Khi lõi của nó biến mất, người khổng lồ bắt đầu tan rã. Chúng tôi thoát khỏi cái trán đang sụp xuống của nó và đáp xuống một trong những tòa nhà còn sót lại trong thành phố.
“Mmgh!”
Tôi nuốt miếng thịt còn lại của Raul mà tôi được cho. Nó cho cơ thể tôi sức mạnh để từ chối Tế bào Berserker, và tôi trở lại bình thường. Đúng như Shirley đã nói, cơn đau gần như khiến tôi phát điên... nhưng tôi đã vượt qua được.
“Guh...”
Squallow cũng đã trở lại bình thường—về hình dạng người cá ban đầu của ông từ trước khi trở thành cyborg—và dần dần tỉnh dậy.
“Boss!”
Fam ôm chầm ông. Ông chậm rãi đưa tay lên xoa đầu cô bé.
“…Chắc ta đã làm con lo lắng lắm nhỉ?”
“Không sao cả!”
Fam bắt đầu khóc. Tôi đoán có lẽ cô bé không muốn ai nhìn thấy chuyện đó nên tôi quay đi và nhìn con tàu hải tặc sà xuống đón chúng tôi.
Sau đó, tôi liên lạc với Iris và những cô gái khác để họ đến gặp chúng tôi. Tôi đã yêu cầu họ giúp đỡ người dân thị trấn, nhưng khi họ nhìn thấy những gì đã xảy ra với cơ sở lưu trữ năng lượng, thay vào đó họ đã chuyển sang sơ tán.
Tôi đã lo lắng rằng không nhiều người vượt qua được, nhưng tôi đang nghĩ theo tiêu chuẩn Trái đất. Tôi đã quen với phương tiện di chuyển nhanh nhất là ô tô, nhưng người dân ở đây có phương tiện bay và tiếp cận với những thứ như đồng hồ dịch chuyển của Iris.
“Giữa cảnh báo quân sự và hải tặc tấn công của, mọi người đều biết có chuyện sắp xảy ra. Hầu hết mọi người đã sơ tán trước khi chuyện này bắt đầu, do đó mọi chuyện đã ổn thỏa.”
“Ra vậy. Mừng thật. Cảm ơn, Iris.”
Đối với nỗ lực của Shirley để khiến tất cả người lớn tự sát thông qua bộ khuếch đại chip chính, giữa lệnh của cô ấy để họ chết từ từ, sự can thiệp bất ngờ của chúng tôi và sự giúp đỡ của Rain, không có ai thực sự chết.
Fam và Rain đang đứng ở hai bên Squallow, nhưng Shirley và Garnet thì đứng cách xa một chút.
Mọi người đều im lặng. Mọi người ở đây đều biết câu truyện của Shirley. Họ biết có thể thông cảm cho cô ấy, nhưng...
“Shirley... Tớ không phải anh hùng, và tớ không phải cảnh sát. Tớ chỉ muốn cứu tất cả mọi người. Nhưng mà..."
Đó chỉ là những gì tôi muốn làm. Tôi không thể áp đặt cách nhìn mọi thứ của mình lên Rain, người đã mất mẹ, hay Squallow, người buộc phải giết Muse. Những gì họ nghĩ về Shirley là một vấn đề khác.
“...”
“Rekka, đừng có làm vẻ mặt đó.”
Shirley cọ những ngón tay thanh mảnh của cô ấy lên má tôi.
“Cậu nói cậu là bạn tôi đúng không? Đối với tôi thế là đủ.”
“Shirley... Ừm…”
“Cảm ơn em nữa, Tetra. Và… chị xin lỗi.”
Sau khi xin lỗi, Shirley đi về phía Rain và đám hải tặc. Squallow, vẫn được Fam đỡ vai, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“Tôi xin lỗi,” cô nói. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để chuộc lỗi. Ông muốn làm gì tôi cũng được.”
Shirley cúi đầu chờ phán quyết của mình.
“Khi hải tặc chúng tôi tập hợp lại với nhau, chúng tôi đã đặt ra một vài quy tắc. Một trong số đó là cấm trả thù quê hương của chúng ta.”
Giọng Squallow bình tĩnh hơn là giận dữ khi nói với Shirley.
“Chúng tôi là một nhóm những người tị nạn trước đây và những người nghèo. Mỗi người chúng tôi đều đau khổ khi trở về nhà. Một khi trở thành cướp biển và chúng tôi học cách sử dụng vũ khí và sử dụng bạo lực, tất cả chúng tôi đều muốn móc mắt những người từng coi thường chúng tôi. Nhưng ta đã cấm chuyện đó.”
Rất nhiều điều Squallow nói cũng áp dụng cho Shirley.
“Trả thù làm vấy bẩn tâm hồn. Và khi một linh hồn bị vấy bẩn quay trở lại biển sau khi chết, nó cũng làm hoen ố biển. Tổ tiên của chúng tôi cho phép chúng tôi đổ máu để nuôi con cái hoặc bảo vệ đồng đội của chúng tôi... nhưng cuối cùng, sự trả thù chỉ cho bản thân mà thôi. Như vậy là ích kỷ. Việc loại bỏ những cái gai trong mắt, hoặc cảm thấy vui thứ khi làm tổn thương người mà mình căm tức, hoặc khiến những người mình ghét phải đau khổ. Chỉ còn là giết người vì niềm vui mà thôi.”
Shirley im lặng. Những lời nặng nề của Squallow đè nặng lên cô. Sự hối hận hiện rõ trên khuôn mặt cô.
“Nếu ta trả thù cho Muse, phụ thân ta, phụ thân của phụ thân ta, và cả phụ thân của ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho ta. Và do đó ta tha thứ cho cô.” (Claudius: Tức là cha, ông nội và ông cố đó.)
“Ta… ta nghĩ Squallow nói đúng,” Rain nói. “Ta muốn cậu chuộc lỗi, nhưng không phải vì mục đích trả thù. Chỉ để ta có thể tha thứ cho cậu một ngày nào đó. Ổn chứ?”
“…Vâng!”
Shirley vẫn đang nhìn xuống. Đôi vai của cô khẽ rung lên, và Garnet nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Liệu đây có phải là một kết thúc thực sự có hậu hay không… tôi không biết. Tôi không thể không nghĩ rằng nếu tôi nhanh hơn một chút để lên tầng thượng Cung điện Ryugu, tôi có thể đã ngăn Squallow giết Muse.
“Ừm, xin lỗi, nhưng tại sao tất cả chúng ta đều buồn bã như vậy? Tất cả đã kết thúc, phải không?”
Ugh... Và rồi tên này phải làm hỏng toàn bộ tâm trạng.
“Raul, sao ông không im đi?”
“Không, nghe này nhóc. Thành thật mà nói, ta không hiểu tại sao bây giờ mọi người lại thất vọng như vậy khi chúng ta đã đi đến kết luận quan trọng.”
“Nhìn này…”
Tôi cẩn thận chọn từ ngữ của mình khi giải thích cho tên ngốc này những gì đã xảy ra ở Cung điện Ryugu sau khi ông ta ra đi. Nhưng ngay cả khi đó, Raul vẫn có vẻ hơi bối rối.
“Khoan đã, ta chưa nói với cậu hả?”
“Hả?”
“Thực ra…”
Tôi khó có thể tin được lời ông ta sắp nói.
▽
Một tuần sau, tôi đã trở về nhà, ngồi trên ghế sofa và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Trời ạ, chuyến du hành vũ trụ đó là một thử thách cực kỳ khó khăn phải không?”
“Có gì khác so với mọi lần không?”
R nói đúng. Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng R nói đúng.
Tôi đã có một kỳ nghỉ vui vẻ ở bãi biển, sau đó là một chuyến du hành qua ba hành tinh. Tôi vẫn còn một chút mệt mỏi từ chúng.
Cuối cùng, mọi thứ đã ổn thỏa nhờ có Raul, nhưng…
“Trời ạ, nghĩ lại vẫn khiến tôi bực mình.”
“Gì?”
“Còn gì nữa? Raul. Làm sao ổng có thể quên nói với chúng ta một chuyện quan trọng như vậy?”
"Ô đúng rồi. Ý cậu là chuyện Raul cải trang thành người thật rồi suýt bị Squallow giết trong khi Muse thực sự đã bị đánh gục và giấu trong tủ sao?”
“Ừ. Chuyện đó.”
Khi Raul tách khỏi chúng tôi trong cuộc tấn công của hải tặc, ông ấy đã lên tầng thượng và đổi chỗ với Muse. Raul chỉ cần nhìn vào họ thì đã biết là Rosalind và Suzuran mạnh như thế nào, do đó ông ta đã giao nhiệm vụ bảo vệ Rain cho chúng tôi trong khi bản thân đảm nhận công việc nguy hiểm hơn là bảo vệ Muse. Nó nghe giống như một thứ gì đó bước ra từ truyện tranh hành động, nhưng Raul đã thành công.
Sau đó, tôi nghe nói rằng mặc dù ông ta bắt đầu tự gọi mình là ‘Siêu trộm Nam tước’ khoảng 500 năm trước, nhưng ổng thực sự đã sống lâu hơn gấp mấy chục lần khoảng thời gian đó. Ông ta có khi còn già hơn chính Trái đất nhỉ? Khi tôi đang nghĩ về người đàn ông lạ mặt có lẽ vẫn đang lang thang trong không gian ở đâu đó, chuông cửa trước vang lên.
“Ngài Rekka, anh có khách.”
“Được… Hả?!”
Harissa dẫn tôi vào phòng khách, nơi tôi bị sốc khi thấy ‘khách’ của mình. Đó là Rain, Fam và Shirley.
“Bây giờ bọn tớ đến chào vì chúng ta là hàng xóm.”
“P-Phải…”
Tôi cúi đầu.
Đợi đã, tại sao tôi lại cúi đầu? Chuyện gì đây?
“Ừm, chờ chút.”
Tôi ra hiệu cho các cô gái ngồi xuống ghế sofa. Sau đó tôi đi lấy một chiếc ghế trong phòng ăn và ngồi đối diện với họ.
“Vậy… hàng xóm à?”
“Vâng, đúng vậy.”
Rain, ngồi ở giữa, lên tiếng. Fam quá bận ăn đồ mà Harissa mang đến, còn Shirley chỉ lặng lẽ mỉm cười.
“Ừm... Fam, nếu anh nhớ không nhầm, hành tinh Berano đã đồng ý tiếp nhận những người tị nạn từ Hành tinh Gale, và băng hải tặc đã giải tán sau đó, phải không?” tôi hỏi.
“Ừ, đúng vậy.”
Những mẩu snack vụn đồ mà cô bé đang ăn rơi ra khỏi miệng Fam khi cổ nói.
“Người cá từ khắp thiên hà trở về để sống ở Berano một lần nữa, và những người thuộc Seageist trước đây đã thành lập một đội quân để bảo vệ hành tinh khỏi bọn săn nô lệ. Anh hiểu đúng chứ?”
"Ừ. Cơ mà, đó là một hành tinh resort, do đó họ làm việc ở phía sau. Một số người sợ họ, nhưng boss và nữ hoàng đang làm cho mọi chuyện ổn định.”
Các nhân ngư rõ ràng là những sinh vật sống lâu. Một số trưởng lão của họ nhớ lại khi Squallow là vua người cá. Và mọi thứ đã đi kết nối. Ông ấy và Nữ hoàng Muse hiện đang cùng nhau cô gắng để đảm bảo Berano hưng thịnh.
Do đó, mọi thứ dường như đã đúng như trường hợp được kể. Bây giờ câu hỏi là...
“Và không phải cậu đã nói rằng cậu sẽ giúp sao, Rain?”
“Vâng. Hiện tại ta đã đưa mẹ và Squallow quay lại với nhau một lần nữa, điều tiếp theo ta muốn làm là hoàn thành nghĩa vụ của mình với tư cách là một công chúa,” Rain nói với một nụ cười rạng rỡ.
Tiếp theo, tôi quay sang Shirley cho đến nay vẫn im lặng.
“Shirley, cậu nói rằng cậu sẽ giúp khôi phục hành tinh Berano, phải không…?”
"Vâng đúng vậy. Đó là điều tớ đã nói khi cậu rời đi.”
“Ô kê…”
Đó là điều tôi nghĩ. Có vẻ như tôi đã không quên gì hoặc bỏ lỡ gì quan trọng. Tức là tôi chỉ có thể hỏi thẳng.
“Vậy mấy cậu làm gì ở nhà tớ thế?”
“Giữa khoản nợ mà Estashion chịu với Berano sau mọi chuyện đã xảy ra và việc Finerita đồng ý giúp tái thiết hành tinh, hành tinh Berano hiện đang ở một vị trí tốt hơn nhiều. Nhưng chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng bước vào thời đại của Liên minh Thiên hà.” Giọng của Rain mượt mà và không ngập ngừng. “Và do đó thay vì để ta, nữ hoàng tương lai, ở lại Berano, họ đã quyết định—hay đúng hơn, ta đã quyết định—rằng mình nên đi khám phá những thế giới khác và trải nghiệm những điều mới mẻ. Việc ta đến trường trên Trái đất là một phần trong đó.”
“V-Vâng…”
Không có nơi nào tốt hơn để cô ấy tới? Iris nói rằng Trái đất về cơ bản là ở một nơi xa xôi, vậy tại sao lại đến đây?
“V-Vậy còn em thì sao Fam?”
“Em đang giúp Boss. Ông ấy muốn xây trường học ở Berano.”
Những nhân ngư tự dạy con cái của họ hoặc thuê gia sư, do đó con cái của những gia đình nghèo có xu hướng học kém hơn những đứa trẻ khá giả. Squallow đã cố gắng xây dựng một trường học cho trẻ em của Seageist, do đó bây giờ ông đã chuyển kế hoạch của mình sang Berano.
“Trái đất có một hệ thống giáo dục dựa trên trường học hay gì đó. Và vì chị Rain sẽ đi, nên em quyết định mình cũng nên đi, và học mọi thứ có thể để có thể nói với boss.”
“Ra vậy…”
Vậy là Fam cũng có mục tiêu của riêng mình phải không? Vì cô bé đã ăn snack suốt, nên tôi nghĩ cô bé chỉ ở đây để vui chơi. Cuối cùng, tôi quay sang Shirley, người nở một nụ cười tinh nghịch với tôi.
“Chà, tôi chỉ ở đây vì vua và nữ hoàng yêu cầu tôi đi cùng hai người này. Nếu tôi ở lại Berano, tôi có nguy cơ bị người Estashion tìm thấy, chuyện này sẽ không tốt cho hành tinh. Nhân tiện, Garnet cũng ở đây. Cô ấy chỉ đang trông nhà thôi.”
Vậy bây giờ tôi đã tìm ra lý do tại sao mỗi người họ ở đây. Fam và Rain sẽ bắt đầu đi học vào tuần tới. Shirley đang bận nghiên cứu để giúp Berano, vì vậy cô sẽ dành phần lớn thời gian ở nhà với Garnet.
“Vì vậy, các cậu đang sống cùng nhau? Mà nhà các cậu ở đâu vậy?”
“Theo đường chéo đối diện với nhà cậu.”
“Gần thế?!”
Nghĩ lại thì, nơi đó đã được rao bán nhỉ?
“Vây nên, dù sao thì, hân hạnh được gặp, hàng xóm!”
“Ừ… Vâng. Rất hân hạnh.”
Rain và Shirley đều cúi đầu thật sâu, trong khi Fam ăn xong đồ snack và cúi chào tôi một cách rất bình thường.
“Thật, uh… thật tốt khi các cậu ở đây.”
“Em cũng rất vui khi mọi người ở đây!” Harissa và tôi đều cúi đầu.
Cuối cùng thì tôi cũng bị sốc, thật tuyệt khi có thể gặp lại họ. Và như họ đã nói, giờ chúng ta là hàng xóm, nên...
“Nhân tiện thì, Rekka…”
“Hửm?”
Đột nhiên Rain nhoài người về phía trước và nhẹ nhàng nắm lấy cả hai tay tôi.
“Cậu có hứng thú với việc điều hành một quán trọ không?”
“…Hả?”
“Hay là thành vua?”
Chuyện gì đây?
“Thực ra… còn một lý do khác khiến ta đến Trái đất.”
“Vậy… sao?”
“Là một phần của hoàng tộc, nhiệm vụ của ta là sinh ra một người thừa kế mạnh mẽ. Và do đó, ta cần một người chồng lý tưởng. Một người mà ta có thể ở cạnh cả đời.”
Ồ, vâng. Tôi đã nghe mấy chuyện này rồi. Thấy trong manga rất nhiều.
Đó là một trách nhiệm lớn đối với cô ấy, nhưng nói về những thứ như ‘một người chồng mà có thể ở bên cả đời’ và ‘sinh một người thừa kế’ với một cậu bé tuổi dậy thì có lẽ là điều mà cô ấy nên suy nghĩ nhiều hơn một chút... đặc biệt là khi cô ấy đang nắm tay tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi nóng trên má mình.
“Rain, đừng làm Rekka ngạc nhiên khi nói những điều như thế.”
Phù. Cảm ơn Shirley.
“Nhưng tại sao? Mẫu thân đã cho phép rồi.”
“Và bà ấy bảo cậu phải từ tốn phải không? Theo dõi cậu là một phần công việc của tôi ở đây. Nhân tiện, Rekka, tôi không có giới hạn nào như vậy và sẽ sẵn sàng bất cứ lúc nào.”
“Hửm. Shirley, cậu đang nói gì vậy?”
“Không có gì đâu. Tớ chỉ muốn đảm bảo rằng cậu ấy biết mình vẫn còn trong trắng vì tớ đã không có bạn bè quá lâu rồi.”
“Và tại sao cậu ấy cần biết chứ?”
Và họ cứ thế. Rain hỏi và Shirley tránh né.
Cứ thế. Lập lại mãi.
Tuy nhiên, Harissa bắt đầu trông cực kỳ khó chịu. Chuyện gì đây? Không phải họ chỉ đến để nói chào thôi sao?
“Ồ, phải rồi.”
Fam, người nãy giờ mải ăn kẹo, cuối cùng cũng lên tiếng. Thái độ trẻ con của cô bé có vẻ như có thể là thứ cứu tôi ở đây.
“C-Chuyện gì thế Fam?”
“Ừm, nghe nè…”
Cô ấy cựa quậy một chút, rồi bước đến chỗ tôi...
Huh? Có phải tôi vừa cảm thấy thứ gì đó mềm và ướt trên má mình không?
“F-F-F-Fam?! C-Cậuđanglàmgìvậy?”
Harissa, người đã nhìn thấy nó ở gần, hét lên kinh ngạc. Rain và Shirley ngay lập tức ngừng tranh luận và nhìn chằm chằm vào tôi.
“Nghe này... Em đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong lồng ngực mình kể từ khi những chuyện đó xảy ra, và khi hỏi boss, ông ấy nói hãy làm vậy.”
SQUALLOW! ÔNG DẠY CHO ĐỨA TRẺ NÀY CÁI QUÁI GÌ THẾ?!
Không, chờ đã. Tôi chỉ cảm thấy gì đó mềm và ướt áp vào má tôi. Đó là tất cả. Tôi không thực sự thấy rằng đó là một nụ hôn. Có lẽ không phải vậy. Và chờ đã, không phải điều này mới xảy ra với tôi cách đây không lâu sao?
“Anh biết đấy, em thực sự biết ơn anh vì đã cứu boss. Em sẽ không gọi anh là đồ yếu ớt nữa. Từ giờ trở đi, anh là Anh Rekka.”
Mà, nghe cũng không tệ…
Đợi đã, không! Ai đó xử lý chuyện này với! Và làm gì đó với ánh mắt sắc lạnh mà các cô gái khác đang lườm tôi!
“Rekka, tớ thực sự đã phát triển một loại thuốc mới cho phép thở dưới nước để giảm số vụ tai nạn trên hành tinh Berano. Cậu có thể để tớ thử nghiệm lên cậu không? Tớ sẽ chỉ tiêm và sau đó giữ đầu cậu dưới nước trong mười phút.”
“Thật là sáng kiến tuyệt vời! Cậu luôn có những phát minh tuyệt vời, Shirley. Hãy thử nó ngay bây giờ.”
“Ủa? Này, mọi người, chờ đã…”
Cả hai đều nắm lấy tay và chân của tôi, sau đó Shirley dí súng y tế vào cổ tôi.
“Em sẽ đi đổ đầy bồn tắm, được chứ?”
“Đợi đã, Harissa?!”
Tại sao lại hùa theo họ chứ?! Fam chỉ ngồi đó với vẻ bối rối. Shirley đang cười khúc khích như một nhà bác học điên! Và nụ cười của Rain thực sự đáng sợ!
“Thực sự giống như mọi khi.”
R, ngưng đứng nhìn và giúp... Đợi đã, họ thực sự nghiêm túc sao? Loại thuốc mới đó trông khá nguy hiểm... Tớ không biết mình đã làm gì sai, nhưng tớ xin lỗi—GYAAH!
- - -
Claudius: Cuối cùng cũng xong tập 5, thật lòng mà nói thì dịch được nửa tập thì tôi mới phát hiện ra là có người dịch tập này rồi, cơ mà lỡ rồi thì dịch cho hết luôn vậy.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage