Trong sự im lặng, những gì khán giả nghe thấy là một âm thanh như thể âm thoa đang reo. Âm thanh có thể được nghe thấy một cách ngắt quãng, "Diiiiin, diiiiin". Nó đến từ đâu? Họ thấy rằng: nó từ trên cao xuống. Khi khán giả nhìn lên, họ thấy một thứ gì đó rơi xuống từ bầu trời. Một thứ gì đó ánh bạc và sáng bóng đang rơi xuống, phản chiếu lại ánh sáng rồi rơi vào Vực Dobanga.
Nó rơi xuống đấu trường, xoay tròn, đập xuống đất với một tiếng ịch và lộn lên theo một vòng lớn. Nó bay về phía trung tâm đấu trường, gần với Bash và Donzoi… và với một tiếng keng, nó rơi xuống đất.
Đó là một thanh kiếm. Hay nói đúng hơn là lưỡi kiếm? Lưỡi kiếm từ giữa đến mũi kiếm nhô ra khỏi mặt đất.
Nhưng lưỡi kiếm đó là của ai? Thoạt nhìn thì rõ ràng thấy được.
Thanh kiếm của Bash bị gãy ở giữa. Ngược lại, không có thanh kiếm nào trong tay Donzoi. Nhưng nếu muốn tìm nó, ta sẽ sớm thấy nó mắc kẹt ở mép cát. Nó vẫn tốt và không bị gãy. Chiếc khiên của Donzoi vẫn còn nguyên vẹn, mặc dù trông như thể nó sẽ gãy làm đôi bất cứ lúc nào. Nhưng nó vẫn còn nguyên vẹn.
Chỉ có thanh kiếm của Bash bị gãy.
“Người-Người chiến thắng là… Donzoooi!” (TN:Quá buồn cho anh main nhà ta)
Tiếng nói của trọng tài vang lên và người chiến thắng của Lễ hội Vũ Trang đã được quyết định.
◆◆◆
Vài phút sau. Donzoi đứng giữa đấu trường, không thể tin được chuyện gì đã xảy ra. Bash đã rời đi. Kẻ thua cuộc đã rời đi và chỉ còn lại người chiến thắng.
Nhưng anh không cảm thấy như mình đã chiến thắng.
Đối thủ là Bash. Ngay trước khi Donzoi bị bắt làm tù binh, không còn ai trong đơn vị có thể đánh bại anh ta. Chính là Bash, người được đồn đại là, và giờ đã trở thành Anh hùng.
Những gì anh cảm thấy trong suốt cuộc chiến là sự khác biệt rõ rệt về sức mạnh. Cánh tay trái của anh vẫn bị thương sau khi chống lại những nhát chém. Lòng dũng cảm và sức mạnh tràn trề của Bash, ngay cả sau khi Donzoi lợi dụng sơ hở và đâm vào cổ đối phương, vẫn không dừng lại.
Đòn đánh cuối cùng cũng vậy. Bash có thể tìm ra cách đánh bại Donzoi mà không làm gãy thanh kiếm của mình.
Không, vì cú va chạm trước đó… Thật kỳ lạ ngay từ lúc Bash để lộ sơ hở. Và anh ta đã thành công lợi dụng nó. Anh ta đã tận dụng được sơ hở của Bash. Ngay cả những chiến binh Thú Nhân, những người chuyên về tốc độ, cũng không thể tận dụng được sơ hở của Bash.
Donzoi nghĩ rằng anh ta đã rời đi. Nhưng Bash không có ý định để mình bị Donzoi đánh bại. Đòn chém mà anh ta tung ra rất mạnh, và nếu bản thân không kịp né tránh, anh rất có thể bị hạ đo ván ngay lập tức.
Nếu Donzoi không chịu đựng nó, anh ta sẽ chết. Mặc dù rất đỗi là nhục nhã, kỳ lạ thay, Donzoi không cảm thấy thế. Bởi vì Bash mạnh hơn Barabaradobanga, nhà vô địch mà anh đã đấu năm ngoái… một đối thủ mà anh hy vọng sẽ trả thù trong năm nay.
Đúng như lời hứa, Bash đã mang đến cho khán giả một cuộc đấu tay đôi thực sự của loài Orc. Anh bảo vệ lòng tự hào của loài Orc. Hơn nữa, anh đã trao chiến thắng cho Donzoi. Với mọi thứ đã được hiểu rõ.
Bash khi xưa sẽ không thể làm được điều như vậy. Anh ta sẽ dễ dàng đánh bại Donzoi và trở thành người chiến thắng.
Khi họ chia tay lần cuối, vẫn còn một phần trong anh chàng có mùi của một đứa trẻ trâu. Nhưng Donzoi cho rằng giờ đã khác. Trong khi Donzoi trì trệ như một nô lệ, Bash đang dần trưởng thành và trở thành một Anh hùng cả bên trong lẫn bên ngoài.
“Nói cho ta biết, Donzoi, người chiến thắng!”
Donzoi ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này, vua của tộc người lùn đang ngồi trên ghế khách danh dự của đấu trường, nhìn xuống anh ta.
“Nào, hãy nói ước muốn của ngươi đi!”
Không, anh đã sai. Anh chắc chắn rằng đây không phải là chiến thắng của một cuộc đấu tay đôi. Donzoi đã được Anh hùng Orc cho một phép thử và anh đã vượt qua.
Vì vậy, với lòng tự hào, Donzoi mở miệng. Để thực hiện giao kèo bằng chính đôi tay của mình.
“Hãy giải phóng tất cả nô lệ trên vùng đất này!”
Vì vậy, Donzoi đã được giải thoát. Cùng với tất cả nô lệ Orc bị giam cầm ở Vực Dobanga.