Ore no Haitoku Meshi wo Onedari Sezu ni Irarenai, Otonari no Top Idol-sama.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Round 3.1: Là phần nào? Này, phần nào cơ?

Một ngày nọ, trụ cột của gia đình tôi đột ngột ngã quỵ ngay trước lối vào nhà và được đưa đến bệnh viện.

Nguyên nhân là do làm việc quá sức và suy dinh dưỡng.

Ban đầu, tôi vô cùng bối rối.

Mỗi ngày khi đi học về, tôi đều thấy bố luôn chăm chú xem TV.

Mẹ tôi đi làm cả ngày nên gia đình không quá lo về chuyện thu nhập, thế nhưng các bữa ăn lại là một vấn đề đáng lo ngại.

Từ khi chúng tôi bắt đầu dùng bữa tối bên nhau thì mâm cơm luôn là những thực phẩm làm sẵn được mua từ cửa hàng.

Không hề có sự giao tiếp nào giữa các thành viên trong gia đình.

Trong một môi trường sống như vậy, tôi đã không nghĩ rằng sức khoẻ của bố tôi có thể hồi phục.

Đó là lý do tôi lùng sục cái video trên mạng và bắt đầu học nấu ăn bằng cách bắt chước theo những gì mình xem.

Món đầu tiên tôi thử làm là trứng ốp la. Tôi đã làm hỏng tận bốn quả trước khi có thể làm ra món trứng ốp la tử tế.

Tôi cũng đã thử làm cà ri. Mặc dù đã làm theo hướng dẫn trên hộp nhưng vì lý do nào đó, roux vẫn bị chảy nước còn rau củ thì vẫn còn sống sượng.

Bố tôi không hề phàn nàn lấy một câu và ông luôn ăn những món tệ hại do con trai mình làm.

Ngày qua ngày – ngày qua ngày – từng ngày trôi qua.

Không lâu sau, ngày nghỉ cuối cùng trong kỳ nghỉ dưỡng thương của bố tôi đã đến.

Ít nhất, tôi muốn cải thiện môi trường ăn uống của bố và khiến ông cảm thấy vui vẻ hơn trong cuộc sống.

Tôi đã phục vụ ông một món độc quyền của bản thân cũng như bỏ ra rất nhiều công sức để làm nó đúng cách.

Đây là một món mà tôi luyện tập làm đi làm lại rất nhiều lần, sử dụng những nguyên liệu mà tôi bỏ tiền túi ra mua, tách biệt với nguyên liệu của các bữa ăn hàng ngày.

Ngày hôm đó, vẫn như mọi khi, bố lặng lẽ ăn đồ tôi nấu.

Và rồi, trước sự ngạc nhiên của tôi – đôi đũa của ông di chuyển, người ông rướn về phía trước và bắt đầu ăn thật nhanh.

Cuối cùng, bố tôi thốt lên vài lời sau khi đã nuốt miếng thức ăn cuối cùng.

“...Món đó ngon quá.”

—Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối tôi nghe câu nói đó chứa đầy sự ấm áp đó của bố.

Trên bàn là một bát Sutadon đã được ăn sạch sẽ không chừa lại dù chỉ là một hạt cơm.

Ngay sau khi đi làm trở lại, bố tôi đã xin nghỉ việc.

Hơn nữa, ông bắt đầu vắng nhà thường xuyên hơn.

Một thời gian dài trôi qua — vào buổi tối nọ, ngay khi tôi vừa nghĩ rằng việc cả gia đình quây quần bên bàn ăn tối là một điều bất thường, bố tôi đột nhiên thông báo.

“Bố sẽ tiếp quản nhà hàng izakaya của một người bạn.”

Có vẻ như ông đã được đào tạo ở nhà hàng và giành được các bằng cấp liên quan đến ngành thực phẩm và đồ uống khi vắng nhà.

Sau này, tôi hỏi bố tại sao một người không hề có tí hiểu biết gì về nấu nướng lại quan tâm đến việc kinh doanh đồ ăn thức uống.

“Bố đã nảy ra ý định đó trong khi ăn đồ con nấu Suzufumi. Bố cũng muốn được làm người khác hạnh phúc với tài nấu nướng của bản thân.”

Ông vừa nói vừa mỉm cười xoa đầu tôi.

Tôi biết rằng thức ăn chính là phương tiện để khiến người khác hạnh phúc.

Đó là lý do tôi không thể cứ thế mặc kệ cô ấy được.

☆☆☆

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ xuân, tiếng chuông cửa đánh thức tôi khỏi giấc ngủ.

“Tôi ra đây.”

Dụi mắt trong khi vẫn đang mặc bộ đồ ngủ, tôi tiến về phía cửa ra vào.

Chắc là người giao hàng.

Thỉnh thoảng bố tôi lại gửi một lượng lớn đồ ăn kèm theo lời nhắn: “Bố thấy mấy món này ngon lắm, con ăn thử đi nhé!”

Đôi lúc đó là một loại thịt, có khi là rau hữu cơ hoặc là đồ ngọt phiên bản giới hạn.

Tôi rất biết ơn sự quan tâm đó của bố. Vấn đề là số lượng đồ quá nhiều cho một người có thể xơi hết.

Thật khó để ăn hết mọi thứ được đóng gói trong một thùng dường như đủ cho tận mười người ăn lận.

Tôi xỏ dép vào và mở cửa.

“—Chào buổi sáng nha, Suzufumi.”

Trước mặt tôi đây là cư dân của phòng của 810, Sasaki Yuzuki.

“Đã tám giờ òi. Cậu vẫn còn đang ngủ à?”

Người hàng xóm nhìn tôi với đôi mắt của một giáo viên đang quở trách học sinh ngủ gật trong giờ học.

“...Chào buổi sáng, Yuzuki.”

Mình hiểu rồi, vậy là giọng nói đánh thức là không đủ, cậu còn đích thân đến đánh thức mình luôn.

Cô nàng diện áo sơ mì và quần short, phô ra đôi chân dài đẹp miên man.

“Mình dậy được một lúc rồi.”

“Giọng điệu của cậu nghe như máy dịch tự động vậy.”

Nếu như là ngày trong tuần thì tôi đã dậy và ăn xong bữa sáng từ lâu rồi, nhưng kỳ nghỉ xuân vẫn chưa kết thúc, nên buổi sáng của tôi hiện sẽ là như này đây.

“Cậu chuẩn bị đi làm rồi cơ á? Cậu khá là nổi tiếng nhỉ?”

“Thật ra hôm nay mình đi muộn. Đây, cầm lấy nè.”

Yuzuki đưa tôi một quyển sách.

Trên bìa là một cô gái xinh đẹp nghiêng mặt mình trên giường và nhìn thẳng vào ống kính.

“Đây là cuốn sách ảnh đầu tiên của mình, nó vừa mới được phát hành hôm nay. Mình cho cậu đó, Suzufumi.”

Yuzuki trên bìa sách có một vẻ quyến rũ nữ tính và đang nhìn tôi chằm chặp.

Nó khiến tôi có cảm giác như thể mình đang thực sự ngủ chung giường với cô ấy, điều đó khiến trái tim tôi lỡ một nhịp.

Mọi dấu hiệu của sự ngái ngủ trong tôi đã tan biến từ bao giờ.

“Cuốn sách sắp được tái bản dưới dạng đặt trước rồi nên mình khá chắc hiện tại cậu sẽ không tìm được thứ này ở bất cứ hiệu sách nào đâu.”

Tấm obi trên bìa có dòng chữ, ‘Mua sắm, ăn tối, bãi biển…Một nhóm trưởng đầy kiên định. Một cái nhìn cận cảnh về kỳ nghỉ của Arisu Yuzuki.’

“A, đến giờ mình phải đi rồi. Bái bai!”

Sau khi dúi cuốn sách vào ngực tôi, Yuzuki đưa môi ghé sát vào tai.

“...Chúc cậu thật vui vẻ với nó nha, okay?”

Cảm thấy nhột ở tai, tôi theo bản năng lùi lại.

Yuzuki nở một nụ cười tinh nghịch với tôi, vẫy tay chào và tiến đến phía thang máy.

Tôi đứng ở lối vào trong khi vẫn đang ôm tai cho đến khi Yuzuki đi khuất hẳn.

Thật vui vẻ…ý cậu là kỳ nghỉ xuân, đúng không?

Tiếng đập thình thịch trong ngực tôi dường như không thể suy giảm cho đến khi tôi phải tự nhủ bản thân một điều như vậy.

Roux là bột và chất béo nấu với nhau và sử dụng để làm đặc nước sốt. Roux thường được làm từ các phần bột và chất béo bằng nhau theo trọng lượng. Bột năng cho vào mỡ hoặc dầu đã đun chảy trên bếp, trộn đều cho đến khi bột mịn, chín tới độ nâu mong muốn. Gấm này rai vl hehehe