Osananajimi kara no Renai Soudan. Aite wa Oreppoi kedo Chigaurashii

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 171

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7499

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 33

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 251

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 191

Vol.1 - Prologue

“Mình cần nói chuyện sau giờ học.”

Khi giờ nghỉ trưa của tôi sắp hết, Hinagata Shiori đã nói với tôi như vậy. Nó khiến tôi có chút lo lắng.

‘Sau giờ học… mình cần nói chuyện với cậu.’

Nếu được cô gái đẹp nhất trường nói là muốn gặp bạn sau giờ học, mà cô ấy chẳng nói cụ thể đó là việc gì, nó sẽ khiến bạn có một cảm giác lo lắng.

Có ý gì vậy hả? Tôi cũng chẳng tưởng tưởng nổi nữa.

Vào lúc đó, tôi trả lời với giọng yếu ớt, “Ồ, được thôi.” Thực sự chẳng có gì giữa tôi và Hinagata cả. Chúng tôi là bạn thời thơ ấu của nhau, vì vậy không có mấy chuyện kiểu như vậy. Khi nghĩ lại, tôi vẫn thấy hơi sốc.

***

“Hey Tonomura, về cùng không?”

Sugiuchi, thằng bạn cùng lớp với tôi, đã chạy đến chỗ tôi và rủ cùng về nhà ngay khi giờ học kết thúc.

“À… hôm nay. Cái đó…”

“Ý mày ‘cái đó’ là sao?”

Tôi nhìn về phía người có lỗi, Hinagata, và sau đó kiểm tra lại cặp sách để chắc rằng không còn quên đồ gì. Rồi tôi quay ra trả lời Suigiuchi.

“Hôm nay tao muốn về một mình.”

“…Ồ... Được thôi.”

Tôi xin lỗi cậu ta. Chúng tôi thường về nhà cùng nhau, nhưng hôm nay thì không được rồi.

Khi thằng Sugiuchi chuẩn bị ra khỏi lớp, nó đột nhiên đứng lại trước cửa và nhìn thẳng về phía tôi và nói to.

“À, mấy video về mấy chị gái bị rám nắng mà mày đưa tao thú vị thật đấy.”

“Mày nói to quá đấy…Ngáo à.”

Sugiuchi bật cười, xua tay, rồi cuối cùng thì nó cũng ra về. Tôi dám chắc là nó nói lớn như vậy là có chủ đích.

Phòng học còn lại vài người bỗng chốc chìm trong yên lặng, những người còn lại cũng nhanh chóng ra về. Bước vào năm học thứ hai, tôi bỗng nhận thấy độ nổi tiếng của mình tụt hẳn xuống số âm luôn.

Rồi Hinagata kéo chiếc ghế bên cạnh tôi ra, và ngồi xuống.

“Mình muốn nói chuyện với cậu~.”

Cô ấy có đôi mắt một mí và một khuôn mặt rất đẹp. Mái tóc đen của cô ấy lắc lư qua lại khi cô ấy di chuyển.

Tôi có thể hiểu tại sao mọi người nói cô ấy có một vẻ đẹp lạnh lùng hay cái gì đó tương tự vậy.

“Có chuyện gì với cậu, mà phải nói với mình vậy?”

“Mình không phải là cô gái rám nắng đâu nha~.”

Sugiuchi… Tôi sẽ không tha thứ cho cậu ta đâu…

“Mình có hơi buồn đó~.”

Tôi không hề có suy nghĩ như vậy với cô ấy.

 “Mình xin lỗi, mình xin lỗi. Nhưng cậu là người trêu chọc mình trước mà. Vậy, chúng ta bắt đầu nói chuyện chứ?”

“Umm..”

Tôi đặt gò mà của mình lên bàn và giục cô ấy tiếp tục, nhưng Hinagata xoa đầu gối mà chẳng nói nói gì cả.

Cô ấy hơi bồn chồn, lo lắng nhìn tôi rồi lại cụp mắt xuống.

Cô ấy mở miệng định nói gì đó nhưng sau đó lại do sự mà chẳng nói gì.

Má cô ấy hơi ửng đỏ, và tôi chắc chắn rằng đó không phải là do ánh nắng của mặt trời gây ra.

…Này, phản ứng đó, đừng bảo với tôi là…

“Tớ đã tìm được người mà mình thích.”

“…Ồ...um.”

Tôi không biết tại sao mình lại có một chút lo lắng xen lẫn hồi hộp nữa.

“Điều đó thật tốt cho cậu, nhỉ.”

“Ừm..”

Hai má của Hinagata giãn ra, những ai nghĩ rằng cô là một người lạnh lùng và vô cảm khi chứng kiến được cảnh này chắc không khỏi bàng hoàng mất.

“Vì thế…”

“Vì thế?”

“Mình nghĩ Ryunoosuke có thể cho mình một số lời khuyên.”

“Đừng làm như thể mình là người có kinh nghiệm trong mấy vụ như này chứ.”

“Mình biết mà. Cậu làm gì có bạn gái đâu.”

“Dừng lại, làm ơn….”

Tôi chưa từng có một mối quan hệ yêu đương với ai. Và cô ấy cũng biết điều đó.

…Hmmm? Vậy mà cô ấy lại đi hỏi lời khuyên một thằng chưa biết mùi gái à?

“Shiori, cậu có chắc là muốn hỏi mình không? Không phải là nhầm người rồi sao?(Ryu)

“Mình không có nhầm.”Cô ấy khẳng định như vậy đấy.

“Mấy chuyện như vậy, cậu biết đấy, cậu nên hỏi một cô gái đang có người yêu hay một người có nhiều kinh nghiệm ấy.”

“… Nhưng như vậy xấu hổ lắm. Hơn nữa, mình không biết con trai cảm thấy thế nào bằng cách hỏi mấy bạn con gái được.”

Tôi biết, mấy cô gái trong shoujo manga không thể hiểu được cảm xúc của đàn ông.

“Mình biết cậu thích những cô gái rám nắng, nhưng…”

“Đừng đưa ra một ví dụ thực tế như vậy chứ.”

Mắt tôi sắp mù rồi, chết tiệt. Chắc tôi nên cho cô ấy một vài lời khuyên rồi đây.

“Nhìn này, Hinagata. Ví dụ nhé, cậu sẽ cảm thấy nhàm chán nếu ăn thịt và khoai tây mỗi ngày.”

“?”

Chắc hơi khó hiểu thì phải.

“Ít nhất thì hãy thay đổi một lần!----Có những lúc con trai cảm thấy như vậy.”

“?”

Cô ấy vẫn chưa hiểu được.

“Những cô gái bị rám nắng, thay đổi…?”

“Cậu không cần nhớ cái đấy đâu.”

Vẫn còn quá sớm để dạy cho cô ấy về những việc mà một thằng con trai hay làm.

Và tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi biết rằng cô ấy muốn hiểu cảm xúc của nam giới.

Dáng hình mảnh khảnh và gương mặt có đôi chút lạnh lùng ấy của cô được cả nam lẫn nữ yêu thích. Hinagata nổi tiếng với các bạn nữ hơn là các bạn nam.

Hinagata, người nhận được khá nhiều lời tỏ tình, đã từ chối tất cả. Đó là lý do tại sao lại có tin đồn cô ấy chẳng có tình cảm với bất kì đứa con trai nào.

“Chỉ để ‘xác nhận’. Nếu cậu xin mình lời khuyên và muốn hiểu hơn cảm xúc của các bạn nam, điều đó có nghĩa là có một cậu trai nào đó đã khiến cậu để tâm rồi phải không.”

“Đúng oy.”

Được rồi. Điều cần biết thì cũng đã biết.

“Nó giống như một cảm xúc lãng mạn…gọi là tình yêu nhỉ!.”

“Đúng rồi, đó là tình yêu. Mình rất nghiêm túc luôn.”

“Cậu không cần phải nói với mình nếu không muốn. Nhưng cậu ta là người như nào vậy?”

Khi hỏi cô ấy vì tôi có chút tò mò, cô ấy nhìn lên như thể đang suy nghĩ gì đó rồi trả lời.

“Cậu ấy rất gần gũi, tốt bụng và đẹp trai nữa.”

Ồ… những chàng trai mà tôi có thể nghĩ đến… Hinagata là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ nữ nên có thể là một thanh viên của câu lạc bộ bóng rổ nam chăng? Dù gì thì cũng cùng CLB bóng rổ của trường mà.

“Còn khuôn mặt thì sao.”

Tôi cũng muốn biết khuôn mặt cậu ta như nào nữa.

“Mình… mình thích cả khuôn mặt của cậu ấy. Còn người khác thì mình không biết họ nghĩ sao nữa.”

“Cậu có muốn đi chơi, nắm tay cậu ta không.”

Khi tôi đột ngột hỏi câu đó, cô ấy phát ra những âm thanh kì lạ và sững ngưỡi một lúc, mặt đỏ bừng. Sau một lúc, cuối cùng cô khẽ gật đầu.

“…Ừ..”

Đó chẳng phải là biểu hiện của một cô gái đang yêu sao?

Không, tôi chẳng biết cái biểu hiện đó trông như thế nào, nhưng nó chính xác là biểu cảm của cô ấy bây giờ.

“Mình muốn..”

“Hừm”

Một lần nữa, Hinagata lấy tay che mặt. Không biết khuôn mặt của cô ấy ra sao nhưng tôi có thể thấy đôi tai đang ửng đỏ kia.

“Các cậu thân đến mức nào rồi?.”

“….Ai đó mà mình có thể nói chuyện bất cứ khi nào.”

Tôi có thể đoán được là một bạn nam nào đó trong ngôi trường này.

“Ai zậy ta? ”

“Bí mật.”

Nếu nói về chuyện tình cảm, cô ấy không giỏi lắm – theo tôi thí nó là vậy. Sự nghiêm túc này chưa từng có trước đây. Nếu biết đó là ai thì việc ra lời khuyên đơn dễ dàng hơn rồi, nhưng nếu biết đó là ai thì tôi có thể sốc và thăng thiên luôn. Tôi không muốn tọc mạch, nhưng có vẻ Hinagata tâm sự với tôi vì nghĩ tôi là người như vậy rồi.

“Các cậu có thông tin liên lạc của nhau rồi chứ.”

“Không có.”

Hinagata nói họ có thể trò chuyện bất cứ khi nào cô ấy muốn nhưng thông tin liên lạc thì lại không có. Lạ thật!

“Trước hết cần xin thông tin liên lạc của cậu ta.Để cậu có thể dễ dàng liên lạc với cậu ta hơn, đúng chứ?”

“Um, mình sẽ làm.”

“À.. sao không mời cậu ta đi chơi, mình nghĩ nó ổn đấy.”

“…N-nhưng cái đó….”

Hinagata đang có chút rung động. Nhìn thôi cũng đủ để thấy cô đang hạnh phúc thế nào.

Cô ấy không có thông tin liên lạc của cậu ta… Nhưng nghĩ lại thì làm gì có thằng nào lại ngu đến nỗi từ chối trao đổi liên lạc với một cô gái xinh đẹp như vậy nhỉ?

Tôi vỗ nhẹ vào vai Hinagata. Cơ thể cô ấy nhảy lên… Hả? Tôi làm gì sai sao?

“Hinagata, mạnh mẽ lên. Không ai có thể từ chối nếu cậu muốn trao đổi liên lạc với họ đâu.”

“Um. Chắc vậy.”

“Ừ.” Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Bỗng dưng giáo viên tuần tra đến và bảo chúng tôi rời khỏi lớp vì sắp đến giờ khóa cửa rồi. Khi nhìn vào đồng hồ trên điện thoại thì có vẻ chúng tôi đã trò chuyện được hơn một tiếng rồi. Chưa kịp nhận ra thì mặt trời đã lặn, và hành lang có vẻ tối dần.

***

Khi bước đến tủ thay đồ, tôi cất đôi giày đi ở trường vào tủ rồi lấy ra đôi giày thể thao của mình và ra về. Lúc bắt đầu bước đi, Hinagata đến bên cạnh tôi và bắt chuyện.

“Bọn mình đã không đi về cùng nhau kể từ mùa xuân năm hai trung học rồi nhỉ.”

“Ồ, đúng rồi.”

Tôi nhớ rất rõ. Lúc đó, cả hai đều bận rộn với các hoạt động của CLB, vì vậy chúng tôi về nhà vào những khung giờ khác nhau. Nhà chúng tôi cùng một hướng không có nghĩa chúng tôi phải đi về nhà cùng nhau.

“Cậu đang hẹn hò với ai à?.”

Tôi không muốn bị chế giễu bởi các đàn anh và các bạn cùng lớp, và tôi cũng thấy xấu hổ nếu bị gia đình nhìn thấy.

Tôi đoán như vậy từ biểu hiện trên khuôn mặt và cách cư xử của cô ấy. Hinagata không còn bắt chuyện với tôi trong trường nữa, chứ đừng nói đến việc về nhà cùng nhau.

Có vẻ Hinagata đã hỏi hết những thứ cần thiết rồi. Vậy nên cả hai chúng tôi đều im lặng.

…Tôi nghĩ giờ đã bớt xấu hổ hơn một chút, dù cho chúng tôi đã không về nhà cùng nhau trong một khoảng thời gian.

“Ừm.”Tôi nghe thấy tiếng nói từ phía sau và quay lại thì thấy Hinagata đang đứng yên ở đó.

“Ryunosuke.”

“Hửm?”

Hinagata lấy điện thoại ra khỏi túi, nhưng chẳng hiểu sao cô ấy làm rơi nó xuống đất.

Có chuyện gì vậy? Ổn chứ?

“Điện thoại của cậu không sao chứ?”

“Um. Không sao.”

Cô ấy lấy một hơi thật sâu và đưa chiếc điện thoại về phía tôi.

“….Lắc đi.”[Đây là một tính năng của Line. Cho phép ngay lập tức thêm bạn bằng cách lắc điện thoại. Để dùng tính năng này, bạn và bạn của bạn cần phải ở gần nhau và đã bật GPS.]

Đây là trao đổi ID Line à.

“Uầy, mình không biết có tính năng đấy luôn.”

Tôi không nghĩ rằng mình có cơ hội trước đây vì chúng tôi khác lớp. Nếu có biết thì tôi cũng chẳng dám nhắn tin riêng với cô ấy vì chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau.

Tôi lấy điện thoại ra và trao đổi ID với cô ấy.

Bây giờ chúng tôi có thể liên lạc dễ dàng hơn rồi.

“Cảm ơn…”

“Không, không có gì.” Tôi nói, và đảo mắt đi chỗ khác.

Hinagata nhìn vào màn hình điện thoại và nở nụ cười nhẹ. Khung cảnh mà nằm mơ tôi cũng éo mơ được nữa.

Đây là biểu cảm có một không hai, sự hạnh phúc ấy cực kì dễ thương mà chẳng hề giả trân chút nào.

… Tôi chợt nghĩ đến cuộc trò chuyện trước đó. Người Hinagata thích có lẽ học cùng trường, rất gần gũi và cô ấy còn không có thông tin liên lạc của cậu ta.

Chả lẽ người Hinagata thích lại là….

Chà, chắc không có chuyện đấy đâu nhỉ.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage