Thứ 6, 18 giờ ngày 30 tháng 4 năm 2021.
Tại nơi tôi làm việc. Một tòa nhà thuộc sở hữu của công ty mẹ trước ga Sakanai. Trong một gian chung của hai công ty liên kết với nhau.
Ngồi chờ tiếng chuông báo tan làm, tôi hướng mắt lên nhìn project đang được trình chiếu.
Một buổi Code review.
Coder lần này là một lính mới thuộc nhóm ngay cạnh nhóm tôi.
Cậu ta đã tốt nghiệp khoa công nghệ thông tin, nên được nhận vào làm với sự kì vọng khá lớn.
Hôm nay là ngày mà những nhân viên lão làng sẽ đánh giá chương trình cậu ta đã thực hiện trong khóa huấn luyện nhân viên mới.
Đây là lần kiểm tra quan trọng cuối cùng của khóa.
「Được đấy, tôi nghĩ cậu code khá tốt. Tuyệt đấy, tôi nghĩ từ giờ mình có thể giao cho cậu vài việc đơn giản rồi.」
「Cảm ơn ạ!」
「Tuy nhiên, có vài chỗ mà tên các hàm và biến số không đúng với quy chuẩn của công ty. Cậu có thể giải thích tại sao không?」
「...Ừm, tôi nghĩ nếu làm như vậy thì sẽ dễ hiểu hơn.」
「Sẽ dễ hiểu hơn với cậu, nhưng không phải với tất cả mọi người. Chúng ta là một đội, vậy nên ta nên hoạt động theo thường thức và quy tắc chung. Nếu làm tốt điểm đó, cậu sẽ có thể đóng góp công sức của mình cho tập thể.」
Cậu lính mới cúi đầu và cảm ơn một lần nữa.
Sau khi hỏi xem buổi đánh giá đã kết thúc chưa, tôi và một cậu năm ba ngồi cạnh cùng đứng dậy. Cậu lính mới kia vui vẻ nói rằng để phần dọn dẹp cho cậu lo, nên bọn tôi chào cậu ta và rời gian chung.
Cùng bước vào thang máy, tôi thấy cậu năm 3 kia - Otohara-kun, khẽ thở dài khi thế chỗ những người thuộc công ty liên kết kia.
Cậu ấy đã vất vả rồi.
Otohara-kun, người luôn luôn đảm đương nhiệm vụ chăm sóc cho lính mới, từ hôm nay đã được giải thoát khỏi trách nhiệm đó.
Chà, dù sao thì huấn luyện cho lính mới cũng mệt lắm chứ.
Tôi hiểu mà, vì trước đây tôi cũng từng trải rồi.
「Trưởng bộ phận Suzuhara, cảm ơn rất nhiều! Anh đã cứu tôi rồi ạ!」
「Không, tôi có làm gì đâu? Cuối cùng tôi cũng chỉ đánh giá một chút thôi mà.」
「Tôi rất biết ơn anh vì lời nhận xét đó! Cái cậu Kusuda ấy, dù tôi có nói với cậu ta bao nhiêu lần đi nữa, cậu ta vẫn không chịu sửa mấy lỗi về tên hàm với biến mà anh chỉ ra lúc sau! Em đã nghĩ em sẽ phải sửa đống đó rồi đấy!」
Có một vấn đề thường hay xảy ra sau khi tốt nghiệp khoa công nghệ thông tin.
Đó là căn bệnh thích viết những dòng code màu mè, căn bệnh điển hình của lính mới khi được tuyển vào những công ty phần mềm.
Và việc sửa gáy cho những lính mới đó cũng là một phần trong công việc của những nhân viên tầm trung như bọn tôi.
Đúng vậy, hôm nay là thứ 6 ngay trước Tuần Lễ Vàng, và tôi, Atsushi Suzuhara, đi làm với vai trò là một người đánh giá cho khóa huấn luyện người mới.
Nhưng thật ra đây chỉ là một công việc đột xuất thôi.
Bình thường thì, sếp của cậu Otohara cạnh tôi đây sẽ là người đánh giá, nhưng lần này tôi lại bị chỉ định làm người thay thế vì cậu ta đã xin nghỉ.
Cũng may tôi có nhiều giờ trống, nên tôi có thể sắp xếp được lịch trình cho chuyện này.
Dù sao thì, cũng nhờ sự đột ngột này, mà công việc của tôi đã có thể hoàn thành trước thềm Tuần Lễ Vàng. Cũng không hẳn là tốt khi phải nhận thêm việc, nhưng có vẻ như khi bận rộn hơn một chút thì tôi đã có thể cố gắng hơn.
Giờ thì tôi có thể dành cả Tuần Lễ Vàng đúng theo kế hoạch của mình rồi, nên cứ nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực là được.
Otohara-kun, người đứng cạnh tôi từ nãy giờ, đột nhiên làm ra khuôn mặt trông khá khó xử, như chẳng biết nên nói gì vậy. Chuyện này sẽ xảy ra nếu như bạn đi chung thang máy cùng một đàn anh mà bạn chẳng biết gì về người đó hết, đúng chứ?
Tôi hiểu mà. Nên tôi cố nói về những chuyện xảy ra thường ngày để xóa đi bầu không khí ngột ngạt này.
「Tuần Lễ Vàng này anh sẽ làm gì vậy, Suzuhara-san?」
「Hmm… tôi nghĩ mình sẽ dành thời gian ở nhà cùng vợ thôi. Xem vài bộ phim trên Amazon prime, chơi vài con game mà tôi đã mua, hoặc đơn giản thưởng thức đồ ăn ngon thôi.」
「Ôi con người có tình yêu! Em ghen tị với anh đấy!」
「Nghe tuyệt đúng chứ?」
Cứ như vậy, trong lúc nói chuyện chúng tôi đã xuống đến tầng văn phòng của mình, tôi vào trong bằng chìa khóa cá nhân.
Chào tạm biệt Otohara-kun, tôi hướng về bàn làm việc của mình.
Những người khác cùng nhóm tôi đã hoàn thành hết việc trước kì nghỉ, nên hầu như chẳng còn ai ở đây nữa. Chỉ còn một người, là trưởng phòng đang rên rỉ trên bàn làm việc, vì có thể ông ấy chỉ được nghỉ mỗi một ngày trong kì này thôi.
Đặt máy tính xuống bàn, tôi nhặt túi xách của mình lên. Đang lúc quay lưng chuẩn bị rời khỏi, tôi nghe tiếng trưởng phòng gọi tôi:「Này, này.」
Gì vậy nhỉ? Có chuyện gì khẩn cấp à?
Tôi không thể lờ đi yêu cầu của sếp được, nên tôi dừng bước.
「Oh, Suzuhara, cậu không được làm lơ sếp của mình đi được đâu đúng chứ?」
「Có chuyện gì vậy Yamashita-san? Có vấn đề khẩn cấp gì à?」
「Không có gì, tôi gọi cậu vì tôi rảnh thôi.」
Vậy thì dừng lại đi ạ, tôi không phải người yêu của Yamashita-san đâu.
「Huh? Cậu đang bận à? Thế thì cho tôi xin lỗi nhé, tôi có hơi nhây một chút.」
Có lẽ ông ấy chỉ muốn nói chuyện một chút thôi.
Tôi nghĩ việc này khá ngu ngốc, nhưng tôi biết làm ở vị trí trưởng phòng này áp lực như thế nào, nên tôi chẳng thể nói lại gì cả.
Trong khi phân vân không biết nên làm gì, tôi quyết định dành chút thời gian nói chuyện với ông ấy.
Tôi nghĩ đây cũng có thể là một trong những bí kíp giúp đạt được thành công trong xã hội, nhưng tôi nghĩ nó không hiệu quả với tôi lắm.
Vì tôi giờ cũng sắp lên trưởng phòng rồi mà.
Trước mặt tôi, Yamashita-san ngả lưng về phía chiếc ghế tựa.
Ông là một trưởng phòng khá nổi tiếng, người đã giữ chức này kể từ lúc tôi vào làm đến giờ, đang bày ra khuôn mặt ủ rũ chẳng có vẻ gì là của một con người xuất chúng cả.
「Cảm ơn cậu nhé. Tôi mừng vì cậu nhận vị trí này thay cho trưởng phòng Sugita. Cậu là người phù hợp nhất cho việc này rồi.」
「Vâng, vâng, vâng, tôi là gánh nặng của công ty này mà!」
「Tôi không nghĩ thế đâu. Lợi nhuận thu được của chúng ta vẫn đang ở mức tốt. Còn việc cậu có thể nâng cao vị thế của mình hay không còn tùy vào nhiều tiêu chí đánh giá khác đấy.」
「Nếu tôi bận hơn thì tôi sẽ không còn thời gian dành cho vợ mình nữa, nên tôi nghĩ như giờ là phù hợp nhất rồi.」
「Cậu nói trúng trọng tâm rồi đấy, trưởng bộ phận Suzuhara. Đó là lí do chính gây nên sự thật đáng buồn rằng Sugita trở thành trưởng phòng trong khi cậu chỉ là trưởng bộ phận thôi đấy. Cậu nên làm việc cho công ty nhiều hơn đi.」
「Anh đang nói về cái gì trong khi mình vẫn đang còn là trưởng phòng thế.」
Trưởng phòng, người đã tầm 40 tuổi đang làm một khuôn mặt kì lạ. Tôi nghĩ đó là một cách tuyệt vời để già đi đấy, nên tôi chẳng muốn bắt chước ông ấy làm gì.
Tuy nhiên, khi nghe nhắc đến Sugita, tôi cũng hơi thấy khó chịu một chút.
Dù thời gian gia nhập công ty của chúng tôi lệch nhau, nhưng về mặt kĩ thuật thì tôi không hề thua kém cậu ta. Nhưng thực tế thì chức danh của chúng tôi vẫn khác nhau.
Dù sao thì, tôi cũng đã quen Sugita từ rất lâu về trước rồi.
「Hai người là bạn học từ thời cao trung à?」
「Đúng vậy. Với lại, tôi vào công ty này cũng nhờ cậu ta giới thiệu, nên tôi không thể tức giận với cậu ta được đâu. Tôi còn mừng vì mình giúp được cậu ta cơ.」
「Tình bạn đẹp đấy, ước gì tôi cũng có một người bạn như thế.」
「Ahaha.」
「Ngay cả khi đột ngột xin nghỉ, cậu ta vẫn được người khác giúp đỡ. Tôi thực sự muốn có vài người bạn tốt có thể giúp tôi trong hoàn cảnh này đây.」
「Anh vẫn đang gặp rắc rối à?」
Trưởng phòng Yamashita nói, 「Không sao đâu, đừng lo về nó.」
Ông ấy bảo tôi đừng quá bận tâm về chuyện đó. Có lẽ đúng là ông ấy gặp rắc rối thật, nhưng chắc đó không phải là chuyện có thể nhờ tôi giải quyết.
Những lúc như thế này, thường ông ấy sẽ không ném việc cho cấp dưới đâu mà sẽ tự mình kham hết, đó là điểm tốt nhưng cũng là điểm yếu của ông. Tôi cảm thấy khá tội cho Yamashita-san khi thấy cấp trên từ công ty mẹ yêu cầu ông ấy tiếp tục làm trường phòng ở đây.
Chà, nếu ông ấy nói mình ổn, thì tôi cũng chỉ có thể nghe theo thôi.
Vì giờ là Tuần Lễ Vàng rồi, việc của Sugita cũng đã xong. Thế nên, công tư phân minh, giờ là lúc tôi được nghỉ ngơi rồi.
「Sugita cũng sẽ sớm quay lại sau đợt nghỉ thôi, nên tôi nghĩ mình có thể kham được. Ổn thôi mà.」
「Ah, vậy đó sẽ là việc của Sugita hả?」
「Tôi đã tạo ra một lỗ hổng lớn trong sắp xếp công việc rồi, nên giờ lịch trình cho 2 tháng tới đang loạn hết cả lên. Sau khi quay lại cậu ta không được tôi để yên đâu. Vậy đấy.」
Trưởng phòng Yamashita tung một cú đấm lên không trung. Tôi ngưỡng mộ ông ấy, tuy tuổi đã khá lớn rồi mà vẫn giữ được vẻ mặt hài hước kia. Ông ấy thực sự là một ông sếp vui tính. Nhờ thế nên cấp dưới như tôi cũng dễ thở hơn nhiều.
「À này, về bữa tiệc sau hôm nay ấy… cậu nên chắc rằng mình sẽ góp mặt đi nhé.」
「Oh, tôi phải tham gia á?」
「Ý tôi là, tại sao lại không nhỉ? Tôi, tất nhiên rồi, cũng sẽ ở đó, và cả trưởng phòng Nobe cùng vài người khác nữa. Cậu đã làm rất tốt việc rồi, và cậu cũng nên đi với tôi, Suzuhara-kun.」
「...Thật à trời?」
「Tôi thích đến mấy quán rượu, thực sự thích luôn, chứ không phải đến mấy nơi bẩn thỉu. Cậu biết đấy, sẽ có vài nhân viên nữ ở đó nữa. Chỗ đó đúng là địa điểm phù hợp để tổ chức một bữa tiệc mà.」
「Anh đang nói cái quái gì ở nơi công sở thế?」
Ngay lúc định nói thế, điện thoại trong túi tôi rung lên, đến lúc rời khỏi nơi này rồi.
Tàu Hankyu là chuyến gần nhất đến nơi tôi làm việc.
Chuyến này dẫn đến Minami-Ibaraki, nơi chúng tôi sống, và tôi cũng đã đặt chuông báo để căn giờ đi bộ từ đây ra ga để kịp đón tàu.
Tôi tắt điện thoại đi, chào tạm biệt trưởng phòng Yamashita, người cũng không có ý gì là muốn ép tôi ở lại cả, và rời khỏi công ty.
「Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ nhé!」
—---
Atsushi Suzuhara.
32 tuổi.
Đã kết hôn.
Làm việc tại một công ty phần mềm.
Chức vụ trưởng bộ phận.
Thái độ làm việc không tốt mà cũng chẳng xấu.
Anh ấy MỚI kết hôn, nên đang hơi thiếu tiền một chút do cần khá nhiều thứ, nhưng thu nhập đủ để dành ra một khoản tiết kiệm nhỏ mỗi tháng, tuy nhiên anh lại không tăng ca.
Là một người làm công ăn lương điển hình sống tại một khu căn hộ tại Minami-Ibaraki.
Sở thích là chơi game, đặc biệt là những game bom tấn.
Tuy nhiên, dạo nay anh ấy không có nhiều thời gian rảnh, nên đã đổi sở thích của mình sang đọc tiểu thuyết trên mạng. Thể loại ưa thích là “VMMORPGs” và “Du hành thời gian”.
—---
Tôi nghĩ sở thích của tôi ở mảng này cũng khá là phổ biến với mọi người. Tôi là một con người hoàn toàn bình thường như bao người khác. Nếu được hỏi rằng cuộc sống này có gì vui không - thì câu trả lời sẽ là có.
「Anh vừa rời công ty, trên đường về anh sẽ mua chút bánh mì cho sáng mai.」
Tin nhắn LINE vừa được gửi đi thì đã thấy thông báo “đã đọc” rồi.
Và rồi, chưa đến 5 giây, vợ tôi đã nhắn lại bằng một sticker hình cây kiếm.
Chúng tôi kết hôn được 5 năm rồi, nên không đúng lắm khi gọi chúng tôi là đôi vợ chồng mới cưới.
Cô ấy bằng tuổi tôi, và chúng tôi là bạn thời thơ ấu, nên chúng tôi đã dành thời gian cho nhau còn nhiều hơn sau khi cưới nữa, nên hai người rất hiểu rõ về nhau.
Tên cô là Chiho, họ là Nishijima.
Không như trong anime và manga, hôn nhân và tình yêu giữa những người bạn thơ ấu khá hiếm ở ngoài đời, nhưng tôi và cô ấy lại thuộc trường hợp hiếm đó.
Hơn nữa, với việc chúng tôi đã kết hôn được 5 năm mà tình cảm vẫn không mảy may nguội lạnh đi, tôi có thể nói trường hợp của chúng tôi thuộc dạng cực kì hiếm rồi.
Nếu là trong một game gacha, thì đây chắc hẳn là UR rồi, nhưng tôi nghĩ mình không nên nói thế đâu.
Tôi không biết bí quyết để giữ gìn tình cảm gia đình là gì, nhưng tôi nghĩ chắc do chúng tôi skinship khá nhiều.
Với lại, tôi nghĩ việc cởi mở với nhau hơn là rất tốt mà. Dù chúng tôi cãi nhau cũng nhiều, nhưng làm lành với nhau thì cũng nhanh, có thể nói mối quan hệ khiến chúng tôi tin tưởng lẫn nhau từ thuở nhỏ đã phát huy tác dụng của nó.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng một trong những lí do chủ yếu là những suy nghĩ về cô ấy của tôi từ tận đáy lòng.
Thân hình chuẩn dáng người mẫu, hơi cao và khá năng động. Bụng cổ dạo nay hơi có “vấn đề” một chút, nhưng với tôi thì chẳng sao cả.
Tuy có thân hình bốc lửa, nhưng cô lại sở hữu một khuôn mặt ngây thơ. Tôi rất rất yêu Chiho, người có sự cân bằng hoàn hảo giữa xinh đẹp và đáng yêu, khiến nhiều lúc tôi tự hỏi làm sao lại có thể tồn tại một người hoàn hảo như thế.
Khi đã có cô ấy rồi, tôi không cần bất kì người phụ nữ nào khác cả. Chà, đó cũng là điều hiển nhiên thôi khi chúng tôi đã kết hôn rồi mà.
Dù sao thì, nhờ có cô vợ dễ thương của tôi, mà cuộc sống bình thường đã trở nên rực rỡ.
「Oops, hình như hết đồ uống và thứ đó rồi, có khi mình sẽ mua một ít…」
Nhân tiện thì, “cuộc sống về đêm” của tôi cũng khá tuyệt vời.
Vợ tôi cũng khá tích cực trong những chuyện như thế.
Chúng tôi đã kết hôn 5 năm rồi, nên tôi cũng chẳng lo về chuyện đó nữa. Hai đứa thường quấn lấy nhau mỗi tối thứ Sáu, cứ như tôi giải phóng tất cả những thứ mình đã giữ suốt các ngày trong tuần vậy.
Vậy nên, nếu tôi bỏ qua một ngày, cô ấy sẽ trở nên cáu kỉnh với tôi.
Chúng tôi hẹn hò từ năm 2 đại học, và khi ấy mọi chuyện có như thế này đâu. Không phải là tôi không yêu hay không thích Chiho nữa, mà tôi nhận ra rằng theo thời gian, mọi thứ sẽ thay đổi, và cả con người nữa.
Nhưng tôi không thực sự quan tâm về điều đó.
Hơn nữa tôi còn thấy vui cơ.
Tôi có thể vui vẻ mà nói như này, “Liệu có một ông chồng nào trên thế giới này thấy phiền phức vì vợ mình tỏ ra khiêu gợi không?”
Tôi không nghĩ là có đâu, và tôi cũng thấy vậy.
Ban đầu, cô ấy là một nhà thiết kế của một công ty văn phòng phẩm, nhưng do cú sốc từ dịch Corona đã làm giảm đáng kể công việc của cô trong vài năm trở lại đây. Có thời gian cô phải nghỉ việc theo yêu cầu của công ty.
Vì hoàn cảnh như vậy, và cạnh đó thì chúng tôi cũng muốn có con nữa, nên kể từ khi tốt nghiệp đại học từ nửa năm trước, cô đã rời khỏi công ty. Giờ cô là freelancer.
Giờ Chiho đang làm việc tại nhà, thu nhập khoảng 100k yên 1 tháng. Và cùng lúc này, cô bắt đầu mang thai luôn.
Đột nhiên, một tin nhắn kèm một bức hình gửi tới trước khi tôi kịp thắc mắc đó là gì.
Thứ hiện ra là hình ảnh vợ tôi trong chiếc sweater trắng, đang dùng tay nâng bộ ngực gần như hở ra hết của mình lên.
Có lẽ giờ cô ấy không mặc áo lót đâu, và chắc phần dưới cũng thế nữa…
Hmm.
「Anh không còn là trai tân nữa đâu, nhưng sát thương thì vẫn khủng khiếp thật đấy.」
Dạo gần đây, cô ấy thường gửi cho tôi những tấm hình như thế này mà chẳng chút xấu hổ. Vẫn ổn nếu tôi đang trên đường về nhà, nhưng cô ấy gửi cả trong giờ nghỉ trưa nữa.
Mỗi lần như thế, tôi lại cảm thấy khá khó xử. Tôi đã làm sai điều gì ư? Hay là cô ấy đang bực bội vì không được ra ngoài? Hay là do cô ấy quá rảnh khi làm việc ở nhà? Hay do tôi đã quá để tâm đến việc cô ấy đang mang thai?
Tôi không biết lí do là gì, nhưng hiện tại thì –
「Đó là lí do vì sao, Chiho, anh không muốn em làm điều này đâu, và em cũng đừng làm điều đó nữa. Nếu muốn thì khi về nhà anh có thể xem bao nhiêu tùy thích mà.」
Vợ tôi dạo nay hơi khiêu gợi quá, nên tôi cũng thấy rắc rối đây.
Không, tôi thấy vui vì gặp rắc rối cơ. Tóm lại là như thế đấy.