Ore To Kawazu-San No Isekai Hourouki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

211 5395

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

14 91

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

85 970

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

55 670

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

10 74

WN - Chương 16

“Mẹ..!”

“Con đã ở những đâu vậy! Đồ ngốc”

“Con xin lỗi….kyaa”

Tôi trao lại Ribbon-chan và thắc mắc không biết cô chủ quán sẽ làm gì? Đây là lúc để giáo huấn và mọi người sẽ có rất nhiều thứ để nói. Ribbon-chan cúi đầu, và đôi mắt đẫm lệ. Mẹ cô bé thì cúi đầu sâu trước mặt tôi.

“Thực sự cám ơn hai người! Tôi không biết phải làm gì khi hai người quyết định vào rừng và bỏ qua lời khuyên của tôi.”

“Ahahaha….” – Khi cô ấy đề cập đến chuyện đó, nó có vẻ giống 1 hành động tự sát khi chúng tôi vào rừng mà không để lại bất kỳ lời giải thích nào.

Kể cả khi tôi làm cô ấy lo lắng, và cô không thể chỉ cười và cho qua chuyện này.

“Hai vị có thể ở lại quán trọ này đến bất kỳ lúc nào các vị muốn. Chúng tôi sẽ giảm giá.”

“Hahahaha. Cám ơn rất nhiều. Chúng tôi chỉ làm việc nên làm mà thôi.” (Tarou)

“…Nói hay lắm.” (Kawazu-san) – Giọng ông to quá đấy Kawazu-san. Tôi thể hiện 1 nụ cười ngây thơ nhưng mọi thứ vẫn theo kế hoạch và không thể nói rằng chúng tôi không nhận lại được gì.

Phải chăng việc giúp đỡ cô con gái quý giá của họ là 1 việc làm cao cả?

Ribbon-chan nắm lấy vạt áo của người mẹ, cô ấy có những thông tin thú vị về tôi để kể cho mẹ cô.

“ Mommy! Anh ấy rất là tuyệt! Cứ như 1 pháp sư vĩ đại bước ra từ những câu chuyện vậy.”

“Wow…Khiến cho đứa trẻ này trầm trồ như thế thì cậu hẳn là 1 pháp sư tuyệt vời.”

“Không, không, chỉ là 1 người bình thường thôi mà. Tiện thể thì vì chúng ta đã kiếm được thảo mộc, sao không sử dụng nó luôn.” – Có điều chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu kỹ về chuyện này.

Tôi chuyển câu chuyện sang Ribbon-chan. Và ở trước mặt mọi người, cô bé khoe ra cái cây với đầy vẻ hãnh diện, mọi người xung quanh đều trầm trồ.

“Hai người thậm chí còn quan tâm đến chuyện này. Có phải mọi người đã tìm cho con bé không?”

Tôi lên tiếng như 1 người đàn ông và nói cho họ nghe về Ribbon-chan và thảo mộc.

“Không, không, đó không phải là vấn đề lớn đâu. Cô bé đã cố gắng hết sức mình.”

Tôi đặt ngón tay lên môi và hướng về phía Ribbon-chan ra ý mọi chuyện kia đều là bí mật.

Nhưng không hề sai chút nào, cô bé thực sự đã gắng hết sức, và sẽ thật đáng thương nếu bị mắng vì điều đó. Mọi người xung quanh đều mỉm cười vì cô đã tạo cho họ 1 ấn tượng tuyệt vời.

“Mọi người! Cô bé đã quá xúc động nên bỏ qua đi.”

“Không được! Cho dù…nhưng việc đi vào rừng 1 mình rồi quay trở lại thật là…”

“Cô bé thậm chí còn mang theo đồ kỷ niệm từ khu rừng nữa chứ! Trời ơi.” – Tranh cãi với người mẹ, mọi người dành hết lời khen ngợi cho cô bé…

“Dù sao tôi cũng rất cảm ơn tất cả. Mọi người đã tụ tập hết ở đây chỉ vì con bé này.” (Bà mẹ) – Cô cúi đầu trước tất cả mọi người. Và họ cười phá lên, nói rằng cô đừng lo về chuyện đó.

“Tất nhiên là chúng tôi phải làm thế rồi. Cô cũng sẽ làm tương tự trong trường hợp giống thế phải không?” (Đám đông)

“Ngoài ra, nếu thiếu ***-chan nơi này sẽ trở nên hiu quạnh.” (Đám đông)

“Vậy thì chúng tôi nên đi thôi. Chúng tôi có thể sẽ bị đá đít nếu trở về quán quá sớm.” (Trans: chắc ý là về sớm thì sẽ bị trách vì ko quan tâm đến hàng xóm)

Đám đông dạt dần với niềm vui không hề che giấu. Tôi thực sự ngạc nhiên trước sự đoàn kết của ngôi làng này.

Đây là 1 khung cảnh hiếm có ngày nay.

“Chả hiểu sao họ thật tuyệt vời.” (Tarou)

“Cậu nghĩ thế à? Họ sẽ không thể ở đây lâu thế nếu không đoàn kết thực sự.” (Bà mẹ) – Cô nói 1 cách thực tế.

Sau đó, cô hướng sự chú ý tới Ribbon-chan – người đang cố tẩu thoát, và bắt kịp cô bé. Cô nhìn trừng trừng vào Ribbon-chan và tôi có nghe thấy 1 số âm thanh đáng ngại.

“Mẹ sẽ mắng con sau. Con thực sự đã làm tất cả mọi người lo lắng.”

“Nhưng con nghe về vết thương của cha và…”

“Đồ ngốc! Con không được mạo hiểm mạng sống của mình vì nó, chúng ta có thể điều trị bằng thuốc cho cha. Nó không đáng để đổi lấy mạng của con.”

“Wuu…Con không thể.”

Điều này là không thể tránh được, Ribbon-chan lại bị mắng.

Cô bé suýt nữa đã bị giết.

Nhưng vì tôi đã can dự khá sâu nên tôi khá tò mò về vết thương của cha cô bé mà họ đang nói tới.

Tôi biết anh ta bị thương, nhưng nếu anh ấy bị tấn công bởi con quái vật mà chúng tôi đã gặp thì có thực sự loại thảo mộc đấy có thể chữa khỏi không?

Liệu đó có phải loại thảo dược có thể chữa bách bệnh?

Cho dù tôi đến từ thế giới khác nhưng tôi nghi ngờ loại thảo dược như thế có tồn tại, kể cả là ở đây.

“Kawazu-san, loại thảo mộc đó có thực sự chữa lành được vết thương như thế không?” – Tôi hạ thấp giọng và hỏi Kawazu-san, và ông lặng lẽ lắc đầu “Không”

“Không đời nào. Dù nó có thể được sử dụng để điều chế thuốc trị thương loại tốt.”

Ahh, ra là thế. Tệ thật.

Sau đó tôi lên tiếng yêu cầu hai mẹ con.

“Anh ấy đang ở trong tình trạng tồi tệ sao? Chồng cô ấy.” – Vừa dứt lời, tôi nhận ra gương mặt cô có chút sầm lại, nhưng cô vẫn trả lời.

“Có thể nói như vậy…Vết thương khá sâu. Anh ấy vẫn có khả năng di chuyển nhưng làm việc như 1 thợ rèn thì không thể.”

Có vẻ cô đã tin tưởng tôi hơn, bởi cô đã tiết lộ nhiều thông tin hơn lần cuối tôi hỏi.

Không nghiêm trọng như tôi tưởng tượng, huh.

Mồ hôi lạnh lại đổ, hình như tôi đã hỏi những câu không nên.

“…Chúng ta có làm được gì không, Kawazu-san?”

“Sao không làm như cậu muốn?”

“Ông nói đúng nhưng…”

Nếu tôi sử dụng 1 phép thuật đơn giản, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi cảm giác sẽ có chút khác biệt, do phép thuật của tôi cũng khác biệt với thế giới này.

Với tôi bây giờ thì không sử dụng phép thuật không thể là 1 lựa chọn được.

Tôi ngày càng quen với việc niệm phép kể cả khi không muốn.

Bây giờ đã quá muôn nhưng tôi đã hiểu phép thuật không nên được công khai.

Vậy tôi nên sử dụng trong những trường hợp nào? Tôi cần đặt ra những điều kiện rõ ràng, cân nhắc cả việc tôi đã thổi bay 1 ngọn núi. Và đến giờ vẫn chưa có được câu trả lời.

Trong khi tôi vẫn đang chìm sâu trong dòng suy nghĩ thì có người đang níu lấy tay áo tôi. Đó là Ribbon-chan với 1 nụ cười mãn nguyện.

“Anh! Chúng ta đi thăm cha thôi.”

“A, aaah…” – Tôi nhìn về phía người mẹ và cô gật đầu.

“Nếu cậu thấy ổn thì sao không đi cùng chúng tôi.” – Một câu trả lời thật hấp dẫn.