Osananajimi no Imouto no Kateikyoushi wo Hajimetara Soen Datta Osananajimi ga Kowai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nourin

(Đang ra)

Nourin

Shiirow Shiratori

Vào một ngày đẹp trời, vị thần tượng đó bỗng chuyển về trường của cậu. Và thế là hành trình đu idol đúng cách của cậu bắt đầu từ đây.

5 5

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

7 23

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

35 240

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

22 139

The Most Eccentric and Beautiful Girl in the School, [Himezaki-San], Confessed to Me!

(Đang ra)

The Most Eccentric and Beautiful Girl in the School, [Himezaki-San], Confessed to Me!

Koori Hoono; こおりほのお

Xin mọi người hãy tận hưởng tác phẩm này như một bộ manga 4koma!

28 640

Web Novel - Chương 13 - Con đường về nhà đầy hoài niệm

(TN: Cuối cùng cũng gặp được 1 chương tương đối đầy đủ ý tứ)

---------------------------

“Tha cho tôi đi trời…”

Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về việc đến trường vào ngày mai. Không, mai xin nghỉ cho rồi. Ơn Chúa. Nhưng, tôi nghĩ mình đã mang vết thương trong lòng lâu quá rồi, khi mà tôi lúc nào cũng lo lắng.

“Ahaha. Anh khỏe không, anh Kouki?”

“Em biết đó là lỗi của em còn gì!”

“Wa-!”

Tôi đưa tay vò tóc của Manami khi em ấy cười toe toét đầy hạnh phúc.

Sau khi Manami làm trò hề, tôi nhanh chóng rời khỏi trường để tránh những trường hợp quá khích xảy ra. cuối cùng cũng đến được một chỗ có thể thư giãn được.

“Manami này. Mấy cái trò như này cần phải dừng lại thôi.”

“Ể…”

Aisa, người cùng đi về nhà với chúng tôi, lên tiếng cảnh cáo tôi.

“Cậu cũng đang gặp rắc rối đấy Kouki.”

“Rắc rối? Anh Kouki á?”

Thật khó cho tôi để nói gì đó về việc này khi họ đang liên minh chống lại tôi…

Khi tôi đang giữ im lặng, Manami toét miệng cười rồi ép sát người vào tôi, khiến cho ánh nhìn của Aisa trở nên sắc bén.

Cả hai bên đều đang hiểu sai mọi thứ hết rồi.

“Anh Kouki là người tốt bụng mà, nên sẽ không sao đâu đúng không?”

“Đúng vậy… Tớ hy vọng rằng cậu và Manami sẽ vui vẻ trở về nhà.”

“Này.”

Đang khi tôi đang tự hỏi nên làm gì với tâm trạng u ám của Aisa thì Manami, người đang bám lấy tôi tách ra và ôm lấy Aisa.

“Chị. Hai. Ơi!”

“Kyaa!”

Tiếng hét dễ thương quá.

Rồi lại một tiếng kêu đáng yêu nữa cất lên vì Manami đang thì thầm gì đó vào tai Aisa khi nhỏ bám vào cô ấy. Tôi không thể nghe được Manami đang nói những gì, nhưng tôi có thể thấy biểu cảm của Aisa đang dần giãn ra, cứ như thể cô ấy đang cuốn theo chiều gió vậy.

Chỉ là tôi không muốn phải nghe “Mmm” hay “Hya… em gần quá đó” mỗi khi Manami nói thầm gì đó. Nó khiến tôi có một cảm giác thật lạ.

Họ thì thầm với nhau điều gì đó trong một lúc, rồi sau đó Aisa đứng ngang hàng với tôi, buông tiếng thở dài.

“Haha… chẳng thể làm khác được…”

“Hể. Em yêu chị hai và anh Kouki lắm! Em muốn về nhà chung với cả hai cơ!”

“Rồi, rồi…”

Aisa cười rồi xoa đầu em ấy như thế cô không còn lựa chọn nào khác. Cô ấy thực sự dễ thương khi mà không liếc xéo tôi đấy…

“Cái gì?”

Và rồi, khi cô ấy nhận ra rằng tôi đang quan sát mình, cô ấy trở lại ngay với biểu cảm thường thấy.

“Anh Kouki đã nịnh chị hai đấy.”

“Hử?”

Là Aisa đỏ mặt lên khi nghe những lời của Manami chứ không phải tôi. Khi có Manami ở cạnh, chúng tôi cứ liên tục bị em ấy dí thôi.

“Đúng không? Anh Kouki!”

“À…”

Trong một khoảnh khắc tôi đã nhận ra rằng nếu tôi không đáp lại, nước đi này của tôi coi như toang.

Hơn nữa, ánh mắt lo lắng của Aisa nhìn tôi dễ thương đến mức tôi không còn cách nào khác ngoài gật đầu.

“Heh heh. Đúng rồi đó! Chị hai dễ thương quá!”

Manami, cùng với Aisa đang đỏ mặt và tôi, đi bộ về nhà trong tâm trạng tốt, không ai thực sự nói gì với nhau sau đó cả.

Cũng đã lâu rồi kể từ khi cả ba chúng tôi cùng đi bộ với nhau thế này, và dù cho đây vẫn là con đường tôi về nhà mỗi ngày, tôi vẫn cảm thấy hoài niệm quá.