Mahiru cũng không có thích nói dối, xin đem bản truyện ngắn này xem như là chuyện đã xảy ra ở dị thứ nguyên.
"Amane-kun, trong lòng tớ đã có người khác rồi"
Ngày 1 tháng 4, buổi sáng ngày nghỉ. Mahiru ngồi ở gần Amane trên ghế sofa, cô nhìn khuôn mặt của cậu trong khi mỉm cười và nói.
Không cần suy nghĩ, Amane cũng biết đó là lời nói dối. Nhìn thái độ hiện giờ của Mahiru mà nói, bản thân Amane càng tự tin về chuyện Mahiru căn bản sẽ không có yêu người đàn ông khác.
Hơn nữa, hôm nay là ngày 1 tháng 4. Cũng chính là ngày cá tháng tư.
Trên mặt Mahiru hiện lên nụ cười, giống như là đang chờ mong Amane mắc lừa. Mahiru thường cảm thấy không quá hứng thú với mấy sự kiện ngày lễ như thế này, có lẽ là Chitose đã truyền mấy thứ gì đó cho cô ấy rồi.
Như vậy, thì thuận theo lời nói của cô ấy đi.
"Vậy sao. Phải vứt bỏ tớ sao"
"Hở?"
Nghe được Amane trả lời, Mahiru phát ra âm thanh ngây ngốc.
"Tớ nghĩ tớ chỉ có một mình cậu thôi, cũng đang suy nghĩ đến chuyện tương lai, thế nhưng...Như vậy, nếu Mahiru thực sự có người mình thích thì cũng không còn cách nào khác. Không thể giữ được lại tình của của Mahiru đối với tớ, là tớ không tốt"
"...Amane-kun, nhìn cậu rất mãnh liệt, thật ra cậu biết đúng không"
"Biết gì?"
Amane cố ý hỏi lại, để Mahiru "Ah" lầm bầm một tiếng.
"...Sở, sở dĩ tớ, tớ nói dối..."
"Chuyện này sao, tớ cũng biết Mahiru là yêu tớ mà"
"Dù, dù là như vậy...Ah.."
"Biết cậu thích tớ, cậu cũng là tin tưởng tớ nên mới nói dối đúng không?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong Amane vững tin như vậy.
Chứng cứ xác nhận sự thật này chính là, Mahiru hiện tại đang cúi đầu với khuôn mặt đỏ bừng, dường như là không nghĩ tới bản thân hoàn toàn sẽ bị khám phá như vậy.
Amane đối với Mahiru biến thành như vậy thì khẽ cười khổ, vuốt ve đầu của nàng.
"Mà, tớ cũng đã nói dối cho nên cũng như nhau thôi"
"Nói dối?"
"Tớ sẽ không rời đi đâu. Nếu là lúc trước, nếu như là vì tốt cho Mahiru, tớ dự định sẽ rời khỏi cậu...Còn hiện tại mà nói, đã không có cách nào để làm như vậy. Tớ ghét như vậy"
Nếu là lúc trước, nếu Mahiru có thích ai như vậy, Amane liền sẽ thoát ra và rời khỏi cô ấy, khi đó Amane cũng sẽ không biểu đạt qua tấm lòng của cậu.
Thế nhưng, hiện tại đã không được. Amane không thể chịu được việc Mahiru không có đứng ở bên cạnh.
Amane hi vọng tâm ý của Mahiru sẽ không rời khỏi cậu, vả lại nếu như Mahiru cảm thấy có người đàn ông khác tốt hơn, Amane thậm chí sẽ nguyện ý trở thành một người đàn ông tốt hơn nữa, để Mahiru một lần nữa lại thích bản thân.
Amane nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu caramel và nói như vậy, gương mặt của Mahiru lập tức trở nên đỏ bừng.
"Ah, Amane-kun"
"Mahiru là, của tớ...Không được sao?"
"Không, không phải, không có.....Bởi vì tớ là, thứ gì đó của Amane-kun"
"Ừ"
Bởi vì nhận được sự đáp ứng của Mahiru, Amane ôm chặt lấy Mahiru giống như muốn tuyên bố quyền sở hữu, mà Mahiru có chút xấu hổ lại có chút say mê mà nở nụ cười.