Osananajimi Datta Tsuma to Kouni no Natsu ni Time Leap Shita. 17-sai no Tsuma ga Yappari Kawaii

Truyện tương tự

Sử Ma của Zero

(Đang ra)

Sử Ma của Zero

Yamaguchi Noboru

Ông Saito bị cuốn vào thế giới khác và được chủ nhân triệu hồi - Louise tiếp đãi một cách cực kỳ "dễ thương". Tiếp sau đó, cậu được gặp Siesta (không phải bên Thám Tử đã chết), Tabitha (nàng Kuudere l

73 4219

Em vẫn chưa chết à, Sofia?

(Đang ra)

Em vẫn chưa chết à, Sofia?

Moyo Kazami

Này... Em vẫn chưa chết à, Sofia?

1 36

Tận Thế: Tôi Đệ Nhất Sát Thủ Chuyển sinh Thành Bé Loli Đáng Yêu ư?

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi Đệ Nhất Sát Thủ Chuyển sinh Thành Bé Loli Đáng Yêu ư?

不知常而妄作

Bằng một cách nào đó, cậu ấy đã biến thành một cô bé loli?!

0 25

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

0 22

Tân Thế Chiến 2: Ưng Kích Trường Không

(Đang ra)

Tân Thế Chiến 2: Ưng Kích Trường Không

Nãi Bình Chiến Đấu Cơ (Chiến Đấu Cơ Bình Sữa)

Anh không phải là phi công át chủ bài có số lượng máy bay địch bị bắn hạ nhiều nhất, chỉ riêng phần lẻ trong tổng số máy bay mà một số át chủ bài người Đức bắn hạ còn nhiều hơn tổng số của anh. Anh cũ

1 22

SS mừng phát hành vol 1 - Hầu gái là số một

“Anh về rồi đây.”

“Mừng anh về nhà ~. Anh đã vất vả rồi.”

Lúc này là 10 giờ tối thứ 6, khi mà tôi kiệt sức về nhà sau một ngày làm quá giờ.

Khi tôi mở cửa bước vào nhà, Chiho trong bộ pyjama từ phòng khách chạy ra.

Em ấy phóng vèo qua cửa và nhảy xổ vào người tôi.

Mái tóc được buộc búi lại thoang thoảng hương dầu gội.

“Giờ em đi hâm nóng lại bữa tối nhé.”

“Ừm, anh cũng thấy đói rồi.”

“Anh nên ăn gì đó trước đi chứ.”

“Không đâu, hôm nay là thứ 6 mà, nên anh nghĩ em sẽ nấu một bữa ra trò.”

Vợ tôi nở nụ cười hạnh phúc và lui ra. Như đã quen, em ấy với tay đến chiếc cặp của tôi. Bàn tay ấy lỡ làm rớt ra một chiếc túi nhựa.

Một chiếc túi bóng đen cỡ A4.

Đó là một cái túi từ cửa hàng doujin.

Tôi và Sugita đã ra trước ga để ăn trưa, nên tôi đã tranh thủ ghé qua và mua thứ đó.

Nhân tiện thì, đó là một cuốn doujinshi.

Mặt Chiho méo đi khó chịu.

Tôi mỉm cười để né đi ánh mắt “ấm áp” của vợ mình.

Cô vợ phồng má lên giận dỗi khi thấy ông chồng của mình không bỏ được sở thích kia khi đã tới tuổi này rồi. Dù sao thì, tất cả cũng chỉ có thế thôi.

Không quan trọng đã bao nhiêu tuổi hay kết hôn bao lâu, thì vẫn không thể từ bỏ làm một otaku được.

“Trên kệ giờ đã có rất nhiều sách rồi, mà anh vẫn chưa thấy đủ à?”

“Số lượng không phải là vấn đề, Chiho ạ. Doujinshi là những kỷ niệm của những con người sống trong cùng một thời đại dưới một nền văn hóa đấy.”

“Anh lại nói chuyện vô nghĩa rồi.”

Chiho xách túi đồ lên, em ấy thò ngón tay vào túi để kiểm tra bên trong.

Ổn cả rồi.

Cuốn hôm nay khá là an toàn.

Nhưng trông biểu cảm của vợ tôi có vẻ vẫn không hài lòng lắm. Vẫn cứ phồng má, em ấy quăng chiếc túi lại chỗ tôi.

Em ấy cáu kỉnh quay đi—nhưng mà, em ấy thật dễ thương trong bộ đồ ngủ thoải mái kia mà.

“Anh đã có một người vợ xinh xắn, dễ thương, hết lòng vì anh, thậm chí còn kiếm thêm thu nhập cho gia đình, nhưng anh vẫn thích gái anime hơn à.”

“Không, không phải kiểu đó.”

“Thế có gì khác à?”

“Anh chỉ quan tâm đến nội dung thôi, không phải về những cô gái đâu.”

“Không phải là anh sưu tầm sách về hầu gái à?’

“…Em tưởng tượng vậy thôi.”

“Linh vật của cửa hàng này cũng là hầu gái nhỉ.”

“…Chỉ là trùng hợp thôi.”

“Nếu em mặc đồ hầu gái, không biết liệu anh có yêu em hơn không nhỉ?”

Em đang chọc anh đấy à?

Chiho đã quá đủ hấp dẫn rồi, nên em thậm chí chẳng cần làm thế đâu.

Vợ tôi có bộ ngực nở nang và phần mông đầy đặn. Cơ thể mềm mại như kẹo dẻo khiến ngón tay như muốn chìm xuống khi chạm vào. Mái tóc dài đen mượt, phảng phất mùi dầu gội ngọt ngào.

Tôi ôm lấy người vợ đáng yêu của mình. Khẽ vuốt nhẹ bờ vai qua bộ đồ ngủ, tôi cạ mũi mình vào bên má đang phồng lên kia.

Chiho cười như thể bị nhột.

“Không cần phải làm thế, Chiho đã là nữ chính quan trọng nhất của anh rồi.”

“Nhưng anh muốn em cosplay như thế mà, đúng chứ?”

“Anh không nghĩ là thế.

“Bun-chan nói rằng, con trai sẽ rất hạnh phúc nếu thấy bạn cosplay mà.”

“Cậu đang làm cái quái gì thế hả Sugita?”

Không hẳn là tôi ghen tỵ đâu.

Tưởng tượng người yêu của bạn thân nhất cosplay à, có hơi lo lắng đôi chút đấy.

Tôi cũng tưởng tượng ra hình ảnh vợ mình cosplay, và điều đó khiến tôi khó chịu.

Hmm.

Nhưng có lẽ cũng không tệ lắm.

Và rồi, khuôn mặt của vợ tôi, vừa mới bình tĩnh lại trở nên nghiêm nghị. “Lựa lời mà nói cho cẩn thận đấy?”, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán tôi khi nghe vậy.

“Anh không có sở thích như thế đâu mà. Đừng lo, Chiho.”

“Thật chứ?”

“Anh nói thật mà.”

“Vậy đồng phục bóng rổ thì sao?”

“Đó là do Chiho mặc thôi.”

“Thế anh không muốn em mặc đồ hầu gái à?”

“Cái đó...”

“Anh không muốn em mặc đồ thỏ hay đồ y tá à?”

“...Em sẽ mặc chứ?”

Tôi đã tin chắc vào cái chết của mình khi thấy nụ cười tựa như trên trang bìa một cuốn tiểu thuyết cho giới trẻ kia.

Không hề thương tiếc hay cho tôi cơ hội bào chữa, Chiho túm lấy phần bụng của tôi ra ngoài chiếc áo sơ mi và véo hết sức.

Tình yêu của vợ tôi hôm nay cũng đau thật đấy.

“A-chan, tại sao anh lại nói dối thế ~ nhỉ ~?”

“...Không. Anh chỉ không biết liệu em có thể thực sự cosplay không thôi.”

“Vậy ~ thì ~, anh muốn em cosplay gì đây?”

“Tất nhiên là, hầu gái rồi.”

“Được thôi! Vậy thì em sẽ không bao giờ mặc nó cho anh!”

◇◇◇◇

Author's note: Kết quả của bộ đồ hầu gái mà mọi người hứng thú đã được in trong sách bán rồi nhé!

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Không hiểu cho lắm, gomen...