đâu! Cô cứ cho cô ấy đi! Nhanh lên, lấy ra đi! Nghe đến đây, ngay cả tôi cũng tò mò không biết chuyện gì xảy ra rồi!

…Cái này cho cô.

Ồ ồ, cảm ơn. Blanc, em làm tốt lắm. Được rồi, về chuyện vương tộc trốn chạy──

Mặc dù ta không ngờ Tể tướng lại nói những lời như vậy, nhưng theo phỏng đoán của ta, vương tộc quả thực có khả năng rất cao sẽ chọn phương án trốn chạy.

Mà nói chứ, lục địa này hiện tại tuy có tổng cộng sáu quốc gia, nhưng chưa từng xảy ra chiến tranh, cũng không có quốc gia nào bị diệt vong. Nếu vậy, họ đương nhiên không thể nào tự mình nghĩ đến việc phải trốn chạy rồi.

Từ khi trở thành quý tộc, ta vẫn luôn nỗ lực trong các chính sách thương mại và ngoại giao, và một trong số đó, chính là duy trì giao hảo với vương thất Hills và những người có quan hệ huyết thống gần gũi với họ. Thế nên ta có không ít cơ hội để nói chuyện với họ, cũng từng nhân cơ hội đó đề xuất với vương tộc rằng nếu ngày nào đó xảy ra tình huống khẩn cấp, lúc đó có thể trốn đến thành phố của ta. Bởi vì thành phố này cách xa lãnh địa ma vật, lại từng là Vương đô của quốc gia thống nhất trước đây, gần như nằm ở trung tâm lục địa, nên dù từ quốc gia nào trốn đến cũng đều rất thuận tiện.

Rồi sau đó là xảy ra vụ náo động về việc kẻ thù của nhân loại ra đời. Đó là Rare đúng không?

Sau khi ta thấy trên mạng xã hội có chủ đề thảo luận với nội dung đại loại như “Tai Ương sắp đến Vương đô Hills, nên đang tuyển mộ thành viên tổ đội chiến”, liền lập tức cho đội kỵ sĩ tinh nhuệ dưới trướng của ta xuất phát. Theo kết quả điều tra của ta, dù có tập hợp bao nhiêu người chơi cũng không thể nào thắng được Tai Ương, do đó Vương đô Hills chắc chắn sẽ bị hủy diệt.

Nếu đã bị Tai Ương tấn công, lại tuyệt vọng về tương lai của vương quốc, thì các vị trong vương tộc chắc chắn sẽ nhớ đến ta. Ta vì đoán như vậy nên mới cho đội kỵ sĩ đi, ra lệnh cho họ sau khi phát hiện ra vương tộc thì giết hết tất cả, rồi cướp lại Văn vật.

Ác quỷ… Cô đúng là ác quỷ.

…Vậy à. Tại sao cô lại cố tình gieo rắc ý nghĩ trốn chạy cho họ? Có phải vì cô muốn có được Văn vật không? Với lại, cô không nói những lời tương tự với các vương thất khác ngoài Hills sao?

Ta sở dĩ gieo rắc ý nghĩ trốn chạy cho vương thất Hills, là vì ta muốn có được Văn vật. Thứ đó không thể nào chế tạo được bằng công nghệ hiện tại. Dù không thể khởi động ở thành phố này, nhưng sở hữu nó cũng không thiệt thòi gì.

Với lại, khi huyết thống của vương tộc bị cắt đứt, biết đâu một ngày nào đó ta còn có thể dựa vào việc sở hữu Văn vật để tuyên bố mình là hậu duệ cuối cùng của vương thất. Nhưng mà, chuyện này đã vì việc toàn bộ vương tộc đều chết, rồi trang web chính thức công nhận quốc gia diệt vong mà trở nên khó thực hiện rồi.

Rồi ngoài vương thất Hills ra, ta cũng đã nói với các vương thất khác có giao hảo rồi đó. Mặc dù đều bị đối phương cười nhạo.

◆◆◆

Từ khi gặp được người có lẽ là chị gái của Rare này, dáng vẻ của cô ấy có chút kỳ lạ.

Cô ấy trở nên ít biểu cảm hơn bình thường, lời nói cũng ít đi. Điểm này ngay cả Blanc cũng có thể nhìn ra rõ ràng.

Cô ấy cứ như đang kìm nén cảm xúc của mình, cố tình không để lộ ra ngoài.

…Haizz, chị không sao chứ? Có phải không khỏe ở đâu không?

Chị không sao, vẫn như mọi khi.

…Được rồi, tiếp theo về bộ giáp của đám kỵ sĩ đó, đó là thứ ta đã chuẩn bị để đề phòng trường hợp 『Tinh Thần Ma Pháp』 bị phản lại, có thể trực tiếp khống chế ngươi. Bởi vì ma pháp không có tác dụng với bộ giáp đó, nên chắc sẽ không giống như ở Vương đô Hills, bị hạ gục toàn bộ.

Thực ra đó là một vật phẩm có lai lịch khá phức tạp đó. Nghe nói đó là bộ giáp mà các quý tộc── tức là vương tộc hiện tại── ngày xưa đã mặc để chống lại ma pháp của Tinh Linh Vương khi thảo phạt ngài ấy, nhưng ta cũng không biết chuyện này có thật không.

Nhưng vì bộ giáp quả thực có khả năng kháng ma pháp, nên ta cứ tạm thời bỏ ra một số tiền lớn để thu mua. Chỉ có điều nếu vương tộc thực sự đã từng mặc qua, thì đối phương chắc sẽ không dễ dàng bán đi như vậy, nên ta nghĩ có lẽ đó là hàng nhái hoặc thứ gì đó tương tự.

A, nhưng trong số những vật phẩm sở hữu của vương tộc Hills mà ta đã xử lý lại không có loại áo giáp đó. Nếu trong kho báu của Rare cũng không có, thì điều đó có nghĩa là hoặc là bản thân chuyện này có độ tin cậy rất thấp, hoặc là bộ giáp này thực sự là hàng thật. Chỉ có điều hiện tại ngoài bộ giáp trông giống như hàng chính hãng mà ta vừa mặc lúc nãy ra, những bộ khác đều đã hỏng hết rồi.

Như vậy, những điều muốn hỏi chắc cũng đã hỏi xong cả rồi.

Không chỉ hỏi được những điều dự định ban đầu, mà những bí ẩn mới phát sinh cũng đã được giải quyết.

Mặc dù rất tiếc vì hoàn toàn không thể giúp được gì cho Rare, nhưng sau này chắc vẫn còn cơ hội.

Tiếp theo chắc có thể tán gẫu rồi. Dù nhìn thế nào, Rare cũng giống như có những chuyện ngoài game muốn hỏi.

…Vậy, nếu đã không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước.

Hả? Chị định về à? Chị không nói chuyện thêm một lát nữa sao? Cô ấy không phải là chị gái của chị à?

…Tôi không quen cô ta. Tôi không liên quan gì đến cô ta cả.

Rare nói với vẻ mặt vô cảm và giọng điệu dứt khoát.

Đôi cánh trên người hoảng hốt không ngừng lay động.

Blanc nhìn về phía Laila, thấy cô ấy lộ ra một vẻ mặt trông như vừa bối rối, lại vừa như đã buông xuôi, không biết phải diễn tả thế nào.

Mặc dù Blanc không biết đó là tâm trạng gì, nhưng cô có thể khẳng định một điều, đó là một vẻ mặt mà bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Rare đó lại lộ ra vẻ mặt như vậy, Blanc cũng cảm thấy tim mình như thắt lại.

…Như vậy không được đâu.

…Blanc?

Không được về đâu. Lúc nãy hai người không phải đều rất ngạc nhiên sao? Hai người chắc đã lâu lắm rồi không gặp nhau đúng không? Mặc dù em không rõ hoàn cảnh gia đình của hai người, nên không có tư cách nói nhiều… Nhưng nếu lần này chia tay, lần sau không biết đến khi nào mới có thể gặp lại được nữa đâu? Nếu vậy, chẳng phải nên nói chuyện thêm một lát nữa mới đúng sao?

Chị Rare, em cứ có cảm giác cách nói chuyện của chị hơi độc đáo, đây chắc là do ảnh hưởng từ chị gái của chị phải không? Bởi vì hai người nói chuyện cứ như một khuôn đúc ra vậy, nghe là biết ngay chị lớn lên nhìn theo chị gái rồi.

Với lại, bánh tart do chị Laila nướng rất ngon đó, đó là món chị Rare thích ăn đúng không? Chị Laila, có phải chị mỗi ngày đều nướng món bánh này không? Ngay cả trong game, cũng mỗi ngày đều nướng món bánh mà chị Rare thích nhất──

Cái đó, có thể đừng nói nữa được không? Tôi sắp xấu hổ chết đi được rồi.

Laila dùng hai tay che mặt.

Nhưng nếu bây giờ nhượng bộ, hai chị em này có lẽ sẽ không thể nào làm hòa được.

…Cũng không phải là không bao giờ gặp lại được nữa. Với lại cũng đã kết bạn rồi.

A!

Blanc lúc này mới chợt nhớ ra chuyện này. Thậm chí ngay cả cô cũng đã kết bạn với Laila rồi.

Dù bây giờ có chia tay, sau này Blanc cũng không phải là không có cách sắp xếp cho họ gặp nhau.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Blanc phát hiện ra mình có lẽ đã hơi xen vào chuyện gia đình của người khác quá nhiều rồi.

Vì Blanc cũng không quen với việc kết giao bạn bè cho lắm, nên nếu chỉ là nói chuyện bình thường, cô có thể dựa vào kiến thức phong phú── chủ yếu là từ truyện tranh── để nắm bắt không khí; tuy nhiên nếu gặp phải tình huống này, thì lại không biết nên giữ chừng mực thế nào.

Lần này có lẽ thực sự đã làm hơi quá rồi.

Cái đó, xin lỗi vì tôi đã nhiều chuyện quá. Nhưng mà…

…Không sao đâu, chị hiểu mà. Chị sẽ nói chuyện với cô ấy một chút, bởi vì chị vốn định sẽ cho thẳng thẻ bạn bè vào danh sách đen. Blanc──

(Minh họa 014)

A, em có thể tự về được! Dù sao em cũng có Triệu Hồi mà! Vậy em về trước nhé! Triệu Hồi Thuật Sư!

A, đồ ngốc──

Triệu Hồi? Trong Triệu Hồi có gì vậy? Về à? Làm thế nào để──

A!

◆◆◆

Tầm nhìn dần dần tối sầm lại, đến khi sáng trở lại lần nữa, Blanc đã ở trong dinh thự của lãnh chúa ở Ellental.

Trước mắt là Dias và một ma vật trông giống như Vua Bọ Kẹp Kìm đang uống trà.

Người phục vụ bên cạnh hình như là Azalea. Vì Blanc đã nhắm vào Azalea để kích hoạt kỹ năng, nên việc cô ấy ở trong phòng là điều đương nhiên.

Chào mừng trở về, tiểu thư Blanc. Đúng rồi, Bệ hạ đâu ạ?

A~ Chị Rare… cái đó, ừm, phải nói sao nhỉ? Chị ấy có việc phải nói chuyện với người vừa kết bạn ở bên kia.

Ra vậy. Thôi được rồi, dù sao cũng khác với lúc đi, lúc về chỉ mất một thoáng. Nếu Bệ hạ ở cùng bạn bè, thì chắc không cần phải lo lắng nữa.

Đúng vậy đó.

Nhưng Blanc đã thất bại.

Vì cô nhất thời hoảng hốt, kết quả là lại sơ ý dùng “Triệu Hồi” để di chuyển ngay trước mặt Laila.

Một khi biết được có thể di chuyển thuộc hạ và bản thân mà không bị giới hạn bởi khoảng cách, thật khó có thể tưởng tượng được Laila đó sẽ nghĩ ra những ý đồ xấu xa đáng sợ nào. Dù sao thì cô ta cũng là chị gái của Rare.

…Haizz, thôi kệ, chuyện đã làm rồi, bây giờ cũng không thể làm gì khác, hay là cứ đợi chị ấy về vậy. Đúng rồi, con bọ kẹp kìm đó tên là gì vậy?

Nó không có tên riêng. Tiểu thư Blanc cứ coi thân phận của nó giống như ba người kia ngoài đám Địa Sinh Nhân dưới trướng Người là được rồi. Còn về tên chủng tộc, nhớ không lầm thì chắc là Nữ Chúa Bọ Cánh Cứng.

Bọ Kẹp Kìm dùng cả người gật đầu.

A, đúng rồi, vì không có cổ…

Nếu đã gọi là Nữ Chúa Bọ Cánh Cứng, vậy thì chắc là giống cái rồi, nhưng cái hàm dưới nổi bật đó là sao vậy?

Nữ Chúa Bọ Cánh Cứng đến để giúp phòng thủ thành phố này đúng không? Ban ngày tình hình thế nào? Người chơi có đến không?

Đến đó ạ. Hơn nữa số lượng cũng tương đương với hôm qua. Những người đó gần như đều bị những con bọ kẹp kìm khổng lồ do Nữ Chúa Bọ Cánh Cứng đại nhân sinh ra chém làm đôi rồi.

Magenta tao nhã uống trà vừa trả lời.

Blanc vừa mới thắc mắc tại sao cô ấy lại có thể ung dung ngồi uống trà, thì phát hiện ra họ hình như thay phiên nhau phục vụ.

Chuyện ở đây chắc không cần lo lắng nữa rồi. Vậy, chuyến đi của hai vị tiểu thư bạn thân kết quả thế nào? Có thành quả gì không?

Thành quả à? Có đó! Trước hết, chúng tôi đã biết được vương tộc trốn khỏi Vương đô Hills sau đó ra sao. Ngoài ra cũng đã tìm ra được tung tích của những Văn vật mà vương tộc đó sở hữu, nên mục đích của chuyến đi này xem như đã đạt được rồi.

Vậy thì tốt quá rồi. Bệ hạ chắc cũng rất vui mừng nhỉ.

…Đúng vậy── Giá mà được như vậy thì tốt rồi.

◆◆◆

Về mối liên hệ giữa kỹ năng mà đứa trẻ đó vừa dùng để biến mất và Triệu Hồi, lát nữa ta sẽ hỏi sau. Nếu đã hiếm có cơ hội này, chúng ta cứ thuận theo ý tốt của đứa trẻ đó, nói chuyện một lát trước đã.

──Em có khỏe không?

…Chị nhìn là biết rồi còn gì?

Ừm, đó là avatar trong game mà.

…Cũng tàm tạm.

Chị đi rồi, em có thấy cô đơn không?

…Không. Cũng may… em đã cố gắng không nghĩ đến những chuyện đó.

Vậy à…

…Chị không hỏi thăm mẹ và bà ngoại sao? Ví dụ như họ có khỏe không.

Hả? Cái này thì, bởi vì chị có gặp họ mà.

Hả? Tại sao?

Tại sao… Dù sao chúng ta cũng là gia đình, đương nhiên thỉnh thoảng sẽ gặp nhau rồi.

Em không hỏi chuyện đó!

Hả? Vậy chứ em hỏi chuyện nào…?

…Thôi bỏ đi.

A, ý em là tại sao chị gặp mẹ rồi mà lại không đến gặp em phải không?

Em đã bảo chị đừng nói nữa rồi mà!

…Bởi vì em hình như đang giận chị. A, chị không nói chuyện bây giờ đâu nhé, là chuyện hồi chị lên cấp ba đó.

…Em không giận. Em chỉ cảm thấy thất vọng thôi.

Là vì chị nói chị không muốn kế thừa à? Hay là vì bà ngoại đã đồng ý chuyện đó?

…Laila, chị rõ ràng tài giỏi hơn em, em chưa bao giờ thắng được chị, nhưng cuối cùng chị lại không kế thừa gia nghiệp, trốn đến một trường đại học nào đó không biết tên.

Lúc đó có lẽ chị mạnh hơn, nhưng bây giờ chắc là em mạnh hơn rồi. Với lại chị không hề trốn chạy đâu nhé, chị chỉ tìm thấy việc mình muốn làm thôi.

Không thể nào có chuyện đó! Nếu chị cũng luyện tập như em, thì em hoàn toàn không thể nào thắng được──

Điều đó là có thể đó. Bởi vì chị không thể nào luyện tập giống như em được. Dù là ai đi nữa, mỗi người đều có những việc làm được và không làm được, và chị không thể nào luyện tập giống như em được. Mặc dù chị dù không làm gì đặc biệt, vẫn có thể làm được gần hết mọi việc, cũng vì vậy, mà chị đã sớm hiểu ra rằng một ngày nào đó mình chắc chắn sẽ bị em vượt qua.

…Chị vì vậy mà rút lui sao?

Đây là một quyết định rất hợp lý đó. Dù sao thì chị cũng không biết tại sao mình lại mạnh, bởi vì chị ngay từ đầu đã làm được rồi. Nhưng em thì khác. Em tuy ban đầu luôn thua chị, nhưng bây giờ ngay cả bà ngoại cũng không thắng nổi em nữa đúng không? Em dựa vào việc ngày ngày luyện tập đến mức khiến người ta hơi phát ngán, cuối cùng đã trở nên mạnh mẽ. Nếu vậy, thì dù là người như thế nào, em chắc chắn cũng có thể dạy cho đối phương cách làm thế nào để trở nên mạnh mẽ đúng không?

…Bà ngoại lúc đó không phản đối chị rời đi, cũng là vì quyết định hợp lý sao?

Chị không thể nào biết được bà ngoại lúc đó nghĩ gì đâu.

Nhưng nếu phải nói thật, thì có lẽ là vì dáng vẻ lúc em luyện tập rất vui vẻ.

Bà ngoại hình như đã sớm phát hiện ra chị không hợp với việc dạy dỗ rồi đó. Bởi vì bà ấy vào khoảng lúc chị học cấp hai đã từng nói với chị rằng, nếu hành động mà không suy nghĩ kỹ càng, thì sẽ không có tương lai.

…Em không hề cảm thấy luyện tập vui vẻ chút nào.

Vậy sao? Nhưng trong mắt chị, dáng vẻ của em rất vui vẻ mà. Mặc dù em lúc nào cũng thua chị, rồi khóc nhè── đau quá! Thu cánh lại đi!

…Nói vậy, việc chị đi học đại học ở nơi khác cũng đã được bà ngoại và mẹ đồng ý rồi sao?

Dĩ nhiên rồi. Dù sao thì chị cũng đâu thể tự mình trả tiền sinh hoạt phí và học phí được. Trông chị có giống người sẽ vừa đi làm thêm vừa đi học không?

…Em cứ tưởng chị đã bỏ mặc tất cả rồi trốn đi.

Làm sao chị có thể làm vậy được. Với lại chị có lý do gì để phải trốn chạy chứ… Thôi, đừng khóc nữa.

…Em không khóc.

Chị hiểu mà, chỉ là nước mắt không biết tại sao lại tự chảy ra đúng không? Thôi nào, đừng buồn nữa.

Ai bảo chị đột nhiên nói muốn rời nhà đi học đại học.

Đâu có đột nhiên đâu. Chị đã nói chuyện đàng hoàng với mọi người rồi mà.

Em chẳng nghe thấy gì cả.

Chẳng qua là em cố tình không nghe thôi đúng không? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao thì chuyện tương lai định hướng nghề nghiệp cũng không phải là chủ đề sẽ cố tình mang ra bàn bạc với em gái, với lại bà ngoại và mẹ cũng không tỏ ý phản đối, nên lúc đó chị có lẽ cũng không muốn để em nghe thấy.

…Em rõ ràng dù có qua bao lâu cũng không thắng nổi chị, nhưng bà ngoại đột nhiên nói em là người kế vị, ngay lúc em đang nghĩ rõ ràng còn có chị ở đó, thì chị lại nói chị muốn đi học đại học ở nơi khác.

…À à, cái này thì, thực ra chị không phải vì không muốn kế thừa nên mới bỏ trốn đâu. Mặc dù nếu hỏi chị có muốn kế thừa không, thì chị thấy mình không hợp lắm, nhưng nếu em không chịu, thì cuối cùng chị chắc vẫn sẽ ngoan ngoãn kế thừa thôi.

…Mẹ cũng chẳng nói gì với em cả.

Mẹ thì… haizz, có lẽ là phương châm giáo dục, hoặc là phần phụ trách trong việc giáo dục khác nhau thôi. Bởi vì bà ngoại là chủ gia đình, nên mẹ cũng chỉ giao hết những chuyện đó cho bà ngoại quyết định thôi.

…Mẹ rõ ràng chẳng nói gì với em cả, nhưng hễ em để lại củ ngưu bàng không ăn là lại nổi giận.

…Đến bây giờ em vẫn không dám ăn sao? Thật là, lớn từng này tuổi rồi mà vẫn vậy.

Chuyện này đâu liên quan đến tuổi tác chứ? Bà ngoại chẳng phải cũng không ăn đó sao.

…Thật là, lớn từng này tuổi rồi mà vẫn vậy.

…Em ngay cả người để có thể phàn nàn những chuyện như thế này cũng không còn nữa.

À à… Về chuyện này chị thực sự cảm thấy rất xin lỗi. Nhưng lúc nãy chị cũng đã nói rồi, bởi vì lúc chị rời nhà em hình như rất tức giận, nên mãi đến sau này khi chị hỏi thăm mẹ về tình hình của em, phát hiện em hình như đã bình tĩnh hơn rồi, mới dám thỉnh thoảng nhờ mẹ cho chị xem tập tin tài liệu về trang phục thường ngày và võ phục──

Hả!

Ối chà, làm chị giật cả mình! Đừng có đột nhiên hét lớn như vậy chứ.

Tập tin tài liệu? Tập tin của ai?

Dĩ nhiên là của em rồi. Em trong tập tin trông oai phong lẫm liệt lắm.

Xóa đi! Như vậy kỳ cục lắm phải không?

Hả? Không đời nào. Với lại bây giờ chị đã cài đặt làm màn hình khởi động của buồng VR rồi.

Thật hết nói nổi!

A, đừng khóc mà.

Em không khóc!… Thôi, không tính toán với chị chuyện đó nữa. Mà nói chứ, việc chị muốn làm là gì vậy?

Ý gì?

Lúc nãy chị không phải nói chị không trốn chạy, mà là đã tìm thấy việc mình muốn làm rồi sao?

Ồ, em nói chuyện đó à… Nhìn thấy em luyện tập vui vẻ như vậy, chị vẫn luôn nghĩ mình hình như không có thứ gì có thể khiến mình toàn tâm toàn ý như vậy.

Thế là chị bắt đầu suy nghĩ xem điều gì hiện tại khiến chị vui vẻ nhất, kết quả chị phát hiện ra đó chính là quan sát em.

Như vậy kỳ cục lắm phải không?

Rồi chị lại bắt đầu suy nghĩ, liệu có cách nào dù không làm chủ gia đình, vẫn có thể tiếp tục quan sát em không. Cuối cùng chị nghĩ đến việc, nghiên cứu kỹ thuật ứng dụng VR vào phục hồi chức năng. Chị cho rằng chỉ cần khéo léo lợi dụng kỹ thuật này, có lẽ có thể kết hợp với việc rèn luyện trong không gian VR mà gia đình chúng ta đang nỗ lực thực hiện, từ đó phát huy hiệu quả cộng hưởng, thế là liền chọn theo học khoa Y tế của trường Y, muốn lấy được bằng cấp như vật lý trị liệu viên chẳng hạn.

…Em vốn còn tưởng chị sắp bắt đầu nói những lời kỳ quái gì đó, kết quả kỳ quái chỉ có đoạn đầu, đoạn sau lại bất ngờ nghiêm túc đến vậy, thật làm em giật cả mình. Vậy nên chị mới rời nhà đi sao? Bởi vì chuyên ngành phục hồi chức năng có lẽ cần phải thực tập tại chỗ, không thể nào học toàn bộ qua VR được?

Không, thực ra đó là khoảng cách có thể đi học từ nhà được.

Chị nói gì!

Thực ra bây giờ chị hơi hối hận đó. Lúc đó chỉ vì cảm thấy gặp mặt em hơi khó xử, nên mới rời khỏi nhà. Haizz, dù sao thì lúc đó chị còn trẻ. Bây giờ cũng vẫn còn trẻ.

Vậy mà em cứ tưởng không bao giờ gặp lại chị nữa, rốt cuộc là sao đây chứ…

Ừm── Vậy, chị có thể coi như em không còn giận nữa được không?

…Nếu chị không bỏ rơi em mà đi thì được rồi.

Chị dĩ nhiên là không bỏ rơi em rồi. Với lại việc người kế vị là Rare cũng đã được quyết định từ rất lâu rồi. Phải nói là, bởi vì chị nghĩ em đã biết chuyện này rồi, nên mới yên tâm quyết định con đường tương lai của mình.

Em chẳng nghe thấy gì cả! Em chỉ biết chuyện đó khi nghe chị nói chị sẽ đi học đại học thôi! Cho nên… Ư!

Đây, khăn tay cho em. Ra vậy. Vậy em không còn giận nữa rồi chứ? Chị có thể về nhà được không?

…Chuyện này em hỏi chị cũng vô ích. Phải nói là, đã không còn phòng của chị nữa đâu?

Không còn nữa! Sao lại vậy!

Là mẹ dọn dẹp rồi. Cũng vì vậy, nên em mới tưởng chị sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Có quá đáng không vậy…?

Quá đáng… Sao?

…Nếu vậy, thì phòng của em cho chị ở nhờ. Phòng của em chắc cũng đủ chỗ cho hai cái buồng VR nhỉ?

Chị tưởng phòng của em chỉ có mỗi buồng VR thôi à?

Chị nhớ hình như chỉ có búp bê và buồng VR thôi, còn thêm gì nữa sao? Quần áo của em chắc để ở phòng khác nhỉ?

…Không có.

Vậy thì nhờ em nhé. Sau này chị sẽ cúi đầu xin lỗi mẹ, nhờ mẹ sắp xếp phòng cho chị, trước đó cứ cho chị ở nhờ phòng của em đi.

…Mặc dù em không còn giận nữa, cũng sẽ rút lại cảm giác thất vọng trước đây đối với chị, nhưng lại có một cảm giác thất vọng mới nảy sinh rồi…

Hay là đợi sau khi sự kiện kết thúc rồi hãy chuyển nhà. Ôi chao, thật sự đã lâu lắm rồi không được gặp mặt em trực tiếp đó. Mặc dù mỗi ngày khi mở game chị đều thấy bản ghi hình.

Vậy mà lại là video sao!