Mặc dù còn chậm chạp, nhưng chắc chắn chúng tôi đang có những bước tiến đầu tiên. Đó là kết quả của việc chiêu mộ Reina vào tổ đội.
Chỉ là, có nhiều khó khăn hơn những gì tôi nghĩ…
Kĩ Năng độc nhất của Reina, Thánh Nữ, không nghi ngờ gì, là cả một kho tàng vô giá không gì thay thế được - tuy nhiên đó chỉ là về mặt tiềm năng. Tôi đã không lường trước rằng cô ấy sẽ phải chật vật qua một quãng thời gian rất dài sau khi gia nhập với chúng tôi.
Chẳng phải mỗi mình tôi, ngay cả Reina cũng không ngờ được điều này.
“Có thể trị thương nhanh hơn một chút được không vậy?” Faran càu nhàu trong khi được Reina chữa trị, sau trận chiến đầu tiên của ba người chúng tôi.
“Xin lỗi… Hiện tại tôi chỉ mới dùng được thuật trị liệu cơ bản…”
“Faran, kiên nhẫn một chút, cho đến ngày hôm qua Reina vẫn chưa từng thực chiến mà.” Tôi nói, “Kĩ Năng của cô ấy còn cần được mài dũa thêm, đâu thể lập tức ngang bằng với chúng ta.”
“Được rồi, xin lỗi, là tôi thiếu suy nghĩ.” Faran đáp, nhưng rõ ràng anh ta không giỏi trong việc giấu nỗi thất vọng lộ ra ngoài mặt.
Thú thật, tôi cũng cảm thấy có chút thất vọng, dù tất nhiên là sẽ không để Reina biết điều đó.
Với những gì được đồn đại trong truyền thuyết, chúng tôi đã đặt vào Kĩ Năng của cô ấy một sự kì vọng khổng lồ, nhưng khả năng dùng phép trị thương của Reina vẫn chỉ nằm đâu đó ngang với một trị liệu sư sơ đẳng nhất. Từ kinh nghiệm của tôi mà nói, thậm chí vớ bừa một trị liệu sư trong đám mạo hiểm giả ở công hội còn có trình độ cao hơn.
Không giống với “Kiếm Sư” của tôi, “Thương Thủ” của Faran hay “Thiên Long Nhãn” của Nick, những Kĩ Năng ngay lập tức đem lại sức chiến đấu cực mạnh cho người sử dụng, “Thánh Nữ” dường như là loại cần có thời gian phát triển trước khi thực sự đơm hoa, như một cái giá để đổi lấy tiềm năng mạnh mẽ hơn nhiều.
Mãi cho đến ba năm sau khi gia nhập, Reina mới bắt đầu cho thấy hiệu quả đáng kể trong tổ đội như một trị liệu sư tiêu chuẩn. Một năm sau đó, cô ấy bắt đầu bứt phá mạnh mẽ hơn, có thể sử dụng một số lượng lớn các ma pháp bao gồm cả công kích, trị thương và phòng ngự. Khoảng nửa năm trước khi vòng lặp kết thúc, tôi có thể thấy loáng thoáng qua sức mạnh tương xứng với cái danh Thánh Nữ.
Dù vậy… nhiêu đó vẫn là chưa đủ. Cô ấy chưa ở cấp độ cần thiết để đánh bại Quỷ Vương.
Nếu như những gì mà Black nói là sự thật, trong trường hợp tôi không chấp nhận giao kèo này, Quỷ Vương sẽ bị đánh bại sau mười năm. Đặt trường hợp Reina cũng là đồng đội của tôi trong cái tương lai đó, vậy thì quả thực nếu có thêm năm năm, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được Kiếm Thánh và Thánh Nữ đỉnh phong hợp sức sẽ mạnh mẽ đến mức nào.
Nhưng…
Với thời hạn của một vòng lặp, cái tiềm năng đó của Reina sẽ không bao giờ tới. Giống như việc tôi không thể trở thành Kiếm Thánh trước tuổi hai mươi vậy.
Nếu vậy, rốt cuộc cái gì mới khiến cho chúng tôi đủ sức đánh bại Quỷ Vương trong năm năm bằng giao kèo của Black?
Liệu có thể có một nhân tố nào đó, một thứ gì đó được viết bằng chữ xanh có thể giúp Reina nâng cao sức mạnh hay không? Hoặc là, vẫn còn một Thánh Nữ khác chưa được biết đến, đang ẩn cư ở nơi nào trên thế giới?
Tất cả những điều này đều chỉ là giả thiết, và chẳng có bằng chứng nào chứng minh cho chúng cả. Cảm giác giống như đuổi theo một cái bóng dưới hồ, và tôi thấy mình lại đang quay về tình trạng mòn mỏi chờ đợi dòng chữ tiếp theo giống như vài vòng lặp trước.
Đó là chưa kể, từ ngày Reina gia nhập, tôi lại phải đối mặt với một vấn đề ngoài dự kiến…
.
“May quá, vẫn đủ trả tiền trọ…”
Tôi thở hắt ra nhẹ nhõm khi xỉa nốt mấy đồng xu lẻ cho ông chủ quán trọ sau quầy. Ông ta ngẩng lên khỏi chỗ tiền xu, ném cho tôi một nụ cười châm chọc: “So với một tổ đội cấp S thì mấy cô cậu túng thiếu quá đấy.”
“Haha…”
Tôi cười khô khốc đáp lại ông ta, rồi đi về phía sảnh ăn bên ngoài.
Để tiết kiệm chi phí ăn ở, chúng tôi đã chọn cách trả tiền trước hằng tháng ở nhà trọ này với mức giá rẻ hơn. Sáng nay tôi đã tưởng ngân quỹ còn lại của nhóm sẽ không đủ, nhưng may mắn là cuối cùng thì vẫn xoay xở được mà không có bất kì rắc rối nào.
Công bằng mà nói, thu nhập của chúng tôi không tệ, thậm chí khá nhiều là đằng khác.
Nhờ vào kinh nghiệm từ những vòng lặp trước đây, tôi đã thuộc lòng cấu trúc của nhiều mê cung nhỏ, thậm chí một vài cái tôi có thể tự mình công phá mà không cần trợ giúp. Khi kết hợp với Faran hoặc Nick, năng suất còn lên cao hơn thế. Mặc dù còn tuỳ vào quy mô cụ thể, nhưng nhìn chung các nhiệm vụ chinh phục mê cung đều đem về tiền thưởng lớn hơn nhiều so với những nhiệm vụ thông thường.
Với sự bành trướng của quân đội Quỷ Vương theo thời gian, những mê cung nhỏ xuất hiện càng lúc càng nhiều, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cơ hội kiếm chác của các mạo hiểm giả tăng lên. Không lâu sau khi Reina gia nhập vào tổ đội, chúng tôi đã thành công chinh phục mê cung đầu tiên và giải phóng khu vực xung quanh khỏi sự kiểm soát của Quỷ Vương, qua đó được thăng hạng lên thành Cấp S.
Tóm lại, lẽ ra chúng tôi không việc gì phải lo lắng vì tiền bạc, nhưng vì một nguyên nhân đặc thù mà tổ đội của tôi luôn gặp phải khó khăn tài chính.
“Elius.” Khi tôi đang dùng bữa một mình ở bàn ăn, Faran từ ngoài quán trọ bước vào và tạt ngang qua quầy để gọi một cốc bia. “Tôi đưa Reina đến nhà thờ rồi.”
“Ừ, phiền anh rồi.”
“Không sao không sao, tôi rảnh mà. Chỉ phải cái cô nàng rõ là thích được cậu hộ tống hơn thôi.” Anh ta nháy mắt trêu chọc, và tôi cũng chỉ biết cười trừ.
Reina vẫn ngủ lại nhà thờ cùng lũ trẻ mỗi tháng một đêm, và chúng tôi sẽ trích một khoản từ ngân quỹ của tổ đội để cô ấy đem tới đó. Thông thường thì tôi sẽ là người đưa cô ấy đi, nhưng hôm nay phải nhờ tới Faran vì tôi còn bận giải quyết gấp chuyện tiền nong - cụ thể là phải đem chỗ nguyên liệu hiếm thu được trong mê cung quy đổi thành tiền mặt để trả cho chủ quán trọ.
“Nếu tôi không đích thân ra mặt, kiểu gì chúng ta cũng bị ép giá cho xem.” Tôi thở dài.
“Tôi hiểu mà. Đúng ra thì nhờ công hội làm trung gian để rao bán sẽ được giá hơn, nhưng không kịp nữa.” Faran cũng thở dài, “Nãy tôi đùa vậy chứ Reina không tỏ thái độ gì đâu. Cô ấy hiểu. Cứ cúi mặt suốt thôi, nhìn tội lắm. Dù sao thì chúng ta tích cóp tiền bạc cũng là để tăng cường Kĩ Năng cho Reina…” Giọng anh ta nhanh chóng hạ xuống khi nói tới câu cuối.
Ở thời điểm này, Kĩ Năng thực sự của Reina vẫn là bí mật chỉ có ba chúng tôi chia sẻ. Đối với thế giới bên ngoài, cô ấy đơn thuần chỉ là một trị liệu sư. Nhiêu đó cũng không làm ảnh hưởng tới uy tín của tổ đội quá nhiều, vì Trị Liệu Sư vẫn xem như là một kĩ năng hiếm và được nhiều người săn đón. Lí do giữ bí mật cũng không quá khó hiểu - nếu như việc Reina là Thánh Nữ bị phát tán ra ngoài trước khi chúng tôi có đủ thực lực, cô ấy chắc chắn sẽ bị hoàng gia tìm tới và ép phải gia nhập vào quân đội.
Phải tới sau khoảng hai năm nữa, khi chúng tôi đều đã nâng cao thực lực, đồng thời bắt đầu nổi danh là một trong những tổ đội mạo hiểm giả mạnh nhất vương quốc, thì Reina cuối cùng mới có thể công khai Kĩ Năng của bản thân mình. Ở thời điểm đó, quân đội cũng không dễ gì động tới chúng tôi.
“Ban đầu tôi có nghi ngờ, nhưng đúng như cậu nói, việc quyên góp cho nhà thờ thực sự tăng cường sức mạnh cho Reina. Làm thế quái nào mà cậu biết được điều này vậy?”
“...Tôi đọc được đâu đó trong một cuốn cổ thư, rằng những Kĩ Năng độc nhất yêu cầu một số việc làm nhất định để mạnh lên.” Tôi đáp, “Reina có vẻ cũng thuộc trường hợp này, thế là tôi thử hú hoạ thôi, cuối cùng lại thành công. Ăn may ấy mà.”
“Hừm… thú vị thật.”
Faran trông không bị thuyết phục cho lắm, nhưng cũng chẳng có lí do gì để nghi ngờ. Tôi biết anh ta không phải kiểu người sẽ vặn hỏi mấy chuyện này.
Tất nhiên, chẳng có cuốn cổ thư nào như vậy cả.
Ở vòng lặp thứ mười hai kể từ khi Reina bắt đầu gia nhập, cũng là lúc tôi bước sang vòng lặp thứ bốn mươi, tôi bắt đầu nhận ra rằng - Reina càng tích luỹ nhiều việc tốt thì Kĩ Năng của cô ấy càng nhanh phát triển. Khái niệm việc tốt ở đây bao gồm đủ loại, từ việc lớn như tiễu trừ ma quỷ, cứu tế người nghèo, cho tới những việc nhỏ lặt vặt xuất phát từ lòng tốt trong cuộc sống.
Trong số này, quyên góp cho nhà thờ có hiệu suất cao hơn cả, một phần vì tính trực tiếp của nó. Không phải lúc nào cũng có thể ra tay diệt trừ một con quái vật gây hại, nhưng người nghèo cần giúp thì chẳng bao giờ thiếu.
Trong những vòng lặp sau đó, tôi bắt đầu cố gắng tích luỹ tiền bạc cho mục đích này để đẩy nhanh tốc độ phát triển của Reina. Phần lớn thu nhập của tổ đội sẽ được giao cho cô ấy đem đến nhà thờ, tích cực giúp đỡ cho những người khốn khó. Hiệu quả đến ngay lập tức - thực lực của Reina tăng lên với tốc độ vượt trội hơn hẳn so với mười một vòng lặp trước kia.
Chỉ có điều…
Ngay cả khi vui mừng nhìn thấy cô ấy mạnh lên từng ngày, tôi vẫn không thể bỏ được cảm giác nghi ngại ra khỏi tâm trí.
——Mình có thực sự đang đi đúng hướng không?
Tôi day day trán cho cơn đau đầu dịu bớt.
Lí do cho sự nghi ngại này, tất nhiên, là Cuốn Sách Chỉ Dẫn.
Thời điểm phát hiện ra cơ chế tăng cường sức mạnh cho Reina, tôi đã rất tự tin. Thế nhưng cho dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, cuốn sách vẫn không cho tôi thêm một dòng nào cả.
Có khi nào, không, chắc chắn là mình đã bỏ qua một điều gì quan trọng…
“——Elius. Này, Elius. Sắc mặt cậu nhìn như sắp chết ấy.”
Bị giọng nói phần bực bội của Faran cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi sực nhận ra mình đang nhăn nhó một cách hết sức khó coi.
“Tôi nhắc lại, bỏ cái kiểu chuyện gì cũng ôm vào lo nghĩ một mình như thế đi. Ngay cả thằng đần như tôi cũng biết cậu phải vất vả thế nào để gánh vác cả đội này.” Faran cộc cằn nói tiếp, đặt mạnh cốc bia vừa uống hết trong tay xuống, “Cậu vẫn chỉ là thằng nhóc mười sáu tuổi thôi. Có chuyện gì thì cứ nói cho tôi biết.”
“À… ừ. Cảm ơn.”
Faran nhún vai đứng dậy, bỏ lại một tiếng chào cụt lủn, rồi về phòng trọ của mình.
Anh ta có thể hơi thô lỗ, nhưng thực sự là một người rất tốt - tôi tự nhủ. Có lẽ cảm giác có anh trai lớn là như thế này. Có lẽ… sẽ nhẹ nhõm biết bao nếu tôi có thể hỏi xin lời khuyên của Faran về Cuốn Sách Chỉ Dẫn, hoặc về sự mệt mỏi cứ ngày một tăng lên sau từng vòng lặp.
Bỏ đi, mong chờ một điều không thể thì có ích gì cơ chứ.
Tôi thở dài, giải quyết nhanh gọn nốt bữa ăn trên bàn để về phòng nghỉ sớm.
Thế nhưng, đúng lúc tôi vừa chuẩn bị đứng dậy…
“Xin lỗi, cho tôi hỏi… anh có phải Elius của tổ đội ‘Long Nha’?”
“Hử? À, đúng, tôi là Elius.”
——Nghĩ lại thì, đã đến thời điểm đó rồi đấy nhỉ? Cái sự kiện cố định luôn xảy ra đúng một năm sau khi tôi thành lập tổ đội của mình.
Nhận ra giọng nói quen thuộc, tôi quay lại và gật nhẹ với cô gái có mái tóc đen tuyền cắt ngang vai, vóc dáng nhỏ nhắn và thấp hơn tôi nửa cái đầu. Ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt đầy mong đợi, cô ấy nói lí nhí: “Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Tôi là Elaine, và Kĩ Năng của tôi là ‘Kế Toán’...”
Tôi đã trải qua cuộc nói chuyện này bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Tất nhiên, tôi biết về Kĩ Năng của Elaine, cũng biết rằng cô ấy sẽ bỏ mạng sau một tuần nữa kể từ bây giờ. Đã có một khoảng thời gian tôi cố gắng ngăn chặn cái chết của cô ấy, bằng cách này hay cách khác, nhưng số phận nghiệt ngã của Elaine không bao giờ thay đổi. Không cần biết tôi có làm gì đi nữa, mọi nỗ lực để cứu cô ấy đều vô hiệu.
Chà… thực ra thì, chỉ có một điều là tôi chưa thử.
Đó là đồng ý nhận Elaine vào tổ đội của tôi.
Thực tế mà nói, tổ đội “Thần Thụ Quả” cũng là một trong những ví dụ về cái chết được định sẵn, nhưng đã từng có một vòng lặp duy nhất mà tất cả các thành viên đều sống sót tới tận năm năm sau - chính là vòng lặp nơi mà tôi tham gia cùng với họ. Có khi nào tôi cũng có thể cứu Elaine theo cách giống như vậy hay không?
Mục tiêu của chúng tôi là đánh bại Quỷ Vương. Tổ đội của chúng tôi không có chỗ cho một Kế Toán không có khả năng chiến đấu——Hoặc ít nhất đó là những gì tôi đã nghĩ, cho đến trước vòng lặp này.
Nhưng một ý tưởng chợt nảy ra trong tâm trí tôi.
Mình có nên thử coi đây như một lần xé nháp không?
Nói sao thì nói, với Cuốn Sách Chỉ Dẫn, số lần thử của tôi là vô hạn. Mặc dù tôi không muốn dựa dẫm vào nó quá nhiều, và mặc dù mỗi vòng lặp lại gia tăng gánh nặng lên tâm trí tôi thêm một chút, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng “có thể làm lại từ đầu mỗi khi thất bại” chính là thế mạnh lớn nhất của tôi.
Cho đến bây giờ, tôi gần như chưa từng trải qua một vòng lặp với tâm thế rằng nó sẽ thất bại. Hai lần duy nhất như vậy là khi tôi chiêu mộ cả Faran lẫn Nick, và lần tôi làm hỏng việc khi tiếp cận Reina. Nhưng cả hai lần đó thực ra đều xuất phát từ một sai lầm trước. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi chủ động cân nhắc một quyết định có thể khiến cho vòng lặp này thất bại.
Công bằng mà nói, cũng không phải tôi hoàn toàn không có lợi ích gì từ việc cứu Elaine…
Nếu như mình tạm coi như bỏ đi vòng lặp này, rồi tận dụng nó để học hỏi cách quản lý chi tiêu từ cô ấy thì sao?
Nghĩ kĩ lại, mặc dù kinh nghiệm điều hành tổ đội của tôi nhiều hơn bất cứ mạo hiểm giả nào khác, nhưng tất cả những kiến thức trong công việc ấy đều là do tôi mò mẫm mà ra. Như một lẽ tất yếu, tôi không thể không tò mò về cách một người có chuyên môn quản lý tiền bạc thế nào. Trong bối cảnh mà thu nhập của nhóm tương đương với tốc độ tăng trưởng sức mạnh của Reina, nếu có cách để kiếm được nhiều tiền hơn trong những vòng lặp tiếp theo, vậy thì chắc chắn là tôi muốn học.
Đó là chưa kể tôi cũng chẳng thể nào chắc chắn rằng cách thức này có thể cứu được Elaine. Trong trường hợp xấu nhất, nếu cô ấy vẫn chết sau một tuần nữa ngay cả khi đã gia nhập vào tổ đội, vậy thì một tuần đó cũng là tất cả những gì mà tôi phải bỏ ra. Việc chiêu mộ một thành viên mới sau đó là rất dễ dàng.
Tóm lại, nếu cái chết của Elaine là không thể tránh khỏi, tôi vẫn có thể chiêu mộ thành viên khác. Ngược lại nếu cứu được Elaine, vòng lặp này sẽ giúp tôi có thêm kinh nghiệm để ổn định việc quản lý tài chính của tổ đội, từ đó đẩy nhanh hơn nữa tốc độ phát triển của Reina trong những vòng lặp tiếp theo.
Nói cách khác, đây là một ván cược chỉ có thể thắng hoặc hoà, chứ không bao giờ thua lỗ. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy ý tưởng này thực sự không tồi.
Tại sao mình chưa từng nghĩ tới nó sớm hơn nhỉ?
Một cảm giác thích thú có chút trẻ con nhen nhóm trong tôi. Luôn có cơ hội bắt đầu lại đúng là khiến việc đưa ra những quyết định thế này dễ dàng hơn hẳn.
Khi tôi đi đến kết luận đó, cũng là lúc cô gái chìa tay ra và nhắc lại lời đề nghị mà tôi đã nghe cả chục lần:
“Ngài Elius, xin hãy cho tôi gia nhập tổ đội của anh!”
Nắm lấy bàn tay chìa ra của cô ấy, tôi thản nhiên đáp lại: “Được thôi.”
Một thoáng im lặng.
“Vậy, vậy là không được sao…” Gương mặt Elaine ỉu xìu, “Tôi xin lỗi, tôi hiểu mà, thế này thật quá đột ngột, hơn nữa dù sao Kĩ Năng của tôi cũng không giúp ích gì cho chiến đ——Ơ?”
Coi bộ cô ấy mất nhiều thời gian thời gian để xử lý câu trả lời đó hơn tôi tưởng. Elaine hết cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm lấy tay cô ấy lại ngẩng lên nhìn tôi, nét mặt ngơ ngác đến mức tôi suýt bật cười.
Giữ vẻ mặt nghiêm túc hết mức có thể, tôi nhắc lại, chậm hơn một chút: “Được thôi.”
“...Thật sao?”
“Thật.”
“Anh chắc không đùa đâu… phải không?”
“Đùa đấy.”
“Q-Q-Quá đáng!!!” Cô ấy kêu lên, mắt đã hơi ngân ngấn nước.
…Có thể đổ lỗi cho cái vẻ mặt đó làm tôi muốn trêu chọc không nhỉ?
“Không, đùa thôi - ý tôi là, cái chuyện đùa kia chính là đùa.” Thấy Elaine có vẻ sắp sửa phát khóc tới nơi, tôi vội xua tay nghiêm túc trở lại, “Cô muốn xin vào tổ đội phải không? Tôi đồng ý. Chào mừng gia nhập.”
Lại một thoáng im lặng nữa, nhưng ít nhất lần này có thể chắc chắn Elaine đã nghe và hiểu. Cô ấy cứ đứng đó như trời trồng, hai bên khoé miệng run run dần được kéo lên, kéo lên cao nữa, và rồi…
“——C-CẢM ƠN, CẢM ƠN, NGÀI ELIUS!!!” Chộp lấy bàn tay tôi bằng cả hai tay, Elaine vung vẩy nó lên xuống liên tục, nhảy nhót như một đứa trẻ con và hét to hết cỡ, có lẽ phải vang đến tận từng phòng trong quán trọ. “CHA, MẸ, CON LÀM ĐƯỢC RỒI, LÀM ĐƯỢC RỒI!!!!”
Trong một vài giây, tôi gần như bị choáng ngợp bởi sự phấn khích đến bất ngờ của cô nàng, tới nỗi chỉ có thể đứng đó mặc kệ cho Elaine quăng quật bàn tay của tôi qua lại như một con búp bê vải. Ai mà nghĩ cô ấy lại vui mừng đến thế này cơ chứ?
“Ừm… cô gọi tôi bằng tên là được rồi.” May mắn thay, tôi đã xoay xở nói được câu gì đó trước khi cánh tay tội nghiệp của mình bị giật đứt khỏi vai, “Tôi đâu có lớn tuổi đến thế, không cần kính ngữ làm gì cả.”
“V-Vâng, vậy Elius, cảm ơn anh lắm lắm!!!”
Nhìn nụ cười tươi hết nấc của Elaine, tôi không khỏi cảm thấy có chút áy náy trong lòng.
Tất cả những vòng lặp trước, kết thúc của cuộc nói chuyện này luôn là cảnh cô ấy cúi đầu xin lỗi tôi vì đã làm phiền, sau đó lủi thủi quay đi. Tôi đã chứng kiến gương mặt thất vọng của cô ấy quá nhiều, quá nhiều lần, đến nỗi trở nên quen luôn với nó. Chắc cũng vì vậy nên nụ cười của cô - thứ có lần đầu tiên xuất hiện - mới rạng rỡ và chói lọi đến nhường này.
Đáng tiếc, lần đầu tôi được thấy Elaine cười như vậy lại cũng là lần cuối.
Việc đồng ý cho cô ấy gia nhập chỉ đơn giản là một ngoại lệ, một ý tưởng nhất thời trong vòng lặp này thôi.
Với chút cảm giác tiếc nuối đó, tôi cuối cùng cũng gỡ được tay Elaine ra và để cô ấy ngồi xuống cạnh bàn. Chúng tôi thảo luận ngắn gọn về kế hoạch tương lai cũng như vai trò của Elaine trong tổ đội, rồi ai về nhà nấy.
Mình có thể giới thiệu Elaine với mọi người vào ngày mai, tôi tự nhủ, đóng cánh cửa lại sau lưng và nằm vật ra giường. Cuốn Sách Chỉ Dẫn lại được tôi gọi ra, như một thói quen cố hữu. Vốn dĩ tôi chỉ định đọc lại lời tựa của cuốn sách như thường lệ, ngó qua trang cuối một chút cho có, và thế là xong.
Nhưng những gì tôi thấy khi kiểm tra trang cuối cùng thực sự là một cú sốc.
“Không thể nào…”
Mảnh ghép cuối cùng của chúng tôi, của tổ đội Long Nha mà tôi luôn ấp ủ, mảnh ghép mà tôi đã từ bỏ việc kiếm tìm, rốt cuộc lại xuất hiện trong chính vòng lặp mà tôi đã sẵn sàng cho thất bại.
Nó được viết rõ ràng, bằng chữ đỏ, ở dòng cuối cùng trong trang thứ bốn mươi.
——”Kế Toán, Elaine, gia nhập vào tổ đội.”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage