——Đó là một ngày nắng đẹp sau chuyến hành trình tới núi Maley. Quê nhà của Faran đang bị một con rồng tàn phá, vậy nên bốn người bọn họ đã nhận nhiệm vụ lên núi tiêu diệt con rồng. Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, và trên đường về, họ ghé qua thị trấn Balhunt.
Dạo bước trên con phố nhộn nhịp, Elaine vơ vẩn nhìn qua những cửa tiệm ven đường. Ánh mắt cô bất chợt bị một quầy hàng thu hút - nói đúng hơn, là một đồ vật trên quầy hàng đó.
Một món trang sức nhỏ.
Ư… Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Cô vội lắc đầu quầy quậy. Suốt những năm tháng khi còn nhỏ, Elaine đã luôn bị bạn bè trêu chọc là đồ con trai vì mái tóc ngắn và tính tình hiếu động của mình. Trang sức chưa bao giờ là thứ dành cho cô.
Dẫu biết là như vậy... nhưng chẳng biết vì sao, Elaine vẫn không thể ngăn mình dán mắt vào món đồ phía sau tủ kính.
“Ồ ồ, quý cô đây có con mắt tinh tường ghê.” Nhận ra ánh mắt lấp lánh đang nhìn chằm chằm vào món đồ kia của cô, người bán hàng niềm nở chào mời, “Cô thích cái này sao? Đồ tốt nhất trong số này đấy.”
“Ơ, r-ra vậy…” Elaine giật mình, bối rối như một đứa trẻ bị bắt quả tang, “Cho hỏi… cái này giá bao nhiêu?”
“Đúng ra là 800 Lanes, nhưng nếu là quý cô đây, tôi sẽ chỉ lấy 400! Có rẻ không nào?”
“Bốn tr——Ưm, k-không, xin lỗi, chắc là tôi chỉ xem qua vậy thôi…”
Cái giá làm đôi vai của cô xìu xuống ngay tức khắc. Bốn trăm là quá nhiều, đặc biệt với một người vẫn dành tới từng đồng cắc cuối cùng vào các sân tập luyện như Elaine. Cô thậm chí còn chẳng có tiền để mua thêm trang bị, chứ đừng nói là mấy thứ vô bổ kiểu này.
Mà, ngay từ đầu thì người như mình đeo trang sức làm gì cơ chứ…
Cố giấu vẻ mặt ỉu xìu, cô xua tay với người bán hàng vẫn đang cố chèo kéo thêm và chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc ấy…
“Bốn trăm. Tôi mua.”
——Ai đó phía sau cô bỗng đặt một túi tiền xuống quầy đánh xoạch.
"!!!"
Bị giật mình, Elaine suýt nữa ré lên. Dĩ nhiên cô nhận ra giọng nói này.
“E-Elius?! Không được, không được làm như vậy!” Cô hốt hoảng quay lại phía sau, tròn mắt nhìn người thiếu niên vừa xuất hiện, “Cho dù anh có là thủ lĩnh của đội thì cũng không thể tuỳ tiện lấy số tiền lớn như thế từ ngân quỹ——”
“Vớ vẩn, đây là tiền riêng của tôi.”
“Vậy thì còn tệ hơn nữaaaa! Không được không được, tôi không nhận đâu, nhất định không nhận!!!”
Mặc kệ Elaine đang cuống quít túm cánh tay anh lắc lấy lắc để, Elius cứ điềm nhiên chờ người bán hàng đếm tiền, rồi nhận lấy món trang sức trong tủ kính.
——Một chiếc nhẫn bằng vàng, phía trên đính một viên hồng ngọc nhỏ.
Thất bại trong nỗ lực ngăn cản anh, Elaine chỉ còn biết phồng má nhìn đối phương một cách bực dọc. Cô nghĩ mãi, và rồi như là cách phản kháng yếu ớt cuối cùng… Cô nắm chặt hai tay lại để Elius không đưa nhẫn cho mình được, trong khi vẫn lườm anh toé lửa.
Elius không bị đe doạ cho lắm bởi hành động ấy.
Anh chỉ nhìn cô một hồi lâu, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, sau đó mới mở miệng…
“Tôi nhớ mình đâu có nói là mua cái này cho cô?”
“Ơ——”
Uwaaaaaaaaaaaahhhhhhhh!!!
Bụp một tiếng, khuôn mặt của Elaine đã chuyển thành màu đỏ.
Cô cảm thấy mình có thể xấu hổ đến chết được rồi.
——Rõ ràng! Rõ ràng là vậy mà! Người ta đâu có nói gì, toàn là mình tự suy diễn mà!
——Nhưng mà nếu vậy thì mua cho ai được chứ?! Cho ai vậy?! Reina phải không? Chắc chắn là cho Reina phải không? Hay anh ấy thực ra có cô bạn gái nào ở bên ngoài mà mình không biết?!
“Ơ, a, ừ… đúng, đúng rồi nhỉ? T-tôi, tôi ngay từ đầu, làm, làm gì hợp đeo nhẫn cơ chứ, nhìn kì chết được. X-Xin lỗi…”
Elaine vừa lắp bắp vừa xua tay, cảm tưởng như lưỡi cũng đã run đến mức xoắn cả lại rồi.
“Ừ, tôi vẫn chưa nói là mua cái này cho cô.” Anh gật nhẹ, “Bây giờ mới nói.”
“Ơ——á!!”
Trước khi Elaine kịp hiểu, Elius đã bắt lấy bàn tay đang xua lia lịa của cô, nhẹ nhàng luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út, và thế là xong.
Chỉ bằng một trò lừa đơn giản, anh đã đánh lạc hướng làm Elaine phải buông lơi chút chống cự ngớ ngẩn của mình. Chẳng khác nào cái cách mà đường kiếm của anh đánh lừa đối thủ trong một trận chiến tay đôi vậy.
“.................Ể? Ể?”
Khoan.
Khoan khoan khoan khoan.
Cái gì vậy? Cái gì vừa xảy ra vậy?
Cô hết nhìn xuống chiếc nhẫn, lại nhìn lên gương mặt đang thản nhiên nở nụ cười của Elius.
Diễn, diễn biến thế này nhanh quá, mình không theo kịp, thực sự không theo kịp màaaaaa!!!
Dắt một Elaine đang cháy não và tạm thời mất khả năng giao tiếp rời khỏi đó, Elius chỉ cười, tiện tay vỗ nhẹ lên đầu cô.
“Elaine, không phải tự nhiên mà cô bị cái nhẫn đó thu hút đâu.” Anh nói, “Nó là một cổ vật giúp tăng cường khả năng kháng ma pháp, hàng hiếm đấy. Bây giờ bỏ lỡ thì về sau gần như chắc chắn không có cơ hội khác, cho nên tôi mới mua. Cô là người dễ gặp nguy hiểm nhất trong đội, để cô giữ nó là hợp lý mà.”
“A… Vậy, vậy à?”
Lời giải thích của Elius khiến cô có phần bình tĩnh lại. Nó vẫn là một món quà, nhưng ít nhất thì nó cũng có thể coi như là hỗ trợ cho công việc.
Cơ mà… đến mức bỏ lỡ lần này là không có cơ hội mua lại được luôn á? Mình nhận đồ quý như này có ổn thật không vậy?
Elaine biết mình không nên từ chối. Đây là ý tốt của Elius trên tư cách thủ lĩnh tổ đội, và đúng là tăng thêm một lớp phòng hộ cho cô sẽ giúp Elaine ít trở thành gánh nặng của mọi người hơn.
Việc cô cần làm lúc này là ngoan ngoãn nhận nó. Elaine biết vậy. Cô cầm cái nhẫn trong tay như một báu vật vô giá, vui đến mức chỉ muốn nhảy cẫng lên ngay lập tức. Cô muốn nói lời cảm ơn anh. Cô nên nói lời cảm ơn anh.
Chỉ là…
“Tôi, tôi không thể cứ thế mà nhận không của anh được! Hiện tại tôi không có tiền, nhưng 400 Lanes đó tôi sẽ trả góp cho anh! Tôi sẽ trích từ phần của mình sau mỗi nhiệm vụ để trả!”
…Cái tính sòng phẳng tới cứng đầu của Elaine lại nổi lên, và trước khi nhận ra, cô đã tự bật ra những lời như thế.
Cô mím môi chờ đợi Elius nói mình là phiền phức, nhưng anh chỉ cười. Như thể câu trả lời đó là điều hiển nhiên vậy.
“Tất nhiên rồi, nhưng tôi không nhận trả góp đâu. Chừng nào cô rèn luyện đủ để không kéo chân cả đội nữa, lúc đó muốn trả gì thì trả. Tiền cũng được, đồ cũng được.” Tận dụng chiều cao hơn Elaine nửa cái đầu, Elius nhìn xuống cô, có chút đắc thắng, “...Chắc không có chuyện cái ngày đó chẳng bao giờ tới đâu, nhỉ?”
“Anh, anh——”
Elaine mím môi.
Không thể phủ nhận rằng trong đầu cô vừa thoáng nghĩ qua một điều như thế.
“Đ-Được thôi! Tôi sẽ tập luyện chăm chỉ gấp năm, không, gấp mười lần! Khi tôi đã đủ mạnh để không làm phiền mọi người nữa, nhất định anh phải nhận lại nó! Hứa danh dự đi!”
“Được.” Elius cười. “Tôi hứa.”
Suốt một thời gian sau, Elius liên tục khước từ khi Faran và những người ở công hội rủ nhau đi uống. Khẩu phần ăn hàng ngày của anh cũng hạn chế lại rất nhiều.
Rõ ràng là không muốn để cô phải bận lòng, anh vẫn luôn miệng nói rằng mình đang “thử chế độ dinh dưỡng tốt cho sức khoẻ”, nhưng Elaine có thể khẳng định cô chưa từng thấy một lời nói dối nào tệ hơn.
Elius là người như vậy đấy.
Thật tốt bụng, lại cũng luôn có chút vụng về.
———Chiếc nhẫn ấy đã làm giảm đi sức mạnh ma thuật của Quỷ Vương, dù chỉ là một chút.
Elaine đã mạnh lên rất nhiều. Cô biết mình đã chẳng còn là gánh nặng của bất cứ ai. Sau từng ấy năm, cô đã có thể trả lại món nợ nhỏ này cho Elius.
Thế nhưng…
Elaine đã bị lừa. Hoá ra anh lại là kẻ nói dối giỏi hơn cô nghĩ.
Elius đã nói dối. Lời hứa năm ấy là nói dối. Anh chưa từng có ý định nhận lại bất cứ thứ gì từ cô cả.
Ngay từ đầu, anh đã biết mình sẽ chẳng còn sống để mà gặp lại cô.
*********************
“Cuối tuần này cả đám tụi mình đi chơi lễ hội chút không?”
Elius - đúng vậy, là Elius kẻ khắc kỉ, cái người lúc nào cũng chăm chăm vào công việc và chưa từng bận tâm tới bất cứ điều gì ngoài đánh bại Quỷ Vương - đã đột nhiên phát biểu một câu xanh rờn như thế trong cuộc họp của bốn người bọn họ.
“Lễ hội pháo hoa ở thị trấn phía đông phải không anh?” Reina là người đầu tiên phản ứng, hai mắt sáng lấp lánh vì háo hức, “Đi liền đi liền, em chưa được thấy pháo hoa bao giờ cả!”
Được thái độ hào hứng kia cổ vũ, mọi người bắt đầu tán gẫu về kế hoạch đi chơi và mấy thứ linh tinh khác. Ngồi bên cạnh, Elaine không nói gì, nhưng kì thực cũng nhộn nhịp trong lòng chẳng kém.
Cô… cũng chưa bao giờ được thấy pháo hoa.
Suốt mấy ngày sau đó, Elaine để ý giờ giấc dễ phải nhiều gấp mấy lần so với bình thường.
Nghĩ lại, Elius dường như đã hơi kì lạ khi họ cùng nhau xem pháo hoa ở thị trấn phía đông đêm ấy.
“...Đây, chắc là lần cuối cùng rồi nhỉ?”
Elaine không biết tại sao, nhưng ngay cả khi đang đi cùng mọi người, ánh mắt của anh lại có gì đó quá đỗi cô đơn. Cái nhìn đó cùng với tiếng thì thầm khó hiểu của anh, làm cô không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng.
Lần cuối… nghĩa là sao?
Đúng lúc này, một người thợ làm pháo hoa dừng lại bên cạnh họ.
“Mấy cô cậu thấy màn pháo hoa này thế nào?” Ông bất chợt hỏi, mắt vẫn không rời khỏi màn biểu diễn đầy màu sắc trên trời với một sự say mê.
“Dạ? À, đẹp lắm ạ!” Bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, Elaine cũng nhìn lên những ‘bông’ pháo hoa đang không ngừng nở rộ, “Cứ như là những tia lửa kia đang sống và nhảy múa vậy, thật phi thường. Cháu chưa từng chứng kiến điều gì như thế…”
“Những tia lửa đang sống? Cô bé có cách dùng từ hay đấy. Ài, thật vui khi thấy mọi người thích chúng.” Người thợ bật cười. “Thợ pháo hoa bọn tôi ấy nhé, khoảnh khắc quả pháo được bắn lên trời, bọn tôi còn hồi hộp hơn cả người xem nữa - bởi vì mỗi quả pháo đều đem theo kì vọng cụ thể của thợ pháo hoa. Bọn tôi có thể đã dành hàng giờ tính toán sao cho những tia lửa bắn ra theo đúng hình dạng mà mình mong muốn, nhưng cái kết quả ấy ra sao thì chỉ đến lúc pháo nổ mới nhìn thấy được. Người xem như các cô cậu thì mong đợi sự bất ngờ, nhưng với cánh thợ bọn tôi, khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời làm pháo hoa chính là khi thấy chùm pháo nổ đúng như những gì mình tưởng tượng.”
“Tính toán?” Elaine mở to mắt, “Ý chú là… những tia lửa kia không phải ngẫu nhiên, mà là được thiết kế có chủ đích từ đầu ấy ạ?”
“Haha, cô bé có thể cảm thấy những tia lửa đó chỉ có thể là ngẫu nhiên, nhưng kì thực có rất nhiều yếu tố kiểm soát được sẽ quyết định cả kích cỡ lẫn hướng bay của chúng. Giống như cầm trong tay một nắm sỏi, khi thả xuống dù trông có vẻ ngẫu nhiên, nhưng kì thực vị trí của mỗi viên sỏi sau khi dừng lại vốn đã được quyết định bởi vị trí trước khi rơi xuống đúng không nào?”
Ông ta cười hà hà, lại tiếp tục, “Nói là nói vậy, chứ tất nhiên thợ pháo hoa cũng chỉ có thể kiểm soát từng cụm tia lửa bắn ra theo hướng nào để tạo thành hình thù mong muốn một cách đại khái mà thôi. Tất nhiên, nếu có ai đó đủ khả năng tính toán tới từng yếu tố nhỏ nhất, vậy thì toàn bộ chuyển động của hàng ngàn tia lửa đều sẽ nằm gọn trong sự kiểm soát của người dó rồi. Nhưng làm gì có ai làm được như thế chứ?”
“Tính toán… tới từng yếu tố nhỏ nhất, sẽ kiểm soát được một cách hoàn hảo…”
Câu nói ấy, không biết vì lí do gì, cứ luẩn quẩn trong đầu Elaine suốt một thời gian.
Sau này nghĩ lại, cô nhận ra mầm mống cho sự thức tỉnh Kĩ Năng “Chúa Tể Của Những Con Số” có lẽ đã bắt đầu từ khi ấy.
Elaine vẫn luôn ngưỡng mộ kiếm thuật đầy chất tính toán của Elius, ngưỡng mộ khả năng đọc vị đối thủ, ngưỡng mộ khả năng kiểm soát cục diện một cách hoàn hảo như thể nhìn thấu được tương lai của anh. Cô vẫn luôn đuổi theo bóng lưng của Elius, với ước nguyện có thể trở thành một người giống như anh.
———Sự ngưỡng mộ ấy đã trở thành mảnh đất, để rồi khi hạt giống mang tên “tính toán hoàn hảo để đạt tới kiểm soát hoàn hảo” được gieo vào đầu cô, nó cuối cùng đã nở rộ thành thứ năng lực vượt qua mọi giới hạn sau này.
“Để lạc hai người họ mất tiêu rồi…”
Sau lễ hội pháo hoa đêm ấy, đám đông khiến cho bốn người bọn họ bị xé lẻ ra. Faran và Reina mất hút trong dòng người dày đặc, và thế là chỉ còn Elaine đi cùng Elius.
Trên đường trở về quán trọ, câu nói kì lạ cùng vẻ mặt cô đơn của Elius chợt quay lại trong tâm trí cô.
“...Elius, ban nãy anh nói vậy là sao?”
“Hử? Anh có nói gì à?”
“Em không nghe rõ, cái gì mà lần cuối cùng rồi ấy…”
“À… Không, đừng để tâm, chuyện lặt vặt ấy mà.”
“...Thật không?”
“Thật.”
Câu trả lời chỉ ngắn ngủn như vậy, rồi hai người lại lặng lẽ bước đi.
Nhưng Elaine không chịu được. Chỉ cần nhớ lại vẻ mặt như một người đã sẵn sàng từ bỏ tất cả ấy của Elius, cũng đủ làm tim cô đau nhói.
“Ừm, Elius này? Em không biết đang có chuyện gì làm anh bận lòng, nhưng…”
“Không, thực sự không có chuyện đâu, lúc đó chỉ là anh hơi mệt chút——”
“Được rồi mà, không có chuyện gì cũng được, cứ nghe em nói đã.”
“...Ừ, anh nghe.”
“Em thích ngắm pháo hoa lắm. Em không muốn đây là lần cuối cùng. Cho nên…” Cô ngước lên nhìn Elius. “Sau khi Quỷ Vương bị đánh bại, mình đi xem pháo hoa lần nữa có được không anh?”
Elius không trả lời ngay.
Trong mắt anh thoáng qua một cái nhìn do dự.
“...Được.” Ngập ngừng đáp lại, anh lảng tránh ánh mắt của cô, “Anh sẽ cố.”
Cảm giác khó chịu trong lồng ngực của Elaine lại càng tăng lên nhiều hơn nữa.
Cô không thể nào chịu được, không chịu được cái cách anh khó nhọc nói ra câu trả lời ấy, như thể có thứ gì kẹt trong cổ họng, như thể chỉ mở miệng thôi cũng đã quá nặng nề. Cô không chịu được, vì cái nhìn trên gương mặt anh đã đủ khiến Elaine như muốn khóc.
——Xin anh đấy.
Đừng làm vẻ mặt đó nữa có được không?
Đừng nói chuyện như thể anh nghĩ đây thực sự là lần cuối cùng có được không?
“Không phải ‘Anh sẽ cố’, phải là ‘Chắc chắn rồi’ chứ!” Cô bất chợt thấy mình lớn tiếng, chẳng khác nào một đứa trẻ con đang giận dỗi với anh, “Hứa với em một câu bộ không được hả? Chỉ là đi chơi một buổi thôi mà, đâu đến nỗi khó khăn như vậy!”
Elius im lặng. Elaine trừng mắt. Hai người họ nhìn nhau chằm chằm, và trong vài giây ấy, thời gian như thể ngừng trôi.
Thế rồi sau đó… Elius chịu thua. Anh giơ tay làm bộ đầu hàng, và nở một nụ cười: “Ừ, chắc chắn rồi. Ăn mừng thắng lợi trước Quỷ Vương bằng một màn pháo hoa, nghe cũng không tệ nhỉ?”
“Đúng vậy!”
Từ thời điểm ấy, cho đến khi trở về quán trọ…
Hai người chỉ lặng yên bước cạnh nhau mà không nói thêm lời nào nữa.
Elaine tự hỏi, khi ấy, anh đã nghĩ những gì?
Sẽ không có buổi ăn mừng thắng lợi nào cả. Thứ duy nhất chờ đợi Elius là xung đột nội bộ, là cuộc chia ly, rồi tới những tháng ngày sống trong dè bỉu, và cái chết tàn khốc ở cuối con đường. Chàng trai ấy biết điều đó. Anh biết, nhưng lòng tốt vụng về của anh vẫn không thể làm ngơ trước lời nài nỉ của Elaine.
Đã là lần thứ bao nhiêu, anh phải đưa ra lời hứa mà bản thân biết rõ chẳng thể nào thực hiện?
Elius đã đúng.
Cái đêm đó, thực sự là lần cuối họ được cùng nhau ngắm pháo hoa.
**********************
“Cô gái. Số mệnh của cô… thực sự rất kì lạ.”
Người đàn ông đội khăn trùm đầu nhìn chằm chằm vào tay của Elaine, rồi thốt lên một câu như thế.
Đó là một buổi tối muộn. Cô cùng Elius ra ngoài mua một số nhu yếu phẩm, và rồi trên đường về quán trọ, anh bất chợt chỉ vào một cái tiệm ven đường:
“Anh nghe đồn chỗ đó xem chỉ tay chuẩn lắm, mình thử qua không?”
Thoạt tiên, Elaine không hiểu anh đang nói cái gì. Phải đến tận lúc căng mắt ra, cô mới để ý thấy một tấm biển bé xíu với dòng chữ nguệch ngoạc 'Tiệm bói toán' treo trên cánh cửa, gần như khuất vào trong bóng tối.
“...Sao anh nhìn ra cái biển đó được vậy?” Cô kinh ngạc.
“Đã nói là nghe mọi người đồn mà.”
Elaine không phải người tin vào bói toán hay số mệnh. Nhưng dù sao cũng chẳng mấy khi được Elius chủ động rủ làm gì đó như thế này, thế là cô đồng ý.
Căn tiệm rất nhỏ, tay thầy bói lại cũng chỉ cho phép một người vào mỗi lần, vậy nên Elaine vào trong xem trước.
“Số mệnh của cô rất kì lạ.” Ông ta nhắc lại, “Cứ như thể nó đã bị can thiệp bởi điều gì đó, hay là ai đó. Nó… rất yếu ớt, giống như của một người đoản mạng, nhưng cũng đồng thời mạnh mẽ đến lạ thường.”
“Ừm… tôi đoán mình nên vui khi nghe điều đó? Hay là nên buồn vậy?”
“Tôi không biết.” Thầy bói lắc đầu, “Tôi hành nghề đã hơn chục năm nay, nhưng chưa từng thấy số mệnh của người nào giống như vậy cả. Cô gái, tôi có thể xin phép lưu lại dấu chỉ tay của cô không? Chỉ để thoả mãn chút tò mò.”
“Ừm… Thì, tôi không phiền, nhưng lưu lại dấu tay là sao vậy?”
Tay thầy bói lấy từ trên kệ xuống một thứ gì đó hình vuông, và đặt lên bàn trước mặt cô. Một miếng đất sét dày, vẫn còn hơi ẩm.
“Giống như lấy khuôn bình thường thôi.” Ông ta nói, “Ấn tay vào đây là được.”
Elaine hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng không thấy có lí do gì để từ chối. Người như Elius sẽ không dẫn cô vào một nơi mờ ám mà anh không chắc chắn bao giờ.
“Cảm ơn.” Nhận lấy miếng đất sét từ Elaine, tay thầy bói cẩn thận cất nó lên trên kệ.
“Ừm, vậy còn chuyện xem bói…?”
“Xin lỗi, tôi không xem được gì hết. Cô cũng không cần phải trả tiền.”
“Hả…?”
Rời khỏi cái tiệm kì quặc đó, Elaine vẫn còn chưa hết hoang mang. Thành thật mà nói thì cô cảm thấy toàn bộ chuyện này có hơi ngớ ngẩn.
Mải suy nghĩ về những gì đã xảy ra, cô thậm chí không để ý thấy Elius đã dắt mình đi được một đoạn đường.
“Ơ… Elius không vào xem bói sao?”
“Không.” Anh đáp cụt lủn với một cái nhún vai, “Anh không tin vào bói toán.”
“Hảảaaaa????”
Đó thực sự là một ngày kì lạ.
“...Đến lúc rồi, Elaine.”
“Vâng.”
Thái tử, cũng là tổng chỉ huy đương nhiệm của quân đội vương quốc, vạch ngón tay lên tấm địa đồ cùng với cái gật đầu của Elaine.
Họ đang đứng trước chiến dịch cuối cùng. Kể từ sau khi Elaine chinh phục thành công hết mê cung này tới mê cung khác, quân đội Quỷ Vương đã bắt đầu nâng cao phòng ngự trước những pháo đài như thế. Để đối phó lại với động thái này, một chiến dịch tấn công quy mô lớn sẽ được phát động với vai trò duy nhất là nghi binh và dọn đường, để cô có thể thuận lợi một mình tiến vào lâu đài Quỷ Vương.
Giữa lúc họ đang điểm lại các chi tiết cuối cùng trong kế hoạch, một người lính thân cận của thái tử bước vào, tiến lại gần anh và nói thầm gì đó. Đuôi mắt hơi nheo lại một cách nghi ngờ, anh quay sang phía Elaine:
“Cô có khách.”
Người mới đến tuổi vào khoảng trung niên, chân tay vạm vỡ, đầu cũng đã hai thứ tóc. Vừa nhìn thấy ông ta, cô bất giác cảm thấy ngờ ngợ… hình như đã gặp ở đâu rồi.
“Elaine, đây là thợ rèn kiếm giỏi nhất của vương quốc.” Thái tử giới thiệu, “Ông ấy nói có vật muốn dâng lên.”
“Điện hạ. Cô Elaine.” Người thợ rèn kính cẩn cúi đầu, “Chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng em trai của tôi đã từng có vinh dự được tiếp đón cô, trong một tiệm bói toán của nó vài năm trước.”
“Ồ, là người đó…”
Elaine gật đầu, cô đã hiểu vì sao mình lại có cảm giác đã từng gặp ông ta. Hai anh em nhà này thực sự có gương mặt giống nhau như đúc.
“Cô Elaine, tôi xin mạn phép hỏi." Ông ta ngẩng lên, "Có phải cô chưa từng có thanh kiếm nào thực sự vừa tay? Cụ thể là, mọi thanh kiếm đều có một chút lệch trọng tâm khi cầm bằng tay trái?”
“Làm sao ông——”
Hai mắt cô mở lớn. Chuyện Elaine thuận tay trái chỉ có những người từng nhìn thấy cô chiến đấu trong mê cung mới biết được, còn cảm giác khó chịu nhỏ khi cầm kiếm thì cô thậm chí chưa từng nói cho ai cả. Elaine chỉ nhận ra cảm giác ấy sau khi đã thức tỉnh Kĩ Năng, và cô chẳng còn Elius ở đó để mà xin lời khuyên nữa.
“Dấu tay trái mà cô Elaine để lại khi trước có vết tích của người cầm kiếm.” Ông ta đáp, “Kiểu kiếm ở vương quốc này không hoàn toàn đối xứng, vậy nên khi chuyển giữa hai tay sẽ luôn có một độ lệch nhỏ ở trọng tâm. Và bởi vì gần như không có nhu cầu về kiếm cho người thuận tay trái, tất cả những thanh kiếm hiện nay gần như đều được rèn để cầm bằng tay phải. Thường thì độ lệch đó sẽ bị mọi người bỏ qua, nhưng ở trình độ của cô Elaine… chắc chắn nó sẽ gây ra cản trở nhất định.”
Vừa nói, người thợ rèn vừa lấy ra cái bọc vải dài đeo phía sau lưng.
“Thực ra… cách đây khoảng một năm, em trai tôi đã đem cái khuôn tay đó đến xưởng rèn, và nhờ tôi rèn một thanh kiếm phù hợp với bàn tay được lưu lại trong khuôn. Nó nói với tôi, người này rất có thể sẽ trở thành kiếm sĩ làm thay đổi vận mệnh của toàn nhân loại.” Ông ta chậm rãi giở lớp vải bọc ngoài, “Tôi thực sự không muốn khoe khoang, nhưng em trai tôi từ nhỏ vốn đã có khả năng dự cảm khác thường. Và tôi chưa từng thấy nó nghiêm túc đến như vậy.”
Một cách cẩn trọng, người thợ rèn trao thanh kiếm cho Elaine bằng cả hai tay.
Đó là——một trong những thanh kiếm đẹp nhất mà cô từng thấy.
“...Xin phép.”
Với một tiếng thì thầm, Elaine nắm lấy chuôi kiếm… và rút nó ra khỏi vỏ.
Cảm giác vừa vặn chưa từng có trong lòng bàn tay khiến cô một lần nữa phải tròn mắt vì kinh ngạc. Đó không chỉ đơn thuần là thanh kiếm được tạo ra để cầm bằng tay trái, đó là thanh kiếm được tạo ra cho một mình cô - kích thước, trọng tâm, tầm với, tất cả đều hoàn hảo, giống như thanh kiếm tự nó là một phần nối dài của cánh tay cô vậy.
Đánh giá bằng Kĩ Năng của mình, Elaine biết đây sẽ là thanh kiếm tốt nhất mà cô từng sử dụng. Được thừa nhận bởi Chúa Tể Của Những Con Số, nghĩa là thứ vũ khí này thực sự đã đạt đến cái gọi là sự tối ưu.
Cho tới lúc này, cô mới hiểu đầy đủ sức nặng của cái danh thợ rèn kiếm giỏi nhất toàn vương quốc.
Lướt nhẹ một ngón tay trên mặt kiếm, Elaine khẽ thốt lên: “Nó… thật sự quá tuyệt diệu.”
“Khi ấy tôi đã không thực sự ý, nhưng thanh kiếm này là một trong những tác phẩm tốt nhất của tôi, từ trước tới giờ.” Người thợ rèn lùi lại, “Anh Hùng Elaine, xin hãy dùng thanh kiếm này đánh bại Quỷ Vương.”
“Vâng.” Cầm thanh kiếm trong tay, Elaine dứt khoát gật đầu, với sự tự tin mới có vẫn còn đang sục sôi trong lồng ngực, “Với thanh kiếm này, nhất định tôi sẽ đem về chiến thắng.”
“Đó thực sự là một tuyệt tác.” Thái tử đồng tình, “Phải rồi, nó có tên không?”
“Không có, thưa Điện hạ. Nói chính xác hơn là chưa có.” Người thợ rèn lắc đầu. “Đúng là thông thường thì người rèn kiếm sẽ đặt tên, nhưng trường hợp này rất khác. Thanh kiếm được tạo ra với mục đích duy nhất là nằm trong tay của Anh Hùng, vậy nên, thần hi vọng cô Elaine sẽ đặt tên cho nó.”
“Tôi?”
Elaine có chút lúng túng khi ánh mắt của hai người quay lại nhìn mình. Cô cố suy nghĩ, nhưng vẫn chẳng tìm ra được cái tên nào phù hợp.
Thay vào đó, một ý tưởng khác chợt nổi lên.
“Nếu thế, hãy để việc đó lại sau này, thưa Điện hạ.” Cô mỉm cười, “Có một người khác mà tôi tin rằng xứng đáng được đặt tên cho thanh kiếm… Một người quan trọng với tôi hơn bất kì ai.”
Đúng, thanh kiếm này đã được rèn cho riêng một mình cô. Nhưng ngay từ đầu, chính Elius mới là người đã tạo ra sự trùng hợp ấy.
Nếu có một người mà Elaine muốn chia sẻ vinh quang, đó chỉ có thể là anh chứ không còn ai khác. Cái tên được khắc lên thân kiếm để lưu truyền tới sau này cũng chỉ có thể do anh đặt, chứ chẳng phải là cô.
Với những dự định ấy ấp ủ trong lòng, Elaine lại càng mong chờ đến cái ngày đánh bại Quỷ Vương hơn nữa.
Và…
Thanh kiếm ấy, thứ trực tiếp ra đòn kết liễu Quỷ Vương trong trận chiến huyền thoại của Anh Hùng Elaine một năm về trước, vẫn chưa bao giờ có một cái tên. Bây giờ cũng vậy, mà mãi tới sau này cũng vậy.
Giống như cái tên của người anh hùng thực sự đã cứu đất nước này, sẽ vĩnh viễn nằm lại trong bóng tối.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage