Ore no kurasu ni wakagaetta motoyome ga iru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7071

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 91

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 122

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 217

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Web Novel - Chương 13 - Một ngày đong đầy những kỷ niệm

Rạp chiếu phim được nối liền với trung tâm mua sắm.

Sau khi ăn trưa xong tại khu ăn uống, chúng tôi đi đến quầy bán vé.

Mục tiêu là bộ phim KimiUta.

Tựa đề chính thức của nó là「Kimi ni Utagoe wo todoketai」. Là một tác phẩm mà những idol được chọn ra từ mỗi chiến hạm chạy dọc toàn bộ chiến trường với chiếc micro cầm trên tay để kết thúc trận chiến vũ trụ kéo dài, và toàn bộ tất cả các bài hát nhân vật đều đã được hoàn thành.

Hướng đến máy bán vé tự động, tôi thao tác trên màn hình cảm ứng.

“Có thể xem với mức phí học sinh thế này cảm giác hời ghê.”

“Lúc còn học sinh mà không xem nhiều thì mất mát ghê ha.”

“Chứ gì nữa. Ghế chọn đâu thì được? Ở giữa hàng giữa nhỉ?”

“……Lần này chọn ghế cặp chứ?”

Ể~? Ghế cặp!?

Lời mời không ngờ đó làm tôi thao tác nhầm trên máy cảm ứng.

“T-, tại sao? Còn dư ghế mà, có giống với nét cà phê đâu.”

“Là kỷ niệm trở thành bạn bè, kỷ niệm đó. Với lại ghế cặp có thể nâng tay vịn lên……”

“Cô định nâng tay vịn lên để làm gì? Ch-, chẳng lẽ nào định dựa vào tôi à?”

“T-, tôi không có làm mấy cái chuyện như cặp đôi đó đâu~. Chỉ là, chúng mình lúc nào đi xem phim cũng chỉ mua có một hộp bắp rang thôi đúng chứ? Nếu mà có tay vịn thì sẽ vướng tay phiền phức lắm~”

Nói ra một lèo rồi thì Yuzuka chọn ghế cặp.

Ghế cặp ở 2 rìa của rạp phim. Cá nhân thì đó là góc khó xem……nhưng thỉnh thoảng trong góc cũng chẳng có gì tệ nhỉ.

Khi vào rạp rồi thì khách đến rạp nhận quà khuyến mãi.

“Khi nào mở quà khuyến mãi?”

“Cùng mở sau khi xem hết phim nhể.”

Vừa nói, chúng tôi vừa tiến đến khu cửa hàng, rồi kiểm tra mấy món hàng bán kèm với phim đang chiếu.

“Chẳng còn thứ gì hết nhỉ.”

“Vì rõ ràng hôm nay là ngày cuối trước khi kết thúc công chiếu mà ha. Mà tôi cũng đã lấy rồi.”

“Từ lúc nào?”

“Khoảng 12 năm về trước. Nhớ không nhầm thì tôi đi xem vào ngày công chiếu đầu tiên, mua hết móc khóa toàn bộ nhân vật, rồi còn bút chì kim nữa.”

“Bộ anh có mang theo bút chì kim gì à?”

“Tôi xài ở nhà thôi. Cô muốn hả?”

“G-, gì đấy. Lại ra vẻ nữa hả?”

“Làm gì có chuyện đó. Tôi chỉ nghĩ là nếu muốn thì tôi sẽ cho cô.”

“……”

“Sao tự dưng im lặng thế?”

“Đột nhiên được đối xử tốt làm tôi thấy khó chịu thôi.”

“Người ta đã dốc công đối xử hiền lành rồi vậy mà……Hora, hôm nay là ngày trở thành bạn bè, hay có thể nói là ngày kỷ niệm mà còn gì? Thế nên tôi đã nghĩ là định tặng, vậy mà cô thấy khó chịu……”

“K-, khó chịu theo ý tốt ấy~. Nếu như anh cho thì tôi nhận vậy. Cảm ơn nhé, Kouhei.”

Đột nhiên cổ nở nụ cười làm lồng ngực tôi réo lên.

Có khuynh hướng quên đi mất cuộc sống vợ chồng đã trở nên lạnh nhạt trong thời gian dài luôn ấy……nhưng mà Yuzuka, khi cười cực kỳ là dễ thương quá ha. Cái dịp mà tôi đổ cũng là từ nụ cười mà.

“Sao tự nhiên im lặng thế?”

“Đột nhiên cô cười làm tôi thấy khó chịu thôi……Theo nghĩa tốt nhé.”

Do lông mày của cổ nhếch lên mà tôi thêm vào câu sau, thì Yuzuka nói「anh mà nói chậm thêm 5 giây nữa là tôi đã thụi vào hông anh rồi」và nguôi xuống.

Mua 2 phần nước cola và 1 phần bắp rang (vị muối) rồi thì chúng tôi đi đến ghế đôi.

Cả hai ngồi vào ghế, nâng tay vịn lên và đặt bắp rang vào giữa. Không lâu sau thì màn quảng cáo dài bắt đầu, rồi KimiUta được chiếu.

Ngay từ đoạn đầu, tinh thần đã dâng đến đỉnh điểm bởi cảnh trình diễn rồi. Những ký ức thời còn cuồng nhiệt sống lại, tâm trạng đã trở lại thời cao trung. Vừa cảm nhận được sự hoài niệm, tôi vừa vươn tay đến bắp rang thì—

Ngón tay và ngón tay chạm lấy nhau.

“——~!”

Tôi vội vàng rút tay lại mất……nhưng thế này chẳng phải giống như ý thức đến Yuzuka hay sao?

Cô ta không khó xử, hiểu lầm là tôi đang ý thức đến mình là được……

Tôi lại lần nữa vươn tay đến hộp bắp rang thì có cảm giác thật trơn mịn. Cái này là mu bàn tay của Yuzuka.

“……”

“……”

Tôi không muốn bị nghĩ là đang ý thức đến nên lần này đã chẳng rút tay lên. Chỉ cần cổ mau chóng hất tay tôi là được……Nhưng mà tại sao lại không rút tay lại thế hả, Yuzuka. Thế này thì chẳng phải giống như là tôi nắm lấy tay cô hay sao!

Một phút đã trôi qua. Tôi đã để vụt lấy thời cơ để rút tay lại.

Đến bây giờ mà xua đi thì có thể sẽ bị nghĩ là mình đang ý thức đến cổ.

……Rốt cuộc, lúc mà đôi tay tách ra khỏi nhau là sau khi bên trong rạp phim bừng sáng.

Không bên nào xua bên nào cả, tôi thử thoáng nhìn gương mặt nhìn nghiêng thì thấy đôi gò má của Yuzuka đang đỏ ửng. Có lẽ đôi gò má tôi cũng thế……

“T-, tại sao anh nắm tay tôi suốt thế?”

“C-, có nắm đâu……tôi chỉ muốn lấy bắp rang mà thôi.”

“Vậy thì anh mau chóng lấy là được rồi mà.”

“Do tay của Yuzuka cản nên mới không thể lấy đấy. Cả Yuzuka nữa, tại sao lại điềm tĩnh thế kia hả.”

“Tại đây đang quan tâm đến Kouhei thôi. Nếu tôi hất tay ra thì anh sẽ bị sốc rồi ốm liệt giường mấy ngày mà đúng chứ.”

“Tôi không ốm liệt giường vài ngày như vậy đâu.”

“……Vậy anh không phủ nhận chuyện sốc sao?”

“Ừ, ừ thì……ít nhiều có chứ. Mà bắp rang tính sao đây?”

“Mình ra ghế dài rồi cùng ăn đi. Cũng muốn xem quà khuyến mãi nữa.”

Chúng tôi bước ra khỏi rạp, rồi ngồi xuống băng ghế dài ở bên cạnh toilet.

Mở quà khuyến mãi ra thì tôi thẫn thờ.

“Cái gì thế này……”

“Cái nào? ……Fưfư, tối thui ha.”

“Xúi quẩy sao trúng cảnh ngoài vũ trụ chứ……Còn Yuzuka thì sao?”

“Là cảnh biểu diễn~!”

“Thật à!? Chẳng lẽ nào là buổi biểu diễn mở đầu á!? ……Cái gì đây.”

“Đã bảo là cảnh biểu diễn mà.”

“Chẳng phải là khách làm nền thôi à.”

“Buổi biểu diễn là buổi biểu diễn. Kèo này tôi thắng~. Thế nên anh phải nghe một chuyện mong muốn của tôi.”

“Tôi đâu nhớ là có hứa chuyện đấy? ……Mà nhân tiện thì chuyện mong muốn gì thế?”

“Muốn đi karaoke ghê. Thì, để kỷ niệm trở thành bạn bè……Không được sao?”

“Được thôi. Tôi cũng đang có tâm trạng muốn hát đây.”

Tuy là chỉ có thể tập trung xem cảnh biểu diễn lúc mở đầu, nhưng tâm trạng tôi đã dâng cao lên rồi. Quả nhiên KimiUta toàn tập hợp mấy bài nhạc nổi tiếng mà. Muốn cháy lên với karaoke ghê.

Chén hết bắp rang rồi thì chúng tôi tiến đến tiệm karaoke ở gần nhà ga.

“Trước tiên đặt 1 giờ được chứ?”

“Được đó.”

Thanh toán ở quầy tiếp tân rồi thì chúng tôi rót nước ép ở drink bar và mang đến phòng riêng.

“Ràng buộc những bài của KimiUta là được rồi nhỉ?”

“Tất nhiên rồi. Mà từ Yuzuka trước cũng được.”

Yuzuka thao tác trên cái máy cảm ứng. Trước khi những bài hát trong bản phim được phát hành cũng có 2 mùa anime với phong phú những bài hát cho nhân vật trình bày nữa. Bài mà Yuzuka đã chọn là bài hát của một nhân vật mà tôi thích.

Dưới tiếng nhạc êm ả đang trôi, cô ấy hát bằng giọng ngọt ngào. Quả đúng là đã quen hát mà chất giọng cũng gần như là giống nhân vật vậy.

Tôi cảm thấy có chút hồi hộp vì giống như có nhân vật mà mình thích đang ở trước mặt vậy.

“Anh thấy sao?”

“Hát hay lắm. Có lẽ 90 điểm đó.”

“Cao hơn đi.”

“90 điểm cũng đủ rồi còn gì. Tai tôi không có lệch đâu.”

“Vậy thì cùng thử xem nào.”

Cô ấy chọn game chấm điểm rồi hát lại cùng bài lúc nãy.

Kết quả vừa đúng 90 điểm.

“Thấy chưa. Nghĩ xem tôi đã nghe Yuzuka hát đến chừng nào rồi.”

“……Cái máy chấm điểm này, chẳng phải hư rồi à?”

“Đừng có đổ lỗi cho máy móc. Là thực lực còn gì? Tiếp theo đến lượt tôi ha.”

Tôi chọn bài ending mùa 1 của KimiUta rồi dồn hết tâm huyết mà cháy với nhạc.

Kết quả đạt được là 59 điểm.

“Quả nhiên cái máy này hư rồi không chừng.”

“Đừng có đổ lỗi cho máy móc. Cái này là thực lực của Kouhei đó.”

“V-, vẫn chưa thể phát huy thực lực thôi~. Vì bài hát mà tôi giỏi nhất vẫn chưa được phát hành mà.”

Nói thế chứ vào hàng 50 thì đúng là sốc đấy chứ. Chí ít cũng phải đạt 70 điểm chứ, không thì chẳng ngầu gì cả.

Tôi thử chọn bài mà mình thích rồi, nhưng cái này cũng lại thấp ở mức 62 điểm. Mất kiên nhẫn khi mà Yuzuka liên tiếp đạt điểm cao, tôi vừa tìm bài hát mà mình nhắm có thể lấy được điểm cao, vừa uống nước ly nước cam của mình.

“A~, cái đó……”

“Hửm? ……A.”

Thôi chết~. Cái này chẳng phải là ly nước ép mà Yuzuka uống sao.

“X-, xin lỗi.”

“K-, không có gì đâu. Cơ mà, đừng có làm cho tôi hồi hộp nữa. Bị ý thức là hôn gián tiếp làm tôi khó xử lắm.”

“T-, tôi có ý thức đâu mà.”

“Ai biết được? Chẳng phải anh cũng phản ứng như một đứa trong độ tuổi dậy thì lúc ăn bắp rang đấy sao.”

“Cái đó thì cô cũng y chang mà!”

“Tôi đường đường thẳng thắn thế mà~!”

“Có đâu!”

“Có! Nếu như anh nghi ngờ thì tôi sẽ chứng minh cho anh thấy!”

“Làm thế nào?”

“Làm thế này.”

Cô ấy đến gần tôi hơn và nắm chặt lấy tay tôi.

“C-, cô đang làm cái gì đấy!?”

“Thấy chưa, rõ ràng là anh đang ý thức đến nó kìa! Đang đỏ mặt hết rồi đó?”

“C-, cả cô cũng đang đỏ mặt còn gì!”

“L-, làm sao mà như thế được chứ! Chúng mình từng là vợ chồng mà? Đến bây giờ thì chuyện nắm tay có gì đâu chứ!”

“Lúc còn là vợ chồng mặt cô cũng đỏ ửng hết còn gì!”

“Tôi đỏ mặt khi nào chứ hả!”

“Lần đầu tiên lúc cho cô gối tay, mặt cô đỏ lên hết còn gì!”

“Nếu nói như thế thì lúc gối đầu lên đùi tôi, mặt anh cũng đỏ lên hết chẳng phải sao!”

“Không có!”

“Có! Để tôi chứng minh cho anh thấy!”

Đáp qua rồi trả lại. Yuzuka ngồi ngay ngắn lại trên ghế sô-pha rồi thì vỗ bộp bộp lên đùi.

Nhòm vào vùng đùi trắng trẻo từ chiếc váy đồng phục ấy lại càng khiến tim tôi đập nhanh hơn.

“S-, sao thế? Mau chóng nằm xuống đi……”

“H-, hiểu rồi.”

Tôi vừa hồi hộp, vừa ghé sát mặt lại vùng đùi của Yuzuka.

Chính vào đúng lúc ấy.

“Ưwa~!?”

“Hyaa!?”

Đột nhiên có âm thanh cuộc gọi đến vang lên.

Là điện thoại từ quầy tiếp tân.

“C-, chắc bọn mình không bị nghĩ là đang làm chuyện đồi bại đâu nhỉ!?”

“C-, có làm chuyện đó đâu đúng không! Nói chung tôi bắt máy đã nên im lặng nào.”

Tôi vừa loáng thoáng nhìn camera quan sát, vừa nhấc điện thoại.

……Là điện thoại thông báo thời gian còn lại sắp đến.

“Tính sao đây? Kéo dài thêm 1 tiếng chứ?”

“Ư~n……Hôm nay dừng lại tại đây. Tôi cũng thấy mệt rồi.”

“Đã rõ.”

Chuyện trả thù tôi sẽ chờ đến cơ hội tiếp theo vậy.

Đang rút khỏi thì Yuzuka loáng thoáng nhìn sang tôi,

“Nè, nè~……Từ giờ, anh đến nhà tôi chứ?”

“Nhà của Yuzuka……? Tại sao?”

“T-, tại sao ấy à……Thì kỷ niệm trở thành bạn bè đó……Đến chứ?”

Tôi không biết rằng sẽ làm chuyện gì ở nhà của Yuzuka nữa.

Nhưng mà luyến tiếc khi phải rời xa Yuzuka mà tôi đã gật đầu đáp lại.