“——Tôi xin lỗi, Elaine, nhưng cô phải đi thôi. Chúng tôi đã quyết định trục xuất cô khỏi tổ đội.”
Sau bữa trưa trong quán trọ mà cả đội đang trú chân, tôi rốt cuộc cũng nói ra được thông báo đó.
Nụ cười trên mặt Elaine đông cứng lại - không, nói đúng hơn là cả người cô ấy cứng đờ. Cái thông báo lạnh lùng thực sự đã giáng vào cô gái tội nghiệp như một tia sét đánh.
Vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, Elaine quay sang nhìn chằm chằm vào tôi. Cặp mắt đen láy của cô run rẩy trong sợ hãi, năn nỉ tôi hãy bật cười và nói rằng đó chỉ là một trò đùa dở tệ. Rằng tôi hoàn toàn không có ý định đuổi cô ấy đi. Rằng tôi muốn rút lại quyết định của mình sau khi nghĩ kĩ.
Nhưng Elaine không ngốc. Cô ấy đọc được câu trả lời trên gương mặt của tôi. Cô ấy chỉ quá sốc để tin nó là sự thật.
“Đợi, đợi đã, Elius, sao lại đột ngột như vậy…” Giọng Elaine run lên yếu ớt khi cô vẫn cố gắng gặng hỏi, “Tr-Trục xuất… Nhưng tại sao? Tôi đã làm gì sai sao? Elius, làm ơn, nói cho tôi——”
“Cô vẫn còn không nhận ra mình làm vướng chân mọi người tới mức nào sao?” Reina, người vẫn im lặng từ nãy tới giờ, cắt ngang lời cô ấy.
Vẻ mặt của Elaine trở nên chua chát khi nhìn sang nữ đồng đội còn lại trong nhóm. “Tôi biết, tôi hoàn toàn không giúp ích được mọi người trong chiến đấu, nhưng rõ ràng Kĩ Năng của tôi đã bù đắp nhược điểm ấy bằng cách giúp tổ đội quản lý tiền bạc và kiểm soát thu chi mà…” Cô yếu ớt phản đối, “Reina, cô có biết tôi đã vất vả thế nào để cân bằng được ngân quỹ với những khoản tiền của cô cho nhà thờ không?”
“Việc quyên góp cho nhà thờ là lời hứa của Elius với tôi ngay từ những ngày đầu, cô không có quyền can thiệp!” Reina cau mày và đanh giọng với khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng đã bị động chạm với chủ đề mà Elaine vừa đưa ra. Thật vậy, một trong những điều kiện để gia nhập tổ đội của cô chính là Elius phải chấp thuận những khoản quyên góp thường xuyên cho nhà thờ mà cô từng nương náu - dẫu cho việc này cuối cùng đã đặt gánh nặng lên người quản lý tiền bạc là Elaine. “Cô cứ nói như thể mình là một phần không thể thay thế, nhưng những tổ đội khác vẫn có thể hoạt động bình thường mà đâu cần một người như cô! Đừng có dùng cái giọng đó với tôi, vai trò của một “Thánh Nữ” như tôi còn đáng giá gấp trăm lần loại như cô!”
“Ư…”
Có lẽ cũng biết rằng đề cập đến Kĩ Năng sẽ chỉ khiến tình thế của bản thân trở nên tồi tệ hơn, Elaine im lặng cúi mặt. Reina vốn dĩ không hề nói quá, “Thánh Nữ” của cô thực sự là độc nhất vô nhị, được xếp hạng cao nhất trong số các Kĩ Năng thiên phú, và chỉ xuất hiện trong những dòng dõi danh giá mà thôi.
“Nhưng, tôi, tôi——” Elaine cố gắng tiếp tục nói điều gì đó, nhưng Faran - thành viên cuối cùng trong nhóm, người sở hữu kĩ năng “Thương Thủ” - đã ngắt lời cô:
“Được rồi, với tất cả sự tôn trọng, cô định tiếp tục tình trạng này đến bao giờ? Ở lại ăn bám trong tổ đội cấp S với một Kĩ Năng vô dụng như “Kế Toán”? Cô có thể gảy mấy cái bàn tính đó và tìm cho tôi một câu trả lời được không?”
“T-Tôi thừa nhận mình đúng là gánh nặng trong chiến đấu, nhưng…”
Những lời của Faran, dù có xúc phạm đến đâu, cũng vẫn là sự thật. Mỗi thành viên trong một tổ đội mạo hiểm giả đều có vai trò riêng của mình, nhưng ngay từ đầu thì mục đích tồn tại của mạo hiểm giả chính là chiến đấu. Vai trò mỗi thành viên, rốt cuộc, đều xoay quanh hai chữ chiến đấu này.
Kĩ Năng của một người được phân chia làm ba loại: “loại thiên phú” được coi là do thần linh ban tặng và sẽ nhận được vào lễ thành niên năm mười lăm tuổi, “loại rèn luyện” có được nhờ quá trình đào tạo trong thời gian rất dài dài với sự chỉ dẫn đúng đắn, và “loại thức tỉnh” có thể coi là tổng hợp của hai loại trên, khi mà một Kĩ Năng thiên phú trải qua rèn luyện để rồi được nâng cấp lên thêm một bậc.
Hai mươi năm trước, một sinh vật tự xưng là Quỷ Vương đã xuất hiện ở Vương Quốc này. Quỷ Vương phong toả bầu trời bằng tầng mây đen vĩnh cửu, đồng thời chiếm cứ lãnh thổ bằng đội quân quái vật của mình. Tôi từng nghe nói rằng trước khi Quỷ Vương xuất hiện, việc những người sở hữu Kĩ Năng phi chiến đấu như “Thương Nhân” hay “Thợ Rèn” tham gia vào các tổ đội mạo hiểm giả là chuyện bình thường như cơm bữa. Nhưng ngày nay khi mà độ nguy hiểm của cái nghề này tăng vọt, những người như vậy cuối cùng đều bị đào thải, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
“Elaina, thực sự tôi không có ý trách móc cô, nhưng cô đã từng nghĩ rằng thần linh trao cho cô Kĩ Năng ấy chính là muốn cô tránh xa việc chiến đấu chưa?” Faran nói, “Cô hiểu rằng tôi chỉ có ý tốt mà, phải không?”
Tôi im lặng. Có lẽ tôi cũng có vài điều muốn nói, nhưng để làm gì? Bất cứ điều gì tôi nói vào lúc này đều không quan trọng.
Không điều gì đủ quan trọng để trở thành một “nhân tố” có thể quyết định tương lai cả.
“Tôi biết… Tôi biết mà, tôi đã thừa nhận điều đó từ trước đây rồi, cho đến bây giờ vẫn vậy. Nhưng tôi đã tới sân tập và dành toàn bộ phần tiền công của mình vào việc rèn luyện… Rất gần rồi, tôi đang ở rất gần việc Thức Tỉnh rồi, chỉ một chút nữa thôi, tôi thậm chí đã có thể lờ mờ cảm nhận được nó, thật mà! Làm ơn, cho tôi thêm một chút thời gian nữa, nhất định…!!!”
Đúng vậy.
Elaine đã tiến đến rất gần, cực kì gần với mục tiêu của mình, bất kể đó là về năng lực của cô ấy hay thứ gì khác nữa.
Tôi biết chứ. Tôi biết điều đó rõ hơn bất kì ai khác. Rằng cô ấy có một tiềm năng rực sáng đến mức nào.
Nhưng mà, chính vì như vậy——
“Elaine.”
Tên cô ấy phát ra từ miệng tôi với một thứ giọng lạnh tanh, và đôi vai mảnh dẻ của Elaine giật nảy lên. Gương mặt thanh tú dưới mái tóc đen quay sang nhìn tôi - lo lắng và phụ thuộc. Giống như một con thú nuôi bị bỏ rơi. Mặc cho việc đã thấy cảnh tượng này nhiều lần đến nỗi bị nó in hằn vào trong tâm trí, tôi vẫn không thể quen với nó - không thể quen, và cũng không được phép quen.
Nhưng chẳng thể làm khác được.
“Dù cô có nói gì đi nữa, quyết định của tôi với tư cách thủ lĩnh của tổ đội này đã được đưa ra, và tôi sẽ không thay đổi nó.”
Không phải bất kì lời lẽ nào khác.
Đây mới là điều tôi cần nói.
Đây mới là “nhân tố” cần thiết để quyết định tương lai.
“Elaine——chúng tôi không cần một đồng đội vô dụng.”
Câu nói đó, là chốt hạ. Một cú kết liễu nhanh gọn và đau đớn. Tôi không cần kéo dài cuộc trò chuyện này thêm nữa.
Nhìn đôi vai của Elaine rũ xuống, tôi nén lại một cái nghiến răng và đưa tay vào chiếc túi da đã chuẩn bị trước đặt cạnh bàn: “Tôi biết việc này rất đột ngột, nhưng đây là quyết định vì lợi ích của tất cả mọi người. Tổ đội sẽ cung cấp cho cô một số tiền đền bù và trang bị, việc tiếp tục làm mạo hiểm giả hoặc trở về quê nhà là tuỳ thuộc vào cô.”
“Hả?” Reina cau mày, “Nếu chúng ta còn dư dả đến mức tặng quà chia tay cho người bị trục xuất, lẽ ra anh nên dành phần đó cho nhà th——”
“Chúng ta là một tổ đội cấp S, Reina. Vứt bỏ một đồng đội mà không đưa ra bất kì sự giúp đỡ nào, cho dù họ có vô dụng đến đâu, sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng trong giới mạo hiểm giả.” Tôi cắt đứt lời phàn nàn trước khi cô ấy kịp tiếp tục và bắn về phía đó một cái nhìn thờ ơ. “Hừm, tất nhiên, nếu Reina đã nói vậy… Có lẽ tôi sẽ rút lại quyết định này…”
“Ch-Chờ chút, em xin lỗi, anh nói đúng… Bỏ mặc người từng là đồng đội là đi ngược với giáo lý. Em không phản đối gì cả.”
Tốt.
Reina có một sự ám ảnh với danh tiếng của cô ấy trên tư cách là Thánh Nữ. Biết rằng cô ấy có thể sẽ phản đối, tôi đã chuẩn bị con bài này, và nó hoạt động tốt. Giờ thì không còn trở ngại gì trong việc giao món quà chia tay cho Elaine cả.
Cho dù tôi chẳng biết liệu nó có tác dụng hay không…
“Chắc cô cũng đã biết, ngân quỹ của chúng ta không quá dư dả. Đây là một khoản đền bù - không nhiều, phải nói vậy - và một ít ma dược trị thương. Cầm lấy đi.”
Đưa túi tiền cho Elaine, tôi rót ma dược từ bình lớn vào một cái lọ nhỏ đã chuẩn bị sẵn, và đẩy nó tới cho cô ấy.
Nhìn chiếc lọ nhỏ xíu, Reina che miệng như cố nín cười: “Đó không phải loại ma dược rẻ tiền nhất sao? Lại còn chỉ có chút ít như vậy nữa, Elius xấu tính thật đấy… Nhưng mà Elaine này, nó hợp với cô quá đi chứ.”
Than ôi, với một Thánh Nữ mà nói, lời lẽ mới cay nghiệt làm sao.
Điều này không giống Reina chút nào cả. Nói đúng hơn, cô ấy không tỏ thái độ như vậy với bất kì ai… ngoại trừ Elaine.
Kĩ Năng, có lẽ cuối cùng cũng chỉ là tài năng mà thôi, phải không? Hoàn toàn không liên quan tới tính cách của một con người.
Elaine im lặng nhìn tôi lần nữa và gật đầu. Bỏ ngoài tai lời giễu cợt của Reina, cô ấy lặng lẽ cầm lấy túi tiền và lọ ma dược, xiêu vẹo rời khỏi quán trọ, rồi biến mất vào dòng người trên phố.
.
************
.
Câu chuyện về thông báo trục xuất của Elaine đã kết thúc như vậy. Trở về phòng mình, tôi kiểm tra lần nữa để chắc rằng không có ai gần đó - một việc thuần tuý chỉ là thói quen, bởi tôi lẽ ra nên biết rằng sẽ không có ai tới gặp tôi vào lúc này cả.
Sau đó, tôi khoá cửa phòng, và kích hoạt Kĩ Năng.
“——‘Chỉ Dẫn’.”
Cuốn sách ấy xuất hiện trong tay phải của tôi.
Cuốn sách với 115 trang giấy. Tương ứng với số lần “lặp lại” mà tôi đã thực hiện.
“Trang số 115.”
Theo mệnh lệnh của tôi, các trang sách tự động lật ra tới trang cuối cùng. Tôi nhìn xuống, và thấy một dòng chữ mới vừa được thêm vào đó.
“Trục xuất Elaine khỏi tổ đội (với một món quà chia tay).”
Nửa trước của dòng chữ được viết bằng chữ đỏ, trong khi phần trong ngoặc được viết bằng chữ xanh.
Tôi không nhớ phần đó có xuất hiện trong vòng lặp trước. Nghĩa là…
“Quả nhiên, quà chia tay cũng là một nhân tố, hử…”
.
Trong lễ thành niên, mỗi người sẽ nhận được một Kĩ Năng thiên phú.
Tuy nhiên, tôi là trường hợp đặc biệt. Kĩ Năng thiên phú của tôi không phải một, mà là hai. Cái thứ nhất là “Kiếm Sư”, và cái thứ hai, thứ mà tôi vẫn luôn giữ bí mật, là “Cuốn Sách Chỉ Dẫn” này.
Kiếm Sư, giống như những Kĩ Năng hệ chiến đấu đơn thuần khác, là sự toàn diện hoá khả năng của một người trong việc dùng kiếm. Sức mạnh và tốc độ, quan sát và cảm giác, tấn công và phòng thủ - mọi yếu tố cần thiết cho kiếm thuật đều được nâng cao tuỳ vào mức độ của Kĩ Năng.
Có bốn Kĩ Năng liên quan đến kiếm thuật - Chiến Binh, Kiếm Sĩ, Kiếm Sư, và Kiếm Thánh. Chiến Binh là ngàn người có một, Kiếm Sĩ vạn người có một, Kiếm Sư là hàng trăm ngàn người, và Kiếm Thánh có thể được xem là Kĩ Năng độc nhất, trong cùng một thời đại không thể có hai người xuất hiện.
Dù rằng trong truyền thuyết từng có sự tồn tại của một Kiếm Thần, nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, không có bất kì ghi chép lịch sử nào xác nhận sự tồn tại của họ. Đồng nghĩa với việc, trong thực tế, Kiếm Thánh là cấp độ cao nhất có thể đạt được của một người cầm kiếm.
Kiếm Thánh của thời đại này vẫn chưa xuất hiện, nhưng tôi đã từng biết một người như thế.
——Cha tôi, vị anh hùng đã bỏ mạng dưới tay Quỷ Vương khi tôi còn rất nhỏ, là một Kiếm Thánh.
Và tôi, người thừa kế tài năng của ông, là một Kiếm Sư.
Mặc dù không đạt tới mức độ thiên hạ đệ nhất như Kiếm Thánh, cái danh mười vạn người có một của Kiếm Sư cũng không phải là thứ gì bị thổi phồng. Hầu như mọi kiếm sĩ vĩ đại từng ghi tên mình vào sử sách đều là một Kiếm Sư.
Tuy nhiên, vậy vẫn là chưa đủ.
Và đó là lúc Kĩ Năng thứ hai của tôi cần đến.
“Trang số 1.”
Tôi ra lệnh. Những trang giấy lật về đầu sách, và dòng chữ ngay ngắn viết trên đó đập vào mắt tôi.
“Cuốn sách này chỉ dẫn dến cái chết của Quỷ Vương và những kết quả kèm theo.”
Tôi không biết mình đã đọc dòng chữ này bao nhiêu lần. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi lần đầu trông thấy nó - bất ngờ, quyết tâm, kì vọng, và phấn khích. Nhưng càng ngày, dòng chữ ấy càng cảm thấy giống như một lời nói dối.
Kể cả như vậy, tôi vẫn sẽ tiếp tục đọc nó, bất kể bao nhiêu lần đi chăng nữa, chỉ để giữ cho mình không bước chệch khỏi con đường.
Phải, cuốn sách này là một Kĩ Năng, một món quà, cũng là một sự tồn tại bị nguyền rủa, trói buộc tôi vào vòng lặp vĩnh cửu này cho đến ngày chạm tới được cái chết của Quỷ Vương——Một lời nguyền mà kẻ bí ẩn năm ấy đã đặt lên tôi, vào cái đêm tròn mười lăm tuổi.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage