“Em mặc xong rồi đây.”
Tenkyobashi Aika bước vào phòng trong bộ trang phục mới toanh.
Đó là một bộ đồ bó sát toàn thân màu trắng.
“Mà… sao tự dưng lại ăn mặc thế này?”
“Vì màu trắng ở Ấn Độ là màu linh thiêng mà.”
“À, ra vậy.”
Chẳng biết có phải thật không nữa.
“Mà em cũng có cả bộ đồ này sao?”
Không chỉ bộ màu xanh (thần Đậu), em ấy còn có cả bộ bó sát toàn thân màu trắng nữa.
“Hồi tập nhảy ngẫu hứng, em đã mặc nó để đóng vai một cây nến đấy ạ.”
Nghe thì có vẻ nhân vật đó chỉ đứng yên một chỗ.
“Thế giờ chúng ta bắt đầu nhé?”
“Vâng ạ!”
Mới riêng cái bộ đồ bó sát này thôi đã thấy thú vị lắm rồi…
“Tư thế ‘Phây Sút Bất Khả’ rất đơn giản. Đầu tiên, hai chân dang rộng ra.”
“Thế này ạ?”
“Ừm, rồi gập chân trái ra ngoài, vặn người, hơi ưỡn mông lên một chút.”
“…Cái này khó ghê á.”
“Vì đây là yoga mà. Cuối cùng, nâng cánh tay lên ngang vai, khuỷu tay gập lại. Các ngón tay duỗi thẳng, đặt hai bên mặt tạo thành hình khung tranh – không phải. Là thế này… Được rồi, thế là được.”
“Xong rồi ạ?”
“Khoan đã.”
Tôi lấy cái mỏ vẹt (mỏ chim sẻ) làm bằng giấy gắn lên mặt Aika.
“Ưm… Cái gì đây ạ?”
“Vẹt. Linh điểu (giả) của Ấn Độ – Nào Aika, cứ giữ nguyên tư thế này và hét lớn ‘Phây Sút Bất Khả’!”
“Phây Sút Bất Khả!”
“Phải trợn ngược mắt lên nữa mới được. Lại lần nữa nào! Lên!”
“Tuyệt vời quá! Thêm lần nữa!”
“Phây Sút Bất Khả!”
“Tay buông xuống rồi! Khuỷu tay phải giữ vững!”
“…Nè Kagurazaka Kimito, cái này có thật sự là—”
“Ồ ồ ồ!?!? Khí chất! Từng luồng khí chất đang cuồn cuộn tuôn ra từ khắp cơ thể Tenkyobashi Aika!!”
“! Thật, thật sao?”
“Đúng vậy! Em chỉ cần làm những điều này thôi, mà độ hảo cảm của tôi dành cho em đã tăng thẳng đứng rồi!! Tôi hối hận quá! Nhưng tôi vẫn cảm nhận được mà!”
“Phây Sút Bất Khả!”
“Ồ ồ ồ!”
Tôi hóa thân thành "diễn viên đại tài", làm ra vẻ ngã nghiêng thán phục.
Aika phấn khích phập phồng cánh mũi,
“Phây Sút Bất Khả!”
“Ồ ồ ồ!”
“Phây Sút Bất Khả!”
“Tiếp theo, em thử nói ‘Đồ—ngốc!’ xem!”
“Oa a a! Te, Tenkyobashi Aika, xin hãy cho tôi ghi lại dáng vẻ thần thánh phi phàm này của em!”
Tôi chĩa ống kính điện thoại về phía Aika.
“Phây Sút Bất Khả!”
Aika đã hoàn toàn lên tinh thần, không ngừng hướng về camera điện thoại mà hô tên của một trang mạng xã hội nào đó.
“Oa… ô…”
Tôi chỉ hơi làm ra vẻ ngã nghiêng là em ấy đã tỏ ra vô cùng sung sướng.
“Ánh mắt sai rồi, thành mắt bình thường rồi. Trợn trắng mắt lên cho tử tế vào!”
“Phây Sút Bất Khả!”
“Chính là nó! – Được rồi, quay phim xong rồi, cuối cùng hãy gào thêm một tiếng thật to nữa nào!!”
Đúng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, cửa phòng mở ra.
“Kagurazaka Kimito-sama, xin mạn phép làm phiền.” (Arisugawa Reiko)
“Phây Sút Bất Khả!!”
…Im lặng.
Arisugawa Reiko vừa mở cửa, cùng với Shiodome Hakua và Jinryou Karen theo sau, đều sững sờ nhìn Tenkyobashi Aika đang mặc bộ đồ bó sát toàn thân màu trắng, đeo mỏ vẹt, trợn trừng mắt, uốn éo trong tư thế kỳ quái và không ngừng gào to “Phây Sút Bất Khả”. Trong mắt họ tràn ngập vẻ sợ hãi.
“……………Ngài là, vị nào vậy…………?”
Có vẻ như họ chẳng ai nhận ra đó là Tenkyobashi Aika cả.