Ore no kurasu ni wakagaetta motoyome ga iru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Usa Haneda

Miyagi gọi Sendai đến phòng và đưa ra một mệnh lệnh khác thường.

113 6255

Saijaku Hakugai Made Sareta Kedo, Chou Nankan Meikyuu de 10 Mannen Shuugyoushita Kekka, Tsuyoku nari Sugite teki ga inakunatta~Bocchi Seikatsu Nagai Tame, Saikyou Dearu Koto no Jikakunaku Musouitashimasu

(Đang ra)

Saijaku Hakugai Made Sareta Kedo, Chou Nankan Meikyuu de 10 Mannen Shuugyoushita Kekka, Tsuyoku nari Sugite teki ga inakunatta~Bocchi Seikatsu Nagai Tame, Saikyou Dearu Koto no Jikakunaku Musouitashimasu

Rikisui-力水

Đây chính là một câu chuyện kể về một kẻ cô độc, người mà đã bị biến dạng nhận thức sau khi anh ấy đã dành quá nhiều thời gian nói chuyện với chính thanh kiếm của mình đến mức độ mà ngay cả những tùy

80 5695

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

27 256

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

28 82

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

8 48

Web Novel - Chương 18 - Ngày sinh nhật đã cận kề

Và rồi tôi nghe thấy những nhịp bước của tháng 5 đã đến.

Bữa tối ngày hôm đó, khi mà tôi vừa thẫn thờ suy nghĩ, vừa ăn hamburger thì Sana đến vẫy tay trước mặt tôi.

“……Gì đấy?”

“Em quan tâm vì thấy anh đang mơ mơ màng màng thôi. Nii-chan đang mệt à?”

“Không phải là anh đang mệt hay gì. Chỉ là đang thẫn thờ thôi.”

“Anh thẫn thờ là vì mệt đó. Anh mà không rèn dũa thể lực thì không vượt qua được mùa hè đâu.”

“Hè anh sẽ tận hưởng trong phòng có máy lạnh đạt hiệu quả nên là không vấn đề gì hết.”

“Không chừng anh sẽ đổ gục lúc đang học đó. Hay để em tập chạy với anh nhỉ?”

“Cái đó sẽ làm anh gục luôn còn gì. Chuyện anh khỏi lo, ăn cơm đi, ăn cơm.”

“Em quan tâm đến Nii-chan nên không thể tập trung được mà.”

“Sana có tính hay lo ha. Chắc chắn sẽ thấy hamburger của mẹ ngon và cảm động luôn đấy.”

“Vì hamburger của mẹ là tuyệt phẩm mà ha~”

“Thật thật! Mẹ là tuyệt vời nhất anh ha~!”

Tôi lại tiếp tục thẫn thờ, không tham gia vào cuộc trò chuyện xôm tụ.

Tôi thẫn thờ vì đang suy nghĩ một chuyện.

Thì sinh nhật của Yuzuka cũng đã gần đến rồi.

Trước đây có lần tôi bỏ lỡ ngày sinh nhật mà bị cô ấy giận hết lời luôn.

Mua về cái bánh gatô chậm một ngày, rồi nói sẽ dẫn cô ấy đến bất kỳ đâu, nhưng cũng phải mất vài ngày để cô ấy lấy lại tâm trạng.

Tuy nó không phải là nguyên nhân lớn nhất làm cho mối quan hệ vợ chồng trở nên lạnh nhạt, nhưng không sai khi mà nó đã trở thành một trong số nguyên nhân ấy chứ.

Tất nhiên, bây giờ chúng tôi không phải là vợ chồng. Tôi không nghĩ nếu không được bạn bè tặng quà thì cô ấy lại giận đến cỡ đó đâu……Nhưng mà tôi nghĩ đang nhớ rõ đàng hoàng mà lại phớt lờ đi thì có hơi quá đáng.

“Lại đang thẫn thờ nữa rồi.”

“Con chỉ đang tận hưởng món hamburger của mẹ thôi.”

“Ara, hiếm thấy ghê. Kouhei mà lại khen đồ ăn của mẹ như thế này. Hay là muốn mẹ tăng tiền tiêu vặt?”

“Không phải như thế……Nhưng mà nếu mẹ tăng thì con hoàn toàn hoan nghênh à.”

“Để mẹ suy nghĩ theo hướng tích cực nhé.”

Nói chung.

Người ta sẽ cảm thấy bối rối như là đang ý thức việc chuẩn bị một món quà có ý nghĩa đặc biệt cho người mình yêu, nhưng mà chắc chắn rằng tặng quà sinh nhật cho bạn bè chẳng phải là chuyện gì lạ cả.

Chỉ cần lời chúc nhẹ nhàng thì chắc chắn cô ấy sẽ cực kỳ hạnh phúc thôi.

Quyết định như thế rồi thì mình phải chuẩn bị quà nhỉ.

“Mẹ quyết định rồi. Tiền tiêu vặt của Kouhei sẽ tăng thêm 500 yên.”

“Quyết định nhanh thế~!”

“Kouhei đã nói là tận hưởng món của mẹ mà, nên là mẹ đã vui lắm đấy.”

“Mẹ à! Con nữa! Con cũng có khen mà!”

“Tăng 500 yên.”

“Hoan hô! Giàu to rồi!”

Cùng với Sana đang trở nên hân hoan, tôi thì dồn món hamburger ngon ấy vào trong miệng.

‎ ‎◆

Giờ tan trường ngày tiếp theo.

Khi tôi bước ra khỏi lớp, đang định rời đi thì Yuzuka chạy đến.

“Hôm nay anh tính làm gì thế?”

Tuy đã trở thành bạn với Yuzuka, nhưng mà bọn tôi đang cố không nói chuyện với nhau trong trường.

Vì thời kỳ này nam nữ thân thiết với nhau là chuyện hiếm mà.

Nếu bị đồn là đang hẹn hò với nhau thì có lẽ cả hai đứa chúng tôi sẽ trở nên ngượng ngùng không chừng.

Vì lý do đó mà, không phải vì chúng tôi đã quyết định sau khi đã nói chuyện cùng nhau, nhưng đã hiểu ngầm lúc ra khỏi trường sẽ tiếp xúc với nhau với tư cách là bạn cùng lớp chứ không phải là bạn bè với nhau.

“Thì về nhà, rồi định đọc manga ấy mà.”

Thật sự là tôi định đi chọn quà, nhưng có Yuzuka đi theo thì tôi không thể bình tĩnh mà chọn lựa được.

Bị nhìn thấy hình ảnh mình nghiêm túc chọn quà nó ngượng lắm, với lại trông như cô ấy sẽ vui hơn nếu mà tôi tặng bất ngờ.

“Vậy thì đi học nhóm đi.”

“Ấy, học nhóm thì có hơi……”

“Gì chứ, anh không thích à? Nếu cứ thế này thì anh sẽ phải bỏ cả mùa hè đấy.”

Tôi chẳng thích mất cả mùa hè đâu, nhưng sinh nhật sắp đuổi đến rồi. Bây giờ không phải lúc để học nhóm.

Nói thế chứ dùng manga để làm cái cớ để từ chối trông gắt quá……

“Quả nhiên là tôi định đến trung tâm mua sắm chăng.”

“Bộ anh không muốn học đến thế sao?”

“Nếu tôi bảo là muốn học thì sẽ thành nói dối đấy.”

“Ra là anh nói thẳng đàng hoàng ra luôn ha……Hôm nay thì đi đến trung tâm mua sắm cũng được, nhưng mà nhớ phải học hành cho đàng hoàng đó? Vì nếu như anh bị bắt vào lớp bổ túc thì tôi sẽ mất đi người bạn chơi cùng đấy nhé.”

“Hiểu rồi mà. Lúc học thì nhờ cô với vai trò là giáo viên nhé.”

“Ừm, cứ giao cho tôi!”

Quyết định chuyện ở bên nhau rồi thì Yuzuka gật đầu trông như rất vui vẻ.

Chúng tôi vừa trò chuyện về anime, vừa tiến đến nhà ga, rồi sau đó lên tàu.

Xuống ở ga gần nhất rồi thì chúng tôi đi đến trung tâm mua sắm chứ không lang thang chỗ này chỗ nọ.

“Vậy rồi, bộ anh muốn mua thứ gì à?”

“Có gì đâu. Mục đích là đi la cà thôi.”

“Thế à. Nếu vậy thì đi mua sắm với tôi đi.”

“Được đấy.”

Đi la cà cùng nhau có lẽ tôi sẽ biết được thứ mà Yuzuka thích.

Bước đi bên trong toàn nhà có hơi máy lạnh hiệu quả, cuối cùng thì chúng tôi cũng đến góc đồ nội thất.

Hoài niệm ghê. Nhớ đến lúc chuyển sang nhà mới luôn ấy.

Ngắm nhìn nào là kệ chén dĩa, nào là bàn, rồi cùng nói chuyện với nhau thiết kế nào dễ thương, hay kích cỡ nào sẽ gây khó xử cho khách đến chơi nhà phải không nhỉ.

Lúc đó đã thật sự rất đỗi hạnh phúc. Và tôi đã từng nghĩ hạnh phúc này sẽ tiếp tục kéo dài đến hết cả đời.

Vậy mà do trở nên bận bịu vì công việc mà thời gian dành cho nhau ít đi, do không thể chơi cùng với nhau mà tích tụ stress, làm cho số vụ cãi nhau tăng lên, cũng trở nên ghét nhìn mặt nhau rồi cuối cùng dẫn đến ly hôn mất tiêu.

……Ừ thì, còn có một nguyên nhân lớn nhất dẫn đến chuyện ly hôn mà.

Dù thế nào đi nữa thì lần này tôi không ly hôn với Yuzuka, và chẳng sống một cuộc sống bận tối mắt tối mũi vì công việc nữa.

Tuy có lẽ sẽ cãi nhau với Yuzuka đấy, nhưng mà chắc chắn không có chuyện mối quan hệ lạnh nhạt như lần trước nữa. Chắc chắn rằng, mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ trở nên kiểu có thể ngồi uống trà, cười đùa trước mái hiên nhà dù cho đã trở thành ông lão bà lão đi chăng nữa.

Bỏ qua chuyện đó đi đã.

Quà mà tặng đồ nội thất thì thốn quá.

Tuy là đã tăng 500 yên, nhưng sẽ chẳng thể nào chạm tay đến bằng tiền của học sinh cao trung đâu.

Để giữ mối quan hệ tốt đẹp mà tôi muốn tặng cho món mà cô ấy thích……nhưng mà không biết liệu cổ có muốn món nào rẻ hơn một chút giùm tôi không nữa……

Yuzuka ngồi xuống chiếc ghế sô-pha trong khu vực cao cấp mà chẳng cần biết ý tôi muốn như thế nào.

C-, cô-, chẳng phải cái ghế sô-pha đó tận 40000 yên sao……

“Anh thử ngồi xuống kế bên đi.”

“Thì được……”

Trong thâm tâm tôi hét lên ‘không thể mua nổi cái này đâu’, vừa ngồi xuống ghế sô-pha.

“Thế nào?”

“Mắc quá nên chẳng bình tĩnh được chút nào.”

“Anh không cần phải quan tâm đến giá cả cũng được. Ngồi dễ chịu chứ?”

“Nói về thét giá thì có đấy.”

“Cảm giác vừa đủ về mặt không gian nhỉ?”

“Thì về mặt không gian vừa đủ thật……”

“Vậy thì cho nó vào danh sách ứng cử viên vậy.”

“Ứng cử viên……Cô mua sô-pha hả? Chẳng phải đang có cái mới toanh à.”

“Hai người ngồi không phải chật lắm sao. Dạo trước cũng dính sát rạt lấy nhau nữa.”

Àà, ra là như thế nhỉ.

Cô ấy giả định sử dụng cùng với tôi và đã chọn lấy à.

“Đúng là cảm giác chật thật, nhưng đâu đến mức phải đổi mà đúng chứ.”

“……Bộ ngồi chung với tôi, anh cảm thấy không thoải mái sao?”

“Không tệ gì cả. Cũng chẳng phải sát rạt như đã nói đâu. Vì Yuzuka hiện tại đang ốm mà.”

“Hả? Cách nói đó nghe như thể anh đang nói trong tương lai tôi sẽ mập ấy?”

“Tôi có nói thế đâu.”

“Anh nói gần giống như thế mà! Tuy là trọng lượng có tăng, nhưng mà chỉ là do tôi cao lên thôi đấy nhé! Khác với anh, thời kỳ tăng trưởng của tôi vẫn chưa kết thúc đâu.”

“Hả? Cách nói đó nghe như thể trong tương lai tôi chẳng cao lên miếng nào ấy?”

“Thì tôi đã nói thế mà.”

“Lần này thì tôi đang cao lên đấy nhé! Nếu thế thì nhìn xuống cô về mặt thể chất cho xem!”

“Lúc đó tôi sẽ mang guốc cho anh xem.”

“Mang guốc là ăn gian còn gì!”

“Guốc là đồ trưng diện! ……Mà anh đang làm gì đấy?”

“Bắt chước cô lúc đi hẹn hò mà mang guốc.”

“T-, tôi đâu có đi loạng choạng như thế chứ!”

“Có còn gì! Tôi vẫn còn ký ức lo lắng rất nhiều cho cô đây! Nếu đã không quen mang thì đừng có mang một cách miễn cưỡng giùm cái.”

“Anh phiền phức thật đấy! Tôi đã nghĩ nếu mang guốc thì anh sẽ say đắm nhìn tôi đó!”

“Theo một nghĩa khác thì tôi đã nhìn đắm đuối luôn ấy! Vì không nhìn không biết lúc nào cô lăn ra té nữa! Thiệt tình, trưng diện là tốt, nhưng tạo kiểu dáng an toàn trên nhất đi chứ.”

“Anh chỉ toàn nói theo ý thích của mình thôi, cả anh cũng đến hẹn hò với cái quần bò rách còn gì. Mà phần trên còn mặc cái áo sơ mi sơn đỏ nữa chứ! Tôi cứ tưởng là anh bị xe tông luôn đó!”

“Tôi đã nghĩ nó thời trang thôi! Hoang dã đấy!”

“Thời trang cái chỗ nào chứ! Chẳng phải là kiểu kết hợp tệ hại nhất à! Anh có thể thôi cái trò ám chỉ sẽ bị xe tông ở chỗ đó giùm được chứ?”

“Ám chỉ cái quái ấy! Mà giữ yên lặng cho cửa hàng giùm cái đi mẹ.”

“Tại vì anh nói tương lai tôi sẽ mập còn gì.”

“Tôi đã bảo không nói với nghĩ như thế rồi mà. Đúng hơn là bây giờ cô quá ốm đi. Ăn đầy đủ đàng hoàng vào, đừng để mùa hè đến rồi rệu rã mệt mỏi đấy.”

“Cả anh nữa đấy.”

“Ờ……Vậy thì, ghế sô-pha tính sao?”

“Thôi không mua nữa.”

Rồi thì chúng tôi đã tiến đến góc dụng cụ đồ ngủ.

Chẳng lẽ nào lại có chuyện cô ta tưởng tượng hai đứa ngủ chung rồi mua lại cái giường mới đâu ha.

Khi mà tôi đang hồi hộp thì Yuzuka bơ đi chiếc giường mà đi đến kệ đang xếp mấy cái gối.

“Lấy cái nào giờ?”

“Lấy cái nào á, đâu cần gối của tôi làm gì. Vì dạo trước cũng chỉ tình cờ ngủ quên thôi mà.”

“Vì trong kỳ nghỉ hè, mỗi ngày chúng ta đều ở bên nhau mà, nên đâu có nghĩa là chuyện giống vậy không xảy ra đúng chứ. Giá cũng không cao, chuẩn bị sẵn cũng không mất mát đâu.”

“Được rồi mà. Không phải cố tình mua làm gì.”

Nếu so với sô-pha thì nó không mắc, nhưng cũng chẳng phải là đồ rẻ.

“Nếu như không mua ở đây thì lại phải đành ngủ trên gối của tôi đó……Nếu như Kouhei không có ghét thì cũng không sao.”

“Không có ghét mà……Mà Yuzuka không thích gối lên tay tôi sao?”

“Có phải không thích gì đâu……Mà cả Kouhei nữa, tay không thấy thốn sao?”

“Không thốn đâu. Đang tập luyện cả rồi ấy mà.”

Rồi Yuzuka cười khúc khích.

“‘Đang tập luyện’ à. Cánh tay mảnh khảnh thế mà anh có thể nói được như vậy ha.”

“Có mảnh khảnh đâu chứ~. Cơ mà cô cũng giỏi nói người khác ghê. Cô cũng mũm mĩm vậy mà.”

“L-, làm gì có chuyện đó~! Đúng là có mũm mĩm so với trước kia, nhưng mà bây giờ tôi đang là học sinh cao trung đó? Cơ thể cũng đang săn chắc đấy nhé.”

“Rồi rồi.”

“……Anh không tin nhỉ? Nếu vậy thì thử sờ và xác nhận đi.”

Tôi đã chẳng nghĩ lại thành ra chuyện sờ soạng, nhưng mà nếu để cô ấy nhận ra mình hồi hộp ở đây thì giống như mình đang ý thức đến vậy.

Khi tôi đường đường sờ phần bắp tay trên bộ đồng phục thì Yuzuka trông nhột mà híp đôi mắt lại.

“T-, thế nào? Săn chắc mà đúng không?”

“Nói thẳng ra thì, do là trên đồ nên tôi hoàn toàn chẳng biết gì sất.”

“……Anh muốn sờ trực tiếp à?”

“Tôi có nói như thế đâu~. Tôi tin là cô không có mũm mĩm rồi, nếu như không có đồ gì mình muốn thì đi sang cửa tiệm khác đi. Mà cô không có thứ gì mình muốn à?”

“Tôi muốn đi xem thử quần áo.”

“Quần áo à……”

“Tại sao lại làm cái vẻ mặt chán chường đó đấy.”

“Tôi nghĩ sắp phải tốn thời gian thôi. Vì mỗi lần đi cùng với Yuzuka đến tiệm y phục là về trễ mà.”

“Làm gì tốn đến thế. Có khoảng 2 tiếng chứ nhiêu đâu.”

“Đủ dài rồi còn gì. Học tập dứt điểm trong vài phút như tôi này.”

“Với anh thì quá ngắn rồi đấy. Tóm lại thì, nếu như anh không muốn đi ngắm cùng tôi thì tại sao lại không đi làm chuyện khác chứ. Đi đến trung tâm trò chơi hay là tiệm sách là được rồi vậy mà.”

“Nếu đi làm chuyện riêng thì đâu còn ý nghĩa đi đến mua sắm cùng nhau nữa còn gì……Với lại, nếu đằng ấy bị tán tỉnh thì rắc rối lắm.”

Câu nói ấy làm biểu hiện tức giận của Yuzuka nguôi đi.

Rồi cô ấy nở nụ cười gượng như cạn lời.

“‘Tán tỉnh’ à……Mấy chỗ bán quần áo cho nữ giới sẽ không có chuyện bị tán tỉnh hay gì đâu. Nói chung thì, nếu như tôi bị tán tỉnh, liệu cánh tay mảnh khảnh đó sẽ bảo vệ được tôi chứ?”

“Có câu nếu dồn hết sức lực thì sẽ được mà.”

Yuzuka bất chợt nở nụ cười.

“Vậy ra anh sẽ dốc hết toàn lực vì tôi ha……Nếu thế thì hôm nay anh sẽ bảo vệ tôi khỏi mấy tên tán tỉnh chứ?”

“Hết cách rồi nên tôi sẽ bảo vệ cô. Với cánh tay vạm vỡ này nhé.”

Quyết định đi chọn đồ với Yuzuka rồi thì chúng tôi di chuyển đến nơi bán đồ nữ giới.

……Đúng như dự đoán, trông như sẽ tốn thời gian đây. Tôi hoàn toàn không khách sáo mà đi ngắm quanh cẩn thận mấy bộ đồ, dù đã gần trôi qua một tiếng rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ kết thúc mua sắm.

“Chọn cái nào đây?”

“Ư~n……Không có bộ nào được cả. Tiếp theo đến lượt Kouhei nhé.”

“Tôi thì miễn đi.”

“Không được. Phải trưng diện cho đàng hoàng chứ. Chẳng phải lúc đi sở thú anh cũng mặc cái áo sơ mi có dòng chữ tiếng Anh kỳ cục sao.”

“Đừng có nói nó kỳ cục coi. Ngầu thế còn gì……”

“Nếu anh nghĩ thế thì thử dịch nó sang tiếng Nhật xem. Anh sẽ xấu hổ đến mức không thể mặc nó lần thứ hai luôn cho coi.”

“……Nó ghi gì trên đó thế?”

“Tự bản thân anh dịch sẽ học hỏi được nhiều hơn đấy.”

Bộ có ghi gì đó kỳ cục lắm hay sao mà Yuzuka cười tủm tỉm.

Bị làm vẻ mặt thế này khiến tôi sợ không thể dịch ra được nữa mất……

“Đã cất công đến mua đồ rồi, nên để tôi chọn cho anh.”

“Được rồi mà, không phải chọn đâu. Chẳng có tiền tiêu vặt mà.”

“Chẳng phải anh còn dư tiền nhận được lúc đi sở thú à?”

“Tôi đốt nó vào manga cả rồi.”

“Sử dụng nó có kế hoạch một chút đi chứ……”

Thật sự thì vẫn còn một chút.

Nhưng mà, số tiền đó là dùng để mua quà cho Yuzuka. Mấy cái như đồ của tôi thì lúc nào cũng được mà.

‎ ‎◆

Rốt cuộc rồi thì chúng tôi chia tay trong khi tôi vẫn chưa quyết định được món quà cho cô ấy.

Khi quay về nhà và dùng bữa tối xong rồi thì tôi đưa mắt xem mấy trang bán hàng online, nhưng chẳng tìm được món nào trông như sẽ làm cho Yuzuka vui mừng trong lòng cả.

Lúc mà tôi định đi tắm thì điện thoại vang lên âm thanh điện tử.

Là tin nhắn gửi đến từ Yuzuka.

【Anh giới thiệu tôi anime romcom gây cười đi】

【Bộ mà Yuzuka có lẽ chưa xem thì tôi giới thiệu「Rabukano」】

【Cảm ơn! Tôi đi thuê rồi về ngay!】

【Cũng tối rồi, cẩn thận đấy nhé】

【Cảm ơn anh! (☆^ー^☆)】

Được cảm ơn được hai lần cơ. Yuzuka thật sự thích anime ha.

Lúc đầu còn chẳng có một chút hứng thú, vậy mà lại chiều sâu vào giới otaku do ảnh hưởng từ tôi—

“……Phải rồi.”

Tôi bất chợt lóe lên ý tưởng hay.

Khi kiểm tra trên trang bán đồ online thì tôi phát hiện món quà có vẻ rất được.

“5000 yên à.”

Có hơi một chút đắt với học sinh cao trung khi làm quà gửi tặng bạn bè, nhưng mà khi tưởng tượng đến gương mặt hạnh phúc của Yuzuka mà tôi đã mua nó mà chẳng hề do dự lấy.