"Amane -kun, ngươi sao mà u ám vậy. . ."
"Vì cái gì đây. . ."
Rời khỏi buổi triển lãm của CLB thủ công, Shuto cùng Shihoko lần nữa đi dạo trên sân trường, Mahiru đi theo nhàn nhã phía sau hai người, đồng thời dắt Amane không cho hắn chạy.
Amane giấu ở bản thân giận dỗi cảm xúc, nhìn hình bóng cha mẹ đang vui vẻ, biểu lộ (vẻ mặt ) lộ ra không có chút lòng hăng hái gì cả.
(ánh mắt thật sắc bén)
Bởi vì những hành động của cha mẹ mà thu hút nhiều ánh mắt, Amane cảm nhận được ánh mắt sắc bén của mọi người.
Cho dù không thích làm người khác chú ý, nhưng hắn xem như bạn trai của Mahiru mà sống qua ngày, thật ra cũng dần dần quen thuộc.
Có điều ánh mắt lần này có tính chất khác biệt, không chứa ghen ghét hay là ác ý, mà là đầy lòng hiếu kỳ. Một khuôn mặt mà mọi người đều biết, để cho mọi người càng nhìn nhiều hơn. (??)
Cha mẹ vừa thân mật ở phía trước, vừa đi đến từng cửa hàng mô phỏng, Amane đành phải mệt nhọc theo sát ở phía sau.
Mahiru nhìn ở trong mắt, khó xử rũ xuống lông mày.
". . . Nếu như ngươi như thế không nguyện ý lời mà nói..., chúng ta liền (thì) cùng hai vị chia ra. . ."
"Không phải không nguyện ý a, chỉ là nhìn thấy người trong nhà cái dạng này. . . Có chút xấu hổ đi. . ."
". . . Thật ra thì Amane -kun cũng không nói được người ta đâu, ta cảm thấy ngươi rất giống Shuto-san "
"Chỗ nào giống "
". . . Mới đây Amane -kun cái kia. . . Nói như thế nào đây, sau đó ý thức nảy sinh 『 ngươi là thuộc về ta 』 loại này bầu không khí. . ."
"Tự nhiên liền (thì) nắm chắc tay, ôm ấp bả vai" trên gương mặt của Mahiru bỗng trở nên hơi đỏ ửng, thoáng nhếch lên bờ môi. Amane bờ môi đóng chặt, không phản bác được.
". . . Nói thật ra, thẳng thắn là tốt, cái kia. . . Trong lòng ta sẽ thẳng thắn nhảy. Ngươi bây giờ có tự tin, ta sẽ vì ngươi mà vui mừng, nhưng cũng sẽ trở nên càng sợ hãi; thế nhưng, ngươi lại đi để ý những điều kì lạ. . . Thỉnh thoảng còn nhát gan nữa"
". . . Câu cuối cùng đó thật dư thừa a "
"Là sự thật nha. . . Có điều không nhát gan thì không phải là Amane -kun, như vậy cũng rất tốt "
"Này, ngươi xem ta là như thế nào vậy"
Mahiru dường như vẫn cảm thấy Amane nhát gan không có triển vọng, cái này khiến Amane cảm thấy phiền muộn. Có điều nghĩ đến việc cũng đã hẹn hò qua bốn tháng, cũng đã từng ngủ qua đêm, vậy mà vẫn còn không có tích lũy được bất kỳ kinh nghiệm nào, nói nhát gan có lẽ cũng không sai đi.
Điểm này thì hai bên đều cùng hiểu, Mahiru cũng hiểu đây là xuất phát từ quý trọng mà đưa ra lựa chọn.
Có điều, đem nó coi như Amane tiêu chuẩn cơ bản, cái này khiến hắn cảm thấy có chút không phục.
". . . Nếu cảm thấy ta nhát gan lời mà nói..., hãy chờ coi a?"
"Nay, hôm nay cô Shihoko muốn ở tại nơi này sao "
Nói thì nói thế, nhưng bị (được) Mahiru xem thường quá mức cũng coi như không có gì vui.
". . . Vậy ta đi nhà ngươi ở, sẽ không thành vấn đề chứ?"
Amane sở dĩ nói như vậy, một nửa là trêu chọc, một nửa khác là nghĩ đến cho dù không có cách nào qua đêm cũng hi vọng có thể đi đến nhà nàng một lần. Song, biểu lộ của Mahiru lập tức ngây người, sau đó ánh mắt chuyển hướng phía dưới.
Nhìn thấy Mahiru dừng bước, thu hồi bả vai gục đầu xuống, Amane cảm thấy trò đùa của bản thân đã hơi quá mức, đang chuẩn bị xin lỗi, Mahiru lại (nhưng) nhút nhát ngẩng đầu lên.
"Vậy, vậy cái (người), có thể là, có thể, A.... . . Ta. . . Ta sẽ cố gắng, thu dọn"
Rõ ràng chỉ là chỉ đùa một chút, nhưng xem ra Mahiru lại hoàn toàn cho là thật, nàng nắm chặt lấy nắm đấm đang run rẩy, đỏ mặt đến mức để cho Amane bắt đầu lo lắng có thể xảy ra vấn đề gì hay không. Xem ra không thể làm quá mức đến được, Amane liền thề, phải khống chế lại tay của mình mới được.
Có thể làm được hay không, tạm thời không nói.