Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoiteita Rashii ~ Baito-saki no Soudan Aite ni Ore no Omoibito no Hanashi wo Suru to Kanojo wa Naze ka Terehajimeru ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 4

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7409

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 162

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 161

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 171

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2139

WN - Chương 20: Mặt mềm yếu của mỹ nữ đẹp nhất trường

Light novel volume cuối sẽ được phát hành vào 1/6.

__________

“Cậu…đang làm gì thế?”

Saito, người lẽ ra phải về từ lúc nãy, bây giờ đang đứng trước biển hiệu bên ngoài một tiệm kem.

Cô ấy đã ở đó bao lâu rồi nhỉ?

Để đảm bảo cho cô lúc nào cũng đi trước mình, tôi đã cố tình về sau 5 phút, thế mà giờ lại bắt gặp cô đang đứng trước cửa hàng kem đồng nghĩa với việc cô đã dừng ở đây được kha khá thời gian rồi.

“Tôi đang chờ cậu đó.”

“Hả?”

“Hôm nay là ngày cuối của món kem giới hạn, vậy nên phiền cậu hãy đi cùng với tôi.”

“Nhưng sao lại là tớ chứ…”

“Cậu đã hứa sẽ đi với tôi nếu tôi không có ai đi cùng rồi mà?”

Suy đi tính lại thì vào lần gần nhất hai đứa cùng nhau tới đây tôi thực sự đã nói như thế. Có điều lúc đó tôi chỉ tính động viên cô ấy thôi chứ không có ý gì cả…

“Đúng là tớ đã nói thế thật…nhưng cậu đi một mình cũng được mà?”

“Thì bởi…tôi ngại…”

Không giống Saito thường ngày, vẻ giận dỗi rất đỗi đáng yêu hiện giờ của cô khiến tôi bật cười.

“Cậu cười cái gì thế hả?!”

“À, không có gì. Ta đi thôi nhỉ.”

Chắc hẳn cô ấy phải thích kem lắm thì mới tới một nơi lạ hoắc lạ huơ như này để ăn, hoặc cũng có thể cô chỉ hứng thú với thực đơn giới hạn của nó mà thôi.

Dù sao thì Saito vẫn là một cô gái mà ha.

Tôi đã phần nào bị lý do của cô thuyết phục, và không còn cách nào khác chỉ đành đi theo cô ấy.

“Cậu đang coi tôi như con ngốc, đúng không?”

Cô ấy phồng má, nhìn tôi trách móc vì cái tội đã cười mình.

“Lần này để tôi gọi món cho. Cậu muốn gì nào?”

“Ồ, cảm ơn. Vậy tớ chọn vị matcha ha.”

“Ok xong.”

Sau khi nghe món tôi gọi, cô bước tới quầy thu ngân. Chẳng biết có làm sao không nữa.

Bởi vì, ngoài kem ra thì vẫn còn nhiều thứ phải order lắm.

“Dạ?! Chọn topping nữa ạ…? Không biết cái nào mới được đây ta…”

Quả nhiên, tôi nghe thấy giọng nói có phần hoảng loạn.

Tuy có ấp úng, nhưng cô ấy đang cố gắng gọi món cho chúng tôi.

Và rồi bằng cách nào đó, cô ấy cũng đã thành công, mà trông cứ như vừa hoàn thành một mục tiêu vĩ đại ấy nhỉ.

“Số XX”

Chúng tôi đi lấy kem khi số thứ tự của mình được gọi.

Saito lúng túng cầm phần kem trong tay, xem ra vẫn còn chưa quen lắm.

Trông cô ấy căng thẳng giữ khư khư cây kem mà tôi không khỏi phá lên nắc nở.

“Cười cái gì?”

“À không, không có gì”

Gương mặt cô cứng đờ vì lo lắng.

Nhưng tôi không muốn cười thêm nữa, bởi tôi có linh cảm nếu làm vậy thì cô nàng sẽ giận dữ lườm mình mất.

Tôi ngồi xuống ghế, còn cô ấy ngồi kế bên tôi.

Suýt chút nữa thì tôi lại bật cười trước điệu bộ lúng túng của cô, may thay đã kịp kiềm chế để cô nàng còn an tâm ngồi cạnh.

Cô yên vị và bắt đầu ngắm nghía cây kem trên tay với ánh mắt dường như đang lấp lánh.

“Rồi, ăn thôi.”

“Ừm, bắt đầu nào.”

Sau khi nói ‘Itadakimasu’, cô đưa cây kem lên miệng và cẩn trọng nếm thử.

Thường thì những món trong khung ưu đãi sẽ có hương vị khác biệt, nhưng liệu nó có ngon hay không thì chưa thể biết trước được.

Cơ mà món này dường như siêu phẩm ra phết, đến mức mà đôi ngươi cô ấy khẽ đung đưa, và khóe miệng thì như giãn ra khi miêu tả cho tôi về hương vị.

Phải công nhận là dạo gần đây, tôi thấy Saito đã bớt vô cảm đi nhiều rồi.

“...Sao thế?”

Nhận ra tôi đang dán mắt vào mình, cô nghiêng đầu khó hiểu.

“Tớ chỉ nghĩ cậu đang ăn rất vui thôi.”

“Tất nhiên. Bởi vì nó ngon mà.”

“...Thế à.”

Cô nhoẻn miệng cười dịu dàng nói “ngon lắm”, gương mặt tựa như bông hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Còn về phần mình, tôi chỉ có thể vội vàng lảng mắt đi vì nếu cứ tiếp tục nhìn thì tôi sẽ chẳng tài nào cầm cự nổi mất.