Dựa trên lời khuyên của Hiiragi-san, tôi cuối cùng đã chọn ra một món quà ưng ý. Việc còn lại chỉ là hồi hộp ngồi chờ Saito xuất hiện trong ngày cô sinh nhật.
Bình thường, tôi sẽ nán lại cho tới khi thư viện đóng cửa và rời đi ngay khi cô ấy ra về, dù vậy thì tôi không biết đâu mới là thời điểm thích hợp để tặng quà cho cổ nữa.
Chờ được một lúc thì Saito tới. Ánh mắt hai đứa chạm nhau khi cô ấy liếc nhìn tôi, nhưng cũng rất nhanh cô đã quay đi và an tọa trên chiếc ghế.
Cô ấy vẫn giữ thói quen đọc sách bất chấp hôm nay sinh nhật; như thể cổ không hề ý thức về ngày sinh của mình mà chỉ dành thời gian như thường lệ.
Chả bù cho tôi đang không khỏi thở dài khi cân nhắc về thời điểm trao đi món quà này.
Song, do dự mãi chỉ tổ hỏng chuyện, những lúc như này thì khoảnh khắc mới là mấu chốt. Cho là vậy, tôi siết chặt nắm tay, lên dây cót tinh thần với quyết tâm cao độ; đi tới và đưa món quà của mình cho cổ.
Saito rời mắt khỏi cuốn sách trên tay.
Chắc hẳn cô nàng đã nhận ra sự hiện diện của tôi cùng tiếng sột soạt của đồ đạc trong túi giấy khi tôi bước lại gần.
Và rồi, đôi mắt đẹp đẽ trong veo ấy nhìn tôi đến túi giấy trong tay.
“Đây, cầm đi. Quà sinh nhật của cậu đấy.”
Nói gì thì nói. riêng việc tặng quà cho người khác thôi đã đòi hỏi dũng khí không nhỏ rồi, đằng này đối phương còn là người khác giới nữa thì ai mà không ngượng cho được.
Để an toàn thì tôi chọn cách phủ đầu đặt cái túi trước mặt Saito, khiến cô không kịp lên tiếng.
“Ồ, cảm ơn cậu…Có phải cậu đã thấy qua sổ tay học sinh của tôi không?”
“Ừm, và tớ đã nhớ được.”
Cứ tưởng cô ấy sẽ ngạc nhiên nếu tôi bất ngờ đưa cho một món quà cơ, ai ngờ cô nàng dường như đã phát hiện từ trước hay sao mà chẳng thấy có chút dao động nào.
Đổi lại, chính tôi mới là người phải hồi hộp.
Cơ mà cổ có vẻ khá thích chiếc túi giấy tôi đưa nên cứ nhìn nó không rời mắt.
“...Tôi mở nhé?”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Tôi gật đầu, và cô từ từ mở chiếc túi ra.
Chẳng hiểu sao nhưng nhìn quà mình tặng được mở ra ngay trước mặt thực sự thách thức lòng can đảm của tôi quá.
Quyển sách tôi tặng thì chính xác là thứ cô muốn rồi. Do là sách mới phát hành nên có thể tìm dễ dàng ngoài hiệu.
Sang đến phần thông tin, tôi không có nhiều lắm, nhưng theo như những gì tìm được trên mạng thì nó được đón nhận khá tốt nên chắc là sẽ ổn thôi.
“Đúng là sách cậu muốn chưa?”
“Ừ, phải rồi…tôi muốn được đọc quá.”
Cô ấy mỉm cười và vui vẻ nhận lấy cuốn sách làm vai tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tôi vuốt ngực yên tâm khi thấy vẻ hạnh phúc của cổ.
Bên cạnh cuốn sách, tôi đã đặt kèm một thứ nữa như Hiiragi-san đã đề xuất, song sẽ hơi ngượng nếu mở trước mặt tôi, nên mong là cô nàng sẽ nhận ra nó sau.
Song, hy vọng đó ngay lập tức bị dập tắt khi cô bắt đầu mò sâu hơn vào trong túi.
Để rồi như thể đã phát hiện món quà nữa ở trong, cô lấy ra một cái bọc nhỏ.
Đó là một gói giấy hồng viền trắng, bên trên đính ruy băng.
Nhìn cô ấy cẩn thận khui quà mà lòng tôi nhấp nhổm, chỉ muốn bỏ chạy đi thôi.
Đủ rồi, về thôi. Suy nghĩ bảy chọ dấy lên khi cô lấy ra vật được bọc trong gói.
“...Một cái bookmark ư?”
Cô nàng chớp chớp mắt sau đó nhìn chằm chằm vào thanh bookmark trên tay.
Cái bookmark được làm từ lõi kim loại bọc trong lớp thủy tinh lung linh đầy màu sắc.
Hiiragi-san đã khuyên tôi nên tặng cô ấy phụ kiện, có điều việc đó đòi hỏi cả hai phải cùng đi mua.
Nghĩ tới đây, tôi chợt nhận ra đó không phải thứ có thể tặng cho người khác giới mà mình chưa đặc biệt quen thân.
Đúng là tôi coi cô ấy như một người bạn, nhưng như thế là chưa đủ để tặng cho cô phụ kiện thời trang.
Ban đầu tôi phân vân có nên chỉ tặng cuốn sách thôi không, nhưng sau cùng thì vẫn muốn khiến cô vui bằng thứ gì đó thật xinh xắn.
Và rồi thứ này ập đến sau một hồi tìm kiếm.
Bên trong tiệm toàn con gái thôi, thành ra lúc tôi nhờ gói quà, ai nấy đều hướng mắt về tôi. Cảm giác lúc đó phải nói là vừa khó chịu vừa ngượng.
Chưa cả mua xong mà tôi đã mệt gấp đôi bình thường rồi.
“Tớ thấy ít người dùng bookmark…”
Tôi ngượng đến mức chỉ biết nói lí nhí lý do chọn món quà này trong vô định.
Tôi chưa từng dùng thứ này, cũng chả biết bao lâu rồi mới tặng quà cho người khác giới hay đúng hơn là người khác nữa.
Và vì không tự tin về món quà nên tôi đã hỏi cô ấy xem có thích nó hay không.
Thoạt đầu, cô ngạc nhiên chớp chớp mắt và đứng hình ra luôn, nhưng lát sau thì khóe miệng đã giãn ra và nét mặt cũng dịu dàng hẳn.
Một nụ cười dịu dàng, ấm áp hiện lên trên gương mặt cô.
“...Dễ thương lắm. tôi sẽ giữ nó cẩn thận.”
Saito trả lời một cách trìu mến đồng thời ghì chặt thanh bookmark vào ngực - cử chỉ cho thấy một người đang bảo vệ thứ quan trọng và quý báu với bản thân.
Cô nàng không nỡ rời mắt khỏi cái bookmark trên tay, màu của tấm kính ánh lên trong đôi ngươi khi cô âu yếm ngắm nhìn càng làm đôi mắt cô trở nên quyến rũ, khiến tôi vô thức nuốt cái ực.
Vẻ lãnh đạm thường ngày đã nhường chỗ cho nụ cười dịu dàng và ấm áp hơn thảy những nụ cười trước đó.
Cô ấy trông trưởng thành và xinh đẹp hơn khi nhìn vào bookmark, hơn thế, nụ cười thuần khiết và trong sáng kia thật quá đỗi đáng yêu.
(Chết tiệt…)
Cứ tiếp tục như này tôi sẽ nhìn nhận cổ như một người con gái mất thôi. Nhưng với việc là người duy nhất chứng kiến biểu cảm đó thì cảm giác cũng không tệ chút nào.
Đôi mắt ấm áp và nụ cười dễ thương của Saito dường như đánh đổ mọi ánh nhìn. Và tất nhiên là không ngoại trừ tôi, người đang không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Nhiệt lượng đang tích tụ trên mặt tôi ngày một nhiều. Khi tôi đưa tay lên má, rõ ràng nó đã nóng hơn bình thường.
Đến mức tôi không thể nhìn thêm được nữa, mà phải vội vã quay đi.
Cô nàng có vẻ chưa nhận ra hành động kỳ quặc này của tôi, mắt vẫn chăm chú vào tấm bookmark.
Cô thích thú với cách những chùm sáng lấp lánh phản xạ và khóe miệng bắt đầu dãn ra.
Cả cái cách cô nheo mắt đầy vui sướng khi nhìn nó cũng dễ thương không kém, khiến mặt tôi đã nóng lại càng nóng hơn.
“....May quá cậu thích nó. Tớ cứ lo cậu sẽ từ chối mãi thôi.”
Tôi gồng mình nói ra những lời này cốt để bản thân bình tĩnh lại.
Dựa trên thái độ hằng ngày, tôi đã tưởng cô sẽ từ chối bất cứ món quà nào vượt ngoài phạm vi cuốn sách.
Song, chẳng những không từ chối mà trái lại, cô ấy còn vô cùng hạnh phúc, như thế với tôi đã là đại thành công rồi.
“Tôi sẽ không làm vậy đâu. Đúng là tôi sợ và sẽ từ chối nếu đó là người lạ… nhưng với cậu…thì đó là…một người bạn đặc biệt…”
“Ừm”
Cô ấy tự lầm bầm trong khi mắt đang chúi xuống, hai má lúc này cũng hơi ửng đỏ.
Rồi như thể nhận ra những lời mình vừa nói xấu hổ đến nhường nào mà cô vội vã ngoảnh mặt đi.
Dù tôi biết cô nàng không nói điều đó với tư cách người khác giới, nhưng cái từ ‘đặc biệt’ ấy vẫn khiến trái tim tôi đập liên hồi.
“...Cám ơn nhé.”
Đó là toàn bộ những gì tôi có thể thốt ra khi nội tâm bây giờ đã bấn loạn còn tâm trí thì rơi vào trống rỗng.