Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6947

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 37

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 89

Volume 1 - Chương 4, phần 1

Chú ý: Chap này có chứa yếu tố NSFW, không thích có thể bỏ qua ạ, mình cảm ơn Ò w Ó. 

***

Ngày hôm sau ngay khi tôi vừa bước chân vào trường, có ai đó đã ngay lập tức tóm lấy tay tôi khi tôi đang sải bước trên hành lang dẫn đến phòng học, là Aya. Sáng sớm mà lại phải chứng kiến cái mặt xinh đẹp của cậu ta ở cự ly gần như thế này đúng là không tốt chút nào, cứ như vừa bị ai đó giáng một cú vào đầu vậy. Và với khuôn mặt sắc sảo đó, Aya vội vàng cúi đầu hối lỗi, "Tớ thật sự xin lỗi về chuyện hôm qua."

Tôi đã đáp lại lời cậu ấy với một nụ cười nhẹ, "Tớ cũng không quan tâm lắm đâu. Hì hì, thật ra tớ còn nên cảm ơn cậu nữa ấy, tự nhiên lại được lãnh 10,000 yên ngon ơ." Ừm, ít ra thì cái này sự thật.

Aya trông có vẻ đã an tâm hơn khi thấy tôi chẳng bận tâm gì chuyện đó. Nên tầm một phút sau, cậu ta lại quay về với cái thái độ khó chịu thường ngày.

"Mặc dù hôm đó tớ bận, nhưng mà cậu cũng đã hoàn thành tốt 'bài tập về nhà' của mình rồi đúng không?"

"Tất nhiên là tớ có đọc rồi. Nhưng mà tốc độ đọc sách của tớ có hơi chậm một chút nên là tớ vẫn chưa đọc xong đâu. Biết làm sao được cơ chứ?"

"Hết cách với cậu mà…"

Và rồi bọn tôi cũng dần nhận ra rằng nếu như hai đứa tôi cứ đứng trên hành lang nói chuyện mãi như thế này sẽ dễ nảy sinh vài tin đồn không được hay ho cho lắm, nên bọn tôi quyết định nhanh chóng tách nhau ra. Tại vì bình thường bọn tôi tự hoạt động trên lãnh thổ của mình chứ có đá động gì đến nhau đâu.

Trước khi Aya rời đi, tôi đã kịp thời ngăn cậu ấy lại, có một chuyện mà tôi cần làm rõ, "À nói mới nhớ." Tôi bắt đầu chủ đề mới với một giọng nói không thể nào bình thường hơn, như thể tôi đang hỏi Aya 'trời hôm nay đẹp nhỉ?' vậy.

"Hôm qua cậu đã làm gì vậy? Tự nhiên cậu bùng kèo một cái làm tớ ngạc nhiên đó, cậu đâu có thường như vậy đâu?"

Aya thì lại cư xử như bọn tôi đang nói về thời tiết thật, ít nhất thì đó là những gì tôi thấy, cậu ta trả lời.

"Aah, phải rồi nhỉ. Một vài việc đột xuất thôi mà, không có gì đâu."

Tôi không muốn đào sâu thêm chủ đề này, vì tôi không muốn bầu không khí giữa bọn tôi trở nên nặng nề hơn, vậy nên tôi chỉ còn cách cười trừ với Aya và trách móc cậu ấy một tí.

"Tớ hiểu rồi. Nhưng mà thôi cái kiểu hủy kèo ngay phút cuối như vậy đi nhé. Nếu như cậu bận thì cứ nói với tớ sớm hơn một tí, tớ cũng muốn được đi chơi với những người khác mà."

"Marika, ngay từ ban đầu thì ngày nghỉ của cậu đã thuộc về tớ rồi mà."

"Rồi rồi, biết rồi."

Và cứ như thế, bọn tôi chia tay nhau.

Mối quan hệ giữa tôi và Aya khi ở trong trường đơn thuần chỉ là những người xa lạ không hơn không kém. Mọi thứ cứ tự nhiên chuyển biến theo hướng như vậy nên tôi cũng không biết nguyên nhân là do đâu. Nhưng bởi vì trường học là nơi mà tôi thuộc về nên hai đứa tôi cứ như thế này cũng được, tôi cũng không muốn thay đổi cho lắm.

"Haah.."

Tôi khẽ ôm ngực mình và hít thở một hơi thật sâu, trong thâm tâm cố gắng tìm ra một lý do nào đó để tự trấn an bản thân mình

“Ừ thì, mình được trả tận 10,000 yên một ngày để làm chuyện này cơ mà, có khó khăn cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”

Nhưng mà đó là kiểu khó khăn như thế nào tôi cũng không thể lý giải nỗi. Lồng ngực tôi như nghẹn lại, tôi thấy khó thở, đau đớn nhưng tôi không biết nguyên nhân là do đâu, thứ cảm xúc này là gì đây. Tôi không biết… thật sự không biết.

***

“Oooh, đến rồi kìa, Marika dạo này bận đến nỗi không có thời gian đi chơi với hai đứa này luôn ta ơi.”

“Ui trời ơi, có lẽ nào là do Marika-san đây có bạn trai mà không nói cho tụi này biết không kìa?”

“Không, tớ làm gì có.”

Sau giờ học, tôi quyết định sẽ ghé ngang một quán Starbucks gần trường với Yume và Chisaki. Tôi nhận lấy ly caramel latte của mình từ quầy thanh toán và hướng đến bàn của cả bọn. Khi thấy tôi trở lại, hai con người đó lại cao giọng trêu chọc tôi như mọi ngày.

Hôm nay, Aya lại có một số việc đột xuất nên tôi đã chọn cách dành thời gian sau giờ học của mình cho Yume và Chisaki.

Bọn họ vẫn như vậy không khác gì, Yume vẫn là một nữ sinh tràn ngập sức sống, là người gợi lên nhiều chủ đề để bàn tán trong nhóm bọn tôi, và cũng là đứa dễ bị trêu nhất trong cả đám. Chisaki thì miễn bàn, vẫn sắc bén như mọi khi. Có vẻ như hiện tại hai người bọn họ đang nung nấu trong đầu cái suy nghĩ [Marika đã có bạn trai rồi] đây này.

“Chisaki-san, xin hãy kể ra những đặc điểm phổ biến khi một cô gái có người yêu đi nào.”

“Cậu ấy sẽ trở nên xa cách hơn này, bạn bè của cậu ấy sẽ khó tìm ra cơ hội để rủ cậu ấy đi chơi hơn, kiểu tóc và mùi hương cũng sẽ thay đổi, cái cách mà cậu ta sử dụng tiền cũng khác trước luôn. Còn gì nữa ta, à, gu thời trang thay đổi nữa nè, và mấy yếu tố khác nữa.”

“Nếu như chỉ thay đổi gu thời trang thôi thì bất cứ đứa nữ sinh nào cũng làm được mà?”

Nhưng hai người họ lại một lần nữa bỏ ngoài tai lời biện hộ của tôi. Cả hai bắt đầu hứng thú bàn tán về cái người ‘bạn trai’ không tồn tại đó. Chủ yếu toàn là đoán mò anh ta sẽ là kiểu người như thế nào, kiểu nào sẽ khiến họ chấp nhận còn kiểu nào thì không. Nếu như ‘anh bạn trai’ này của tôi là một người không đàng hoàng thì họ cũng bàn về cách để bắt hai người bọn tôi phải chia tay nhau. Hai đứa này đúng là đang đi quá xa đối với một chủ đề không có thật rồi. Tôi cũng hiểu rằng hành động đó xuất phát từ sự quan tâm của họ đối với tôi thôi, nhưng mà… Ơ khoan đã, có khi nào hai đứa này đơn giản chỉ muốn kiếm một chủ đề để bàn tán cho đỡ buồn miệng thôi không nhỉ?

“Nè Marika, cậu không có ý định đi làm bạn gái thuê thật mà đúng không?”

“Tất nhiên là không rồi!”

Tôi nói xạo đó, không thèm chớp mắt luôn. Thật ra thì chị đã làm chuyện đó thật rồi mấy gái à. Hơn nữa, khách hàng lại còn là một đứa con gái học cao trung chung lớp với mình nữa.

Chisaki trả lời tôi với một câu “Hmm” đơn giản trong khi vẫn chăm chú quan sát nét mặt của tôi. Chisaki nổi tiếng nhất là khả năng đánh giá lời nói của người khác, cậu ta có thể dễ dàng biết được là tôi đang nói thật hay nói dối nếu quan sát đủ lâu, nên tôi đã hạn chế tương tác bằng mắt với Chisaki bằng cách hướng sự tập trung của mình vào ly caramel latte của mình. Yume nhìn bọn tôi và cứ như vẫn chưa nhìn thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai đứa, cậu ta ngây thơ cười nói.

“Ừ thì nếu như Marika thực sự đã làm công việc đó rồi thì bây giờ cậu ta đâu có làm ra cái vẻ mặt của một con đỗ nghèo khỉ như này đâu.”

“Nè cậu gọi ai là đỗ nghèo khỉ hả?”

Bất ngờ ghê chưa, tôi vừa khám phá ra trên đời này vẫn còn có một người vô duyên hơn Aya rồi đây này. Yume chỉ đáp lại tôi bằng một tràng cười nắc nẻ. Thời khắc chuyển chủ đề đã đến rồi, lên nào.

“Ai thèm quan tâm tới ba cái vụ là bạn gái thuê đó cơ chứ, có chủ đề nào khác thú vị hơn không?”

“Nnn, à, Marika dạo gần đây chắc hẳn là đang thân thiết với Fuwa lắm nhỉ, chủ đề đó hơi bị vui luôn.”

Theo bản chất thì chủ đề nó không hề thay đổi mấy gái à. Tôi khẽ vén tóc mình ra sau vành tai và trả lời một cách bình thản, “Vậy à?”

Thay vì thẳng thắn bác bỏ ý kiến đó, sẽ tốt hơn nhiều nếu như tôi làm ra vẻ ngầm chấp nhận tin đồn này và từ từ giải quyết nó từ bên trong.

“Ừ chuyện đó hơi bị rõ luôn. Có vài lần cậu và Fuwa nói chuyện gì đó khi cả hai đang đứng trên hành lang kia mà. Hơn nữa, cậu ta đó giờ cũng đâu có bạn đúng không? Nên là hai cậu dù vô tình hay cố ý cũng trở nên khá nổi bật trong trường rồi.”

Chính xác. Nhưng tất nhiên là tôi cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho những trường hợp như này, tôi nhẹ nhàng hạ xuống con át chủ bài của mình.

“Tại vì nhà của tụi tớ nằm ở cùng một hướng nên mọi ngày tụi tớ có đi chung một chuyến tàu về nhà ấy mà. Và tầm mấy tuần trước, hai đứa tự dưng lại đi về cùng một lúc. Nên là tớ nghĩ bạn cùng lớp với nhau mà không nói gì thế này thì có hơi kỳ nên tớ quyết định bắt chuyện với cậu ta trước. Sau đó thì thỉnh thoảng tụi này có nói chuyện với nhau ở trường vậy thôi.”

Đúng vậy, mối quan hệ của tụi này chỉ dừng lại ở đó thôi.

“Mấy cậu cũng biết là tớ dễ kết thân với người khác rồi mà? Có lẽ đó là lý do khiến Fuwa thích nói chuyện với tớ đó.”

Tôi vừa cười vừa nói. Nhưng trong tâm trí tôi, hình ảnh về hôm trời mưa tầm tã đó lại xuất hiện một lần nữa. Tôi khẽ lắc đầu mình. Đúng vậy, mối quan hệ của bọn tôi chỉ tới đó thôi, không hơn không kém.

“Hể… Nhưng mà nghe bảo Fuwa là loại con gái ham chơi bời đó. Có nhiều người bảo là họ thấy cậu ta thường làm thêm vào ban đêm ở Shinjuku, cậu nên cẩn thận hơn Marika à. Có nhiều lúc cậu cũng ngáo lắm.”

“Một người như Yume mà lại nói đến như vậy thì chắc là nghiêm trọng thật… được rồi, tớ sẽ chú ý.”

Hóa là việc cậu ấy làm thêm ở quán bar đã bị tuồn ra ngoài rồi à. Mà nói làm thêm ở quán bar nghe bình thường phết, mà bị đồn là [làm thêm vào ban đêm ở Shinjuku] thì đúng là nghe giống dân chơi thật. Trở thành hiện tượng lạ để bàn tán cũng dễ hiểu.

“Nhưng mà bây giờ cậu ta trông điềm tĩnh hơn hồi đó nhiều.”

“Thật hả?”

“Tớ học cùng trường sơ trung với Fuwa mà.”

Chisaki thản nhiên nói. Ể, cái gì đây. Tôi muốn nghe về quá khứ của cậu ta quá đi mất. Nhưng nếu như họ phát hiện ra tôi có hứng thú với Aya thì lớn chuyện là cái chắc. Không, nhưng mà tôi tò mò...

Tôi quyết định sẽ cẩn trọng tiếp cận chủ đề này và giả bộ như tôi đang không thực sự quan tâm lắm, cứ bình thường thôi là được.

“Hể, vậy hồi sơ trung cậu ta là kiểu người như thế nào vậy?”

“Hmm, Fuwa hòa đồng với mọi người trong lớp hơn, cậu ta cũng có tham gia câu lạc bộ nữa. Hồi đó Fuwa nổi tiếng kinh luôn, tại vì cậu ta xinh vậy cơ mà. Nhưng mà mọi việc chỉ kéo dài cho đến khi cậu ấy bị cuốn vào vụ tai nạn đó.”

Tai nạn? Aya sao, cậu ấy có thể bị cuốn vào loại tai nạn nào chứ?

“Ahh, tớ có nghe Chisaki kể về vụ này rồi. Drama hơi bị cuốn luôn. Kết cục lại biến thành một vụ đổ máu.”

“Sao chỉ có tớ là không hay biết gì về vụ này vậy?”

“Hồi đó Fuwa ở trong câu lạc bộ quần vợt. Khi học đến năm hai thì có tin đồn là cậu ta đã giật bồ của một đàn chị chung câu lạc bộ. Đàn chị đó đã nổi điên lên đến nỗi mang kéo đến tận lớp của Fuwa và tấn công cậu ấy luôn.”

“Hể, đáng sợ quá.”

Tôi vô thức nghiêng người về phía Chisaki, đó không phải là hành vi bạo lực học đường à, Aya thật sự đã trải qua những chuyện như này sao.

“Hóa ra mọi sự cũng tại cái ông bạn trai đó, ổng định bắt cá hai tay, có bạn gái rồi nhưng vẫn mặt dày đi tỏ tình với Fuwa ấy. Chắc là cậu ta cũng khó chịu lắm khi vô cớ bị cuốn vào một vụ như vậy.”

“Rồi sao nữa?”

“Đàn chị đó đã xông vào lớp như mất đi lý trí vậy, vừa vung cây kéo vừa hét lên [cái con mèo ăn trộm này!]”

Gì đây, Kỷ Showa hả? Khi tôi nghe đến đây thì mọi thứ lại có vẻ như vừa biến thành một câu chuyện hài, nhưng nếu tôi là người đứng trong hoàn cảnh đó, tôi chắc chắn sẽ không thể cười nổi.

“Giáo viên lúc đó đã trở tay không kịp vì quá bất ngờ, còn những học sinh khác cũng sợ hãi đến nỗi chẳng ai có đủ dũng cảm để bước ra ngăn đàn chị đó lại. Cô ấy đã điên cuồng phóng cây kéo về phía Fuwa. Cứ như phim kinh dị ấy, Fuwa lúc đó cũng có nhìn quanh nhưng không một ai chịu đưa tay giúp đỡ cậu ấy. Mạng sống của Fuwa thực sự đang bị đe dọa vào thời khắc đó.”

“Hả?! Cậu ấy đã chết rồi sao?!”

“Marika à, cậu ta đang ở trong lớp mình đó. Cậu nghĩ Fuwa đó là ai hả? Có phải phim viễn tưởng quái đâu?”

“Ừ thì, gần như vậy thôi, Fuwa lúc đó trông như đã hoàn toàn tính trước chuyện này rồi vậy, và với một biểu cảm không thể nào bình tĩnh hơn, cậu ta nhẹ nhàng hạ gục tiền bối của mình trong vòng một nốt nhạc bằng aikido.”

“Wow, tuyệt thật đó.”

Tôi biết mà, Aya lúc nào cũng như vậy hết, cậu ta chưa bao giờ có biểu cảm bối rối hay hoảng sợ cho dù bản thân đang rơi vào trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan như lúc đó. Ừm bây giờ nói tôi mới để ý, Aya rất giỏi thể thao, phản xạ rất tốt và còn mạnh bất thường nữa. Hóa ra là dân có học võ, còn cái khí chất lấn át người ta đó của Aya thì tôi cá chắc cũng từ đó mà ra, đúng là không đơn giản nhỉ, cậu ta đã tập bao lâu để có được cái sát khí áp đảo đó cơ chứ?

“Nhưng mà sau cái vụ rườm rà đó, mọi người xung quanh bắt đầu tránh xa Fuwa và cậu ta ở một mình đến tận bây giờ luôn.”

"Hể..."

Chuyện này đúng là không vui chút nào, tôi nhíu mày.

“Nhưng mà tại sao chứ, cậu ta chẳng làm gì sai hết đúng không? Chỉ là vô tình bị cuốn vào thôi mà.”

“Ừ thì đúng. Nhưng mà đối với những đứa học sinh cấp hai thì vụ việc đó là quá kinh khủng để có thể dễ dàng chấp nhận nên tụi mình không thể trách họ được. Hơn nữa, kể từ sau chuyện đó, Fuwa cũng không còn cố gắng hòa nhập với mọi người nữa.”

“Chuyện đó…”

Tôi biết rằng sẽ chẳng có ích gì nếu như tôi cứ tiếp tục tranh cãi với Chisaki. Nhưng tôi chắc rằng với tính cách của Aya, cậu ấy làm vậy là vì không muốn người khác bị cuốn vào những rắc rối của mình nữa, đó là lý do cậu ấy bắt đầu dựng lên bức tường thành giữa mình với thế giới của người khác.

… Chắc hẳn hồi đó Aya đã cô đơn lắm.

Tôi cố gắng tưởng tượng lại hình ảnh cậu ấy ngồi đơn độc trên chiếc bàn học của mình và lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như hình ảnh mà tôi thường thấy mỗi khi vào lớp. Nếu như lúc đó tôi học cùng một trường sơ trung với Aya, liệu tôi có thể kết bạn với cậu ấy không? Tôi thử hình dung ra viễn cảnh đó.

[Tớ là người tốt nên cậu không cần phải lo lắng đâu! Với lại, Fuwa cũng không làm gì sai trong chuyện đó hết á!]

… Là những gì mà tôi sẽ nói với cậu ấy. Nếu như lúc đó tôi có ở đó, liệu tôi có thể khiến cậu ấy vơi đi nỗi cô đơn không?

Tôi thấy một cơn nhói ở lồng ngực, như có một cây kim vừa đâm vào trái tim tôi.

“Khi ở trường, tớ đã cố gắng cư xử như bình thường. Nhưng mà tớ nghĩ là cách đó của tớ không đúng lắm nên tớ mới không có ai làm bạn cả. Đó là lý do tớ nghĩ Marika thật tuyệt vời."

Giọng nói của Aya đột nhiên lại vang lên trong đầu tôi, khi bọn tôi ở Shinjuku, cậu ấy đã nói như vậy.

Sự việc đó suýt chút nữa đã có người đổ máu nên tôi cũng hiểu được phần nào lý do tại sao Aya lại sợ khi phải tiếp xúc trở lại với người khác.

Một học sinh bình thường trong quá trình sống sẽ được học cách làm thế nào để bước chân vào cuộc đời của người khác, và cách nhìn thấy ranh giới giữa những gì mình nên nói và không nên để tránh làm tổn thương đến họ. Nhưng cuộc sống đã cướp mất cơ hội học hỏi những điều đó của Aya, đó là lý do tại sao cậu ta chưa bao giờ hiểu được tầm quan trọng của những khả năng này.

Nhưng Aya đã không gục ngã trước hoàn cảnh. Cậu ấy đã không lùi bước như một kẻ thất bại. Đây chỉ là một suy đoán vu vơ của tôi thôi, nhưng tôi nghĩ rằng sau khi cậu ấy bắt đầu làm việc ở quán bar và tiếp xúc với những người lớn tuổi hơn, thì Aya đã dần hồi phục lại vết thương của mình và tận hưởng cuộc sống của bản thân theo cách riêng của cậu ấy.

Aya đã vạch ra một đường ranh giới mà trong đó, cậu ta chỉ xem trường chỉ là nơi để học tập, và đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được mục đích của chuyện đó là gì hay nguyên nhân do đâu...

Nhưng có lẽ cậu ấy đã lo lắng về rất nhiều thứ trong khoảng thời gian cô độc đó, cố gắng tìm kiếm một nơi mà mình thuộc về, và cuối cùng cậu ấy cũng đã tìm được nó, Aya thật sự đã rất trưởng thành.

Trước khi tôi kịp nhận ra, cậu ấy đã đi trước tôi một bước mất rồi.

"Haaaaahh....."

"Ể?”

“Gì vậy?”

Tôi bất ngờ buông ra một tiếng thở dài thườn thượt và lại nằm ịch xuống bàn. Đây là cách tốt nhất để tôi có thể miêu tả thứ cảm xúc khó chịu đang dần chất chồng lên trong lồng ngực mình ngay lúc này.

“Fuwa phiền phức quá đi mất..........."

“Rốt cuộc cậu lại chấm dứt vấn đề bằng câu đó hả?!”

“Thật sự thì cậu ghét Fuwa đến mức nào vậy.”

Phải rồi, mối quan hệ của bọn tôi đã bắt đầu từ tiền. Nhưng sau khi đã đi được một quãng đường xa như thế này rồi, tôi cảm thấy dường như mình đã không thể định nghĩa nó bằng thứ vật chất đó được nữa. Cái suy nghĩ rằng tôi không thể đánh bại cậu ta cứ luẩn quẩn trong đầu tôi suốt không thôi, nhưng dễ gì tôi chịu thừa nhận thua cuộc chứ.

Bởi vì trận đấu này đã kết thúc đâu.

.

.

.

“Tớ xin lỗi vì lâu rồi tụi mình mới được gặp nhau như này.”

Aya mở cửa nhà mình và lộ ra biểu cảm hối lỗi. Thường ngày thì bọn tôi đồng ý sẽ hẹn gặp nhau ở nhà ga gần nhà Aya trước tiên rồi sau đó mới về nhà cậu ấy. Nhưng mà hôm nay có hơi khác một tí, lần này Aya đã về nhà trước và đón tôi ở cửa chính như thế này đây.

"..."

Cậu ấy cũng đâu cần cảm thấy có lỗi chỉ vì mấy chuyện lặt vặt đó cơ chứ. Tôi không nói gì mà chỉ khẽ bước chân vào nhà, và cánh cửa được đóng lại ngay sau lưng tôi.

Tôi đã thấy Astalotte bước vào căn nhà này vào hôm Chủ Nhật, và hôm nay đã là thứ Sáu rồi, đến tận bây giờ cậu ta mới cho tôi đến. Nhưng mà dù sao thì tôi cũng đã có được tận 50,000 yên trong khoảng thời gian vừa qua mà chẳng cần phải làm gì hết. Thời gian còn lại cho đến khi giao kèo kết thúc lại còn được hạ xuống 55 ngày nữa chứ. Đúng là quá may mắn.

Bọn tôi lại bước qua những bậc thang và tiến đến phòng Aya. Khi tôi vào, ánh mắt tôi không tự chủ được mà đảo mắt khắp căn phòng cứ như một cô gái đang tìm bằng chứng mình bị cắm sừng bởi người yêu vậy. Nhưng rốt cuộc tôi lại chẳng tìm thấy gì cả, thay vào đó đập vào mắt tôi lại là lọ tinh dầu được để ở trên đầu giường của Aya, lọ tinh dầu mà hôm nọ hai đứa đã mua vào thứ Bảy tuần trước, tôi mơ hồ cảm thấy trái tim mình đang dần đập nhanh hơn.

“Cũng đã được một khoảng thời gian kể từ lần cuối tớ đến đây rồi nhỉ?”

“Tớ nói xin lỗi mà.”

Tôi khẽ nói ra câu ấy một cách nhẹ nhàng và Aya thì lại tưởng tôi đang trêu cậu ấy nên cười gượng một cái rồi đáp như vậy. Tôi ngồi xuống vị trí thường ngày của mình và ôm đầu gối quay mặt về phía vách tường. Một khoảng thời gian sau, Aya quay trở lại phòng với hai ly trà trên khay.

Tôi có cảm giác như nếu cứ tiếp tục như thế này, những cái suy nghĩ tiêu cực sẽ lại nổi lên trong đầu tôi mất, nên tôi đã chọn cách thả hồn mình đi và cố gắng để bản thân không nghĩ đến gì cả. Tôi chăm chăm dán mắt mình vào góc phòng của Aya.

“Những ngày gần đây, cậu có cảm thấy cô đơn vì chúng ta không được gặp nhau không?”

Aya nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi và hỏi như vậy, tôi có thể thấy bên cạnh mình, cậu ta đã di chuyển khuôn mặt của mình lại gần tôi. Aya cũng đặt tay lên đùi tôi và vuốt ve nó nhẹ nhàng. Lạnh quá, sự đụng chạm đột ngột của cậu ấy khiến tôi nổi hết da gà, Aya luôn có nhiệt độ cơ thể thấp như này mà nhỉ.

Bàn tay của Aya, là thứ mà hiểu rõ cơ thể tôi còn hơn chính nó.

Nhưng hành động đó của cậu ấy đã lôi tôi ra khỏi trạng thái vô định từ nãy đến giờ và vô tình lại khiến những suy nghĩ tiêu cực trong đầu tôi nổi dậy một lần nữa.

“Không hẳn, dù sao tớ cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ với Yume và Chisaki mà.”

"Vậy à. Thế các cậu có đi karaoke không?”

“Bọn tớ đến Starbucks và đã nói chuyện rất vui vẻ với nhau. Thật ra, tớ không chỉ đi chơi với Yume và Chisaki đâu, có nhiều bạn khác cũng rủ tớ đi chỗ này chỗ nọ nữa. Những ngày vừa qua đã rất vui.”

Đây là sự thật. Cho dù tôi có đi chơi với nhóm nào đi chăng nữa, thì tôi vẫn xoay sở có được một khoảng thời gian vui vẻ với họ. Mấy bạn đó cũng đối xử với tôi rất tốt nữa nên tôi thấy dễ chịu lắm.

“Tớ hiểu rồi. Marika đúng là tuyệt vời nhỉ?”

Aya nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nở nụ cười. Vẫn như mọi hôm, cậu ta vô tư chạm vào cơ thể tôi với cái thái độ tự tin rằng cậu ta hiểu rõ từng cái ngóc ngách trong cơ thể của tôi vậy. Aya nhẹ nhàng vuốt gò má tôi không một chút do dự

.

Tôi sẽ dùng chính cái lòng tốt đó để đánh trả lại cậu Aya à.

.

“Không muốn.”

“Ể?”

Đúng như tôi nghĩ, Aya ngay lập tức dừng mọi hoạt động của mình lại sau khi nghe tôi phản đối thẳng thừng.

“Hôm nay tớ không muốn làm chuyện đó.”

“Tại sao vậy?”

Aya nhìn chằm chằm vào tôi. Trong khi vẫn đang quay lưng về phía Aya, tôi khẽ ôm chặt đầu gối của mình.

“Tớ đâu cần có lý do chính đáng để làm đâu, tớ không muốn vì hôm nay tớ không có hứng, vậy thôi.”

“Vậy còn [thỏa thuận] của tụi mình thì sao?”

Tôi biết rằng bây giờ tôi đang trở nên rất cứng đầu, tôi cư xử cứ như một đứa con nít lên năm vậy. Nhưng nếu bây giờ tôi để Aya làm bất cứ thứ gì mà cậu ta thích, tôi biết là tôi sẽ rất ghét nó. Những chuyện này sẽ chỉ khiến lồng ngực tôi đau hơn mà thôi.

“... Tớ sẽ không làm bất cứ thứ gì mà tớ không thích.”

Tôi vẫn kiên trì hướng ánh nhìn vào góc phòng để không phải nhìn thấy khuôn mặt của Aya. Cậu ấy khẽ vòng tay ôm lấy tôi từ bên cạnh. Tôi biết mùi hương này, là của lọ tinh dầu đó. Mùi hương của cây hoa trà mà tôi thích. 

Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi dần tan biến đi. Mùi hương này đúng là có khả năng giúp người ta thư giãn hơn nhỉ? Nhưng tôi biết sâu trong thâm tâm mình, khi biết được sự thật rằng Aya đã dùng nó vào tối hôm qua như lời cậu ấy đã hứa, điều đó đã khiến tôi rất hạnh phúc, niềm vui đó còn hơn gấp mấy lần so với việc được ngửi thấy mùi hương hoa trà ưa thích của mình.

Hương thơm là một trong những yếu tố khiến ta dễ ấn tượng nhất về một người nào đó. Trong số năm giác quan của con người, Aya đã lựa chọn loại giác quan mà tôi nhạy cảm nhất để cậu ấy có thể lưu giữ lại hình ảnh của tôi, đó là khứu giác. Những hành động đó của Aya không khỏi khiến tôi tự mỉm cười vì có lẽ rằng đối với cậu ấy, tôi thật sự là một người rất quan trọng.

Aya đã rất trân trọng tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Từ rất lâu rồi, mối quan hệ của hai đứa tôi đã chẳng còn gói gọn trong cuộc chiến một trăm ngày nữa. Bằng chứng là Aya đã sử dụng lọ tinh dầu của tôi ở mọi nơi, kể cả khi ở trong phòng ngủ của mình.

Tớ hiểu rõ cậu mà Aya. Tớ là bậc thầy trong mấy vụ này mà cậu nhớ chứ? 

Nhưng… nếu như toàn bộ những thứ này đều là ảo tưởng của riêng tôi thì sao, nếu như cậu ấy chưa bao giờ coi tôi là một người đặc biệt trong cuộc đời mình… vậy thì đúng như tôi nghĩ, bọn tôi đừng nên làm những chuyện như thế này nữa. 

Chỉ vì những luồng suy nghĩ tiêu cực cứ liên tục chạy loạn trong đầu tôi mà bây giờ tâm trí tôi đã chẳng còn nghĩ được thứ gì ra hồn. Tôi chỉ cứng đầu phản ứng lại Aya một cách vô thức vì chính bản thân tôi bây giờ cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo, tôi nên đối xử với mối quan hệ này như thế nào?

"Nếu như mà cậu chỉ muốn thỏa mãn ham muốn của mình thôi thì người đó đâu nhất thiết phải là tớ? Cậu có thể làm chuyện này với những đối tượng khác kia mà?"

"Tớ không thể, vì tớ không có ai như vậy hết."

Kể cả sau khi nghe Aya nói vậy, tôi vẫn cứ cố chấp mà lắc đầu nguầy nguậy.

"Cậu có. Bởi vì cậu quá giỏi ở những chuyện như thế này nên chắc hẳn là cậu đã làm nó với những người khác rồi. Trước khi quen tớ, không chừng cậu đã từng hẹn hò với cả đống cô khác nữa. Kể cả bây giờ thì ngoài tớ ra, chắc là cậu vẫn có một hay hai cô bạn gái khác mà đúng không?"

Aya vẫn cứ dịu dàng vuốt ve gò má của tôi bằng lòng bàn tay ấm áp của cậu ấy.

"Cậu đang ám chỉ rằng tớ là một người hay ăn chơi à? Có thể tớ làm việc ở một nơi như vậy, nhưng không có nghĩa rằng ai tớ cũng dụ dỗ để họ ngủ với mình đâu. Tớ cũng đâu phải là Karen-san."

"... Dối trá."

"Tớ không nói dối. Tớ sẽ không bao giờ nói dối cậu, Marika."

Aya đang rất nghiêm túc. Tất nhiên là tôi đã rất hạnh phúc khi nghe cậu ấy thú nhận như vậy. Nhưng mà...

Có vẻ như tôi là một đứa con gái rất khó chiều thì phải.

Tôi đã được mua bởi Aya, đáng lý ra tôi không có quyền phàn nàn cậu ấy, về cách cậu ấy đối xử với tôi như thế nào. Thứ duy nhất mà tôi cần làm bây giờ chỉ có mỉm cười và để Aya chạm vào cơ thể mình cho đến khi cậu ta thỏa mãn mà thôi. Bởi vì đó là nhiệm vụ của tôi. Là vị trí xứng đáng với tôi, không bàn cãi được gì nữa. Cho dù tôi có đối mặt với khó khăn nào đi chăng nữa thì cũng sẽ ổn thôi, vì tôi là người dễ hùa theo dòng chảy cảm xúc của môi trường xung quanh kia mà. Tôi sẽ đọc biểu cảm trên gương mặt của mỗi người và thay đổi bản thân theo hướng họ muốn.

Chuyện đó thật đơn giản, nhưng tại sao…

"Bởi vì cậu đã…"

Aya ngay lập tức vòng tay ôm chặt tôi vào lòng và thì thầm trên đỉnh đầu tôi.

"Nói thật, tớ xin lỗi, khi nãy nhìn thấy cậu như vậy tớ đã không thể kìm nén bản thân được nữa."

"Hả…..?"

Cậu ta còn không cho tôi thời gian để kịp phản ứng, Aya ngay lập tức đẩy tôi ngã xuống sàn nhà. Khi mở mắt ra, tôi thấy đôi mắt của cậu ấy đã bị lấn át bởi dục vọng, một ánh nhìn khát khao đang bùng cháy mãnh liệt khi nhìn vào tôi. Cậu ta thật sự đang rất muốn...

Tôi không hiểu, tại sao trạng thái hiện tại của tôi lại khiến cậu ta hứng lên kia chứ? Có lẽ là do vừa biết được sự việc giữa tiền bối của Aya và đòn aikido điêu luyện của cậu ấy, nên đôi mắt kiểu này của cậu ta khiến tôi có hơi sợ một chút.

"Đừng Aya. Tớ đã bảo là tớ không muốn."

Tôi cố gắng vùng vẫy tay chân của mình để thoát khỏi sự kìm kẹp của Aya, nhưng tôi sợ nếu dồn lực mạnh quá, tôi sẽ vô tình khiến cậu ấy bị thương, nên tôi đã giảm thiểu lực đẩy của mình lại đôi chút.

Nhưng ngặt nỗi nếu làm như thế này thì Aya có thể sẽ lầm tưởng rằng tôi chỉ chống đối cậu ấy ngoài mặt thôi, nhưng bên trong thì tôi đã ngầm chấp nhận việc này rồi ấy. Đó chắc chắn không phải là ý mà tôi muốn truyền đạt.

"Tớ thích cậu Marika. Đây, mau nhìn tớ đi."

"Không, hmm, nnn...!"

Aya thô bạo ngậm lấy môi tôi và luồn lưỡi của cậu ấy vào bên trong. Chiếc lưỡi ướt át của cậu ấy quấy phá bên trong khuôn miệng tôi một cách gấp gáp. Tôi cố gắng đẩy lưỡi của Aya ra bằng lưỡi của mình nhưng cậu ta lại nắm lấy cơ hội đó và kéo tôi lún sâu hơn vào nụ hôn của mình.

Tôi dường như có thể cảm nhận được không khí bên trong miệng mình đang dần bị rút hết ra ngoài bởi nụ hôn mãnh liệt của Aya, tất cả những gì tôi còn nghe được chỉ là âm thanh ướt át khi lưỡi của hai đứa tôi quấn lấy nhau không còn một kẽ hở. Cậu ấy hôn tôi thô bạo và cứ như vậy tước đi mất sức lực còn lại bên trong cơ thể tôi.

Bây giờ tôi đã chẳng còn sức để mà vùng vẫy nữa. Cứ như thể đã thấy con mồi của mình đang dần bị yếu thế trước đòn tấn công của bản thân, Aya nở một nụ cười nhẹ. Cậu ấy bắt đầu cởi từng nút áo của tôi

Tôi lập tức ngậm chặt miệng mình lại và nghiêng đầu để tránh nụ hôn của Aya. Cơ thể tôi đã cứ vậy mà tuân theo chỉ thị của cậu ta răm rắp, khó chịu quá đi mất. Tôi cảm thấy được nước mắt mình có thể trào ra ngoài bất cứ lúc nào khi tôi mở miệng trách móc cậu ấy.

"... Mặc dù tớ đã nói là tớ không muốn làm, nhưng tại sao cậu vẫn lờ đi chứ Aya… tớ đã bảo là tớ sẽ không làm chuyện đó mà?"

"Nếu như cậu nói mấy thứ như vậy với biểu cảm đó thì cậu sẽ bị tấn công đó, biết chứ hả? Vì cái khuôn mặt của cậu bây giờ đang cầu xin tớ hãy làm tình với cậu đi này."

"Cái đó… cậu nói dối… Bởi vì tớ thật sự không muốn làm…"

[Thật sao?], một giọng nói tinh nghịch vang lên trong đầu tôi, cứ như bên tai tôi vừa xuất hiện một con quỷ bé nhỏ. Nó thì thầm với tôi.

[Ngươi có chắc là ngươi thật sự không muốn làm chuyện đó với cô ta không? Bởi vì nếu như ngươi thành tâm mong muốn như vậy, thì ngay từ ban đầu tại sao ngươi vẫn chọn bước vào căn phòng này hả? Nếu như ngươi không muốn làm, chỉ việc bỏ mặc cô ta và đứng dậy rời khỏi đây thôi. Nhưng ngươi đã không làm như vậy, không phải là do ngươi cũng muốn cô ta đến phát điên lên à? Đến cuối cùng thì ngươi chỉ muốn được Aya để ý đến mình mà thôi, ngươi hạnh phúc khi được cô ta chạm vào cơ thể mình, ta nói không sai chứ hả?]

Tôi đã không thể phản bác lại được bất cứ ý nào trong số những thứ mà con quỷ đó vừa nói. Bởi vì, cho dù Aya có hẹn hò với ai khác đi chăng nữa, cậu ấy đang che giấu những bí mật gì, thì ngay khoảnh khắc này chúng đã chẳng còn quan trọng nữa. Ngay bây giờ đây trong mắt cậu ấy chỉ có một mình tôi thôi.

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ lan man, Aya đã cởi hết toàn bộ cúc áo đồng phục của tôi và cũng nhanh chóng cởi móc áo ngực của tôi ra. Cậu ta quăng chúng sang bên cạnh và chỉ với một tay, Aya cố định cả hai tay tôi ở phía trên đầu. Bây giờ trông tôi chắc là giống một con cừu non đang sắp bị ăn thịt lắm.

"Bởi vì bây giờ đây, cậu đang có cái biểu cảm cầu xin được tớ ăn thịt kia mà, nhìn thử đi, cậu đang mong chờ chuyện này chứ gì?"

"...."

Tôi đã chọn không nói gì đáp lại cậu ta. Con quỷ con đó vừa cười ha hả vừa biến đổi hình dạng của mình và hoà lẫn vào hình ảnh của Aya trước mặt tôi. Cậu ấy nhẹ nhàng cúi xuống và thì thầm.

"Không sao đâu Marika. Tớ sẽ làm chuyện này theo ý muốn của cậu. Tớ sẽ khiến cậu tàn tạ đến nỗi cậu không còn đủ sức để mà đứng dậy nữa. Cho dù có van xin cỡ nào tớ cũng sẽ không dừng lại đâu. Vì đến giờ phút này rồi, tớ đã không còn quay đầu lại được nữa."

Trong khi thì thầm nói những lời đó, Aya bắt đầu chạm đến ngực của tôi. Cậu ấy liên tục vuốt ve cơ thể tôi và khiến tôi không còn nơi nào để chạy trốn được nữa.

Bên trong cơ thể mình, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng khoái cảm dục vọng đang dần chất chồng lên nhau.

Tôi đã không thể giữ giọng mình lại được lâu hơn nữa. Những âm thanh thoát ra từ miệng tôi nghe thật lạ lẫm, cứ như đó chưa bao giờ là giọng nói thuộc về tôi vậy.

"Ah...không, đừng...ahnn...ahhhh....."

Giống như những gì Aya vừa nói, cơ thể tôi hôm nay có vẻ thành thật hơn thường ngày một cách lạ lùng. Chỉ với một cử động nhỏ thôi cũng đủ khiến nó giật nảy lên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cơ thể mình nhạy cảm đến nhường này.

"Không… ah, cảm giác lạ quá… không, tớ không thích chuyện này, đáng sợ quá…"

Cơ thể tôi không ngừng run rẩy khi tôi cố gắng bộc lộ suy nghĩ của mình ra với Aya. Những lời nói mà tôi đã cố hết sức để ép nó ra khỏi cổ họng mình hoá ra lại biến thành công cốc khi những đòn tấn công của Aya ngày càng mãnh liệt hơn.

Những ngón tay của cậu ấy di chuyển nhanh hơn, và vì cơ thể tôi hiện tại đang trở nên rất nhạy cảm nên chỉ cần một cái vuốt ve của Aya cũng đủ nhấn chìm tôi xuống biển dục vọng.

"Tại sao, cậu lại… bởi vì, tớ tưởng Aya là… tớ…"

"Tớ yêu cậu Marika."

Aya lại rót những lời đường mật vào tai tôi trước khi tôi kịp hoàn thành lời nói đứt quãng của mình.

Mí mắt tôi vô thức trĩu xuống, bàn tay của Aya dần rời xa khỏi vị trí quanh ngực tôi, chúng di chuyển từ từ xuống phần hông, và phần đùi của tôi. Ngay khi vừa nhận ra ý định của Aya, tôi cố gắng vùng vẫy hai chân mình khi bàn tay lạnh lẽo của cậu ấy đang dần luồn vào bên trong váy của mình. 

"Không, đáng sợ lắm… Aya… nếu như cậu tiến xa hơn… tớ sẽ điên lên mất… không, đừng làm vậy…"

"Đây, vòng tay cậu quanh cổ tớ đi, như thế này, đúng vậy, ngoan lắm. Cậu cứ thả lỏng chân mình ra đi. Cậu không cần nghĩ đến gì hết, cứ giao mọi thứ cho tớ là được rồi. Tớ sẽ đảm bảo sẽ khiến cậu thấy thoải mái mà.”

Cứ như trong lời nói của Aya có chứa một loại bùa chú nào đó, sau khi được dỗ dành, cơ thể tôi đã không còn bài xích cậu ta như trước kia nữa.

Aya khẽ hôn lên mi mắt bây giờ đã đẫm nước mắt của tôi. Chỉ bằng một hành động nhỏ nhoi như vậy thôi mà đám sương mù bên trong tôi đã hoàn toàn tan biến. Đôi môi của Aya thật mềm mại, nhẹ nhàng và thật ấm áp, tôi thích chúng.

"Aya...Aya… Aya..!"

Miệng tôi vô thức không ngừng gọi tên cậu ấy, tôi tuyệt vọng bám lấy cơ thể của Aya, và như thể đã hoàn toàn mất đi lý trí, tôi lại chủ động hôn cậu ấy. Tôi gấp gáp luồn lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng của Aya và tận hưởng hương vị của cậu ta. Aya để mặc cho tôi hôn như ý muốn, hơn nữa cậu ấy còn luồn tay ra sau và đỡ lấy đầu tôi để giúp tôi có thể tiếp tục hôn mình.

Aya chẳng ra ý gì phản đối, hơn nữa cậu ấy còn đáp lại nụ hôn của tôi bằng cách quấn lưỡi của bọn tôi vào nhau.

Chỉ bằng việc hôn Aya thôi cũng đã đủ khiến tôi kiệt sức rồi. Nhưng còn cậu ta, Aya chẳng có vẻ gì là đang gặp khó khăn trong những chuyện như thế này cả, cậu ấy khiến tôi lên đỉnh liên tục với những đòn tấn công không ngừng nghỉ của mình.

Tôi thấy hô hấp của mình đang bị cản trở, cứ như thế có thứ gì đó vừa chèn ngang cổ họng của mình vậy, khó chịu quá.

Tôi cố gắng vươn tay của mình và chạm đến phần hông và đùi của Aya. Tôi khẽ vuốt ve chúng và dần đưa tay chạm vào phần bên trong quần lót của cậu ấy.

"Đừng, Marika…"

"Tớ không muốn… tớ cũng, muốn chạm vào cậu… tớ, cũng muốn… khiến cậu thấy sướng mà…"

Tôi cố gắng nói ra từng chữ một, khó khăn truyền đạt ý muốn của mình đến với cậu ấy, Aya nhìn tôi dịu dàng và với một nụ cười nhẹ trên môi, cậu ấy chấp nhận lời thỉnh cầu của tôi. Aya nắm lấy tay tôi hướng những ngón tay của tôi đến vị trí chính xác bên dưới cậu ấy. Nơi đó của cậu ấy cũng đã ướt rồi, nó nóng đến mức những ngón tay của tôi dường như đang tan chảy.

"Chỗ này đây Marika. Hãy làm thật nhẹ nhàng nhé, được không nào? Nhưng miễn đó là Marika thì tớ chắc là nó sẽ ổn thôi."

Cậu ấy nhắc nhở tôi và nở một nụ cười tỏa nắng.

Tôi nghĩ đó là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy ở Aya.

.

Kể từ lúc đó, tôi đã chẳng còn ý thức được gì về không gian xung quanh mình nữa, trong mắt tôi chỉ có độc nhất một hình bóng của cậu ấy, những cử chỉ nhẹ nhàng nhưng táo bạo của cậu ấy khiến tôi hoàn toàn bị nhấn chìm trong khoái cảm.

Không khí trong phòng nóng như lửa đốt, từng inch trên cơ thể tôi đều cảm nhận được hơi ấm từ Aya đang bao bọc lấy mình. Cậu ấy trao cho tôi những cái hôn mãnh liệt và tôi cũng đáp lại chúng. Hơi thở của hai đứa tôi hoà lẫn vào nhau. Tiếng rên rỉ gấp gáp vang vọng khắp căn phòng.

Trong lúc tôi di chuyển ngón tay vụng về của mình bên trong Aya, có đôi lúc tôi lại nghe thấy từ cổ vọng cậu ấy vang lên một vài âm thanh rên rỉ nho nhỏ. Bằng cách nào đó, tự nhiên tôi lại thấy hạnh phúc vô bờ.

"Haah, haah"

"...Haa..."

Hai đứa tôi mệt mỏi nằm cạnh nhau trên giường của cậu ấy. Chẳng biết từ khi nào bọn tôi đã lên được đây, và cũng không biết tự bao giờ mà đôi bàn tay của tôi và cậu ấy đã tự động cởi sạch đồ của đối phương nữa. Sau nhiều lần lên đỉnh không kiểm soát được, cơ thể tôi bây giờ tràn ngập cái cảm giác lâng lâng mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm trước đây. Cơ thể tôi hôm nay có vẻ đã làm rất tốt khi đã chịu được bằng ấy sự công kích từ Aya.

Aya chỉ nhìn tôi chăm chú mà không nói gì, cả tôi cũng vậy. Hai đứa tôi cứ trao nhau những cái nhìn như vậy cho đến khi Aya đột nhiên nở một nụ cười toe toét đến tận mang tai. Cứ như một đoá hoa đang nở rộ, cậu ấy bây giờ trông xinh đẹp hơn bất kỳ thứ gì khác mà tôi từng nhìn thấy. Tôi có thể mơ hồ cảm nhận được mặt mình đang dần nóng lên khi nhìn thấy Aya.

Tôi nhẹ nhàng nhìn sâu vào bên trong ánh mắt dịu dàng đó của cậu ấy, trông chúng thật lấp lánh và rực rỡ, cứ như đang chứa rất nhiều niềm hạnh phúc vậy.

… Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện đó.

Cho dù làm chuyện đó có sướng đến mức nào đi chăng nữa thì ép buộc người khác làm trong khi họ không muốn vẫn là một tội đáng lên án.

"... Aya, tớ đã bảo là tớ không muốn làm mà."

"Cậu vẫn cố chấp nói vậy hả?"

Aya lại bật cười. Không phải là tôi đang nổi giận thật hay gì, đơn giản là tôi chỉ muốn nói một câu gì đó nghe có vẻ cứng đầu mà thôi. Đến cuối cùng thì suy đoán của Aya đã đúng, tôi cũng không thực sự ghét nó cho lắm.

Chỉ là, ngay cả khi ngay bây giờ hai đứa tôi chẳng đứa nào có lấy một mảnh vải che thân đi chăng nữa, dù cho bây giờ bọn tôi không cần phải mở miệng nói để hiểu ý nhau, nhưng tôi vẫn rất sợ khi hỏi Aya câu ấy.

Tôi quyết định xoay lưng về phía Aya và cuộn mình lại như một đứa trẻ đang hờn dỗi.

"Nói thật với tớ đi… cậu nghĩ như thế nào về tớ?"

Tôi đã hỏi câu đấy bằng một chất giọng đều đều không có lấy một biểu cảm nào, hoàn toàn chán ngắt chẳng có chút sức hút gì cả. Cái thể loại con gái nói chuyện như vậy, hoàn toàn chẳng dễ thương chút nào hết.

Nếu so sánh với viễn cảnh hoàn hảo trong trí tưởng tượng của tôi, thì cơ thể của bọn tôi bây giờ đang cách nhau quá xa. Thật ra tôi cũng muốn làm chuyện này một cách đàng hoàng hơn, tất nhiên là tôi luôn luôn muốn mình trông thật dễ thương khi đứng trước mặt Aya. Nhưng bây giờ đây tôi đã chẳng còn bận tâm đến những thứ như vậy nữa, tôi chỉ biết dồn hết sự tập trung của mình để điều khiến sao cho giọng nói không bị run rẩy khi thốt ra những lời đó.

Aya nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau và trả lời, "Tớ thích cậu, cậu là cô gái dễ thương nhất mà tớ từng biết, là người duy nhất tớ yêu thương."

Cậu ấy lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng dành ra những lời tốt đẹp nhất dành cho tôi, cậu ấy luôn nói ra những thứ mà tôi thầm mong đợi. Có lẽ nào Aya thật sự rất giỏi trong lĩnh vực đọc nét mặt của người khác chăng? Nhưng, dù sao đi nữa thì đó không phải là câu trả lời mà tôi tìm kiếm. Những gì tôi muốn nghe là cảm xúc thật sự của cậu ấy kìa.

"... Aya, cậu đúng thật làー"

Trước khi tôi kịp dứt lời, có ai đó đã bấm chuông cửa, Aya ngay lập tức đứng dậy khỏi giường. Bầu không khí căng thẳng giữa hai đứa tôi đã ngay lập tức tan biến chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Aya trông có vẻ như đang thắc mắc giờ này ai lại đi bấm chuông cửa trong khi mặc lại quần áo của mình.

Tôi có linh cảm không tốt lắm về chuyện này. Ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, tôi thật sự không muốn cậu ấy ra đó, nhưng tôi đã chọn phớt lờ đi cảm tính của mình và cười nói một câu, “Không biết ai vậy nhỉ?”

Tôi cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể, có lẽ lời ‘tỏ tình’ trước đó của Aya đã khiến tôi có thêm sức lực để làm chuyện này. Bó tay thật, kể cả khi trong những thời khắc như thế này, tôi vẫn gắng gượng để xuôi theo bầu không khí xung quanh như mọi khi, tôi đã không có chính kiến của riêng mình.

Aya đã hoàn tất trong việc chỉnh sửa lại quần áo của mình, cậu ấy mở cửa phòng và hướng bước về phía cửa chính. Sau khi Aya vừa rời khỏi, tôi cũng lò mò đứng dậy và mặc lại quần áo cho thật chỉnh tề.

Trong lồng ngực tôi lại dậy lên một thứ cảm xúc khó chịu mà tôi không biết xuất hiện từ đâu ra, cứ như một màn sương mù mới lại kéo đến bên trong tôi và che lấp toàn bộ toàn bộ tầm nhìn. Với tâm trạng không mấy tốt đẹp, tôi theo bước Aya xuống nhà. Nhưng khi vừa đi được một nửa cầu thang thì đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Aya đang tranh cãi với ai đó ở phía cửa nhà, nghe giọng thì có vẻ cậu ấy đang rất giận dữ. Tôi vội vã bước xuống hết những bậc thang và khi đã đặt chân đến tầng một, tôi thấy cô gái đó.

Tại sao.

“Ôi…? Có cảm giác như em đã gặp chị ở đâu rồi thì phải… Aah, là chị gái ở quán bar đây mà! Marie, vậy là chị cũng làm những chuyện đó với Aya nhỉ?”

Astalotte đang đứng ngay bậu cửa, mặc một bộ đồng phục lạ lẫm. Cứ như thể sự xuất hiện của em ấy đã khiến căn nhà này trở thành một nơi quá khác biệt so với thường ngày. Astalotte vô tư nói ra những lời đó với một một biểu cảm không đổi. Nhưng có lẽ là do Astalotte là người ngoại quốc nên chắc em ấy không có ý xấu gì khi nói vậy đâu. Chắc thế.

Em ấy thật sự rất dễ thương, một cô gái tốt với vẻ ngoài thân thiện dễ gần. Nhưng có lẽ em đã đến sai thời điểm mất rồi. Aya chỉ đứng đó khoanh tay nghiêng người dựa vào cửa với một vẻ mặt khó xử. Tôi cố gắng nở một nụ cười giả tạo và nói.

“Cũng lâu rồi nhỉ, Astalotte. Em cũng là người của Aya à?”

“Ừm, đúng vậy!”

Astalotte nở một nụ cười thật tươi như mặt trời tỏa sáng. Nhưng mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát, em ấy đột nhiên nói ra một thứ rất quá đáng, khẳng định bấy nhiêu nghi vấn vẫn chất chứa trong lòng tôi đó giờ.

“ーVậy chị cũng là bạn tình của Aya nhỉ? Hãy giúp đỡ nhau nhé!”

Tôi đã thấy vẻ mặt cay đắng cam chịu mọi chuyện từ nãy đến giờ của Aya rồi, nhưng ngay khi Astalotte vừa vuột miệng nói câu ấy, Aya đã không còn đứng đó quan sát mọi thứ như từ nãy đến giờ nữa. Hôm ấy là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm nhận được rõ ràng thứ gọi là sát khí.

Tôi nhanh chóng sải bước lên tầng hai lấy cặp sách của mình và quay lại cửa chính. Nếu cứ tiếp tục ở lại, tôi sẽ không còn giữ được vẻ ngoài vốn có của mình nữa mất, tôi sợ tôi sẽ sụp đổ ngay trước mặt Aya. Trong lúc vội vàng mang lại giày của mình, tôi nói.

“Ừm, bây giờ chị phải về nhà thôi nhỉ. Em nên tận hưởng khoảng thời gian của mình với Aya đi.”

“Khoan đã, Marika! Cậu hiểu lầm rồi, mọi chuyện không giống như cậu nghĩ đâu!”

Bằng cách nào đó, cả giọng lẫn lời nói của Aya đều có vẻ như cậu ấy đang là một tên bạn trai thất bại đang biện hộ vụng về khi bị bạn gái bắt gặp mình đang ngoại tình. Astalotte vươn tay đến và ôm lấy Aya, em lấy ngửi mùi trên quần áo của cậu ấy và thốt lên.

“Ôi trời ơi, mấy chị đã làm tình rồi á?”

Tôi phải thừa nhận điều này. Sự thật là con nhóc này đúng là một đứa con gái táo bạo. Ờ mà sao chẳng được, mấy người thích làm gì thì cứ làm đi.

“Nghe tớ đã Marika! Này, để tớ giải thích!”

“Cái gì? Cậu định nói rằng cô gái này chẳng liên quan gì đến cậu ư? Hay em ấy là con của một người họ hàng thân thích của cậu?”

“Không, không phải cái nào hết, nhưng…!”

Aya nhìn thẳng vào trong mắt tôi và nhìn chằm chằm vào chúng. Cậu ấy muốn gì đây chứ, bây giờ tôi đã chẳng còn suy nghĩ thông suốt được nữa rồi. Nét mặt cậu ấy dao động mạnh mẽ, có lẽ Aya đã nhận ra rồi, rằng sâu bên trong, tôi đang khóc rất to.

Phớt lờ đi bầu không khí căng thẳng xung quanh, Astalotte vẫn đeo bám theo hai đứa tôi. Con nhóc này đúng là không biết nhân từ là gì.

“Em đã làm tình rất nhiều với Aya đó! Còn chị thì sao? Chị có muốn làm chung với tụi em không?”

“Tạm biệt.”

“Không! Đợi đã Marika!”

Tôi chọn cách phớt lờ lời van xin khẩn thiết của Aya và nghiêng người bước qua cậu ấy. Tôi giậm chân thật mạnh trên đường khiến chúng vang lên những âm thanh cộp cộp khó chịu, tôi vội vã hướng bước về phía nhà ga.

Không phải là tôi đang mong chờ cậu ta đuổi theo tôi hay gì đó đâu.

Nhưng khi tôi ngoái đầu nhìn lại phía sau.

.

Tôi đã không còn thấy hình bóng quen thuộc đó nữa.