Kẻ chủ mưu
◇◆◇◆◇
Chúng tôi đã trốn tại một căn phòng bên trong căn dinh thự để tránh khỏi lũ cướp. Từ bên ngoài căn phòng, chúng tôi có thể nghe thấy được những tiếng bước chân đang chạy qua hành lang.
Khi tôi nín hơi thở của mình để tránh việc bị nghe thấy, tôi liền bị tấn công bởi những đợt đau buồn.
Từ Caroline cho tới cha của tôi và thậm chí những người rằng đã sống trong căn dinh thự nữa. Tôi chưa bao giờ có một mối quan hệ gần gũi với bất kỳ ai trong số họ, nhưng tôi chưa bao giờ mong muốn họ phải chết.
Tuy nhiên, Caroline đã chết và Cha cũng đã theo cô ấy. Tôi đã không nhìn thấy bất kỳ thi thể nào của những người hầu, nhưng có vài thi thể của các hiệp sĩ đang nằm ở khắp mọi nơi.
Tại sao điều này lại xảy ra cơ chứ...?
"-Leon-sama."
Tôi chợt nhận ra Alice đang nhìn thẳng vào khuôn mặt của tôi.
"Leon, ngài có ổn không vậy? Ngài có một vẻ thật đau đớn trên khuôn mặt của mình đấy."
"Tôi không thể nói rằng mình ổn được, nhưng tôi vẫn có thể tiếp tục. Tôi có thể thương tiếc về sau, một khi chúng ta đã trốn thoát khỏi đây. "
"Leon-sama, ngài thật là mạnh mẽ."
"Tôi không hề mạnh mẽ đâu. Tôi chỉ tuyệt vọng bởi việc mình yếu đuối như thế nào mà thôi."
Bởi vì tôi quá yếu đuối nên tôi đã khiến Saya buồn phiền. Bởi vì tôi yếu đuối, tôi đã không thể bảo vệ được Milli, Claire, mọi người. Và thậm chí bây giờ tôi vẫn yếu đuối, vậy nên tôi rất lo sợ việc mất đi bất cứ thứ gì khác.
"... Ngài vẫn mạnh mẽ như mình vốn có mà. Ngài cố gắng để tự mình làm mọi thứ, ngài gợi nhớ em rất nhiều về người anh trai của mình đấy."
"Người anh trai của Alice... anh ta là kiểu người thế nào vậy?"
"Chúng ta có thể nói về điều đó một khi chúng ta đã trốn khỏi đây mà."
"Đúng vậy... tôi rất mong chờ nó đấy."
Tôi đã nghĩ đó có thể là một cơ hội để dựng một flag, nhưng Alice đã không trả lời. Tôi đoán đó là một chủ đề khá là khó khăn cho cô ấy để nói về.
"... À thì, bọn cướp xem ra đã đi qua rồi ạ."
"Thật sao? Cô có nghĩ rằng vẫn còn những tên nữa gần đây không?"
"À thì, xem ra không còn bất kỳ ai gần chúng ta cả."
Alice liền gửi một câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi của tôi.
Alice xem ra có giác quan tốt hơn con người, và vì vậy cô ấy có thể khảo sát một cách chính xác khu vực xung quanh. Nhờ vậy, cô ấy đã giúp tôi rất nhiều lần cho đến giờ.
Nếu Alice không ở với tôi, tôi hẳn đã bị bắt một lúc trước rồi.
"Được rồi, hãy khẩn trương và tìm ra cánh cửa ẩn nào."
Tôi liền nhẹ nhàng mở cánh cửa để kiểm tra khu vực bên ngoài căn phòng mà chúng tôi đã trốn bên trong, hệt như Alice đã nói, không hề có ai trong khu vực lân cận cả.
Chúng tôi cẩn thận, nhưng nhanh nhất mà mình có thể, hướng tới hành lang trên tầng hai nơi mà cánh cửa ẩn được định vị.
Dọc theo lối đi, đã có vài lần bọn cướp đến gần chúng tôi, nhưng nhờ Alice mà chúng tôi đã có thể tránh được chúng. Chúng tôi liền tới vị trí của cánh cửa ẩn.
"Đây là...cánh cửa ẩn sao?"
Tôi bèn ấn khắp nơi trên bức tường để tìm cách mở nó ra. Nó dễ dàng đến ngạc nhiên để mở ra được. Với điều này, chúng tôi có thể trốn thoát khỏi căn dinh thự.
Vào khoảng khắc tôi vươn tay ra để ấn lên bức tường, tôi liền có thể nghe thấy tiếng hét của một người đàn ông đến từ phía sau chúng tôi bên trong hành lang.
"Giờ thì..."
"Đó nghe giống như là Blake-sama, nó đến từ rất gần đây... Có lẽ ngài ấy đã bị bắt bởi một tên cướp rồi."
"Blake, huh..."
Cha đã nói rằng anh ta đã trốn thoát rồi, nhưng anh ta vẫn đang ở trong căn dinh thự.
"... Chúng ta nên làm gì đây? Nó nghe giống như là bọn chúng đã bắt được ngài ấy, vậy nên bọn chúng xem ra không lên kế hoạch để giết ngài ấy ngay lập tức đâu. Bọn chúng có khả năng sẽ thẩm vấn ngài ấy trước đã..."
"Vậy sao..."
Nếu chúng định lên kế hoạch thẩm tra anh ta, tất nhiên sẽ có những kẻ thù khác ở cùng với anh ta...
Sẽ rất nguy hiểm cho chúng tôi để liều mạng mà cứu Blake. Sau tất cả mà anh đã làm đối với Alice. Chỉ một thằng ngốc hoàn toàn hoặc một người thực sự tốt bụng mới quay trở lại vì ai đó như thế mà thôi.
- Vậy nên tôi liền cho ra một cái thở dài, biết rằng mình ngu ngốc như thế nào khi làm điều này.
"Alice, tôi xin lỗi, nhưng cô sẽ phải trốn thoát trước. Tôi sẽ quay trở lại để giúp Blake."
"...Cái-"
"Làm ơn đừng nói gì cả. Tôi không thể cứ đứng mà nhìn thêm bất cứ ai trong gia đình của mình chết được. Thâm chí sau mọi thứ mà Blake đã làm. Với tôi, anh ta vẫn là người anh trai của tôi."
"Em sẽ không cố để ngăn ngài đâu, em là nô lệ của ngài mà Leon-sama. Nếu em rời khỏi bên cạnh ngài lúc này, em sẽ bị đánh bởi một lượng lớn nỗi đau đớn đến từ con dấu của hợp đồng nô lệ mất."
"-Ah"
Con dấu trên Alice mà đang đánh dấu cô ấy là một nô lệ. Xem ra không có cách nào để loại bỏ thứ này, và nó ngăn cản cô ấy khỏi việc thực hiện bất kỳ hành động nào chống lại chủ nhân của mình. Gần đây, tôi đã hoàn toàn quên mất thực tế rằng Alice là một nô lệ.
"... Ngài đã quên rồi sao?"
"Ah... Không, tôi xin lỗi."
"À thì, đừng lo lắng về nó mà. Dù sao, em sẽ theo Leon-sama. Em thật lòng đã có hơi tức giận một chút khi ngài yêu cầu em bỏ lại ngài ở đây đấy."
"Cái gì, tại sao chứ? Đối với ai đó như Blake..."
Sau khi Blake tấn công cô ấy và muốn cô ấy làm những thứ khủng khiếp. Nhưng, tới tôi rằng đang hỏi cô ấy tại sao, Alice chỉ liểu lộ một nụ cười chua chát.
"Em ghét hắn ta."
"Vậy thì, tại sao?"
"Nếu ngài mà bỏ rơi Blake ở đây, ngài sẽ hối hận về nó mãi mãi. Nếu điều đó mà xảy ra, em không bao giờ có thể hạnh phúc được, và vì vậy, em sẽ giúp."
Nó chỉ khiến tôi mất một khoảnh khắc để hiểu được ý của cô ấy.
"Nếu tôi bị lấp đầy bởi niềm hối hận, cô không thể trở nên hạnh phúc sao?"
"... À thì, ngài đã nói rằng chúng ta sẽ thật hạnh phúc bên nhau mà. Hay là ngài đã nói dối sao?"
"Không, tôi sẽ không bao giờ nói dối về điều đó đâu..."
Khi tôi đứng đó mà bối rối, Alice liền biểu lộ một nụ cười mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy nó, tôi liền nhận ra rằng khuôn mặt của mình đã hóa đỏ bừng. Tuy nhiên, không còn thời gian cho điều này bây giờ. Trước tiên, tôi cần tập trung vào việc giúp đỡ Blake, tôi bèn đẩy xuống những cảm xúc mà Alice đã mang đến bên trong mình.
Tôi liền hướng thẳng tới hướng mà mình đã nghe thấy giọng nói của Blake phát ra. Khi chúng tôi rẽ tại góc, tôi có thể thấy một ai đó trông giống như một hiệp sĩ đang đứng đó, Blake đã bị dồn vào bức tường với một thanh kiếm chỉ vào ngực mình.
May mắn thay, chỉ có một kẻ địch. Nếu tôi hành động ngay bây giờ, tôi có lẽ sẽ có khả năng hạ gục hắn bằng đòn bất ngờ.
"Chúng ta sẽ cố để hạ hắn bằng đòn bất ngờ. Alice, hãy sẵn sàng đi."
Tôi trao đổi lời một cách nhanh chóng với Alice khi chúng tôi trốn quanh chỗ ẩn nấp khỏi tên hiệp sĩ. Chúng tôi bắt đầu lặng lẽ tiếp cận kẻ địch từ phía sau.
Ngay lúc đó, Blake, người mà đã nhìn tôi, liền mở to đôi mắt của mình và chỉ ra tôi.
"Chính là thằng nhóc! Leon chính là người mà ngươi đang tìm kiếm đấy!"
"Cái-!?"
Tên ngốc đó! Chưa kể ngăn chúng tôi khỏi việc có thể hạ được tên hiệp sĩ bằng đòn bất ngờ, anh ta đang cố để khiến tên hiệp sĩ tấn công tôi! Sau tất cả, nó thật là một quyết định nhu ngốc khi đến giúp anh ta.
"Leon-sama, tôi cuối cùng cũng đã tìm thấy ngài rồi."
Kẻ tấn công liền quay lại từ từ. Khoảng khắc tôi nghe thấy giọng nói đó, tôi liền đứng hình trong sự sửng sốt. Khuôn mặt của hắn ta được che phủ với một chiếc mặt nạ, nhưng giọng nói đó rất quen thuộc đối với tôi.
"... Ông là... Regis!?"
"Tôi thấy rồi... chỉ bằng giọng nói của tôi mà ngài đã có thể nhận ra."
Regis liền nói vậy và tháo chiếc mặt nạ ra. Khuôn mắt đó không nghi ngờ gì nữa thuộc vè vị quản gia của gia đình Sfir, Regis.
"Tại sao ông lại ở đây vậy!"
"Tôi đã đến để đưa ngài đi."
"Đưa tôi đi? Ý ông là gì vậy!"
"Tôi hiểu..."
"Hey! Ngươi đã thấy người mà mình đang tìm kiếm rồi, giờ thì hãy để ta đi mau!"
Những tiếng la hét của Blake liền cắt ngắn đi những lời của Regis.
"Oh, xin lỗi. Tôi chắc hẳn không còn có bất kỳ mục đích nào đối với ngài nữa. Tôi sẽ thả ngài ra như ngài đã yêu cầu."
"O-oh, đúng thế. Giờ thì hãy để ta đi."
Blake đã thoát khỏi sự ngăn giữ của Regis và nhìn vào tôi một cách chế giễu.
"Ta không biết làm thế nào mà ngươi lại trốn thoát được khỏi căn phòng đó, nhưng nó chẳng quan trọng nữa! Ta cuối cùng vẫn sẽ thắng! Nó là một cái kết thật hoàn hảo cho ngươi khi chết một cách thảm khốc đấy!"
Blake liền cười một cách ngạo mạn - Đằng sau anh ta, Regis đã biểu lộ duy nhất một nụ cười lạnh lùng.
"...Không, đợi đã! Dừng lại!"
Tôi liền hiểu những gì Regis đang lên kế hoạch và hét lên với ông ta. Nhưng đồng thời, trong giấy lát Regis đã vung thanh kiếm của mình gọn qua cổ của Blake. Đầu của Blake đã bị văng đi.
Anh ta liền gục xuống mà không có lấy một tiếng động. Đó là cái chết của Blake - người anh trai của tôi.
"... Tại sao chứ, tại sao ông lại giết anh ta vậy!?"
"Cậu ta sẽ gây rắc rối nếu cậu ta được để lại còn sống."
"... Ý ông là gì cơ chứ?"
"Chúng ta không thể nói về điều đó ở nơi này. Ngài sẽ đi với tôi một cách im lặng chứ?"
"Ông sẽ không giết tôi sao?"
"Không, tôi sẽ gặp rắc rối nếu tôi không mang ngài theo còn sống."
"... Và nếu tôi mà từ chối?"
"Vậy thì, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng vũ lực để mang ngài theo vậy."
Khoảnh khắc Regis đáp lại, ông ta liền thu ngắn khoảng cách giữa chúng tôi trong vài giây.
- Ông ta rất nhanh. Tôi đã liệu trước một cuộc tấn công bất ngờ và chỉ vừa kịp xoay sở để để tránh được đòn tấn công của ông ta.
Tôi đã kịp xoay sở để đỡ được thanh khiến của Regis, nhưng sức mạnh phía sau đòn đánh của ông ta là rất lớn.
"Hou-, đó là một tốc độ phản ứng thật tuyệt vời! Quá tệ. Ngài thiếu đi sức mạnh để đấu kiếm được với tôi đấy!"
"- Gu"
Tôi đỡ được đòn đánh đầu tiên, nhưng Regis liên tục tấn công vào tôi. Hệt như Regis đã nói, sự khác biệt về sức mạnh của chúng tôi là quá lớn. Cuối cùng, thanh kiếm mà tôi đang cầm đã bị văng sang bên kia căn phòng.
Và rồi, mũi kiếm của Regis liền được ghì vào cổ họng của tôi.
"Đây là kết thúc rồi. Giờ thì xin hãy đi cùng với tôi một cách yên lặng đi."
"... Tại sao ông lại cần tôi chứ? Ông ở đây dưới mệnh lệnh của ai?"
"Tôi không thể gửi cho ngài bất kỳ chi tiết cụ thể nào được. Tất cả những gì tôi có thể nói là không có gì tệ cả đâu."
"... Không có gì tệ cả sao?"
Tôi liền đảo mắt mình mà nhìn ra phía sau Regis. Tại đó, là phần còn lại của Blake đã ngồi gục.
Và bị thiêu đốt trong tâm trí tôi, là thi thể của những người trong gia đình Grances, bao gồm cả Cha và Caroline. Tôi không thể tin tưởng vào những lời của Regis được.
Tôi nhanh chóng tập trung tâm trí của mình. Tôi bắt đầu thu thập mana xung quanh vào cánh tay phải của mình và biến đổi nó thành ma năng. Ngay lập tức, ma năng trên cánh tay phải của tôi bắt đầu giải phóng ra một ánh sáng mờ nhạt.
"Điều đó là... không thể nào! Ai đó ở độ tuổi của ngài mà có thể sử dụng ma thuật ư!?"
Regis liền nhảy ngược lại theo bản năng. Tôi bắt đầu rút lui xuôi theo hành lang ra xa khỏi Regis - đe dọa ông ta với cánh tay phải của mình.
Tôi chỉ học được cách để tạo ra ma năng bởi Alice mà thôi. Cô ấy chưa bao giờ dạy tôi cách để niệm bất cứ phép nào cả. Ngay bây giờ, đây chỉ là một sự phân tâm để tạo ra cơ hội cho chúng tôi trốn thoát mà thôi.
"Alice!"
"- Vâng!"
Alice người mà hiểu được những gì tôi đang lên kể hoạch bèn ném một trong hai bình dầu vào trần nhà và đập vỡ bình còn lại trên sàn. Chiếc bình vỡ ra mà không khó khăn gì cả, một chiếc trải dầu ra dọc theo hành lang và chiếc còn lại phủ lấy Regis trong dầu.
"Agh- Đây là-!"
Regis ngay lập tức lăn ra khỏi bể dầu. Gần như cùng lúc, Alice bèn ném chiếc đèn xách về phía Regis. Dầu liền bắt lửa ngay lập tức và biến hành lang thành một biển lửa.
Một biển lửa có lẽ là một sự cường điệu - chính xác hơn thì ngọn lửa chỉ cao đến khoảng thắt lưng thôi. Nhưng, Regis đang bị bao phủ trong dầu.
Nếu ông ta chạy về phía chúng tôi bây giờ, có khả năng rằng ông ta sẽ có thể tránh được ngọn lửa. Tuy nhiên, khả năng ông ta bị bắt lửa vẫn còn đó - điều này liền khiến ông ta do dự.
Và rồi, có một sơ hở nhỏ rằng Regis đã mất đi tầm nhìn về chúng tôi. Vào lúc này, chúng tôi liền nhanh chóng chạy tới cánh cửa ẩn, có một đoạn dài những bậc thang dẫn xuống tầng hầm từ tầng hai.
Như vậy, chúng tôi đã thành công trong việc trốn thoát khỏi căn dinh thự.