Ore no kurasu ni wakagaetta motoyome ga iru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 3

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 481

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

Web Novel - Chương 09 - Trao đổi địa chỉ liên lạc ở cuộc đời thứ 2

Thứ bảy, lúc đã quá giữa trưa.

Sau khi dùng bữa xong tôi rời khỏi nhà.

Điểm đến là một tiệm nét cà phê ở khu phố mua sắm. Tôi chỉ sử dụng nó làm chỗ ngủ sau khi hoàn thành công việc bận rộn mà thôi, nhưng lần này tôi nghĩ sẽ dốc hết sức tận hưởng đồ uống miễn phí cùng với manga và anime.

Chính vì lý do đó mà tôi thoải mái hứng khởi tiến đến—

“……Tại sao cô lại ở đây.”

“Câu đó tôi hỏi anh mới đúng.”

Tôi chạm mặt với Yuzuka ở sân ga.

Cô ta đang mặc bộ đầm với chiếc áo khoác len. Chỉ bộ đồ thôi thì nhìn dễ thương đấy, nhưng cái đôi mắt đang nhìn tôi chẳng dễ thương tí nào. Cô ta đang lườm tôi, mà nhìn thể trong như sắp bay đến ngay tức thì ấy.

“Chắc anh không có đang bám đuôi theo tôi đâu ha?”

“Cả cô nữa, chắc không có đọc ý nghĩ trong đầu tôi rồi đón đầu trước đâu ha?”

“Tôi làm gì có cái khả năng đặc biệt như thế. Ừ thì, tôi chỉ nhìn thấu được mấy chuyện anh đang nghĩ thôi. Cả chuyện bây giờ anh đang nghĩ「Bộ đồ đó chẳng hợp với cô ta chút nào」đúng chứ.”

“Tôi hiểu là cô không có cái năng lực đọc suy nghĩ rồi đấy.”

“Nói thế chứ thật ra là trúng tim đen rồi chứ gì?”

“Sai be bét.”

“Vậy thì anh nghĩ bộ đồ này thế nào?”

“Bộ đồ dễ thương đấy. Bộ đồ thôi.”

“Được một người trưng diện cẩu thả như anh khen cũng chẳng lấy làm gì hạnh phúc cả.”

“Nói thế này thì đúng rồi đấy.”

“Thế ra khỏi ga là đúng chứ gì.”

“Xúi quẩy thay là tôi không có định ra ga đâu.”

“Nếu thế thì chuyển tàu đi.”

“Tôi không có nghĩa vụ phải nghe lời cô.”

Tôi và Yuzuka lại tóe ra những chùm pháo bông.

Yuzuka như nhớ ra gì đó mà nói tiếp,

“Nhắc mới nhớ mỗi năm đến dịp valentine tôi đều cho anh sôcôla nhỉ. Biết ơn những lúc như thế trả nó ngay tại đây đi.”

“White Day tôi trả lại nên là huề.”

“Hả? Tôi làm sôcôla bao gồm tình yêu thương trong đấy đấy?”

“Còn tôi thì tốn rất nhiều thời gian để chọn quà đấy. Cô cũng thế còn gì, nói muốn ra ngoài lúc ban đêm nên tôi mới lái xe hẹn hò với cô đấy, trả lại cái ơn đó đê.”

“Ơn thì tôi massage trả lại cho anh rồi nên là huề. Nhắc mới nhớ anh đã nói「mấy đứa con gái mặc đầm trắng với đội nón rơm chỉ có trong anime thôi……」mà nhỉ?”

“Có nói thì sao?”

“Vì anh mà tôi đã diện bộ dạng đó rồi đến cánh đồng hoa hướng dương, nên là huề.”

“Cái đấy bỏ vì tôi mua cái vòng cổ hoa hướng dương làm quà vì trông như cô muốn nó mà. Với lại cô có thời kì nghiện Latte Art đấy nhỉ?”

“Là cái được giới thiệu trên SNS nhỉ. Tôi cũng đã mua cả album ảnh đấy.”

“Vì cô mà tôi dẫn cô đến mấy tiệm có thể uống được Latte Art này, để lúc nào cô cũng có thể uống Latte Art mà tôi đã cố gắng luyện tập pha chế Latte Art cho giỏi còn gì. Lượt tôi hết rồi đấy.”

“Tới lượt tôi nhỉ. Anh bảo là「muốn được kabedon ngược ghê」nên tôi kabedon anh còn gì. Chuyện đó coi như xóa.”

“Chuyện của cô kém thật đấy.”

“Nhưng mà chẳng phải anh đã vui à! Còn nói đã vô cùng hồi hộp nữa!”

“Chuyện đó với chuyện này khác chứ. Cơ mà nói 2 chuyện đi chứ.”

“Tại sao!”

“Vì tôi đã nói hẳn 2 chuyện ra còn gì. Dẫn cô đi uống tại tiệm Latte Art này, với luyện tập nữa——đấy? 2 chuyện còn gì?”

“Đừng có mà gộp nó lại thành một chứ!”

“Không được. Nếu như cô không nói ra 2 chuyện thì tôi thắng.”

“Anh đúng là bủn xỉn mà. Mà được thôi. Về kỷ niệm này nọ thì còn nhiều lắm.”

“Câu đấy tôi nói mới đúng. 100 hay 200 chuyện cũng chẳng đủ để so với chuyện tôi đã làm cho cô vui đâu!”

“Câu đó tôi nói mới đúng! 300 hay là 400 chuyện cũng chẳng đủ để so với chuyện tôi đã làm cho anh vui đâu!”

Tôi và Yuzuka xem những kỷ niệm như là đạn dược mà tiếp tục bắn liên thanh ra.

Do tàu đến trước khi mọi chuyện ngã ngũ nên chúng tôi bước lên toa tàu như là cạnh tranh với nhau.

Quả đúng là trưa ngày nghỉ, toa tàu đang khá đông đúc.

Vì có một cặp ghế hai người đang trống nên tôi nhanh chóng hướng đến đó.

Khi mà tôi ngồi xuống bên phía cửa sổ thì Yuzuka đến ngồi xuống bên cạnh.

“Tại sao lại ngồi cạnh tôi hả.”

“Thì còn chỗ nào khác trống đâu.”

“Rải rác có mấy cái trống còn gì.”

“Ngồi cạnh người mà mình không biết chẳng phải sẽ lo lắng à. Với lại chật quá. Xích ra một chút đi.”

“……Đúng là một con nhỏ ích kỷ mà.”

Tôi lẩm bẩm nói thì bị cô ta lườm.

“Có phải anh vừa nói「ích kỷ」?”

“Có nói đâu.”

“Có nói.”

“Không có nói. Cơ mà đừng có nói chuyện trên tàu coi. Làm phiền người khác đấy.”

“Thế thì cho tôi mượn điện thoại đi.”

“Tại sao.”

“Cứ đưa đi.”

“……Đừng có làm hư đấy?”

Khi tôi đưa cái điện thoại gập thì cô ta thao tác một chút rồi trả lại.

Rồi Yuzuka lấy điện thoại của bản thân ra rồi bấm chữ—

【Anh vừa nói ích kỷ?】

Tin nhắn đến từ một địa chỉ mà tôi không biết.

Chủ tin nhắn là Yuzuka, chẳng cần phải xác nhận làm gì.

Không thể nói chuyện trên tàu mà cô ta chất vấn tôi bằng tin nhắn……

Rồi vừa loay hoay khổ sở bấm điện thoại gập sau khoảng thời gian dài không dùng đến, vừa gửi tin lại.

【Eeto, cho hỏi là vị nào đấy ạ?】

【Tất nhiên là tôi rồi còn ai nữa!】

【Xin đừng có gửi tin quấy rầy nữa. Nếu không tôi báo cảnh sát đấy?】

Rồi đùi tôi bị cô ta vỗ một lấy.

【Phản đối bạo lực】

【Quả nhiên là anh nhận ra còn gì! Anh vừa nói tôi ích kỷ đấy nhỉ?】

Đúng nhây mà……

Để đổi chủ đề mà tôi gửi cái tấm hình Sana làm mặt lạ cho cô ta.

Yuzuka nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi lẩm bẩm với vẻ bất an,

“……Không phải ảnh gì đáng sợ đấy chứ?”

“Ai thèm làm mấy trò bắt nạt như thế. Cứ mở ra thử đi.”

“Nếu thế thì được……Phụt~”

Yuzuka khẽ cười phụt ra.

Rồi thì, đùi tôi bị cô ta vỗ lấy.

【Đừng có làm cho tôi cười coi. Tôi bị mọi người xung quanh nghĩ là người kỳ cục đấy】

【Nếu cô thấy cay cú thì thử làm tôi cười đê】

【Vậy thì quay đằng đó đi】

Khi tôi quay ra ngoài hướng cửa sổ thì nghe được tiếng chụp ảnh camera.

Ngay lập tức tin nhắn được gửi đến.

Khi mở thử tấm hình đính kèm thì đấy là tấm hình gương mặt của Yuzuka.

【Cười đi chứ】

【Có yếu tố gì để cười à. Mà tại sao lại làm cái gương mặt đang hôn thế kia?】

【Là miệng bạch tuộc đó! Tôi mỗi lần hôn đã làm gương mặt thế này mà!?】

【Mỗi tôi biết còn gì】

【Tôi không giận đâu, thành thật mà nói đi!】

【Không nói. Vì đấy là câu cửa miệng lúc cô giận còn gì】

【Tôi đã nói là không có giận mà!】

【Xem kìa, đang giận đấy】

【Không có giận! (*^_^*)】

【Quả nhiên là đang giận (T_T)】

Tôi bị cô ta lườm một cách kinh khủng.

Để đổi chủ đề mà tôi nhanh chóng gửi một tấm ảnh gương mặt kỳ cục khác của Sana, và cô ta khẽ phụt cười.

【Anh còn giữ bao nhiêu tấm đấy?】

【Còn nhiều lắm】

【Anh yêu thương Sana-chan quá rồi đấy】

【Tại nó tự ý gửi đến cho tôi đấy chứ】

【Vậy còn bao nhiêu tấm gửi tôi đi. Vì lúc giận tôi muốn nhìn nó để giải tỏa cơ】

Khi chọn lựa cẩn thận và gửi vài tấm rồi thì cũng đã đến ga đích.

Lúc và tôi định đứng dậy thì Yuzuka cũng đứng lên.

Nếu nói về nơi để đi ra ngoài vào ngày nghỉ thì là trung tâm mua sắm hoặc là phố mua sắm, bên nào cũng gần so với ga này hết cả nên chuyện cô ta đứng đây đã là nằm trong dự đoán.

Cả hai bước ra ga mà chẳng trao đổi lấy một lời. Sải bước của tôi thì lớn, nhưng mà Yuzuka lại bước thật nhanh để ganh đua với tôi. Nhờ thế mà gần như cả hai bước đi cạnh nhau.

“Đừng có mà đi theo tôi.”

“Cô đi theo tôi mới đúng đấy. Cơ mà đừng có bắt chuyện với tôi.”

“Nói chuyện ở bên ngoài đâu có làm phiền ai đúng chứ.”

“Đã hứa là không liên can đến nhau ngay từ đầu rồi còn gì.”

“Tôi có đến để liên can gì với anh đâu chứ. Nếu không muốn liên can thì nhường đường cho tôi đi.”

“Tại sao đến cả ngày nghỉ mà tôi phải chiều theo sự thuận tiện của cô hả.”

Vừa nói, chúng tôi vừa bước đi chứ không dừng chân lại, và rồi đã đến phố mua sắm.

Chúng tôi dừng chân hầu như cũng đồng thời với nhau.

“Mẹ trẻ cũng đến nét cà phê à!” “Anh cũng đến nét cà phê hả!?”

Và cả khi hét cũng đồng thời xảy ra nữa.