". . . Amane -kun, bình thường ngươi đối với (đúng) Akazawa cùng Chitose lãnh đạm như vậy, loại kia thời điểm ngược lại là rất che chở bọn họ mà "
Ăn cơm trưa xong, Amane và Mahiru tạm thời tách nhóm với bố mẹ, thay xong quần áo chuẩn bị xuống buổi trưa luân phiên, sau đó chờ ở phòng ngủ khoảng 20 phút rồi sau đó đi làm.
Hôm nay Mahiru thay đổi kiểu tóc thành búi, nàng dùng đầu ngón tay đâm sau đó lại đội chiếc mũ mềm màu trắng, nhẹ nhàng cười nói.
". . . Kia là. Bạn bè sao "
"Thật không thẳng thắn "
"Dài dòng, ta đối với ngươi rất thẳng thắn a "
"Nói là thẳng thắn vẫn là (hay là) trực tiếp đây. . . Thi thoảng ngươi vẫn luôn bất ngờ dọa ta giật mình, khiến cho trái tim ta thình thịch đập loạn "
"Vậy thật là tốt, có thể để ngươi nhịp tim (tim đập) "
"Ngươi a "
Mahiru nhẹ nhàng gõ lên Amane, bộ dạng đó nói là bất mãn, càng giống hơn là "Bắt ngươi không có cách nào" dáng vẻ. Amane nhún nhún vai nói.
"Có điều, khi mà ở chỗ mà Itsuki cùng Chitose nhìn thấy, ta sẽ không quá che chở bọn họ, tránh cho bọn họ phải để ở trong lòng. Mà lại, ta cũng biết Daiki-san muốn biểu đạt chuyện gì "
"Chú ấy muốn biểu đạt cái gì?"
"Ừm. . . Nhà của tên kia thật ra rất tốt. Ngươi đại khái (có lẽ) không có đi qua, vậy cứ coi như đó là một căn nhà nhỏ đi"
Thời điểm lần đầu tiên đi chơi, Amane lấy làm kinh hãi, hắn chưa từng nhìn thấy qua căn nhà nào mà lại có kích thước chênh lệch nhiều như vậy.
Bản thân Itsuki còn hơi xấu hổ nói rằng đây là căn nhà đã cũ, nhưng căn nhà này hẳn là rất có lai lịch, không có gì để hổ thẹn cả.
"Ừm, Itsuki dường như là người có gia thế như vậy. Daiki-san đại khái là nói, mặc dù Itsuki có anh trai trưởng thành, người sẽ kế thừa căn nhà này , nhưng cũng muốn sắp xếp cho con thứ có được một người phụ nữ ưu tú, ý tứ chính là như vậy "
". . . Như vậy nha "
"Itsuki thì cho rằng, bản thân chẳng qua chỉ là con thứ không bị mong đợi, hẳn là phải để chính hắn làm chủ; Daiki cũng bày tỏ hi vọng có thể cho con trai một cuộc hôn nhân tốt hơn. Tâm tình của hai bên đều có thể hiểu "
Theo cá nhân mà nói, Amane nghiêng về Itsuki bên kia, nhưng hắn không cảm thấy Daiki hoàn toàn là sai.
Không phải Chitose không tốt, chỉ là tiêu chuẩn quá cao, nếu người đối diện thế cũng có yêu cầu, như vậy người bình thường Chitose sẽ rất khó đạt tới.
Dù điều đó có đúng đi chăng nữa thì, dù sao cũng không tốt lắm khi không nghe lời giải thích của những người trong cuộc, Amane không có ý định đứng tại Daiki bên kia.
"Ta cảm thấy đi, cưỡng ép đem bọn hắn tách ra sẽ khiến gạt bỏ cùng xung đột mà thôi, vẫn là (hay là) cho phép bọn họ, đối với cuộc sống và tình cảm trong tương lai sẽ tốt hơn"
"Ta có thể nói những lời này, cũng là bởi vì bản thân mình không phải ở trong hoàn cảnh đó" Amane nhún nhún vai đưa ra kết luận. Mahiru nhìn chăm chú hắn, sau đó rũ xuống lông mày.
". . . Ta có chút hâm mộ Akazawa "
"Hâm mộ?"
Nghe được được câu nói ngoài dự liệu này, Amane tự nhiên trợn tròn con mắt.
Về phần Mahiru, thì là lộ ra khó xử nụ cười, làm nền nói "Nói thế này có vẻ hơi không nghiêm túc", tiếp theo, cô ấy vừa thở dài vừa nói.
"Từ góc độ của bọn hắn mà nói, khẳng định không chịu nổi đi. Thế nhưng là, cha mẹ của Itsuki vì lo nghĩ cho Itsuki nên mới có thể xen vào đúng không? Mặc dù không được phủ nhận bên trong bỏ vào lý tưởng của mình. . . Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn có được sự yêu quý của cha mẹ mình "
Nghe Mahiru nói tới chuyện được cha mẹ yêu quý, Amane khẽ cứng đờ cơ thể, nhưng trong phạm vi đủ để cho cô ấy không nhận ra.
"A, không cần lo lắng cho ta cũng không có sao "
Mahiru dường như chú ý tới Amane lo lắng, lộ ra mỉm cười thản nhiên, tiếp theo dùng ngón tay loay hoay, quấn lên hai bên lượn quanh thành vòng tóc, nhẹ nhàng rũ xuống tầm mắt.
"Ta hiện tại đối với cha mẹ cũng không có ý nghĩ gì, chỉ là cảm thấy hắn cùng gia tộc có liên hệ chặt chẽ như vậy, đối với một người thiếu mọi thứ như ta, điều đó thật đáng hâm mộ. Có điều, cho dù cha mẹ lại đến quan tâm ta, ta cũng sẽ không đi để ý đến bọn họ là được rồi"
"Ta cùng bọn hắn đã không có quan hệ" Mahiru nhẹ nhàng bổ sung một câu, đem (lấy) hai bên tóc buộc thành hình vòng xoáy.
Amane cũng không có tìm hiểu rõ động tác giải quyết đó của bản thân, mà chỉ vén mái tóc vẫn chưa buộc khỏi ngón tay của Mahiru, sau đó nhân tiện sờ nhẹ lên gương mặt trắng nõn của nàng.
Nàng ngước lên nhìn.
Amane chú ý ánh mắt nàng nhìn mình có chút dao động, nhưng hắn cố ý không có chỉ ra đến, chỉ là lẳng lặng mỉm cười.
"Ừm. Có nhà ta cha mẹ ở đây, ngươi cũng gần như có thể trải nghiệm mà. Cha mẹ ta còn nói rằng ta làm tổn thương người bạn gái là ngươi đấy"
Đối với nhà Fujimiya mà nói, Mahiru không khác gì con gái, thậm chí so với con ruột Amane còn nhận được cưng chiều và để ý nhiều hơn. Cha mẹ cũng chú ý tới Mahiru thiếu hụt trong tình cảm, cho nên càng thương nàng hơn.
Chỉ là bọn hắn vừa nói Mahiru đã phải chịu tổn thương, lại vừa nói Amane không được buông tay, cái này khiến Amane có chút trợn tròn mắt.
Nghe Amane nói xong, Mahiru liên tục chớp mấy lần mắt. Kế tiếp, lời nói của Amane dường như đã đến được trong lòng của Mahiru, nàng chậm rãi tươi tỉnh trở lại mà cười.
". . . Ha ha, làm gì có, ngươi tốt như vậy"
"Cảm ơn. . . Có rất nhiều người yêu quý ngươi, không cần phải phiền muộn như vậy đâu"
"Ừ"
Mahiru ngại ngùng tựa ở bên cạnh cơ thể, Amane cũng cười khẽ.
(nếu như trải nghiệm còn chưa đủ, buổi tối hôm nay có phải hay không hẳn là thỏa thích cùng nàng dựa chung một chỗ còn tốt đây)
Dù sao muốn qua đêm, liền (thì) chăm chú dựa vào, chắc là (hoặc là) thẳng thắn ngủ chung, đương nhiên sẽ tạo hoàn cảnh để tiếp xúc chặt chẽ.
Khi đó, phải nói nhiều hơn nữa, rằng bản thân chú trọng nàng, thích nàng. Mahiru cách một lúc liền sẽ trở nên bất an, Amane thẳng thắn biểu đạt ra tâm tình của mình là tốt nhất.
Amane âm thầm thề "Phải chú ý đừng mất kiểm soát" . Mahiru dường như cảm giác được cái gì, cơ thể run lên, nhưng tiếp theo liền (thì) kề sát đi lên. Amane cũng đón nhận nàng, cùng nàng lẳng lặng dựa sát vào nhau trong một thời gian ngắn.