"Chủ nhân ơi? Mau dậy đi nào, mặt trời đã ló dạng rồi."
"…Ưm?"
Tôi tỉnh dậy khi nghe tiếng gọi và cơ thể thì bị lắc nhè nhẹ, lúc dậy thì tôi lại vô thức mà phát ra vài tiếng rên rỉ nghe mà đỏ cả mặt. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt tôi bị thu hút bởi thân ảnh của Arisa ngay trước mặt.
"…Maid-san."
"Vâng, em là hầu gái của ngài."
Arisa vừa nói vừa chắp tay lại ở ngay dưới bụng và cúi đầu một cách duyên dáng. Bộ trang phục hầu gái của cô ấy, tuy không phải lần đầu tôi thấy, nhưng thật sự hiếm khi nhìn thấy một bộ như vậy. Cô ấy luôn chỉnh sửa cẩn thận để trang phục không bị sờn rách hay lỏng lẻo.
"À? Đến ngày rồi à?"
"Ý ngài là gì? Em là hầu gái trung thành của ngài, hoàn toàn không phải là một trò chơi đóng vai giữa chủ nhân và hầu gái."
"Chính em vừa nói ra điều đó mà."
Tôi bật cười trước vẻ mặt nghiêm trang của Arisa.
"Rồi, thôi được."
Tôi bước ra khỏi giường và đi ra khỏi phòng. Theo tôi nhớ, hôm nay Sakina có việc phải ra ngoài, nên chắc chắn là Aina cũng đã thấy Arisa trong bộ trang phục này. Mà giờ nghĩ lại mới thấy, bây giờ việc Arisa khoác lên mình bộ đồ hầu gái này cũng đã trở thành một hình ảnh quen thuộc trong nhà tôi rồi.
Khi tôi vào phòng khách, Aina đang ngồi trên ghế sofa và xem TV.
"A, chào buổi sáng, Hayato."
"Chào buổi sáng, Aina."
Sau khi chào hỏi Aina, tôi thấy Arisa bước qua phía sau và tiến vào bếp. Cô ấy bắt đầu mở tủ lạnh và chuẩn bị bữa sáng.
"Arisa, để anh giúp em một tay…"
"Anh cứ ngồi chờ đi ạ, làm sao mà một hầu gái như em lại phải để chủ nhân của mình giúp được chứ."
"…Được rùi."
Ừ, cô ấy hoàn toàn nhập vai hầu gái rồi. Tôi thở dài nhẹ và ngồi xuống cạnh Aina. Ngắm nhìn Arisa, Aina cũng đang quan sát hành động của Arisa rồi nói:
"Chị ấy hợp với trang phục này quá, đúng không?"
"Đúng là thế thật."
Thế rồi cả hai cùng hướng mắt về phía Arisa.
Dù không khác mấy so với những bộ trước, vì là mùa đông nên bộ này có váy dài. Bộ váy ngắn cũng rất dễ thương và gợi cảm, nhưng kiểu váy dài mang lại cảm giác có phần trưởng thành hơn và rất hợp với cô ấy.
"Mặc dù chị ấy luôn cư xử bình thường trước mặt người khác, nhưng mà em biết thừa là chị nhà em chỉ đứng sau mỗi mẹ em thôi. Mà dù sao thì chính miệng chị ấy từng thề rằng sẽ làm nô lệ của anh suốt đời mà."
"…Ừm."
Nô lệ sao… nghĩa là cô ấy muốn phục vụ tôi suốt quãng đời còn lại à.
Arisa muốn dành cả cuộc đời để phụng sự, sống và chết vì tôi... nghe nặng nề phết. Lúc đầu tôi thấy bối rối trước mong muốn ấy của cô, nhưng giờ đây tôi lại thấy vui khi đó là Arisa.
Ờ thì tất nhiên là tôi chưa bao giờ coi Arisa như một người nô lệ. Đối với tôi, cô ấy luôn là một người phụ nữ quan trọng. Mặc dù khi cô ấy mặc trang phục hầu gái… thôi thì cô ấy thích thì tôi cũng đành chiều theo ý cô thôi.
"Nhân tiện này, Hayato."
"…Gì vậy?"
Aina nhìn tôi với nụ cười mỉm, rồi liếc nhìn Arisa.
"Anh không cảm thấy gì lạ khi nhìn chị ấy sao?"
"Ý em là sao?"
Tôi nhìn lại Arisa đang đứng trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Không có gì kỳ lạ cả… mọi thứ vẫn bình thường, đúng không?
"A ha ha, anh không nhận ra gì sao? Dù sao cũng là ý tưởng của em mà."
"…Bây giờ anh bắt đầu tò mò rồi đấy."
"Thử nhìn kỹ hơn xem?"
"Được rồi."
Tôi tiến đến gần Arisa.
"Thưa chủ nhân? Có chuyện gì sao ạ?"
"…Không, cứ tiếp tục đi."
"Vâng, thưa ngài."
À, hôm nay cô ấy buộc tóc đuôi ngựa trông thật đáng yêu… nhưng không phải điều đó. Aina đang cười vui vẻ phía sau, và tôi bắt đầu nghĩ là có gì đó ở đây. Nhưng dù tôi quan sát kỹ Arisa, tôi vẫn không nhận ra.
"…Hửm?"
Thân ảnh Arisa nhanh nhẹn làm việc trong bếp thật sự khiến tôi liên tưởng đến một cô hầu gái trong truyện tranh hay phim hoạt hình. Thường thì mấy cô hầu gái trong đấy vừa giỏi việc nhà lẫn cả nấu ăn cơ, giờ nhìn vào Arisa tôi mới thấy rõ điều đó như thế nào.
"…Ơ!?"
"Arisa?"
Trong khi tôi đang nhìn, Arisa đột nhiên dừng lại, đưa tay ra sau và hơi run. Nhưng ngay lập tức, cô ấy trở lại bình thường và tiếp tục công việc.
"…Haa…thưa chủ nhân? Xin hãy đứng gần Aina…"
Không, có điều gì đó thật lạ.
Má cô ấy hơi đỏ và mắt có vẻ long lanh. Tôi nghĩ cô ấy có thể không khỏe, nhưng không phải, bởi Aina lại càng cười lớn hơn.
"…A, không được…"
Arisa lại rung mạnh. Giọng cô ấy có chút khó khăn mặc dù cô chỉ đang làm vài ba công việc đơn giản trong bếp. Tôi ngồi xuống rồi cố vãnh tai lên mà nghe. Có một âm thanh nhỏ phát ra, giống như âm thanh máy móc nào đó.
"Arisa."
"V-vâng…"
"Xin lỗi em một chút."
Những gì tôi sắp làm không phải điều nên làm với người phụ nữ khác, và tôi sẽ không làm thế khi có người khác nhìn. Tôi thấy Arisa gật đầu, và tôi nhấc váy cô ấy lên.
"…Là cái này sao?"
"A ha ha! Anh phát hiện ra rồi à!"
"Aina! Chị bảo là không mạnh quá mà!"
Giờ thì tôi hiểu chủ ý của cả hai là gì rồi.
Ờ thôi tôi không nói ra nó là gì đâu nhé, cơ bản thì nó chỉ là một món phát minh, là kết tinh của khoa học thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Hà... không tệ đó chứ, nhưng đúng là làm việc nhà trong tình trạng này thì hơi khó thật."
"Đúng vậy mà."
Sau khi ăn sáng xong, bây giờ chỉ còn lại tôi và Arisa trong phòng riêng. Cô ấy vẫn mặc bộ trang phục hầu gái, nhưng dáng vẻ đã trở lại bình thường như mọi khi.
"Cô hầu gái hư hỏng thế này cần phải bị trừng phạt chứ!"
"Xin chủ nhân hãy tha thứ cho em… hãy trừng phạt cô gái hư hỏng dâm loàng này."
Cuối cùng, tôi chỉ gõ nhẹ lên trán cô ấy rồi dừng lại.
Aina thì có vẻ vui với chuyện này lắm, còn Arisa thì chu môi phồng má ra vẻ không hài lòng… thực sự Arisa đã thoải mái với tôi hơn nhiều rồi.
"Anh Hayato, em cảm thấy hạnh phúc nhất khi được phục cho anh mà."
"Arisa?"
Cô ấy ngồi bên cạnh tôi và tựa đầu vào vai tôi, tiếp tục nói.
"Em cũng rất thích những lúc chúng ta sống như bình thường, nhưng em vẫn muốn làm mọi thứ cho anh, muốn trở thành của riêng anh dù có thế nào đi nữa."
"…Nặng lòng thật đấy."
"Ara, nhưng xem ra chính anh cũng đã chấp nhận con người em như thế mà."
"Anh không còn cách nào khác, vì em đã trở nên rất quan trọng đối với anh."
Dù sao thì, ở tuổi này, tôi vẫn thấy phần nào trong cô ấy đầy sức hút và dễ thương, nên là tôi biết chê vào đâu cho được cơ chứ.
"…Vâng."
Nụ cười của cô ấy thật đẹp.
Vì đang mặc bộ trang phục hầu gái, tôi nghĩ sẽ thật uổng nếu không tận dụng chút. Tôi bảo Arisa ngồi trên sàn và cho tôi gối đầu lên đùi cô ấy.
"Arisa, em có thể làm sạch tai cho anh không?"
"À… được chứ. Cứ giao cho em."
Được cô ấy yêu thương chăm sóc, tôi tận hưởng từng giây từng phút khi ở bên cạnh cô ấy.
Khi đang tận hưởng thời gian thư giãn đó, tôi nhìn thấy một vật có nút bấm mà Aina đã đưa cho tôi.
"…Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thứ này."
Tôi biết rằng có những món đồ chơi thế này, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy chúng tận mắt.
Vào khoảnh khắc ấy, khi tôi lỡ dại mà bấm nút… ngay tức khắc, một cơn đau dữ dội như bị cây giáo đâm vào tai khiến tôi phải co rúm lại.
"Á!"
"A!"
…Ừm, Arisa không có lỗi gì cả. Là do tôi chơi ngu thôi… Thôi thì có trách thì trách mình ngu, nên Arisa đừng khóc nhé!