“Chà, ta làm hỏng bét hết rồi. Một trận thua toàn diện, hử? Ha ha…”
Bên trong lãnh địa mà dối trá không tồn tại, người đàn ông tự xưng là “Black” bật cười khô khốc.
Với cái chết của Quỷ Vương diễn ra sớm gần hai mươi năm, tương lai của thế giới này đã hoàn toàn thay đổi. Và hắn có thể nhìn trước được những thay đổi ấy.
Được dạy dỗ bởi cha mình, một chàng trai nọ sẽ tiếp tục nghiên cứu thứ kiếm thuật vô ngã do chính cậu tạo ra trong dòng thời gian trước, để rồi trở thành tay kiếm mạnh nhất lịch sử loài người. Cái ngày mà Black thoát khỏi phong ấn, người dẫn đầu tổ đội mạo hiểm giả đối mặt với hắn sẽ mang trên mình cái danh “Kiếm Thần” Elius.
Bởi chiến tranh không còn tiếp diễn, một cô bé nọ sẽ không phải trải qua bi kịch tuổi thơ. Thiếu nữ ấy sẽ lớn lên trong tình thương của gia đình, tấm lòng nhân hậu và sự thuần khiết trời sinh của cô không còn bị những vết thương tâm lý làm cho vấy bẩn, để rồi được toàn vương quốc biết đến với danh xưng “Thánh Nữ” Reina.
Gia nhập vào tổ đội mạo hiểm giả của hai người bọn họ, một chiến binh lòng đầy nhiệt huyết sẽ bị thúc đẩy bởi sự cạnh tranh với kiếm thuật vô song của Elius, để rồi không ngừng đột phá mọi giới hạn, trở thành người duy nhất có cơ hội đứng ngang với Kiếm Thần, “Thương Đế” Faran.
Sau chiến tranh, tín ngưỡng thờ rồng đã được hợp pháp hoá trở lại ở vương quốc này. Ngôi làng Meril không bao giờ phải chịu số phận bị dày xéo bởi quân đội Quỷ Vương, và có một thiếu niên đã vượt qua khảo nghiệm truyền thừa của những con rồng cổ đại, trở thành đệ nhất cung thủ với cái tên Nick, “Chân Long Nhãn”.
Và cuối cùng…
“Đây gọi là lật ngược thế cờ, phải không?” Black lẩm bẩm.
Nước cờ của hắn - nước cờ tưởng chừng như hoàn hảo, tưởng chừng như đã có thể một tay loại bỏ đi hết tất mọi mối nguy - cuối cùng lại trở thành điểm bắt đầu cho chuỗi sự việc đem đến kết quả hoàn toàn ngược lại.
Đối thủ của Black giờ đây sẽ mạnh hơn những gì mà hắn lẽ ra phải đối mặt, mạnh hơn rất, rất nhiều.
Nhưng hắn hoàn toàn không hề hối hận vì điều đó.
Bởi vì, đây thực sự là một ván cờ hay.
“White… Ngươi đã hiểu sai một chút rồi.”
Đúng, Black yêu việc lừa lọc, thao túng và kích động con người xung đột lẫn nhau. Nhưng điều còn làm hắn thích thú hơn, chính là chứng kiến một con người vượt qua tất cả những điều ấy mà vẫn giữ vững được bản tâm.
“Không phải tự ngươi đã nói sao, White? Ngươi và ta——chúng ta kì thực rất giống nhau.”
Hắn yêu thích loài người.
Đó có lẽ là một thứ cảm xúc quá đỗi méo mó để được gọi như vậy, nhưng Black thực sự yêu thích loài người.
Theo một cách nào đó, trái tim của giống loài này là một điều kì diệu.
Sở hữu quyền năng định lượng và chuyển hoá “tương lai” giống như kẻ đối trọng của mình, Black không thể không tự hỏi…
Tiềm năng mà một con người sở hữu, có thể tiến xa đến tận đâu?
Tiềm năng ấy, là vô hạn hay hữu hạn?
Nếu nó có một giới hạn, vậy thì hắn muốn tận mắt nhìn thấy giới hạn này.
Bằng phương pháp của riêng mình, để khiến con người nhận thức được tiềm năng của bản thân, White trao cho họ cái gọi là “kĩ năng”.
Bằng phương pháp của riêng mình, để khiến con người kiểm chứng được tiềm năng của bản thân, Black trao họ cái gọi là “thử thách”.
Theo một cách nào đó, hắn đã thấy được điều mình muốn. Black chưa từng nghĩ một con người bằng xương bằng thịt có thể chơi lại hắn một vố đau đến thế này, nhưng chàng thiếu niên ấy đã thành công làm nên điều không tưởng.
Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như vậy, hắn chắc chắn sẽ thua.
Và lần này sẽ là thất bại tuyệt đối, mà không còn cơ hội nào nữa cả.
Kế hoạch để loại bỏ Thánh Nữ Reina của Black đã hoàn toàn phản tác dụng. Với tốc độ phát triển như hiện tại, cô sẽ sớm vượt qua cả truyền thuyết, trở thành Thánh Nữ mạnh nhất từng hiện diện trên thế giới này.
Đứng trước một Reina như thế, hắn sẽ chỉ có một kết cục duy nhất là bị phong ấn tới tận cùng của thời gian.
Vì vậy…
“Chà, ta phải tiếp tục suy nghĩ, nhỉ? Không bỏ cuộc cho đến phút cuối cùng… giống như những gì cậu đã làm để lật ngược thế cờ và đánh bại ta.”
Black đã xem thường chàng trai trẻ ấy.
Kiếm Thánh Elius, người sát cánh bên cạnh Thánh Nữ Reina, trong mắt hắn vốn chỉ là một nhân vật phụ. Năng lực Chỉ Dẫn của cậu ta, dù có hơi phiền phức, nhưng chưa bao giờ thực sự là vấn đề quá lớn. Nếu có bất cứ điều gì khiến Black từng chú ý, thì đơn giản là tính cách của cậu ta dường như dễ bị lợi dụng hơn người khác, và điều ấy khiến cậu ta trở thành một con mồi thực sự dễ xơi.
Cho nên, hắn đã lên kế hoạch lợi dụng Elius để loại bỏ kẻ địch đáng gờm nhất của mình.
Nhưng mà——sau tất cả, Black phải thừa nhận rằng hắn đã sai.
Thiếu niên ấy xứng đáng trở thành mối đe doạ ngang hàng với Thánh Nữ Reina. Một người là địch thủ mà hắn e ngại nhất, và người còn lại, là địch thủ mà hắn tôn trọng nhất - người đã dạy cho hắn một bài học về cái nhìn toàn cảnh, về sự tự cao, và về ý nghĩa của việc không bỏ cuộc cho tới phút cuối cùng.
“Giờ thì, ta sẽ làm thế nào để xoay chuyển tình thế này đây?”
Đây là một ván cờ đang đi vào tàn cuộc, một ván cờ mà hắn dường như chẳng còn lấy một cơ hội chiến thắng nào. Nhưng bất chấp tình cảnh đầy tuyệt vọng, Black vẫn tìm thấy niềm vui. Cố gắng hết sức để làm một điều gì, hoá ra lại có thể vui đến thế.
Đối với những kẻ như White và Black, dòng thời gian vốn dĩ chỉ là một điểm. Hăn sống trong hiện tại, đồng thời cũng thấy được tương lai. Ngay ở thời điểm này, Black có thể nghe được năm tiếng bước chân đang tiến lại từ xa, tiếng bước chân mang theo kết cục của hắn - một thất bại kéo dài vĩnh cửu.
Trừ khi hắn giải được thế cờ này.
Ngồi một mình nơi đó, trong lãnh địa mà dối trá không tồn tại, ác thần của sự dối trá đang trầm ngâm suy nghĩ nước tiếp theo.