Ore wa Nandodemo Omae o Tsuiho Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

27 81

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

8 48

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

322 15576

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

15 98

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

(Đang ra)

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

Astartes; 아스타르테스

Nhưng cho dù các ngươi có gọi ta như thế hay không, thì ta vẫn cứ ngủ thôi."

6 29

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

280 7253

Chính truyện - Chương 4: Thần Thụ Quả

Cơn đau của cái chết hoá ra không chấm dứt ở thời điểm chết.

“Hả…?”

Tôi tỉnh dậy trên giường cùng cơn đau dữ dội ngay giữa ngực, thứ mà tôi vẫn còn đang cảm thấy chỉ vài giây trước. Nhưng không còn mùi máu nữa. Đặt tay lên ngực theo phản xạ, tôi giật mình nhận ra nơi đó chẳng có lỗ thủng nào.

Ngay cả một vết sẹo cũng không.

“Chuyện gì thế này…”

Lẩm bẩm một cách hoài nghi, tôi đặt chân xuống giường… và ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn. 

Tầm nhìn của mình… có phải hơi thấp hơn bình thường không?

Tự nhủ rằng có thể chỉ là do mình tưởng tượng ra, tôi tiến đến cánh cửa phòng. Tôi vẫn chưa biết mình đang ở đâu. Có thể một ai đó đã cứu tôi và đưa về đây, hoặc…

Dòng suy nghĩ ấy đông cứng lại khi tôi nhìn thấy người ở hành lang. 

“Elius, dậy rồi hả con?” Mẹ tôi đứng đó, trong tay cầm một cái túi vải, “Con sẽ lên đường ngay sáng nay nhỉ? Mẹ có chuẩn bị vài thứ cho con dùng trên đường.”

“Ơ…”

“Con sao vậy? Mẹ nói gì lạ lắm à?” 

Sau một thoáng bối rối, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được mẹ rằng mình chỉ hơi ngái ngủ, và sau đó đại khái nắm được tình hình hiện tại bằng vài câu hỏi vô thưởng vô phạt.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi tôi tròn mười lăm, một ngày sau lễ thành niên, cũng là buổi sáng sau cái đêm tôi có được Cuốn Sách Chỉ Dẫn. Bằng cách nào đó, tôi đã quay lại thời điểm của năm năm trước. 

Trở về phòng trong tâm trạng rối bời, tôi thử triệu hồi Cuốn Sách Chỉ Dẫn một lần nữa để kiểm tra. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cuốn sách bây giờ đã có thêm một trang - dù cũng chỉ là một trang giấy trắng.

“...Không lẽ mình vừa nằm mơ?” Tôi tự hỏi, nhưng điều này cũng quá vô lý rồi. Năm năm trời gói gọn trong một giấc mơ? Tôi thậm chí vẫn còn nhớ cơn đau khi bị mũi giáo đâm xuyên qua ngực. Mọi chuyện xảy ra lúc trước không thể nào là giả.

Như để chứng minh suy nghĩ đó của tôi, dòng chữ “Tình nguyện gia nhập quân đội của vương quốc” vẫn còn nguyên trên trang thứ nhất.

Có chút chần chừ và khó hiểu, nhưng sáng hôm ấy, tôi vẫn lên đường bắt đầu cuộc hành trình tìm cách đánh bại Quỷ Vương. 

.

Sau năm năm trước đó, tôi đã nhận ra rằng gia nhập quân đội không phải một ý kiến hay.

Trở thành một quân nhân đi kèm theo rất nhiều chướng ngại, về quân lệnh, về cấp bậc, và những thứ kiểu như thế. Chưa hết, Kiếm Sư là kĩ năng tối ưu hoá khả năng chiến đấu tay đôi, hoặc ít nhất là khi đương đầu với số lượng kẻ địch không quá nhiều. Trong những trận chiến lớn với hàng ngàn người, tôi cũng chỉ đơn giản là một tên lính mạnh hơn chút đỉnh mà thôi.

Nói cách khác, gia nhập quân đội sẽ khiến tôi tự lãng phí tiềm năng của chính mình. 

Và thế là, sau một chút cân nhắc, tôi quyết định đăng ký làm mạo hiểm giả. 

Tôi chủ động tìm đến tổ đội Thần Thụ Quả và được chào đón bởi Ignis - cảm giác thật kì cục, nhất là khi tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc được thông báo về cái chết của anh ta.

Lần này cuốn sách không có dòng chữ nào được thêm vào hết.

Dù vậy, trải qua năm năm cùng với Thần Thụ Quả, tôi đã đạt được những bước tiến không tồi, ít nhất là so với năm năm trong quân ngũ. Cùng với Ignis và những thành viên trong đội, tôi đã thành công chinh phục bốn mê cung, bao gồm cả cái mà toàn bộ tổ đội Thần Thụ Quả đã hi sinh trong vòng lặp trước. Danh tiếng dần được vang xa, và chúng tôi được xem như tổ đội có triển vọng nhất trong hàng ngũ của những Cấp S. Giới mạo hiểm giả gọi chúng tôi là “những đứa con của Cây Hi Vọng”. 

Từ góc nhìn của người ngoài, mọi thứ đều diễn ra thật tốt đẹp làm sao.

Chỉ có tôi là không hài lòng. 

“Cậu… lại bắt đầu nữa rồi hả, Elius.” Vẻ mặt của Ignis nhuốm màu mệt mỏi khi tôi đưa ra đề xuất đột kích vào lâu đài Quỷ Vương trong một cuộc họp của đội. Lần thứ bao nhiêu không biết nữa.

“Tôi biết, tôi biết cái cậu muốn. Cậu đã liên tục nói điều này từ những ngày đầu tham gia tổ đội.”

Tôi muốn đánh bại Quỷ Vương. Đó là lí do tôi muốn gia nhập.

Đây là những điều tôi đã nói rõ khi đến gặp anh ta.

Hiểu rồi. Tôi tôn trọng bất cứ ai có quyết tâm làm điều đó.

Ignis đáp lại như thế, cũng cùng một câu mà anh ta đã nói trong vòng lặp trước.

Thế nhưng suốt năm năm vừa rồi, mỗi khi tôi đề cập đến chủ đề tấn công vào lâu đài Quỷ Vương, anh ta đều lảng tránh bằng cách này hay cách khác. Luôn là như vậy. Sự kiên nhẫn của tôi cạn dần, cạn dần…

Cho đến hôm nay.

“Trả lời tôi!!!” Tôi gầm lên, giật lấy cổ áo Ignis khi nhìn thấy ý định lảng đi một lần nữa xuất hiện trên gương mặt anh ta, “Khi nào thì chúng ta mới có thể tấn công lâu đài Quỷ Vương?!!”

“Cậu bình tĩnh lại cho tôi!” 

Ignis cũng quát lớn, anh ta giật tay tôi ra.

“Elius, cậu định còn tiếp tục thế này bao lâu nữa hả?! Cậu còn muốn bấu víu vào cái ảo tưởng đó đến khi nào?!”

“Ảo… tưởng? Anh đang nói cái—–”

“Không đời nào chúng ta có thể đánh bại Quỷ Vương! Không bao giờ! Cậu đã bao giờ nhìn thấy một Ác Ma chưa, hả?!”

Ác Ma…

Có. Tôi đã từng thấy một tên trước đây, thậm chí đã bị giết bởi chính tay hắn. Nhưng ai sẽ tin những điều mà tôi nói chứ?

Trong lúc tôi còn đang do dự, Ignis có lẽ đã cho rằng sự im lặng đó là câu trả lời ‘không’.

“Tôi đã nhìn thấy chúng, cậu biết không? Nhiều năm trước, rất lâu rồi, khi tôi còn là một tên lính mới. Chúng tôi đã hợp tác cùng tổ đội mạnh nhất vào thời điểm đó và cùng nhau đột kích một mê cung lớn. Thủ lĩnh của tổ đội kia, anh ta rất mạnh, cực kì mạnh, cũng giống như cậu bây giờ vậy. Nhưng rồi sao? Chúng tôi thậm chí không trụ nổi mười giây trước một Ác Ma duy nhất!” Ignis kích động gào lên, “Tất cả, tất cả mọi người đều bỏ mạng trong chóng vánh, chỉ còn thằng hèn nhát là tôi, vứt bỏ hết danh dự và phẩm giá để bỏ lại đồng đội mà chạy trốn! Cái cảnh tượng của ngày hôm đó chưa từng buông tha tôi trong những giấc mơ suốt mười năm nay, chưa bao giờ!!!”

“...”

“Elius, bọn tôi không giống cậu. Ngoại trừ cậu ra, những người khác trong đội đều chỉ làm công việc này vì mục đich duy nhất là tiền. Một khi đã tích cóp đủ, họ sẽ chạy trốn khỏi đất nước này, đến một nơi thật xa, một nơi không còn nghe gì về Quỷ Vương nữa. Elius, cậu là người duy nhất hứng khởi khi tiến vào mê cung. Những người khác, bọn tôi, tất cả đều cầu nguyện trước mỗi chuyến đi, phải nén cảm giác sợ hãi đến mức buồn nôn khi nghĩ đến cái sự thật rằng có thể mê cung mà chúng ta bước vào ngày hôm nay sẽ có một Ác Ma xuất hiện. Và đó là chấm hết, cậu hiểu không? Chấm hết.” 

Tôi sững người. Tôi nhìn quanh. Ánh mắt tôi hướng về những đồng đội quanh bàn, cầu xin một cái lắc đầu từ bọn họ.

Nhưng tất cả đều ngoảnh mặt đi, lảng tránh cái nhìn của tôi. Tất cả đều thừa nhận lời nói của Ignis là sự thật

Chẳng khác nào một lời thú tội.

“——Elius, tôi ngưỡng mộ quyết tâm của cậu đấy.”

“——Được, một ngày nào đó chúng ta cùng nhau đánh bại Quỷ Vương!”

“——Hãy để mọi người được thấy bầu trời trong xanh thêm một lần nữa!”

Tôi đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần khi kề vai chiến đấu bên cạnh họ, như những đồng đội, như những chiến hữu giao mạng sống cho nhau vào sinh ra tử. Thế nhưng… hoá ra, họ đều nhìn tôi như vậy? Một kẻ ngu ngốc và ảo tưởng, luôn miệng lảm nhảm những điều vô nghĩa?

Có phải vậy không?

“Ignis…” Giọng tôi khàn đi. “...Anh lừa tôi?”

“Không, nghe tôi này, Elius!”

“Anh còn có thể nói gì được nữa…”

“Tôi đã hi vọng, tôi đã hi vọng rằng cuối cùng cậu sẽ chấp nhận thực tế! Không ai có thể đánh bại Quỷ Vương, không phải cậu, không ai cả! Tôi biết rằng điều đó rất khó khăn, nhưng tôi đã hi vọng cái ngày cậu từ bỏ sẽ đến. Cậu là một người tốt, Elius, một người thẳng thắn và trung thực, tôi không thể để cậu đâm đầu vào chỗ chết trong vô nghĩa!”

“...Đây là vì lợi ích của tôi?”

“Đúng. Cậu cuối cùng cũng hiểu…”

Thở phào nhẹ nhõm, Ignis đặt tay lên vai tôi. 

Có lẽ anh ta đã nói thật. Có lẽ anh ta thực sự chỉ muốn cho tôi những điều tốt nhất.

Nhưng kể cả như vậy.

Kể cả như vậy——

“——ĐỪNG CÓ ĐÙA!!!” 

Tôi không thể tha thứ cho anh ta.

Cơn giận của tôi bộc phát, và đến khi nhận ra, nắm đấm của tôi đã giáng thẳng vào mặt Ignis cùng một tiếng gào khản đặc.

Có tiếng xương gãy. Máu bắn ra. 

“Năm năm! Anh đã lãng phí năm năm quý giá của tôi!!!”

Họ không biết.

Họ không biết rằng nếu không thể thành công trong năm năm, tôi sẽ phải hi sinh nhiều đến mức nào.

Họ không biết, và đó càng không phải là lỗi của họ. Nhưng ngay cả như vậy… tôi vẫn không thể nào bình tĩnh. 

Cơn thịnh nộ của tôi không dịu đi ngay cả khi Ignis đã đổ gục xuống sàn. Tôi chẹn đầu gối lên ngực anh ta, tiếp tục trút xuống những nắm đấm tới tấp. Các thành viên trong tổ đội hét lên, nhiều người nhào tới, cố gắng kéo tôi ra khỏi người Ignis.

“Dừng lại, dừng lại!!!”

“Đủ rồi, Elius!!!”

“Cậu giết anh ấy mất!!!” 

Ai đó giữ chặt tay tôi từ phía sau, và tôi bị cả đội kéo ra trong khi tay chân vẫn còn vùng vẫy. Ignis khó nhọc bò dậy với gương mặt vẫn còn be bét máu, sợ hãi nhìn tôi, và hét lên: “Đủ rồi, tôi chịu quá đủ với cậu rồi! Cậu bị trục xuất! Xéo đi, xéo khỏi đây cho tôi! Cứ tự mình đánh nhau với lũ quỷ rồi chết ngắc ở xó nào đi!!!”

Tôi nổi điên, tôi giật một tay ra được khỏi gọng kìm của những người phía sau và với về phía anh ta, nhưng trước khi có thể chạm vào Ignis… một cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập đến.

Pháp sư của đội đang nhắm cây đũa phép về phía tôi. 

“Phép… gây ngủ…”

Trong tình huống thông thường, tôi có thể dễ dàng né được một ma thuật ở cấp độ này. Nhưng không phải bây giờ. Không phải khi tôi đang nổi điên lên, và bị tới mấy người giữ chặt. 

Tôi cố hết sức, nhưng hai mí mắt đã trở nên nặng trĩu. Tiếng động bên tai tôi trở nên lùng bùng, và sau đó——

Tôi mở mắt.

Chỉ để thấy mình đang nằm trên giường. Lần nữa.

Tôi không biết chính xác thứ gì đã giết mình. Có thể là một phát bắn ngoài ý muốn từ cô pháp sư. Có thể đầu tôi bị đập vào đâu đó khi ngã xuống. Có thể những thành viên sợ hãi cơn giận của tôi và lo lắng rằng tôi sẽ trả thù. 

…Sao cũng được. 

.

Lần này, tôi không tìm đến tổ đội “Thần Thụ Quả” nữa. 

Và họ đã kết thúc sinh mạng trong cái mê cung ấy, giống như vòng lặp đầu tiên. 

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage