Ori of the Dragon Chain - "Heart" in the mind

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3469

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 299

Chương 1 - Phần 1

Chào mn, Mình trình làng một bộ mới nè 

Translator Kodoku, mogn mọi người ủng hộ nha.

-------------------------------------------

Học viện Solminati, nơi quy tụ những người trẻ từ khắp các châu lục với ước mơ, hi vọng và hoài bão lớn lao. Là nơi mà nếu bạn không đạt được một thành tích nhất định, bạn sẽ đánh mất mọi thứ bởi cái chế độ tài phiệt này. Đã hai năm kể từ khi đặt chân vào đây, tôi , Nomozu Bountis, nằm trên mái hiên trải đầy nắng vào giờ nghỉ trưa, nhớ lại những gì mình đã trải qua.

Tôi đã bỏ lại quê nhà vào hai năm về trước, để đến ngôi trường này cùng đôi bạn thơ ấu của mình. Một trong số họ là Ken Notis. Những người bạn duy nhất thuở nhỏ của tôi. Người còn lại là Lisa Hounds. Một cô gái xinh xắn với mái tóc đuôi ngựa màu đỏ đầy mê hoặc. Cũng là người quan trọng nhất, là tình yêu của đời tôi. Nàng ấy đã luôn là một cô bé hiếu thắng và là thủ phạm gây nên bao chuyện cùng một thằng con trai nghe bảo là “Tướng quân”. Tôi gặp nàng khi vừa lên tám, trong lúc đang câu cá ở con sông gần làng.

*

“Nè nè, giờ cậu có rảnh hông?”

*

Không thể tin đó cũng là lý do để cô ấy bắt chuyện. Một mái tóc đỏ tươi với biểu cảm thật cao ngạo, mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng hết lên... Tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Gia đình nàng ấy từng sống ở rất nhiều nơi khác nhau, nhưng khi phụ thân của cô mất trong chuyến đi, nàng đã quyết định ở lại ngôi làng của tôi. Hồi còn bé, Lisa hay nghịch ngợm và cáu kỉnh, nhưng chẳng ai ghét cô ấy cả, và có vẻ nàng cũng không phải một người biết vị tha. Mấy đứa nhóc trong làng luôn tỏ ra chán nản với nàng là do cậu bé “Tướng quân” và tôi, vì lý do nào đấy.

Cách đây ba năm, tôi không thể kiềm chế cảm xúc của mình, và thổ lộ nó với nàng. Yêu từ cái nhìn đầu tiên, và tôi thật sự đã luôn yêu nàng. Thoạt đầu, nàng có vẻ sốc và mở to đôi mắt tuyệt đẹp đó trước lời thú nhận bất chợt của tôi, nhưng rồi nàng chấp nhận thứ cảm xúc thiêng liêng ấy trong nước mắt. Và cũng thời điểm đó, tôi quyết định cùng Lisa đến học viện Solminati để góp sức nuôi dưỡng ước mơ của nàng. Nó là ước mơ nàng đã chia sẻ cho tôi từ hồi nhỏ.

“Mình muốn được nhìn thấy thế giới đó của cha.”

Tôi biết nàng nhớ lắm, nhớ cái thế giới ngoài kia khi nghe mẹ kể về người cha quá cố. Có lẽ lúc ấy, tôi đã quyết phải vào học viện Solminati cho bằng được.

Nếu người duy nhất tôi yêu muốn hiện thực hóa giấc mơ xa vời ấy, tôi cũng sẽ giúp một tay. Những lời từ tận con tim này, tôi nguyện thề sẽ luôn phía sau ủng hộ nàng. Lisa vẫn đang rơm rớm nước mắt, ôm tôi thật chặt và nói, “Cảm ơn... Em hạnh phúc lắm.”

Đang gật gà gật gù thì chuông báo hết giờ đã réo bên tai. Tôi bật dậy, chỉnh đốn lại trang phục và đi đến lớp học buổi chiều. Tôi buộc phải cất đi lời thề hẹn, mà tôi chẳng thể nào làm được nữa. Lớp của tôi là lớp thứ 10, đồng thời là lớp thấp kém nhất của năm hai. Và sau tất cả, tôi là người đứng chót lớp, vị trí được coi như bỏ học. Mỗi khi bước vào lớp học, tôi được chào đón bằng sự khinh thường và chế giễu, luôn luôn là vậy.

“Hắn lại đến kìa. Tên thấp kém nhất.”

“Tao ước gì mày biến mất ngay và luôn”

“Tao tự hỏi sao mày chưa bỏ học đi nhở”

Tôi sợ những lời nói độc mồm độc miệng đó, nhưng vẫn phải cố lờ đi và đi đến chỗ ngồi của mình, đoạn có mấy người đang tụ tập quanh đó.

“Mày chỉ biết đi đến cuối lớp mà không làm được gì ư?”

Mars, tên to con đứng chính giữa lũ đó, đang đe dọa tôi.

“Mình nghĩ cậu nên bỏ mặc thứ rác rưởi này đi.”

“Thật khó chịu khi mọi người nghĩ chúng ta cùng đẳng cấp với hắn.”

Hai tên đứng bên cạnh hắn bắt đầu châm dầu vào lửa.

“Mà, nó bị bỏ rơi bởi chính bạn thuở nhỏ của nó kia mà, Công chúa tóc đỏ, không phải hắn nên ngừng mộng tưởng đi à?”

Đám đông bắt đầu bật cười trước những lời chế nhạo đó, và chẳng có dấu hiệu cho thấy muốn can thiệp. Rồi ba đứa nó tiếp tục chửi rủa tôi, cho đến khi giáo viên chủ nhiệm đến lớp.

Phải đấy, tôi đã bị Lisa đá vào mùa hè năm nhất. Ngay sau khi nói lời từ biệt, nàng ấy liền quay lưng bỏ đi. Tôi chưa kịp hiểu và cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng kể từ đó, ánh mắt cô ấy nhìn tôi, đã giống như nhìn một thứ rác rưởi.

“Đó là vì cậu đã lừa dối tôi.”

Lisa là người mang cái danh “Công chúa tóc đỏ” bởi ngoại hình và kỹ năng cô ấy sở hữu (Note : xin phép đổi xưng hô nàng -> cô vì chẳng là gì của nhau nữa rồi.) Còn tôi, ngoại hình tầm thường và điểm số thì như hạch. Thề mà tôi đã hen hò với một cô gái như vậy, và cũng vì thế, tôi là tâm điểm của những trò đùa nghịch, nhưng sự thật mà tôi bị cô ấy vứt bỏ, đã làm đánh giá về tôi ngày càng xấu đi.

Tất cả bạn bè cũng bỏ đi và quay sang chửi bới tôi. Dù vậy, tôi vẫn tham gia đầy đủ mọi tiết học và đề cao tính tự giác của bản thân. Chỉ cần tôi vẫn giữ lời thề ấy, một ngày nào đó.................. Tôi đã tự lừa dối mình như vậy đấy.

Suốt khoảng thời gian vừa rồi, tôi biết được cô ấy đã hẹn hò với người bạn thân từ nhỏ kia, Ken Notis. Cô ấy mỉm cười thật hạnh phúc khi có cậu ta đi kề bên. Trong lúc luyện tập, họ trình diễn những pha phối hợp tuyệt mỹ và đánh bại mọi cặp đôi đến thách thức. Đó cũng là lúc tôi phải bắt mình hiểu, rằng không có chỗ cho mình bên cạnh cô ấy nữa rồi. (Nghe bảo sau khi chia tay tôi, người ấy đã đến bên an ủi, vỗ về, và giờ là thành quả, đúng vậy.)

****

2:00 chiều.

“Hah!”

Thanh kiếm này va vào cạnh của một thanh khác mà con hình nhân vung lên. Khi nó văng ra và chuyển hướng vào cổ con hình nhân kia, chức năng được lập trình bên trong nó kích hoạt, và hình nhân tự động dừng lại.

Sau giờ học lý thuyết trên lớp, là luyện thực chiến ở bãi tập. Ngoài bãi tập này ra, trường còn có vài nơi như địa điểm thử nghiệm ma thuật, và học sinh , theo khả năng của mình, sẽ được phân bổ ở những nơi khác nhau. Được cái là bãi tập được chia làm nhiều khu để một số lượng lớp nhất định có thể học cùng lúc.

Ngày nay, các trận chiến giả định như thế này sẽ là bài tập cá nhân, mỗi học sinh sẽ được đấu với một con hình nhân tự động được trang bị kiếm giả. Những hình nhân này là sản phẩm của phép dụng binh sử dụng ma thuật, nó sẽ tự động chiến đấu khi truyền một lượng ma thuật vào hệ thống của con rối này. Nhưng có vẻ trang thiết bị cho lớp 10 chất lượng không tốt cho lắm, và chỉ có mấy bước di chuyển cơ bản, nên chúng chỉ sử dụng cho những động tác chuẩn bị ban đầu.

“Tiếp đến là giả định đấu tập theo từng cặp. Ai đấu với ai thì sẽ quyết định ở đây.”

Lúc cô Anri Var, chủ nhiệm lớp 10 lên tiếng, mọi hình nhân ngừng hoạt động, vậy nên mọi người cũng dừng tập và chờ việc ghép cặp sẽ được quyết như nào. Cô Anri Var có mái tóc nâu dài, gợn sóng, đôi mắt hiền hậu và gương mặt trông thật xinh đẹp.

Tuy nhiên, cô ấy không hợp với ngôi trường đào tạo nhân tài như thế này, bởi cách cô ấy nói và hành động, như thể thiếu vài cái ốc vít trong đầu vậy. Nhiều người tin chắc với cái tính này của cổ, người được giao (hoặc bị ép) chủ nhiệm lớp 10, lớp thấp kém nhất so với khóa cùng năm, không hiểu việc phụ trách lớp có ý nghĩa gì. Nhưng cô ấy chắc chắn là một giáo viên của trường, vậy nên khả năng của cô ấy hẳn phải ghê lắm.

Cuối cùng đã phân cặp xong, mọi người bắt đầu trận đấu giả định với đối thủ đã được chọn, cơ mà sao đối thủ của tôi lại là.....

“Này, thứ rác rưởi. Nhảm nhí vãi cả ra.”

...Là tên Mars, người luôn miệng xúc phạm tôi.

“Bắt đầu luôn đi vì mày chỉ tổ làm phí thời gian của tao.”

Mars rút thanh trường kiếm đằng sau lưng hắn. Hắn là một hung thần, nhưng kỹ năng của hắn rất đáng nể, và việc ở lớp 10 này là trả giá cho những hành vi xấu xa của hắn.

Tôi cũng rút thanh kiếm dắt ở hông ra. Vũ khí của tôi, là kiểu mà phương Đông gọi là katana. Katana, thứ chuyên dụng có thể cắt xuyên cả sắt nếu được một bậc thầy sử dụng. Dù vậy thì do độ hiếm và kỹ năng yêu cầu khá cao, nên nó vẫn chưa thể phổ biến ở mọi nơi. Đây là thứ vũ khí hợp nhất với tôi, một người không thể dựa vào sức mạnh, vì một lý do nào đó.

“Giờ thì, bắt đầu~~~~”

Trận chiến giả định tiến hành theo hiệu lệnh thong thả của cô Anri.

“Uoriya ah ah ah”

Mars vung thanh trường kiếm kèm theo tiếng thét dữ dội.

Tôi né đòn tấn công vũ bão ấy cùng thanh katana của mình.

Thanh kiếm to tổ chảng lệch đi, đập mạnh xuống đất và tạo ra một âm thanh chói tai.

“Hah!”

Với khoảng trống sau đòn công kích vừa rồi, tôi lao lên, nhắm vào cổ hắn và vẽ sẵn đường chém.

“Quá muộn!”

Hắn dùng giáp tay để đỡ nhát chém ấy. Thanh kiếm của tôi không thể hiện được sự sắc bén trong khoảnh khắc ấy và bị bật ngược trở ra.

Mars cố dùng cái tay đã bọc giáp ấy đấm vào mặt tôi, nhưng tôi nhanh chóng cúi đầu và né được đòn hiểm.

Tôi lại cố gắng tấn công lần nữa, nhưng tên Mars đã nâng xong thanh trường kiếm đó lên chỉ với một tay, nên tôi buộc phải lùi về và tiếp tục tìm cơ hội.

Mars, người đang chém loạn xạ với thanh kiếm to bự kia, và tôi, người đang cố len lỏi đến khoảng trống giữa những cú bổ ấy, chiến đấu khá lâu.

“Tao có cần phá nát nó không?”

Hắn ta đnag lẩm bẩm, và tôi nhận ra có gì đó chẳng lành .

“Qi”

Kỹ thuật này là từ phương Đông của lục địa, nó làm tăng sức mạnh nhất thời của người sử dụng và biểu lộ những hiện tượng kỳ quái.

Mars lao vào cùng lúc đó, tốc độ quái quỉ gì vậy.

Vậy ra đây là tác dụng khi dùng ‘Qi’ – đột phá.

Và đến khi con mồi đang hoảng hồn phía trước, thanh trường kiếm sẽ được dậm xuống thật mạnh.

Tôi đã sử dụng kijutsu để né nó, nhưng thanh trường kiếm tôi vừa né khỏi xoáy vào mặt đất và phá nát một vùng lớn.

“Chi! Tao không do dự nữa đâu?”

Mars đang tỏ vẻ thất vọng, chỉ bởi không thể thịt tôi chỉ với một phát.

Hắn rút thanh trường kiếm lên và chuẩn bị vung nó lần nữa.

Phải xử lý thanh gươm tổ bố xoay vòng vòng đó bằng cách sử dụng kijustsu-‘tăng cường thể chất’.

Tiếng sắt cạ vào nhau, diễn tả độ khốc liệt của trận chiến này, nhưng từ bên trong, chỉ đang là trận đấu một chiều. Việc sử dụng ‘Đột phá’ của Mars hiệu quả hơn so với ‘Tăng cường thể chất’ của tôi, thêm nữa, vì đặc tính của tôi, hiệu quả của ‘Tăng cường thể chất’ cũng bị giảm đáng kể.

Mars có thể kém cỏi ở ở nhiều thứ, nhưng không thể chối bỏ tiềm năng của hắn hiện ở mức cao trong cái lớp này. Kiếm kĩ được nâng tầm này của Mars có thể không là gì với một người bình thường, nhưng với khả năng ‘tăng cường thể chất’ yếu ớt của tôi lại khiến chúng thành một nỗi ác mộng. Nó chỉ cung cấp cho tôi vừa đủ để đối phó với cái thanh kiếm khổng lồ đang được vung hết sức mình kia thôi.

“Đè bẹp nó!”

Có lẽ bởi vì tôi, người mà hắn ta cho rằng có thể nghiền nát ngay lập tức, đang chống trả một cách mãnh liệt, nên sự bực bội của hắn ngày một tăng, và rồi hắn lại lao tới hùng hổ hơn nữa.

“Goo, Tao sẽ đập nát mày nhanh thôi!”

Tôi cố hết sức bình sinh để không bị bắt kịp tốc độ bởi Mars. Dù sức tấn công có tăng lên thật, thì bù lại các đòn đánh lại trở nên dễ đoán, và không khó để xử lý chúng, vì dễ đoán mà.

Nhưng tôi chẳng thể đánh trả lại, vì chỉ có thể cầm cự nãy giờ.

Và nếu không vùng lại, thì các bạn cũng biết kết quả rồi thây.

Giới hạn của mỗi người, cuối cùng, tôi đã đạt đến ngưỡng mất rồi.

Không còn đủ sức để chặn đòn của Mars, tâm thế tôi đang run rẩy. Tôi không có thời gian để trở lại thế thủ, và lưỡi kiếm kia thì đang trở lại tìm đích đến là tôi.

“CHẾT ĐI!”

Tôi bàng hoàng đến độ lập tức dùng thanh katana chặn giữa mình và trường kiếm của Mars, nhưng một thanh katana tầm thường, làm sao chặn nổi một trọng kiếm đã được cường hóa, và thế là tôi bị thổi bay, đập lưng vào vách tường của sân đấu.

Cú va chạm đó khiến tôi ngạt thở, tầm nhìn của tôi cũng trở nên tối sầm lại.

“Tsk, Thứ giòi bọ, chiến đấu trong vô vọng.”

 Tôi bất tỉnh khi nghe được những lời hắn nói...

****

“Đau quá!”

Thị giác đen thui thùi lùi và ý thức cuối cùng đã quay trở lại, trong cơn đau lưng dữ dội.

“Oh, tỉnh rồi à?”

Một cô gái đeo kính đã có tuổi trong bộ blue trắng đang ở bàn làm việc nơi trạm xá.

Cô ấy là Norn Altina, một người phụ nữ vừa thông minh, lại còn xinh đẹp nữa, và đang giữ chức vụ bác sĩ chữa trị của trường.

Cô ấy tiến đến giường bệnh, di chuyển mấy ngón ta trước mặt cậu ta để kiếm tra trạng thái hiện tại.

“Được rồi, ý thức của em đã hoàn toàn trở lại. Có chỗ nào còn đang đau nữa không?”

“Em có hơi nhức đầu, và cả đau lưng nữa, ngoài ra thì không ạ.”

“Thế là đủ rồi. Cô đã bôi thuốc vào lưng cho em, nếu vẫn còn cảm thấy đau, phải đến và báo lại cho cô đấy. Sẽ không ổn nếu cứ tiếp tục để vậy và khiến tình trạng tồi tệ hơn.”

Cô ấy nói và nở một nụ cười. Khác hẳn với ấn tượng về một người hiểu biết đầy mình, đây là cảm giác về một chị gái đáng tin cậy. Cô ấy không những ngầu, mà còn rất chu đáo và là một người cô, người chị vững chãi để dựa vào. Chắc vì vậy mà cô ấy khá nổi tiếng ở trường, bất kể với nam hay nữ.

Khoảnh khắc kế đến, là một bóng người thập thò ngoài cửa trạm xá với một giọng nhỏ nhẹ kéo dài.

“Norn~~~, Nozomu-kun thế nào rồi~~~~” 

Đó là Anri-sensei, chủ nhiệm của tôi, vừa bước vào phòng bệnh.

“Anri. Đây là trường học. Cư xử cho giống giáo viên vô.”

“Eh~~~, chẳng có ai khác ở đây, nên thế này được mà nhỉ~~~~~”

“Cậu cũng biết, em ấy đang nằm kia mà.”

Cả hai người đếu tốt nghiệp tại học viện Solminati, và họ là bạn tốt của nhau dù không nói cho ai biết cả, có vẻ như đã rất thân từ thời còn đi học.

“Nozomu-kun ổn rồi nhỉ. Nozomu-kun đã đỡ hơn chưa~~~?”

Anri-sensei nhìn Nozomu đầy lo lắng.

“Thế nên ..... à mà thôi. Em ấy ổn, chỉ là một vết bầm tím trên lưng tặng kèm xíu chấn động ở đầu thôi.”

“Vâng, nó không sao nữa rồi.”

“Cô vui lắm ~~~. Cô đã rất lo. Nếu có gì xảy ra với Nozomu-kun, cô sẽ chết mất.”

Cô ấy mỉm cười khi nói điều này.

Trông thế nào thì nó cũng thật tận tâm, bạn có thể thấy cô ấy đã lo như nào.

“Ổn cả rồi, Anri. Em ấy sẽ không tàn phế chỉ với chừng này đâu.”

“Norn lạnh lùng quá đi á.”

“Tớ biết em ấy đang làm gì. Lo lắng cũng tốt thôi, những đừng quá lố như vậy, Anri, cậu phải biết tin tưởng học trò của mình và để chúng lớn lên.”

Mặc dù đang tranh cãi, nhưng Anri-sensei đang cao giọng hơn bình thường và Norn-sensei thì lại nói năng hơi buông thõng. Có thể nhìn ra mối liên kết bền chặt giữ hai con người này khi thấy họ trò chuyện khác với thường ngày.

Nhận biết được tình hình hiện tại, đã tan trường và mặt trời sắp lặn tới nơi, chuẩn bị đến giờ huấn luyện hằng ngày, Nozomu vội thu gom đồ đạc, chuẩn bị chào hỏi hai người cô và ra về.

“Cảm ơn bác sĩ Norn và Anri-sensei nhiều! Xin lỗi đã làm phiền ạ!”

**

Cậu ấy chạy khỏi trạm xá.

Lúc Norn thấy Nozomu đang chạy vội khỏi phòng ý tế này, cô ấy gọi bà bạn thân của mình lại.

“Cậu bé này có phải người bị bắt nạt không? Đúng thật là, chả nên tin mớ lời đồn đó bao giờ cả.”

“Đúng rồi đó~~~”

Cô bạn thân mỉm cười trông thật hạnh phúc.

------------------------------------

Ừm, thật ra còn có POV của Norn nữa, nhưng mà toi muốn tách riêng mục nhỏ và riêng á 

Note : đoạn sau là hiểu tại sao nha. Note: các bác đoán chuyện gì xảy ra nào Note: CLGT ? 3 chữ ah đằng sau làm hư cả câu thét, giá chỉ kéo dài chữ hhhhhhh thôi :’) Note : tự dưng đoạn này bay sang ngôi 3 nên không biết nhá .-. Note : Ngồi dịch mấy câu của bả, t tưởng tượng ra một đứa bánh bèo .-.