Ore wa Nandodemo Omae o Tsuiho Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6946

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 37

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 89

Chính truyện - Chương 21: Dù không có kiếm

Trong lần gặp thứ nhất với tôi, Black đã nói thế này:

“Thời khắc cậu từ bỏ mục tiêu “cái chết của Quỷ Vương”, thoả thuận giữa chúng ta sẽ bị vô hiệu hoá. Theo dự đoán của ta thì mọi thứ đều sẽ thuận lợi cả thôi, nhưng cuối cùng thì vẫn có khả năng cao là cậu sẽ từ bỏ việc lấy mạng Quỷ Vương. Tất nhiên, ta muốn cậu thành công hơn.”

Bây giờ nhìn lại, hắn đã cố ý khiêu khích tôi và nhấn mạnh vào việc “huỷ bỏ giao kèo” tương đương với “từ bỏ việc lấy mạng Quỷ Vương”. Xét đến tính cách của tôi, câu nói đó gần như đóng đinh khả năng tôi sẽ tiếp tục đến cùng. Rõ ràng, hắn không giấu diếm mong muốn rằng tôi sẽ làm như vậy.

Mặt khác, như những gì Black vừa nói - hắn đã thắng, còn tôi đã thua. Điều này nghĩa là hắn không chỉ đơn thuần nhận được một lợi ích nào đó, mà lợi ích này trực tiếp đến từ tôi. Điều kiện chiến thắng của Black không phải kết quả của nhiệm vụ này - hắn chẳng quan tâm tới Quỷ Vương hay cứu thêm được bao nhiêu sinh mạng. Điều kiện chiến thắng của hắn đơn giản là tôi sẽ tiếp tục giao kèo này tới cùng mà không bỏ cuộc. 

Nói cách khác, thứ mà Black nhắm tới chính là cái giá mà tôi đã trả ngay từ đầu để nhận lấy Cuốn Sách Chỉ Dẫn——tương lai của chính tôi. 

Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tương lai của mình khi “giao kèo bị huỷ bỏ”, nhưng theo những gì hắn nói, khả năng cao là tôi sẽ quay về năm mười lăm tuổi, trở thành Kiếm Thánh và đánh bại Quỷ Vương sau mười năm nữa.

Nói cách khác…

“Lấy đi quãng đời sau hai mươi tuổi để loại bỏ ta khỏi cái tương lai ấy.” Tôi nghiến răng. “Đó là mục đích thực sự của ngươi?”

“Hmm. Cũng đúng, đúng một nửa.” Black làm bộ suy tư, “Mà không, có lẽ chỉ là đúng một chút? Cái vụ này có hơi phức tạp.”

“Một nửa…?”

“Ầy, nói thế nào nhỉ… Hơi tội cho cậu, Elius ạ, nhưng đừng tự cao quá như thế. Dù cũng có chút ấn tượng thật, nhưng cậu chưa bao giờ là mục tiêu chính của ta. Nói khó nghe một tí thì chỉ là phần thưởng đi kèm thôi… Mà, tới nước này thì cũng quá muộn để nói về chuyện đó rồi mà nhỉ. Dù sao thì đây vẫn là một cuộc giao dịch công bằng mà - cậu muốn đánh bại Quỷ Vương sớm nhất có thể, ta đưa ra cái giá, và cậu đồng ý trả cho ta. Đâu còn gì để phàn nàn nữa?”

“Như vậy là ý gì?!” Không thể chịu được thái độ giễu cợt của Black lẫn cái cảm giác rằng mình vừa gây hoạ thêm được nữa, tôi giận dữ hét lên, “Nếu không phải ta, rốt cuộc ngươi đang nhắm tới điều gì?!”

Im lặng.

Hắn chỉ cười. 

Black không trả lời nữa. Hắn chỉ đứng đó, nhìn tôi, và cười toe toét như một thằng hề trong vở kịch câm. Và mặc cho việc không thốt ra một từ nào, cái cười im lặng ấy lại nói rõ ý định của Black hơn bao giờ hết.

Hắn đã xong việc với tôi rồi.

Tôi, kẻ khờ khạo bị hắn dụ vào thoả thuận này, đã làm xong công việc của một con rối trong tay Black. Và một khi xong việc, hắn không có nghĩa vụ phải cung cấp cho tôi thêm bất cứ thông tin nào nữa. 

Vai trò duy nhất còn lại của tôi có lẽ là gục xuống và đau khổ để làm vui lòng hắn. Riêng khoản đó thì Black không giấu diếm chút nào - hắn tận hưởng những thứ này một cách tự nhiên, cứ nhìn vẻ mặt kia là hiểu. Hắn yêu việc lừa lọc và dụ dỗ người ta, để rồi từ từ thưởng thức phản ứng của họ sau khi đã rơi vào bẫy. 

Đó là bản chất của Black. Cái ham muốn này quan trọng với hắn cũng như người bình thường cần ăn cần ngủ vậy.

Nhưng mà——

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra.

——đó cũng là điểm yếu duy nhất của hắn, là cơ hội cuối cùng của tôi để phản công.

Nghĩ lại thì, không phải chuyện này có hơi lạ hay sao?

Ngay từ đầu, cuộc gặp mặt này là không cần thiết. Khoảnh khắc Quỷ Vương bị Elaine đánh bại, giao kèo của tôi xem như đã được hoàn thành và không còn khả năng rút lại cái giá mà tôi trả cho hắn nữa.

Black không việc gì phải lộ mặt. Hắn không việc gì phải tuyên bố rằng tôi đã thua. Hắn không việc gì phải tuyên bố rằng mình đã thắng. Tất cả những gì hắn cần làm chỉ là ngồi yên và để mọi chuyện diễn ra theo đúng lẽ tự nhiên, rồi tôi sẽ chết với một nụ cười trên môi mà còn không biết rằng mình đã bị lừa. 

Hắn đã có thể im lặng bước ra khỏi ván cược này với chiến thắng nằm trong túi. 

Nhưng Black không làm vậy. Hắn cất công cho tôi thêm một chút thời gian, kéo tôi đến cái không gian tối đen này, tươi cười giả lả giải thích cho tôi vài thứ, để rồi cuối cùng có thể chế giễu kẻ chiến bại là tôi. 

À, tất nhiên rồi. 

Tất nhiên tôi hiểu điều đó. Tôi hiểu điều đó rõ hơn bao giờ hết. Bởi vì——mùi vị của một chiến thắng áp đảo thực sự khó mà cưỡng lại. 

Điều này đúng với tất cả mọi người, kể cả tôi, huống gì một kẻ sống chỉ để thưởng thức thất bại của đối phương như Black. Hắn rất mạnh, rất giỏi, rất cơ trí, và đã thành công khiến tôi nhảy múa trong lòng bàn tay hắn như một con cờ - nhưng tất cả những thứ đó để làm gì, nếu như không thể tận hưởng chiến thắng của mình vào phút cuối?

Cho nên, hắn đã tự cao. Hắn đã đưa ra quyết định vô nghĩa duy nhất trong kế hoạch. Giống như tôi của năm mười ba tuổi, vì muốn chứng tỏ bản thân vượt trội hơn sư phụ nên cố ý chơi đùa lấn lướt, Black cũng vì muốn để tôi biết rằng mình thua kém hắn, nên mới cất công tạo ra cuộc nói chuyện này. Hắn cũng giống như tôi khi đó, mất cảnh giác vì tin rằng mình không thể nào thua được, và vì thế mà xuất hiện một sơ hở lẽ ra không bao giờ tồn tại. 

Sư phụ đã lợi dụng sơ hở từ sự tự cao của tôi để lật ngược thế cờ. Giờ, đến lượt tôi làm điều đó.

“——Ngay cả trong những tình huống tồi tệ nhất, con vẫn phải đuổi theo chiến thắng mà không buông lơi tay kiếm, cho đến tận thời điểm con thực sự đã thất bại hoàn toàn! Đó là tinh thần của một kiếm sĩ, của bất cứ kẻ nào dám cầm kiếm lên mà chiến đấu!”

Trong tay tôi không có kiếm. Thanh kiếm do cha để lại có lẽ vẫn nằm đâu đó trong phòng trọ của tôi, và không có ở bên cạnh khi tôi chết. Nhưng tay tôi vẫn sẽ không buông lỏng, cho dù tất cả những gì tôi có lúc này chỉ là một thanh kiếm của niềm tin. 

Nghĩ đi!

Khả năng bắt đầu lại nếu như lựa chọn sai lầm không còn ở đây nữa. Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất. Ngay cả khi Black vẫn đang cố ý để tôi sống, hắn hoàn toàn có thể đẩy tôi khỏi đây nếu bất cứ lúc nào, và điều đó đồng nghĩa với cái chết của tôi.

Mình có thể làm gì?

Lao vào tấn công hắn? Loại. Tôi đã mất chân phải và tay trái, và thậm chí không biết chính xác thì hắn mạnh đến mức nào. Liều lĩnh tấn công một kẻ địch chưa biết rõ trong tình trạng hiện tại là vô ích. 

Còn lựa chọn nào khác nữa?

Điều kiện tiên quyết ở đây là yếu tố bất ngờ. Đối đầu với một kẻ địch như thế này, tôi phải tìm được cách mà hắn không nghĩ đến.

Black có được kiến thức về toàn bộ những gì mà tôi đã trải qua từ trước đến nay - nghĩa là, phải sử dụng một phương thức nào đó mà tôi chưa từng thử. 

Mình đã làm những gì? Đã bỏ sót những gì?

Tôi kiểm tra lại một lượt. Những ngày tháng trước đây đều khá thụ động - cuộc sống của tôi xoay quanh Cuốn Sách Chỉ Dẫn, chờ đợi thông tin và làm theo nó. Tôi đã nghĩ về nhiều thứ, nhưng cuối cùng, chung quy vẫn luôn là tôi đi theo cuốn sách và tin tưởng những gì được nó trao cho.

Lần duy nhất thực sự làm gì đó không phải do cuốn sách dẫn dắt, tôi đã khiến Black ngạc nhiên. Chủ động và bị động - đây chính là mấu chốt.

Và như thế, tôi nhận ra điều mình bỏ sót suốt thời gian qua. 

Trong cuộc nói chuyện đầu tiên, Black nói rằng tự tôi sẽ dần hiểu ra cách sử dụng Cuốn Sách Chỉ Dẫn. Theo lời gợi ý ấy, tôi đã trải qua những vòng lặp nhiều lần và dần dần hiểu được năng lực của cuốn sách này. Cơ chế, ý nghĩa của những kí tự, đôi khi là cả lí do đằng sau chúng - tôi đã phỏng đoán và kiểm tra gần như mọi thứ. Và tôi nghĩ rằng mình đã biết tất cả về Cuốn Sách.

Nhưng không. Vẫn còn sót lại một việc mà tôi chưa từng thử.

——Nếu mình viết gì đó vào trong sách thì sao?

Ý tưởng bất chợt và vô căn cứ ấy nảy ra trong đầu tôi, ngay lập tức đi kèm, với một thôi thúc hành động cực kì mãn liệt. Đó là ý chí của Cuốn Sách Chỉ Dẫn, hay là linh cảm của chính tôi?

Nhưng tôi chỉ có một cơ hội duy nhất. Tôi phải tiếp tục suy nghĩ. 

Hiển nhiên, tôi không hi vọng rằng “mọi thứ viết vào cuốn sách sẽ trở thành sự thực”. Thứ tác dụng toàn năng như vậy không tồn tại, và chắc chắn là Black sẽ không mạo hiểm cho tôi thêm thời gian sống nếu như một năng lực như thế nằm trong quyền kiểm soát của tôi, bất kể hắn có chủ quan tới mức nào. 

Nó sẽ phải là một thứ gì đó logic. Một thứ gì đó hợp lý. Và tất nhiên, thứ gì đó đủ ngắn để viết xong trước khi bị Black can thiệp.

Với những điều kiện ấy, tôi cuối cùng đã biết mình phải viết gì.

Mắt vẫn quan sát biểu hiện của Black, tôi hô lên: “Chỉ Dẫn!

Cuốn sách hiện ra. Black hơi ngạc nhiên chút đỉnh, nhưng không có vẻ gì là lo lắng.

“Chao ôi, Elius tội nghiệp.” Hắn cười khùng khục và chế giễu tôi, “Tới nước này rồi, cậu còn định làm gì với thứ đó? Muốn ngồi ôn lại kỉ niệm sao?”

Phớt lờ lời chế nhạo của hắn, tôi ra lệnh: “Trang số 116!”

Cuốn sách tự động lật ra tới trang cuối cùng. Đúng như tôi nghĩ, vòng lặp này chưa kết thúc. Trang giấy vẫn còn thừa một khoảng trống – một khoảng trống hoàn hảo cho tôi. 

Dòng chữ này, sẽ phải viết bằng chữ đỏ.

Tiện lợi làm sao, tôi có sẵn công cụ để làm điều ấy ở ngay đây.

“HNNNGGHHHRRRR!!!!!!”

Nghiến răng thật chặt, tôi thọc ngón tay vào vết thương trên vai trái – nơi mà Reina đã thổi bay cánh tay tôi. Cơn đau được Black làm dịu đi một lần nữa bùng nổ, nóng rực, như một luồng điện từ vai chạy thẳng lên tới não. Tay phải tôi chỉ trực rút ra theo phản ứng bản năng, nhưng tôi dùng hết sức bình sinh chống lại cái mong muốn ấy, tiếp tục thọc vào sâu hơn, sâu hơn nữa, xé toạc miệng vết thương và khiến máu phun ra xối xả. 

Cơn đau khiến tôi tưởng chừng như sắp ngất đi, nhưng ý chí giữ cho tôi tỉnh táo - ít nhất là trong một vài giây ngắn ngủi. Đủ để dùng ngón tay đẫm máu viết ra dòng chữ ấy.

Và, tôi đã thấy được cái mình cần.

“Elius, cậu đang——A!!!”

Lần đầu tiên kể từ khi gặp tôi, Black không cười nữa.

Mắt hắn mở to khi nhận ra gì đó. Miệng hắn mím chặt trong tức giận.

A ha. Xem ngươi kìa.

Không phải mất mặt quá hay sao? Gã hề như ngươi vẫn luôn đeo lên mình một chiếc mặt nạ tươi cười, nhưng đúng vào lúc ngươi cần nó nhất, thì cảm xúc lại phản bội ngươi.

Đây là ván cược của ta.

Ta đã quan sát ngươi. Và chỉ chờ một biểu cảm đó của ngươi thôi. Khuôn mặt mà ngươi đang thể hiện bây giờ, là bằng chứng cho thấy ta đã ĐÚNG.

Ta chỉ là một con người bình thường, nhưng ngươi thì khác. Chính ngươi đã nói với ta điều ấy mà?

“——Chà, ta không thực sự thấy trước tương lai, nhưng ta có thể ít nhiều dự đoán được số phận sẽ dẫn đến đâu bằng cách nhìn vào hiện tại.”

Khoảnh khắc đọc được những chữ đầu tiên, ngươi đã nhìn thấy trước mọi thứ sẽ dẫn tới đâu rồi, có phải không?

Và cái biểu cảm đó, nghĩa là tương lai ấy chỉ toàn là bất lợi cho ngươi!

“Dừng lại!!!” 

Black điên cuồng vẫy tay, và mọi thứ quanh tôi trở nên méo mó. Tầm nhìn của tôi đang mờ đi. Hắn đang đẩy tôi ra khỏi thế giới này. Tôi sắp chết.

Nhưng tất cả chẳng còn quan trọng nữa… Bởi vì, dòng chữ bằng máu của tôi đã được viết xong.

Nhìn vào gương mặt vặn vẹo trong giận dữ của hắn, tôi cười nhạt. 

Phải thừa nhận, từ đầu đến cuối, kẻ nắm lợi thế hoàn toàn vẫn là Black. Tôi không có khả năng đối đầu với hắn. Tôi thậm chí còn không biết được mục đich thực sự của hắn là gì.

Nhưng có một người khác biết. White - người đã xuất hiện và cảnh báo tôi. Nếu như có bất kì ai có thể đứng ngang hàng với Black, vậy thì chỉ có thể là ông ta. Dòng chữ của tôi không nhằm mục đích thay đổi điều gì cả, nó chỉ đơn thuần là mở ra một cánh cửa cho người này can thiệp. White và Black, cho dù quyền năng đến mấy, dường như vẫn phải tuân theo những quy tắc của riêng bọn họ. 

Nói ra thế này thật không hay, nhưng tôi——vẫn còn một quân bài tẩy. 

Elaine.

Anh xin lỗi vì đã làm phiền em tới tận lúc này.

Việc còn lại... trông cậy cả vào em.

Gọi thầm trong miệng cái tên của cô ấy, ý thức tôi vụt tắt. 

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage