Đêm nọ, khi Công tử Kimito cùng mọi người nghỉ lại tại khách sạn của Thiên Đường Dân Thường…
Trong phòng, cô hầu gái riêng Sakimori đang giúp Hakua thay đồ ngủ.
Quả là một ngày bất thường.
Suốt cả ngày hôm nay, Hakua chưa một lần tháo quần lót. Điều đó đồng nghĩa với việc, bộ não thiên tài của cô bé cũng chưa hề “nảy ra ý tưởng” lần nào.
Sáng nay, sau khi đến phòng thí nghiệm, dù là đọc luận văn hay đọc thư yêu cầu từ các doanh nghiệp khắp thế giới, cô bé đều chẳng phản ứng gì, chỉ lơ đãng ngồi trong hố cát của phòng thí nghiệm mà vọc cát.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ.
Dù với tư cách là một hầu gái, Sakimori có một ngày vô cùng thảnh thơi. Nhưng Hakua không tháo quần lót đồng nghĩa với việc cô bé không làm việc, mà đây lại là một vấn đề nghiêm trọng. Nếu Hakua không cởi quần lót, các hội khoa học sẽ đau đầu vì không thể công bố luận văn; sự đổi mới công nghệ của các doanh nghiệp sẽ bị đình trệ, gây ảnh hưởng đến kinh tế toàn cầu. Thậm chí, nếu cứ thế này mãi, có lẽ bước tiến của toàn nhân loại cũng sẽ chững lại.
Nói tóm lại, tất cả người lớn trên thế giới đều đang mong mỏi Hakua chịu cởi quần lót.
Vừa nghĩ vậy, Sakimori vừa với vẻ mặt chuyên nghiệp của một hầu gái mà giúp Hakua mặc đồ.
Kể từ khi gia nhập Câu lạc bộ Dân Thường, tuy Hakua dành ít thời gian ở phòng thí nghiệm hơn, nhưng số lượng công việc hoàn thành và số lần cô bé cởi quần lót lại tăng lên một cách đáng kinh ngạc.
Biểu cảm của cô bé vẫn như thường lệ, nhưng có thể cảm nhận được sự hăng hái tràn đầy. Một nguồn năng lượng mạnh mẽ dâng trào từ sâu thẳm trái tim cô bé, như thể được tiếp sức từ một lý do đặc biệt nào đó. Nhờ đà đó, cô bé hoàn thành công việc không chút sai sót nào trước giờ tan học, sau đó lại đi tham gia “sinh hoạt câu lạc bộ”.
Tất nhiên, Sakimori thừa biết thứ gì đang tiếp thêm năng lượng cho Hakua.
Gần đây, trong công việc, Sakimori đặc biệt thích một thứ gọi là [Quan trọng – Ghi chú quan sát].
“Hôm nay cô chủ Hakua đã vất vả rồi ạ.”
Hakua không hề phản ứng lại lời Sakimori. Dường như cô bé đang lơ đãng nghĩ ngợi điều gì đó.
Thấy vậy, Sakimori cố tình tỏ vẻ thờ ơ, nói:
“Ngày mai Công tử Kimito sẽ về rồi đấy ạ.”
…!
Thân mình Hakua run lên bần bật.
— Ô hô hô! Đến rồi, đến rồi, đến rồi! (o゚▽゚) = (o゚▽゚) = (゚▽゚o) = () = (゚) = (゚▽゚o) = (o゚▽゚)—!!
Sakimori vô cùng hả hê. Hakua, cái cô bé lạnh lùng như cỗ máy ấy, cái cô bé chỉ biết đứng yên hoặc "bạo tẩu" ấy, vậy mà nghe thấy tên người khác lại run rẩy! Dễ thương chết đi được! Cứ đà này tôi có thể ăn ba bát cơm! Thật mãn nguyện quá!
Giúp Hakua mặc đồ xong, Sakimori giả vờ như không có chuyện gì mà đứng hầu phía sau. Trong lòng cô cứ mãi nghĩ đến việc nhanh chóng về ký túc xá để tha hồ mà buôn dưa lê với bạn bè về cái "cốt truyện" vừa rồi.
“Vậy mời cô chủ nghỉ ngơi thật tốt ạ.”
Nói đoạn, cô cúi chào rồi bước ra ngoài.
Khoảnh khắc trước khi rời đi, Sakimori liếc nhanh qua con búp bê hình chàng trai đặt trên giường, khẽ bật cười khúc khích.
Sau khi hầu gái rời đi, Hakua trèo lên giường. Chiếc điều khiển tắt đèn, ánh sao lấp lánh từ phía xa khiến căn phòng nhuốm một màu xanh trắng mơ hồ.
Hakua kéo con búp bê đặt cạnh gối lại, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Cô bé nằm nghiêng, nhắm mắt lại, ôm chặt con búp bê hình chàng trai.
Chặt hơn bất cứ khi nào trước đây.
Gần đây, con búp bê đặt trong phòng này đã được cô bé đặt cho một cái tên:
“…Kimito.”
Con búp bê mang tên Kimito, giống hệt chàng trai mà cô bé quen biết.