Ngày hôm sau tiệc sinh nhật.
Và vào thời điểm tan trường.
“Hôm nay anh định chơi gì thế~?”
Khi tôi bước ra khỏi cổng trường thì Yuzuka chạy đến như mọi khi.
Chỉ nghe thấy giọng thôi mà tôi đã thấy hồi hộp rồi, không thể nhìn vào mắt cô ấy đàng hoàng được.
Nếu nói chuyện ở đây thì sẽ bị nghi ngờ mất. Nói vậy thôi chứ cứ tiếp tục bơ Yuzuka thì tâm trạng của cô ấy sẽ vơi đi mất……
“Khoan đã! Đừng có bơ em chứ.”
“A-, anh có bơ hay gì đâu!”
“Em bắt chuyện với anh, vậy mà anh làm lơ, không phải à!”
“Nói là bơ, chứ anh đang suy nghĩ thôi.”
“Nếu vậy thì được……Mà anh đang nhìn đi đâu mà nói chuyện đấy?”
“Anh đang vận động cổ mình thôi.”
“Vì chuyện gì?”
“Vì sức khỏe.”
“Anh quan tâm đến sức khỏe là tốt, nhưng cách làm đó sẽ khiến cổ bị đau đấy. Phải chuyển động trên dưới, trái phải cho cân bằng chứ.”
“H-, hiểu rồi. Khoảng 5 phút sau anh sẽ quay về hướng đó—em không cần phải đi vòng quanh cũng được~!”
“Đ-, đâu cần phải hét lên như thế chứ! Em chỉ đổi đến vị trí để anh dễ nói chuyện thôi mà!”
“A-, anh đâu có hét lớn gì đâu. Chỉ tại giật mình nên mới lớn tiếng chút thôi.”
“Vậy thì được……nhưng mà sao anh lại đang trợn mắt thế?”
“……Đang luyện tập làm vẻ mặt kỳ cục thôi.”
“Vì chuyện gì?”
“Anh đang nghĩ sẽ gửi cho Sana mấy bức hình làm vẻ mặt kỳ cục cho Sana ấy mà.”
“Anh sẽ bị người đi đường nghĩ là ngốc đấy, về nhà vào phòng mà luyện tập đi.”
“H-, hiểu rồi……Thế này là được rồi chứ gì.”
“……Tại sao anh lại lảng ánh mắt đi thế?”
“Anh đang vận động mắt thôi.”
“……Sao giọng anh lại the thé vậy?”
“Anh đang luyện giọng nốt cao thôi.”
“……Đáng nghi thật ha. Anh đang giấu em chuyện gì đúng không.”
“Không có giấu gì hết mà!”
Tất nhiên là đang giấu rồi.
Do được cô ấy cho thấy nụ cười dễ thương ở buổi tiệc sinh nhật hôm qua mà tình cảm luyến ái lại một lần nữa đã nảy mầm—Tôi, lại một lần nữa trở nên yêu Yuzuka rồi.
Cảm xúc đó, tuyệt đối không thể để cô ấy nhận ra được. Vì nếu bị cô ấy biết thì tình bạn nam nữ này sẽ bị phá vỡ mất thôi.
Tình bạn của chúng tôi là vĩnh viễn! Để mãi là bạn bè, phải xóa bỏ đi cảm xúc này!
“Mà thôi được rồi. Hôm nay anh cũng rảnh chứ?”
Để xóa bỏ đi tình cảm luyến ái mà tôi cũng muốn giảm thời gian ở bên nhau xuống, nhưng mà Yuzuka lại tràn đầy năng lượng muốn đi chơi cùng tôi.
Phải từ chối bằng phương pháp nào đó không để Yuzuka bị tổn thương mới được……
“Không, nói rảnh thì……”
“Anh có việc gì à?”
“Nói là có việc chứ……thể trạng anh đang không tốt lắm.”
“Thể trạng á?”
Yuzuka đến dòm sắc mặt của tôi.
Gương mặt dễ thương đó tiến lại gần làm cho cơ thể tôi dần nóng lên.
“……Đúng thật là mặt anh đỏ ghê. Bị cảm sao?”
“Có bị cảm hay không thì không biết……nhưng nói chung anh muốn dành cả ngày hôm nay để thư giãn.”
“Làm thế thì sẽ tốt hơn ha. Ngủ cho đàng hoàng, mau chóng hồi phục thể trạng lại đi đó. Nếu không thì đành phải tận hưởng tuần lễ vàng buồn chán mất.”
Từ ngày mai sẽ bắt đầu tuần lễ vàng.
Hiếm khi có kì nghỉ dài, tôi đang nghĩ là muốn chơi với Yuzuka hết mình cơ.
Nhưng mà……
Nếu ở cùng thì tim tôi sẽ loạn nhịp mất thôi, nên tôi muốn ở một mình cho đến khi sắp xếp được con tim cơ.
Cơ mà, nói thì nói thế chứ cũng chung đường về, thành ra tôi sẽ ở cạnh Yuzuka cho đến trước công viên. Dù cho Yuzuka trông hạnh phúc mà nói về chuyện cuốn artbook KimiUta đi chăng nữa, tôi cũng tạm an tâm vì mình đã có thể làm cái vẻ mặt tỉnh bơ suốt cho đến khi về đến nhà.
“……Chết dở.”
Lúc mà tôi nhận ra mình quên đồ là đã về đến nhà, uống ngụm sữa để làm dịu đi cổ họng đã khô khốc.
Nếu là sách giáo khoa thì có thể bơ đi được, nhưng phải mang đồ thể dục trở về. Không thì nó sẽ bị mốc meo tệ hại mất.
Hơi phiền, nhưng quay trở lại lấy thôi nhỉ.
Quyết định thế rồi, khi mà tôi đang quay trở lại mái trường dưới bầu trời quang đãng dễ chịu thì—
“Ôi chao, chẳng phải là Kurose-kun đây sao. Em quên đồ à?”
Tôi bắt gặp Akabane-senpai trước cổng trường.
“Em quên mất bộ đồ thể dục……À, phải rồi, em đọc manga của chị rồi á. Cuốn tạp chí câu lạc bộ phát hành vào lễ hội văn hóa năm ngoái ấy ạ. Thành thật mà nói thì nó vô cùng thú vị lắm. Này là em nói thật, chứ không có xã giao gì đâu.”
Khi tôi truyền đạt cảm tưởng của mình thì Akabane-senpai nở nụ cười trông rất hạnh phúc.
“Nếu em thấy thích thì còn gì bằng. Chị cũng có cả tạp chí câu lạc bộ năm kia nữa, em muốn đọc chứ?”
“Em muốn đọc ạ~!”
Tôi cùng senpai đến câu lạc bộ rồi được chị ấy cho xem manga.
Thể loại hành động giống với lại manga mà tôi đã đọc trước đó.
Quả đúng là đã vẽ từ năm kia, tuy là khả năng hoạt họa kém hơn so với bản năm ngoái, nhưng bố cục tổng thể sở hữu sức lôi cuốn ấy dường như là bẩm sinh. Số trang tuy ít, vậy mà lại có sự thăng trầm. Rồi tôi đọc đến trang cuối cùng mà quên đi cả thở.
Đúng là nhà sáng tác như thần mà……
“Senpai này, thực ra là chị ra mắt chuyên nghiệp rồi đúng chứ……?”
“Đâu nào. Chị là một nữ sinh cao trung bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu thôi.”
“Không có bình thường gì hết đó! Chẳng phải chị có thể vẽ manga vô cùng thú vị sao! Bộ chị không đi nộp hay gì ạ?”
“Nếu nói thật thì, chị định nghỉ hè này sẽ đi nộp.”
“Đi nộp sao! Tuyệt ghê luôn đó! Thật là hãnh diện khi một tác giả chuyên nghiệp được sinh ra từ trường mình đó ạ!”
“Fưfư, nói quá lời rồi. Chị còn chưa có người phụ trách mà.”
“Nhất định sẽ có thôi ạ! Thật sự thú vị lắm đó! Chắc chắn sẽ được debut, không sai đâu ạ! Ngay trong lúc này chị suy nghĩ bút danh sẽ tốt hơn đấy!”
“Chị đang nghĩ là định dùng「Akazuru」rút gọi từ tên thật Akabane Chizuru của mình.”
“……Ể~? Akazuru?”
“Lạ lắm sao?”
Senpai trông có chút bất an khi mà tôi đột nhiên bối rối.
Akabane Chizuru và Akazuru. Không lạ gì cả. Tuy là không có lạ gì cả nhưng……
“Akazuru!? Có thật sự là Akazuru không ạ!?”
“Tại sao em lại ngạc nhiên đến như thế?”
“K-, không ạ, em nghĩ đó là bút danh rất là ngầu luôn đó!”
Chuyện nó ngầu không sai đâu, nhưng vẫn còn một lý do khác làm tôi bất ngờ cơ.
Tôi biết Akazuru-sensei.
Akazuru-sensei là tác giả mà tôi yêu mến, suýt nữa là trở thành ronin khi mà đọc đi đọc lại manga của chị ấy vào kỳ thi tuyển.
Tất nhiên, đây cũng là tác giả đầu tiên mà tôi đã giới thiệu cho Yuzuka sau khi đã trở nên thân thiết với nhau, và cô ấy cũng đã say mê thế giới của Akazuru nữa. Khi được hỏi có bộ manga nào khác muốn giới thiệu không thì trong lúc tôi giới thiệu lần lượt cho mà cô ấy nhiễm otaku, rất nhanh trở nên thân mật với tôi. Tóm lại là đối với tôi và Yuzuka, Akazuru-sensei chính là vị thần cupid tình yêu.
Thảo nào mà tôi thấy bố cục lại giống với lại mình. Bởi vì tôi đã bắt chước kiểu bố cục ấy mà.
Akazuru-sensei ấy ai ngờ đâu lại là học sinh cao trung đã tốt nghiệp cùng trường với bản thân thế này chứ……
Nếu như tôi không có kiến thức tương lai thì có lẽ đã cảm động đến phát khóc rồi.
Nhưng mà tôi đến từ tương lai.
Biết được chuyện gì sẽ xảy ra với Akazuru-sensei nên chẳng thể nào vui mừng nổi.
“Tại sao lại làm cái bộ mặt tối sầm thế?”
“H-, hơi đói bụng một chút thôi chị ạ!”
Cái cớ hết sức là dở tệ mà.
Dòng suy nghĩ của tôi đã chẳng thể nào xoay chuyển mạch lạc cho được.
Bởi vì, Akazuru-sensei sẽ đột tử vào 10 năm sau.
“Chị sẽ khao em bánh để đáp lễ vì đã khen truyện của chị. Đi mua chứ?”
“A, không ạ, thì……”
Làm sao bây giờ. Phải làm sao mới được đây?
Tôi có nên truyền đạt lại điều mà mình biết không?
Nếu như thế liệu có né tránh được vận mệnh của cái chết chứ?
Nhưng mà dù có nói「10 năm sau chị sẽ đột tử đấy」thì làm sao chị ấy có thể tin được. Chỉ làm cho chị ấy có cảm giác khó chịu thôi.
Thế nên……phải rồi.
“Phải chăng là bên chị sắp có chuyến đi chơi xa ạ?”
“Em biết rõ ghê hen. Truyền thống của câu lạc bộ nghiên cứu manga là sẽ có buổi tập huấn trong tuần lễ vàng. Đi một mình thì cũng sao sao ấy, nhưng mà chị không muốn phá vỡ truyền thống đâu.”
Nguyên nhân cái chết của Akazuru-sensei được công bố là sốc phản vệ do bị ong bắp cày đốt.
Và lúc xem qua bài phỏng vấn trong quá khứ, khi được hỏi「Các nhân vật trong tác phẩm đã không biết bao nhiêu lần gặp nguy hiểm, vậy đối với Akazuru-sensei thì đâu là trải nghiệm đáng sợ nhất?」thì chị ấy đã trả lời「Là chuyện suýt chết khi bị ong bắp cày đốt tại nơi tập huấn lúc tôi còn là học sinh cao trung năm thứ 3」.
Tôi không rõ chi tiết về cái sốc phản vệ, nhưng chị ấy đã thoát được án tử ở lần đầu tiên.
Nếu như bảo vệ được chị ấy lúc đang đi tập huấn thì chuyện 10 năm sau sẽ là lần đầu tiên của chị ấy.
Có lẽ sẽ nguy kịch, nhưng có thể tránh được vận mệnh của cái chết!
“Em cũng muốn đi với ạ!”
Chỉ mình tôi là biết chuyện này.
Để bảo vệ tác giả yêu quý—bảo vệ Akabane-senpai đã trở thành thần cupid tình yêu cho chúng tôi, phải cứu chị ấy khỏi ong bắp cày!
“Nếu thế thì em rủ Koikawa-san cũng được đó.”
“T-, tại sao lại là Yuzuka thế……”
“Đi tập huấn sẽ qua đêm đấy nhé. Nam nữ hai người ở riêng thì nhiều chuyện lắm đúng chứ?”
Đúng thật nam nữ hai người mà ở cùng trại tập huấn thì nhiều chuyện thế này thế nọ lắm.
Tôi không muốn dẫn theo Yuzuka đến chỗ nguy hiểm đâu……nhưng nếu để cô ấy chờ ở nơi an toàn thì chắc không thành vấn đề nhỉ.
“Em hiểu rồi. Em sẽ thử điện thoại ạ.”
Để senpai không nghe thấy, tôi rời khỏi phòng và điện thoại cho Yuzuka. Tuy cho đến lúc nãy tôi còn hồi hộp, nhưng mà đây liên quan đến chuyện sinh tử của senpai. Không phải lúc để như thế đâu.
「Alô? Sao thế?」
“Anh có chuyện quan trọng muốn nói với Yuzuka.”
「Làm gì mà anh trịnh trọng quá vậy. Mà là chuyện gì thế?」
Tôi thẳng thắn kể cho cô ấy nghe.
Về chuyện tôi quên đồ rồi quay lại trường.
Về chuyện gặp Akabane-senpai và đã biết về chuyện của Akazuru-sensei.
Và chuyện muốn bảo vệ chị ấy khỏi ong bắp cày để tránh khỏi vận mệnh của cái chết.
「Em cũng đi! Vì em không muốn Akazuru-sensei chết đâu!」
Quả nhiên là fan cuồng nhiệt. Yuzuka không có lấy một chút do dự.
Nhưng mà—
“Chuyện ong bắp cày anh sẽ làm gì đó, nên Yuzuka trốn ở chỗ an toàn đi nhé.”
「Em không muốn」
“Nhờ em chuyện đó đấy. Xin em, đừng làm chuyện gì đó nguy hiểm giúp anh. Nhỡ Yuzuka mà có làm sao thì anh sẽ khổ lắm……”
「Cả em cũng vậy, nếu như Kouhei gặp chuyện gì thì em sẽ khó xử lắm. Thế cho nên hai chúng ta cùng nhau đối diện nào. Bảo vệ cả hai từ đằng sau, bảo vệ Akazuru-sensei!」
Yuzuka hét lên thật quyết liệt.
Tình hình này, xem ra không thể thuyết phục được rồi.
Tôi không muốn để Yuzuka xuất đầu lộ diện trước mặt bầy ong đâu……nhưng mà, quả thật nếu cả hai cùng hợp lực thì sẽ dễ dàng bảo vệ hơn.
Lên kế hoạch đối phó với ong bắp cày một cách thật kỹ càng, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa tôi cũng sẽ bảo vệ hai người họ cho xem!
Tôi cúp máy rồi quay trở về phòng. Sau khi tôi nhắn lại với Akabane-senpai rằng Yuzuka sẽ đến thì chị ấy trao cho tôi địa chỉ liên lạc để tiện liên lạc cụ thể về sau hơn.