Trans: OkabeRintarou.
Edit: galoihhbg.
___________
Nói thật là tôi cảm kích Saito lắm. Cô ấy hết lần này đến lần khác cho tôi mượn sách, tuy chỉ là một cuốn sách thôi nhưng việc mang đem chúng đến cho tôi mỗi ngày cũng không hề đơn giản.
Ấy thế mà cô nàng vẫn làm điều đó một cách đều đặn, chính sự chân thành ấy đã khiến tôi dạo gần đây bắt đầu bối rối.
Saito đối xử tốt với tôi, nên tôi muốn làm gì đó để đáp lại, và rồi thì tôi đã nảy ra một ý tưởng đó là giúp cô ấy tìm ra một người có thể gọi là “bạn thân”.
Trước mắt thì ý tưởng này đúng là rất hay, song để thực hiện được thì tôi vẫn chưa biết phải làm thế nào cho phải.
Trong lúc đang phân vân xem có cách nào hữu ích hay không, chợt tôi nhớ tới cô đồng nghiệp của mình ở chỗ làm thêm.
Cô ấy phảng phất một bầu không khí tương tự giống với Saito, nếu như tôi hỏi thì biết đâu sẽ thu về chút lời khuyên hữu ích.
– – – – – – – –
“Hiiragi-san, cho tớ hỏi cái này nhé?”
“Ừm, gì thế?”
Ca làm kết thúc, Hiiragi-san khẽ nghiêng đầu trước câu hỏi của tôi.
“Hiiragi-san ấy, có người nào mà cậu gọi là bạn thân không?”
“...Ơ? Sao tự dưng cậu lại hỏi thế?”
Giọng cô ấy nghe chừng có chút giật mình. Phải đến khi bắt đầu, tôi mới ngờ ngợ ra mình đã skip cuộc hội thoại nhanh thái quá.
Nên là thật hối hả, tôi vội giải thích tại sao mình lại có câu hỏi này để cô ấy nới lỏng sự đề phòng.
“À, không, thật ra là…”
“Ra thế, tớ hiểu rồi. Nhưng lần sau nhớ giải thích mọi chuyện trước nhé. Có biết vừa nãy tớ giật mình lắm không hả?”
Cô khẽ thở dài, và [hừm] một tiếng chết lặng.
“Cho tớ xin lỗi.”
“Mà thôi không có gì đâu. Còn về chuyện đó thì, thực ra tớ chưa tin tưởng ai đến mức đó đâu. Mặc dù vẫn có bạn bè, nhưng nói là đặc biệt thân thiết thì chưa có một ai cả.”
Hiiragi-san cố kết thúc đoạn hội thoại của hai đứa mà vẫn giữ giọng lạnh tanh. Cô nhíu mày như vừa nhớ về một kỉ niệm cay đắng nào đó.
Câu trả lời của cô ấy cũng khá dễ hiểu. Chúng tôi chỉ giao tiếp với nhau ở chỗ làm thêm, do đó mà tôi chưa hiểu hết về con người cô ấy, nhưng sau rất nhiều lần làm việc chung thì chẳng tránh tôi nhận ra phần nào tính cách con người của cổ.
Cô gái này là một người có hơi khó gần, lại thận trọng và theo thiên hướng rụt rè nhút nhát. Đó là những gì tôi khám phá ra từ khi được cô ấy chỉ bảo.
Và tôi cũng chẳng bất ngờ chuyện cô ấy không có nhiều bạn. Mà nếu cô ấy có một người nào đó thân thiết thì tôi sẽ hỏi coi như tham khảo, cơ mà xem ra là không có rồi.
“Oh vậy hả…”
“Có chăng thì…”
“Có chăng?”
Đúng vào lúc tôi sắp sửa bỏ cuộc vì cô ấy nói mình không có ai, thì cô ấy lại rất nhanh nói gì đó, thế là tôi lại tiếp tục lắng nghe.
“Cậu còn nhớ người đã từng giúp đỡ tớ hồi trước đúng không? Nếu ý cậu là ai đó có thể trở thành một người bạn tốt thì tớ nghĩ chắc là cậu ấy đấy.”
“Thật vậy sao?”
“Không sai, cậu ấy là người vô tư nhất tớ từng gặp và tớ cảm thấy cậu ấy chấp nhận con người của tớ, vì thế tớ cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với cậu ấy. Bọn tớ cũng mới quen nhau được một thời gian thôi, và tớ chưa gặp người nào như cậu ấy trước đây cả, thế nên tớ cũng không biết nữa…”
Nhắc đến cậu ta, Hiiragi-san trở nên dịu dàng và thoải mái hơn hẳn, cô nói ra suy nghĩ của mình bằng giọng ấm áp.
Và tôi nghiễm nhiên bị thu hút vào bởi khoảng trống giữa cô ấy lúc này và thái độ kín kẽ thường ngày.
Có thể nói rằng cô ấy đã mở lòng với con người đó qua cái cách cô nói về cậu ta.
(Lẽ nào, đây chính là…)
Cách cô ấy cười, cái cách khóe miệng khẽ buông lơi và cất lên từng lời nói nhẹ nhàng uyển chuyển như hoa ấy, quả thực là cuốn hút, và cũng từ cách nói chuyện, có thể chắc nịch rằng cô ấy đã tin tưởng anh chàng đó nhiều hơn trước và họ đã trở nên thân thiết với nhau hơn.
Chưa xét đến họ có phải bạn bè hay là không, nhưng xem ra đó là một người mà Hiigari-san có thiện cảm.
“...Cậu đã quen được một người tốt nhỉ.”
“Đúng vậy, nhưng liệu điều này có giúp ích gì cho cậu không thì tớ không biết nhé.”
“Chà, vậy là đủ rồi.”
Và đây là điều mà tôi không ngờ tới, cả hai chúng tôi đều nhìn nhau và cười.
Suy cho cùng, gặp được một người đáng tin phụ thuộc rất lớn vào duyên số, và tôi thì không có cách nào tác động đến nó cả.
Chuyện này Saito sẽ phải tự thân vận động thôi.
Tôi kết luận là vậy và thôi kế hoạch giúp đỡ cô ấy.