Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

10 26

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

272 6858

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

14 79

Kami to Yobare, Maou to Yobarete mo

(Đang ra)

Kami to Yobare, Maou to Yobarete mo

Shimamon

Đây là câu chuyện về một cô gái đơn độc và tân nhân loại không ngừng phát triển.

86 3185

Adachi to Shimamura

(Đang ra)

Adachi to Shimamura

Hitoma Iruma

Nhưng rồi đến một ngày suy nghĩ của họ về nhau dần dần thay đổi...

52 3063

Vol.5 - Chương 57 - Được rồi, đi suối nước nóng thôi nào!

“Lại là ăn năn nữa hả? Dừng lại, dừng lại thôi.” (Yuki)

Tôi gỡ cài đặt game trên điện thoại mà tôi vừa mới chơi để giết thời gian. Tôi không thể làm được.

“Hối tiếc giản đơn” là một trong những sai lầm phổ biến trong việc điều chỉnh độ khó của game. Qua cái nhìn đầu tiên, trông sơ lược của game và những lý do game đưa ra đủ tốt để làm người chơi chơi nó, nhưng thực tế thì, cái game này chỉ có mỗi cái gọi là phi lý hay là một yếu tố gây căng thẳng cực độ và quá mức phức tạp nào đó, và hậu quả là, nó đã trở thành một cục thất bại dẫn thẳng tới cái kết cục khiến nó không trở nên phổ biến. Cái rắc rối là đống điều chỉnh rắc rối này quá là nhàm chán. Nó quá dễ.

Tôi nhanh chóng bỏ cuộc và vất điện thoạt vào trong túi. Chuyển tầm nhìn của mình, tôi thấy chị tôi nhìn tôi cùng với một biểu cảm cộc cằn tới vô lý. Hiiii! Chị ấy sẽ bắn chết mình bằng cặp mắt đó mất.

“Tại sao em không chạm vào nó?” (Yuri)

“Nếu chị nó rõ hơn tí nữa thì em sẽ vui lắm…” (Yuki)

“Nó ở ngay trước mặt em này.” (Yuri)

“Thôi nào, đi thôi chứ?” (Mẹ)

Mẹ tôi giục tôi xuống tàu còn chị tôi thì đặt chân xuống, nó vừa nằm ở trên đùi tôi xong.

Chúng tôi hiện đang ở trên tàu.

Trước mắt tôi là mẹ và chị tôi.

Đúng vậy, hôm nay là chuyến đi chơi gia đình của chúng tôi.

Mẹ và chị tôi đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế bốn chỗ, và tôi đang ngồi đối mặt với họ. Tôi để hành lý ở bên cạnh mình. Mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ, nhưng vì một lý do nào đó, ngay khi tàu bắt đầu khởi hành, chị tôi, người đang ngồi đối diện với tôi, chợt cởi giày ra và đặt đôi chân của chị ấy lên đùi tôi.

Bộ tôi là cái kê đũa à?

Đối thủ của tôi là một tổng lãnh thiên thần đấy. Không một lượng gánh vác nào là đủ để đối chọi lại đâu. Như một cái kê chân, không phải là cái kê đũa, tôi không nói gì và cứ để chúng như vậy, nhưng rõ ràng là chị ấy không vui.

“Chị tưởng em muốn chạm chúng chứ, thế nên chị mới giơ chúng cho em đấy.” (Yuri)

“Trong mắt chị em là thế nào vậy?” (Yuki)

“Fufu. Con biết không, Yuri ấy. Con bé không giỏi giao tiếp đâu.” (Mẹ)

“Con chưa từng nghe về điều đó ở trường bao giờ.” (Yuki)

“Chỉ với con thôi.” (Mẹ)

Mẹ nói với tôi, cười vui vẻ.

Một bí mật không ngờ tới đã được tiết lộ. Tôi liều mạng hỏi chị mình về nó.

“Thật luôn hả chị?” (Yuki)

“Đúng vậy.” (Yuri)

“Em không biết đấy.” (Yuki)

“Đúng vậy.” (Yuri)

“Em hiểu rồi.” (Yuki)

“Tự nhiên kêu em sờ chị thì xấu hổ lắm.” (Yuri)

“Tại sao chị lại cứ coi như em muốn sờ chị vậy nhỉ?” (Yuki)

“Cá-?” (Yuri)

“Em muốn được sờ chị lắm!” (Yuki)

“Thôi đi nào mấy đứa, đi ra ngoài thôi.” (Mẹ)

Trong lúc tôi đang bị cuốn vào trong một cuộc trò chuyện đầy tuyệt vọng thì mẹ tôi đã kéo tôi trở lại. Ý chí của một tổng lãnh thiên thần nằm ngoài tầm với của một kẻ thấp hèn là tôi.

Đi qua cổng soát vé, tôi cảm thấy như mình vừa mới đặt chân tới thiên đường vậy.

Không có một hạt tuyết nào đọng trên mặt đất, và mặt trời tỏa rọi như mùa hè, nhưng không khí trong lành và khung cảnh không quen thuộc vẫn thêm vào đó một bầu không khí kì lạ.

“Đi ra khỏi nhà ga cứ có cái cảm giác hân hoan kiểu gì ấy ha.” (Mẹ)

“Còn bao xa nữa vậy mẹ?” (Yuri)

Mẹ và Nee-san đang nói về chuyện nọ chuyện kia.

Một chuyến du lịch suối nước nóng 2 ngày 1 đêm. Chúng tôi ban đầu dự định là sẽ ở đây 3 ngày 2 đêm cơ, nhưng mẹ tôi đột nhiên lại có được một kì nghỉ dài, vậy nên chúng tôi quyết định sẽ đi một chuyến nhiều nơi. Tôi đang mong chờ việc ở lại trong khách sạn, nhưng lúc này tôi nghe thấy mẹ nói sẽ dành thời gian ra suối nước để phục hồi lại sau bao ngày mệt mỏi.

Đứng nhìn họ từ đằng xa, tôi bỗng phát hiện ra một cửa bán kem tươi có thứ màu độc hại, thường thấy ở các điểm du lịch, và ngay lập tức tới để mua chúng. Ba cái là đủ với tất cả chúng tôi rồi, vậy nên tôi mua ba.

Khu vực trước nhà ga đang chật ních, có lẽ là do đang ở trong giai đoạn nghỉ hè.

Cũng có một vài khách du lịch cũng giống chúng tôi, và họ tràn trề sức sống.

Lúc tôi quay trở lại với mẹ và chị, tôi để ý thấy họ bằng một cách nào đó đang ở trong một nhóm bốn người. Hai trong số đó trông giống như mấy tên sinh viên đại học đẹp mã đang nói chuyện với cử chỉ thân thiện.

Mấy tên đó đang cố tán hai người họ đấy nhỉ.

Tuyệt thật đấy….chỉ với ngần ấy thời gian.

Mẹ và chị tôi đều rất xinh đẹp. Nếu họ mà đứng cùng nhau, thì sẽ trông chẳng khác gì hai chị em. Nghĩ tới điều đó, gặp gỡ mọi người trong một chuyến đi như thế này chính là một trong những điểm đáng giá nhất của du lịch. Mẹ tôi cũng độc thân, vậy nên bà ấy có thể sẽ gặp được một nửa kia phù hợp với mình. Tôi không biết nữa, tôi chưa bao giờ tham gia chuyến đi gia đình như thế này, nhưng tôi chắc chắn rằng mẹ tôi đã có nhiều kinh nghiệm mấy trong vụ kiểu này rồi.

Liệu không can thiệp họ thì có tốt không nhỉ?

Tôi liếm cây kem tươi của mình, nhìn vào bà ấy và thắc mắc chuyện gì đang xảy ra. Bên cạnh mẹ tôi, người đang nở một nụ cười xã giao, thì chị tôi lại mang ánh nhìn thể hiện sự kinh tởm rõ mồn một. Hmm.

“Con mua kem về rồi này.” (Yuki)

“Em đã đi đâu thế, Yuki?” (Yuri)

“Em đi ra mua mấy thứ này. Đây.” (Yuki)

Tôi đưa cho cô ấy cây kem tươi tôi cầm trên cả hai tay. Tôi đã ăn phần của mình rồi.

“Này, cậu là bạn trai cô ấy à?” (Tên đàn ông)

Hai tên trạc tuổi đại học ngạc nhiên trước việc tôi chen vào.

“Tôi là một cái kê đũa.” (Yuki)

“Ý cậu là gì cơ?” (Tên đàn ông)

“Đúng rồi đấy, bạn trai của tôi. Đây không phải là vấn đề của mấy người. Đi thôi, Yukito.” (Yuri)

“Xin lỗi nhé. Trẻ con như mấy cháu không phải gu của cô đâu.” (Mẹ)

“Ơ, chờ chút đã!” (Tên đàn ông)

Mẹ và chị tôi đẩy tôi bắt đầu rời đi.

Cách họ di chuyển với cả hai bên cơ thể ghim chặt vào tôi cứ như thể tôi bị bắt đi vậy. Có lẽ đây là cảm giác UMA được trải qua.

“Mẹ lo cho con lắm đấy, mẹ không biết là con đi đâu cả.” (Mẹ)

“Chị mới rời mắt khỏi cái là đã biến đi đâu mất rồi.” (Yuri)

“Em thấy mấy cây kem tươi và tự tiện đi ra đó mua.” (Yuki)

Tôi mua nó với tâm lý như một khách du lịch thông thường, nhưng mà vị nó không hề ngon. Quá tệ.

“Nếu em mà không chịu xuất hiện lâu thêm tí nữa, thì có lẽ mọi chuyện sẽ không còn kiểm soát nổi nữa đâu.” (Yuri)

“Mẹ mừng là hai tên nhóc ấy không bị làm sao. Đây chỉ là một chuyến du lịch thôi mà.” (Mẹ)

“Mẹ cứ làm như con sẽ làm gì ấy.” (Yuki)

“Em có biết tí gì vừa mới xảy ra không đấy?” (Yuri)

“Đừng có làm gì nguy hiểm đấy, nghe chưa?” (Mẹ)

Khuôn mặt mẹ thì đầy lo lắng còn chị tôi thì không nói nên lời. Tôi bị chốt lại rồi. Họ không tin tôi tí nào. Không phải là tôi sẽ đi tới rồi đánh cho hai tên đó nhừ tử hay gì cả. Thành thực mà nói, cái thể loại rắc rối này quá là phổ biến tới cái mức tôi không thể phủ nhận rằng bản thân tôi đã quen với việc đặt nước đi trước, vậy nên tôi không thể đưa ra lời xin lỗi nào cả.

“Con xin lỗi.” (Yuki)

“Mấy tên không cảm thấy hối lỗi thường hay nói như thế lắm.” (Yuri)

“Thôi, quên nó đi. Vui chơi thôi nào!” (Mẹ)

Sau vài phút chờ ở trạm xe buýt, xe buýt cũng đã tới.

Quả là khu du lịch, dịch vụ xe buýt thật là nhanh quá đi.

Tôi lên xe và nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi chiêm ngưỡng khung cảnh có lẽ đã quá quen thuộc với hầu hết các khu vực ngoại ô khác. Những của hàng lớn như cửa hàng điện tử, khu mua sắm, và hiệu thuốc xếp hàng theo đúng quy định.

Sau một lúc, khung cảnh bắt đầu thay đổi và biến chuyển sang khuôn mẫu của riêng nó.

“Chúng ta tới nơi rồi.” (Mẹ)

Mẹ lẩm bẩm một mình.

Trước mắt chúng tôi là một lữ quán đã cũ nhưng rất đẹp.

Xung quanh khu vực là đầy rẫy những vật dụng xưa cũ.

Chúng tôi xuống xe và đi bộ vào trong thị trấn suối nước nóng đẹp như tranh vẽ trong vài phút.

Chúng tôi đã tới địa điểm cần tới, “Lữ quán Umibara”.

_________________

Ừ, thứ mà tôi thực sự cần bắt đầu từ đây