“Học tập, thể dục, và làm việc nhà, em làm tất cả những thứ đó vì ai?” (Yuri)
Ánh nguyệt soi rọi hình bóng của chị tôi. Một hình bóng mong manh phản chiếu dưới thứ ánh sáng thật thiêng liêng đẹp đẽ, tựa như thần thoại về nữ thần Artemis hiện hữu ngay trước mắt.
Tôi không thể tìm ra được ý định của câu hỏi, nên tôi đáp lại như một điều hiển nhiên.
“Có phải…chỉ là vì em không?” (Yuki)
“…Thật ư?” (Yuri)
Tôi vẫn chưa đủ thấu cảm để có thể hiểu được chị tôi đang cố nói về cái gì. Ngẩm lại, tôi chưa bao giờ có thể hiểu rõ về chị ấy, vậy nên tôi nghĩ không có gì là lạ cả. Chị gái tôi là một người chu đáo. Tôi, một con người nhỏ bé như tôi, không tài nào đoán được thứ cảm xúc trong trái tim của chị.
“Chị còn muốn hỏi gì nữa không?” (Yuki)
“Có, có đấy. Em không tin tưởng vào ai cả. Không, không phải vậy. Em không cần tới bất kì một ai hết. Em không hề mong đợi bất kỳ điều gì từ bất cứ ai, em cũng không muốn có bất cứ thứ gì về phía mình. Vậy nên em chỉ cố gắng gồng gánh mọi thứ bằng chính bản thân em.” (Yuri)
Có lẽ chị ấy nói đúng. Nhưng có những thứ tôi không thể hiểu được.
“Bộ như vậy có vấn đề gì sao…?” (Yuki)
“Tất cả những kẻ đã từng nhờ vả em một thứ gì đó, tới cuối cùng chúng vẫn luôn phản bội lại em. Và rồi em coi đó như một điều hiển nhiên, em tin chuyện đó là một thứ vấn đề tầm thường. Chị biết giờ nói vậy cũng chẳng có ích gì. Nhưng chị không thể đứng nhìn được nữa!” (Yuri)
Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy khuôn mặt chị tôi buồn bã tới vậy. Chị ấy từng xin lỗi tôi vài lần trước kia. Khiến cô ấy cảm thấy như vậy làm tôi rất buồn. Tôi thực sự không bận tâm tới chuyện hồi ấy tí nào, và đó là lỗi của tôi, chứ không phải của chị ấy. Thực tế tôi mới phải là người nên xin lỗi chị ấy. Khi tôi nói với chị điều đó, khuôn mặt trông buồn bã của chị lại càng thêm méo mó.
Tôi đã bất lực. Tôi đã không thể làm được bất cứ một thứ gì cả. Tôi không muốn chị ấy trông như vậy. Chị ấy nói tôi đã không còn cười nữa, nhưng chị ấy cũng đã ngừng cười. Ít nhất, vào ngày hôm đó, nụ cười ấy của chị khiến tôi yêu quý chị biết nhường nào. Tôi muốn chị ấy cười, tôi muốn chị ấy cười như ngày ấy.
Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi có nên tức giận rồi chối bỏ chị ấy? Liệu tôi có nên chửi rủa và hành hạ chị? Nếu là vậy, tôi không nghĩ là tôi có thể làm được.
“Chị từng hỏi em rồi. Em sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp? Em đã không cho chị một câu trả lời cụ thể. Chưa hết, em vẫn luôn tiếp tục siêng năng học tập. Tại sao vậy? Em có điều gì muốn theo đuổi trong tương lai không?” (Yuri)
“Nếu làm vậy thì em sẽ không còn gặp rắc rối…” (Yuki)
“Cả làm móng cũng vậy. Em học, luyện tập những thứ chị chỉ vừa nói với em. Tại sao lại vậy?” (Yuri)
“? Bởi đó là những thứ duy nhất em có thể làm được.” (Yuki)
Những gì tôi nói là hoàn toàn đúng. Tôi lúc nào cũng chỉ gây phiền toái cho gia đình cả lúc ở trường với ở nhà. Đặc biệt là trong trường hợp của chị gái tôi, người học cùng trường với tôi. Chắc hẳn chị ấy đã có nhiều hơn một hoặc hai trải nghiệm tồi tệ vì tôi.
“Chị không thấy mấy thứ đó làm phiền chị hay mẹ cả. Chị biết những gì chị nói…không làm cho em hiểu ra được. Bởi vì thực sự, bọn chị có-“ (Yuri)
Khuôn mặt chị nhăn lại vì thất vọng, nắm tay đang nắm chặt của chị đập xuống mặt nước.
“Nhưng chị muốn em nhận ra. Em không muốn bất cứ thứ gì từ bất kì ai, nhưng em lại cố gắng đáp ứng lời thỉnh cầu của người khác. Em không nghĩ điều đó rất bất công sao?” (Yuri)
Chị tôi tiến lại gần hơn. Khoảng cách giờ là con số không, ngực của cô ấy đang ở ngay trước mắt tôi. Chúng khủng bố thật. Bàn tay cô ấy nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, vuốt tóc tôi lên.
“Vết sẹo này sẽ không biết mất.” (Yuri)
“Để chị thấy thứ khó coi rồi, xin lỗi nhé.” (Yuki)
“…Lúc nào em còn bao dung với chị như vậy, thì chị càng không thể tha thứ cho chính bản thân mình.” (Yuri)
Tinh tế và nhẹ nhàng, ngón tay chị vuốt ve vết sẹo như thể chạm vào món đồ thủy tinh chực chờ nứt vỡ. Một vết sẹo dài khoảng 2cm ở chân tóc. Đấy là vết sẹo tôi có sau lần bị đẩy ra khỏi thiết bị trong sân chơi.
“Nó không nổi bật đâu mà, ổn cả thôi.” (Yuki)
“Ý chị không phải vậy! Chị…bởi vì em như vậy. Yukito à, xin hãy lắng nghe chị. Chị không quan tâm em sẽ làm gì chị. Chị sẽ làm mọi thứ em muốn.” (Yuri)
“Vậy em sờ ngực chị có được không?” (Yuki)
“Xin mời.” (Yuri)
“Dạ em nói nhầm.” (Yuki)
Chị ấy đáp lại ngay lập tức. Tất nhiên rồi, tôi không hề có ý như vậy. Tôi vô duyên quá. Bởi có làm khác được đâu! Hai quả đồi ở ngay trước mặt tôi đây này, bạn hiểu chứ? Tôi đang cố gắng xoay sở để tránh xa chị ấy suốt từ nãy đến giờ, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi chúng được. Sức hút của một mối hiểm họa. Đấy là vòng ngực. Người ta thường gọi gọi cái thứ ấy là sức mạnh ma thuật…
“――Kể cả bây giờ đây, em thực sự không có ý định biến mất khỏi sự hiện diện của bọn chị ư?” (Yuri)
“Không, em không làm thế đâu.” (Yuki)
Nhờ có dì Yukika nên tôi mới có thể sống sót được bất chấp mọi bất hạnh ập tới. Tôi cảm thấy biết ơn, và tôi không còn muốn chết nữa. Tôi chắc chắn tôi sẽ tiếp tục sống theo cách sống như vậy. Nhưng có lẽ đó không phải ý ‘biến mất’ mà chị ấy đề cập tới.
“Chị có linh cảm. Linh cảm rằng em sẽ rời đi. Bởi em muốn ở một mình. Bởi em biết rằng người khác sẽ làm tổn thương em. Và em cũng sẽ làm tổn thương tới người khác.” (Yuri)
“Sẽ ổn thôi.” (Yuki)
Những lời lẽ sắc lẹm như cứa vào tâm can tôi. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng không thể đáp lại tình cảm của bất kỳ ai. Vậy thì tôi phải làm gì đây? Tất cả những gì đợi chờ ở phía trước chỉ có nỗi buồn và bất hạnh. Nếu tôi muốn ai đó có được hạnh phúc, và nếu họ muốn tôi có được hạnh phúc, thì chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất dành cho tôi.
Chị ấy dựa vào tôi, chạm vào vết sẹo. Đôi mắt ẩm ướt của chị rung động. Một màu đen bóng tựa Hắc diện thạch. Chúng tôi đang ở trong suối nước nóng. Tôi khó có thể cảm nhận được trọng lượng của mình. Tôi không muốn nói về chuyện cân nặng với phụ nữ vì điều đó bị cấm tiệt, nhưng tôi có thể trực tiếp cảm nhận được thân nhiệt đang hừng hực của chị ấy.
Nếu chị ấy đã biết nhiều như vậy, vậy tại sao, tại sao chị lại cố gắng với tới em tới thế? Bàn tay ấy đã từng đẩy em đi. Và giờ――
“――Này, nói chị đi. Nói chị biết sự thật. Về ngày hôm đó. Sau đó chuyện gì đã xảy ra vậy. Chị đã cố giết em và rồi em biến mất. Một tội lỗi không thể dung thứ. Một vài lời xin lỗi chẳng thể làm nó biến mất đi. Nhưng chị vẫn luôn muốn biết. Cái lúc cuộc gọi tới, em đã――”
Dù cho em có cố đào bới lại đống bùn đất đã tích tụ trong sâu thẳm ký ức của bản thân để tìm kiếm câu trả lời, thì mọi thứ cũng đã là quá khứ cả rồi, có biết cũng chẳng thay đổi được gì.
Chị tôi hối hận vì điều đó. Và chị ấy vẫn tiếp tục dằn vặt cho tới tận hiện tại. Lý do chị ấy lẻn vào phòng tôi vào ban đêm là vì chị ấy hối hận về những gì xảy ra ngày hôm đó, và tôi chắc chắn rằng chị ấy không còn ý định gì khác cả.
――Chị của tôi đã chịu đựng đủ rồi. Thế là quá đủ. Vậy nên tôi tiếp tục tha thứ. Đây không phải là lỗi của chị. Đó là lỗi của em, lỗi lầm――của chính em. Không còn gì khác cả. Không có sự thực nào chị đang tìm kiếm hết.
Tuy nhiên――
Tại sao――
“Có lẽ nào em bị ai đó bắt cóc?” (Yuri)
‡‡‡
Những nghi ngờ bấy lâu nay tôi vẫn ấp ủ. Chỉ có em trai tôi là người biết về chuyện đó.
Dẫu cho chỉ có vậy, nó vẫn không làm cho tội lỗi mà tôi đã phạm phải nhẹ đi chút nào. Nhưng có lẽ thứ tội lỗi ấy sẽ càng nặng nề hơn, nếu không phải là nhẹ đi. Một tội lỗi khác tôi phạm phải.
Tôi sợ hãi, dù chỉ là chạm vào thôi tôi cũng sợ.
Rõ ràng về mặt ngoài, thì không có cái trường hợp đó. Bản thân em trai tôi cũng đã phủ nhận khả năng ấy.
Vào lúc đó, em trai tôi trả lời.
'Lúc đó cháu chơi một mình trong sân chơi rồi bị trượt ngã. Cháu đã cố tìm đường về nhà rồi bị lạc.'
Tên tôi không có ở đó. Tôi ngậm chặt miệng lại. Em trai tôi đã bảo vệ và che trở cho tôi – một kẻ muốn giết em ấy. Vậy nên những người duy nhất biết về sự việc là thành viên trong gia đình tôi. Nhưng có những thứ tôi cũng không hề biết. Chuyện gì đã xảy ra với em trai tôi sau cú đẩy ngã vào ngày hôm đó? Sáu ngày trống rỗng địa ngục ấy.
Tôi đã cố giết em trai của chính mình, và rồi em ấy biến mất. Phải gần một tuần sau, tôi mới được đoàn tụ lại với người em trai bị thương nặng và mong manh như sắp tan biến. Em ấy còn sống, nhưng cái giá phải trả là quá lớn.
Những vết sẹo tồn tại suốt đời. Em ấy không còn cười và gọi tôi là chị nữa. Em ấy xin lỗi tôi vì đã không thể biến mất được. Dù cho tôi có xin lỗi bao nhiêu lần, có đòi trừng phạt nhiều tới mức nào thì em ấy vẫn cứ tha thứ cho tôi. Em ấy chưa hề một lần đổ lỗi hay cáu giận với tôi.
Em trai tôi được tìm thấy ở một thị trấn lân cận. Thị trấn chúng tôi đang sinh sống khá lớn. Còn khoảng cách tới thị trấn đó không phải là thứ mà em trai tôi, một đứa trẻ bị thương nặng, có thể đi bộ tới được. Nơi em ấy được tìm thấy cũng không phải là nơi một đứa trẻ sẽ ở một mình.
Vậy tại sao em ấy lại ở đó?
Tôi muốn tin vào thực tại không có gì xảy ra. Chính em trai tôi đã nói nằng không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng có thể chỉ là một sự hoài nghi của riêng tôi khiến tôi nghi ngờ có điều gì đó đã xảy ra. Có lẽ đó chỉ là một ảo tưởng mà thôi, một kẻ mong muốn bị trừng phạt, thể hiện với chính mình.
Nhưng tôi không thể rũ bỏ đi ý nghĩ ấy.
Em trai tôi không nói dối. Em ấy là một cậu bé ngoan, rất trung thực. Em ấy rất đáng yêu.
Nhưng điều đó chỉ đúng nếu lời nói dối đó là vì lý do của riêng em ấy. Nhưng nếu là vì một người khác, nếu là để bảo vệ một ai đó, thằng bé sẽ nói dối mà không chút do dự. Thằng bé giấu đi sự thật và tô vẽ nên những thứ giả tạo. Như một hệ quả, em ấy chẳng hề bận tâm tới bản thân sẽ bị tổn thương tới mức nào.
Em ấy tự trừng phạt chính mình tới mức sẵn sàng hi sinh bản thân.
Mãi tới gần đây tôi mới nhận ra điều này.
Lý do tại sao sự nghi ngờ âm ỉ suốt bấy lâu, thứ tôi cố thuyết phục bản thân rằng không thể nào xảy ra, lại nổi lên một lần nữa.
――Sự thật về một khả năng có kẻ nào đó đã bắt cóc em ấy.
Rồi, ai cũng biết chị brocon