Miyuki vẫn ngồi trên người Kimito, tay gấp lại bộ đồng phục.
“……Kimito.”
“Có chuyện gì?”
“Tôi muốn chuẩn bị đồ cho ngày mai.”
“Tôi không phải đang giúp cô sao?”
“Cô giận gì mà giận dữ thế?”
“Tôi đâu có giận.”
“Vậy sao cô lại làm cái trò này với tôi?”
“Đâu có ý gì đâu.”
“…………Kimito.”
“Gì vậy?”
“Sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn thôi…”
Kimito chuẩn bị đứng dậy.
“Là một người đàn ông, làm sao có thể mãi chịu đựng sự nhục nhã này chứ——”
“À, phải rồi, cái trò biến thái của Kimito ấy, thay vì nói với Reiko, hay là tôi nói thẳng với dì luôn nhỉ?”
“ChiềU CAO GHẾ THẾ NÀY CÔ THẤY VỪA Ý CHƯA Ạ!?”
Kimito lập tức hóa thành một cái ghế.
“——Ển!”
Một lúc sau, Miyuki nhảy khỏi lưng Kimito.
“……Xong chưa?”
“Ngồi thế này khó làm việc lắm.”
Thái dương Kimito nổi gân xanh.
Miyuki quỳ gối trên thảm, cẩn thận xếp hành lý vào vali.
Kimito nhìn cô, chợt——
“Kimito.”
“Ơ? ——!?”
Miyuki giật mình khi thấy mặt cậu ở gần mình đến thế, vội vàng lùi lại.
“……Cậu đừng có đột nhiên áp sát tôi như vậy được không?”
Miyuki đỏ bừng mặt vì ngượng, nhưng Kimito chẳng mảy may để ý đến phản ứng của cô.
“Để tôi xem nào.”
Cậu nắm lấy tay cô.
“Á!”
“Đừng phản ứng thái quá thế chứ, bình tĩnh nào.”
“……Xem ra Kimito cần được huấn luyện lại rồi nhỉ?”
“Vết thương này là gì?”
Phía trong cánh tay phải của Miyuki có một vết xước.
Vết thương còn rỉ máu, trông như mới bị cách đây không lâu.
“À… Chắc là lúc giằng co với Yuugiri-sensei…”
“Cái gì?”
“Không có gì đâu—— Không sao đâu, không phải vết thương nặng.”
“Không được. Lại đây.”
Kimito kéo tay Miyuki, đưa cô đến bồn rửa tay để rửa sạch vết thương.
Sau khi dùng khăn lau khô vết thương cho Miyuki, Kimito trở lại chỗ cũ, lấy một chiếc túi từ trong vali ra. Đó là hộp cứu thương mà cậu luôn mang theo bên mình.
“Đưa tay đây, tôi bôi Vaseline cho cô.”
“Không cần đâu, khỏi phiền phức.”
“Không được. Lỡ để lại sẹo thì sao.”
Đúng lúc này, Miyuki bất chợt bật cười khúc khích.
Kimito không hề hay biết, chỉ kéo cánh tay Miyuki lại.
“Đừng động đậy nhé.”
Kimito dùng ngón tay chấm Vaseline, thoa lên vết thương.
“Bôi xấu quá.”
“Lắm lời.”
“Cậu vẫn mang theo thứ này bên mình như ngày xưa nhỉ.”
“Thành thói quen rồi.”
Do luyện tập võ thuật từ nhỏ, Kimito thường xuyên phải xử lý vết thương.
“Dạo này ít dùng đến hơn thôi.”
Cậu dán một miếng màng bọc thực phẩm lên vết thương, rồi dán băng keo cố định cẩn thận.
Đêm càng về khuya, tiếng côn trùng cũng dần im bặt.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng điều hòa kêu rì rì.
“Trước đây cũng từng có chuyện tương tự xảy ra rồi nhỉ.”
“Thật sao?”
“…………”
“……À, tôi nhớ ra rồi.”
“Là khi nào vậy?”
“Là lúc đi dã ngoại phải không?”
“Đúng rồi. Tôi bị ngã trầy đầu gối, thế là Kimito chạy ngay đến, lấy hộp cứu thương từ trong ba lô ra. Đến cả giáo viên cũng phải giật mình đấy.”
“Là vậy ư?”
“Đúng đó. Lúc đó tôi lập tức nói ‘Không sao đâu’, rồi Kimito lại nói ‘Lỡ để lại sẹo thì sao’. Y hệt như vừa nãy vậy.”
Miyuki khúc khích cười, bờ vai rung lên.
“Thật buồn cười.”
“Tôi đã nói câu đó sao?”
“Có nói đó.”
Cô tiếp tục khúc khích cười.
Nhớ được cả chuyện nhỏ như vậy, thật không đơn giản chút nào—— Kimito cảm thấy nể phục.
“Kimito vẫn không thay đổi gì cả.”
Miyuki nhìn Kimito với dáng vẻ vô cùng thư thái, đôi mắt híp lại.
Đúng lúc này, Kimito—— chợt bừng tỉnh.
Trong đầu cậu lóe lên một tia sáng như điện giật, cậu hiểu ra tất cả.
“Sao thế?”
Kimito chăm chú nhìn Miyuki.
“Gì, gì cơ?”
“Thì ra là vậy… …”
Nói đoạn, Kimito cúi đầu về phía cô.
“Tôi xin lỗi, Miyuki.”
“A…? Khoan, tại sao——”
“Cô vẫn còn vướng bận tôi đúng không? Nhưng, xin cô hãy từ bỏ đi, trong lòng tôi chỉ có Reiko mà thôi, nên tôi không thể đáp lại tình cảm của cô. Thành thật xin lỗi.”
Cậu cúi gập người thật sâu.
Miyuki nhìn thấy vậy, chỉ nở một nụ cười——…
Bỗng nhiên, cô nhét chai rượu vang vào miệng Kimito, ép cậu uống cạn.
“……Alo? Xin lỗi đã gọi vào giờ này ạ. Tôi là Sasaki, quản lý đội bóng bầu dục. Chuyện là, Kimito đang tham gia buổi tập huấn nên không thể đến dự—— À, đã có người liên hệ rồi ạ? Vâng, vậy thì cảm ơn cô. Tôi xin phép cúp máy ạ.”
**Chương 6: Tập 7.5 – Reiko đêm trước khi ‘Mẫu Vật Dân Thường’ đến thăm**
(Lần đầu công bố: Sách đính kèm ưu đãi đặc biệt tập 3 của Toranoana)
“Tôi là lớp trưởng khối cấp Ba năm nhất, Arisugawa Reiko.”
Reiko đứng trước gương toàn thân, nở một nụ cười rạng rỡ.
Tự nhiên, nhẹ nhàng, từ đầu ngón chân đến đỉnh đầu, từng cơ mặt đều được chú ý đến——
“Xin được chỉ giáo.”
Cúi chào. Đếm nhẩm trong đầu. Mặc dù cơ thể cô đã ghi nhớ thời điểm cần đứng thẳng, nhưng vì ngày chính thức sắp đến, cô vẫn phải lặp đi lặp lại những bài tập cơ bản.
Ngẩng đầu lên, để lại một khoảng trống như thể áp dụng “*Zanshin” rồi—— Reiko mới thở phào nhẹ nhõm. (Chú thích của người dịch: Trong võ thuật, ý chỉ việc duy trì tâm trạng căng thẳng ngay cả sau khi kết thúc đòn tấn công.)
“Thế nào, Kiryuu?”
“Hoàn hảo thưa tiểu thư Reiko.”
Cô hầu riêng Kiryuu cung kính đáp.
“Chỉ còn ngày mai nữa thôi! ‘Mẫu Vật Dân Thường’ sẽ đến thăm…!”
Reiko mặc bộ đồ ngủ, đi đi lại lại trong phòng không ngừng. Cô đang luyện tập bài phát biểu chào mừng cho ngày mai.
“Người đó sẽ là một người như thế nào nhỉ? Mình có làm điều gì thất lễ không nhỉ? Ôi, sự hồi hộp và mong đợi khiến trái tim mình như muốn vỡ tung…”
Reiko ôm lấy bộ ngực đầy đặn của mình, cứ thế đi đi lại lại. Sau đó cô lại lo lắng nói:
“K-Kiryuu, da của tôi thế nào? Có ổn không?”
“Vâng. Một tuần liền thực hiện chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt và đắp mặt nạ lô hội đã giúp làn da của tiểu thư mịn màng như ngọc. Giờ đây thậm chí còn có thể sánh hơn cả trẻ sáu tuổi.”
“Dáng người của tôi không bị chảy xệ chứ?”
“Hoàn mỹ không tì vết. Ngay cả các võ sĩ quyền Anh vào ngày cân nặng cũng phải tự thán không bằng.”
Reiko vừa nghe Kiryuu trả lời, nhưng vẫn bước lên cân. Nhìn thấy con số, cô mới cảm thấy an tâm.
“Tiểu thư Reiko vô cùng hoàn hảo. Ánh mắt của bất kỳ ai cũng sẽ bị vẻ rạng rỡ của người thu hút.”
Kiryuu nói vậy, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết. Cô ấy hết lòng khen ngợi cô tiểu thư mà mình phụ trách chăm sóc.
“Thôi nào, tiểu thư Reiko, đã đến lúc nghỉ ngơi——”
“! Á, mình bất cẩn quá!!”
“……Có chuyện gì sao ạ?”
“Ngày chính thức, ‘Mẫu Vật Dân Thường’ sẽ xuất hiện trước mặt mình! Nhưng mình lại chỉ luyện tập trước gương… Không được! Chuẩn bị thế này là chưa đủ!”
Reiko vừa lẩm bẩm “Làm sao đây, làm sao đây”, vừa đi đi lại lại—— đột nhiên, cô chợt lóe lên một ý tưởng.
“Đúng rồi, bức tượng David trong phòng mỹ thuật! Mình sẽ coi nó là ‘Mẫu Vật Dân Thường’ để luyện tập!”
Reiko tự thay đồ trước mặt Kiryuu đang kinh ngạc.
“Mình phải đi ngay lập tức. À, có nên mặc đồ cho tượng David không nhỉ? Kiryuu thấy sao?”
Dù đang vội vàng, nhưng khi nghĩ đến ngày mai, đôi mắt Reiko lại sáng lấp lánh như những vì sao.
**Chương 7: Tập 7.5 – Câu Lạc Bộ Thám Tử Tiểu Thư – Mỹ Nhân Mơ Mộng (1)**
“Vậy thì, ‘Hội nghị thần Cupid bàn về mối quan hệ giữa tiểu thư Reiko và Kimito-sama’ lần thứ mười lăm, xin phép bắt đầu.”
Toujou Kae đặt hai tay lên bàn, tuyên bố.
Cô ấy mang khí chất lộng lẫy hơn cả một tiểu thư, tựa như một ngôi sao thần tượng đang nổi. Tính cách năng động và tài năng được lòng người của cô ấy đều toát lên từ ánh mắt kiên định.
Hai cô tiểu thư khác ngồi quanh bàn tròn gật đầu.
Toujou Kae, Suehiro Mizuho, Mibu Maya—— Họ là bộ ba thân thiết nhất với Reiko trong lớp.
Trên bàn đặt một cuốn sổ phác thảo, trên đó vẽ sơ đồ các thành viên Câu lạc bộ Dân Thường xoay quanh Kimito và Reiko, cùng với những hình ảnh đại diện đơn giản.
‘Shiodome Hakua mức độ đe dọa: Cấp Bính *Các hầu gái đã hành động’
‘Tenkyobashi Aika—— S? —— Jinryou Karen’
Cứ như vậy, cuốn sổ phác thảo đồng thời ghi lại những cuộc điều tra và phân tích của họ. Nhân tiện, ‘S’ ở đây là một thuật ngữ mà các nữ sinh dùng để chỉ ‘mối quan hệ đặc biệt giữa hai cô gái’, lấy từ âm ‘Sister’. Và một lần nữa, chế độ ‘Chị em’ trong tiểu thuyết *Maria-sama ga Miteru* cũng bắt nguồn từ đây.
Khi Reiko không có mặt vì đến Câu lạc bộ Dân Thường, ba người họ thường làm vậy (những từ này bị gạch ngang trong bản gốc) để thưởng trà và trò chuyện.
Họ thường tụ tập trong phòng của Kae.
“Vậy thì, Mizuho-shi, xin mời báo cáo.”
“Vâng.”
Mizuho một tay cầm tờ giấy, đẩy gọng kính.
Cô ấy là một cô gái ham đọc sách, đặc trưng là cặp kính và mái tóc hơi xoăn nhẹ. Cô ấy có tính tò mò rất cao, là một văn sĩ trẻ vui vẻ.
“Dựa trên giả thuyết ‘Kimito-sama đặc biệt hứng thú với đôi chân phụ nữ’, tôi đã đề nghị tiểu thư Reiko mặc ‘tất quá gối màu đen’ mà dân thường hay đi, và tiểu thư Reiko quả thực đã làm theo.”
Thói quen của Kimito đã hoàn toàn lan truyền.
“Ừm.”
Kae gật đầu như một chủ tịch hội nghị.
“Sau khi tôi hỏi kết quả tiểu thư Reiko, nhận được câu trả lời là ‘hiệu quả cực kỳ tốt’.”
“Ra vậy.”
“Chỉ là…”
“Có chuyện gì sao?”
“Nghe nói tiểu thư Reiko vì muốn khoe tất quá gối nên đã vô tình vén váy lên quá cao, ừm… đến cả quần lót cũng bị lộ ra ạ.”
““………!!””
Kae và Maya đỏ bừng mặt che miệng.
“——Ôi…”
“Maya-shi! Xin hãy giữ tỉnh táo!”
À đúng rồi, cái cách gọi ‘-shi’ này chỉ giới hạn trong cuộc họp này thôi, vì như thế mới giống họp hành.
Kết cục là, chúng ta vẫn không thể xác định liệu phản ứng đó đến từ đôi chân hay chiếc quần lót. Nhưng tôi xin thêm một ý kiến cá nhân: thái độ của tiểu thư Reiko khi tường trình lại có vẻ vô cùng phấn khởi."
Ba người im lặng, như đang nghiền ngẫm những gì vừa được kể.
"Tiểu thư Kaori có cao kiến gì không ạ?"
"Có lẽ chúng ta cần tiến hành kiểm nghiệm sâu hơn."
"Ừm."
"Cái đó..."
Maya rụt rè giơ tay. Đôi mắt cụp xuống của cô bé trông thật đáng yêu, đúng kiểu tiểu thư hiền lành, ngoan ngoãn. Cô rất sợ cô đơn, không thích ở một mình và luôn mơ ước xây dựng một "đại gia đình" ấm cúng.
"Có chuyện gì sao?"
"Tiểu thư Kaori, Kimito-sama có thật sự như vậy không ạ? Con nghe nói, con trai thường thích vòng một của con gái, với lại... vòng eo, vòng eo, vòng eo... Ối..."
"Tiểu thư Maya!"
"Xin hãy giữ bình tĩnh!"
"...Họ hứng thú với vòng eo nhiều hơn mà... Phải lòng đôi chân thì lạ quá. Con không tin."
"Đúng là kỳ quặc thật."
"Nhưng cậu ấy là dân thường mà. Với những kiến thức thông thường của chúng ta, thật khó để hiểu nổi Kimito-sama."
Trong lúc Kimito vắng mặt, họ đã "ném đá hội đồng" cậu.
"...Tôi bỗng nhận ra một điều."
"Tiểu thư Kaori?"
"Thường ngày, tiểu thư Reiko vẫn mang tất dài quá gối mà?"
Ba người đồng thời giật mình nhận ra.
Đúng vậy. Chẳng phải đó là "tất trắng dài quá gối" sao...?
"Vậy tại sao Kimito-sama lại không nói gì cả?"
"Trọng tâm là màu đen...?"
"Không không, chắc chắn là phản ứng với quần lót rồi."
"Vậy, nói cách khác, Kimito-sama là một người bình thường sao?"
Từ lúc nào không hay, trong tâm trí họ đã hình thành một tiền đề "Kimito là người không bình thường".
"...Bí ẩn ngày càng khó giải hơn rồi."
Mizuho ôm đầu.
"Chúng ta cần điều tra sâu hơn. Hôm nay đến đây thôi nhé."
Kaori đưa ra kết luận.
Sau đó, ba người dọn dẹp bàn, pha một ấm trà hồng mới.
"Chúng ta cùng cố gắng nhé."
Kaori nâng tách trà lên.
"Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải giúp hai người họ đơm hoa kết trái!"
"Con luôn thấy tiểu thư Kaori rất nhiệt tình ạ."
Mizuho nói.
"Giúp đỡ tiểu thư Reiko vốn là lẽ đương nhiên mà, mọi người cũng vậy phải không?"
"Đúng là vậy."
"Thật ra, mỗi khi nghĩ đến một ngày nào đó điều đó xảy ra, con lại cảm thấy hơi buồn..."
Nghe Maya nói vậy, Mizuho cũng gật đầu đồng tình.
"Đúng đó. Chắc tiểu thư Kaori sẽ cảm thấy mãnh liệt hơn nhiều..."
"Đâu có đâu! Không, không hề có chuyện đó. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng phải cố gắng giúp tiểu thư Reiko và Kimito-sama tiến triển thuận lợi mà."
Kaori bất ngờ nói lớn, rồi gật đầu.
"À đúng rồi! Đừng nói chuyện này nữa, tôi vừa nghe một tin đồn thú vị lắm!"
**Chương 2: Lẽ ra câu nói này chết cũng không được thốt ra**
"Tin đồn thú vị...?"
Mizuho và Maya đồng thanh thốt lên, ánh mắt toát ra vẻ "háo hức...!"
Trong cuộc sống thiếu thốn sự kích thích ở Học viện Seika, những câu chuyện phiếm chính là nguồn "dinh dưỡng" lớn nhất của họ.
Hai người ghé sát mặt lại, Kaori đặt khuỷu tay lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau.
"........................Chuyện này là tôi nghe từ một người bạn kể lại."
Cô tạo ra bầu không khí như kể chuyện ma.
Nghe vậy, vẻ mặt hai người lập tức thay đổi.
Dù chưa nghe thấy gì, Maya đã sắp khóc đến nơi.
"...Là chuyện ma quỷ sao?"
Mizuho hỏi, Kaori trả lời bằng giọng trầm thấp:
"Cũng hơi hơi."
Đôi mắt dưới cặp kính của Mizuho sáng lên rạng rỡ.
Còn Maya thì rưng rưng nước mắt.
"............Nghe nói "nó" đã "xuất hiện" đó."
"Xuất hiện?"
"...Chẳng... chẳng lẽ là..."
"Đúng vậy! Chính là ma quỷ!!"
Kaori buông tay xuống, hù dọa họ.
Bị tấn công trực diện, Maya trợn trắng mắt, ngã vật ra bất tỉnh ngay trên ghế.
"Tiểu thư Maya, tiểu thư Maya...! Tiểu thư Kaori, xin người hãy bớt nghịch đi ạ!"
Kaori đáp lại bằng một cái "E hèm~ lè lưỡi" (kiểu "trend" mới nhất).
"Nghe nói người tận mắt chứng kiến là một tiểu thư tên Hosokawa, học sinh năm ba cấp hai."
Họ lay Maya tỉnh dậy và tiếp tục câu chuyện.
"Cô bé kể rằng tối qua nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, đột nhiên thấy rất mắc tiểu, nên đành phải ra khỏi phòng. Dù cảm thấy sợ hãi, nhưng cô bé tự nhủ 'Mình đã là năm ba rồi, mình là người lớn rồi', lấy hết can đảm tự động viên mình, rồi tiến dọc hành lang."
"Thật đáng nể."
"Tiểu thư Hosokawa thật đáng nể. Còn bản thân con thì..."
"Ngay khi sắp đến nơi, cô bé đã nhìn thấy."
Mizuho nghiêng người về phía trước, Maya rơm rớm nước mắt ôm lấy cô.
"...Nhìn thấy hồn ma."
Giọng kể đặc trưng của Kaori khiến cả hai căng thẳng đến cứng đờ người.
"Cô bé nhìn thấy một quả cầu lửa lơ lửng ngoài cửa sổ tầng hai, đồng thời có một bóng trắng lãng vãng... Tiểu thư Hosokawa đã hét lên, vừa khóc vừa chạy đi gõ cửa căn phòng gần nhất lúc đó, và tiểu thư khóa trên bị đánh thức đã cho cô bé vào và chăm sóc."
...Một sự im lặng bao trùm.
"...Sao lại thế này."
Maya run rẩy như một chú mèo con ướt sũng.
"À, làm sao bây giờ... Con cứ nghe những chuyện thế này là... Này, hai người ơi, hôm nay chúng ta ngủ chung nhé? Xin đừng bỏ con một mình."
"Đây là lần đầu tiên tôi nghe một trải nghiệm chạm trán ma quỷ cụ thể đến vậy."
Kaori nhấp một ngụm trà hồng, như thể vừa hoàn thành một công việc.
"...Không, không phải vậy."
Kính của Mizuho lóe sáng.
"Đó là một 'vụ án hình sự'!"
"Vụ án hình sự...?"
"Đúng vậy! Đó không phải hồn ma, mà là manh mối của một vụ án giết người nào đó! Đúng vậy, ví dụ như vô tình chứng kiến một hiện trường vụ án, hoặc một mánh khóe nào đó, chắc chắn là vậy không sai đâu!!"
Mizuho gần đây rất mê truyện trinh thám. Nhân tiện, vì nội dung truyện trinh thám có yếu tố giết người, nên chúng bị coi là sách "hơi cấm" ở Học viện Seika.
"Ừm, tôi có vài điểm muốn hỏi..."
Kaori lộ vẻ khó hiểu.
"Vụ án hình sự là chuyện gì vậy? Quan trọng hơn, tại sao tiểu thư lại nghĩ như vậy chứ—"
"Gì chứ, đơn giản thôi mà."
Mizuho hoàn toàn sao chép lời thoại của Sherlock Holmes.
"Vì trong sách tôi đọc, tất cả đều viết như thế. Nên tuyệt đối không sai đâu."
Quá đơn giản.
Dù Kaori và Maya không tránh khỏi vẻ nghi ngờ—
"Chúng ta cùng điều tra tin đồn này đi!"
—nhưng lại không phản đối đề xuất của Mizuho.
Tại sao ư? Vì kỳ nghỉ hè buồn chán quá mà.
Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...
Mizuho ngồi trên ghế bập bênh đung đưa.
Cô đội mũ săn, vân vê bộ râu không tồn tại, lẩm bẩm "tế bào chất xám" và gãi đầu. Có vẻ như cô đã pha trộn quá nhiều hình tượng nhân vật.
"Vậy thì, tiểu thư Kaori, tiểu thư Maya, phiền hai người thu thập thông tin liên quan đến vụ việc này."
"Còn tiểu thư Mizuho?"
"Chỉ cần hai người mang thông tin về cho tôi, tôi sẽ tìm ra sự thật mà không cần rời khỏi đây một bước."
Có vẻ như cô ấy muốn trở thành thám tử "ghế bành".
"Không rời khỏi đây một bước?"
"Chuyện đó có thật sự khả thi không...?"
"Vâng. Tôi nhất định sẽ giải quyết 'vụ hồn ma' này."
Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...
Mizuho tự tin ngồi đung đưa trên ghế.
"...Tôi hiểu rồi. Chúng ta đi thôi, tiểu thư Maya."
"Vâng, vâng ạ."
Hai người rời khỏi phòng.
Cứ thế, họ bắt đầu điều tra "vụ hồn ma"—
—nhưng lại bị cuốn vào một sự kiện không ngờ tới.
"Tôi đã phát hiện ra một sự thật mới kinh ngạc ạ."
Ngay trước bữa tối, khi mặt trời sắp lặn, Kaori trở về phòng với vẻ mặt đầy phấn khích nói.
"Hóa ra còn có những tiểu thư khác cũng chứng kiến hồn ma, riêng tôi xác nhận được bốn người ạ."
Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...
Ngược lại, Mizuho vẫn bình thản ngồi đung đưa trên ghế, như dùng tiếng ghế bập bênh thúc giục cô tiếp tục.
"Mỗi người đều nói nhìn thấy 'quả cầu lửa lơ lửng trên không và bóng trắng', đặc điểm hoàn toàn khớp nhau. Hơn nữa, tất cả đều nhìn thấy trong vài ngày gần đây. Địa điểm chứng kiến không cố định, còn thời gian dĩ nhiên là vào ban đêm, và là đêm khuya ạ."
"Ừm... nhân chứng và địa điểm chứng kiến như sau."
Maya rút tờ giấy ra, bắt đầu đọc.
"Người đầu tiên là tiểu thư Daigo Chihiro lớp Fuji, năm hai cấp hai; địa điểm chứng kiến là ký túc xá, phòng ở tòa nhà số 9; ngày chứng kiến là bốn ngày trước, khoảng 10 giờ 30 tối. Người thứ hai là tiểu thư Hiiragi Kan, năm nhất đại học; địa điểm chứng kiến là hành lang tòa nhà số 2 ký túc xá; ngày chứng kiến là bốn ngày trước, khoảng 11 giờ tối. Người thứ ba là tiểu thư Horikawa, năm ba cấp ba; địa điểm chứng kiến là ký túc xá, phòng ở tòa nhà số 3; ngày chứng kiến là tối qua, khoảng 11 giờ tối. Người thứ tư là tiểu thư Mimuroto Saki; địa điểm chứng kiến là ký túc xá, tòa nhà số 12; ngày chứng kiến là tối qua, khoảng 10 giờ 45 tối... Báo cáo xong."
"Thông tin chúng tôi thu thập được chỉ có vậy thôi ạ..."
Kaori nhìn chằm chằm Mizuho.
Chỉ sau hai giờ điều tra mà có được kết quả như vậy, có thể nói là rất đáng kể. Tất cả là nhờ Kaori với khả năng giao tiếp xuất sắc và mạng lưới quan hệ mà cô đã xây dựng.
Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...
Mizuho nhắm mắt, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, ngồi đung đưa trên ghế bập bênh.
Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...
Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...
Mấy phút trôi qua, cô vẫn không nói một lời.
Kaori và Maya kiên nhẫn chờ đợi.
………………………………Kẽo
Đột nhiên, chiếc ghế bập bênh dừng lại.
Mizuho từ từ mở mắt, trên mặt hiện rõ vẻ đã đưa ra được kết luận nào đó. Kaori và Maya nín thở, rồi cô thong thả—
"Hiện tại vẫn chưa biết gì cả."
—nói ra một câu hoàn toàn tước đi tư cách thám tử ghế bành của mình.
"Chúng ta đến hiện trường đi."
Lẽ ra câu nói này chết cũng không được thốt ra.
**Chương 3: Kinh ngạc**
Ngày hôm sau, Mizuho đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Văn học nơi cô là thành viên.
"Hội trưởng, hôm nay xin cho con nghỉ phép ạ."
Cô cúi đầu chào.
"Ôi chà, lạ thật đấy."
Vị Hội trưởng ngồi ở góc trong cùng của phòng câu lạc bộ, với vẻ mặt ngây thơ trong sáng, hơi ngạc nhiên mở to đôi mắt.
Nàng sở hữu dung mạo và tính cách dịu dàng, đôi mắt trong veo thuần khiết đặc trưng của một cô gái yêu văn chương, ánh lên như thể đang chìm đắm trong giấc mơ. Các tiền bối và bạn đồng khóa đều gọi nàng là “Hoa Tán Lý” trong *Truyện Genji*.
Phòng câu lạc bộ là một căn phòng trải chiếu tatami, các thành viên ngồi trên những chiếc đệm, đối diện với bàn thấp, gợi lên hình ảnh những thư sinh thời xưa.
“Em có thể hỏi lý do không ạ?”
“À… vì em có hẹn với bạn.”
Mizuho quyết định giữ bí mật về chuyện điều tra, vì cảm thấy như vậy có vẻ ngầu hơn.
“Vậy à. Thế thì đành chịu thôi.”
“Em xin lỗi ạ.”
Dù thế nào cũng phải vãn hồi danh dự – Mizuho tự nhủ. Bữa tối hôm qua không khí thật sự gượng gạo quá.
Khuôn mặt Hội trưởng nở một nụ cười nhẹ nhàng, đúng với biệt danh “Hoa Tán Lý” của nàng.
“À này, bản thảo cho tuyển tập văn chương của em đến đâu rồi?”
Mizuho bỗng rùng mình.
“Đương… đương nhiên là tiến triển rất thuận lợi ạ.”
Thực ra thì nàng còn chưa biết mình sẽ viết gì.
“Ồ, vậy thì tốt quá rồi. Lễ hội Văn hóa năm nay là kỷ niệm 150 năm thành lập trường, câu lạc bộ Văn học chúng ta cũng phải nộp một tác phẩm không làm hổ danh lịch sử và các tiền bối mới được.”
Giọng nói và biểu cảm của nàng đều rất dịu dàng, nhưng áp lực mà nàng tạo ra lại không hề nhỏ.
“Vâng, vâng ạ!”
Mizuho thẳng lưng, nhưng lòng thì muốn khóc òa lên. Các thành viên khác đang đọc sách, viết lách bên cạnh cũng đột nhiên trở nên lo lắng.
Ngay khi nàng cảm thấy nên nhanh chóng rời đi thì –
“À này, em định viết câu chuyện như thế nào?”
Hội trưởng lại không buông tha cho nàng.
“…Chuyện, chuyện này…”
Mizuho lòng bàn tay đổ mồ hôi, toàn thân run rẩy.
Cho dù không kịp nộp bản thảo, Hội trưởng cũng sẽ không giận.
Chỉ là đôi mắt như ngọc kia sẽ rơi những giọt lệ châu, khiến nàng gầy rộc đi chỉ sau một đêm, từ một Hoa Tán Lý dịu dàng chữa lành mọi thứ hóa thành một bà lão tóc bạc như Nguyên Điển Thị.
Thật đáng sợ.
“Ma quỷ! Em muốn viết chuyện liên quan đến ma quỷ!!”
Mizuho buột miệng nói ngay lập tức.
“Gần đây vừa có mấy lời đồn, em muốn lấy nó làm nguyên mẫu để viết một câu chuyện thật hay ạ!”
“Ôi, hay quá đi.”
Hội trưởng cười rạng rỡ như một đóa hoa.
“Góc nhìn của em thật độc đáo!”
Các thành viên khác bên cạnh cũng không ngừng tán thưởng.
“Đúng vậy, mong chờ bản thảo của Mizuho-sama quá đi.”
“Cảm… cảm ơn mọi người.”
Phản ứng bất ngờ khiến Mizuho đột nhiên cảm thấy tâm trạng cực kỳ phấn chấn.
Ngay lúc đó –
“– Nếu đã vậy, tôi nhất định phải kể cho Mizuho-sama nghe rồi.”
Một tiền bối năm hai với vẻ mặt bí ẩn lên tiếng.
“Keiko-sama?”
“Hy vọng điều này sẽ là tư liệu tham khảo cho em sáng tác… thực ra bạn tôi…”
RẦM!
Mizuho đẩy mạnh cửa phòng.
“Maya-sama! Kae-sama!”
“Á…!?”
“Mizuho-sama, làm vậy còn ra thể thống gì nữa!”
Trước lời cảnh cáo của Kae, Mizuho vội vàng lịch sự đóng cửa lại.
“Tin tức chấn động… Em đã nắm được tin tức chấn động liên quan đến vụ án rồi!”
Nghe vậy, cả hai người đều nhìn Mizuho bằng ánh mắt nghi ngờ – dù mức độ có khác nhau. Dù sao thì cũng mới chỉ một ngày trôi qua thôi mà.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của nàng khiến cả hai không khỏi tò mò.
“Em biết chân tướng của hồn ma rồi!!”
“Vâng, chắc chắn đó là Shion-sama.”
Lúc đó là buổi chiều, tại phòng của Tono Yuzuriha, học sinh lớp Fuji năm hai trung học phổ thông.
Ba người đã đến đây để lắng nghe lời giải thích của chủ nhân căn phòng.
“Shion-sama là ai vậy ạ?”
Kae, người phụ trách giao tiếp, hỏi.
“Chị ấy là tiền bối năm ba đại học sống trong ký túc xá này đấy.”
Yuzuriha tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng vòng một lại rất lớn. Ngay cả bộ ba nữ sinh cũng không khỏi trố mắt, phát ra tiếng “Ồ ồ…” thán phục.
“Chính là chị ấy đây ạ.”
Yuzuriha đưa album ảnh cho họ xem. Bức ảnh có vẻ là họ đang tổ chức tiệc sinh nhật trong ký túc xá.
Shion là một tiểu thư có vầng trán rộng, trông rất điềm đạm.
“Chị có thể kể lại tình hình lúc đó được không ạ?”
“Vâng – đó là chuyện thứ Ba tuần trước. Không biết có phải vì uống quá nhiều trà hay không mà tối đó tôi không ngủ được… Thế là tôi kéo rèm ra định ngắm trăng, không ngờ lại thấy ngay bên dưới mình có một quả cầu lửa và một cái bóng trắng đang di chuyển. Ban đầu tôi cứ tưởng là ma, không khỏi sởn gai ốc, nhưng tôi lập tức nhận ra – đó là Shion-sama.”
Lời nói của nàng hòa vào tiếng ve kêu.
“Em có thể hỏi một câu được không ạ?”
Kae nói.
“Được.”
“Đó thật sự là Shion-sama sao? Không hề có khả năng nhìn nhầm chứ ạ?”
“Vâng. Lúc đó tôi đang ở trong căn phòng tầng hai này, chị ấy thật sự ngay bên dưới tôi. Mọi người xem, tầm khoảng chỗ đó.”
Yuzuriha chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Khoảng cách đường chim bay chừng mười mét… Với khoảng cách này thì đúng là không thể nhìn nhầm được.”
“À này, thị lực của chị thế nào ạ?”
Mizuho hỏi.
“Cả hai mắt đều 1.5. Đêm đó tôi nhìn thấy chắc chắn là Shion-sama. Chị ấy khoác áo choàng, tay cầm đèn lồng.”
“! Nói vậy thì…!”
Kae chợt nhận ra một điều.
“Cái gọi là ‘quả cầu lửa’ chính là đèn lồng, còn ‘bóng trắng’ chính là màu áo choàng mà trường phát cho chúng ta…?”
“Vâng. Tôi nghĩ là vậy.”
Yuzuriha gật đầu.
Các nhân chứng khác vì quá sợ hãi nên cứ nghĩ mình nhìn thấy ma – thì ra là vậy.
“Shion-sama đã đi về hướng đó. Sau đó, tôi cứ tò mò mãi, nên đêm nào cũng canh ngoài cửa sổ, thế rồi ba ngày sau tôi lại nhìn thấy. Hôm qua cũng vậy…”
“Tại sao lại làm chuyện này chứ…”
Maya sợ hãi nói. Lang thang bên ngoài sau giờ tắt đèn đã đáng sợ, nhưng quan trọng hơn, đó là điều luật nhà trường nghiêm cấm. Nếu bị phát hiện thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
“Chị đã hỏi Shion-sama chưa?”
“Làm sao tôi dám hỏi được chứ!”
Nghe câu hỏi của Kae, Yuzuriha vẫy tay phủ nhận. Vòng một của nàng cũng rung rinh theo, thế là ba người lại trố mắt, phát ra tiếng “Ồ ồ…” thán phục.
“…Cũng phải.”
Nghi ngờ sinh ra ma quỷ – ý là vậy ư?
Ngay khi họ nghĩ rằng mình đã hỏi hết những điều cần hỏi thì –
“…Tuy nhiên, còn một chuyện nữa không biết có liên quan hay không, đó là gần đây thái độ của Shion-sama rõ ràng trở nên rất kỳ lạ.”
Yuzuriha đưa ra một chủ đề mới.
“Chị ấy hay ngẩn người hơn… Cứ thấy – đúng rồi, như thể dù đang tỉnh táo nhưng vẫn đang mơ – vẻ mặt chị ấy trông như vậy. Và các tiền bối khác trong ký túc xá cũng đã nhận ra điều này…”
Yuzuriha có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn như hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu.
Nàng chăm chú nhìn vào mắt ba người.
“Hôm qua khi tôi đi ngang qua Shion-sama ở hành lang, chị ấy vẫn mang vẻ mặt như đang mơ, và lẩm bẩm nói –”
…………“Kimito-sama”.
**Chương 4: Như thể đang mơ**
Giờ ăn tối, ba người ngồi ở chiếc bàn góc trong cùng của nhà ăn để bàn luận.
“Chuyện này là sao đây? (Kae)”
“Vẻ mặt như thể đang mơ. (Mizuho)”
“Lẩm bẩm nói ‘Kimito-sama’… (Maya)”
Ba người nói xong, liền chìm vào suy tư.
Kết luận mà các cô gái tự mình rút ra, lại trùng hợp hướng về một sự thật duy nhất.
“““Shion-sama đối với Kimito-sama…?”””
Đồng thanh nói ra câu này, ba người lộ vẻ căng thẳng.
Họ ghé sát mặt vào giữa bàn, hạ giọng thì thầm:
“Reiko-sama lại có đối thủ cạnh tranh mới rồi sao?”
“Thật không thể tin nổi!”
“Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, chị ấy vốn đã có nhiều đối thủ rồi mà…”
“–! Em biết rồi.”
Chiếc kính của Mizuho lóe lên một tia sáng.
“Nói cách khác, Shion-sama lén lút rời ký túc xá vào ban đêm… là để hẹn hò với Kimito-sama!”
““Làm sao có thể…!””
Hai người đỏ mặt.
“Nếu đúng là vậy, Reiko-sama biết phải làm sao đây!? (Kae)”
“Không, không nhất thiết là hẹn hò. Có thể chị ấy chỉ lén nhìn trộm phòng Kimito-sama từ ngoài cửa sổ thôi mà… (Maya)”
“Giống như Reiko-sama đi dạo buổi sáng ấy hả!?”
Một cô hầu gái đứng từ xa ho nhẹ mấy tiếng, như thể trách mắng họ.
Ba người vội vàng ngậm miệng, chỉnh lại tư thế ngồi.
Món ăn được mang đến.
“– Không… không. Khoan đã.”
Kae xoa trán.
“Nhưng nếu vậy, sẽ có một chỗ không khớp.”
““Ý chị là sao…?””
“Maya-sama, em có mang sổ tay không?”
“Vâng, đây ạ.”
Kae tránh ánh mắt của cô hầu gái, lén lút nhận lấy sổ tay, nhanh chóng lướt qua.
“…Quả nhiên.”
““Chuyện gì vậy?””
“Vào ‘cùng một ngày’ ‘cùng một khung giờ’, có những người khác nhau đã nhìn thấy hồn ma ở ‘những địa điểm khác nhau, cách xa nhau’. Nói cách khác…”
Maya chợt bừng tỉnh.
“‘Hồn ma’ không chỉ có một mình Shion-sama…!”
“Đúng vậy.”
Mizuho “hả? hả?” đầy khó hiểu, chậm mất khoảng năm giây mới hiểu ra, rồi gật đầu với vẻ mặt “thực ra em đã nghĩ vậy từ lâu rồi”.
“Ơ? Vậy rốt cuộc là sao đây…? Hồn ma thực ra không phải ma, mà lại không chỉ có một người…………Ơ?”
Mizuho hoàn toàn bối rối.
Vừa dứt lời, ba người chợt bừng tỉnh, rồi nhìn nhau.
Vì họ đều nhận ra, chuyện mà họ tưởng là ma ám nên bắt đầu điều tra, lại dần dần hé lộ một khía cạnh khác.
“–!”
Kae đột nhiên hít một hơi lạnh.
Thấy phản ứng của nàng, hai người kia cũng theo ánh mắt của nàng nhìn về phía đó.
Là Shion.
Không biết từ lúc nào, nhà ăn đã trở nên vắng vẻ; cô hầu gái đang gọi Shion đến chỗ ngồi.
Từ biểu cảm của nàng, người khác có thể dễ dàng nhận ra – tâm trí nàng hoàn toàn không ở đây.
Cô ấy mang một vẻ khép kín, như thể muốn nói rằng đừng ai làm phiền mình, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm. Dáng vẻ của cô ấy, quả thật chính là—
Như thể đang mơ.
Cô ấy nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nhận lấy thực đơn. Cử chỉ của cô ấy trông như một cỗ máy, hoàn toàn không chút sinh khí.
Ba người nhất thời ngỡ ngàng trước dáng vẻ kỳ lạ đó.
“Chúng ta ra hỏi cô ấy xem sao.”
Mizuho mạnh dạn định đứng dậy.
Kae kéo tay cô lại, ngăn cản.
Đồng thời, cô lắc đầu, ra hiệu rằng Mizuho phải kiềm chế.
Trên mặt Mizuho hiện lên vẻ nghi hoặc, như muốn hỏi “Tại sao?”, nhưng rồi vẫn ngồi xuống.
Đúng lúc đó—
“…………Kimito-sama.”
Shion—không, giọng nói đến từ chiếc bàn phía sau lưng họ.
Ba người đồng loạt quay đầu lại.
Ngồi đơn độc ở phía sau là một nữ sinh không quen biết, người đó dừng việc dùng bữa, đôi mắt lơ đãng nhìn chằm chằm vào ngón tay mình.
Như thể đang mơ.
“…………Masaomi-sama.”
Giọng nói lại vang lên từ một hướng khác.
Chủ nhân của giọng nói này là—Shion.
Đôi mắt của cả hai đều đục ngầu như người đã chết, tựa như không thể phản chiếu thế giới này. Tuy nhiên, kỳ lạ thay, họ lại trông vô cùng mãn nguyện.
Bất chợt, gần như cùng một lúc—
Cả hai khẽ mỉm cười trong mơ màng.
Cái biểu cảm đó—
Cái biểu cảm đó rõ ràng là… của một cô gái đang yêu. Ba người bỗng rợn sống lưng, lạnh toát.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
**Chương 5: Ngay cả bản thân cô ấy cũng không nhớ**
“…Kimito-sama.”
Giọng Kae hòa lẫn vào hơi nước.
Ba người đang tắm chung.
Họ ở các ký túc xá khác nhau, phòng tắm đương nhiên cũng ở các tòa khác nhau, nhưng hôm nay họ đã được phép “ngủ lại phòng bạn”, nên đã cùng nhau đến ký túc xá của Kae.
“…Masaomi-sama.”
Giọng Mizuho cũng tan biến trong làn hơi nước.
“Tại sao họ lại lẩm bẩm tên của hai người đó nhỉ…?”
Maya nhìn lên trần nhà.
“Đó là biểu cảm của một cô gái đang yêu mà.”
Mizuho nói, ánh mắt đầy sự quả quyết. Khi tháo kính ra, mắt cô ấy thực ra rất to.
“…Đúng là nhìn có vẻ như vậy thật.”
Kae nói.
“Ra vậy, Kimito-sama và Masaomi-sama đều có rất nhiều người ngưỡng mộ. Chuyện này cũng hợp lý.”
Làn da của Maya ngâm trong nước nóng, nhuốm một màu hồng nhạt.
Ngoài Kimito là Shomin Sanpuru, từ rất lâu trước đây, Masaomi đã rất được các tiểu thư yêu thích rồi.
Masaomi thường xuyên ghé thăm Học viện Nữ sinh Seika để gặp Reiko, vì vậy các tiểu thư cũng có nhiều cơ hội để gặp anh ấy. Anh ấy không chỉ là trưởng nam của một trong “Ba gia tộc lớn”, mà còn đẹp trai và rất lịch thiệp. Những tiểu thư này chưa từng tiếp xúc với nam giới, không hề biết anh ấy có hội chứng cuồng em gái (họ thậm chí còn không biết khái niệm cuồng em gái là gì), nên trong mắt họ, Masaomi như một chàng hoàng tử bạch mã hoàn hảo.
Nhân tiện, cũng không ít nữ hầu “thầm thương trộm nhớ” Masaomi, mỗi khi anh ấy đến thăm, đều được tiếp đón rất chu đáo.
“…Tuy nhiên, tôi vẫn thấy có vài điểm không ổn lắm.”
Kae thì thầm.
“Là gì vậy?”
Maya hỏi, Kae liền nhìn chằm chằm lên trần nhà trả lời:
“Chính là cái vẻ mặt như mất hồn của họ. Reiko-sama khi nhắc đến Kimito-sama, cả người tràn đầy sức sống, đôi mắt cũng phát ra ánh sáng rực rỡ mà.”
“Nghe cô nói vậy, quả đúng là như thế thật.” (Mizuho)
“Cô quan sát Reiko-sama tỉ mỉ thật đó, Kae-sama.” (Maya)
“Đâu, đâu có chuyện đó! Tóm lại, tôi thấy điểm này rất lạ. Tôi cứ cảm giác họ… như bị trúng một loại ma thuật tà ác nào đó vậy.”
“Ma thuật tà ác!?”
Đôi mắt và má Mizuho bỗng sáng bừng.
“Tức là, có một con quỷ đang ẩn nấp đâu đó trong Học viện Nữ sinh Seika! Không, phải là phù thủy chứ? Biết đâu cô hội trưởng học sinh nhỏ nhắn Kiyoko-sama, thực ra lại là một phù thủy xinh đẹp đến từ ma giới thì sao…!”
“Ối…”
Cái kịch bản tiểu thuyết thiếu nữ lỗi thời của Mizuho vẫn khiến Maya sợ hãi.
“Xin, xin đừng nói nữa mà…”
Thấy vẻ dễ bắt nạt của Maya, Mizuho và Kae nở nụ cười gian xảo, trao đổi ánh mắt với nhau—
“Mỗi đêm đều tổ chức tiệc quỷ dữ!!” (Mizuho “xoạt!” một cái đứng dậy dọa Maya)
“Có bé hư nào không vậy!?” (Kae véo ngực Maya)
“Aaaaaaa!?”
“Ố ô♡ Ngực này đúng là quá ‘đáng sợ’ đi mà~”
Họ như mọi khi, lấy việc trêu chọc Maya làm niềm vui.
Sau đó, họ mất khoảng một phút để an ủi Maya đang hờn dỗi.
“À, đúng rồi. Tại sao lúc đó cô lại ngăn tôi?”
Mizuho hỏi Kae.
“Ý cô là lúc cô muốn đi hỏi Shion-sama?”
“Đúng vậy.”
“Trong tình huống đó, dù có hỏi, cô ấy cũng chưa chắc đã trả lời… Hơn nữa, thực ra có một cách hay hơn mà.”
““Cách hay hơn…?””
“Vâng, tôi nghĩ điều quan trọng nhất là ‘tại sao họ lại ra ngoài vào đêm khuya’. Hai người chắc cũng đã nhận ra rồi chứ? Chuyện này không còn đơn giản là ma quỷ, hay tìm ra chân tướng của bóng ma nữa. Trong Học viện Nữ sinh Seika, rất có thể đang bí mật diễn ra một chuyện gì đó… Tôi nghĩ vậy.”
Kae toát ra khí chất của một thám tử tài ba, suy luận vô cùng mạch lạc. Dù cô ấy không giỏi học hành, nhưng lại rất thông minh ở các khía cạnh khác—ví dụ như khả năng giao tiếp.
“Vì vậy, câu trả lời chúng ta cần tìm ra, chính là việc họ lén lút ra ngoài—‘đang làm gì’.”
“Đang, đang làm gì…?”
**Chương 8: Tập 7.5 Câu lạc bộ Thám tử Tiểu thư—Mỹ nhân Mơ màng (2)**
“Phù thủy! Họ là phù thủy đúng không!?”
Maya vô cùng sợ hãi, trong khi vẻ mặt Mizuho lại sáng bừng.
“Để tìm ra câu trả lời, thay vì hỏi trực tiếp, chi bằng đi theo Shion-sama khi cô ấy ra ngoài vào đêm khuya.”
“Tức là theo dõi ư!?”
“Đúng vậy. Đây chính là mục đích của việc chúng ta cùng nhau ngủ lại đêm nay. Cứ thế chúng ta có thể cùng hành động.”
“Thì, thì ra là có mục đích đó!”
“Sắp xếp chu đáo quá!”
“Vậy thì, hôm nay chúng ta hãy giám sát Shion-sama trước nhé. Lát nữa chúng ta sẽ đến ký túc xá của cô ấy.”
““Vâng!””
Hai người gật đầu với Kae, người đang thể hiện khả năng lãnh đạo một cách trọn vẹn.
Việc Mizuho là người đầu tiên đóng vai thám tử, ngay cả bản thân cô ấy cũng không còn nhớ nữa.
**Chương 6: Đi bộ trong Học viện Nữ sinh Seika vào đêm khuya**
Sau khi màn đêm buông xuống—
Ba người lén lút rời khỏi ký túc xá, đi trong bóng tối hướng về ký túc xá của Shion.
Trong khuôn viên trường tuy có đèn đường, nhưng không sáng rực như thành phố. Ban đêm ở vùng núi tối đen như mực, đặc biệt là khu rừng xa xa, càng như bị bóng đêm nuốt chửng.
“………………”
Maya không ngừng run rẩy.
“Cái… cái đó… chúng ta bỏ cuộc đi được không?”
Cô bé nắm chặt áo Kae và Mizuho, nói với giọng gần như sắp khóc.
“Tôi sợ lắm… Hơn nữa, chúng ta thực sự không nên làm những chuyện trái với nội quy trường học mà.”
Các tiểu thư ở Học viện Nữ sinh Seika, về cơ bản là không bao giờ vi phạm quy định. Vì vậy, ba người họ đều là lần đầu tiên lang thang bên ngoài vào đêm khuya.
Thấy Maya có vẻ thực sự sợ hãi, Kae và Mizuho dừng lại.
“Chuyện này đối với Maya-sama có lẽ là quá sức rồi.”
“Thôi được rồi. Vậy thì, Maya-sama cứ về ký túc xá đi.”
“! Sao, sao có thể…”
“Chúng ta chưa đi quá xa, cô về một mình cũng được mà, phải không?”
Maya do dự một lát, cuối cùng nắm chặt tay hai người.
“Tôi muốn đi. Tôi ghét bị bỏ lại một mình.”
Mặc dù không thích cảm giác sợ hãi, nhưng cô bé càng không muốn bị đồng đội bỏ rơi.
“Hai người đừng buông tay tôi nhé…”
“Maya-sama, đau đó, cô thả lỏng một chút được không?”
Ba người tiếp tục đi về phía trước.
“Tuy có hơi đáng sợ thật… nhưng đồng thời cũng rất thú vị đấy chứ.”
Nghe Mizuho nói vậy, Kae liền phụ họa theo:
“Nếu bị nữ hầu hay giáo viên phát hiện, chắc chắn sẽ bị mắng té tát… Nhưng, nói sao nhỉ, kể cả điều đó, thực ra cũng rất vui.”
“Ơ…?”
Chỉ có một mình Maya không thể hiểu nổi.
“! A!”
“Ối! Cái, cái gì vậy, Mizuho-sama…?”
“Giờ này chúng ta, chính là ‘bóng ma’ đó!”
Kae cầm đèn lồng, cả ba người đều mặc áo choàng trắng của trường, bước đi trong màn đêm.
Đây chính là chân tướng của ‘bóng ma’.
“Đúng là thế thật!”
Kae nói:
“Nếu có ai đó nhìn thấy chúng ta từ cửa sổ kia, chắc hẳn họ sẽ nghĩ là đã nhìn thấy ‘bóng ma’ mà run sợ đấy.”
“Đúng vậy.”
Kae và Mizuho cùng bật cười.
Và Maya cũng bị ảnh hưởng, khúc khích cười theo.
Thế là ba người với tâm trạng thoải mái hơn, tiếp tục bước đi.
Chỉ có điều vì xịt quá nhiều thuốc chống muỗi, nên thỉnh thoảng lại ngửi thấy mùi hắc nồng khó chịu.
Cứ thế, họ bước đi trong Học viện Nữ sinh Seika vào đêm khuya.
Ký túc xá của Shion dần hiện ra trước mắt.
Còn mười lăm phút nữa là đến giờ tắt đèn, nhưng nhìn từ ngoài cửa sổ, hơn một nửa số phòng đã tắt đèn rồi.
“Chúng ta trốn ở đó đi.”
Kae nói, thế là ba người ẩn mình vào góc khuất của ký túc xá.
“Cô ấy có ra không nhỉ?”
Mizuho nhìn về phía cổng ký túc xá nói.
“Còn mười lăm phút nữa là tắt đèn…”
Kae lấy đồng hồ quả quýt ra kiểm tra.
“Thôi thì, sau khi tắt đèn, chúng ta đợi thêm ba mươi phút nữa. Thời điểm cô ấy thường bị nhìn thấy cũng là lúc đó.”
“Phải đợi thêm bốn mươi lăm phút nữa sao…”
Maya mặt mày ủ rũ như sắp khóc. Dù sao thì, bên ngoài vẫn rất đáng sợ, và lũ côn trùng bay lượn quanh đèn đường cũng khiến người ta rợn tóc gáy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô bé cũng chẳng có cách nào khác.
Ba người lặng lẽ chờ đợi.
Từng ô cửa sổ sáng đèn lần lượt tắt đi, cuối cùng ký túc xá trở nên tối đen như mực. Đèn đã tắt.
“Tôi tắt đèn lồng nhé.”
Kae dùng ngón tay nhấn công tắc.
“Thắp đèn thì quá nổi bật, hơn nữa còn thu hút côn trùng.”
“…”
Tiếng than khóc không lời mà Maya phát ra lúc này, bắt nguồn từ “dù sợ bóng tối, nhưng lại càng sợ thu hút côn trùng”, một sự ràng buộc kép.
Đèn lồng vụt tắt.
Bốn bề lập tức chìm vào bóng tối mịt mùng, đến cả gương mặt nhau cũng chẳng còn nhìn rõ.
“...Chị Kae, mấy giờ rồi ạ?”
Một lát sau, Mizuho nhìn chằm chằm ra cửa ký túc xá, khẽ hỏi.
“Mười giờ mười tám phút.”
“Còn phải đợi mười phút nữa đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Nếu hôm nay cô ấy không xuất hiện, thì mai chúng ta lại đến.”
“...”
Tiếng rên rỉ không lời mà Maya thốt ra lúc này, chẳng khác nào câu hỏi “Thật không đấy?” mà tầng lớp dân thường hay nói.
“Nếu cô ấy có đến, thì giờ này cũng sắp rồi.”
Dường như để đáp lại câu nói của Kae—
“!! Kìa! Shion-sama xuất hiện rồi!”
Mizuho khẽ reo lên.
Chẳng mấy chốc, ánh lửa lờ mờ từ chiếc đèn lồng bắt đầu di chuyển.
Shion cầm đèn lồng bước đi, rẽ vào bãi cỏ ven đường, dáng lưng trong chiếc áo choàng trắng dần xa khỏi khu ký túc xá.
Ba người căng thẳng nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Nhờ đôi mắt đã quen với bóng tối, họ nắm tay nhau, rón rén bước ra từ góc khuất của tòa nhà—bắt đầu theo dõi Shion.
Bóng lưng trắng muốt của Shion lúc này, còn huyền ảo và thiếu thực hơn cả khi họ gặp cô ở nhà ăn, dù biết là người thật, nhưng vẫn không khỏi có cảm giác như đang theo sau một hồn ma.
Shion đi vòng ra phía sau khu ký túc xá bên cạnh. Đây dĩ nhiên không phải con đường bình thường ai cũng đi. Cô không chút do dự bước qua những lùm cỏ dại hơi cao.
“““…………”””
Cả ba ngầm hiểu ý nhau.
‘Cô ấy muốn tránh tai mắt người khác, đang tiến về một nơi nào đó.’
Họ chần chừ một thoáng, nhưng rồi vẫn thận trọng đặt chân lên đám cỏ dại cao ngập.
...Soạt. Dù có cẩn thận đến mấy, tiếng bước chân vẫn không tránh khỏi phát ra.
Thế nhưng, Shion, người đang đi trước khoảng hai mươi mét, lại không hề hay biết.
Cả ba thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục theo dõi. Tiếng ‘soạt, soạt’ của cỏ dại theo mỗi bước chân.
Đúng lúc đó—
Phành phạch phành phạch!
Một con côn trùng lớn bất ngờ vỗ cánh ngay trước mắt họ.
“““Á á á!?”””
Họ kịp nghĩ “Tiêu rồi!” thì đã quá muộn.
Shion quay đầu lại, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
““Đứng lại!!””
Kae và Mizuho đuổi theo.
Mizuho càng lúc càng nhanh, thoắt cái đã tóm được Shion.
“Á!?”
“Đừng hòng chạy thoát!”
Thật ra, Mizuho là kiểu người “dù trông như một cô gái mê văn chương, nhưng lại là một vận động viên điền kinh”.
“...Tôi đang đi dạo.”
Shion bị ba người vây quanh, vẫn khăng khăng nói.
“Sao lại đi dạo vào giờ này?”
Kae hỏi.
“...Tôi thích đi dạo đêm.”
“Chắc hẳn quý vị cũng biết, hành động này là vi phạm nội quy của trường.”
“…………”
“Với lại, nơi này vừa hiểm trở, tầm nhìn lại kém, tôi e là không thích hợp để đi dạo chút nào.”
“…………”
Shion chỉ cúi đầu, vẻ mặt như bị che phủ bởi một tầng u ám.
“Có phải quý vị đang định đi đến một nơi nào đó không?”
“Không, tôi chỉ đang đi dạo.”
Thế rồi Mizuho nói:
“Tại sao quý vị lại lẩm bẩm ‘Masaomi-sama’?”
Đột nhiên, Shion có phản ứng rõ rệt.
“Chúng tôi đã nghe thấy ở nhà ăn rồi. Tại sao vậy?”
“…………”
“Chúng tôi còn có một lời chứng khác, nghe nói quý vị còn lẩm bẩm ‘Kimito-sama’ vào những lúc khác nữa.”
Gương mặt Shion lộ rõ vẻ xúc động khó che giấu, đôi nắm đấm đang siết chặt khẽ run lên.
Bằng trực giác, Kae nhận ra điều gì đó qua thái độ của Shion, bèn hỏi:
“Chuyện đó có liên quan đến việc quý vị đang làm lúc này—nửa đêm rời ký túc xá, đi đến một nơi nào đó—đúng không?”
“………………”
Shion đau khổ cắn chặt môi, hai tay siết chặt chiếc váy ngủ làm bằng chất liệu vải mỏng.
**Chương 7: Như được bao quanh bởi một nhóm thiên thần**
“Chị Kae, có muốn thêm một tách hồng trà nữa không ạ?”
“Cảm ơn em, cho chị một ít nhé.”
Kae được các chị khóa trên mời đến dự tiệc trà.
Cô và những chị này không thân thiết chỉ vì ở chung ký túc xá, họ thực chất là một nhóm bạn thân cùng lớp của hội trưởng câu lạc bộ mỹ thuật —nơi Kae thỉnh thoảng ghé qua. Mối quan hệ giữa Kae và họ cách nhau khá nhiều tầng.
“Em có nướng bánh chiffon đấy, không biết chị Kae có thích không.”
“Em thích bánh chiffon nhất luôn! Em muốn ăn!”
“Ôi chao, vậy thì tốt quá rồi. He he.”
Kae được cưng chiều như một đứa trẻ nhỏ được bao quanh bởi các cô dì.
Cô là một cô gái rất có duyên với người lớn tuổi.
Cô có nhiều chuyện để kể, có khả năng khuấy động không khí, và luôn giữ vững vị trí số một trong danh sách ‘hậu bối muốn mời đến tiệc trà’. Mặc dù mạng lưới quan hệ với các chị khóa trên của cô không ngừng mở rộng, nhưng cô thực ra chẳng hề cố gắng gì đặc biệt, mọi thứ đều tự nhiên mà thành. Nói cách khác, cô là một cô gái bẩm sinh đã như vậy.
“Ngon thật đấy ạ!”
Cô nũng nịu nói, nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng.
Giờ này đâu phải lúc làm mấy chuyện này—
Đêm qua, Shion vẫn không chịu hé răng nửa lời.
Chỉ cần cô ấy giữ im lặng, những tiểu thư không phải cảnh sát cũng không phải chuyên gia thẩm vấn như họ, cũng đành bó tay.
Tức là, họ đã rơi vào bế tắc.
Không chỉ Shion, chắc chắn những người đồng lõa của cô ấy cũng đã biết chuyện, vì thế từ giờ họ nhất định sẽ cảnh giác hơn nhiều. Cần phải nghĩ ra đối sách thôi.
Kae không khỏi cúi đầu suy tư.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Học viện Seika đang xảy ra chuyện gì đây...
“Nghe nói chị Kae gần đây đang điều tra về những tin đồn ma quỷ phải không?”
Kae giật mình, ngẩng đầu lên.
Chị hội trưởng câu lạc bộ mỹ thuật ngồi đối diện, nở một nụ cười tựa thiên thần.
Kae cảm thấy—một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Chuyện gì thế này? Tại sao?
Cô hội trưởng xinh đẹp được ví von “như bước ra từ bức tranh của Renoir” chỉ hướng về Kae một nụ cười vẫn như mọi khi.
Nhưng, nhưng...
“...Chị nghe được từ ai vậy ạ?”
Kae cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
Không, dù sao thì bọn họ cũng đã đi hỏi khắp nơi, nên việc tin đồn đến tai chị ấy cũng chẳng có gì lạ—
“Lan ra rồi đấy—trong vòng chúng ta.”
Đột nhiên, một tiếng thì thầm khe khẽ vang lên từ bên cạnh.
Kae quay đầu lại, rồi chợt nhận ra—
À, đúng là thế này.
Ánh mắt của họ như đang mơ màng.
Chị này cũng vậy, chị kia cũng vậy.
Mỗi người đều hiện lên vẻ mặt như đang chìm trong giấc mơ.
“Chúng em có một bí mật muốn nói cho chị Kae.”
Ánh nắng trắng tinh từ khung cửa sổ treo rèm ren chiếu vào, tỏa sáng lấp lánh sau lưng các chị khóa trên.
Kae cảm thấy—mình như được bao quanh bởi một nhóm thiên thần.
Và rồi, cô có một linh cảm... mình sẽ được dẫn đến một thế giới cao cả, phi thực tế.
**Chương 8: Có thật vậy không**
Căn phòng của Mizuho tràn ngập không khí căng thẳng.
“Chị... vừa nói gì cơ?”
Mizuho hỏi, ánh mắt kinh ngạc.
Kae muốn nhìn thẳng vào cô, nhưng lại như không chịu nổi mà cụp mắt xuống. Không khí sôi nổi thường ngày hoàn toàn biến mất. Dù vậy—
“...Chị nói là, chúng ta đừng tiếp tục điều tra chuyện này nữa.”
Cô vẫn một lần nữa nói rõ ý muốn của mình.
Họ tập hợp lại để bàn bạc về các biện pháp đối phó sắp tới. Kae yêu cầu “hôm nay đừng đến phòng chị, mà chuyển sang phòng Mizuho để hội ý”, vì thế cả Mizuho và Maya đều cảm thấy bất thường.
Và khi ba người vừa tụ họp, Kae đã đưa ra yêu cầu ngừng điều tra.
“…………”
Mizuho nhất thời không nói nên lời.
“T-Tại sao ạ?”
Maya cố gắng làm dịu không khí.
Tuy nhiên, Kae lại—không nói một lời.
“Vì chúng ta gặp bế tắc sao!?”
Mizuho lên giọng.
“Không, từ giờ mới là điểm mấu chốt! Chúng ta đã biết rằng hiện tại đang có chuyện gì đó đáng sợ xảy ra ở Học viện Seika! Chúng ta phải vạch trần sự thật! Bằng chính sức lực của mình!!”
Cô vừa nói vừa khoa tay múa chân, kích động kể lể với Kae.
“Đúng không!?”
Cô cầu khẩn nhìn Kae.
Thế nhưng...
“Có thật vậy không?”
Kae bình tĩnh nói.
“Em vừa nói ‘chuyện gì đó đáng sợ’, xin hỏi em dựa vào đâu mà dám khẳng định như vậy? Từ trước đến nay, chưa có ai bị thương hay mất tích cả.”
“Thế nên em mới nói từ giờ—”
“Một chuyện kỳ lạ đã xảy ra, nên nhất định phải vạch trần sự thật... thực ra chị không nghĩ vậy.”
“...Chị sao vậy!? Chị như vậy hoàn toàn không giống chị Kae chút nào!!”
Mày của Kae thoáng nhíu lại một chút, nhưng ngay lập tức được thay thế bằng một nụ cười lạnh nhạt.
“Thật ra dạo này chị sẽ hơi bận một chút, nhiều người đã mời chị tham gia tiệc trà.”
Mizuho chợt nghẹn lời. Mặt cô dần đỏ bừng, đôi nắm đấm run lên không ngừng.
“Vì vậy, chị không thể tiếp tục giúp đỡ—”
“Không cần!!”
Tiếng quát giận dữ của Mizuho vang vọng khắp phòng.
“Chỉ cần có em và chị Maya là đủ rồi!!”
Cô chỉ mạnh ra phía cửa.
“Ra ngoài! Xin mời chị ra ngoài!!”
Kae lặng lẽ đứng dậy, bước về phía cửa phòng.
“...Hai em đừng cố ép mình tiếp tục điều tra, dù sao chúng ta cũng không phải thám tử.”
Rồi cô rời đi.