“...A.”
“Hửm? Ồ, là cậu à…”
Một ngày nọ, khi tôi hiếm khi ra phố một mình để mua sắm, tôi tình cờ thấy một gương mặt quen thuộc và cất tiếng gọi. Người đó cũng nhận ra tôi và tiến lại gần.
“Lâu rồi không gặp. Cậu dạo này thế nào?”
“Đã lâu rồi không gặp anh. Em thì vẫn vậy thôi à.”
“Vậy à, thế thì tốt rồi, xem ra cậu cũng không gặp thêm rắc rối gì kể từ ngày hôm đó nhỉ.”
Người đàn ông mặc bộ vest tươi cười là anh Takami, một cảnh sát. Tôi đã gặp anh ấy vào cái ngày mà nhà Shinjou tên trộm mập kia đột nhập vào.
‘Cậu là thủ phạm hả?!’
‘…Thật ra là…’
‘Anh ta không phải là người xấu đâu!’
‘Anh ấy đã giúp chúng cháu đấy ạ!’
‘………’
Ký ức hôm đó đúng là khá cay đắng mỗi khi nhớ lại, nhưng kỷ niệm ngày hôm đó quả thực là một ngày đáng nhớ. Mặc dù ban đầu tôi bị hiểu nhầm là kẻ đáng ngờ, nhưng vì ba người đã bảo vệ tôi, anh ấy cũng đã thay đổi cách nhìn nhận về tôi.
"Lần đó, em đã làm phiền anh nhiều rồi."
"Haha, không chỉ có mình tôi bị bất ngờ đâu. Dù là một cảnh sát có kinh nghiệm, nhưng mà phải nói hôm đó là ngày đầu tiên tôi nhìn thấy một ai đó mang mặt nạ bí ngô tại hiện trường vụ án đấy."
Chứ còn gì nữa, ai đời lại đi làm như thế cơ chứ. Nghĩ lại mới nhớ, vụ đó đã xảy ra được khoảng bốn tháng rồi nhỉ.
"Haha... thật ra là, em có tập Kendo, nên là khi đội mũ vào, em thấy mình tập trung hơn và đầu óc tỉnh táo hơn."
"Ra vậy, nên cậu mới đội mặt nạ bí ngô à?"
"Vâng, nghe hơi xấu hổ tí."
Dù người thì đã được cứu, nhưng mà mỗi khi nghĩ lại ta nói nó xấu hổ muốn độn thổ luôn thôi. Nhưng mà, ngay cả khi không có chiếc mặt nạ đó thì tôi vẫn sẽ xông vào giúp đỡ. Sợ là mọi chuyện sẽ không suôn sẽ như bình thường thôi.
Thế mà khi tôi nói rằng nhờ chiếc mặt nạ ấy đã thúc đẩy tôi để hạnh động cứu người Takami cười lớn.
"Haha, vậy à. Nhưng cậu biết không, lúc đó tôi và cả đồng nghiệp đều thấy cậu có gì đó khá đáng sợ. Đôi mắt sắc bén từ sau chiếc mặt nạ và khí chất của cậu thật sự khác thường."
"…Em thấy mình cũng bình thường thôi mà."
Bạn bè tôi cũng từng nói vậy. Tôi thấy mình bình thường, nhưng có cảm giác đầu óc mình sáng suốt hơn khi đội mũ vào. Thật là một cảm giác kỳ lạ.
"Ừm, thấy cậu vẫn khỏe mạnh tôi rất mừng. Còn mấy cô gái ấy... À đúng rồi, hình như cậu không định nói cho họ biết nhỉ?"
"...Thật ra là…"
Takami đã giữ lời hứa không tiết lộ danh tính của tôi cho họ, cơ mà về sau thì cũng đâu vào đấy thôi.
"Sau đó họ đã biết rồi. Giờ thì tôi và họ rất thân thiết."
"À, vậy sao? Cô Shinjou Sakina thì phải? Cô ấy từng hỏi tôi rất nhiều về cậu, nhưng bỗng dưng không hỏi nữa, chắc là vì lý do này nhỉ."
Vậy ra Sakina đã hỏi rất nhiều về tôi. Theo lời Takami, cô ấy đã tỏ ra rất lo lắng, nhưng anh vẫn giữ bí mật.
"Giờ thì nghĩ lại, có lẽ nói ra cũng không sao."
"Vâng, đúng vậy."
"Vậy thì tôi đi trước nhé, tôi có việc quan trọng phải làm."
"Tôi hiểu rồi. Xin chào anh."
"Chào cậu. Giữ sức khỏe nhé."
Takami rời đi với một nụ cười tươi trên môi.
Tôi ít khi có cơ hội nói chuyện với cảnh sát, và có lẽ là định kiến của tôi, nhưng thường thì cảnh sát luôn mang lại cảm giác khó gần, nhưng Takami thì không. Anh ấy là một người rất thân thiện.
Sau đó, tôi nhanh chóng mua sắm xong và tiến về nhà Shinjou.
"Anh về rồi đây~."
Không còn là câu "xin phép vào", mà đã trở thành "Anh về rồi", tôi cũng quen với điều này rồi. Vừa cởi giày thì thấy Sakina bước ra.
"Chào mừng về nhà, Hayato-kun. Đúng lúc lắm, hai đứa đang thử đồ lót mới."
"...Đồ lót?"
Thử đồ lót nghĩa là sao?
Được Sakina dẫn vào phòng khách, tôi thấy một cảnh tượng như chốn bồng lai tiên cảnh.
"...Ồ."
"A, anh về rồi à, Hayato-kun."
"Chào mừng anh về."
Trong phòng khách, Arisa và Aina đang đứng đó... chỉ mặc đồ lót. Theo trí nhớ của tôi, đây là lần đầu tiên thấy họ trong bộ đồ lót như thế này… À, thì ra "thử đồ lót mới" là như vậy.
"Nhà cô mới nhập thêm đồ lót nên cô chọn ra vài cái để riêng cho hai đứa. Nên là hai đứa đang thử xem có cái nào vừa vặn không á mà."
"Thì ra là vậy..."
Sakina là chủ một thương hiệu đồ lót nổi tiếng, nên là con mắt chọn đồ của cô sẽ chẳn bao giờ là sai đâu.
Arisa mặc đồ lót ren màu đen, còn Aina thì màu đỏ... nhìn bỏng mắt thật sự. Màu đen trên người Arisa thật là quyến rũ, còn màu đỏ trên Aina cũng thế… nói thật lúc này tôi thể thốt ra được từ nào cả luôn.
"Fufu, anh đang nhìn chằm chằm đấy, Hayato-kun."
"Ừ ừm, thế nào hả? Nhìn tụi em có gợi cảm lắm không?"
Cả hai người họ đứng ngay trước mặt tôi và tạo dáng rất quyến rũ.
Không thể phủ nhận, tôi bị cuốn hút hoàn toàn bởi vẻ quyến rũ của hai người, nhìn họ mà không chớp mắt như thế này khiến tôi có hơi mắc cở thật. Nhưng dù sao thì việc nhìn thấy người yêu mặc đồ lót cũng chẳng có gì sai, phải không?
"Trời đang mùa đông, dù máy sưởi vẫn bật nhưng hai em mặc lại đồ nhanh đi nào."
"Vâng~"
"Em hiểu rồi."
Cả hai bắt đầu mặc lại đồ ngay trước mặt tôi một cách tự nhiên.
Xem ra Sakina luôn là người chọn đồ lót cho hai người, và thiết kế của chúng cũng luôn được điều chỉnh để phù hợp với ý kiến của cả hai, đảm bảo họ hài lòng nhất. Thật sự đáng kinh ngạc.
"...Tệ rồi đây."
Tôi nhìn xuống và tự lẩm bẩm vào phần thân dưới của mình.
Dạo gần đây, chắc là do tôi có một cuộc sống mà mọi thằng đàn ông đều phải ghen tỵ khi tôi sống cùng họ. Việc nhìn thấy họ trong trang phục đồ lót thật sự khiến tôi rạo rực. Nhưng có lẽ nếu chờ một chút, cảm giác này sẽ trôi qua…
"Kiềm chế là không tốt đâu, Hayato-kun."
"Hả?"
Sakina tiến lại gần và ôm tôi từ phía sau, thì thầm vào tai tôi.
Cơ mà sao cô ấy biết được? Đã quá muộn để hỏi câu hỏi đó. Sakina-san tiếp tục thì thầm vào tai tôi bằng thứ giọng ngọt ngào như mật ấy.
"Sao không lên phòng cùng cô nhỉ? Hãy để cô giúp cháu giải tỏa cảm giác này."
"..."
Lời nói của cô ấy thật ngọt ngào và quyến rũ. Tôi gật đầu trước lời nói của Sakina và định lên phòng cùng cô ấy, nhưng… Arisa và Aina đứng ngay đó nên Sakina đã bị ngăn lại.
"Ôi mẹ ơi!"
"Mẹ gần đây háo hức quá rồi!"
"Ôi dào, con à, nếu người mà mẹ yêu lại có nhu cầu thể xác, thì việc giúp đỡ cũng là trách nhiệm của mẹ mà."
Rồi cả ba bắt đầu tranh luận, và chủ đề của cuộc nói chuyện cũng không phù hợp để chia sẻ ra ngoài. Tôi ngồi xuống ghế sofa và lắng nghe cuộc trò chuyện đó.
"...Dạo gần đây, Sakina ngày càng quyến rũ quá mức."
Thật ra, tôi đã luôn cảm thấy vậy, nhưng gần đây Sakina càng tỏa ra sức quyến rũ hơn. Thái độ vẫn như cũ, nhưng tôi thấy điều này khá đáng chú ý.
"Mẹ à, mẹ có tuổi rồi mà! Cố sức là gì, cứ để anh ấy cho bọn con lo!"
"Đúng đấy! Mẹ phải giữ sức khỏe!"
"Mẹ thật sự cảm kích trước sự quan tâm của các con, nhưng mẹ không thể nhường việc này đâu."
Tôi như thấy tia lửa bắn ra giữa họ.
Và như thế, tôi tiếp tục ngồi yên và quan sát cuộc tranh luận của ba người.